Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
“03, tất cả mọi người đều biết làm như vậy, em nhanh nhanh giúp anh đi.” Lý hiệu trưởng nhìn thằng em đáng thương của mình, cầu xin 03.
“Được rồi, dù sao ông cũng là khách quen, em cũng cố làm thôi, ông chỉ cẩn chi thêm hai trăm đồng em liền chiều ông! Tuy nhiên, em nói cho ông hay, đây là lần đầu tiên em làm trò này đó.” 03 suy nghĩ một hồi, cứ như cô ả rất bất đắc dĩ, cứ như không muốn cùng Lý hiệu trưởng làm chuyện như thế này. Cô ả cố ý nhấn mạnh “lần đầu tiên”, cứ như lần đầu tiên là chuyện rất quan trọng.
“Cái gì, chỉ có vậy mà tới hai trăm đồng?” Lý hiệu trưởng nghe mà kinh hãi biến sắc, dịch vụ gì mà đắt dữ vậy ta, thêm một động tác mà thêm tới hai trăm đồng.
“Ông không muốn thì thôi, ai bắt ép ông đâu.” 03 lạnh lùng nhìn Lý hiệu trưởng, không có tiền mà cũng học đòi đi đú, thật là…
“Được, hai trăm thì hai trăm.” Lý hiệu trưởng nói: “Bất quá, anh được ông chủ Diệp mời, tiền này em đi đòi ông ấy nhé.”
“Không được, đây là làm thêm, là ông yêu cầu, ông phải trả chứ.”
03 lắc đầu không chịu.
“Được rồi, anh trả.” Lý hiệu trưởng nghĩ tới cái miệng của 03 khẳng định khác xa cái miệng của bà vợ mình, liền gật đầu đồng ý với 03.
“ Phải thế chứ, ông chủ thật là hào phóng nha.” 03 vừa nghe Lý hiệu trưởng đồng ý, lập tức thay đổi nét mặt, liền nhìn hắn cười nói.
“Đương nhiên rồi 03, vì với em sao anh có thể tiếc tiền cho được.” Lý hiệu trưởng nói xong, nhìn 03 một cái, sau đó lại nhìn xuống thằng em của mình.
“Được rồi, em lập tức phục vụ ông.” 03 cười một tiếng, hé miệng ngậm lấy phía dưới của Lý hiệu trưởng, động tác rất nhuần nhuyễn, không giống lần đầu làm chuyện này?
“Sướng quá, hàng cao cấp có khác, cảm giác thật đã.”.
Lúc này Lý hiệu trưởng cảm giác phía dưới của mình bị 03 vừa nuốt vừa nhả, sảng khoái vô cùng. Giờ hắn nằm lên ghế sô pha, hai chân run lẩy bẩy…
Động tác thuần thục, 03 bắt đầu thi triển mười tám chiêu võ nghệ của mình, dùng miệng trêu đùa thằng em của Lý hiệu trưởng….
“A… Sướng quá…” Lý hiệu trưởng hét lớn. Hắn lúc thì cắn răng, lúc sau lại hét to, một hồi lại nhe răng trợn mắt, cứ như có bao nhiêu vở hải kịch hắn đều muốn diễn cả.
Hắn ngồi lên, thân thể lúc nghiêng trái, khi lại ngả phải, hưng phấn rên rĩ. Hắn muốn bắt lấy bộ ngực lớn của 03, nhưng 03 đang ngồi chồm hổm, không thể với tay tới.
“A…” Lý hiệu trưởng lại kêu một tiếng to, sau đó nằm ngửa lên ghế ghế sa lon hưng phấn thở dốc.
“ Hừ, trả tiền.” 03 trừng mắt nhìn Lý hiệu trưởng, chìa tay ra trước mặt hắn nói, ả cũng quên mất Lý hiệu trưởng thường xuất rất sớm.
…………………….
“A Quốc, bác sĩ nói sao?” Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.
“Bác sĩ nói anh không sao cả, chỉ là thân thể suy nhược, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Lâm Quốc nói.
“Chũng ra về thôi, không nên ở lâu ở đây.” Trần Thiên Minh nghe thấy mình không có việc gì, nhanh chóng ngồi dậy, muốn xuất viện. “Chị Yến đang học trên thành phố, ở viện cũng chả có ý nghĩa gì. Hơn nữa dù mới đến bệnh viện sáng nay, các bác sĩ cứ kiểm tra mình nhiều giờ liền, làm hắn phiền chết đi được.
