Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
“Thiên Bằng…” Thiên Tinh quay đầu lại, thấy Trần Thiên Minh giẫm nát Thiên Bằng dưới chân, nóng lòng kêu to. Sau đó, hắn rút súng ra, bắn Trần Thiên Minh ba phát.
Còn may, Trần Thiên Minh thấy Thiên Tinh chĩa súng vào mình, vội vàng né tránh ở phía sau đống thuốc phiện, tránh thoát được viên đạn của Thiên Tinh.
“Anh em, giúp anh giết hắn, bắn cho anh.” Thiên Tinh kêu to với đàn em mình ở bên cạnh. Hiện giờ Thiên Bằng nằm trên mặt đất không động đậy, cũng không biết sống hay chết, hắn có thể không vội sao? Có thể không tìm Trần Thiên Minh liều mạng sao?
Bang chúng Thiên Tinh Bang ở bên cạnh nghe Thiên Tinh nói như vậy, đều cầm lấy súng trong tay, bắn tới Trần Thiên Minh. Nhất thời, Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy có rất nhiều viên đạn xé gió xẹt qua đỉnh đầu mình, sợ đến nổi hắn không dám ngẩng đầu lên, tránh để mình trở thành bia ngắm.
“Bọn khốn kiếp này, bọn mày muốn bắn nát 5kg thuốc phiện hả? Thiên Tinh, mày làm như vậy tướng quân sẽ không bỏ qua mày đâu.” Trung Giáo thấy bọn Thiên Tinh nhắm thẳng thuốc phiện mà bắn, vội ngăn lại. Nếu như làm thuốc phiện bị hư, hắn trở về cũng không biết nói sao với tướng quân.
“Dừng… dừng…” Thiên Tinh nghe Trung Giáo nói vậy, cũng sợ, vội vàng kêu thủ hạ dừng lại. Hôm nay xảy ra chuyện gì không biết? Rõ ràng đã mua được quan hệ rồi, bên ngoài bỗng dưng có người đến quấy rối, là ai vẫn chưa tra rõ. Còn thằng Trần Thiên Minh vào bằng cách nào, sao lại biết bọn hắn giao dịch mà đến phá hoại? Hết thảy đều rất kỳ lạ.
Trần Thiên Minh thấy tiếng súng ngưng lại, vội lén thò đầu ra, cẩn trọng dò xét.
Hắn cũng nghe được lời của tên Trung Giáo, trong lòng mừng rỡ, giờ điều quan trọng nhất là thời gian, càng kéo dài thời gian, đối với mình càng có lợi, một lát nữa, lính biên phòng sẽ đến cứu mình.
“Thiên Tinh, thằng kia không có súng, mày mau sai thủ hạ của mày đến giết hắn.” Trung Giáo thấy một việc, bởi vì Trần Thiên Minh chỉ có một mình, dù là có súng, sau khi hạ được vài người, cũng sẽ hết đạn. Ngoài kia có tiếng nổ phát ra, vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, phải giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.
Thiên Tinh nghe Trung Giáo nói như vậy, liền đồng ý với cách nói của Trung Giáo, lập tức phái mấy tên thủ hạ đến truy tìm. Bọn bang chúng Thiên Tinh Bang có chút sợ, nhưng Thiên Tinh kêu lại không thể không đi, không thể làm gì khác đành phải xiết chặt thắt lưng, cẩn thận đi tới phía trước.
“Ôi chao!” Trong đó có một tên thành viên Thiên Tinh Bang vừa đi đến nửa đường đã bịt chặt hai mắt, lớn tiếng: “Mắt của tôi, đôi mắt của tôi, tôi không nhìn thấy gì nữa rồi.” Xem ra, hắn lại bị Trần Thiên Minh dùng cương đinh đánh trúng hai mắt. Lúc này, mấy tên khác đều nghiêm mặt hoặc là bịt hai tròng mắt kêu to. Trần Thiên Minh ném đinh vẫn chưa đạt được trình độ cao, không phải lần nào cũng phóng trúng mắt, có cái ném trúng mặt, có cái ném trúng mũi, có cái cắt đứt hàm răng.
“Hắn dùng ám khí.” Thiên Tinh phát hiện được vấn đề, bất quá, là dùng ám khí gì, hắn cũng không nhìn ra.
“Lão đại, bên ngoài có cảnh sát.” Một tên Thiên Tinh Bang vội hổn hển chạy đến trước mặt Thiên Tinh, thở hồng hộc nói.
