Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19 Tôi là Phương Vũ
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
“Tạm chấp nhận được, Vu Nguyệt Nguyệt, em quay lại học tiếp đi.” Phương Vũ nói với Vũ Nguyệt Nguyệt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vu Nguyệt Nguyệt gật đầu rồi quay lại phòng học.
Phương Vũ xoay người lên lầu, đảm kia cùng xuống dưới xem náo nhiệt nam nữ sinh cũng là lập tức giải tán.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tưởng Duyệt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với bóng lưng của Phương Vũ.
Từ khi sinh ra đến nay cô tạ còn chưa bao giờ bị dọa dẫm như thế này! Lại còn mất hết mặt mũi trước mặt bao nhiêu người!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu lúc này Tưởng Duyệt cầm dao trong tay, cô ta sẽ đâm Phương Vũ không chút do dự. “Tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!” Tưởng Duyệt nghiến răng kèn kẹt.
Phương Vũ trở lại phòng học thời điểm, chủ nhiệm lớp
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hoàng Hải đã tới.
Khi Phương Vũ trở lại lớp học, Hoàng Hải, giáo viên chủ nhiệm của lớp họ, đã đến.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mấy cô bạn thân của Tưởng Duyệt đang quanh Hoàng Hải ríu rít tố cáo Phương Vũ.
Nhìn thấy Phương Vũ, Lưu mập tiến lên nói: “Phương Vũ, lần này cậu gặp rắc rối lớn rồi.” “Rắc rối lớn thế nào?” Phương Vũ hỏi ngược lại. “Quan hệ của Tưởng Duyệt với nhóm nữ sinh tốt lắm. Còn trong nhóm nam sinh, có rất nhiều đàn em của Hà Đông Lâm đang tìm cơ hội trả thù cậu đấy! Bây giờ hai nhóm này chắc chắn muốn phối hợp với nhau để đối phó với cậu!" Lưu mập nôn nóng nói. “Bọn họ không đối phó được với tôi, cứ xem đi.” Phương Vũ vỗ vai Lưu mập nói. “Phương Vũ, lại đây!” Hoàng Hải lập tức hét lên khi nhìn thấy Phương Vũ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phương Vũ đi qua. “Tưởng Duyệt đầu?” Hoàng Hải nhíu mày hỏi. “Không biết.” Phương Vũ nói.
Vừa dứt lời, Tưởng Duyệt bước vào từ cửa trước của lớp học. “Duyệt Duyệt, cậu có sao không.” Bạn thân của cô ta lập tức vây quanh cô ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tưởng Duyệt ôm chặt hai má đau nhức, tức giận nhìn
Phương Vũ rồi bước tới trước mặt Hoàng Hải. “Tưởng Duyệt, Phương Vũ thật sự đã đánh em?” Hoàng Hải trầm giọng hỏi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cậu ta tắt em một cái mạnh lắm, mặt em bây giờ vẫn còn đau, sau đó cậu ta lại túm tóc em rồi bắt em xuống tầng xin lỗi người khác.” “Xin lỗi?” Hoàng Hải chau mày. "Cậu ta vu cáo em bắt nạt một nữ sinh khối 10, nhưng em chưa bao giờ làm chuyện như vậy, rất nhiều người có thể làm chứng. Phương Vũ cố tình bắt nạt em, muốn em xấu mặt!" Tưởng Duyệt vừa khóc vừa nói.
Mặc dù ngoại hình của Tưởng Duyệt kém xa Đường Tiểu
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhu, nhưng trước đây cô ta vẫn được coi là ban hoa trong lớp. Thấy cô ta khóc lóc như vậy, nhiều nam sinh yêu thầm cô ta cảm thấy xót xa.
Hoàng Hải nhìn Phương Vũ, nghiêm nghị hỏi: “Phương Vũ, tại sao em lại đánh bạn ấy!?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Từ góc nhìn của Hoàng Hải, Phương Vũ ỷ vào có sự che chở của nhà họ Đường mà liên tiếp đánh bạn học chỉ trong một tuần, quả là vô cùng kiêu ngạo
Những học sinh hư hỏng về đạo đức như vậy nên bị đuổi học!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong một tuần mà phạm vào hai tội lớn, có là nhà họ Nhà họ Đường cũng không giữ được cậu ta l “Em không biết bạn ấy đang nói gì, em chưa làm gì cả.”
