Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-15
Chương 15: Hãy Buông Tha Tôi Đi
Trong mắt Tả Thiếu Dương nhẹ nhàng lướt qua một tia mất mát, sau đó lại hớn hở nói: “Được, anh dẫn em đi.”
Hắn đứng lên, cười dịu dàng lại rạng rỡ, Lạc Tư Mạn ngơ ngác một chút, mặc cho hắn nắm tay mình đi vào phòng ngủ.
“Mạn Nhi, ngủ ngon.” Tả Thiếu Dương mỉm cười, hai tay tinh tế được bảo dưỡng cực tốt nhẹ nhàng vuốt mặt cô, hôn lên cái trán trơn bóng của cô.
Đang kinh ngạc vì hắn không dây dưa nhiều, Tả Thiếu Dương đã xoay người đi ra.
Lạc Tư Mạn thở phào một hơi, cũng đóng cửa lại rồi quay người trở về phòng ngủ, tắm rửa xong, cô bọc khăn tắm đi ra, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy chiếc cửa gỗ không đáng chú ý ở góc phòng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại đi tới vặn thử khóa, phát hiện đã khóa cứng rồi, mới yên tâm quay lại giường lớn, cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến...
Cô nhắm mắt lại, đầu óc hỗn độn, chỉ là trong đầu vốn dĩ chỉ có Triệt, hiện tại không hiểu sao lại có một bóng dáng mơ hồ khác...
A, cuối cùng cô cũng không có chỗ để dựa dẫm, trước kia là Triệt, giờ là người đàn ông kia...
Liệu sẽ có một ngày, cô cũng giống mẹ mình, chết không rõ ràng, bên cạnh không có một người thân không?
Cơn buồn ngủ kéo tới, cô chậm rãi nhắm mắt ngủ say, cảnh vật trong phòng mờ tối, cô không biết, một đôi mắt lưu ly sáng rực nhẹ nhàng dừng trên người cô...
Người phụ nữ đáng chết
Người phụ nữ đáng chết
Cơn buồn ngủ kéo tới, cô chậm rãi nhắm mắt ngủ say, cảnh vật trong phòng mờ tối, cô không biết, một đôi mắt lưu ly sáng rực nhẹ nhàng dừng trên người cô...
Bóng dáng thon dài chậm rãi cúi xuống, ngón tay cách có nửa phân vuốt ve đường cong gò má cô, người đàn ông lộ ra ý cười lười biếng đoạt hồn nhiếp phách, cặp mắt đào hoa mang theo ánh sáng mê ly: “Vì sao em lại là người phụ nữ của Tề Thiên Ngạo chứ?”
Nỉ non giống như nói mê, trong mắt hắn có chút ưu thương, khóe môi đẹp đẽ cong lên: “May mắn, em là người phụ nữ của hắn, hễ là đồ của hắn, anh đều muốn đoạt đi, bao gồm cả em... Lạc Tư Mạn.”
Ánh nắng buổi sáng ấm áp chiếu vào trong phòng, Lạc Tư Mạn mở đôi mắt còn có chút buồn ngủ ra, lập tức bị đôi mắt cười giống như không cười đang nhìn mình chằm chằm dọa sợ.
“Tả, Tả Thiếu Dương...?” Lạc Tư Mạn kéo chăn che ngực mình, tối hôm qua cô chỉ quấn mỗi khăn tắm thôi! Lúc này không biết đã chạy đi chỗ nào rồi!
“Chào buổi sáng, Mạn Nhi...” Tả Thiếu Dương lập tức cười xán lạn, da thịt màu mật trần trụi áp tới, đột nhiên ấn xuống một nụ hôn sâu trên chiếc miệng nhỏ nhắn đang nhếch lên vì kinh ngạc của Lạc Tư Mạn.
“Tả Thiếu Dương, anh làm cái gì vậy?” Lạc Tư Mạn lập tức tỉnh táo, trở tay đẩy hắn ra, tức giận hỏi?
“Tôi cũng muốn biết, hai người đang làm cái gì?”
Một giọng nói trầm thấp của đàn ông đột nhiên vang lên trong phòng, Tả Thiếu Dương hơi nghiêng mặt, không lộ ra ý cười, mà Lạc Tư Mạn, cả người giống như hóa đá!
