Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Editor: Vũ Kỳ
____________
Lưu Xương Nghĩa cũng rối rắm, cái này… Vấn đề này hình như đi…. đi quá xa rồi nhỉ?
Lúc này, chỉ có một chàng trai ở sau Lưu Xương Nghĩa cười nói: “Phương pháp đo độ cứng Brinell và phương pháp đo độ cứng Rockwell.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía anh, mấy người anh em của anh ta càng khỏi phải nói là bộ dáng khiếp sợ cỡ nào. Lưu Xương Nghĩa kinh hỉ mà nhìn chằm chằm vào chàng trai, vội vàng kêu mọi người nhường đường cho anh ta đi lên.
Nguyên Tự liền tiếp tục hỏi: “Trong bản vẽ cơ khí, bản vẽ một bộ phận hoàn chỉnh bao gồm bao nhiêu phương diện?”
Vẫn là người đó lên tiếng như cũ: “Bốn phương diện, thể hiện hình họa của bộ phận, kích thước, yêu cầu kỹ thuật và thanh tiêu đề.”
Nguyên Tự: “Giải đua xe của Trung Quốc bắt đầu từ khi nào?”
“Những năm 80 của thế kỷ 20.”
Nguyên Tự: “Vậy giải đua xe đầu tiên của thế giới năm bao nhiêu?”
“Năm 1894.”
Nguyên Tự: “3/1/1869 là ngày sinh của tay đua huyền thoại nào?”
“Michael Schumacher.”
Nguyên Tự: “30 năm sau sinh ra người tên là?”
“Ayrton Senna.”
Nguyên Tự rốt cuộc cười nói: “Xem ra các anh thắng, vậy cho mỗi người một bao lì xì 100 tệ và một gói thuốc lá đi!”
Anh đã hỏi qua Tạ Manh, dựa vào khả năng của Lưu Xương Nghĩa mà đưa ra mức phí mở cửa thích hợp. Mức phí này trong hôn lễ bình thường không tính là cao nhưng cũng không quá thấp.
Lưu Xương Nghĩa liền gật đầu cười, nhanh chóng lấy ra phong bao lì xì và thuốc lá đã chuẩn bị từ sớm.
Nguyên Tự thấy cửa ở phía sau vẫn chưa mở ra, liền tự mình đi gõ cửa: “Tạ Tử Dương, mở cửa đi!”
Lúc nói lời này, vẻ mặt của Nguyên Tự tươi cười, trong giọng nói cũng đều là ý cười, nhưng là trong lòng Tạ Tử Dương lại đột nhiên run lên một cái, sau đó nhanh tay lẹ chân mà mở cửa.
Nguyên Tự quay đầu lại cười nói với Lưu Xương Nghĩa: “Đi thôi!”
Lưu Xương Nghĩa: “…” Em rể nhà mình thiệt đẹp trai quá đi!
Lưu Xương Nghĩa rốt cuộc cũng gặp được cô dâu của mình, anh vui vẻ đến mức ngẩn ra, Tạ Giai liền đỏ mặt, cúi đầu nhìn váy cưới của mình chứ không nhìn Lưu Xương Nghĩa. Biểu hiện ngại ngùng này, càng làm cho hai lỗ tai của Lưu Xương Nghĩa ửng đỏ.
Mấy người bạn học của Tạ Giai đều đã ồn ào chọc ghẹo, mọi người vui vẻ đưa hai người ra ngoài phòng khách, Lưu Xương Nghĩa và Tạ Giai sánh bước với nhau, vái lạy rồi ăn uống.
Trước khi ra cửa, mọi người lần lượt tặng những bao lì xì may mắn, rồi cả những trang sức vàng quý giá, những thứ này chính là cái mà người cổ đại gọi là vật áp đáy hòm¹. Tạ Giai đeo đầy nhẫn vàng trên tay. Tạ Manh nhìn nụ cười trên mặt cô dâu ngày hôm nay, cô tự dưng cũng thấy vui lây cho chị của mình.
Bọn họ yêu nhau nhiều năm như vậy, tình cảm thật sự rất tốt, vấn đề quan trọng nhất khiến bọn họ chưa thể kết hôn chính là kinh tế. Hiện tại, hai người họ đi vào thánh đường, sau này bọn họ chính là người một nhà, sẽ hạnh phúc sống hết một đời, giống như kiếp trước vậy.
Từng phong bao lì xì được đưa đến, Lâm Liên đã lén đưa bao lì xì cho Tạ Giai từ trước, lúc này bà lấy ra một chiếc nhẫn vàng khá to đưa cho Lưu Xương Nghĩa xem như phí sửa miệng². Ba mẹ đưa xong, rốt cuộc đến lượt Tạ Manh.
