Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Rốt cuộc, Trần Thiên Minh cũng nhanh chóng làm xong việc mình muốn làm. Sau đó hắn vội chạy ra mở cửa.
“Trần Thiên Minh, anh làm cái gì vậy? Sao em gọi lâu như vậy mới ra mở cửa?” Hà Đào rất tức giận mắng Trần Thiên Minh.
“Anh, anh vừa rồi đang trong WC!” Trần Thiên Minh đang cấp bách bỗng nhanh trí nói, sao đó vội vàng lầy cớ.
“Em vừa rồi đứng ngoài cửa gọi anh lâu như vậy, sao anh không lên tiếng?” Hà Đào lại tiếp tục truy hỏi.
“Em gọi anh rất lâu sao?” Trần Thiên Minh bây giờ mới hiểu ra, chính mình vừa rồi luyện "Hương Ba Công", yêu cầu của nó là không nghe không thấy. “Anh vừa rồi nằm trên giường một chút, có thể là ngủ quên”.
“Thì ra là thế! Anh đúng thật là heo, đến giờ này rồi mà vẫn còn ngủ.” Hà Đào trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, cố nén giận nói.
“Em tìm anh có việc gì vậy?” Trần Thiên Minh có chút chột dạ, chẳng qua là hắn cũng không sợ, nàng mà hỏi thật thì mình cũng không thừa nhận, Hà Đào có thể làm gì được mình sao?
Hiện giờ cái gì cũng phải yêu cầu chứng cứ, nếu ngươi không có chứng cứ, vậy làm sao có thể nói loạn được? Ta cũng có thể nói là Hà Đào nàng xem trộm ta tắm! Trần Thiên Minh cao hứng nghĩ, hắn bây giờ cũng không còn sợ hãi như vừa rồi nữa.
“Anh còn nói nữa, đã nói là 7 giờ sẽ đi, vậy mà anh còn ngủ, khiến cho tất cả mọi người đều đang chờ ở kia rồi” Hà Đào nói.
“Em, em vừa rồi gõ cửa, chính là vì… việc này sao?” Trần Thiên Minh có chút nghi hoặc, sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Hà Đào không phải là đầu tiên khiến mình yên tâm, sau đó sẽ đi vào vấn đề chính chứ?
“Đúng? Chẳng lẽ anh còn nghĩ đến chuyện gì khác sao?” Vẻ mặt Hà Đào có chút khó hiểu hỏi.
“Không phải, anh thấy em gõ cửa mạnh như vậy, chắc không phải là muốn phá cửa mà vào chứ. Hơn nữa lại còn kêu lớn tiếng như vậy” Trần Thiên Minh nói.
“Em gọi anh lâu như vậy, nhưng anh cũng không trả lời, vậy tôi không thể tức giận sao? Em có thể không gõ mạnh như vậy sao? Nếu em mà không gọi lớn tiếng như vậy, chắc là giờ anh vẫn còn ngủ đó?”
“Đúng vậy, đúng vậy” Hiện giờ Trần Thiên Minh đang rất hối hận, hắn bây giờ mới nhớ, cái vách ngăn kia, bình thường hắn còn không thấy được, nếu không phải vì mình luyện "Hương Ba Công", căn bản là đừng nghĩ đến nhìn thấy được.
Trời ơi, cái vách ngăn đáng yêu của ta, không biết thế nào lại bịt cái lỗ lại. Ta sau này còn có thể nhìn trộm nữa không, ông anh, tôi hiện giờ chỉ muốn xem ông anh có sao không, ông anh tuyệt đối đừng khiến ta không xem được nhé! Trần Thiên Minh bây giờ thật muốn tìm một miếng đậu phụ để đập đầu tự tử. Nếu không phải bây giờ phải vào thành phố, hắn thật sự muốn ngay lập tức kiếm cái gì đó để ***c lại cái lỗ kia.
“Đi thôi, nếu không chúng ta sẽ muộn đó. Nhanh đem xe của anh ra đi” Hà Đào kiều mị liếc Trần Thiên Minh một cái, sau đó liền đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh nghe thấy Hà Đào nói vậy, liền đi vào lấy xe máy của mình ra, sau đó đóng cửa lại.
Đến cửa trường học, Ngô Thanh và chị Đình các nàng đã ở đó rồi.