“Tề Thiên Ngạo...” Cô giật mình che miệng, lại nhìn thấy đáy mắt hắn âm trầm, tối tăm và sâu không lường được, trời ạ... Cô toàn thân xích lõa nằm trên giường Tả Thiếu Dương, người đàn ông bên cạnh cũng không mặc quần áo!
Cô làm sao giải thích tất cả đây?
Tề Thiên Ngạo lặng lẽ nhìn cô, nhìn biểu cảm trên mặt cô, bối rối, hoảng hốt, sợ hãi, ngượng ngùng... Trong nháy mắt, lửa giận trong thân thể hắn điên cuồng bùng lên!
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh cô, cúi người, lôi mái tóc dài như tảo biển của cô, môi mỏng khẽ mím, phát ra hơi thở như tu la: “Kỹ nữ!”
Hắn trầm thấp lên tiếng, kéo thân thể trần truồng của cô lên, ôm vào ngực mình, lập tức tát một cái cực kỳ tần nhẫn, gương mặt cô ngay lập tức hiện lên năm dấu tay rõ ràng!
“Thiên Ngạo!” Không hiểu sao trái tim Tả Thiếu Dương nhảy mạnh, hắn lập tức ngồi xuống nhìn gương mặt đỏ bừng của Lạc Tư Mạn, lời muốn thốt ra lại gắt gao ép trở lại!
“Thiên Ngạo, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi, cậu coi như nhường cho tôi đi!” Tả Thiếu Dương vui đùa nói, khóe mắt đảo qua Lạc Tư Mạn, vẫn mang theo chút thương tiếc!
Tề Thiên Ngạo thuận tay kéo tấm thảm bọc Lạc Tư Mạn lại, ánh mắt sắc bén mà ác liệt liếc nhìn Tả Thiếu Dương, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, cô ấy không được!”
Không chút do dự quay người rời đi, lửa giận ở đáy lòng hắn điên cuồng bốc cháy, thời gian một đêm, gặp mặt một lần, thế mà người phụ nữ đáng chết này lại xuất hiện trên giường Tả Thiếu Dương! Còn trình diễn tiết mục thân mật như vậy!
“Kỹ nữ!” Tề Thiên Ngạo hung hăng ném Lạc Tư Mạn đang co rúm lại lên chiếc giường dài hơn cả ghế sô pha của xe Hummer!
“Lái xe!” Hắn giận dữ gầm nhẹ, một tay hắn kéo tấm thảm trên người Lạc Tư Mạn ném sang một bên, thân thể cường tráng không chút khách khí đè xuống, điên cuồng cắn môi cô: “Làm sao cô lại đê tiện như vậy? Làm sao lại dễ dàng nằm dưới thân người khác như vậy?” Hắn gắt gao cắn môi cô, thẳng đến chảy máu mới thôi...
Đáy lòng Lạc Tư Mạn loạn thành một mảnh, ngay cả cô cũng không rõ, cuối cùng có cùng Tả Thiếu Dương hay không...
“Nếu đã chê tôi bẩn, vậy đuổi tôi đi!” Cô đau đớn mở miệng, gắt gao nhìn hắn, dù sao cũng chỉ còn một con đường chết, ngược lại không có gì phải sợ!
“Cút hay không, cũng chỉ có tôi có thể nói!” Tề Thiên Ngạo kéo hai chân cô ra, trở tay ném cô lên giường, tùy ý lăng nhục thân thể cô, thế nhưng giữa lúc gắn bó lại tràn ra nụ cười lạnh: “Hiện tại, tôi chỉ muốn hung hăng trên người kỹ nữ cô!”
Hoa máu nở rộ
Hoa máu nở rộ
“Cút hay không, cũng chỉ có tôi có thể nói!” Tề Thiên Ngạo kéo hai chân cô ra, trở tay ném cô lên giường, tùy ý lăng nhục thân thể cô, thế nhưng giữa lúc gắn bó lại tràn ra nụ cười lạnh: “Hiện tại, tôi chỉ muốn hung hăng trên người kỹ nữ cô!”
Gương mặt Lạc Tư Mạn sưng đỏ, chật vật ngã trên đó, chỉ là đôi mắt, giống như bị tra tấn đến tuyệt vọng!
Sắc mặt cô trắng bệch, nhắm mắt lại, không nghĩ đến tất cả các động tác nhục nhã nữa, chỉ yên lặng tiếp nhận, cuối cùng cũng hiểu, cô không có bất kỳ năng lực nào để thay đổi hết thảy, giống như, cô chỉ là một kẻ tiếp nhận vô cùng đáng thương, vĩnh viễn chỉ có thể nằm dưới người hắn thừa nhận hắn ban cho tất cả...