Tạ Manh bây giờ cũng xem như tài chính dư giả, lúc trước trong hôn lễ của cô, Tạ Giai không hề keo kiệt, hiện tại đương nhiên Tạ Manh cũng sẽ không. Cô cũng đã lén đưa bao lì xì trước, lúc này đưa cho Tạ Giai chính là một sợi dây chuyền vàng. Sợi dây này vừa dài vừa nặng, có thể thể hiện được phần nào giá trị của nó.
Bà nội Tạ thèm đến đỏ mắt, nhưng dù sao thì đây cũng là quà em gái tặng cho chị, không có liên quan gì đến bà cả.
“Chị, chị phải thật hạnh phúc đó!” Tạ Manh cầm dây chuyền đeo vào cho Tạ Giai.
Tạ Giai gật đầu, đúng lúc cô định rời đi cùng với Lưu Xương Nghĩa, Nguyên Tự đứng bên cạnh Tạ Manh đột nhiên lấy ra một bao lì xì đưa cho cô.
Tạ Giai sửng sốt, lúc này mà đưa bao lì xì thì cô không thể nào từ chối được nên đành giơ tay nhận lấy, bao lì xì hơi mỏng, hình như chỉ có một tờ 100 tệ.
Nguyên Tự giải thích: “Bên trong bao lì xì này chỉ có hai số điện thoại, một số là của công ty du lịch, một số của cửa hàng ô tô. Em không kịp chuẩn bị quà khác, em đã nói qua trước với hai bên này rồi, chị cứ gọi qua đó bọn họ sẽ tự biết phải làm thế nào.”
Ô tô và chuyến du lịch tuần trăng mật, đây là do Nguyên Tự đột nhiên nghĩ ra, nhưng lại không có chuẩn bị quà khác, cho nên chỉ có thể ghi ra hai số điện thoại đưa cho bọn họ.
Nguyên Tự vừa dứt lời, cả căn phòng yên lặng trong chốc lát, nhưng dù sao đây cũng là quà cưới mà, tặng quà này cũng không hẳn là hoàn toàn không có lý. Chỉ có thể nói em rể này thật sự rất có tiền, Tạ Giai và Lưu Xương Nghĩa liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng không nói gì mà nhận bao lì xì.
Tạ Giai nhìn Nguyên Tự, sau đó nói cảm ơn: “Cảm ơn em, em và Manh Manh… phải thật tốt đó.”
Nguyên Tự gật đầu, anh vươn tay ra nắm lấy tay Tạ Manh, Tạ Manh ngẩng đầu nhìn anh, cũng nắm lấy tay anh.
Tạ Hưng Chí đưa Tạ Giai lên xe, nhìn đoàn xe cưới rời đi, Lâm Liên dựa vào Tạ Hưng Chí lau nước mắt. Con gái mình sinh ra, nuôi nó ngần ấy năm, cuối cùng lại phải rời khỏi cái nhà này, làm sao mà cam tâm được chứ?
Ba mẹ Lưu Xương Nghĩa đã không còn, lúc yêu đương với Tạ Giai, anh đều tới lui nhà bạn gái. Vậy nên tiệc rượu của hôn lễ lần này cũng chỉ là mời họ hàng hai bên gia đình thân thiết. Sau khi Lâm Liên và Tạ Hưng Chí chiêu đãi mọi người ở nhà xong thì đi thay quần áo khác, mãi đến 3 giờ chiều, mọi người mới lục tục kéo nhau đến khách sạn.
Ngày hôm đó, Nguyên Tự ngoan ngoãn làm con rể, em rể Tạ gia. Anh chứng kiến toàn bộ những khoảnh khắc hạnh phúc của một đôi vợ chồng mới trong hôn lễ, càng thêm quyết tâm phải tổ chức cho Tạ Manh một hôn lễ hoàn hảo, một hôn lễ mà hai người thật sự cảm thấy hạnh phúc!
Lưu Xương Nghĩa cực kì hào phóng, Tạ Hãn Dịch là em vợ, được anh rể lớn cho đến 3 vạn tiền mừng giữa anh em vợ.
Lúc Nguyên Tự biết chuyện này đã là vài ngày sau, khi đó, anh và Tạ Manh đã chính thức bên nhau. Hôm ấy, anh nghe được Tạ Manh ngồi trên sô pha nói chuyện điện thoại cùng mẹ cô. Nói đến chuyện tiền anh em vợ này, bà bảo Tạ Hãn Dịch cầm đi trả nợ, nhưng Tạ Hãn Dịch lại nói phải để đấy mua điện thoại mới cho chị.