Phương Vũ nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hoàng Hải biến sắc, ông không ngờ Phương Vũ sẽ phủ nhận sạch sẽ như thế. “Mày….....” Tưởng Duyệt trừng Phương Vũ, đang định lên tiếng. “Không tin thì thầy bảo bạn ấy bỏ tay ra đi.” Phương Vũ cướp lời cô ta. "Phương Vũ, cậu còn muốn tranh luận gì nữa? Rất nhiều người trong chúng ta đều đã thấy cậu làm như vậy!” Một nam sinh lớn tiếng nói. "Đúng vậy, cậu coi chúng tôi là người mù à? Hay là cậu nghĩ chỉ cần một tay là có thể che trời?" "Thưa thầy, mau đưa cậu ta đến Phòng giáo vụ đi! Đuổi học cậu ta!"
Liền cùng Lưu mập mạp nói giống nhau, trong ban không ít người bắt đầu thảo phạt Phương Vũ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đúng như lời Lưu mập, trong lớp có khá nhiều người bắt đầu đòi phạt Phương Vũ.
Hoàng Hải chỉ nhìn không nói gì Phương Vũ. “Bỏ tay ra và thầy sẽ hiểu thôi.” Phương Vũ bình tĩnh nói. “Được, để tôi bỏ ra xem cậu còn nói được gì.” Tưởng Duyệt nói, hiện tại má cô ta vẫn còn nóng và đau, có lẽ đã sưng hết lên rồi. Vốn dĩ cô ta không muốn nhiều người trong lớp nhìn thấy bộ dạng xấu xí với đồi mà sưng tấy như này, nhưng để chứng minh Phương Vũ có tội, cô ta sẽ làm mọi giá.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tưởng Duyệt bỏ tay xuống.
Xung quanh xôn xao tiếng thắc mắc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bởi vì trên mặt Tưởng Duyệt không có dấu vết gì, hơn nữa lớp trang điểm vẫn rất xinh đẹp rạng rỡ.
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Những người xung quanh đều sững sờ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa rồi bọn họ rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy Phương Vũ tất Tưởng Duyệt một cái, còn phát ra tiếng rất lớn.
Theo lý thuyết, gương mặt của Tưởng Duyệt dù không sưng cũng phải có dấu bàn tay chứ?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy nhiên, trên mặt Tưởng Duyệt không hề có dấu vết gì.
Cứ như vậy, lời khai của bọn họ đều là vô nghĩa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tưởng Duyệt vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy phản ứng của những người xung quanh.
Cô ta nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi dùng camera trước để kiểm tra má. "Sao, chuyện này sao có thể ..." Tưởng Duyệt sửng sốt, gò má cô ta rõ ràng vẫn rất đau! “Thưa thầy, tình huống này hẳn là không cần em giải thích thêm đúng không?” Phương Vũ nhìn Hoàng Hải, mỉm cười nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hoàng Hải cau mày, sắc mặt âm trầm.
Bây giờ, ông cũng không rõ tình hình thực tế nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sự thật là Tưởng Duyệt liên hợp với các bạn trong lớp vu tội Phương Vũ, hay là Phương Vũ cố ý chống chế?
Nhưng nếu những gì Tưởng Duyệt nói là sự thật, vậy tại sao trên mặt em ấy không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Điều này không phù hợp với lẽ thường! "Thưa thầy, em không biết tại sao mặt em... nhưng mọi người đều nhìn thấy cậu ta đánh em! Thầy nhất định phải phạt cậu ta, nếu không sau này cậu ta nhất định sẽ càng tồi tệ hơn!" Tưởng Duyệt dậm chân, vừa tức giận vừa lo lắng đến mức nói nắng cũng lộn xộn.
