Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Lời của Claire đã khiến Nhan Tịch hoàn toàn sụp đổ, làm gì còn thời gian để ý tới ánh mắt cô?
"Claire, chị nhất định phải về Mỹ sao? Nếu vì em luôn phiền chị thì em có thể đi, không phiền chị nữa, để chị có thời gian, không gian xem xét lại!"
Nhan Tịch dường như là gào thét những lời này, mà Claire bên cạnh vẫn bình tĩnh như trước.
" Nhan Tịch, tôi quyết định rồi. "
Claire nhẹ nhàng nói, nhìn hốc mắt ửng đỏ của Nhan Tịch, chân mày hơi nhíu lại.
"Không được, chị không thể đi được. "
Nhan Tịch vội nói, hốc mắt ngày càng đỏ, cố chấp nhìn Claire. Nàng không phải kẻ ngốc, nàng hiểu việc này có nghĩa gì, về Mỹ? Có lẽ lần này đi, hai người sẽ không có cơ hội gặp lại nữa, không, nàng còn rất nhiều lời, rất nhiều chuyện vẫn chưa làm cho cô. 'Claire, chị không thể đi được.'
Claire nhìn Nhan Tịch nhẹ nhàng thở dài rồi quay đi, không nói gì nữa.
Quay lưng lại với Nhan Tịch rồi, Claire mới từ từ đưa tay lên ngực, cảm giác này là đau lòng sao?
Claire không nói ra suy nghĩ trong lòng, bóng lưng của cô khiến lòng Nhan Tịch chùng xuống trong giây lát, nàng đè nén nước mắt chua xót kia để bước lên đối mặt với Claire, cầm tay cô
"Đừng đi, Claire, đừng đi......"
Sự kích động ban đầu dần chuyển sang thì thầm van nài, Nhan Tịch cắn môi, dù biết bản thân mình nhu nhược, nhưng nàng không muốn khóc, không muốn để Claire thấy sự yếu đuối của mình.
Claire ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ là những cái mấp máy môi khó nhận ra, cụp mắt xuống.
Cô sẽ không tùy tiện hứa hẹn với bất cứ ai, đặc biệt, Nhan Tịch lại càng không.
Nhan Tịch nắm tay Claire, cuối cùng dòng nước mắt lạnh buốt kia cũng chảy xuống, nàng cúi đầu, không nhìn Claire nữa vì biết tất cả chỉ là vô ích. Trước khi Claire đi, cần gì phải khiến cô ấy thêm bận lòng? Nhưng nàng vẫn không cam lòng. Nhan Tịch ngước lên, Claire bây giờ không biết đã hốc hác, tiều tụy hơn lúc đầu nàng gặp bao nhiêu mà khiến khuôn mặt kia trở nên gầy sọp đi với đôi mắt lớn hơn, cằm nhọn hơn, cả người đều tiều tụy tựa như búp bê barbie có thể hỏng bất cứ lúc nào, trong đôi mắt đã kiệt quệ chứa đầy sự mệt mỏi khiến Nhan Tịch khó có thể trốn tránh, lòng tràn đầy đau xót nhưng cuối cùng cũng chỉ biến thành một câu hỏi thăm bằng giọng nghèn nghẹn:
"Khi nào đi? "
"Ngày mốt. "
Ngày mốt? Nhanh vậy sao, Nhan Tịch lại cắn môi lần nữa, tim như lỡ mất một nhịp, vùng bụng đột nhiên đau thắt lại, nhưng giờ không phải thời gian để nàng tự thương hại bản thân mình. Nhan Tịch giơ tay lau nước mắt trên mặt rồi ngẩng đầu nhìn Claire.
Claire cũng nhìn Nhan Tịch, trong đôi mắt xanh nhạt vẫn là thứ cảm xúc mà Nhan Tịch không thể hiểu, Nhan Tịch hít sâu một hơi, thì thầm.
"Claire, có thể dành tất cả thời gian hai ngày cuối cùng này cho em không? "
Claire không nói lời nào, đưa mắt nhìn Nhan Tịch hồi lâu rồi khe khẽ gật đầu.
******************
Biết cô sắp đi, biết thời gian còn lại không nhiều lắm, nên trước mặt Claire, Nhan Tịch không hề thận trọng che giấu gì nữa, để tình cảm của bản thân được hoàn toàn tự do.