“Thiên Minh, anh làm sao vậy, sao giờ mới ra đây,không phải là anh ở trong phòng trang điểm chứ?” Hôm nay Ngô Thanh mặc sơmi màu trắng, thắt cà vạt, đầu vuốt keo bóng loáng, nếu mà nói hắn dùng một lọ, tối thiểu cũng phải hết nửa bình.
“Tôi vừa rồi hơi mệt một chút, ngủ quên trên giường. Thật ngại quá, đều là mỹ nữ xinh đẹp ở đây vậy mà…” hôm nay là sinh nhật Ngô Thanh, Trần Thiên Minh dù trong lòng không thích, nhưng dù sao cũng phải khen hắn một câu.
“Thiên Minh, anh cũng cảm thấy tôi hôm nay rất đẹp trai sao!” Ngô Thanh vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, sau đó cố ra vẻ tiêu sái vuốt vuốt tóc.
“Tốt, mọi người không phải nói nữa, nhanh đi thôi, thời gian cũng không còn sớm rồi” Phạm Văn Đình thấy hai người này vẫn không ngừng nói chuyện, vì thế vội vàng dục một câu.
“Đi, hai cô ngồi xe tôi, xe tôi rất tốt” Ngô Thanh dáng vẻ hào sắc nhìn ba vị mỹ nữ.
Hôm nay Phạm Văn Đình ăn mặc rất xinh đẹp, nàng mặc một chiếc áo ôm sát người hơi thấp ngực, bên dưới thì mặc một chiếc quần bò bó người, khiến cho dáng vóc ma quỷ của nàng lại càng thêm hấp dẫn.
Còn Hà Đào thì ăn mặc lại càng xuất chúng, trên cỗ nàng đeo một chuỗi dây chuyền nhỏ, còn người thì mặc một cái váy liền rất tinh xảo, khiến cho những đường cong của nàng trở lên nổi bật hơn, dáng vẻ lại càng thêm phiêu dật.
Mà Lưu Mỹ Cầm thì ăn mặc như bình thường, nhưng lại khiến cho nàng có được một vẻ đẹp an tĩnh, vẻ đẹp này khiến nàng dù đang mặc bộ đồ rất bình thường, nhưng mà lại có cảm nhận rất bất phàm. Hơn nữa dáng người của nàng lại không tồi, cho dù nàng không mặc quần áo bó, nhưng bộ ngực của nàng vẫn hiển lộ ra cao ngất.
Mịa, người ta chủ nhiệm đúng là chủ nhiệm, chỉ là một cái sinh nhật nhỏ, vậy mà cũng có thể mời được tam đại mỹ nhân của trường học. Trong lòng Trần Thiên Minh có chút hâm mộ, ngày nào đó mình tổ chức sinh nhật, hắn nhất định cũng sẽ mời được ba cô nàng này, để cho mình uy phong hơn một chút.
Hơn nữa, Ngô Thanh này cũng thật chu đáo, để cho hai vị mỹ nữ ngồi xe của hắn. Nếu hai vị mỹ nữ này mà ngồi đó, cơ hội lợi dụng của hắn là rất lớn. Mịa, sắc lang đúng là sắc lang, tính toán đúng là cao thủ. Chẳng qua nếu như theo lời Ngô Thanh nói, Trần Thiên Minh hắn cũng không có bóc mẽ ra.
“Tôi ngồi xe của Trần Thiên Minh” Hà Đào hình như cũng cảm thấy ý đồ của Ngô Thanh, vì thế nàng đến gần xe của Trần Thiên Minh rồi nói.
“Tôi cũng đến ngồi cùng Hà Đào” Lưu Mỹ Cầm thấy Hà Đào đến gần xe của Trần Thiên Minh, nàng cũng nhanh chóng đi đến. Dáng vẻ như là muốn ngồi cùng hai người này, mà vốn chính nàng cũng không ngờ tới, sẽ cùng Hà Đào ngồi cùng xe của Trần Thiên Minh.
“Vậy tôi ngồi xe của Ngô Thanh vậy” Phạm Văn Đình thấy hai nàng kia đã ngồi cùng xe với Trần Thiên Minh, vì thế đành cố chấp nhận. Vốn nàng cũng định ngồi cùng xe với Trần Thiên Minh, nhưng mà hai nàng kia đã ngồi rồi, chính mình làm sao mà ngồi được nữa.