Mẹ, vì sao nhất định để con lại Lạc gia? Nếu lúc đó không có Mạn Nhi, nếu Mạn Nhi đi cùng với người, hiện tại.. Có phải có thể đoàn tụ với người trên thiên đường không?
Lạc Tư Mạn nhọc nhằn mở mắt, có lẽ, lúc người ta muốn chết, sẽ mất đi tất cả sức lực và dũng khí, cô ngơ ngẩn nhìn ra bầu trời bên ngoài, tưởng tượng dáng vẻ của mẹ, còn có hắn...
Tiêu Quang Triệt, anh thật sự tin tưởng Mạn Nhi sẽ phản bội anh sao? Nếu anh biết em đã hãm sâu vào địa ngục, anh sẽ đau lòng không?
Chỉ là... Mạn Nhi sợ là không đợi được, Mạn Nhi cũng không muốn đợi thêm nữa... Triệt, em thật sự rất mệt mỏi, tha thứ cho em không phải người kiên cường, không cách nào chờ đến ngày mình niết bàn...
Cô lập tức tập trung sức lực của toàn thân mình, nhanh chóng đẩy người đàn ông trên người ra, cái trán trơn bóng hung hăng đập vào cửa xe thật dày, nhanh chóng chảy ra những hoa văn đỏ tươi...
Máu tươi, theo thái dương cô từng dòng từng dòng chảy xuống, đôi mắt vốn dĩ trong suốt dần dần mơ hồ, cô hơi ngửa mặt, xuyên qua dòng máu đỏ tươi, yên lặng nhìn Tề Thiên Ngạo...
Đáy mắt hắn, tại sao lại có khủng hoảng? Tại sao lại có đau lòng?
Nhìn lầm rồi, nhất định là nhìn lầm rồi, hắn là ma quỷ, là ma quỷ không hành hạ Mạn Nhi chết sẽ không bỏ qua!
Nhẹ nhàng mỉm cười, bỗng nhiên cô chậm rãi nói: “Anh hãy buông tha tôi đi, Tề Thiên Ngạo...”
Trong mắt Tả Thiếu Dương nhẹ nhàng lướt qua một tia mất mát, sau đó lại hớn hở nói: “Được, anh dẫn em đi.”
Hắn đứng lên, cười dịu dàng lại rạng rỡ, Lạc Tư Mạn ngơ ngác một chút, mặc cho hắn nắm tay mình đi vào phòng ngủ.
“Mạn Nhi, ngủ ngon.” Tả Thiếu Dương mỉm cười, hai tay tinh tế được bảo dưỡng cực tốt nhẹ nhàng vuốt mặt cô, hôn lên cái trán trơn bóng của cô.
Đang kinh ngạc vì hắn không dây dưa nhiều, Tả Thiếu Dương đã xoay người đi ra.
Lạc Tư Mạn thở phào một hơi, cũng đóng cửa lại rồi quay người trở về phòng ngủ, tắm rửa xong, cô bọc khăn tắm đi ra, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy chiếc cửa gỗ không đáng chú ý ở góc phòng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại đi tới vặn thử khóa, phát hiện đã khóa cứng rồi, mới yên tâm quay lại giường lớn, cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến...
Cô nhắm mắt lại, đầu óc hỗn độn, chỉ là trong đầu vốn dĩ chỉ có Triệt, hiện tại không hiểu sao lại có một bóng dáng mơ hồ khác...
A, cuối cùng cô cũng không có chỗ để dựa dẫm, trước kia là Triệt, giờ là người đàn ông kia...
Liệu sẽ có một ngày, cô cũng giống mẹ mình, chết không rõ ràng, bên cạnh không có một người thân không?
Cơn buồn ngủ kéo tới, cô chậm rãi nhắm mắt ngủ say, cảnh vật trong phòng mờ tối, cô không biết, một đôi mắt lưu ly sáng rực nhẹ nhàng dừng trên người cô...
Người phụ nữ đáng chết
Người phụ nữ đáng chết
Cơn buồn ngủ kéo tới, cô chậm rãi nhắm mắt ngủ say, cảnh vật trong phòng mờ tối, cô không biết, một đôi mắt lưu ly sáng rực nhẹ nhàng dừng trên người cô...