Không còn ồn ào đòi ra ngoài, Nhan Tịch kéo Claire ngồi xuống sô pha rồi tự mình đi tới cạnh tủ đựng đĩa CD.
"Claire, chị có muốn xem phim không? "
Claire đang uống cà phê, hơi ngây người, không biết Nhan Tịch muốn làm gì, tiện tay đặt tách cà phê lên khay trà, ngẩng đầu nhìn nàng. Nhan Tịch nghiêm túc cúi đầu chọn CD, giờ chỉ cần có thể được ở cạnh Claire, cho dù chỉ ngồi lẳng lặng không làm bất cứ điều gì cũng được, chỉ cần hai người được ở cạnh nhau.
"Tình cảm, tưởng tượng, khoa học viễn tưởng, kinh dị, nên xem cái nào? "
Nghe nàng hỏi, Claire có chút cảm giác tự giễu cợt chính mình, vì Thượng Hoa, đã rất lâu rồi cô chưa từng thật sự nghỉ ngơi, đối với những thứ giải trí nhàn rỗi như phim ảnh, dường như cô cũng không chạm đến.
Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn vào mắt Claire, mím môi, không hỏi nữa, tự chọn một chiếc CD, cầm điều khiển từ xa rồi bước đến sô pha.
Thấy Nhan Tịch đến gần, Claire ngồi nhích sang một bên, muốn tạo chút khoảng cách giữa hai người, không ngờ Nhan Tịch lại vươn tay đặt ở eo cô, nhẹ nhàng ôm lại, kéo Claire vào lòng mình.
Hai má Claire nóng rực, ánh mắt cô hơi bối rối, muốn giãy ra nhưng Nhan Tịch lại ôm chặt hơn, hai tay siết lấy người cô có chút đau, trong phút chốc tim cũng nhói đau.
Cô đã hiểu nỗi đau của Nhan Tịch, Claire ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, thấy nàng nước mắt lưng tròng, chỉ thở dài, không hề giãy dụa nữa, mà nghiêng người hơi dựa ra sau, thuận theo nép mình vào lòng Nhan Tịch.
Trong lòng, trong mắt đều là cảm giác chua xót. Nhan Tịch dựa vào sô pha, ôm Claire, dùng má nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, trong lồng ngực, trái tim đập thình thịch liên hồi, đầu ngón tay và cổ tay cũng có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ này. Cơ thể chạm nhau, mùi hương trên người Claire như ẩn như hiện khiến Nhan Tịch khó có thể tự kiềm "cơn say" của mình.
"Claire, yêu chị lắm."
Nhan Tịch có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mềm mại trong lòng nhẹ nhàng run rẩy, khiến cả chính nàng cũng run theo. Thấy Claire, từ khuôn mặt thanh tú đến tai đều ửng đỏ, Nhan Tịch cố gắng đè nén rung động trong lòng xuống. Giờ nàng chỉ muốn được vui vẻ ở cạnh Claire, không muốn tiếp tục gây thêm bất kỳ áp lực gì cho cô.
"Em chỉ ngẫu nhiên chọn thôi, không biết chị có thích xem không."
Nhan Tịch nhìn màn hình lớn, cười nói. Nghe lời này của nàng, Claire ngẩng đầu nhìn lên ti vi
"Twilight? "
"Ừm. "
Nhan Tịch đáp, vẫn ôm Claire như cũ, không chịu buông ra, tay phải nhẹ nhàng giữ vai cô, tay trái đặt sau gáy cô, theo thói quen luồn vào mái tóc xõa dài. Nhan Tịch cúi xuống, nhẹ nhàng chôn mặt vào trong tóc Claire, để hương sữa nhàn nhạt kia lần nữa mạnh mẽ chiếm lĩnh thần kinh mình.
"Đã xem hết rồi hả? "
Claire hỏi, cô nghĩ Nhan Tịch sẽ chọn một trong những bộ bom tấn mới nhất, lại không nghĩ nàng chọn Chạng Vạng.
Nhan Tịch ngẩng đầu lên nhìn Claire, cười không đáp. Claire lại đỏ mặt, quay đi, nhìn về phía màn hình ti vi, không nhìn nàng nữa. Như vậy đối với Nhan Tịch có chút xa lạ, lại có chút mê người, khiến nàng khó có thể tiếp tục xem phim.
