Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Nhan Tịch cắn môi, yên lặng khóc. Nàng có tài đức gì có thể khiến người ưu tú như Claire yêu nàng đến thế.
Nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Nhan Tịch, Claire nhìn sâu vào mắt nàng hồi lâu, thì thầm:
"Nhan Tịch, tôi về rồi em cũng phải cố gắng tự chăm sóc bản thân, nhớ ăn cho đúng bữa, coi như vì tôi được không? "
Nhan Tịch gật đầu, dù có chuyện gì nàng cũng sẽ không tự hành hạ mình nữa, nàng đã ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, quên mất Claire, quên luôn lời hứa ban đầu với cô - lời hứa chỉ yêu mình cô, cho dù thế nào cũng không buông tay.
Claire đứng dậy ra về, cô biết tình cảnh nhà họ Nhan bây giờ, sợ đụng mặt mẹ Nhan, Nhan Tịch có giải thích thế nào cũng không được, cô không muốn lúc quan trọng thế này lại thêm rắc rối vì mình, cũng không chịu để Nhan Tịch tiễn. Nhan Tịch đứng trước cửa, thất thần nhìn theo bóng lưng Claire một lúc lâu, thở dài, đóng cửa vào nhà.
Nhan Tịch nằm trên giường, lấy di động soạn tin nhắn gửi cho Claire, Claire luôn lạnh lùng như vậy, tin nhắn của cô chỉ vỏn vẹn trong mấy chữ, trong khi nàng lại nhớ cô da diết không nguôi, khiến đôi lúc nàng tự hỏi có phải họ đang yêu nhau không, nhưng giờ xem ra tình cảm của Claire còn sâu đậm hơn nàng. Chẳng qua cô chọn thể hiện tình yêu bằng hành động, đa phần tình cảm giấu trong tim, không thể hiện, cũng không bày tỏ ra ngoài.
Nhan Tịch cầm di động mơ màng ngủ, buổi sáng bị đồng hồ đánh thức. Nhan Tịch dụi mắt ra khỏi phòng đã thấy mẹ Nhan đang ngồi trên sô pha, ngây người nhìn chằm chằm tấm hình cả nhà chụp chung.
Cảm giác đau xót bao trùm khắp cơ thể Nhan Tịch, nàng bước đến, vươn tay ôm mẹ Nhan.
"Mẹ đừng vậy mà, chúng ta cùng nhau chờ ba, nha? "
Mẹ Nhan gật đầu, không nói lời nào, nuốt nước mắt vào trong. Bà cũng gần năm mươi tuổi, có chuyện gì chưa từng trải qua; trong mắt bà Nhan Tịch luôn là một đứa trẻ, giờ bà quyết không thể ngã xuống, bà còn phải chống đỡ cái nhà này, phải cho ba Nhan hy vọng, để ông biết rằng gia đình luôn ở đây chờ ông.
Ngày mở phiên tòa, rất nhiều người đến, có bồi thẩm đoàn, có người thân, thậm chí còn có vài phóng viên, Nhan Tịch ngồi cạnh nắm tay mẹ Nhan, yên lặng nhìn chăm chú vào ba Nhan Tịch. Lâm Nhược Nhiên ngồi phía sau cách đó không xa, mấy ngày nay cô liên hệ rất nhiều người quen, cố hết sức rửa sạch tội cho ba Nhan, nhưng phía sau ông không chỉ có một người, quyền thế quá lớn khiến mọi người không ai dám bào chữa giúp ba Nhan, chưa kể đến việc đả động đến truyền thông, càng không ai dám ra mặt. Lâm Nhược Nhiên cảm thấy nợ mẹ Nhan, bà từng ôm cô, vừa khóc vừa nói sẽ luôn nhớ tất cả những chuyện cô đã làm. Lâm Nhược Nhiên ngước lên nhìn Nhan Tịch, cô muốn nói cho nàng biết số tiền đắp vào kia tất cả đều là của Claire, nhưng nghĩ đến giao ước của hai người, đành nuốt lại vào bụng.