Ngô Thanh vừa thấy hai vị mỹ nữ ngồi trên xe của Trần Thiên Minh, trong lòng cũng rất tức giận. nhưng mà hắn cũng không thể nói ra được, đành phải cùng Phạm Văn Đình lên xe, sau đó lái xe đi.
Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh đã lái xe đi, hắn cũng cùng với Hà Đào và Lưu Mỹ Cầm lên xe, sau đó lái đi.
Vốn Trần Thiên Minh còn định lợi dụng một chút, đáng tiếc chính là lúc Lưu Mỹ Cầm lên xe, nàng đã đặt tay mình ở giữa mình và lưng Trần Thiên Minh, nói cách khác, mặc kệ Trần Thiên Minh có phanh gấp thế nào, thứ ***ng vào người hắn chính là cánh tay của nàng, tuyệt đối không phải là bộ ngực mềm mại.
Khi đến một phòng Karaoke trong thành phố, bọn họ liền đi vào. Ngô Thanh cùng phục vụ nói mấy câu, sau đó liền dẫn bọn họ lên trên lầu hai.
Đi vào một phòng hát karaoke, Ngô Thanh sau đó gọi một cú điện thoại, liền nói: “Bánh ngọt cùng một số thứ nữa tôi đã mua từ lúc trưa, vừa rồi mới gọi cho người ta mang đến”.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát liền có người gõ cửa đem một cái bành ngọt hai tầng cùng một ít hoa quả vào, sau đó bày lên bàn.
Trần Thiên Minh vừa trông thấy mấy thứ kia, trong lòng có chút cao hứng. Lúc trưa vì hắn vội nhìn lén Hà Đào tắm, vì thể không có ăn no. Vì thế vừa đặt đám hoa quả này xuống, Trần Thiên Minh đã cầm một quả táo đưa lên miệng ăn.
“Trần Thiên Minh, hoa quả còn chưa rửa, anh muốn ăn ngay sao?” Hà Đào vừa thấy Trần Thiên Minh dáng vẻ như quỷ đói đầu thai, cố nén giận nói. Hắn không phải đã ăn cơm ở phòng nàng sao? Làm sao lại đói như vậy chứ? Nhưng mà ở đây có người, Hà Đào làm sao mà có thể nói ra được.
“Trần Thiên Minh, anh làm cái gì vậy? Sao em gọi lâu như vậy mới ra mở cửa?” Hà Đào rất tức giận mắng Trần Thiên Minh.
“Anh, anh vừa rồi đang trong WC!” Trần Thiên Minh đang cấp bách bỗng nhanh trí nói, sao đó vội vàng lầy cớ.
“Em vừa rồi đứng ngoài cửa gọi anh lâu như vậy, sao anh không lên tiếng?” Hà Đào lại tiếp tục truy hỏi.
“Em gọi anh rất lâu sao?” Trần Thiên Minh bây giờ mới hiểu ra, chính mình vừa rồi luyện "Hương Ba Công", yêu cầu của nó là không nghe không thấy. “Anh vừa rồi nằm trên giường một chút, có thể là ngủ quên”.
“Thì ra là thế! Anh đúng thật là heo, đến giờ này rồi mà vẫn còn ngủ.” Hà Đào trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, cố nén giận nói.
“Em tìm anh có việc gì vậy?” Trần Thiên Minh có chút chột dạ, chẳng qua là hắn cũng không sợ, nàng mà hỏi thật thì mình cũng không thừa nhận, Hà Đào có thể làm gì được mình sao?
Hiện giờ cái gì cũng phải yêu cầu chứng cứ, nếu ngươi không có chứng cứ, vậy làm sao có thể nói loạn được? Ta cũng có thể nói là Hà Đào nàng xem trộm ta tắm! Trần Thiên Minh cao hứng nghĩ, hắn bây giờ cũng không còn sợ hãi như vừa rồi nữa.
“Anh còn nói nữa, đã nói là 7 giờ sẽ đi, vậy mà anh còn ngủ, khiến cho tất cả mọi người đều đang chờ ở kia rồi” Hà Đào nói.
“Em, em vừa rồi gõ cửa, chính là vì… việc này sao?” Trần Thiên Minh có chút nghi hoặc, sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Hà Đào không phải là đầu tiên khiến mình yên tâm, sau đó sẽ đi vào vấn đề chính chứ?
