Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-8
Chương 8: Hứa Hẹn
Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
Nhưng khoái cảm đó lại giống như một cơn bão quét khắp toàn thân cô…
Lạc Tư Mạn cắn chặt cánh môi tới tứa máu. Tề Thiên Ngạo hơi nhíu mày, bóp cằm cô, buộc cô phải dừng tự tra tấn mình.
Tề Thiên Ngạo đắc ý nhếch môi, nhìn ánh mắt hơi mơ đi của cô, hắn cúi xuống, thì thầm vào tai cô: “Đàn bà, nhất là đàn bà nhà họ Lạc, trên giường, đều là dâm phụ.”
“Tôi không phải!”
Lạc Tư Mạn cắn chặt môi, bị hắn trêu chọc một lúc, cô gần như bất lực!
“Đàn bà ở trên giường của tôi, dù có là liệt nữ tôi cũng sẽ biến thành dâm phụ.”
“A…không được! Thả tôi ra… Anh thả tôi ra!”
Lạc Tư Mạn bất lực trừng mắt liều mình giằng cô, nhưng phản kháng của cô chẳng thấm gì với hắn.
Bị áp chế dễ dàng, dần dần, cô phản kháng yếu ớt đi, thân thể vốn đã rất yếu ớt lúc này lại càng không còn chút khí lực nào…
Tề Thiên Ngạo như nhìn thấu tâm can cô, thì thào: “Cô bé, cô nhạy cảm như vậy, càng khiến cho người ta muốn ăn thịt đấy!”
Bỗng hắn rời khỏi cơ thể cô. Cảm giác trống rỗng bất ngờ khiến cho cô kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn hắn. Hắn chịu buông tha cho mình sao?
Bỗng nhiên, hắn kéo cô lại, xoay người ép cô quỳ xuống. Lạc Tư Mạn ngẩn ra: “Anh muốn làm gì! Tề Thiên Ngạo…”
Hắn cười lạnh, thổi vào tai cô hai tiếng: “Kỹ nữ!”
Tư thế nhục nhã, lời nói nhục nhã, hắn kịch liệt dao động khiến cho Lạc Tư Mạn không còn sức đâu mà giãy dụa nữa, chầm chậm nằm xuống giường, nước mắt lặng lẽ chảy dài. Cô không biết cơn ác mộng này còn tiếp tục bao lâu…
Triệt…
Trái tim đau đớn tới mức ngạt thở. Triệt, xin anh… xin anh, đừng ghét bỏ Mạn Nhi…
…
Sống trong trang viên của Tề Thiên Ngạo khoảng nửa tháng, các vết thương của cô đã dần khôi phục. Mấy hôm nay cô không thấy người đàn ông tàn bạo khát máu kia, nên trải qua một khoảng thời gian khá yên bình.
“Tôi muốn đến trường!”
Lạc Tư Mạn quanh quẩn trong vườn hoa một lúc cũng chờ được người nọ. Cô không hề muốn gặp hắn, cô chỉ lo cho việc học của mình. Cô vào được đại học không dễ nên không muốn từ bỏ.
Ánh mắt bất lực xen lẫn chờ mong của thiếu nữ khiến cho Tề Thiên Ngạo hơi ngẩn ra. Sau đó, hắn nhè nhẹ cúi đầu vuốt ve khuôn mặt trơn bóng của cô: ”Đi học sao?”
Lạc Tư Mạn gật gật đầu, khe khẽ cắn môi, nơm nớp nhìn hắn: “Vất vả lắm tôi mới vào được đại học, tôi không muốn bỏ phí. Xin anh…”
“Đương nhiên cô có thể đi”. Tề Thiên Ngạo mỉm cười. Lạc Tư Mạn hơi hoang mang, thì ra nụ cười của hắn cũng có thể dịu dàng và lương thiện như vậy.
“Cám ơn anh…”
Lạc Tư Mạn cúi đầu bất an nghịch nghịch ngón tay, khuôn mặt hơi ửng lên.
“Đi ra ngoài với tôi một lúc đã, ngày mai tôi sẽ lái xe đưa cô đến trường”. Nhìn khuôn mặt lung linh trong ráng chiều, hắn cúi đầu, cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô, trầm giọng thì thầm: “Chúng ta đi thử lễ phục”. Hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay cô.
“Có thể nói với tôi là đi đâu không?”
Chần chừ một lát, Lạc Tư Mạn vẫn thận trọng hỏi.
Chợt ánh mắt Tề Thiên Ngạo hơi lóe lên quỷ dị, hắn vẫn rất ôn hòa đáp: “Chỉ là một bữa tiệc thôi, không cần lo lắng.”
Lạc Tư Mạn không nói gì, chỉ hơi cúi đầu. Hắn muốn cô làm bạn gái hắn sao?
Về đến phòng, trên đầu giường có thêm một cái túi giấy được gói bọc rất cẩn thận. Tề Thiên Ngạo lười biếng ngồi trên ghế salon, hơi hếch cằm lên: “Đứng ra kia thử xem.”