“Cái gì? Có cảnh sát?” Thiên Tinh vừa nghe được, đội quân này hắn không hề không bố trí, hơn nữa, với quan hệ của hắn, có thể sắp xếp được.
“Dạ, đã xông qua cửa, chẳng qua anh em dùng hỏa lực ngăn chận, tạm thời vào không được.” Têm bang chúng Thiên Tinh bang gật đầu, sốt ruột nói.
“Chú nhanh lên, nhất định phải giữ vững cho anh.” Thiên Tinh nói với người nọ.
“Lão đại, bọn họ ra tay rất mạnh, sợ chống không được.” Người nọ nói.
“Mẹ kiếp, có tin tao một phát bắn chết mày không, giữ không được cũng phải giữ cho vững, chết cũng phải giữ vững cho tao.” Thiên Tinh nổi trận lôi đình, chỉa súng vào đỉnh đầu người nó lớn tiếng hét.
“Dạ, dạ, em đi ngay.” Người nọ vội vàng chạy ra cửa lớn, chết sớm, không bằng chết muộn.
“Các anh em, mọi người theo anh cùng nhau xông lên, phải giết chết thằng kia, lấy thuốc phiện sau đó ra cửa sau, nếu không, mọi người không còn đường sống.” Thiên Tinh đứng lên, huy súng, dẫn theo hơn hai chục người xông tới chỗ Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh thấy Thiên Tinh mang theo một đám người xông thẳng tới chỗ mình, hắn lập tức vận công lực toàn thân, móc ra một bó cương đinh to bắn tới bọn Thiên Tinh.
“Ôi chao!” Bọn người đang xông tới chỗ Trần Thiên Minh lại ngã xuống một ít, bởi vì Trần Thiên Minh phóng một bó lớn, ngắm không phải quá chuẩn, cho nên lần này có cái đánh trúng chân, có cái đánh trên người, có cái đánh không trúng. Bất quá hắn không sợ, hắn đã sợ trường hợp này xảy ra, nên đã mang đến một túi lớn cương đinh.
Lúc này, hắn lại móc ra một thanh cương đinh, bắn tới người Thiên Tinh. Muốn đánh ngả Thiên Tinh, đám Thiên Tinh Bang còn lại sẽ không còn mạnh như vậy.
“Mẹ kiếp, Trần Thiên Minh, tao phải giết mày.” Thiên Tinh bị cương đinh của Trần Thiên Minh đánh trúng tay, hắn điên tiết không cần biết thuốc phiện sẽ ra sao, hơn nữa, nếu như không giết chết Trần Thiên Minh, ai cũng không lấy được thuốc phiện. Vì thế, hắn liền móc súng ra, bắn vào Trần Thiên Minh hai phát.
“Mọi người nổ súng, đừng động thuốc phiện, bắn chết hắn.” Thiên Tinh hét to với mọi người.
Trần Thiên Minh còn mạnh đánh ra một thanh cương đinh, nhưng nghe Thiên Tinh hét lớn như vậy, có có viên đạn đang bay đến chỗ hắn, đành lui về sau đống thuốc phiện, không dám lò đầu ra.
Mẹ, bọn Lâm Quốc sao còn chưa mang lính biên phòng tới, ta không thể ở đây nữa, nếu chúng tới gần hơn nữa, mình sẽ không cách nào trốn thoát, Trần Thiên Minh trong lòng thầm kêu thổ. Nghĩ đến đây, hắn giương tay lên, phóng lung tung một cương đinh ra ngoài, nhưng lúc này lại nghe có tiếng kêu thảm, dường như đánh không chuẩn lắm.
“Thiên Tinh, mày không cần thuốc phiện, tướng quân sẽ không bỏ qua mày.” Trung Giáo ở bên cạnh muốn ngăn cản Thiên Tinh.
“Mẹ kiếp, đều do mày làm hại, vừa rồi mà sớm nổ súng, chúng ta sẽ không mất nhiều thời gian như vậy.” Thiên Tinh càng nói càng tức giận, chia súng vào đầu Trung Giáo bắn một phát, mới vừa nói chuyện Trung Giáo đầu đã phún một vòi máu tươi, tiếp theo ngả xuống đất không đứng dậy nổi.
