Vài ngày sau, buổi chiều, Diệp Lãng đứng ở luận võ tràng của học viện, nhìn đối thủ phía trước, bộ dáng thong dong như hắn từng quyết đấu qua vô số lần vậy.
Nhưng tất cả mọi người đều biết đây là lần đầu tiên Diệp Lãng lên luận võ tràng, là lần quyết đấu đầu tiên của hắn!
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Lãng đều có người làm chỗ dựa, hơn nữa hắn là một phế tài, không ai đi tìm hắn quyết đấu làm gì, thắng cũng không quang vinh chút nào, thua thì lại nhục mặt, mà vô luận thắng thua cũng sẽ rước lấy một đống tử địch!
Lại nói, người bình thường đi tìm hắn quyết đấu thì hắn lại trực tiếp cự tuyệt, chưa bao giờ đáp ứng. Hắn sẽ chẳng bao giờ cảm thấy ngượng ngùng, cảm thấy mất mặt!
Cho nên khi chuyện này phát sinh làm cho rất nhiều người cảm thấy kỳ quái, vì sao Diệp Lãng sẽ đáp ứng.
Cái này phải ngược về giữa trưa hôm nay, khi Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên đang đi tản bộ, một đám người xông ra, hùng hổ ngăn trở đường đi của hai người, nhìn chằm chằm Diệp Lãng!
Lúc ấy Diệp Lãng nhìn nhìn đám người kia, nói ra một câu làm người ta sững sờ --
"Bên phải là dãy phòng học, bên trái là ký túc xá giáo viên, WC ở trong!"
"..."
Thực hiển nhiên, Diệp Lãng trì độn cho rằng đám người kia tìm tới mình để hỏi đường mà không phải đến gây chuyện, cho nên sau khi nói xong liền dẫn theo Chân Tiểu Yên tiếp tục tản bộ về phía trước!
"Đứng lại!" Sau khi ngẩn người thật lâu, đám người kia mới tỉnh lại, đuổi theo, tiếp tục ngăn trở đường đi của Diệp Lãng.
"Vậy là các ngươi muốn tìm người sao? Cái này thì ta không biết rồi, các ngươi qua bên kia tìm người hỏi đi..." Diệp Lãng vẫn không nghĩ là bọn hắn đến tìm mình.
"Diệp Lãng..." Chân Tiểu Yên có chút nhịn không được:
"Bọn họ đến tìm ngươi gây chuyện!"
"Không phải đâu? Tìm ta gây chuyện, ta nhận thức các ngươi sao?" Diệp Lãng thực khó hiểu nhìn những người phía trước.
"Ai cần ngươi nhận thức, người khác nhận thức ngươi là đủ rồi." Chân Tiểu Yên tức giận nói.
"Vậy tổng yếu phải có cái lý do chứ, ta chưa từng đắc tội người khác a." Diệp Lãng cố gắng hồi tưởng những người mình từng đắc tội qua, trong nhận thức của hắn đó là chuyện không thể xảy ra.
"Ngươi không đắc tội người khác, chỉ là nhìn ngươi rất khó chịu!" Những người đó còn chưa nói, Chân Tiểu Yên liền nói trước một bước.
"Sao lại vậy được, bộ dáng ta cũng không đến nỗi đáng ghét a, mụ béo, lấy cái gương cho ta nhìn xem." Diệp Lãng duỗi tay ra đòi gương.
"..." Chân Tiểu Yên không nói gì, mà nhóm người kia lại ngây ngốc đứng ở kia tiếp, đầu óc tạm thời không sử dụng được.
"Lấy ra đi, ngẩn người ra cái gì!" Diệp Lãng lấy gương từ tay Chân Tiểu Yên, nhìn nhìn.
"Bộ dáng tuy rằng không phải rất tuấn tú nhưng cũng không đến nỗi đáng ghét a." Diệp Lãng thực khiêm tốn, tuyệt đối sẽ không nói mình ngọc thụ lâm phong tiêu sái lỗi lạc linh tinh, chỉ biết nói mình không phải thực tuấn tú mà thôi.
"..."
"Đừng nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp kéo hắn đi quyết đấu!" Trong đám người kia có người bắt đầu không kiên nhẫn, bọn họ cảm thấy nếu tiếp tục nói tiếp với tên trì độn ngu ngốc này thì bọn họ cũng sẽ biến thành ngu ngốc mất.
"Từ từ, các ngươi quyết đấu với ta? Vì sao?" Diệp Lãng hỏi.
"Vì sao? Ngươi tự hỏi mình đi, vì sao ngươi lại giữ lấy Thất công chúa không thôi vậy!!" Cái loại cảm tình đè nén này của đám người tựa hồ phải bạo phát ra.
"Ngươi nói tiểu Thất à? Ta không chiếm lấy nàng, chỉ là có một cái hôn ước với nàng mà thôi." Diệp Lãng thuận miệng nói, hoàn toàn không biết mình đang kích thích người khác.
"Diệp Lãng, ngươi không được nói nhảm nữa, ta muốn quyết đấu với ngươi, ta muốn đoạt lại Thất công chúa!" Đám người kia hô.