Claire chăm chú xem phim, còn Nhan Tịch lại chăm chú nhìn cô. Ánh sáng xanh nhạt phát ra từ màn ảnh khiến hai má Claire cực kỳ xinh đẹp, làm cho Nhan Tịch nhìn đến si mê. Những ký ức từ lúc hai người vừa mới gặp nhau cho tới bây giờ từng kỷ niệm một lần lượt hiện ra trong tâm trí, giải đáp toàn bộ những băn khoăn vẫn luôn ngự trị trong đầu nàng.
"Sao vậy? "
Claire nhìn Nhan Tịch, nhẹ nhàng hỏi. Nhan Tịch mỉm cười, lắc đầu.
"Không có gì, chỉ là em đã hiểu rõ vài chuyện. "
"Ừm, phải không? "
Claire hiếm khi bướng bỉnh, hơi chau mày, nhìn Nhan Tịch. Tim dừng một nhịp, Nhan Tịch hít sâu một hơi, siết chặt vòng tay.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể Nhan Tịch thay đổi, mặt Claire ửng hồng, lại hơi giãy ra.
"Claire, trước giờ em vẫn băn khoăn, không hiểu tại sao mình lại yêu chị. "
Lời của Nhan Tịch khiến cho Claire ngừng giãy giụa, nhìn thẳng vào mắt Nhan Tịch, đây cũng là điều cô vẫn luôn tự hỏi, đối với cô, điều này rất quan trọng.
Nhan Tịch không còn vẻ cợt nhã thường ngày, nàng nhìn hai mắt cô, nghiêm túc nói.
"Những đêm không ngủ được, em lại tự hỏi tại sao tình yêu của em lại khổ vậy. "
Nhan Tịch chậm rãi nói, nàng muốn nói ra những lời trong trái tim mình, không muốn lại hối tiếc dù cho Claire đi rồi không về nữa.
"Claire, ai cũng biết em yêu chị, nhưng thậm chí cả Cherry cũng cho rằng em yêu chị là vì chị xinh đẹp."
Claire im lặng không lên tiếng để Nhan Tịch tiếp tục nói ra những băn khoăn trong lòng nàng. Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao Nhan Tịch lại si mê cô đến vậy, vẻ ngoài xinh đẹp chẳng qua cũng chỉ là nhất thời, theo năm tháng sẽ mất đi, mọi thứ đều sẽ trở nên mờ nhạt.
Nhan Tịch nhìn Claire, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Em nghĩ Cherry nói đúng, Claire, em yêu vẻ ngoài xinh đẹp của chị, yêu sự kiêu ngạo của chị, yêu vẻ lạnh lùng của chị, yêu sự thờ ơ của chị, yêu luôn cả sự mù quáng, lụy tình của chị. "
Nhan Tịch cúi đầu, cười vui vẻ, dùng chóp mũi nhẹ nhàng quét qua lông mi Claire.
"Chị nói xem, có phải em quá tham lam không?"
Claire nhẹ nhàng khép đôi mắt của mình lại, không nói gì nữa, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhẹ, ngay cả trái tim cũng có cảm giác thật ấm áp. Giờ cô đã hiểu vì sao Nhan Tịch lại chọn Chạng Vạng để xem, cũng hiểu tại sao nàng lại muốn nói những lời này. Nàng muốn nói cho cô biết, cho dù tình cảm của nàng khó khăn, chật vật đến mấy, cho dù phải đợi bao lâu, cho dù bị từ chối thế nào, nàng cũng sẽ không bao giờ từ bỏ.
"Thật ra, là chị trêu chọc em trước. "
Giọng Nhan Tịch mang theo nhè nhẹ bất bình, câu nói lại có chút mơ hồ không khỏi khiến Claire hơi ngẩn người, nhưng cô rất nhanh hiểu ra, dịu dàng nở nụ cười, ngón trỏ mềm mại, trắng ngần điểm nhẹ lên trán Nhan Tịch một cái, Claire hơi bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Em đang nói chuyện phạt em viết "cảm nhận"? "
Nghe những lời của Claire, Nhan Tịch hài lòng cười đến rồ dại, trong lòng lại ảo não. Tại sao tất cả mọi thứ về nàng, Claire luôn có thể kiểm soát trong lòng bàn tay, còn nàng lại không thể?