Mấy bang chúng Thiên Tinh Bang thấy mấy tên thủ hạ của Trung Giáo giơ súng lên muốn bất lợi với Thiên Tinh, cũng đều nổ súng vào mấy “khách nhân” đến từ Tam Giác Vàng, giết chết toàn bộ bọn chúng.
“Các anh em, mọi người tách ra đi, nhất định phải giết chết thằng Trần Thiên Minh.” Thiên Tinh vung tay lên, sau đó lệnh thủ hạ tản ra, rất nhanh xông tới chỗ Trần Thiên Minh.
Hiện giờ Trần Thiên Minh cũng rất gấp, vội cầm cương đinh trong tay đánh theo kiểu “Thiên nữ tán hoa”, ngẫu nhiên đánh trúng hai người, không có hiệu quả lớn. Bởi vì hắn chỉ cần thò đầu ra, đạn sẽ bay thẳng tới đầu hắn, cho nên, hắn cản bản không nhắm trúng được mục tiêu.
Hắn nghe được tiếng của Thiên Tinh càng ngày càng gần, thầm nghĩ phiền toái, chỉ cần bọn họ xông tới đây, mình sẽ bị bắn thành con nhím. Ông trời ơi, a di đà phật, mau mau tới cứu ta, Trên ta có mẹ già, dưới có vợ dại, ta nên làm gì bây giowff? Trần Thiên Minh trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Bang bang bang.” Bên ngoài tiếng súng ngày càng lớn, sau đó nghe được bên ngoài có tiếng đánh cửa.
“Lão đại, cảnh sát đã xông vào rồi.” Bang chúng Thiên Tinh Bang vừa chạy thoát vội nói với Thiên Tinh.
“Cái gì? Bọn mày không giữ được sao?” Thiên Tinh sợ hãi, xem ra Thiên Tinh Bang mình lập ra đêm nay hoàn toàn xong đời.
“Không được, lão đại, bọn họ hỏa lực rất mạnh, mấy tên khốn rất lợi hại, chúng ta không phải đối thủ của chúng.” Người nọ vẻ mặt rướm máu, xem ra cũng bị thương.
“Mọi người mau xông lên, giết chết thằng đó.” Thiên Tinh chỉ vào Trần Thiên Minh đang núp sau đống thuốc phiện, lớn tiếng nói.
“Lão đại, mau cùng huynh đệ chạy, anh mau đi, nếu không sẽ trốn không thoát.” Người nọ vẫn muốn hộ chủ, muốn Thiên Tinh chạy nhanh một chút.
“Không, ta không đi, ta phải xử lý Trần Thiên Minh.” Thiên Tinh kiên định lắc đầu, lớn tiếng nói.
“Lão đại, cảnh sát ở bên ngoài sẽ xông vào ngay, các anh em giữ không nổi, anh chạy mau lên, nhanh đi tìm Ma Vương, giúp chúng ta báo thù.” Người nọ dùng sức đẩy Thiên Tinh, sau đó xông tới Trần Thiên Minh ở bên kia.
Thiên Tinh sau khi nghe người nọ nói, bản thân của tỉnh táo lại, vội quay đầu bước đi, trốn ra cửa sau bỏ chạy. Hắn muốn tìm Thái Đông Phong, tìm sư phụ Ma Vương, vì bọn Thiên Tinh Bang cùng Thiên Bằng báo thù.
Lính biên phòng rất nhanh đã xông vào, hơn nữa giết sạch đám bang chúng Thiên Tinh Bang ngoan cố chống cự. Đội ngũ chính quy thật khác, hơn nữa tất cả đều cầm súng AK kiểu mới, mà người Thiên Tinh Bang đều cầm súng lục kiểu cũ, không phải đối thủ của lính biên phòng được huấn luyện kỹ lường, Chỉ trong chốc lát, phía trước bang chúng Thiên Tinh Bang đã bị bọn họ giết hết toàn bộ.
Nghe được một loạt tiếng súng, Trần Thiên Minh biết cứu tinh rốt cục đã tới, Hắn lập tứcđánh ra ngoài một cương đinh, sau đó nhẹ nhàng thò đầu ra, nhìn tình huống hiện giờ một chút.
Chỉ thấy bên ngoài người đã giám rất nhiều, một đám người mặc quân phục đang tiến vào, đối với đám bang chúng Thiên Tinh Bang bắn giết một trận. Tại sao bang chúng Thiên Tinh Bang không đầu hàng, là vì, mỗi người bọn chúng đều có trọng án, bị bắt cũng chết, cho nên chúng lựa chọn chống cự.