Hoàng Hải nhìn Phương Vũ, sau đó nhìn Tưởng Duyệt, hù lạnh. “Hai đứa tự giải quyết với nhau đi!” Nói xong, Hoàng Hải tức giận rời khỏi lớp học.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thấy Hoàng Hải đã rời đi, Tưởng Duyệt tức muốn hộc máu, sắc mặt xanh mét.
Má cô ta vẫn còn nóng rát và đau đớn, kèm theo nỗi uất hận vô hạn trong lòng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thế nhưng cô ta lại không thể làm gì Phương Vũ!
Phương Vũ cười nhẹ nhìn những học sinh xung quanh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Để đối phó với đám nhóc con chỉ mới sống hơn mười năm này, cậu thậm chí không cần sử dụng đến bộ não của mình.
Phương Vũ bước tới trước mặt Tưởng Duyệt nói: “Sự việc kết thúc ở đây, tôi hy vọng cô đừng nghĩ đến chuyện trả thù Vu Nguyệt Nguyệt, nếu không thì kết cục quả Hà Đông Lâm sẽ là kết cục của cô.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tìm Tưởng Duyệt run lên khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Phương Vũ, những lời lẽ ác độc sắp tuôn ra khỏi miệng cũng bị cô ta nuốt hết xuống.
Khi cậu trở lại chỗ ngồi, Đường Tiểu Nhu tò mò hỏi: "Phương Vũ, cuối cùng thì cậu đã làm thế nào? Cậu rõ ràng "Nếu cô thực sự muốn biết, tôi có thể làm lại cho cô xem, thò mặt lại đây." Phương Vũ nói. “Không cần đâu!” Đường Tiểu Nhu lè lưỡi, rụt đầu lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cải tát đó cũng không dùng thuật pháp cao thâm gì mà chỉ là dùng ám kình thôi.
Buổi chiều tan học, Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu cùng nhau rời lớp học.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi đến cổng trường, Đường Tiểu Nhu đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên kia đường. “Đó là Song Nhi thì phải?”
Lúc này, Triệu Song Nhi đang tươi cười ngồi trong một chiếc xe thể thao mui trần.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mà ngồi ở vị trí lái của chiếc xe thể thao chính là Dương
Húc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sắc mặt Đường Tiểu Nhu lập tức thay đổi khi nhìn thấy
Dương Húc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tại sao Song Nhi lại đi cùng Dương Húc?
Rõ ràng là cô đã không dưới một lần nói với Triệu Song Nhi rằng Dương Húc không phải là người tốt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay lúc Đường Tiểu Nhu còn đang sững sờ, Dương Húc đã chở Triệu Song Nhi rời đi. “Ngày mai nhất định phải hỏi Song Nhi.” Đường Tiểu Nhu thẫm nghĩ. Cập nhật *chương mới nhất tại Truyện88.vip
Nửa giờ sau, Phương Vũ đến nhà họ Đường.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đường Minh Đức đang ngồi trong đại sảnh, đối diện với ông là một người đàn ông trung niên đeo kính vàng, hai người hình như đang trò chuyện gì đó.
Phía sau người đàn ông trung niên là một thanh niên mặc võ phục màu trắng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người thanh niên này đã thu hút sự chú ý của Phương Vũ, hẳn chỉ khoảng 25 – 26 tuổi, nhưng cậu ta đã là tu sĩ Luyện Khi Kỳ cấp chín rồi.
Giữa những người bình thường, người thanh niên này chắc chắn được coi là một thiên tài võ học. “Thần y Phương, cậu đã đến rồi.” Đường Minh Đức nhìn thấy Phương Vũ, lập tức đứng lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người đàn ông trung niên đeo kính vàng tò mò đánh giá Phương Vũ.