"Claire, chị luôn có thể đoán được lòng em, nhưng ——"
Câu nói mang tính dẫn dắt, Nhan Tịch nhìn chằm chằm Claire, không hiểu sao ngọn lửa lay động trong đôi mắt kia khiến Claire không khỏi lo lắng, hơi thẳng người dậy.
Nhan Tịch lấy dũng khí, từ từ đưa tay phải lên đặt trên ngực trái của Claire, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh nhạt kia, nhẹ nhàng hỏi:
"Claire, khi nào em mới được phép bước vào chỗ này? "
Claire nhìn Nhan Tịch, không nói lời nào. Hai người mặt đối mặt, khoảng cách gần đến nỗi cô có thể nghe rõ được nhịp đập con tim Nhan Tịch. Chờ một chốc, vẫn không thấy Claire trả lời, đôi mắt Nhan Tịch trở nên ảm đạm, quay đầu nhìn ra cửa sổ, rủ mi, lắc đầu nhè nhẹ.
"A, em lại ép chị rồi. "
Claire phát hiện ra giọng nói Nhan Tịch cực kỳ cay đắng, cô nhìn nàng, tay phải từ từ nâng lên xoa mặt nàng, cảm giác được hơi lạnh kia khiến Nhan Tịch sực tỉnh, quay lại, khó hiểu nhìn Claire.
Claire nghiêng nửa mặt, rèm cửa sổ màu tối và cổ áo đen đối lập với làn da trắng nõn càng khiến khuôn mặt cô đặc biệt sáng hơn, đôi mắt long lanh, sống mũi dọc dừa tinh tế, đôi môi khó phát hiện ra đang khẽ run lên nhè nhẹ, mà câu nói của cô lại càng như muốn cướp đi linh hồn Nhan Tịch.
"Nhan Tịch, em khiến tôi đau lòng. "
~~~~~Hết Chương 37~~~~~
Lợi dụng kìa! Lợi dụng sờ ngực người ta kìa! =.,=
Beta: Gờ
~~~~~
Lời của Claire đã khiến Nhan Tịch hoàn toàn sụp đổ, làm gì còn thời gian để ý tới ánh mắt cô?
"Claire, chị nhất định phải về Mỹ sao? Nếu vì em luôn phiền chị thì em có thể đi, không phiền chị nữa, để chị có thời gian, không gian xem xét lại!"
Nhan Tịch dường như là gào thét những lời này, mà Claire bên cạnh vẫn bình tĩnh như trước.
" Nhan Tịch, tôi quyết định rồi. "
Claire nhẹ nhàng nói, nhìn hốc mắt ửng đỏ của Nhan Tịch, chân mày hơi nhíu lại.
"Không được, chị không thể đi được. "
Nhan Tịch vội nói, hốc mắt ngày càng đỏ, cố chấp nhìn Claire. Nàng không phải kẻ ngốc, nàng hiểu việc này có nghĩa gì, về Mỹ? Có lẽ lần này đi, hai người sẽ không có cơ hội gặp lại nữa, không, nàng còn rất nhiều lời, rất nhiều chuyện vẫn chưa làm cho cô. 'Claire, chị không thể đi được.'
Claire nhìn Nhan Tịch nhẹ nhàng thở dài rồi quay đi, không nói gì nữa.
Quay lưng lại với Nhan Tịch rồi, Claire mới từ từ đưa tay lên ngực, cảm giác này là đau lòng sao?
Claire không nói ra suy nghĩ trong lòng, bóng lưng của cô khiến lòng Nhan Tịch chùng xuống trong giây lát, nàng đè nén nước mắt chua xót kia để bước lên đối mặt với Claire, cầm tay cô
"Đừng đi, Claire, đừng đi......"
Sự kích động ban đầu dần chuyển sang thì thầm van nài, Nhan Tịch cắn môi, dù biết bản thân mình nhu nhược, nhưng nàng không muốn khóc, không muốn để Claire thấy sự yếu đuối của mình.
Claire ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ là những cái mấp máy môi khó nhận ra, cụp mắt xuống.
Cô sẽ không tùy tiện hứa hẹn với bất cứ ai, đặc biệt, Nhan Tịch lại càng không.