“Đúng? Chẳng lẽ anh còn nghĩ đến chuyện gì khác sao?” Vẻ mặt Hà Đào có chút khó hiểu hỏi.
“Không phải, anh thấy em gõ cửa mạnh như vậy, chắc không phải là muốn phá cửa mà vào chứ. Hơn nữa lại còn kêu lớn tiếng như vậy” Trần Thiên Minh nói.
“Em gọi anh lâu như vậy, nhưng anh cũng không trả lời, vậy tôi không thể tức giận sao? Em có thể không gõ mạnh như vậy sao? Nếu em mà không gọi lớn tiếng như vậy, chắc là giờ anh vẫn còn ngủ đó?”
“Đúng vậy, đúng vậy” Hiện giờ Trần Thiên Minh đang rất hối hận, hắn bây giờ mới nhớ, cái vách ngăn kia, bình thường hắn còn không thấy được, nếu không phải vì mình luyện "Hương Ba Công", căn bản là đừng nghĩ đến nhìn thấy được.
Trời ơi, cái vách ngăn đáng yêu của ta, không biết thế nào lại bịt cái lỗ lại. Ta sau này còn có thể nhìn trộm nữa không, ông anh, tôi hiện giờ chỉ muốn xem ông anh có sao không, ông anh tuyệt đối đừng khiến ta không xem được nhé! Trần Thiên Minh bây giờ thật muốn tìm một miếng đậu phụ để đập đầu tự tử. Nếu không phải bây giờ phải vào thành phố, hắn thật sự muốn ngay lập tức kiếm cái gì đó để ***c lại cái lỗ kia.
“Đi thôi, nếu không chúng ta sẽ muộn đó. Nhanh đem xe của anh ra đi” Hà Đào kiều mị liếc Trần Thiên Minh một cái, sau đó liền đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh nghe thấy Hà Đào nói vậy, liền đi vào lấy xe máy của mình ra, sau đó đóng cửa lại.
Đến cửa trường học, Ngô Thanh và chị Đình các nàng đã ở đó rồi.
“Thiên Minh, anh làm sao vậy, sao giờ mới ra đây,không phải là anh ở trong phòng trang điểm chứ?” Hôm nay Ngô Thanh mặc sơmi màu trắng, thắt cà vạt, đầu vuốt keo bóng loáng, nếu mà nói hắn dùng một lọ, tối thiểu cũng phải hết nửa bình.
“Tôi vừa rồi hơi mệt một chút, ngủ quên trên giường. Thật ngại quá, đều là mỹ nữ xinh đẹp ở đây vậy mà…” hôm nay là sinh nhật Ngô Thanh, Trần Thiên Minh dù trong lòng không thích, nhưng dù sao cũng phải khen hắn một câu.
“Thiên Minh, anh cũng cảm thấy tôi hôm nay rất đẹp trai sao!” Ngô Thanh vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, sau đó cố ra vẻ tiêu sái vuốt vuốt tóc.
“Tốt, mọi người không phải nói nữa, nhanh đi thôi, thời gian cũng không còn sớm rồi” Phạm Văn Đình thấy hai người này vẫn không ngừng nói chuyện, vì thế vội vàng dục một câu.
“Đi, hai cô ngồi xe tôi, xe tôi rất tốt” Ngô Thanh dáng vẻ hào sắc nhìn ba vị mỹ nữ.
Hôm nay Phạm Văn Đình ăn mặc rất xinh đẹp, nàng mặc một chiếc áo ôm sát người hơi thấp ngực, bên dưới thì mặc một chiếc quần bò bó người, khiến cho dáng vóc ma quỷ của nàng lại càng thêm hấp dẫn.
Còn Hà Đào thì ăn mặc lại càng xuất chúng, trên cỗ nàng đeo một chuỗi dây chuyền nhỏ, còn người thì mặc một cái váy liền rất tinh xảo, khiến cho những đường cong của nàng trở lên nổi bật hơn, dáng vẻ lại càng thêm phiêu dật.
Mà Lưu Mỹ Cầm thì ăn mặc như bình thường, nhưng lại khiến cho nàng có được một vẻ đẹp an tĩnh, vẻ đẹp này khiến nàng dù đang mặc bộ đồ rất bình thường, nhưng mà lại có cảm nhận rất bất phàm. Hơn nữa dáng người của nàng lại không tồi, cho dù nàng không mặc quần áo bó, nhưng bộ ngực của nàng vẫn hiển lộ ra cao ngất.