Về phần thanh niên đứng phía sau, vẻ mặt hắn hơi thay đổi khi nhìn thấy Phương Vũ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đây chính là người mà Dương tiểu thư ra lệnh cho hắn giải quyết mà
Ngay lập tức, nam thanh niên quay sang thì thầm gì đó với người đàn ông trung niên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người đàn ông trung niên nghe xong, ánh mắt nhìn Phương Vũ bắt đầu trở nên sâu xa. "À, tôi quên chưa giới thiệu. Đây là gia chủ của nhà họ Dương, Dương Thiệu Vinh. Hôm nay anh ấy đến bàn bạc chút chuyện với tôi." Đường Minh Đức giới thiệu với Phương Vũ. “Vị này là thần y Phương mà tôi vừa nhắc đến, Phương Vũ.” Đường Minh Đức lại quay sang giới thiệu với Dương Thiệu Vinh. "Ò, thì ra là cậu ấy. Cậu ấy trông còn rất trẻ." Dương Thiệu
Vinh hơi nheo mắt nhìn Phương Vũ. “Tre già măng mọc, trước kia tôi cũng không tin trên thế gian sẽ có thiên tài như thần y, nhưng bây giờ tôi đã tin rồi.” Đường Minh Đức nói. “Cậu ấy thực sự giỏi như vậy?” Dương Thiệu Vinh nhìn Phương Vũ, giọng điệu có gì đó hơi kỳ quái.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này, Đường Tiểu Nhu ở bên cạnh kéo Phương Vũ, thì thầm: “Chúng ta lên lầu ngồi một lát đã, chờ cha tôi nói xong thì xuống." “Tiểu Nhu, đã lâu không gặp.” Lúc này, Dương Thiệu Vinh cất tiếng “Tiểu Nhu, thấy chủ Dương sao không chào!” Đường Minh
Đức quát lớn. “Chào chủ Dương.” Đường Tiểu Nhu không tình nguyện lên tiếng chào. “Lão đường, con gái ông thực sự càng lớn càng xinh đẹp, trước kia chúng ta còn từng nói muốn kết thân đấy, hiện tại vẫn còn hiệu lực chứ nhỉ......” Dương Thiệu Vinh cười ha hả nói. “Ai, giới trẻ bây giờ sao còn chịu để người lớn sắp xếp hôn nhân nữa chứ? Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tối không định cưỡng bách tiểu Nhu làm gì, để con bé thích làm gì thì làm.” Đường Minh Đức thở dài, nói. "Haha, đúng vậy, chúng ta không ép buộc, nhưng chúng ta có thể mai mối. Sau này tôi sẽ để Dương Húc nhà tôi tiếp xúc nhiều hơn với con gái anh, biết đâu sẽ khơi lên ngọn lửa tình yêu thì sao?" Dương Thiệu Vinh cười nói. “Cha, bọn con sẽ lên lầu ngồi chờ cha nói xong sẽ xuống sau nhé.” Đường Tiểu Nhu nghe không nổi nữa, mở miệng nói. “Được rồi, con mời thần y Phương lên ngồi chơi một lúc đi.” Đường Minh Đức nói. “Không cần, tôi cũng phải đi ngay đây, tôi còn phải trở lại tập đoàn mở họp.” Dương Thiệu Vinh nhìn đồng hồ nói rồi đứng dây.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đường Minh Đức cũng đứng lên, nói: “Vậy tôi sẽ không giữ Dương tổng lại ăn tối nữa." "Ha hả, về sau vẫn còn nhiều cơ hội." Dương Thiệu Vĩnh cười nói, sau đó như nhớ ra điều gì quay đầu về sau nhìn thanh niên áo trắng nói: “Đây là một đứa cháu của tôi, tôi đang dẫn nó ra ngoài mở mang đầu óc. “Cháu và thần y Phương đều là thanh niên tài tuần, nên giao lưu với nhau nhiều hơn đi. Nào, bắt tay chào hỏi nhau một cái chứ nhỉ.” Dương Thiệu Vinh nói với thanh niên áo trắng. Thanh niên áo trắng gật đầu, đi đến trước mặt Phương Vũ rồi vươn tay. “Xin chào, tôi là Bạch Chiến."
Phương Vũ vươn tay nắm lấy tay Bạch Chiến.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một lực lượng rất lớn truyền đến. O? Muốn chơi trò này?