Trần Thiên Minh sờ sờ lỗ tai, phát hiện tai nghe của mình từ khi nào đã hỏng, hèn gì không nghe được bọn Lâm Quốc gọi. Trần Thiên Minh cầm cương đinh, ném tới bọn người Thiên Tinh Bang, chỉ chốc lát sau, đã giết được toàn bộ người Thiên Tinh Bnag.
“Lâm Quốc, chú ở đâu?” Trần Thiên Minh lấy ra điện thoại di động, vội gọi cho Lâm Quốc.
“Lão đại, ta vừa mới vào Thiên Tinh Bang, anh ở đâu?” Lâm Quốc vui vẻ nói.
Nghe tiếng của lão đại, đã chứng minh hắn vẫn còn sống.
“Anh ở góc tường bên phải ở đằng sau một đống đồ, đống đồ này chính là thuốc phiện.” Trần Thiên Minh lớn tiếng nói.
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Lâm Quốc cầm theo một khẩu súng lục, cùng một người bộ dáng quân nhân đi tới.
“Lão đại.”- Lâm Quốc kêu.
“Anh ở trong này.” Trần Thiên Minh đứng lên, tiêu sái phất tay về phía Lâm Quốc. Hắn còn không biết, mới vừa rồi vì tránh đạn, trên mặt hắn đã dính không ít bùn đất.
“Cám ơn trời đất, lão đại không có chuyện gì.” Lâm Quốc đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh, cao hứng nói.
“Lâm Quốc, súng của chú là từ đâu ra?” Trần Thiên Minh thấy súng trong tay Lâm Quốc, nghi hoặc hỏi.
“Ha ha, đây là em mới nhặt dưới đất lên, chắc là của người chết gì đó, không nên lãng phí cơ hội.” Lâm Quốc cúi xuống bên tai Trần Thiên Minh, nhỏ giọng nói: “Em vừa mới bảo bọn Ngạn Thanh, Tiểu Hào cũng lén nhặt một khẩu, dù sao thứ này cũng hữu dụng. Lãnh đạo cũng nói, dù sao lần này chúng ta cũng giúp họ việc lớn, bọn họ cũng làm như không thấy gì. Hắc hắc!”
Lâm Quốc vừa nói vừa cười âm hiểm.
Còn may, Trần Thiên Minh thấy Thiên Tinh chĩa súng vào mình, vội vàng né tránh ở phía sau đống thuốc phiện, tránh thoát được viên đạn của Thiên Tinh.
“Anh em, giúp anh giết hắn, bắn cho anh.” Thiên Tinh kêu to với đàn em mình ở bên cạnh. Hiện giờ Thiên Bằng nằm trên mặt đất không động đậy, cũng không biết sống hay chết, hắn có thể không vội sao? Có thể không tìm Trần Thiên Minh liều mạng sao?
Bang chúng Thiên Tinh Bang ở bên cạnh nghe Thiên Tinh nói như vậy, đều cầm lấy súng trong tay, bắn tới Trần Thiên Minh. Nhất thời, Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy có rất nhiều viên đạn xé gió xẹt qua đỉnh đầu mình, sợ đến nổi hắn không dám ngẩng đầu lên, tránh để mình trở thành bia ngắm.
“Bọn khốn kiếp này, bọn mày muốn bắn nát 5kg thuốc phiện hả? Thiên Tinh, mày làm như vậy tướng quân sẽ không bỏ qua mày đâu.” Trung Giáo thấy bọn Thiên Tinh nhắm thẳng thuốc phiện mà bắn, vội ngăn lại. Nếu như làm thuốc phiện bị hư, hắn trở về cũng không biết nói sao với tướng quân.
“Dừng… dừng…” Thiên Tinh nghe Trung Giáo nói vậy, cũng sợ, vội vàng kêu thủ hạ dừng lại. Hôm nay xảy ra chuyện gì không biết? Rõ ràng đã mua được quan hệ rồi, bên ngoài bỗng dưng có người đến quấy rối, là ai vẫn chưa tra rõ. Còn thằng Trần Thiên Minh vào bằng cách nào, sao lại biết bọn hắn giao dịch mà đến phá hoại? Hết thảy đều rất kỳ lạ.
Trần Thiên Minh thấy tiếng súng ngưng lại, vội lén thò đầu ra, cẩn trọng dò xét.