Lạc Tư Mạn mở túi giấy, hơi sửng sốt. Trong đó là một bộ váy kiểu Châu Âu màu xanh lục, lớp vải mềm như nước chảy qua cánh tay cô.
Cô cầm bộ váy lên, đi vào phòng thay quần áo, trong lòng hơi khấp khởi, kinh ngạc, và chờ mong, như một cô bé con được mặc bộ váy đẹp.
“Ở đây.” Tề Thiên ngạo nhẹ nhàng thả nốt nửa câu cuối. Trong đầu hắn bắt đầu tưởng tượng làn da trắng nõn của cô mặc bộ váy màu xanh lục sẽ nổi bật xinh đẹp dường nào.
Lạc Tư Mạn đỏ mặt, bất an cúi đầu, hàng mi dài hơi chớp chớp long lanh nói ra hết sự bất an của cô. Nhưng cô không dám cãi lời hắn. Hắn vừa mới đồng ý ngày mai sẽ thả cho cô đến trường…
“Làm sao? Có phải tôi chưa từng nhìn cơ thể cô đâu, cô bé…”
Tề Thiên Ngạo lười biếng đứng lên đi tới, ngón tay vẽ một đường từ má cô xuống phía dưới, nhè nhẹ nắm lấy nơi mềm mại của cô qua lớp áo thun. “Đã làm bao nhiêu lần như vậy rồi vẫn còn thẹn thùng sao?”
Hắn thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng hổi khiến cho hai má cô nóng rực.
Cắn chặt răng, Lạc Tư Mạn cởi áo thun, áo lót trắng viền ren ôm chặt lấy bộ ngực cao vút của cô. Tề Thiên Ngạo hơi nhíu mày, lướt lướt ngón tay qua: “Không giống như lần đầu tiên nhỉ, cô bé.”
Giọng nói của hắn hơi khàn khàn, âm điệu trầm thấp, ngón tay đầy ma lực di di khiến cho da thịt toàn thân của Lạc Tư Mạn run rẩy.
“Mau thay váy đi. Đêm chúng ta về lại làm…”
Hắn lập tức buông cô ra, như thể chưa từng động chạm, đi tới trước cửa sổ, đưa lưng về phía cô.
Lạc Tư Mạn cắn chặt môi. Đáng chết! Sao cô lại có cảm giác chứ? Vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng, cô thay bộ váy thật nhanh.
Người phụ nữ trong gương có một mái tóc dài đen óng ả mặc một bộ váy màu xanh lục tôn lên làn da trắng nõn của cô, miệng nhỏ môi hồng, xinh đẹp như tiên nữ.
“Đẹp quá.”
Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
Nhưng khoái cảm đó lại giống như một cơn bão quét khắp toàn thân cô…
Lạc Tư Mạn cắn chặt cánh môi tới tứa máu. Tề Thiên Ngạo hơi nhíu mày, bóp cằm cô, buộc cô phải dừng tự tra tấn mình.
Tề Thiên Ngạo đắc ý nhếch môi, nhìn ánh mắt hơi mơ đi của cô, hắn cúi xuống, thì thầm vào tai cô: “Đàn bà, nhất là đàn bà nhà họ Lạc, trên giường, đều là dâm phụ.”
“Tôi không phải!”
Lạc Tư Mạn cắn chặt môi, bị hắn trêu chọc một lúc, cô gần như bất lực!
“Đàn bà ở trên giường của tôi, dù có là liệt nữ tôi cũng sẽ biến thành dâm phụ.”
“A…không được! Thả tôi ra… Anh thả tôi ra!”
Lạc Tư Mạn bất lực trừng mắt liều mình giằng cô, nhưng phản kháng của cô chẳng thấm gì với hắn.
Bị áp chế dễ dàng, dần dần, cô phản kháng yếu ớt đi, thân thể vốn đã rất yếu ớt lúc này lại càng không còn chút khí lực nào…
Tề Thiên Ngạo như nhìn thấu tâm can cô, thì thào: “Cô bé, cô nhạy cảm như vậy, càng khiến cho người ta muốn ăn thịt đấy!”
Bỗng hắn rời khỏi cơ thể cô. Cảm giác trống rỗng bất ngờ khiến cho cô kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn hắn. Hắn chịu buông tha cho mình sao?
Bỗng nhiên, hắn kéo cô lại, xoay người ép cô quỳ xuống. Lạc Tư Mạn ngẩn ra: “Anh muốn làm gì! Tề Thiên Ngạo…”
Hắn cười lạnh, thổi vào tai cô hai tiếng: “Kỹ nữ!”
Tư thế nhục nhã, lời nói nhục nhã, hắn kịch liệt dao động khiến cho Lạc Tư Mạn không còn sức đâu mà giãy dụa nữa, chầm chậm nằm xuống giường, nước mắt lặng lẽ chảy dài. Cô không biết cơn ác mộng này còn tiếp tục bao lâu…
Triệt…
Trái tim đau đớn tới mức ngạt thở. Triệt, xin anh… xin anh, đừng ghét bỏ Mạn Nhi…
…
Sống trong trang viên của Tề Thiên Ngạo khoảng nửa tháng, các vết thương của cô đã dần khôi phục. Mấy hôm nay cô không thấy người đàn ông tàn bạo khát máu kia, nên trải qua một khoảng thời gian khá yên bình.