“Lão đại, anh không nghe lời bác sĩ nói sao, ở đây tịnh dưỡng cho tốt, dù sao cũng chỉ hai ngày thôi, cũng không lâu lắm.” Lâm Quốc cười nói.
“ Đúng rồi cô Lương sao rồi?” Trần Thiên Minh đột nhiên nhớ tới Lương Thi Mạn.
“Cô ấy cũng không có việc gì, sau khi nghỉ ngơi vài giờ cô ấy đã có thể đi.” Lâm Quốc nói.
“Cô ấy đi rồi?” Trần Thiên Minh ngẩn ngơ, bỗng dưng hỏi.
“Đúng vậy, cô ấy vừa mới đi, cô ấy bảo cô ấy phải rời khỏi nơi rắc rối này, cô ấy bảo với em nói lại với anh là anh phải cận thận, Thái Đông Phong là một tên độc ác mất hết tính người.” Lâm Quốc gãi đầu nói. Vừa rồi hắn đã bảo Lương Thi Mạn tự đi gặp Trần Thiên Minh mà nói, nhưng nàng sống chết không chịu, nàng nói mọi chuyện cũng chẳng có chuyện gì để nói, tách nhau ra là tốt nhất.
“Anh biết, cô gái này rất đáng thương, anh định bồi đắp cho cô ấy một chút, đáng tiếc cô ấy đã đi.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.
“ Đại ca, anh muốn bồi đắp như thế nào?” Lâm Quốc hỏi Trần Thiên Minh.
“Anh… anh…” Trần Thiên Minh suy nghĩ, đúng vậy mình bồi thường như thế nàođây? Dùng tiền? Hay dùng tình? Dùng mấy cái này hình như cũng không thích hợp cho lắm, “ A Quốc, chú đem điện thoại lại đây.” Trần Thiên Minh cố ý nói lảng sang chuyện khác, kêu Lâm Quốc tới lấy điện thoai ở bên cạnh.
Trần Thiên Minh cầm điện thoại do Lâm Quốc đưa qua, gọi số mà bác cả lưu lại.
“Alo, xin chào, tôi là Trần Thiên Minh người luyện Hương Ba Công đây.”
“Ồ, tôi biết, sư phụ đã nói chuyện của anh, tôi có lưu số của anh, tôi biết là anh, Trần Thiên Minh.” Từ điện thoại di động truyền ra một tiếng đàn ông lạ hoắc.
“Tôi muốn tìm bác cả, anh biết ông ấy ở đâu không?” Trần Thiên Minh nói. Hắn nghe người kia nói cũng biết hắn cũng yên tâm một chút, lúc đầu hắn sợ mình còn phải mất công giải thích với hắn mình là ai nữa.
“Sư phụ, ông ấy đang ở đây, anh có việc cần hả?”.
“Có việc cần, tôi có chuyện gấp muốn gặp bác ấy, tôi bị người ta phế võ công.” Trần Thiên Minh vừa nghe người kia nói bác cả đang ở chỗ hắn, rất vui mừng, xem ra mình có hy vọng khôi phục công lực rồi.
“Cái gì, người bị người ta phế võ công?” Tiếng của người kia đã to hơn rất nhiều: “Thế này nhé, tôi và sư phụ bây giờ có chút chuyện, xế chiều chúng ta sẽ đến chỗ của anh, hiện tại anh đang ở đâu?”
Trần Thiên Minh nói chỗ nói mình số phòng của mình ở bệnh viện cho người kia, sau đó liền cúp máy.
Thật may quá, một khi bác cả tới đây, chắc chắn giúp mình khôi phục công lực, mình có thể đi tìm Thái Đông Phong tính sổ rồi.
“Lão đại, anh gọi cho ai vậy?” Lâm Quốc nghe Tràn Thiên Minh gọi điện có chút không hiểu.