Mọi người đều biết rõ kết quả phán quyết, nhưng khi thẩm phán tuyên án mười năm tù giam, mẹ Nhan vẫn rơi nước mắt, nắm tay Nhan Tịch, không nói lời nào, nhìn ba Nhan. Nhan Tịch nắm chặt tay mẹ Nhan, cố kìm nén nước mắt.
Ba Nhan mang còng tay, bước đến bên cạnh hai người họ, ông im lặng nhìn mẹ Nhan rồi chuyển tầm mắt sang Nhan Tịch, chỉ để lại một câu.
Chăm sóc mẹ cho tốt, ba xin lỗi.
Phút chốc, Nhan Tịch bật khóc, nàng không còn cách phát tiết nào tốt hơn ngoài ôm đầu khóc lớn. Cảnh ba Nhan bị cảnh sát áp giải xa dần tầm mắt nhạt nhòa, Nhan Tịch thầm hứa, 'ba yên tâm, nhất định con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, chờ ba trở về'.
Ra khỏi tòa, một người đàn ông mặc đồ tây bước đến, nhìn mẹ Nhan, thấp giọng:
"Xin lỗi chị dâu, anh gặp chuyện này nhưng em không thể giúp gì được. "
Mẹ Nhan lắc đầu, bà nhận ra người này là bạn thân của ba Nhan, giờ nói những thứ này có ích gì?
"Chị yên tâm, em nhất định sẽ cố hết sức giúp anh ấy giảm hình phạt xuống còn năm năm sẽ được thả. "
Nói rồi, người đàn ông kia nhanh chóng rời đi để lại mẹ Nhan yên lặng không nói lời nào. Nhan Tịch biết bà đang nghĩ gì, giữ mẹ Nhan, nói:
"Mẹ, tiền kia đã giải quyết xong, chúng ta có thể yên tâm. "
"Ừa. "
Mẹ Nhan gật đầu, nhưng dù có nói gì cũng không chịu để Nhan Tịch đưa về nhà, bắt nàng đến Thượng Hoa làm. Vì chuyện của ba Nhan, Nhan Tịch đã nghỉ gần nửa tháng, bà không muốn mọi chuyện tệ hơn nữa, nếu Nhan Tịch vì chuyện này mà mất việc, bà nghĩ mình cũng không chịu nổi nữa.
Nhan Tịch không cãi lời mẹ Nhan, dặn bà mấy câu rồi lên xe buýt đến Thượng Hoa. Trên xe, nàng ngồi nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, hai mắt từ từ nhắm lại.
Xuống xe, Nhan Tịch nhìn bảng hiệu quen thuộc của Thượng Hoa, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, bước vào.
Ở Thượng Hoa, không có những tin đồn khó nghe như trong tưởng tượng, thậm chí cả một ánh mắt soi mói cũng không, mọi người vẫn như trước, ai làm việc nấy. Nhan Tịch thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, tại nàng nghĩ quá nhiều thôi.
Đẩy cửa bước vào phòng tiêu thụ, "chị Liên" mỉm cười bước đến, không nói gì vỗ vai nàng, thay cho lời khích lệ trong im lặng.
Nhìn chỗ Lâm Nhược Nhiên ngồi trước kia, chiếc bàn trống không dính một hạt bụi, Nhan Tịch có chút mất mát, cúi đầu. Tiểu Từ thấy được, thì thầm:
"Trưởng phòng đi rồi, mấy bữa trước từ chức, trước khi đi còn dặn bọn anh phải đối tốt với em. "
"Vậy sao..."
