• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lưu Manh Lão Sư (2 Viewers)

  • Chương 222

Sau đó, Chung Hướng Lượng đưa Trần Thiên Minh, bọn Lâm Quốc giới thiệu với người trong Huyền Môn. Vì vậy, mọi người thuộc mọi tầng lớp đều nhiệt tình bắt chuyện.


“A Quốc, Ngạn Thanh ba người trước theo Lý Quân học một vài cơ bản võ công của bản môn, sau đó để Đại Tiểu Lượng truyền một chút võ công, đến lúc đó ta lại hướng dẫn thêm một chút. Còn Thiên Minh, vì là bất ký danh đệ tử của Không Vô sư thúc, vậy sẽ do anh truyền thụ một ít võ công của bản môn.” Trí Hải nói với bọn Trần Thiên Minh.


“Không Vô sư thúc?” Trần Thiên Minh có hơi không ngờ đây là đại bá.


“Đó là đại bá mà em thường hay gọi.” Chung Hướng Lượng nói nhỏ vào tai Trần Thiên Minh.


“Ồ.” Trần Thiên Minh đã hiểu.


“Mọi người đi một quãng đường dài như vậy, chắc đói bụng rồi, các chú ăn cơm trước đi, lát nữa Lý Quân sẽ đưa các chú đi đến nơi ở dành cho các chú, nghỉ ngơi một chút, ngày mai trở lại mới luyện công.” Trí Hả nói xong, liền kêu mọi người tản ra.


Đã trải qua một lộ trình dài như vậy, mọi người đều mệt mỏi, vội vàng đi theo sự chỉ dẫn của Lý Quân, đi ăn cơm.


“Lão đại, em cảm thấy thức ăn chay ở đây nấu cũng không tệ, ăn cũng rất ngon.” Trương Ngạn Thanh vỗ vỗ cái bụng phình to của mình, vui vẻ nói.


“Đúng vậy, nhưng đó là vì chúng ta đang đói bụng nên mới thấy ngon, nếu như mỗi ngày đều phải ăn mấy thứ này, chúng ta nhất định sẽ rất ghét.” Trần Thiên Minh lắc đầu, nói.


“Tiểu sư thúc, mọi người ăn quen là tốt rồi.” Lý Quân ở bên một cười, nhìn Trần Thiên Minh nói.


“Lão đại, anh thực uy phong, có nhiều người gọi anh là sư thúc, chúng em so với anh thật thấp kém.” Lâm Quốc hâm mộ nói.


“Cái này cũng có gì đâu, các chú gọi việc của chú, bọn họ gọi việc của bọn họ.Dù sao chúng ta cũng không phải đệ tử xuất gia của Huyền Môn, chỉ hữu danh vô thực mà thôi.” Trần Thiên Minh nói.


“Cũng được, cũng được.” Lâm Quốc vui vẻ nói. Nếu như giờ bắt bọn họ gọi Trần Thiên Minh là sư thúc, vậy thật không quen.


“Đúng rồi, Lý Quân, em đến Huyền Môn vào lúc nào?” Trần Thiên Minh đột nhiên hỏi Lý Quân.


“Em, Chí Dũng cùng Tiểu Ny ba người từ nhỏ đã ở tại Huyền Môn.” Lý Quân nói.


“Cái gì? Ba người từ nhỏ đã ở Huyền Môn? Vậy cha mẹ các em cũng quá đáng rồi, nhỏ như vậy đã đưa các em tới đây.” Trần Thiên Minh nghe Lý Quân nói như vậy, mất hứng nói.


“Ba người chúng em đều là trẻ mồ côi, được tiền bối Huyền Môn nhặt chúng em từ bên nói về.” Lý Quân nói xong, sắc mặt có phần tối sầm lại.


“Ồ, thì ra là như vậy.” Trần Thiên Minh thấy mình đã hỏi tới nỗi đau của Lý Quân, không nỡ hỏi thêm.