Bóng dáng thon dài chậm rãi cúi xuống, ngón tay cách có nửa phân vuốt ve đường cong gò má cô, người đàn ông lộ ra ý cười lười biếng đoạt hồn nhiếp phách, cặp mắt đào hoa mang theo ánh sáng mê ly: “Vì sao em lại là người phụ nữ của Tề Thiên Ngạo chứ?”
Nỉ non giống như nói mê, trong mắt hắn có chút ưu thương, khóe môi đẹp đẽ cong lên: “May mắn, em là người phụ nữ của hắn, hễ là đồ của hắn, anh đều muốn đoạt đi, bao gồm cả em... Lạc Tư Mạn.”
Ánh nắng buổi sáng ấm áp chiếu vào trong phòng, Lạc Tư Mạn mở đôi mắt còn có chút buồn ngủ ra, lập tức bị đôi mắt cười giống như không cười đang nhìn mình chằm chằm dọa sợ.
“Tả, Tả Thiếu Dương...?” Lạc Tư Mạn kéo chăn che ngực mình, tối hôm qua cô chỉ quấn mỗi khăn tắm thôi! Lúc này không biết đã chạy đi chỗ nào rồi!
“Chào buổi sáng, Mạn Nhi...” Tả Thiếu Dương lập tức cười xán lạn, da thịt màu mật trần trụi áp tới, đột nhiên ấn xuống một nụ hôn sâu trên chiếc miệng nhỏ nhắn đang nhếch lên vì kinh ngạc của Lạc Tư Mạn.
“Tả Thiếu Dương, anh làm cái gì vậy?” Lạc Tư Mạn lập tức tỉnh táo, trở tay đẩy hắn ra, tức giận hỏi?
“Tôi cũng muốn biết, hai người đang làm cái gì?”
Một giọng nói trầm thấp của đàn ông đột nhiên vang lên trong phòng, Tả Thiếu Dương hơi nghiêng mặt, không lộ ra ý cười, mà Lạc Tư Mạn, cả người giống như hóa đá!
“Tề Thiên Ngạo...” Cô giật mình che miệng, lại nhìn thấy đáy mắt hắn âm trầm, tối tăm và sâu không lường được, trời ạ... Cô toàn thân xích lõa nằm trên giường Tả Thiếu Dương, người đàn ông bên cạnh cũng không mặc quần áo!
Cô làm sao giải thích tất cả đây?
Tề Thiên Ngạo lặng lẽ nhìn cô, nhìn biểu cảm trên mặt cô, bối rối, hoảng hốt, sợ hãi, ngượng ngùng... Trong nháy mắt, lửa giận trong thân thể hắn điên cuồng bùng lên!
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh cô, cúi người, lôi mái tóc dài như tảo biển của cô, môi mỏng khẽ mím, phát ra hơi thở như tu la: “Kỹ nữ!”
Hắn trầm thấp lên tiếng, kéo thân thể trần truồng của cô lên, ôm vào ngực mình, lập tức tát một cái cực kỳ tần nhẫn, gương mặt cô ngay lập tức hiện lên năm dấu tay rõ ràng!
“Thiên Ngạo!” Không hiểu sao trái tim Tả Thiếu Dương nhảy mạnh, hắn lập tức ngồi xuống nhìn gương mặt đỏ bừng của Lạc Tư Mạn, lời muốn thốt ra lại gắt gao ép trở lại!
“Thiên Ngạo, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi, cậu coi như nhường cho tôi đi!” Tả Thiếu Dương vui đùa nói, khóe mắt đảo qua Lạc Tư Mạn, vẫn mang theo chút thương tiếc!
Tề Thiên Ngạo thuận tay kéo tấm thảm bọc Lạc Tư Mạn lại, ánh mắt sắc bén mà ác liệt liếc nhìn Tả Thiếu Dương, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, cô ấy không được!”
Không chút do dự quay người rời đi, lửa giận ở đáy lòng hắn điên cuồng bốc cháy, thời gian một đêm, gặp mặt một lần, thế mà người phụ nữ đáng chết này lại xuất hiện trên giường Tả Thiếu Dương! Còn trình diễn tiết mục thân mật như vậy!
“Kỹ nữ!” Tề Thiên Ngạo hung hăng ném Lạc Tư Mạn đang co rúm lại lên chiếc giường dài hơn cả ghế sô pha của xe Hummer!