Nhan Tịch nói thật nhỏ, tâm trạng như vừa ngã xuống đáy vực. Công việc vẫn tiếp tục như cũ, không tin đồn, cũng không có những ánh mắt khinh miệt khiến Nhan Tịch càng thêm quý trọng công việc này, những bản báo cáo thoạt nhìn khô khan trước kia giờ lại thân thiết thế, nàng cắn răng, thầm hạ quyết tâm sẽ cố gắng vì cả nhà đều phải dựa vào nàng.
Tất cả mọi người đều nhận thấy sự thay đổi của Nhan Tịch, hằng ngày tích cực làm việc, sau khi tan tầm sẽ về nhà cùng mẹ Nhan, mẹ Nhan thấy con gái mình cố gắng, cũng thử không buồn rầu mà đón nhận cuộc sống lần nữa, dần dần, tiếng cười trong nhà cũng nhiều hơn. Cuối tuần, Nhan Tịch sẽ tìm cấp dưới trước kia của ba Nhan, thông qua quan hệ để mẹ con nàng gặp ba Nhan một lần, lúc trước gặp thường khóc lóc không nói nên lời, nhưng người ta nói 'thời gian liều thuốc tốt nhất', những lần sau, ba Nhan sẽ mỉm cười nghe mẹ Nhan kể về những thay đổi trong nhà, nói cho ông nghe Nhan Tịch đã trưởng thành thế nào, kể cho ông về nỗi nhớ của hai mẹ con.
Thời gian này, dù Nhan Tịch và Claire có bận thế nào cũng sẽ gặp nhau ba lần mỗi tuần, trải qua nhiều thứ như vậy, Nhan Tịch càng yêu Claire hơn, nàng học được cách trân trọng người trước mặt, dùng toàn bộ tình cảm yêu cô gái này. Lúc nàng khóc, Claire sẽ luôn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, lúc nàng nhớ về những chuyện quá khứ, Claire sẽ ở cạnh, nắm tay nàng, không rời đi. Tình yêu của Claire khiến Nhan Tịch cảm động, luôn tìm những việc trong khả năng giúp cô, mỗi lúc như vậy, Claire luôn nhìn nàng, cười nhẹ, nụ cười khiến tim Nhan Tịch lỗi nhịp, khiến nàng phải ngây ngô nhìn.
Về phần Lâm Nhược Nhiên, làm ở tập đoàn Lâm thị cũng đạt nhiều thành tích, thỉnh thoảng lúc hẹn nhau Tiêu Mạc Ngôn còn tức giận chỉ vào cô mũi mà mắng, Lâm Nhược Nhiên chỉ cười cười không nói, ở Lâm thị, cô đã trưởng thành hơn, học cách kiềm chế cảm xúc, như Tiêu Mạc Ngôn nói thì giờ cô đã biến thành cáo già mưu mô.
Chủ nhật, Cherry hẹn Nhan Tịch đánh tennis, dù mệt nhưng Nhan Tịch vẫn đi, dù sao cũng nên tập thể dục nhiều hơn, trước đó có lần nàng ngất ở Thượng Hoa, vì chuyện này mà Claire giận nàng cả tuần, bắt nàng uống thuốc bắc cũng đúng một tuần, mùi vị đó... Nhan Tịch thật không muốn nhớ lại.
Thay trang phục thể thao xong, Nhan Tịch cầm vợt, cười hì hì nhìn Cherry.
"Sao, thua thì tính sao? "
Cherry liếc nàng, đùa sao, cô mà thua á? Vận động viên như cô mà dám đem ra so với cơ thể yếu ớt của Nhan Tịch?
"Nếu em thua, phải giặt đồ cho chị một tuần. "
"Còn nếu chị thua? "
Nhan Tịch nhìn Cherry, Đại tiểu thư có tự tin quá không?
"Nếu thua, chị tình nguyện ngồi nghe em kể truyện cười. "
"..."
Ba mươi phút trôi qua dường như đã tiêu hao toàn bộ thể lực của Nhan Tịch, mồ hôi chảy ướt lưng áo, nàng ném vợt xuống đất, đặt mông xuống.