“Lý Quân sư huynh, nói như vậy, võ công của các người rất lợi hại rồi?” Trương Ngạn Thanh hưng phấn nõi, xem ra, lần này nhất định học được rất nhiều võ công.


“Sư phụ và mấy sư thúc mới lợi hại! Thiên Minh tiểu sư thúc, khi nào anh dạy em bản lĩnh, được không?” Lý Quân không biết rõ nội tình của Trần Thiên Minh, cho nên hắn cứ tưởng Trần Thiên Minh cũng lợi hại như mấy vị sư thúc của hắn vậy.


“Ha ha, để em chê cười rồi, tuy đại bá có dạy anh võ công, nhưng anh chỉ học một thời gian ngắn, học chưa tới một năm, võ công Huyền Môn cũng chưa học được gì, cho nên, Hướng sư huynh mới để anh ở Huyền Môn để rèn luyện.” Trần Thiên Minh ngượng ngùng nói.


“Ồ.” Lý Quân thấy thái độ của Trần Thiên Minh, hình như tiểu sư thúc không gạt hắn, Vì vậy hắn cũng tin. “Mọi người ăn no rồi, để em dẫn mọi người đi ngủ.”


“Lão đại, ở đây sao lại dùng đèn dầu, không có điện sao?” Lâm Quốc hỏi Trần Thiên Minh.”


“Trời ơi, A Quốc, em dùng đầu óc để nghĩ lại đi, ở đây là thâm sơn cùng cốc hoang dã, làm sao có điện được? Có đèn dầu đã là tốt rồi. Anh sợ sau khi đèn dầu cháy hết, đến đêm chúng ta phải ôm chăn mà ngủ.” Trần Thiên Minh oán giận nhìn Lâm Quốc.


“Hoàn cảnh quá lạc hậu như thế này, nếu như em, em nhất định không ở lại chỗ này lâu.” Trương Ngạn Thanh nói.


“Chú còn muốn ở lâu sao? Nếu như có thể kiên trì ở lại đây một tháng, anh thấy chú đã có bản lĩnh lắm rồi.” Trần Thiên Minh khinh thường nói.


“Không nói nữa, em mệt rồi, em ngủ đây.” Trương Ngạn Thanh nói xong, cùng bọn Lâm Quốc đi vào phòng ngủ. Phòng này là phòng giường tầng, bốn người bọn họ ở chung một phòng.


Trần Thiên Minh thấy bọn họ đi ngủ, mà giờ hắn cũng không quá buồn ngủ. Vì vậy, hắn liền đi ra ngoài, muốn tìm một nơi nào đó, để mà tham quan.


Đi ra cửa, hắn liền thấy ở ven rừng cây phía trước nói chuyện với nhau, một người hình như là Chung Hướng Lượng. Vì vậy, hắn lén tới gần, muốn nghe bọn họ đang nói gì.


Đến gần, Trần Thiên Minh phát hiện người kia chính là sư tỷ Trí Tĩnh. Thì ra, Hướng Lượng sư huynh đang nói chuyện với Trí Tĩnh sư tỷ. Trần Thiên Minh trong lòng thâm nói.


Xem ra tuổi tác của Lượng sư huynh với Trí Tĩnh sư tỷ tương đương, lẽ nào, trước đây hai người bọn họ đã có quan hệ gì? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh rất tò mò, liền vận Hương Ba Công, để nghe lén bọn họ nói chuyện.


“Sư tỷ, chị tìm em có việc gì?” Chung Hướng Lượng hỏi Trí Tĩnh.


“Không có chuyện gì không thể tìm em sao? Tiểu Lượng, xem ra em không muốn nói chuyện với chị,” Trí Tĩnh hờn giận nói.


“Không, ý em không phải vậy, em nghĩ chị đang có chuyện gì?” Chung Hướng Lượng vội vàng giơ tay giải thích.


“Cô ấy… cô ấy đối với em tốt không?” Trí Tĩnh dừng một chút, bỗng ấp úng hỏi Chung Hướng Lượng.