“Lái xe!” Hắn giận dữ gầm nhẹ, một tay hắn kéo tấm thảm trên người Lạc Tư Mạn ném sang một bên, thân thể cường tráng không chút khách khí đè xuống, điên cuồng cắn môi cô: “Làm sao cô lại đê tiện như vậy? Làm sao lại dễ dàng nằm dưới thân người khác như vậy?” Hắn gắt gao cắn môi cô, thẳng đến chảy máu mới thôi...
Đáy lòng Lạc Tư Mạn loạn thành một mảnh, ngay cả cô cũng không rõ, cuối cùng có cùng Tả Thiếu Dương hay không...
“Nếu đã chê tôi bẩn, vậy đuổi tôi đi!” Cô đau đớn mở miệng, gắt gao nhìn hắn, dù sao cũng chỉ còn một con đường chết, ngược lại không có gì phải sợ!
“Cút hay không, cũng chỉ có tôi có thể nói!” Tề Thiên Ngạo kéo hai chân cô ra, trở tay ném cô lên giường, tùy ý lăng nhục thân thể cô, thế nhưng giữa lúc gắn bó lại tràn ra nụ cười lạnh: “Hiện tại, tôi chỉ muốn hung hăng trên người kỹ nữ cô!”
Hoa máu nở rộ
Hoa máu nở rộ
“Cút hay không, cũng chỉ có tôi có thể nói!” Tề Thiên Ngạo kéo hai chân cô ra, trở tay ném cô lên giường, tùy ý lăng nhục thân thể cô, thế nhưng giữa lúc gắn bó lại tràn ra nụ cười lạnh: “Hiện tại, tôi chỉ muốn hung hăng trên người kỹ nữ cô!”
Gương mặt Lạc Tư Mạn sưng đỏ, chật vật ngã trên đó, chỉ là đôi mắt, giống như bị tra tấn đến tuyệt vọng!
Sắc mặt cô trắng bệch, nhắm mắt lại, không nghĩ đến tất cả các động tác nhục nhã nữa, chỉ yên lặng tiếp nhận, cuối cùng cũng hiểu, cô không có bất kỳ năng lực nào để thay đổi hết thảy, giống như, cô chỉ là một kẻ tiếp nhận vô cùng đáng thương, vĩnh viễn chỉ có thể nằm dưới người hắn thừa nhận hắn ban cho tất cả...
Mẹ, vì sao nhất định để con lại Lạc gia? Nếu lúc đó không có Mạn Nhi, nếu Mạn Nhi đi cùng với người, hiện tại.. Có phải có thể đoàn tụ với người trên thiên đường không?
Lạc Tư Mạn nhọc nhằn mở mắt, có lẽ, lúc người ta muốn chết, sẽ mất đi tất cả sức lực và dũng khí, cô ngơ ngẩn nhìn ra bầu trời bên ngoài, tưởng tượng dáng vẻ của mẹ, còn có hắn...
Tiêu Quang Triệt, anh thật sự tin tưởng Mạn Nhi sẽ phản bội anh sao? Nếu anh biết em đã hãm sâu vào địa ngục, anh sẽ đau lòng không?
Chỉ là... Mạn Nhi sợ là không đợi được, Mạn Nhi cũng không muốn đợi thêm nữa... Triệt, em thật sự rất mệt mỏi, tha thứ cho em không phải người kiên cường, không cách nào chờ đến ngày mình niết bàn...
Cô lập tức tập trung sức lực của toàn thân mình, nhanh chóng đẩy người đàn ông trên người ra, cái trán trơn bóng hung hăng đập vào cửa xe thật dày, nhanh chóng chảy ra những hoa văn đỏ tươi...
Máu tươi, theo thái dương cô từng dòng từng dòng chảy xuống, đôi mắt vốn dĩ trong suốt dần dần mơ hồ, cô hơi ngửa mặt, xuyên qua dòng máu đỏ tươi, yên lặng nhìn Tề Thiên Ngạo...
Đáy mắt hắn, tại sao lại có khủng hoảng? Tại sao lại có đau lòng?
Nhìn lầm rồi, nhất định là nhìn lầm rồi, hắn là ma quỷ, là ma quỷ không hành hạ Mạn Nhi chết sẽ không bỏ qua!
Nhẹ nhàng mỉm cười, bỗng nhiên cô chậm rãi nói: “Anh hãy buông tha tôi đi, Tề Thiên Ngạo...”
Bình luận facebook