"Bé con, em thua!"
Hai má Cherry hồng hồng, cô cũng chảy rất nhiều mồ hôi nhưng rất hưng phấn. Nhan Tịch thở hổn hển, vẫy tay:
"Anh Đào Đại tiểu thư, ngài tha cho tôi nha, tôi sẽ giặt đồ cho ngài, tôi sẽ giặt mà?! "
"Không được, chị chơi chưa đủ, em đứng lên coi!"
Cherry không chịu, không ngừng hò hét, còn Nhan Tịch ngồi ăn vạ không chịu đứng dậy. Hai người đang tranh cãi, chợt nghe tiếng giày cao gót, Nhan Tịch sáng mắt, cười gian, nhướng mày nhìn Cherry, sao, bạn gái em tới rồi, xem chị còn dám ăn hiếp em không?
Cherry nhìn Nhan Tịch đầy khinh bỉ, trên đời này cô xem thường nhất là những kẻ ẻo lả!
"Sao lại ngồi dưới đất? "
Claire mặc một chiếc váy màu xanh lá cây thanh lịch, đứng cạnh lưới nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch cau mày, lầm bầm.
"Không phải tại Cherry sao, gì mà chơi tennis, chơi em thì có? "
Cherry lập tức nhíu mày, giơ tay cốc đầu Nhan Tịch.
"Aii~ uii~. "
Nhan Tịch ôm đầu, đứng phắt dậy. Nhìn hai người như vậy, Claire thở dài bất đắc dĩ, bước đến, nhìn chằm chằm Nhan Tịch hồi lâu, đưa tay lau mồ hôi trên trán nàng, nhẹ nhàng nói:
"Nhan Tịch, Daddy tới, ông muốn gặp em."
~~~~~Hết Chương 59~~~~~
ai chơi với chế Nhan không kìa? Thua phải ngồi nghe ẽm kể truyện cười đó!! =]]]
Beta: Gờ
~~~~~
Nhan Tịch cắn môi, yên lặng khóc. Nàng có tài đức gì có thể khiến người ưu tú như Claire yêu nàng đến thế.
Nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Nhan Tịch, Claire nhìn sâu vào mắt nàng hồi lâu, thì thầm:
"Nhan Tịch, tôi về rồi em cũng phải cố gắng tự chăm sóc bản thân, nhớ ăn cho đúng bữa, coi như vì tôi được không? "
Nhan Tịch gật đầu, dù có chuyện gì nàng cũng sẽ không tự hành hạ mình nữa, nàng đã ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, quên mất Claire, quên luôn lời hứa ban đầu với cô - lời hứa chỉ yêu mình cô, cho dù thế nào cũng không buông tay.
Claire đứng dậy ra về, cô biết tình cảnh nhà họ Nhan bây giờ, sợ đụng mặt mẹ Nhan, Nhan Tịch có giải thích thế nào cũng không được, cô không muốn lúc quan trọng thế này lại thêm rắc rối vì mình, cũng không chịu để Nhan Tịch tiễn. Nhan Tịch đứng trước cửa, thất thần nhìn theo bóng lưng Claire một lúc lâu, thở dài, đóng cửa vào nhà.
Nhan Tịch nằm trên giường, lấy di động soạn tin nhắn gửi cho Claire, Claire luôn lạnh lùng như vậy, tin nhắn của cô chỉ vỏn vẹn trong mấy chữ, trong khi nàng lại nhớ cô da diết không nguôi, khiến đôi lúc nàng tự hỏi có phải họ đang yêu nhau không, nhưng giờ xem ra tình cảm của Claire còn sâu đậm hơn nàng. Chẳng qua cô chọn thể hiện tình yêu bằng hành động, đa phần tình cảm giấu trong tim, không thể hiện, cũng không bày tỏ ra ngoài.