Phương Vũ hơi nhếch miệng nói: “Tôi là Phương Vũ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
**********
“Tạm chấp nhận được, Vu Nguyệt Nguyệt, em quay lại học tiếp đi.” Phương Vũ nói với Vũ Nguyệt Nguyệt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vu Nguyệt Nguyệt gật đầu rồi quay lại phòng học.
Phương Vũ xoay người lên lầu, đảm kia cùng xuống dưới xem náo nhiệt nam nữ sinh cũng là lập tức giải tán.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tưởng Duyệt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với bóng lưng của Phương Vũ.
Từ khi sinh ra đến nay cô tạ còn chưa bao giờ bị dọa dẫm như thế này! Lại còn mất hết mặt mũi trước mặt bao nhiêu người!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu lúc này Tưởng Duyệt cầm dao trong tay, cô ta sẽ đâm Phương Vũ không chút do dự. “Tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!” Tưởng Duyệt nghiến răng kèn kẹt.
Phương Vũ trở lại phòng học thời điểm, chủ nhiệm lớp
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hoàng Hải đã tới.
Khi Phương Vũ trở lại lớp học, Hoàng Hải, giáo viên chủ nhiệm của lớp họ, đã đến.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mấy cô bạn thân của Tưởng Duyệt đang quanh Hoàng Hải ríu rít tố cáo Phương Vũ.
Nhìn thấy Phương Vũ, Lưu mập tiến lên nói: “Phương Vũ, lần này cậu gặp rắc rối lớn rồi.” “Rắc rối lớn thế nào?” Phương Vũ hỏi ngược lại. “Quan hệ của Tưởng Duyệt với nhóm nữ sinh tốt lắm. Còn trong nhóm nam sinh, có rất nhiều đàn em của Hà Đông Lâm đang tìm cơ hội trả thù cậu đấy! Bây giờ hai nhóm này chắc chắn muốn phối hợp với nhau để đối phó với cậu!" Lưu mập nôn nóng nói. “Bọn họ không đối phó được với tôi, cứ xem đi.” Phương Vũ vỗ vai Lưu mập nói. “Phương Vũ, lại đây!” Hoàng Hải lập tức hét lên khi nhìn thấy Phương Vũ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phương Vũ đi qua. “Tưởng Duyệt đầu?” Hoàng Hải nhíu mày hỏi. “Không biết.” Phương Vũ nói.
Vừa dứt lời, Tưởng Duyệt bước vào từ cửa trước của lớp học. “Duyệt Duyệt, cậu có sao không.” Bạn thân của cô ta lập tức vây quanh cô ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tưởng Duyệt ôm chặt hai má đau nhức, tức giận nhìn
Phương Vũ rồi bước tới trước mặt Hoàng Hải. “Tưởng Duyệt, Phương Vũ thật sự đã đánh em?” Hoàng Hải trầm giọng hỏi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cậu ta tắt em một cái mạnh lắm, mặt em bây giờ vẫn còn đau, sau đó cậu ta lại túm tóc em rồi bắt em xuống tầng xin lỗi người khác.” “Xin lỗi?” Hoàng Hải chau mày. "Cậu ta vu cáo em bắt nạt một nữ sinh khối 10, nhưng em chưa bao giờ làm chuyện như vậy, rất nhiều người có thể làm chứng. Phương Vũ cố tình bắt nạt em, muốn em xấu mặt!" Tưởng Duyệt vừa khóc vừa nói.
Mặc dù ngoại hình của Tưởng Duyệt kém xa Đường Tiểu
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhu, nhưng trước đây cô ta vẫn được coi là ban hoa trong lớp. Thấy cô ta khóc lóc như vậy, nhiều nam sinh yêu thầm cô ta cảm thấy xót xa.
Hoàng Hải nhìn Phương Vũ, nghiêm nghị hỏi: “Phương Vũ, tại sao em lại đánh bạn ấy!?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Từ góc nhìn của Hoàng Hải, Phương Vũ ỷ vào có sự che chở của nhà họ Đường mà liên tiếp đánh bạn học chỉ trong một tuần, quả là vô cùng kiêu ngạo
Những học sinh hư hỏng về đạo đức như vậy nên bị đuổi học!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong một tuần mà phạm vào hai tội lớn, có là nhà họ Nhà họ Đường cũng không giữ được cậu ta l “Em không biết bạn ấy đang nói gì, em chưa làm gì cả.”