"Nhàm chán! Mụ béo, chúng ta đi." Diệp Lãng trực tiếp không nhìn, tiếp tục tản bộ với Chân Tiểu Yên.
Chẳng qua đám người kia lại không buông tha, lần lượt ngăn cản Diệp Lãng đi tới, kết quả là Diệp Lãng tức giận,... ừ, nho nhỏ tức giận.
"Các ngươi có phiền hay không, nếu muốn quyết đấu như vậy thì đến luận võ tràng, mang giáp xách gươm vào!"
...
"Diệp Lãng, ngươi chuẩn bị chưa?" Trên luận võ tràng, trong đám ngừoi kia, tên thực lực cao nhất làm đại biểu, giơ kiếm lên hô với Diệp Lãng.
"Chưa, vũ khí của ta còn chưa tới!" Diệp Lãng trả lời, tìm một chỗ ngồi xuống chờ đợi.
"Vũ khí còn chưa tới? Ngươi muốn dùng vũ khí gì, chúng ta có thể cho mượn." Đám người kia bán tín bán nghi, bọn họ cảm thấy Diệp Lãng đang kéo dài thời gian.
Bất quá nghi ngờ thì nghi ngờ, tất cả mọi người đều không biết Diệp Lãng dùng vũ khí gì bởi hắn chưa từng dùng qua!
"Đây cũng không phải có thể mượn được, các ngươi chờ chút, rất nhanh thôi!" Diệp Lãng cười nói.
Rơi vào đường cùng, đám người kia đành phải chờ đợi, bọn họ sợ nếu không đợi thì Diệp Lãng nói thẳng là không quyết đấu, bọn họ thật vất vả mới có được trận quyết đấu này, tuyệt đối không thể bỏ qua được, chờ đợi thêm một hồi thì sao?
Qua không lâu sau...
"Đệ đệ, ai quyết đấu với ngươi?" Diệp Lam Vũ và Thất công chúa chạy tới, rất khó chịu nói.
"Chính là bọn họ. Hắc hắc, vũ khí của ta tới rồi, các ngươi có thể tùy thời chuẩn bị." Diệp Lãng đứng lên, vỗ vỗ tay, nói với đám người kia.
"Là các ngươi? Vì sao tìm hắn quyết đấu?" Thất công chúa nhìn thấy đám người kia, tựa hồ có chút hiểu được, chỉ là nàng không thể xác định mà thôi.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, xử lý hết bọn hắn là được, cũng dám khi dễ đệ đệ của ta đấy!" Diệp Lam Vũ thực rõ ràng nói, nàng mới mặc kệ là vì sao.
"Lam Vũ tiểu thư, bây giờ là quyết đấu giữa chúng ta và Diệp Lãng, ngươi cũng không thể làm bậy a, bằng không chỉ sợ cả đời Diệp Lãng đều không ngẩng đầu lên được." Đám người kia lập tức nhắc nhở Diệp Lam Vũ, bọn họ đương nhiên sợ Diệp Lam Vũ làm bậy rồi.
Đối với quyết đấu thì ai cũng không thể can thiệp, dù cho nguyên nhân gì đi nữa cũng phải đợi quyết đấu xong rồi tính, nếu không sẽ bị người ta khinh bỉ cả đời.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nếu chỉ là thanh danh mình bị hao tổn thì Diệp Lam Vũ cũng không để ý làm gì, nhưng nếu là Diệp Lãng thì nàng cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại!
"Diệp Lãng, ngươi nhanh chóng lấy vũ khí từ tỷ tỷ ngươi đi, chúng ta bắt đầu."
"Tình địch" trên kia hô.
"Vũ khí? đệ đệ, ngươi dùng vũ khí gì? Để ở chỗ ta sao?" Diệp Lam Vũ nghe nói như vậy trở nên nghi hoặc, hơn nữa có chút chờ mong.
Giống như mọi người, nàng cũng không biết vũ khí của Diệp Lãng là cái gì, càng không biết Diệp Lãng có cái vũ khí gì đặt ở chỗ nàng.
Mà Thất công chúa cũng rất ngạc nhiên, thực chờ mong nhìn Diệp Lãng, nàng cũng rất ngạc nhiên, nghĩ muốn biết rốt cuộc Diệp Lãng sẽ dùng vũ khí gì!
"Tốt lắm, nghe kỹ! Vũ khí của ta đó là -- tỷ tỷ của ta, Diệp Lam Vũ! Tỷ, đánh ngã tên kia đi!" Diệp Lãng cười cười, sau đó chậm rãi nói.
"..." Trầm mặc.
Trong nhất thời, toàn trường đều trầm mặc, không ai có thể hiểu được lời của Diệp Lãng, cái gì gọi là vũ khí Diệp Lam Vũ?
Diệp Lam Vũ rõ ràng là một người, nàng có thể xem như vũ khí sao?
Nếu nói, nàng là vũ khí, vậy không phải là hai người?
Không cần đến hai người, cho dù một mình Diệp Lam Vũ... khoan khoan...
Ta nghĩ ta đã hiểu...
Bình luận facebook