Nhan Tịch cầm di động mơ màng ngủ, buổi sáng bị đồng hồ đánh thức. Nhan Tịch dụi mắt ra khỏi phòng đã thấy mẹ Nhan đang ngồi trên sô pha, ngây người nhìn chằm chằm tấm hình cả nhà chụp chung.
Cảm giác đau xót bao trùm khắp cơ thể Nhan Tịch, nàng bước đến, vươn tay ôm mẹ Nhan.
"Mẹ đừng vậy mà, chúng ta cùng nhau chờ ba, nha? "
Mẹ Nhan gật đầu, không nói lời nào, nuốt nước mắt vào trong. Bà cũng gần năm mươi tuổi, có chuyện gì chưa từng trải qua; trong mắt bà Nhan Tịch luôn là một đứa trẻ, giờ bà quyết không thể ngã xuống, bà còn phải chống đỡ cái nhà này, phải cho ba Nhan hy vọng, để ông biết rằng gia đình luôn ở đây chờ ông.
Ngày mở phiên tòa, rất nhiều người đến, có bồi thẩm đoàn, có người thân, thậm chí còn có vài phóng viên, Nhan Tịch ngồi cạnh nắm tay mẹ Nhan, yên lặng nhìn chăm chú vào ba Nhan Tịch. Lâm Nhược Nhiên ngồi phía sau cách đó không xa, mấy ngày nay cô liên hệ rất nhiều người quen, cố hết sức rửa sạch tội cho ba Nhan, nhưng phía sau ông không chỉ có một người, quyền thế quá lớn khiến mọi người không ai dám bào chữa giúp ba Nhan, chưa kể đến việc đả động đến truyền thông, càng không ai dám ra mặt. Lâm Nhược Nhiên cảm thấy nợ mẹ Nhan, bà từng ôm cô, vừa khóc vừa nói sẽ luôn nhớ tất cả những chuyện cô đã làm. Lâm Nhược Nhiên ngước lên nhìn Nhan Tịch, cô muốn nói cho nàng biết số tiền đắp vào kia tất cả đều là của Claire, nhưng nghĩ đến giao ước của hai người, đành nuốt lại vào bụng.
Mọi người đều biết rõ kết quả phán quyết, nhưng khi thẩm phán tuyên án mười năm tù giam, mẹ Nhan vẫn rơi nước mắt, nắm tay Nhan Tịch, không nói lời nào, nhìn ba Nhan. Nhan Tịch nắm chặt tay mẹ Nhan, cố kìm nén nước mắt.
Ba Nhan mang còng tay, bước đến bên cạnh hai người họ, ông im lặng nhìn mẹ Nhan rồi chuyển tầm mắt sang Nhan Tịch, chỉ để lại một câu.
Chăm sóc mẹ cho tốt, ba xin lỗi.
Phút chốc, Nhan Tịch bật khóc, nàng không còn cách phát tiết nào tốt hơn ngoài ôm đầu khóc lớn. Cảnh ba Nhan bị cảnh sát áp giải xa dần tầm mắt nhạt nhòa, Nhan Tịch thầm hứa, 'ba yên tâm, nhất định con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, chờ ba trở về'.
Ra khỏi tòa, một người đàn ông mặc đồ tây bước đến, nhìn mẹ Nhan, thấp giọng:
"Xin lỗi chị dâu, anh gặp chuyện này nhưng em không thể giúp gì được. "
Mẹ Nhan lắc đầu, bà nhận ra người này là bạn thân của ba Nhan, giờ nói những thứ này có ích gì?