“Tốt, Tiểu Quyên đối với em tốt lắm, cám ơn sư tỷ quan tâm.” Chung Hướng Lượng gật đầu, nói. Hắn biết trước nay Trí Tĩnh vẫn thích hắn, cũng bởi mình cự tuyệt tình yêu của nàng, cho nên nàng mới quyết chị xuất gia. Trước đây, hắn, Trí Hải, Trí Thâm, Trí Tĩnh bốn người đều là đệ tử tục gia, do sư phụ đích thân đề cử tới cục an ninh, mà bọn họ đều bởi những nguyên nhân tự bản thân, sau đó đều xuất gia.


“Đối với em tốt là được, con gái em Tiểu Anh thế nào rồi?” Trí Tĩnh hỏi.


“Cũng tốt.” Chung Hướng Lượng gật đầu, nói.


“Tiểu Oánh rất ngoan, chị cũng rất thích con bé.” Trí Tĩnh nói.


“Phiền chị lúc rãnh rỗi, dạy thêm võ công cho Tiểu Oánh, dù sao em cũng không thích hợp dạy võ cho con gái.”


Chung Hướng Lượng ngại ngùng nói với Trí Tĩnh.


“Ừm, chị sẽ thay em dẫn theo bốn người bắt đầu, đều là người của em, một người là đệ tử của em, một người là sư đệ của em, có thể sẽ khiến sư huynh Trí Thâm có hơi mất hứng. Em biết rồi đấy, tính cách của anh ấy luôn như vậy, chuyện gì cũng phải tính toán.” Trí Tĩnh nói.


“Em biết tính của nhị sư huynh, cho nên, lần này em cũng không dám kêu Tiểu Hạ dẫn bọn hắn bắt đầu, tự mình em dẫn bọn hắn bắt đầu. Lúc này đây bắt đầu luyện cho bốn người bọn họ, đều là ý của sư phụ em, lão nhân gia người đã gửi cho đại sư huynh một bức thư.” Chung Hướng Lượng nói.


“Như vậy là tốt rồi, dù sao đại sư huynh hiện giờ là chưởng môn của Huyền Môn, do anh ấy định đoạt. Hơn nữa sư thúc lại là thế hệ trước, hiện giơ vai vế của người ở Huyền Môn cũng rất cao.” Trí Tĩnh nghe Chung Hướng Lượng nói như vậy, gật đầu, nói: “Đúng rồi, vậy địa vị Trần Thiên Minh là gì? Võ công ra sao? Sao sư thúc lại không phát thệ thu nhận hắn làm đồ đệ?” Trí Tĩnh kỳ quái hỏi.


“Tình huống cụ thể em cũng không biết, bất quá, sư phụ phát hiện thể trạng của Thiên Minh có thể luyện được Hương Ba Công, cho nên, mới đặc biệt nhận hắn.” Hương Ba Công rốt cuộc có gì diệu dụng, thực ra Chung Hướng Lượng cũng không biết, bọn họ chỉ biết Hương Ba Công là một loại võ công đặc biệt của Huyền Môn, không phải ai cũng luyện được.


“Ồ, lúc nào chị cũng thử hắn xem, xem võ công hắn ra sao?” Trí Tĩnh nói.


“Sư tỷ chị đừng làm ẩu, Thiên Minh học võ công chưa đến một năm, công lực chưa sâu, chỉ mới được phân nửa công lực của em.” Chung Hướng Lượng nói với Trí Tĩnh.


“Cái gì? Học chưa đến một năm đã có phân nửa võ công của em?” Trí Tĩnh ngây ngươi, bọn họ học võ công đã hai ba mươi năm, Trần Thiên Minh mới học một năm đã có được phân nửa công lực của bọn họ. cái này làm người ta không thể nào tin nổi.


“Đúng vậy, nên sư phụ mới kỳ vọng hắn rất cao, muốn để hắn chân chính phát dương quang đại võ công của Huyền Môn chúng ta.” Chung Hướng Lượng vui vẻ nói.


“Chị thấy, võ công của bọn Tiểu Ny với Trần Thiên Minh cũng tương đương.” Trí Tĩnh nói.