Phương Vũ nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hoàng Hải biến sắc, ông không ngờ Phương Vũ sẽ phủ nhận sạch sẽ như thế. “Mày….....” Tưởng Duyệt trừng Phương Vũ, đang định lên tiếng. “Không tin thì thầy bảo bạn ấy bỏ tay ra đi.” Phương Vũ cướp lời cô ta. "Phương Vũ, cậu còn muốn tranh luận gì nữa? Rất nhiều người trong chúng ta đều đã thấy cậu làm như vậy!” Một nam sinh lớn tiếng nói. "Đúng vậy, cậu coi chúng tôi là người mù à? Hay là cậu nghĩ chỉ cần một tay là có thể che trời?" "Thưa thầy, mau đưa cậu ta đến Phòng giáo vụ đi! Đuổi học cậu ta!"
Liền cùng Lưu mập mạp nói giống nhau, trong ban không ít người bắt đầu thảo phạt Phương Vũ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đúng như lời Lưu mập, trong lớp có khá nhiều người bắt đầu đòi phạt Phương Vũ.
Hoàng Hải chỉ nhìn không nói gì Phương Vũ. “Bỏ tay ra và thầy sẽ hiểu thôi.” Phương Vũ bình tĩnh nói. “Được, để tôi bỏ ra xem cậu còn nói được gì.” Tưởng Duyệt nói, hiện tại má cô ta vẫn còn nóng và đau, có lẽ đã sưng hết lên rồi. Vốn dĩ cô ta không muốn nhiều người trong lớp nhìn thấy bộ dạng xấu xí với đồi mà sưng tấy như này, nhưng để chứng minh Phương Vũ có tội, cô ta sẽ làm mọi giá.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tưởng Duyệt bỏ tay xuống.
Xung quanh xôn xao tiếng thắc mắc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bởi vì trên mặt Tưởng Duyệt không có dấu vết gì, hơn nữa lớp trang điểm vẫn rất xinh đẹp rạng rỡ.
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Những người xung quanh đều sững sờ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa rồi bọn họ rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy Phương Vũ tất Tưởng Duyệt một cái, còn phát ra tiếng rất lớn.
Theo lý thuyết, gương mặt của Tưởng Duyệt dù không sưng cũng phải có dấu bàn tay chứ?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy nhiên, trên mặt Tưởng Duyệt không hề có dấu vết gì.
Cứ như vậy, lời khai của bọn họ đều là vô nghĩa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tưởng Duyệt vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy phản ứng của những người xung quanh.
Cô ta nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi dùng camera trước để kiểm tra má. "Sao, chuyện này sao có thể ..." Tưởng Duyệt sửng sốt, gò má cô ta rõ ràng vẫn rất đau! “Thưa thầy, tình huống này hẳn là không cần em giải thích thêm đúng không?” Phương Vũ nhìn Hoàng Hải, mỉm cười nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hoàng Hải cau mày, sắc mặt âm trầm.
Bây giờ, ông cũng không rõ tình hình thực tế nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sự thật là Tưởng Duyệt liên hợp với các bạn trong lớp vu tội Phương Vũ, hay là Phương Vũ cố ý chống chế?
Nhưng nếu những gì Tưởng Duyệt nói là sự thật, vậy tại sao trên mặt em ấy không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Điều này không phù hợp với lẽ thường! "Thưa thầy, em không biết tại sao mặt em... nhưng mọi người đều nhìn thấy cậu ta đánh em! Thầy nhất định phải phạt cậu ta, nếu không sau này cậu ta nhất định sẽ càng tồi tệ hơn!" Tưởng Duyệt dậm chân, vừa tức giận vừa lo lắng đến mức nói nắng cũng lộn xộn.