“Theo như lời anh ta, anh ta sư huynh của anh, sư huynh của anh nói xế chiều sẽ cùng bác cả qua tìm anh. Chỉ cần bác cả khôi phục công lực giúp anh, anh sẽ lập tức đi tìm Thái Đông Phong báo thù, thù này không trả, anh cảm thấy rất khó thở.” Trần Thiên Minh càng nói càng tức giận, vừa rồi hắn thử vận lại Hương Ba Công, nhưng ở đan điền vẫn không cách nào tụ khí được.
“Lão đại, bác cả có thể giúp anh đả thông kinh mạch, khiến anh lợi hại như trước kia sao?” Lâm Quốc có chút hưng phấn, nếu như bác cả đồng ý dậy võ công cho hắn, hắn sẽ lợi hại được như lão đại, thế thì đã quá.
“Đúng vậy, nếu như bác ấy tới, anh có thể khôi phục võ công rồi.” Trần Thiên Minh cười vui vẻ, hắn có cảm giác không có gì có thể làm khó được bác cả, bởi vì chính bác cả là người làm thay đổi cuộc đời hắn, giúp hắn có được như ngày nay. Nhưng thằng khốn kiếp Thái Đông Phong lại làm mình trở thành tay trắng.
“Lão đại, khi bác cả tới đây, sẽ dạy chúng ta voc công.” Lâm Quốc nói ra suy nghĩ nhỏ của mình.
“Đương nhiên rồi, các chú là đàn em của anh, anh đương nhiên muốn các chú mạnh lên,” Trần Thiên Minh nói: “A Quốc, xây dựng trang web với chuyện bồi thường của khách sạn sao rồi?”.
“Đang bồi thường.” Lâm quốc nói: “Đại ca, nếu bồi thường như vậy, khách sạn và công ty bất động sản của chúng ta sẽ không còn.’ Lâm Quốc lo lắng, mắt thấy công việc làm ăn đang thịnh vượng, nháy mắt đã không còn, hắn thấy rất không thoải mái.
“Mất thì mất, dù sao trước kia anh cũng là không có gì, anh sẽ cố gắng, anh sẽ khiến mình có nhiều hơn nữa.” Trần Thiên Minh an ủi Lâm Quốc, bây giờ người chịu đả kích lớn nhất chính là Lâm Quốc.
“Lão đại, thật xấu hổ, sáng nay em phải đi bồi thường, để Tiểu Hào cùng hai thằng đệ lại cùng anh, chiều em sẽ quay lại.” Lâm Quốc nghĩ tới còn một đống việc phải đàm phán, vội nói với Trần Thiên Minh.
“Ôrn mà, ngại quá, có trách thì trách anh, vì anh mà các chú bị liênlụy.” Trần Thiên Minh nhìn vẻ mặt tiều tụy của Lâm Quốc nói lời xin lỗi.
“Lão đại, mọi người đều là anh em, anh đừng nói khách sáo như vậy có được không?” Lâm Quốc như có chút bực dọc.
“Chú có việc thì đi đi, có bọn Tiểu Hào ở lại với anh là được rồi.” Trần Thiên Minh phất phất tay với Lâm Quốc, ý bảo hắn đi nhanh một chút.
“Vâng, em đi.” Lâm Quốc nói xong, nói với bọn Tiểu Hào vài câu rồi xong liền đi.
Trần Thiên Minh ở trong phòng bệnh nhàm chán, chỉ biết nằm trên giường nghỉ ngơi, hắn đã tính kỹ, chờ đến chiều bác cả tới đây, mình sẽ lập tức ra viện.
“Lão đại, anh muốn ăn gì không? Để em kêu đàn em đi mua.” Phùng Hào ở bên cạnh xem tivi thấy đã tới giữa trưa rồi, vội vàng đến bên cạnh Trần Thiên Minh, hỏi nhỏ.
“Sao cũng được.” Trần Thiên Minh nói.
Phùng Hào liền đi tới trước một đàn em, ra lệnh khe khẽ. Đại khái là bảo đàn em đi xuống bếp mang lên một món ăn.
“Tiểu Hào, thời gian này cực khổ cho các chú rồi.” Trần Thiên Minh nhìn Phùng Hào nói.
“Không khổ, lão đại, anh đừng nên khách sáo, bọn em theo đại ca hưởng phúc lâu rồi, bây giờ chịu khổ một chút có đáng gì.” Phùng Hào vừa cười vừa nói.