Nhan Tịch nắm tay Claire, cuối cùng dòng nước mắt lạnh buốt kia cũng chảy xuống, nàng cúi đầu, không nhìn Claire nữa vì biết tất cả chỉ là vô ích. Trước khi Claire đi, cần gì phải khiến cô ấy thêm bận lòng? Nhưng nàng vẫn không cam lòng. Nhan Tịch ngước lên, Claire bây giờ không biết đã hốc hác, tiều tụy hơn lúc đầu nàng gặp bao nhiêu mà khiến khuôn mặt kia trở nên gầy sọp đi với đôi mắt lớn hơn, cằm nhọn hơn, cả người đều tiều tụy tựa như búp bê barbie có thể hỏng bất cứ lúc nào, trong đôi mắt đã kiệt quệ chứa đầy sự mệt mỏi khiến Nhan Tịch khó có thể trốn tránh, lòng tràn đầy đau xót nhưng cuối cùng cũng chỉ biến thành một câu hỏi thăm bằng giọng nghèn nghẹn:
"Khi nào đi? "
"Ngày mốt. "
Ngày mốt? Nhanh vậy sao, Nhan Tịch lại cắn môi lần nữa, tim như lỡ mất một nhịp, vùng bụng đột nhiên đau thắt lại, nhưng giờ không phải thời gian để nàng tự thương hại bản thân mình. Nhan Tịch giơ tay lau nước mắt trên mặt rồi ngẩng đầu nhìn Claire.
Claire cũng nhìn Nhan Tịch, trong đôi mắt xanh nhạt vẫn là thứ cảm xúc mà Nhan Tịch không thể hiểu, Nhan Tịch hít sâu một hơi, thì thầm.
"Claire, có thể dành tất cả thời gian hai ngày cuối cùng này cho em không? "
Claire không nói lời nào, đưa mắt nhìn Nhan Tịch hồi lâu rồi khe khẽ gật đầu.
******************
Biết cô sắp đi, biết thời gian còn lại không nhiều lắm, nên trước mặt Claire, Nhan Tịch không hề thận trọng che giấu gì nữa, để tình cảm của bản thân được hoàn toàn tự do.
Không còn ồn ào đòi ra ngoài, Nhan Tịch kéo Claire ngồi xuống sô pha rồi tự mình đi tới cạnh tủ đựng đĩa CD.
"Claire, chị có muốn xem phim không? "
Claire đang uống cà phê, hơi ngây người, không biết Nhan Tịch muốn làm gì, tiện tay đặt tách cà phê lên khay trà, ngẩng đầu nhìn nàng. Nhan Tịch nghiêm túc cúi đầu chọn CD, giờ chỉ cần có thể được ở cạnh Claire, cho dù chỉ ngồi lẳng lặng không làm bất cứ điều gì cũng được, chỉ cần hai người được ở cạnh nhau.
"Tình cảm, tưởng tượng, khoa học viễn tưởng, kinh dị, nên xem cái nào? "
Nghe nàng hỏi, Claire có chút cảm giác tự giễu cợt chính mình, vì Thượng Hoa, đã rất lâu rồi cô chưa từng thật sự nghỉ ngơi, đối với những thứ giải trí nhàn rỗi như phim ảnh, dường như cô cũng không chạm đến.
Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn vào mắt Claire, mím môi, không hỏi nữa, tự chọn một chiếc CD, cầm điều khiển từ xa rồi bước đến sô pha.
Thấy Nhan Tịch đến gần, Claire ngồi nhích sang một bên, muốn tạo chút khoảng cách giữa hai người, không ngờ Nhan Tịch lại vươn tay đặt ở eo cô, nhẹ nhàng ôm lại, kéo Claire vào lòng mình.
Hai má Claire nóng rực, ánh mắt cô hơi bối rối, muốn giãy ra nhưng Nhan Tịch lại ôm chặt hơn, hai tay siết lấy người cô có chút đau, trong phút chốc tim cũng nhói đau.
Cô đã hiểu nỗi đau của Nhan Tịch, Claire ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, thấy nàng nước mắt lưng tròng, chỉ thở dài, không hề giãy dụa nữa, mà nghiêng người hơi dựa ra sau, thuận theo nép mình vào lòng Nhan Tịch.