Hoàng Hải nhìn Phương Vũ, sau đó nhìn Tưởng Duyệt, hù lạnh. “Hai đứa tự giải quyết với nhau đi!” Nói xong, Hoàng Hải tức giận rời khỏi lớp học.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thấy Hoàng Hải đã rời đi, Tưởng Duyệt tức muốn hộc máu, sắc mặt xanh mét.
Má cô ta vẫn còn nóng rát và đau đớn, kèm theo nỗi uất hận vô hạn trong lòng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thế nhưng cô ta lại không thể làm gì Phương Vũ!
Phương Vũ cười nhẹ nhìn những học sinh xung quanh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Để đối phó với đám nhóc con chỉ mới sống hơn mười năm này, cậu thậm chí không cần sử dụng đến bộ não của mình.
Phương Vũ bước tới trước mặt Tưởng Duyệt nói: “Sự việc kết thúc ở đây, tôi hy vọng cô đừng nghĩ đến chuyện trả thù Vu Nguyệt Nguyệt, nếu không thì kết cục quả Hà Đông Lâm sẽ là kết cục của cô.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tìm Tưởng Duyệt run lên khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Phương Vũ, những lời lẽ ác độc sắp tuôn ra khỏi miệng cũng bị cô ta nuốt hết xuống.
Khi cậu trở lại chỗ ngồi, Đường Tiểu Nhu tò mò hỏi: "Phương Vũ, cuối cùng thì cậu đã làm thế nào? Cậu rõ ràng "Nếu cô thực sự muốn biết, tôi có thể làm lại cho cô xem, thò mặt lại đây." Phương Vũ nói. “Không cần đâu!” Đường Tiểu Nhu lè lưỡi, rụt đầu lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cải tát đó cũng không dùng thuật pháp cao thâm gì mà chỉ là dùng ám kình thôi.
Buổi chiều tan học, Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu cùng nhau rời lớp học.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi đến cổng trường, Đường Tiểu Nhu đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên kia đường. “Đó là Song Nhi thì phải?”
Lúc này, Triệu Song Nhi đang tươi cười ngồi trong một chiếc xe thể thao mui trần.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mà ngồi ở vị trí lái của chiếc xe thể thao chính là Dương
Húc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sắc mặt Đường Tiểu Nhu lập tức thay đổi khi nhìn thấy
Dương Húc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tại sao Song Nhi lại đi cùng Dương Húc?
Rõ ràng là cô đã không dưới một lần nói với Triệu Song Nhi rằng Dương Húc không phải là người tốt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay lúc Đường Tiểu Nhu còn đang sững sờ, Dương Húc đã chở Triệu Song Nhi rời đi. “Ngày mai nhất định phải hỏi Song Nhi.” Đường Tiểu Nhu thẫm nghĩ. Cập nhật *chương mới nhất tại Truyện88.vip
Nửa giờ sau, Phương Vũ đến nhà họ Đường.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đường Minh Đức đang ngồi trong đại sảnh, đối diện với ông là một người đàn ông trung niên đeo kính vàng, hai người hình như đang trò chuyện gì đó.
Phía sau người đàn ông trung niên là một thanh niên mặc võ phục màu trắng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người thanh niên này đã thu hút sự chú ý của Phương Vũ, hẳn chỉ khoảng 25 – 26 tuổi, nhưng cậu ta đã là tu sĩ Luyện Khi Kỳ cấp chín rồi.
Giữa những người bình thường, người thanh niên này chắc chắn được coi là một thiên tài võ học. “Thần y Phương, cậu đã đến rồi.” Đường Minh Đức nhìn thấy Phương Vũ, lập tức đứng lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người đàn ông trung niên đeo kính vàng tò mò đánh giá Phương Vũ.