“Tôi muốn đến trường!”
Lạc Tư Mạn quanh quẩn trong vườn hoa một lúc cũng chờ được người nọ. Cô không hề muốn gặp hắn, cô chỉ lo cho việc học của mình. Cô vào được đại học không dễ nên không muốn từ bỏ.
Ánh mắt bất lực xen lẫn chờ mong của thiếu nữ khiến cho Tề Thiên Ngạo hơi ngẩn ra. Sau đó, hắn nhè nhẹ cúi đầu vuốt ve khuôn mặt trơn bóng của cô: ”Đi học sao?”
Lạc Tư Mạn gật gật đầu, khe khẽ cắn môi, nơm nớp nhìn hắn: “Vất vả lắm tôi mới vào được đại học, tôi không muốn bỏ phí. Xin anh…”
“Đương nhiên cô có thể đi”. Tề Thiên Ngạo mỉm cười. Lạc Tư Mạn hơi hoang mang, thì ra nụ cười của hắn cũng có thể dịu dàng và lương thiện như vậy.
“Cám ơn anh…”
Lạc Tư Mạn cúi đầu bất an nghịch nghịch ngón tay, khuôn mặt hơi ửng lên.
“Đi ra ngoài với tôi một lúc đã, ngày mai tôi sẽ lái xe đưa cô đến trường”. Nhìn khuôn mặt lung linh trong ráng chiều, hắn cúi đầu, cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô, trầm giọng thì thầm: “Chúng ta đi thử lễ phục”. Hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay cô.
“Có thể nói với tôi là đi đâu không?”
Chần chừ một lát, Lạc Tư Mạn vẫn thận trọng hỏi.
Chợt ánh mắt Tề Thiên Ngạo hơi lóe lên quỷ dị, hắn vẫn rất ôn hòa đáp: “Chỉ là một bữa tiệc thôi, không cần lo lắng.”
Lạc Tư Mạn không nói gì, chỉ hơi cúi đầu. Hắn muốn cô làm bạn gái hắn sao?
Về đến phòng, trên đầu giường có thêm một cái túi giấy được gói bọc rất cẩn thận. Tề Thiên Ngạo lười biếng ngồi trên ghế salon, hơi hếch cằm lên: “Đứng ra kia thử xem.”
Lạc Tư Mạn mở túi giấy, hơi sửng sốt. Trong đó là một bộ váy kiểu Châu Âu màu xanh lục, lớp vải mềm như nước chảy qua cánh tay cô.
Cô cầm bộ váy lên, đi vào phòng thay quần áo, trong lòng hơi khấp khởi, kinh ngạc, và chờ mong, như một cô bé con được mặc bộ váy đẹp.
“Ở đây.” Tề Thiên ngạo nhẹ nhàng thả nốt nửa câu cuối. Trong đầu hắn bắt đầu tưởng tượng làn da trắng nõn của cô mặc bộ váy màu xanh lục sẽ nổi bật xinh đẹp dường nào.
Lạc Tư Mạn đỏ mặt, bất an cúi đầu, hàng mi dài hơi chớp chớp long lanh nói ra hết sự bất an của cô. Nhưng cô không dám cãi lời hắn. Hắn vừa mới đồng ý ngày mai sẽ thả cho cô đến trường…
“Làm sao? Có phải tôi chưa từng nhìn cơ thể cô đâu, cô bé…”
Tề Thiên Ngạo lười biếng đứng lên đi tới, ngón tay vẽ một đường từ má cô xuống phía dưới, nhè nhẹ nắm lấy nơi mềm mại của cô qua lớp áo thun. “Đã làm bao nhiêu lần như vậy rồi vẫn còn thẹn thùng sao?”
Hắn thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng hổi khiến cho hai má cô nóng rực.
Cắn chặt răng, Lạc Tư Mạn cởi áo thun, áo lót trắng viền ren ôm chặt lấy bộ ngực cao vút của cô. Tề Thiên Ngạo hơi nhíu mày, lướt lướt ngón tay qua: “Không giống như lần đầu tiên nhỉ, cô bé.”
Giọng nói của hắn hơi khàn khàn, âm điệu trầm thấp, ngón tay đầy ma lực di di khiến cho da thịt toàn thân của Lạc Tư Mạn run rẩy.
“Mau thay váy đi. Đêm chúng ta về lại làm…”
Hắn lập tức buông cô ra, như thể chưa từng động chạm, đi tới trước cửa sổ, đưa lưng về phía cô.
Lạc Tư Mạn cắn chặt môi. Đáng chết! Sao cô lại có cảm giác chứ? Vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng, cô thay bộ váy thật nhanh.
Người phụ nữ trong gương có một mái tóc dài đen óng ả mặc một bộ váy màu xanh lục tôn lên làn da trắng nõn của cô, miệng nhỏ môi hồng, xinh đẹp như tiên nữ.
“Đẹp quá.”
Bình luận facebook