“Thằng nhóc này, thật là biết ăn nói.” Trần Thiên Minh cười nói.
‘Ha ha, đi theo lão đại cũng khá lâu rồi, cũng đã học được một ít.” Phùng Hào nịnh bợ khá giỏi, chẳng những nói mình không sai, mà còn lôi Trần Thiên Minh vào.
Lúc này, một nam bác sĩ đeo khẩu trang gõ gõ cửa, đi vào.
“Bác sĩ, có chuyện gì sao?” Phùng Hào thấy một bác sĩ bước vào, ngạc nhiên hỏi. “Tiêm cho bệnh nhân,” Bác sĩ khách sáo gật đầu nhìn Phùng Hào, nói. Nhìn hắn thân thiện như vật, bác sỹ mà có thái độ phục vụ tốt như vậy hiện giờ không nhiều.
“Ồ.” Phùng Hào nghe bác sĩ nói như vậy, vội vàng đứng sang bên cạnh, để để bác sỹ tiêm cho Trần Thiên Minh.
Bác sĩ này mang khẩu trang, mặc áo trắng, hắn nhìn Trần Thiên Minh cười cười, híp mắt, nói: “Trần Thiên Minh, anh nằm im, để tôi tiêm cho anh,” .
“Ừm,” Trần Thiên Minh nằm nghiêng một chút, liếc nhìn bác sĩ một chút. Hắn thấy vẻ híp mắt của bác sỹ này hình như quen quen. “Bác sĩ tôi không phải vừa tiêm rồi sao?” Trần Thiên Minh có chút nghi ngờ, vừa vài giờ trước không phải mình đã tiêm rồi sao, sao nhanh tiêm lại như vậy.
Bác sĩ nhìn Trần Thiên Minh, hai mắt híp híp, cười cười nói: “Anh cũng bảo vừa mới, vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, bây giờ còn phải tiêm một lần nữa,”
Nhìn thấy nụ cười của gã bác sĩ rất quen, trong lòng Trần Thiên Minh đột nhiên run lên, hắn suy nghĩ một lúc, nhìn gã bác sỹ đó hét to: “Thái Đông Phong, mày chính là Thái Đông Phong.”
“Được rồi, dù sao ông cũng là khách quen, em cũng cố làm thôi, ông chỉ cẩn chi thêm hai trăm đồng em liền chiều ông! Tuy nhiên, em nói cho ông hay, đây là lần đầu tiên em làm trò này đó.” 03 suy nghĩ một hồi, cứ như cô ả rất bất đắc dĩ, cứ như không muốn cùng Lý hiệu trưởng làm chuyện như thế này. Cô ả cố ý nhấn mạnh “lần đầu tiên”, cứ như lần đầu tiên là chuyện rất quan trọng.
“Cái gì, chỉ có vậy mà tới hai trăm đồng?” Lý hiệu trưởng nghe mà kinh hãi biến sắc, dịch vụ gì mà đắt dữ vậy ta, thêm một động tác mà thêm tới hai trăm đồng.
“Ông không muốn thì thôi, ai bắt ép ông đâu.” 03 lạnh lùng nhìn Lý hiệu trưởng, không có tiền mà cũng học đòi đi đú, thật là…
“Được, hai trăm thì hai trăm.” Lý hiệu trưởng nói: “Bất quá, anh được ông chủ Diệp mời, tiền này em đi đòi ông ấy nhé.”
“Không được, đây là làm thêm, là ông yêu cầu, ông phải trả chứ.”
03 lắc đầu không chịu.
“Được rồi, anh trả.” Lý hiệu trưởng nghĩ tới cái miệng của 03 khẳng định khác xa cái miệng của bà vợ mình, liền gật đầu đồng ý với 03.
“ Phải thế chứ, ông chủ thật là hào phóng nha.” 03 vừa nghe Lý hiệu trưởng đồng ý, lập tức thay đổi nét mặt, liền nhìn hắn cười nói.
“Đương nhiên rồi 03, vì với em sao anh có thể tiếc tiền cho được.” Lý hiệu trưởng nói xong, nhìn 03 một cái, sau đó lại nhìn xuống thằng em của mình.