Hắn cũng nghe được lời của tên Trung Giáo, trong lòng mừng rỡ, giờ điều quan trọng nhất là thời gian, càng kéo dài thời gian, đối với mình càng có lợi, một lát nữa, lính biên phòng sẽ đến cứu mình.
“Thiên Tinh, thằng kia không có súng, mày mau sai thủ hạ của mày đến giết hắn.” Trung Giáo thấy một việc, bởi vì Trần Thiên Minh chỉ có một mình, dù là có súng, sau khi hạ được vài người, cũng sẽ hết đạn. Ngoài kia có tiếng nổ phát ra, vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, phải giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt.
Thiên Tinh nghe Trung Giáo nói như vậy, liền đồng ý với cách nói của Trung Giáo, lập tức phái mấy tên thủ hạ đến truy tìm. Bọn bang chúng Thiên Tinh Bang có chút sợ, nhưng Thiên Tinh kêu lại không thể không đi, không thể làm gì khác đành phải xiết chặt thắt lưng, cẩn thận đi tới phía trước.
“Ôi chao!” Trong đó có một tên thành viên Thiên Tinh Bang vừa đi đến nửa đường đã bịt chặt hai mắt, lớn tiếng: “Mắt của tôi, đôi mắt của tôi, tôi không nhìn thấy gì nữa rồi.” Xem ra, hắn lại bị Trần Thiên Minh dùng cương đinh đánh trúng hai mắt. Lúc này, mấy tên khác đều nghiêm mặt hoặc là bịt hai tròng mắt kêu to. Trần Thiên Minh ném đinh vẫn chưa đạt được trình độ cao, không phải lần nào cũng phóng trúng mắt, có cái ném trúng mặt, có cái ném trúng mũi, có cái cắt đứt hàm răng.
“Hắn dùng ám khí.” Thiên Tinh phát hiện được vấn đề, bất quá, là dùng ám khí gì, hắn cũng không nhìn ra.
“Lão đại, bên ngoài có cảnh sát.” Một tên Thiên Tinh Bang vội hổn hển chạy đến trước mặt Thiên Tinh, thở hồng hộc nói.
“Cái gì? Có cảnh sát?” Thiên Tinh vừa nghe được, đội quân này hắn không hề không bố trí, hơn nữa, với quan hệ của hắn, có thể sắp xếp được.
“Dạ, đã xông qua cửa, chẳng qua anh em dùng hỏa lực ngăn chận, tạm thời vào không được.” Têm bang chúng Thiên Tinh bang gật đầu, sốt ruột nói.
“Chú nhanh lên, nhất định phải giữ vững cho anh.” Thiên Tinh nói với người nọ.
“Lão đại, bọn họ ra tay rất mạnh, sợ chống không được.” Người nọ nói.
“Mẹ kiếp, có tin tao một phát bắn chết mày không, giữ không được cũng phải giữ cho vững, chết cũng phải giữ vững cho tao.” Thiên Tinh nổi trận lôi đình, chỉa súng vào đỉnh đầu người nó lớn tiếng hét.
“Dạ, dạ, em đi ngay.” Người nọ vội vàng chạy ra cửa lớn, chết sớm, không bằng chết muộn.
“Các anh em, mọi người theo anh cùng nhau xông lên, phải giết chết thằng kia, lấy thuốc phiện sau đó ra cửa sau, nếu không, mọi người không còn đường sống.” Thiên Tinh đứng lên, huy súng, dẫn theo hơn hai chục người xông tới chỗ Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh thấy Thiên Tinh mang theo một đám người xông thẳng tới chỗ mình, hắn lập tức vận công lực toàn thân, móc ra một bó cương đinh to bắn tới bọn Thiên Tinh.
“Ôi chao!” Bọn người đang xông tới chỗ Trần Thiên Minh lại ngã xuống một ít, bởi vì Trần Thiên Minh phóng một bó lớn, ngắm không phải quá chuẩn, cho nên lần này có cái đánh trúng chân, có cái đánh trên người, có cái đánh không trúng. Bất quá hắn không sợ, hắn đã sợ trường hợp này xảy ra, nên đã mang đến một túi lớn cương đinh.
Lúc này, hắn lại móc ra một thanh cương đinh, bắn tới người Thiên Tinh. Muốn đánh ngả Thiên Tinh, đám Thiên Tinh Bang còn lại sẽ không còn mạnh như vậy.