Trong lòng, trong mắt đều là cảm giác chua xót. Nhan Tịch dựa vào sô pha, ôm Claire, dùng má nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, trong lồng ngực, trái tim đập thình thịch liên hồi, đầu ngón tay và cổ tay cũng có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ này. Cơ thể chạm nhau, mùi hương trên người Claire như ẩn như hiện khiến Nhan Tịch khó có thể tự kiềm "cơn say" của mình.
"Claire, yêu chị lắm."
Nhan Tịch có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mềm mại trong lòng nhẹ nhàng run rẩy, khiến cả chính nàng cũng run theo. Thấy Claire, từ khuôn mặt thanh tú đến tai đều ửng đỏ, Nhan Tịch cố gắng đè nén rung động trong lòng xuống. Giờ nàng chỉ muốn được vui vẻ ở cạnh Claire, không muốn tiếp tục gây thêm bất kỳ áp lực gì cho cô.
"Em chỉ ngẫu nhiên chọn thôi, không biết chị có thích xem không."
Nhan Tịch nhìn màn hình lớn, cười nói. Nghe lời này của nàng, Claire ngẩng đầu nhìn lên ti vi
"Twilight? "
"Ừm. "
Nhan Tịch đáp, vẫn ôm Claire như cũ, không chịu buông ra, tay phải nhẹ nhàng giữ vai cô, tay trái đặt sau gáy cô, theo thói quen luồn vào mái tóc xõa dài. Nhan Tịch cúi xuống, nhẹ nhàng chôn mặt vào trong tóc Claire, để hương sữa nhàn nhạt kia lần nữa mạnh mẽ chiếm lĩnh thần kinh mình.
"Đã xem hết rồi hả? "
Claire hỏi, cô nghĩ Nhan Tịch sẽ chọn một trong những bộ bom tấn mới nhất, lại không nghĩ nàng chọn Chạng Vạng.
Nhan Tịch ngẩng đầu lên nhìn Claire, cười không đáp. Claire lại đỏ mặt, quay đi, nhìn về phía màn hình ti vi, không nhìn nàng nữa. Như vậy đối với Nhan Tịch có chút xa lạ, lại có chút mê người, khiến nàng khó có thể tiếp tục xem phim.
Claire chăm chú xem phim, còn Nhan Tịch lại chăm chú nhìn cô. Ánh sáng xanh nhạt phát ra từ màn ảnh khiến hai má Claire cực kỳ xinh đẹp, làm cho Nhan Tịch nhìn đến si mê. Những ký ức từ lúc hai người vừa mới gặp nhau cho tới bây giờ từng kỷ niệm một lần lượt hiện ra trong tâm trí, giải đáp toàn bộ những băn khoăn vẫn luôn ngự trị trong đầu nàng.
"Sao vậy? "
Claire nhìn Nhan Tịch, nhẹ nhàng hỏi. Nhan Tịch mỉm cười, lắc đầu.
"Không có gì, chỉ là em đã hiểu rõ vài chuyện. "
"Ừm, phải không? "
Claire hiếm khi bướng bỉnh, hơi chau mày, nhìn Nhan Tịch. Tim dừng một nhịp, Nhan Tịch hít sâu một hơi, siết chặt vòng tay.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể Nhan Tịch thay đổi, mặt Claire ửng hồng, lại hơi giãy ra.
"Claire, trước giờ em vẫn băn khoăn, không hiểu tại sao mình lại yêu chị. "
Lời của Nhan Tịch khiến cho Claire ngừng giãy giụa, nhìn thẳng vào mắt Nhan Tịch, đây cũng là điều cô vẫn luôn tự hỏi, đối với cô, điều này rất quan trọng.
Nhan Tịch không còn vẻ cợt nhã thường ngày, nàng nhìn hai mắt cô, nghiêm túc nói.
"Những đêm không ngủ được, em lại tự hỏi tại sao tình yêu của em lại khổ vậy. "
Nhan Tịch chậm rãi nói, nàng muốn nói ra những lời trong trái tim mình, không muốn lại hối tiếc dù cho Claire đi rồi không về nữa.
"Claire, ai cũng biết em yêu chị, nhưng thậm chí cả Cherry cũng cho rằng em yêu chị là vì chị xinh đẹp."