“Được rồi, em lập tức phục vụ ông.” 03 cười một tiếng, hé miệng ngậm lấy phía dưới của Lý hiệu trưởng, động tác rất nhuần nhuyễn, không giống lần đầu làm chuyện này?
“Sướng quá, hàng cao cấp có khác, cảm giác thật đã.”.
Lúc này Lý hiệu trưởng cảm giác phía dưới của mình bị 03 vừa nuốt vừa nhả, sảng khoái vô cùng. Giờ hắn nằm lên ghế sô pha, hai chân run lẩy bẩy…
Động tác thuần thục, 03 bắt đầu thi triển mười tám chiêu võ nghệ của mình, dùng miệng trêu đùa thằng em của Lý hiệu trưởng….
“A… Sướng quá…” Lý hiệu trưởng hét lớn. Hắn lúc thì cắn răng, lúc sau lại hét to, một hồi lại nhe răng trợn mắt, cứ như có bao nhiêu vở hải kịch hắn đều muốn diễn cả.
Hắn ngồi lên, thân thể lúc nghiêng trái, khi lại ngả phải, hưng phấn rên rĩ. Hắn muốn bắt lấy bộ ngực lớn của 03, nhưng 03 đang ngồi chồm hổm, không thể với tay tới.
“A…” Lý hiệu trưởng lại kêu một tiếng to, sau đó nằm ngửa lên ghế ghế sa lon hưng phấn thở dốc.
“ Hừ, trả tiền.” 03 trừng mắt nhìn Lý hiệu trưởng, chìa tay ra trước mặt hắn nói, ả cũng quên mất Lý hiệu trưởng thường xuất rất sớm.
…………………….
“A Quốc, bác sĩ nói sao?” Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.
“Bác sĩ nói anh không sao cả, chỉ là thân thể suy nhược, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Lâm Quốc nói.
“Chũng ra về thôi, không nên ở lâu ở đây.” Trần Thiên Minh nghe thấy mình không có việc gì, nhanh chóng ngồi dậy, muốn xuất viện. “Chị Yến đang học trên thành phố, ở viện cũng chả có ý nghĩa gì. Hơn nữa dù mới đến bệnh viện sáng nay, các bác sĩ cứ kiểm tra mình nhiều giờ liền, làm hắn phiền chết đi được.
“Lão đại, anh không nghe lời bác sĩ nói sao, ở đây tịnh dưỡng cho tốt, dù sao cũng chỉ hai ngày thôi, cũng không lâu lắm.” Lâm Quốc cười nói.
“ Đúng rồi cô Lương sao rồi?” Trần Thiên Minh đột nhiên nhớ tới Lương Thi Mạn.
“Cô ấy cũng không có việc gì, sau khi nghỉ ngơi vài giờ cô ấy đã có thể đi.” Lâm Quốc nói.
“Cô ấy đi rồi?” Trần Thiên Minh ngẩn ngơ, bỗng dưng hỏi.
“Đúng vậy, cô ấy vừa mới đi, cô ấy bảo cô ấy phải rời khỏi nơi rắc rối này, cô ấy bảo với em nói lại với anh là anh phải cận thận, Thái Đông Phong là một tên độc ác mất hết tính người.” Lâm Quốc gãi đầu nói. Vừa rồi hắn đã bảo Lương Thi Mạn tự đi gặp Trần Thiên Minh mà nói, nhưng nàng sống chết không chịu, nàng nói mọi chuyện cũng chẳng có chuyện gì để nói, tách nhau ra là tốt nhất.
“Anh biết, cô gái này rất đáng thương, anh định bồi đắp cho cô ấy một chút, đáng tiếc cô ấy đã đi.” Trần Thiên Minh gật đầu nói.
“ Đại ca, anh muốn bồi đắp như thế nào?” Lâm Quốc hỏi Trần Thiên Minh.
“Anh… anh…” Trần Thiên Minh suy nghĩ, đúng vậy mình bồi thường như thế nàođây? Dùng tiền? Hay dùng tình? Dùng mấy cái này hình như cũng không thích hợp cho lắm, “ A Quốc, chú đem điện thoại lại đây.” Trần Thiên Minh cố ý nói lảng sang chuyện khác, kêu Lâm Quốc tới lấy điện thoai ở bên cạnh.