“Mẹ kiếp, Trần Thiên Minh, tao phải giết mày.” Thiên Tinh bị cương đinh của Trần Thiên Minh đánh trúng tay, hắn điên tiết không cần biết thuốc phiện sẽ ra sao, hơn nữa, nếu như không giết chết Trần Thiên Minh, ai cũng không lấy được thuốc phiện. Vì thế, hắn liền móc súng ra, bắn vào Trần Thiên Minh hai phát.
“Mọi người nổ súng, đừng động thuốc phiện, bắn chết hắn.” Thiên Tinh hét to với mọi người.
Trần Thiên Minh còn mạnh đánh ra một thanh cương đinh, nhưng nghe Thiên Tinh hét lớn như vậy, có có viên đạn đang bay đến chỗ hắn, đành lui về sau đống thuốc phiện, không dám lò đầu ra.
Mẹ, bọn Lâm Quốc sao còn chưa mang lính biên phòng tới, ta không thể ở đây nữa, nếu chúng tới gần hơn nữa, mình sẽ không cách nào trốn thoát, Trần Thiên Minh trong lòng thầm kêu thổ. Nghĩ đến đây, hắn giương tay lên, phóng lung tung một cương đinh ra ngoài, nhưng lúc này lại nghe có tiếng kêu thảm, dường như đánh không chuẩn lắm.
“Thiên Tinh, mày không cần thuốc phiện, tướng quân sẽ không bỏ qua mày.” Trung Giáo ở bên cạnh muốn ngăn cản Thiên Tinh.
“Mẹ kiếp, đều do mày làm hại, vừa rồi mà sớm nổ súng, chúng ta sẽ không mất nhiều thời gian như vậy.” Thiên Tinh càng nói càng tức giận, chia súng vào đầu Trung Giáo bắn một phát, mới vừa nói chuyện Trung Giáo đầu đã phún một vòi máu tươi, tiếp theo ngả xuống đất không đứng dậy nổi.
Mấy bang chúng Thiên Tinh Bang thấy mấy tên thủ hạ của Trung Giáo giơ súng lên muốn bất lợi với Thiên Tinh, cũng đều nổ súng vào mấy “khách nhân” đến từ Tam Giác Vàng, giết chết toàn bộ bọn chúng.
“Các anh em, mọi người tách ra đi, nhất định phải giết chết thằng Trần Thiên Minh.” Thiên Tinh vung tay lên, sau đó lệnh thủ hạ tản ra, rất nhanh xông tới chỗ Trần Thiên Minh.
Hiện giờ Trần Thiên Minh cũng rất gấp, vội cầm cương đinh trong tay đánh theo kiểu “Thiên nữ tán hoa”, ngẫu nhiên đánh trúng hai người, không có hiệu quả lớn. Bởi vì hắn chỉ cần thò đầu ra, đạn sẽ bay thẳng tới đầu hắn, cho nên, hắn cản bản không nhắm trúng được mục tiêu.
Hắn nghe được tiếng của Thiên Tinh càng ngày càng gần, thầm nghĩ phiền toái, chỉ cần bọn họ xông tới đây, mình sẽ bị bắn thành con nhím. Ông trời ơi, a di đà phật, mau mau tới cứu ta, Trên ta có mẹ già, dưới có vợ dại, ta nên làm gì bây giowff? Trần Thiên Minh trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Bang bang bang.” Bên ngoài tiếng súng ngày càng lớn, sau đó nghe được bên ngoài có tiếng đánh cửa.
“Lão đại, cảnh sát đã xông vào rồi.” Bang chúng Thiên Tinh Bang vừa chạy thoát vội nói với Thiên Tinh.
“Cái gì? Bọn mày không giữ được sao?” Thiên Tinh sợ hãi, xem ra Thiên Tinh Bang mình lập ra đêm nay hoàn toàn xong đời.
“Không được, lão đại, bọn họ hỏa lực rất mạnh, mấy tên khốn rất lợi hại, chúng ta không phải đối thủ của chúng.” Người nọ vẻ mặt rướm máu, xem ra cũng bị thương.
“Mọi người mau xông lên, giết chết thằng đó.” Thiên Tinh chỉ vào Trần Thiên Minh đang núp sau đống thuốc phiện, lớn tiếng nói.
“Lão đại, mau cùng huynh đệ chạy, anh mau đi, nếu không sẽ trốn không thoát.” Người nọ vẫn muốn hộ chủ, muốn Thiên Tinh chạy nhanh một chút.