Về phần thanh niên đứng phía sau, vẻ mặt hắn hơi thay đổi khi nhìn thấy Phương Vũ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đây chính là người mà Dương tiểu thư ra lệnh cho hắn giải quyết mà
Ngay lập tức, nam thanh niên quay sang thì thầm gì đó với người đàn ông trung niên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người đàn ông trung niên nghe xong, ánh mắt nhìn Phương Vũ bắt đầu trở nên sâu xa. "À, tôi quên chưa giới thiệu. Đây là gia chủ của nhà họ Dương, Dương Thiệu Vinh. Hôm nay anh ấy đến bàn bạc chút chuyện với tôi." Đường Minh Đức giới thiệu với Phương Vũ. “Vị này là thần y Phương mà tôi vừa nhắc đến, Phương Vũ.” Đường Minh Đức lại quay sang giới thiệu với Dương Thiệu Vinh. "Ò, thì ra là cậu ấy. Cậu ấy trông còn rất trẻ." Dương Thiệu
Vinh hơi nheo mắt nhìn Phương Vũ. “Tre già măng mọc, trước kia tôi cũng không tin trên thế gian sẽ có thiên tài như thần y, nhưng bây giờ tôi đã tin rồi.” Đường Minh Đức nói. “Cậu ấy thực sự giỏi như vậy?” Dương Thiệu Vinh nhìn Phương Vũ, giọng điệu có gì đó hơi kỳ quái.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này, Đường Tiểu Nhu ở bên cạnh kéo Phương Vũ, thì thầm: “Chúng ta lên lầu ngồi một lát đã, chờ cha tôi nói xong thì xuống." “Tiểu Nhu, đã lâu không gặp.” Lúc này, Dương Thiệu Vinh cất tiếng “Tiểu Nhu, thấy chủ Dương sao không chào!” Đường Minh
Đức quát lớn. “Chào chủ Dương.” Đường Tiểu Nhu không tình nguyện lên tiếng chào. “Lão đường, con gái ông thực sự càng lớn càng xinh đẹp, trước kia chúng ta còn từng nói muốn kết thân đấy, hiện tại vẫn còn hiệu lực chứ nhỉ......” Dương Thiệu Vinh cười ha hả nói. “Ai, giới trẻ bây giờ sao còn chịu để người lớn sắp xếp hôn nhân nữa chứ? Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tối không định cưỡng bách tiểu Nhu làm gì, để con bé thích làm gì thì làm.” Đường Minh Đức thở dài, nói. "Haha, đúng vậy, chúng ta không ép buộc, nhưng chúng ta có thể mai mối. Sau này tôi sẽ để Dương Húc nhà tôi tiếp xúc nhiều hơn với con gái anh, biết đâu sẽ khơi lên ngọn lửa tình yêu thì sao?" Dương Thiệu Vinh cười nói. “Cha, bọn con sẽ lên lầu ngồi chờ cha nói xong sẽ xuống sau nhé.” Đường Tiểu Nhu nghe không nổi nữa, mở miệng nói. “Được rồi, con mời thần y Phương lên ngồi chơi một lúc đi.” Đường Minh Đức nói. “Không cần, tôi cũng phải đi ngay đây, tôi còn phải trở lại tập đoàn mở họp.” Dương Thiệu Vinh nhìn đồng hồ nói rồi đứng dây.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đường Minh Đức cũng đứng lên, nói: “Vậy tôi sẽ không giữ Dương tổng lại ăn tối nữa." "Ha hả, về sau vẫn còn nhiều cơ hội." Dương Thiệu Vĩnh cười nói, sau đó như nhớ ra điều gì quay đầu về sau nhìn thanh niên áo trắng nói: “Đây là một đứa cháu của tôi, tôi đang dẫn nó ra ngoài mở mang đầu óc. “Cháu và thần y Phương đều là thanh niên tài tuần, nên giao lưu với nhau nhiều hơn đi. Nào, bắt tay chào hỏi nhau một cái chứ nhỉ.” Dương Thiệu Vinh nói với thanh niên áo trắng. Thanh niên áo trắng gật đầu, đi đến trước mặt Phương Vũ rồi vươn tay. “Xin chào, tôi là Bạch Chiến."
Phương Vũ vươn tay nắm lấy tay Bạch Chiến.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một lực lượng rất lớn truyền đến. O? Muốn chơi trò này?
Phương Vũ hơi nhếch miệng nói: “Tôi là Phương Vũ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bình luận facebook