"Chị yên tâm, em nhất định sẽ cố hết sức giúp anh ấy giảm hình phạt xuống còn năm năm sẽ được thả. "
Nói rồi, người đàn ông kia nhanh chóng rời đi để lại mẹ Nhan yên lặng không nói lời nào. Nhan Tịch biết bà đang nghĩ gì, giữ mẹ Nhan, nói:
"Mẹ, tiền kia đã giải quyết xong, chúng ta có thể yên tâm. "
"Ừa. "
Mẹ Nhan gật đầu, nhưng dù có nói gì cũng không chịu để Nhan Tịch đưa về nhà, bắt nàng đến Thượng Hoa làm. Vì chuyện của ba Nhan, Nhan Tịch đã nghỉ gần nửa tháng, bà không muốn mọi chuyện tệ hơn nữa, nếu Nhan Tịch vì chuyện này mà mất việc, bà nghĩ mình cũng không chịu nổi nữa.
Nhan Tịch không cãi lời mẹ Nhan, dặn bà mấy câu rồi lên xe buýt đến Thượng Hoa. Trên xe, nàng ngồi nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, hai mắt từ từ nhắm lại.
Xuống xe, Nhan Tịch nhìn bảng hiệu quen thuộc của Thượng Hoa, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, bước vào.
Ở Thượng Hoa, không có những tin đồn khó nghe như trong tưởng tượng, thậm chí cả một ánh mắt soi mói cũng không, mọi người vẫn như trước, ai làm việc nấy. Nhan Tịch thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, tại nàng nghĩ quá nhiều thôi.
Đẩy cửa bước vào phòng tiêu thụ, "chị Liên" mỉm cười bước đến, không nói gì vỗ vai nàng, thay cho lời khích lệ trong im lặng.
Nhìn chỗ Lâm Nhược Nhiên ngồi trước kia, chiếc bàn trống không dính một hạt bụi, Nhan Tịch có chút mất mát, cúi đầu. Tiểu Từ thấy được, thì thầm:
"Trưởng phòng đi rồi, mấy bữa trước từ chức, trước khi đi còn dặn bọn anh phải đối tốt với em. "
"Vậy sao..."
Nhan Tịch nói thật nhỏ, tâm trạng như vừa ngã xuống đáy vực. Công việc vẫn tiếp tục như cũ, không tin đồn, cũng không có những ánh mắt khinh miệt khiến Nhan Tịch càng thêm quý trọng công việc này, những bản báo cáo thoạt nhìn khô khan trước kia giờ lại thân thiết thế, nàng cắn răng, thầm hạ quyết tâm sẽ cố gắng vì cả nhà đều phải dựa vào nàng.
Tất cả mọi người đều nhận thấy sự thay đổi của Nhan Tịch, hằng ngày tích cực làm việc, sau khi tan tầm sẽ về nhà cùng mẹ Nhan, mẹ Nhan thấy con gái mình cố gắng, cũng thử không buồn rầu mà đón nhận cuộc sống lần nữa, dần dần, tiếng cười trong nhà cũng nhiều hơn. Cuối tuần, Nhan Tịch sẽ tìm cấp dưới trước kia của ba Nhan, thông qua quan hệ để mẹ con nàng gặp ba Nhan một lần, lúc trước gặp thường khóc lóc không nói nên lời, nhưng người ta nói 'thời gian liều thuốc tốt nhất', những lần sau, ba Nhan sẽ mỉm cười nghe mẹ Nhan kể về những thay đổi trong nhà, nói cho ông nghe Nhan Tịch đã trưởng thành thế nào, kể cho ông về nỗi nhớ của hai mẹ con.
Thời gian này, dù Nhan Tịch và Claire có bận thế nào cũng sẽ gặp nhau ba lần mỗi tuần, trải qua nhiều thứ như vậy, Nhan Tịch càng yêu Claire hơn, nàng học được cách trân trọng người trước mặt, dùng toàn bộ tình cảm yêu cô gái này. Lúc nàng khóc, Claire sẽ luôn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, lúc nàng nhớ về những chuyện quá khứ, Claire sẽ ở cạnh, nắm tay nàng, không rời đi. Tình yêu của Claire khiến Nhan Tịch cảm động, luôn tìm những việc trong khả năng giúp cô, mỗi lúc như vậy, Claire luôn nhìn nàng, cười nhẹ, nụ cười khiến tim Nhan Tịch lỗi nhịp, khiến nàng phải ngây ngô nhìn.