“Không, ta không đi, ta phải xử lý Trần Thiên Minh.” Thiên Tinh kiên định lắc đầu, lớn tiếng nói.
“Lão đại, cảnh sát ở bên ngoài sẽ xông vào ngay, các anh em giữ không nổi, anh chạy mau lên, nhanh đi tìm Ma Vương, giúp chúng ta báo thù.” Người nọ dùng sức đẩy Thiên Tinh, sau đó xông tới Trần Thiên Minh ở bên kia.
Thiên Tinh sau khi nghe người nọ nói, bản thân của tỉnh táo lại, vội quay đầu bước đi, trốn ra cửa sau bỏ chạy. Hắn muốn tìm Thái Đông Phong, tìm sư phụ Ma Vương, vì bọn Thiên Tinh Bang cùng Thiên Bằng báo thù.
Lính biên phòng rất nhanh đã xông vào, hơn nữa giết sạch đám bang chúng Thiên Tinh Bang ngoan cố chống cự. Đội ngũ chính quy thật khác, hơn nữa tất cả đều cầm súng AK kiểu mới, mà người Thiên Tinh Bang đều cầm súng lục kiểu cũ, không phải đối thủ của lính biên phòng được huấn luyện kỹ lường, Chỉ trong chốc lát, phía trước bang chúng Thiên Tinh Bang đã bị bọn họ giết hết toàn bộ.
Nghe được một loạt tiếng súng, Trần Thiên Minh biết cứu tinh rốt cục đã tới, Hắn lập tứcđánh ra ngoài một cương đinh, sau đó nhẹ nhàng thò đầu ra, nhìn tình huống hiện giờ một chút.
Chỉ thấy bên ngoài người đã giám rất nhiều, một đám người mặc quân phục đang tiến vào, đối với đám bang chúng Thiên Tinh Bang bắn giết một trận. Tại sao bang chúng Thiên Tinh Bang không đầu hàng, là vì, mỗi người bọn chúng đều có trọng án, bị bắt cũng chết, cho nên chúng lựa chọn chống cự.
Trần Thiên Minh sờ sờ lỗ tai, phát hiện tai nghe của mình từ khi nào đã hỏng, hèn gì không nghe được bọn Lâm Quốc gọi. Trần Thiên Minh cầm cương đinh, ném tới bọn người Thiên Tinh Bang, chỉ chốc lát sau, đã giết được toàn bộ người Thiên Tinh Bnag.
“Lâm Quốc, chú ở đâu?” Trần Thiên Minh lấy ra điện thoại di động, vội gọi cho Lâm Quốc.
“Lão đại, ta vừa mới vào Thiên Tinh Bang, anh ở đâu?” Lâm Quốc vui vẻ nói.
Nghe tiếng của lão đại, đã chứng minh hắn vẫn còn sống.
“Anh ở góc tường bên phải ở đằng sau một đống đồ, đống đồ này chính là thuốc phiện.” Trần Thiên Minh lớn tiếng nói.
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Lâm Quốc cầm theo một khẩu súng lục, cùng một người bộ dáng quân nhân đi tới.
“Lão đại.”- Lâm Quốc kêu.
“Anh ở trong này.” Trần Thiên Minh đứng lên, tiêu sái phất tay về phía Lâm Quốc. Hắn còn không biết, mới vừa rồi vì tránh đạn, trên mặt hắn đã dính không ít bùn đất.
“Cám ơn trời đất, lão đại không có chuyện gì.” Lâm Quốc đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh, cao hứng nói.
“Lâm Quốc, súng của chú là từ đâu ra?” Trần Thiên Minh thấy súng trong tay Lâm Quốc, nghi hoặc hỏi.
“Ha ha, đây là em mới nhặt dưới đất lên, chắc là của người chết gì đó, không nên lãng phí cơ hội.” Lâm Quốc cúi xuống bên tai Trần Thiên Minh, nhỏ giọng nói: “Em vừa mới bảo bọn Ngạn Thanh, Tiểu Hào cũng lén nhặt một khẩu, dù sao thứ này cũng hữu dụng. Lãnh đạo cũng nói, dù sao lần này chúng ta cũng giúp họ việc lớn, bọn họ cũng làm như không thấy gì. Hắc hắc!”
Lâm Quốc vừa nói vừa cười âm hiểm.
Bình luận facebook