Trần Thiên Minh cầm điện thoại do Lâm Quốc đưa qua, gọi số mà bác cả lưu lại.
“Alo, xin chào, tôi là Trần Thiên Minh người luyện Hương Ba Công đây.”
“Ồ, tôi biết, sư phụ đã nói chuyện của anh, tôi có lưu số của anh, tôi biết là anh, Trần Thiên Minh.” Từ điện thoại di động truyền ra một tiếng đàn ông lạ hoắc.
“Tôi muốn tìm bác cả, anh biết ông ấy ở đâu không?” Trần Thiên Minh nói. Hắn nghe người kia nói cũng biết hắn cũng yên tâm một chút, lúc đầu hắn sợ mình còn phải mất công giải thích với hắn mình là ai nữa.
“Sư phụ, ông ấy đang ở đây, anh có việc cần hả?”.
“Có việc cần, tôi có chuyện gấp muốn gặp bác ấy, tôi bị người ta phế võ công.” Trần Thiên Minh vừa nghe người kia nói bác cả đang ở chỗ hắn, rất vui mừng, xem ra mình có hy vọng khôi phục công lực rồi.
“Cái gì, người bị người ta phế võ công?” Tiếng của người kia đã to hơn rất nhiều: “Thế này nhé, tôi và sư phụ bây giờ có chút chuyện, xế chiều chúng ta sẽ đến chỗ của anh, hiện tại anh đang ở đâu?”
Trần Thiên Minh nói chỗ nói mình số phòng của mình ở bệnh viện cho người kia, sau đó liền cúp máy.
Thật may quá, một khi bác cả tới đây, chắc chắn giúp mình khôi phục công lực, mình có thể đi tìm Thái Đông Phong tính sổ rồi.
“Lão đại, anh gọi cho ai vậy?” Lâm Quốc nghe Tràn Thiên Minh gọi điện có chút không hiểu.
“Theo như lời anh ta, anh ta sư huynh của anh, sư huynh của anh nói xế chiều sẽ cùng bác cả qua tìm anh. Chỉ cần bác cả khôi phục công lực giúp anh, anh sẽ lập tức đi tìm Thái Đông Phong báo thù, thù này không trả, anh cảm thấy rất khó thở.” Trần Thiên Minh càng nói càng tức giận, vừa rồi hắn thử vận lại Hương Ba Công, nhưng ở đan điền vẫn không cách nào tụ khí được.
“Lão đại, bác cả có thể giúp anh đả thông kinh mạch, khiến anh lợi hại như trước kia sao?” Lâm Quốc có chút hưng phấn, nếu như bác cả đồng ý dậy võ công cho hắn, hắn sẽ lợi hại được như lão đại, thế thì đã quá.
“Đúng vậy, nếu như bác ấy tới, anh có thể khôi phục võ công rồi.” Trần Thiên Minh cười vui vẻ, hắn có cảm giác không có gì có thể làm khó được bác cả, bởi vì chính bác cả là người làm thay đổi cuộc đời hắn, giúp hắn có được như ngày nay. Nhưng thằng khốn kiếp Thái Đông Phong lại làm mình trở thành tay trắng.
“Lão đại, khi bác cả tới đây, sẽ dạy chúng ta voc công.” Lâm Quốc nói ra suy nghĩ nhỏ của mình.
“Đương nhiên rồi, các chú là đàn em của anh, anh đương nhiên muốn các chú mạnh lên,” Trần Thiên Minh nói: “A Quốc, xây dựng trang web với chuyện bồi thường của khách sạn sao rồi?”.
“Đang bồi thường.” Lâm quốc nói: “Đại ca, nếu bồi thường như vậy, khách sạn và công ty bất động sản của chúng ta sẽ không còn.’ Lâm Quốc lo lắng, mắt thấy công việc làm ăn đang thịnh vượng, nháy mắt đã không còn, hắn thấy rất không thoải mái.
“Mất thì mất, dù sao trước kia anh cũng là không có gì, anh sẽ cố gắng, anh sẽ khiến mình có nhiều hơn nữa.” Trần Thiên Minh an ủi Lâm Quốc, bây giờ người chịu đả kích lớn nhất chính là Lâm Quốc.
“Lão đại, thật xấu hổ, sáng nay em phải đi bồi thường, để Tiểu Hào cùng hai thằng đệ lại cùng anh, chiều em sẽ quay lại.” Lâm Quốc nghĩ tới còn một đống việc phải đàm phán, vội nói với Trần Thiên Minh.
“Ôrn mà, ngại quá, có trách thì trách anh, vì anh mà các chú bị liênlụy.” Trần Thiên Minh nhìn vẻ mặt tiều tụy của Lâm Quốc nói lời xin lỗi.
“Lão đại, mọi người đều là anh em, anh đừng nói khách sáo như vậy có được không?” Lâm Quốc như có chút bực dọc.
“Chú có việc thì đi đi, có bọn Tiểu Hào ở lại với anh là được rồi.” Trần Thiên Minh phất phất tay với Lâm Quốc, ý bảo hắn đi nhanh một chút.
“Vâng, em đi.” Lâm Quốc nói xong, nói với bọn Tiểu Hào vài câu rồi xong liền đi.
Trần Thiên Minh ở trong phòng bệnh nhàm chán, chỉ biết nằm trên giường nghỉ ngơi, hắn đã tính kỹ, chờ đến chiều bác cả tới đây, mình sẽ lập tức ra viện.
“Lão đại, anh muốn ăn gì không? Để em kêu đàn em đi mua.” Phùng Hào ở bên cạnh xem tivi thấy đã tới giữa trưa rồi, vội vàng đến bên cạnh Trần Thiên Minh, hỏi nhỏ.
“Sao cũng được.” Trần Thiên Minh nói.
Phùng Hào liền đi tới trước một đàn em, ra lệnh khe khẽ. Đại khái là bảo đàn em đi xuống bếp mang lên một món ăn.
“Tiểu Hào, thời gian này cực khổ cho các chú rồi.” Trần Thiên Minh nhìn Phùng Hào nói.
“Không khổ, lão đại, anh đừng nên khách sáo, bọn em theo đại ca hưởng phúc lâu rồi, bây giờ chịu khổ một chút có đáng gì.” Phùng Hào vừa cười vừa nói.
“Thằng nhóc này, thật là biết ăn nói.” Trần Thiên Minh cười nói.
‘Ha ha, đi theo lão đại cũng khá lâu rồi, cũng đã học được một ít.” Phùng Hào nịnh bợ khá giỏi, chẳng những nói mình không sai, mà còn lôi Trần Thiên Minh vào.
Lúc này, một nam bác sĩ đeo khẩu trang gõ gõ cửa, đi vào.
“Bác sĩ, có chuyện gì sao?” Phùng Hào thấy một bác sĩ bước vào, ngạc nhiên hỏi. “Tiêm cho bệnh nhân,” Bác sĩ khách sáo gật đầu nhìn Phùng Hào, nói. Nhìn hắn thân thiện như vật, bác sỹ mà có thái độ phục vụ tốt như vậy hiện giờ không nhiều.
“Ồ.” Phùng Hào nghe bác sĩ nói như vậy, vội vàng đứng sang bên cạnh, để để bác sỹ tiêm cho Trần Thiên Minh.
Bác sĩ này mang khẩu trang, mặc áo trắng, hắn nhìn Trần Thiên Minh cười cười, híp mắt, nói: “Trần Thiên Minh, anh nằm im, để tôi tiêm cho anh,” .
“Ừm,” Trần Thiên Minh nằm nghiêng một chút, liếc nhìn bác sĩ một chút. Hắn thấy vẻ híp mắt của bác sỹ này hình như quen quen. “Bác sĩ tôi không phải vừa tiêm rồi sao?” Trần Thiên Minh có chút nghi ngờ, vừa vài giờ trước không phải mình đã tiêm rồi sao, sao nhanh tiêm lại như vậy.
Bác sĩ nhìn Trần Thiên Minh, hai mắt híp híp, cười cười nói: “Anh cũng bảo vừa mới, vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, bây giờ còn phải tiêm một lần nữa,”
Nhìn thấy nụ cười của gã bác sĩ rất quen, trong lòng Trần Thiên Minh đột nhiên run lên, hắn suy nghĩ một lúc, nhìn gã bác sỹ đó hét to: “Thái Đông Phong, mày chính là Thái Đông Phong.”
Bình luận facebook