Về phần Lâm Nhược Nhiên, làm ở tập đoàn Lâm thị cũng đạt nhiều thành tích, thỉnh thoảng lúc hẹn nhau Tiêu Mạc Ngôn còn tức giận chỉ vào cô mũi mà mắng, Lâm Nhược Nhiên chỉ cười cười không nói, ở Lâm thị, cô đã trưởng thành hơn, học cách kiềm chế cảm xúc, như Tiêu Mạc Ngôn nói thì giờ cô đã biến thành cáo già mưu mô.
Chủ nhật, Cherry hẹn Nhan Tịch đánh tennis, dù mệt nhưng Nhan Tịch vẫn đi, dù sao cũng nên tập thể dục nhiều hơn, trước đó có lần nàng ngất ở Thượng Hoa, vì chuyện này mà Claire giận nàng cả tuần, bắt nàng uống thuốc bắc cũng đúng một tuần, mùi vị đó... Nhan Tịch thật không muốn nhớ lại.
Thay trang phục thể thao xong, Nhan Tịch cầm vợt, cười hì hì nhìn Cherry.
"Sao, thua thì tính sao? "
Cherry liếc nàng, đùa sao, cô mà thua á? Vận động viên như cô mà dám đem ra so với cơ thể yếu ớt của Nhan Tịch?
"Nếu em thua, phải giặt đồ cho chị một tuần. "
"Còn nếu chị thua? "
Nhan Tịch nhìn Cherry, Đại tiểu thư có tự tin quá không?
"Nếu thua, chị tình nguyện ngồi nghe em kể truyện cười. "
"..."
Ba mươi phút trôi qua dường như đã tiêu hao toàn bộ thể lực của Nhan Tịch, mồ hôi chảy ướt lưng áo, nàng ném vợt xuống đất, đặt mông xuống.
"Bé con, em thua!"
Hai má Cherry hồng hồng, cô cũng chảy rất nhiều mồ hôi nhưng rất hưng phấn. Nhan Tịch thở hổn hển, vẫy tay:
"Anh Đào Đại tiểu thư, ngài tha cho tôi nha, tôi sẽ giặt đồ cho ngài, tôi sẽ giặt mà?! "
"Không được, chị chơi chưa đủ, em đứng lên coi!"
Cherry không chịu, không ngừng hò hét, còn Nhan Tịch ngồi ăn vạ không chịu đứng dậy. Hai người đang tranh cãi, chợt nghe tiếng giày cao gót, Nhan Tịch sáng mắt, cười gian, nhướng mày nhìn Cherry, sao, bạn gái em tới rồi, xem chị còn dám ăn hiếp em không?
Cherry nhìn Nhan Tịch đầy khinh bỉ, trên đời này cô xem thường nhất là những kẻ ẻo lả!
"Sao lại ngồi dưới đất? "
Claire mặc một chiếc váy màu xanh lá cây thanh lịch, đứng cạnh lưới nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch cau mày, lầm bầm.
"Không phải tại Cherry sao, gì mà chơi tennis, chơi em thì có? "
Cherry lập tức nhíu mày, giơ tay cốc đầu Nhan Tịch.
"Aii~ uii~. "
Nhan Tịch ôm đầu, đứng phắt dậy. Nhìn hai người như vậy, Claire thở dài bất đắc dĩ, bước đến, nhìn chằm chằm Nhan Tịch hồi lâu, đưa tay lau mồ hôi trên trán nàng, nhẹ nhàng nói:
"Nhan Tịch, Daddy tới, ông muốn gặp em."
~~~~~Hết Chương 59~~~~~
ai chơi với chế Nhan không kìa? Thua phải ngồi nghe ẽm kể truyện cười đó!! =]]]
Bình luận facebook