Mịa, người ta chủ nhiệm đúng là chủ nhiệm, chỉ là một cái sinh nhật nhỏ, vậy mà cũng có thể mời được tam đại mỹ nhân của trường học. Trong lòng Trần Thiên Minh có chút hâm mộ, ngày nào đó mình tổ chức sinh nhật, hắn nhất định cũng sẽ mời được ba cô nàng này, để cho mình uy phong hơn một chút.
Hơn nữa, Ngô Thanh này cũng thật chu đáo, để cho hai vị mỹ nữ ngồi xe của hắn. Nếu hai vị mỹ nữ này mà ngồi đó, cơ hội lợi dụng của hắn là rất lớn. Mịa, sắc lang đúng là sắc lang, tính toán đúng là cao thủ. Chẳng qua nếu như theo lời Ngô Thanh nói, Trần Thiên Minh hắn cũng không có bóc mẽ ra.
“Tôi ngồi xe của Trần Thiên Minh” Hà Đào hình như cũng cảm thấy ý đồ của Ngô Thanh, vì thế nàng đến gần xe của Trần Thiên Minh rồi nói.
“Tôi cũng đến ngồi cùng Hà Đào” Lưu Mỹ Cầm thấy Hà Đào đến gần xe của Trần Thiên Minh, nàng cũng nhanh chóng đi đến. Dáng vẻ như là muốn ngồi cùng hai người này, mà vốn chính nàng cũng không ngờ tới, sẽ cùng Hà Đào ngồi cùng xe của Trần Thiên Minh.
“Vậy tôi ngồi xe của Ngô Thanh vậy” Phạm Văn Đình thấy hai nàng kia đã ngồi cùng xe với Trần Thiên Minh, vì thế đành cố chấp nhận. Vốn nàng cũng định ngồi cùng xe với Trần Thiên Minh, nhưng mà hai nàng kia đã ngồi rồi, chính mình làm sao mà ngồi được nữa.
Ngô Thanh vừa thấy hai vị mỹ nữ ngồi trên xe của Trần Thiên Minh, trong lòng cũng rất tức giận. nhưng mà hắn cũng không thể nói ra được, đành phải cùng Phạm Văn Đình lên xe, sau đó lái xe đi.
Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh đã lái xe đi, hắn cũng cùng với Hà Đào và Lưu Mỹ Cầm lên xe, sau đó lái đi.
Vốn Trần Thiên Minh còn định lợi dụng một chút, đáng tiếc chính là lúc Lưu Mỹ Cầm lên xe, nàng đã đặt tay mình ở giữa mình và lưng Trần Thiên Minh, nói cách khác, mặc kệ Trần Thiên Minh có phanh gấp thế nào, thứ ***ng vào người hắn chính là cánh tay của nàng, tuyệt đối không phải là bộ ngực mềm mại.
Khi đến một phòng Karaoke trong thành phố, bọn họ liền đi vào. Ngô Thanh cùng phục vụ nói mấy câu, sau đó liền dẫn bọn họ lên trên lầu hai.
Đi vào một phòng hát karaoke, Ngô Thanh sau đó gọi một cú điện thoại, liền nói: “Bánh ngọt cùng một số thứ nữa tôi đã mua từ lúc trưa, vừa rồi mới gọi cho người ta mang đến”.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát liền có người gõ cửa đem một cái bành ngọt hai tầng cùng một ít hoa quả vào, sau đó bày lên bàn.
Trần Thiên Minh vừa trông thấy mấy thứ kia, trong lòng có chút cao hứng. Lúc trưa vì hắn vội nhìn lén Hà Đào tắm, vì thể không có ăn no. Vì thế vừa đặt đám hoa quả này xuống, Trần Thiên Minh đã cầm một quả táo đưa lên miệng ăn.
“Trần Thiên Minh, hoa quả còn chưa rửa, anh muốn ăn ngay sao?” Hà Đào vừa thấy Trần Thiên Minh dáng vẻ như quỷ đói đầu thai, cố nén giận nói. Hắn không phải đã ăn cơm ở phòng nàng sao? Làm sao lại đói như vậy chứ? Nhưng mà ở đây có người, Hà Đào làm sao mà có thể nói ra được.
Bình luận facebook