“Đúng vậy, không khác nhau lắm, công lực của Thiên Minh cao hơn, mà bọn Tiểu Ny lại có kinh nghiệm đối địch tốt hơn Thiên minh. Đúng rồi, sư tỷ, trong ba người bọn họ, em thấy võ công của Tiểu Ny cao nhất, xem ra, bình thường chị đối với Tiểu Ny rất dụng tâm.” Chung Hướng Lượng nói.


Trí Tĩnh nghe Chung Hướng Lượng nói như vậy, gật đầu, vui vẻ nói: “Chị cũng cho là như vậy, xem bọn chúng đối luyện, chị cũng đã nhìn ra. Chị đã đặt rất nhiều tâm huyết lên người Tiểu Ny, nói thật, chị xem Tiểu Ny như là con gái của mình.”


“Sư tỷ, để Tiểu Ny ra ngoài giúp em, được không?” Chung Hướng Lượng nói với Trí Tĩnh.


“Không được, giờ ở bên ngoài đàn ông xấu nhiều lắm, mà Tiểu Ny chưa từng ra khỏi Huyền Môn, chưa từng ra khỏi đại sơn, chị không muốn để con bé bị người ta tổn thương.” Trí Tĩnh lắc đầu, nói.


“Vậy quên đi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, em phải trở về ngủ, sáng mai em còn phải xuống núi!” Chung Hướng Lượng nói.


“Ừ, chị đi trước.” Trí Tĩnh gật đầu, bay mình đi.


Chung Hướng Lượng quay đầu tới chỗ Trần Thiên Minh, đột nhiên hắn nhìn hướng Trần Thiên Minh đang ẩn thân nói nhỏ: “Ai đang ở đó?”


“Sư huynh, là em.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đứng dậy, sư huynh quả là cao thủ, mình trốn ở đâu, hắn đều có thể biết.


“Thiên Minh, là em sao, đã muộn như thế này sao em còn chưa đi ngủ?” Chung Hướng Lượng thấy là Trần Thiên Minh, sự cảnh giác mới được buông bỏ.


“Em ngủ không được, ra ngoài dạo một chút.” Trần Thiên Minh xấu hổ nói. Hắn nghe trộm Chung Hướng Lượng nói chuyện với Trí Tĩnh, không biết anh ta có biết không?


“Thiên Minh, sáng mai anh phải xuống núi, em ở lại đây một tháng học võ công, một tháng sau, anh sẽ sai Tiểu Hạ lái xe tới đón các em. Nhớ kỹ, Huyền Môn không giống các nơi khác, ở đây tất cả mọi người đều có võ công, cho nên, có chuyện gì có thể nhịn thì nên nhịn, nhịn không được thì em đi tìm đại sư huynh Trí Hải mà thương lượng, ngạn vàn lần không nên hành động theo cảm tính, biết chưa?” Chung Hướng Lượng nói với Trần Thiên Minh.


“Em biết, em sẽ không gây sự!” Trần Thiên Minh gật đầu nói. Vừa rồi hắn nghe xong Chung Hướng Lượng nói với Trí Tĩnh, biết về phương diện này nhị sư huynh Trí Thâm tính cách có chút không tốt, những người khác thì không có gì, cho nên, hắn cũng không sợ! Dù sao tại Huyền Môn địa vị hắn cũng rất cao, chỉ cần mình không trêu vào mấy vị sư huýnh ư tỷ, mấy vãn bối khác phỏng chừng không dám vô lễ với mình. Nghĩ tới đây, hắn rất vui.


“Em cùng Trí Hải sư huynh học chút võ công, hắn là chưởng môn của Huyền Môn. Huyền Môn chúng ta có một chút võ công chỉ truyền cho chưởng môn nhân, kẻ khác không thể học được.” Chung Hướng Lượng nói.


“Sư huynh, võ công của anh lợi hại, hay là võ công của Trí Hải sư huynh lợi hại?” Trần Thiên Minh lo nghĩ, bỗng nhiên hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom