Hát xong, Giang Từ mỉm cười nhảy về phía trước, cầm chén rượu lên, chuẩn bị uống. Thôi Lượng vội vàng đi tới, đưa chén trà, nhẹ nhàng nói: Cổ họng vừa với hát xong. đừng có uống rượu.”
Giang Từ lè lưỡi, đặt chén rượu xuống, nhận lấy chén trà uống một ngụm, cười nói: "Cám ơn."
Nàng ngồi xuống bàn, nhìn thấy trên đĩa còn có một con cua lông nữa, không khỏi sửng sốt, cúi đầu đếm số vỏ cua vương vãi trên bàn, đếm một hồi, Nàng tự nhủ: "Không đúng, trên đĩa mình có ba con cua trên bàn Thôi công tử 3 con cua, tổng cộng là sáu con, vỏ cua đều ở đây, sao lại còn một con chưa ăn? "
Nàng lẩm bẩm một lúc, không thèm nghĩ xem con cua trên đĩa từ đâu ra, rồi vươn tay ra nhưng chiếc kẹp bạc lúc trước đã biến mất. Nàng vội cúi xuống tìm dưới gầm bàn thì đập vào mắt là một bàn tay mảnh dẻ đang đưa chiếc kìm bạc cho nàng.
Giang Từ đứng thẳng lên, cười nói: "Thôi công tử, cảm ơn rất nhiều."
Thôi Lượng nhìn nàng cười nói: "ta và muội không cần khách sáo thế, từ nay về sau ta sẽ gọi muội là Tiểu Từ, nếu muội không phiền thì cứ gọi ta một tiếng đại ca là được rồi."
Giang Từ cười nói: “Được, Thôi đại ca.” rồi nàng lại ngồi xuống trước , bóc vỏ cua, kẹp chân cua.
Đang ăn vui vẻ, đột nhiên nghe thấy Thôi Lượng ở bên cạnh gọi: "Tiểu Từ."
Giang Từ "Ừ" một tiếng, miệng cắn miếng thịt cua , quay lại và nói mơ hồ: "Có chuyện gì vậy? Thôi đại ca."
Thôi Lượng dở khóc dở cười: “Cua lông tuy ngon nhưng cũng phải ăn ít lại, cẩn thận có thể bị đau bụng hoặc nổi mẩn.”
Giang Từ vội vàng uống một chén rượu hoa cúc, nói: "không sợ, trước đây muội từng ăn cua lông, cũng không có vấn đề gì."
Thôi Lượng lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Từ, khúc từ đó là Thán Thức Thiều quang (than thở cảnh xuân) , thương xuân bi thu ( thu đến mà xuân phải đi chỉ người đa sầu đa cảm, có trái tim mẫn cảm), sau này tốt nhất muội bớt hát lời như thế này đi. "
"Tại sao?" Giang Từ mở to mắt hỏi.
" giờ muội hát những lời này, có thể chưa để ý đến, không có cảm giác gì. Nhưng nếu hát quá nhiều, trải nghiệm quá nhiều thứ, Chỉ sợ sẽ mất đi niềm vui như bây giờ." Thôi Lượng thản nhiên nói rồi liếc nhìn Tố Yên đang trò chuyện cười đùa với Tĩnh Vương và Bùi Diễm, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Giang Từ nghe không hiểu lắm lời Thôi Lượng, chỉ gật đầu mơ hồ đáp lại, sau đó lại rót đầy ly rượu.
Thôi Lượng vội vàng cầm lấy bình rượu trong tay nàng nói: "Không được, muội bị trọng thương mới bình phục, không thể uống thêm nữa." đầy ngây thơ, đáng yêu.
Nàng nắm lấy vạt áo Thôi Lượng lắc vài cái rồi kêu: " Thôi đại ca, cho muội uống thêm một ly nữa thôi."
Thôi Lượng giấu bình rượu sau lưng, chỉ cười không nói gì.
Bên kia không biết Tố Yên nói gì, Tĩnh Vương và Bùi Diễm cùng cười lớn, nhưng hai người ở đây hoàn toàn không biết, chỉ là đẩy qua đẩy lại bình rượu mà thôi.
Bùi Diễm mỉm cười liếc mắt nhìn hai người, hai mắt sáng lên, trong lòng như ngộ ra gì đó có chút đắc ý: Tử Minh à Tử Minh, lần này, huynh nhất định cam tâm tình nguyện làm việc cho ta rồi!"
Cười đùa được một lúc, gò má Giang Từ càng hồng hơn, giọng nói có chút lắp bắp, bàn tay đang nắm áo Thôi Lượng dần dần buông xuống. Thôi Lượng nhìn có gì đó không ổn, vừa định đưa tay ra giúp thì nàng đã ngã đè lên người.
Thôi Lượng vội vàng đỡ nàng đứng dậy, gọi: "Tiểu Từ!"
Tố Yên liếc nhìn bên đó, vội vàng đi tới, cúi đầu nói: "Sao vậy? uống say rồi? đứa trẻ này, cho rằng rượu này là nước à, Thôi công tử cũng không khuyên nàng dừng lại."
Thôi Lượng cười khổ không nói gì.
Tố Yên đưa tay đỡ Giang Từ, Giang Từ đột nhiên ngẩng đầu hét lên: "Sư phụ, sư phụ, đừng đánh ta, lần sau con không dám uống rượu nữa!"
Tố Yên nhéo eo nàng, cười nói: “Này, vẫn còn chưa say hẳn, còn biết sợ sư phụ!”
Lúc trước Thôi Lượng trò chuyện Cùng Giang Từ nên biết sư phụ của nàng đã qua đời cách đây không lâu, nghe giọng nói ngây thơ của nàng có chút bi thương, Trong lòng buồn bã, ngược lại cười không nổi, hắn đỡ Giang Từ, gọi: " Tiểu Từ!"
Giang Từ mờ mịt mở mắt ra, nhìn Thôi Lượng chằm chằm rồi đột nhiên nghiêng người nôn mửa, không có nhiều bẩn, nhưng cũng làm vấy bẩn vạt váy màu cánh sen.
Tố Yên không khỏi lắc đầu nói: “Nhìn xem, uống thành thế này, đáng tiếc tấm vải tơ lụa Tinh Châu trên người nàng, ngoài cung điện ra, trên đời chỉ có thừa tướng và Tam Lang phủ mới có đồ quý giá như vậy. . . " Nàng quay người vẫy tay, liền có hai thị nữ đi tới.
Tố Yên suy nghĩ một chút rồi ra lệnh: “Đưa Tiểu Từ cô nương vào phòng ta, thay cho nàng bộ y phục màu đỏ ta mới mua ngày hôm qua, bảo người nấu chút canh giải rượu nữa.”
Hai thị nữ nhẹ nhàng đáp lại, bước tới đỡ Giang Từ rồi đi ra sau tấm bình phong. Giang Từ yếu ớt, vô lực dựa vào người thị nữ bước từng bước một. Khi đi ngang qua chỗ Bùi Diễm, chân phải nàng mềm nhũn, các thị nữ đỡ không được nên thân nàng ngã về hướng Bùi Diễm.
Bùi Diễm ngửi thấy mùi rượu và mùi chua nồng nặc, khẽ cau mày, thân thể hắn bất động, hất tay áo một phát. Giang Từ "ui da" một tiếng rồi ngã sang một bên, đập đầu vào bàn, đau đớn tỉnh lại, nhìn quanh, nhìn thấy "cua lông" đang nhìn mình với vẻ mặt chán ghét và khinh thường, trong lòng trở nên khó chịu. Nàng tức giận trừng mắt nhìn Bùi Diễm.
Tố Yên thấy tình hình không ổn, vội vàng đến đỡ Giang Từ đứng dậy, giao cho hai thị nữ đỡ nàng vào trong.
Tĩnh vương thích thú nhìn, cười nói: “Thiếu Quân, ngươi cũng thật là, sao lại tức giận với một tiểu nha đầu như vậy?”
Bùi Diễm lấy lại tinh thần, mỉm cười và chuyển chủ đề, Tĩnh vương không để ý nữa, Tố Yên ở bên lại nói đùa, trong đình tràn ngập tiếng cười.
Giang Từ được hai thị nữ đỡ, đi dọc theo hành lang và rẽ vào căn phòng ở phía bắc của "Lãm Nguyệt lâu". Trong phòng bày biện vô cùng tinh xảo, trên cửa sổ có chạm khắc gỗ, trên giường có gối thêu mềm mại, bọc gấm, huân hương tinh tế. (truyện dịch bởi thuy201)
Các thị nữ đỡ nàng ngồi xuống ghế, một người đưa tay cởi chiếc váy dài đã bẩn của nàng, người còn lại quay người lấy từ tủ quần áo ra một bộ váy lụa đỏ, mỉm cười nói: "Tố đại tỷ ngày hôm qua còn nói mình không thích hợp mặc bộ màu đỏ này , hôm nay đã tìm được chủ cho nó rồi."
Người còn lại nói : " Ta đã nói từ sớm rồi, Tố đại tỷ không thích hợp mặc màu đỏ, tỷ ấy lại không tin ta, làm xong mặc lên mới thấy hối hận"
Người kia cầm váy mím môi cười, vừa thay áo váy cho Giang Từ vừa nói: “Do ngươi không biết, đừng nói là ta đã nói với ngươi, Tố đại tỷ mua váy màu đỏ tươi này,nghe nói là vì Tam lang, Tam lang chỉ thích màu này thôi"
" Thật sao? Tam Lang không phải chỉ mặc đồ trắng thôi sao? Tại sao lại thành thích màu đỏ rồi? Tố đại tỷ đối với Tam lang thật là....." lời còn chưa dứt thị nữ đã ngã ngửa ra Người còn lại kinh ngạc gọi:" Hoạ Nhi, ngươi làm sao vậy? nói liền đứng dậy định đỡ Hoạ nhi.lại cảm thấy bên hông tê dại rồi ngã thẳng xuống đất.
Giang Từ cười haha rồi từ trên ghế ngồi dậy, cảm thấy tiếng cười của mình có hơi lớn, vội vàng che miệng lại rồi cười khúc khích.
Nàng đi đến trước cửa, lén nhìn qua khe cửa vài lần, thấy căn phòng đơn giản này nằm ở cuối hành lang, muốn lẻn ra ngoài phải đi qua sảnh chính nơi nàng đã uống rượu và ăn cua, , "Cua lông" võ công cao cường. nếu hắn ta ở đó thì tuyệt đối không thể thoát ra được.
Nàng oán hận nói: “ cua lông chết tiệt, ngày mai cho ngươi uống nước bị sặc,, ăn cơm bị nghẹn, ăn rau trừ bữa, uống rượu say chết!”
Nàng nhìn quanh phòng rồi dừng lại trước cánh cửa sổ đang khép hờ, đôi mắt sáng lên, rồi bước đến bên cửa sổ thăm dò bên ngoài. nhìn thấy căn phòng này hướng ra hồ, hồ nước dưới lầu lấp lánh, gió thu thổi qua cảm giác mát mẻ, ánh trăng nhẹ nhàng trôi qua, như mộng. như ảo, như thi như hoạ.
Giang Từ suy nghĩ một chút, cười lớn, lại ngừng cười tự nhủ: "Không còn cách nào khác, xem ra cách duy nhất để trốn thoát là đi theo đường thủy."
Nàng quay lại, đỡ hai thị nữ dậy, quay mặt vào góc tường, thở dài: “Hai vị tỷ tỷ, hai người đừng trách ta, ta cũng là không còn cách, cái mạng nhỏ của ta đang bị de dọạ, còn không chạy thì không sống nổi nữa. Ta chỉ điểm huyệt hai người thôi, Qua một lát, huyệt đạo sẽ từ giải, hai người ra ngoài chỉ cần nói sự thật thôi, Thật sự xin lỗi. Đừng trách , đừng trách."
Hai thị nữ bị điểm huyệt, quay mặt vào góc tường, trong lòng kêu khổ. chỉ có thể nghe thấy tiếng thiếu nữ phía sau dường đang chỉnh lại váy., một lúc sau nghe có tiếng bước chân đi về phía cửa sổ, rồi chỉ nghe tiếng "oành" rơi xuống nước, Rõ ràng nàng đã nhảy xuống hồ để trốn thoát.
Trong sảnh, Tĩnh vương uống say, lôi kéo Bùi Diễm. ba người bắt đầu uống rượu, Bùi Diễm nở nụ cười, ly rượu đã cạn, tâm trạng rất thoải mái, Chỉ là không biết có phải do ăn quá nhiều không nên uống vội mấy ly liền.
Thôi Lượng có chút không yên lòng, trình độ chơi Tửu lệnh đã giảm đi nhiều. Bị Tố Yên rót cho mấy li rượu, cảm thấy có chút váng đầu, nhưng ánh mắt thi thoảng nhìn về phía sau tấm bình phong.
Khi đã uống say,Bùi Diễm sực nhớ ra chuyện gì đó, nhíu mày nói:" Tố đại tỷ , Thuộc hạ của tỷ cũng nên dạy dỗ lại. đã lâu như vậy rồi không thấy ra"
Tố Yên sửng sốt nói: "không phải, sao thay quần áo lâu như vậy?"
Sắc mặt của Bùi Diễm thay đổi, ném ly rượu xuống, đột nhiên đứng lên đi ra phía sau bình phong, Thôi Lượng và Tố Yên vội vàng theo sau, để lại Tĩnh vương lại một mình có chút khó hiểu.
Bùi Diễm lao tới phòng của Tố Yên, đạp một cái để mở cửa: " Nha đầu này, chạy cũng nhanh lắm"
Thân hình hắn hơi lảo đảo, phất tay áo, giải huyệt đạo cho hai thị nữ ở góc tường hét lên :" Nàng ta trốn hướng nào"
Thị nữ Hoạ nhi có chút sợ hãi, người kia thấy vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Diễm vội vàng đáp:" Nô tì nghe rất rõ ràng, nàng nhảy xuống hồ trốn thoát"
Thôi Lượng trong lòng lo lắng, lao tới cửa sổ nhìn xuống, nhìn thấy một hồ nước mùa thu, lạnh lẽo mờ ảo, thanh tĩnh, âm u, ánh nước sóng sánh như mộng, nhưng bóng dáng đáng yêu kia không thấy đâu.
Bùi Diễm hừ lạnh, bước ra khỏi phòng, đi đến đại sảnh, chắp tay với Tĩnh vương nói: " Vương Gia, đêm nay ta phải bắt một người, xin phép vắng mặt, ngày khác sẽ tới tìm vương gia bồi tội."
Không đợi Tĩnh Vương trả lời, hắn đã từ gác xép bước xuống cầu thang lầu hai, An Trừng và thủ vệ nhanh chóng bước tới. Sắc mặt Bùi Diễm trở lại bình tĩnh, chắp tay nói: “nha đầu đó nhảy xuống hồ trốn thoát.truyền lệnh xuống dưới, lục soát toàn thành, đồng thời phái người phong toả cửa thành,.”. Nếu cấm doanh quân có hỏi, đưa lệnh bải vương phủ nói rằng đang truy bắt trọng phạm.
Bùi Diễm bước ra khỏi Lãm Nguyệt Lâu, không thèm cúi xuống chào tạm biệt Diệp lâu chủ, vội vàng bước đi mấy chục bước rồi dừng lại giữa cây cầu cong. Hắn chắp hai tay, nhìn vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời, quay đầu lại nhìn thấy Thôi Lượng đứng ở một bên, cười lạnh nói: “Tử Minh, huynh nói xem nha đầu này giả vờ ngây thơ hay thật sự ngây thơ?"
Thôi Lượng buồn bã thất vọng, im lặng không nói, chỉ cảm thấy ánh trăng quanh mình đều như hư ảo, lập loè trước mắt là hình ảnh đôi mắt trong sáng, xinh đẹp của Giang Từ khi xướng khúc từ.
Đêm càng lúc càng tối, đèn cũng tắt dần,
Lãm Nguyệt Lâu, quan khách đã giải tán, nhạc âm cũng dừng.
Tố Yên đi vào phòng ngủ, toàn thân đau nhức, thị nữ Bảo Nhi tiến tới, bóp vai nàng nói: "đại tỷ, nếu thấy mệt thì nghỉ ngơi mấy ngày, ngày nào cũng uống rượu ca hát, cẩn thận kiệt sức, chúng muội cũng đau lòng."
Tố Yên nhàn nhạt thở dài, nhìn chằm chằm ánh nến đang nhảy múa trên bàn, thấp giọng nói: "Bảo nhi, ngươi không biết, ta muốn cũng không thể nghỉ ngơi. chừng nào ngươi còn sống sẽ luôn có bàn tay vô hình đẩy ngươi đi về phía trước nhưng đi trên con đường nào, lại không phải do mình tự lựa chọn được, cứ đi, cứ đi. cũng không biết là đi tới nơi nào, cũng không thể nhìn được con đường này dẫn đến đâu, nhưng đến một ngày, ngươi lại thấy rõ con đường này dẫn tới đâu, đến ngày đó. cũng xem như đã kết thúc rồi.
Bảo Nhi ngừng cử động, sửng sốt một lát rồi thở dài: “Đại tỷ nói đúng, Bảo Nhi cũng cảm thấy cuộc sống này thật nhàm chán, nhưng mà vẫn có đại tỷ luôn ở phía trước ủng hộ chúng ta. Cho nên chúng ta liền có thể trốn ở trong Lãm Nguyệt Lâu có đại tỷ che chở qua một ngày tính một ngày"
Tố Yên thấp giọng nói: "đại tỷ cũng không biết có thể bảo hộ mọi người được bao lâu, không biết ngày mai, ngày hôm sau, ngày sau nữa sẽ xảy ra chuyện gì?."
Bảo Nhi xoa bóp cho Tố Yên một lúc, sau đó giúp cô tháo trâm và những thứ khác trên đầu xuống, cúi đầu nhẹ giọng nói: “đại tỷ, tỷ nghỉ ngơi sớm đi.”
Tố Yên nhẹ nhàng nói: "Ừ", Bảo Nhi lặng lẽ bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tố Yên ngơ ngác ngồi dưới ánh nến, ánh nến phản chiếu khuôn mặt nàng vừa sáng vừa tối, nàng im lặng hồi lâu, cuối cùng lại thở dài, thổi tắt nến rồi lên giường đi ngủ
Trong đêm khuya vạn vật đều tĩnh mịch kinh thành dần chìm trong bóng tối và yên tĩnh.
Khi tiếng thở của Tố Yên đều đặn vang lên, một bóng đen từ dưới gầm giường chui ra, nằm trên mặt đất, chậm rãi di chuyển. Đi đến cửa, từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa,rón rén bước qua ngưỡng cửa rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bóng đen tựa như chim én đi qua hành lang trong bóng tối xuống cầu thang. Nghe ngóng mọi người trong các đều đã ngủ, nàng cười thầm trong lòng chậm rãi mở cánh cửa chạm khắc ở tầng trệt, từ khe cửa bước ra. Nhìn quanh mấy lần, thấy toàn bộ bờ hồ không có ai, đắc ý chạy qua cây cầu cong, sau đó dọc theo bờ hồ chạy về phía nam, cuối cùng không nhịn được ôm bụng bật cười.
Cười xong, nàng quay đầu nhìn Lãm Nguyệt Lâu trong sương đêm và Tướng phủ phía bắc xa xa, nàng đắc ý giơ tay phải lên, cười nói: “Cua lông,thật có lỗi với ngươi. Ta ăn của ngươi, mặc của ngươi, dùng của ngươi,còn đem ngươi ăn vào bụng. aiii, không phải Giang Từ ta không tốt, chỉ là ngươi bất nhân, ta có rất nhiều việc phải làm, cho nên ta sẽ không chơi đùa với ngươi nữa"
Giang Từ lúc đó đã phát hiện ra mình không thể trốn thoát khỏi phòng khách, nhìn thấy phòng ngủ của Tố Yên hướng ra hồ, liền lên kế hoạch. Nàng cho thị nữ quay mặt vào góc tường rồi lẩm bẩm một mình, như muốn nhảy xuống hồ trốn thoát. Nhưng nàng lại quay người nhặt bức tượng đá Thọ Sơn dùng để trang trí ở góc phòng đơn sơ rồi ném xuống hồ, tiếng “ oành” mà thị nữ nghe thấy chính là tiếng bức tượng rơi xuống hồ, chứ không phải nàng nhảy xuống hồ để trốn thoát.
Khi bước tượng đá chìm xuống đáy hồ, nàng che giấu tiếng bước chân của mình, chui xuống dưới giường Tố Yên, che giấu hơi thở, rồi nghe thấy đám người Bùi Diễm xông vào phòng, nghe thấy Bùi Diễm tức giận rời đi. khi tiếng động biến mất, mới biết “Cua Lông đã rơi vào bẫy, nàng vui mừng khôn xiết.
Nàng biết Bùi Diễm sẽ không bỏ cuộc và sẽ phái người đi tìm nàng dọc theo hồ, nếu ra ngoài ngay lập tức sẽ tự chui đầu vào lưới nên nàng nằm dưới gầm giường của Tố Yên tranh thủ chợp mắt một canh giờ Sau khi nghe Tố Yên đã ngủ say, Nàng vận Khinh công và lẻn ra khỏi Lãm Nguyệt Lâu, cuối cùng cũng hoàn thành kế hoạch trốn thoát mạo hiểm của mình.
Nàng cảm thấy đắc ý, nhưng chợt nhớ ra mình giả vờ say khiến Thôi đại ca và Tố Yên tỷ tỷ lo lắng, nàng thấy có lỗi với họ nhưng lại không thể làm gì được.
Trăng treo trên trời, sương giá bao phủ mặt đất. Hoa cỏ cây cối bên hồ đung đưa trong gió đêm, ánh trăng soi trên lá cây tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo lúc sáng lúc tối.
Bình luận facebook