Claire im lặng không lên tiếng để Nhan Tịch tiếp tục nói ra những băn khoăn trong lòng nàng. Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao Nhan Tịch lại si mê cô đến vậy, vẻ ngoài xinh đẹp chẳng qua cũng chỉ là nhất thời, theo năm tháng sẽ mất đi, mọi thứ đều sẽ trở nên mờ nhạt.
Nhan Tịch nhìn Claire, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Em nghĩ Cherry nói đúng, Claire, em yêu vẻ ngoài xinh đẹp của chị, yêu sự kiêu ngạo của chị, yêu vẻ lạnh lùng của chị, yêu sự thờ ơ của chị, yêu luôn cả sự mù quáng, lụy tình của chị. "
Nhan Tịch cúi đầu, cười vui vẻ, dùng chóp mũi nhẹ nhàng quét qua lông mi Claire.
"Chị nói xem, có phải em quá tham lam không?"
Claire nhẹ nhàng khép đôi mắt của mình lại, không nói gì nữa, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhẹ, ngay cả trái tim cũng có cảm giác thật ấm áp. Giờ cô đã hiểu vì sao Nhan Tịch lại chọn Chạng Vạng để xem, cũng hiểu tại sao nàng lại muốn nói những lời này. Nàng muốn nói cho cô biết, cho dù tình cảm của nàng khó khăn, chật vật đến mấy, cho dù phải đợi bao lâu, cho dù bị từ chối thế nào, nàng cũng sẽ không bao giờ từ bỏ.
"Thật ra, là chị trêu chọc em trước. "
Giọng Nhan Tịch mang theo nhè nhẹ bất bình, câu nói lại có chút mơ hồ không khỏi khiến Claire hơi ngẩn người, nhưng cô rất nhanh hiểu ra, dịu dàng nở nụ cười, ngón trỏ mềm mại, trắng ngần điểm nhẹ lên trán Nhan Tịch một cái, Claire hơi bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Em đang nói chuyện phạt em viết "cảm nhận"? "
Nghe những lời của Claire, Nhan Tịch hài lòng cười đến rồ dại, trong lòng lại ảo não. Tại sao tất cả mọi thứ về nàng, Claire luôn có thể kiểm soát trong lòng bàn tay, còn nàng lại không thể?
"Claire, chị luôn có thể đoán được lòng em, nhưng ——"
Câu nói mang tính dẫn dắt, Nhan Tịch nhìn chằm chằm Claire, không hiểu sao ngọn lửa lay động trong đôi mắt kia khiến Claire không khỏi lo lắng, hơi thẳng người dậy.
Nhan Tịch lấy dũng khí, từ từ đưa tay phải lên đặt trên ngực trái của Claire, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh nhạt kia, nhẹ nhàng hỏi:
"Claire, khi nào em mới được phép bước vào chỗ này? "
Claire nhìn Nhan Tịch, không nói lời nào. Hai người mặt đối mặt, khoảng cách gần đến nỗi cô có thể nghe rõ được nhịp đập con tim Nhan Tịch. Chờ một chốc, vẫn không thấy Claire trả lời, đôi mắt Nhan Tịch trở nên ảm đạm, quay đầu nhìn ra cửa sổ, rủ mi, lắc đầu nhè nhẹ.
"A, em lại ép chị rồi. "
Claire phát hiện ra giọng nói Nhan Tịch cực kỳ cay đắng, cô nhìn nàng, tay phải từ từ nâng lên xoa mặt nàng, cảm giác được hơi lạnh kia khiến Nhan Tịch sực tỉnh, quay lại, khó hiểu nhìn Claire.
Claire nghiêng nửa mặt, rèm cửa sổ màu tối và cổ áo đen đối lập với làn da trắng nõn càng khiến khuôn mặt cô đặc biệt sáng hơn, đôi mắt long lanh, sống mũi dọc dừa tinh tế, đôi môi khó phát hiện ra đang khẽ run lên nhè nhẹ, mà câu nói của cô lại càng như muốn cướp đi linh hồn Nhan Tịch.
"Nhan Tịch, em khiến tôi đau lòng. "
~~~~~Hết Chương 37~~~~~
Lợi dụng kìa! Lợi dụng sờ ngực người ta kìa! =.,=
Bình luận facebook