Vì vậy, vấn đề này đã được bàn giao cho Tạ Manh giải quyết. Lâm Liên hy vọng Tạ Hãn Dịch đem đi trả số tiền nợ còn lại trước, Tạ Hãn Dịch hy vọng mua điện thoại cho chị trước, phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng Tạ Manh quyết định, điện thoại thì để người làm em gái là cô mua!
Lâm Liên cũng không khách sáo, nhưng vẫn mắng Tạ Manh lãng phí. Bà không câu nệ chuyện này là bởi vì Tạ Manh cũng được coi là giàu có, chút tiền ấy đối với Tạ Manh mà nói còn không đủ gãi ngứa. Mà tình cảm của hai chị em lại rất tốt, trước kia lúc Tạ Manh kết hôn, vì không để Tạ Manh bị Nguyên gia coi thường, Lâm Liên và Tạ Giai cũng đã chi không ít tiền.
Đương nhiên, sau này bà mới biết, mức độ giàu có của Nguyên gia tương đối…
Thôi bỏ đi! Mấy cái đó đều là chuyện quá khứ, không có gì để nói.
Nguyên Tự pha một ly cà phê đưa qua cho Tạ Manh, hai người ngồi cùng ngồi ở phòng khách uống cà phê, Nguyên Tự đột nhiên hỏi: “Tiền anh em vợ?”
Tạ Manh sửng sốt, ‘à’ một tiếng rồi nói: “Chính là khi chị gái kết hôn phải cho anh em vợ tiền, quê của anh không có tục lệ này sao?”
Động tác của Nguyên Tự chợt khựng lại, sau đó suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Anh không biết.”
Tạ Manh cũng không thèm để ý, cô nhìn bầu trời bên ngoài cảm thán một câu: “Thời tiết thật tốt nha!”
Nguyên Tự suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi: “Manh Manh, lúc trước anh có cho em vợ tiền không?”
Tạ Manh ngẩng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là không có nhỉ?”
Nguyên Tự hít sâu một hơi hỏi: “Ông nội của anh cũng không cho?”
Tạ Manh híp mắt: “Mắc gì lại muốn ông nội đưa? Tiền anh em vợ này không phải nên là anh hoặc ba mẹ anh chuẩn bị sao?”
Nguyên Tự đứng dậy đưa lưng về phía Tạ Manh, suy nghĩ thật lâu thật lâu, lại quay đầu nhìn Tạ Manh hỏi: “Em nhớ lại xem, có thật là chưa cho không đó?”
Tạ Manh cũng nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đáp: “Không có cho mà!”
Nguyên Tự thở hắt ra ngồi xổm xuống, chỉ thấy quanh thân anh xuất hiện một đám mây đen, đám mây đen này gọi là ủ rũ. Tạ Manh trực tiếp bị anh chọc cười, dù sao thì hôn lễ của bọn họ không giống nhau, có một số việc không thể nào so đo nhiều như vậy.
Nguyên Tự vẫn không chịu thua, quay đầu lại hỏi cô: “Tại sao lại không cho chứ?”
Tạ Manh ha ha ha cười to: “Anh để ý cái này sao?”
Nguyên Tự đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng, tổn thương nói với cô: “Để ý, cực kỳ để ý! Anh rể cho 3 vạn có được xem là nhiều không?”
Tạ Manh dựa vào sô pha, đong đưa chân nói: “Nhiều, rất nhiều. Ở chỗ em đều cho em vợ tầm 5.000 đến 10.000 thôi, với điều kiện gia đình anh rể thật ra chỉ cần cho 5.000, 6.000 tệ đã là có lòng rồi.”
Sắc mặt Nguyên Tự càng không tốt, nói: “Nếu vậy anh rể đưa 3 vạn là rất nhiều rất nhiều đúng không?”
Tạ Manh tay chống cằm nhìn anh, sau đó gật đầu nói: “Nếu so với 5.000, 10.000 thì đúng thật là không ít. Tuy là không thể nào bằng được những người có tiền, nhưng anh nhìn lại điều kiện nhà anh rể xem, 3 vạn này quả thật là số tiền trên trời, cho nên em trai em mới không dám nhận, một hai đòi phải mua điện thoại cho chị em.”
Tạ Manh vừa nói xong, Nguyên Tự cảm giác càng thêm tự bế, nghĩ đến vài chuyện ở hôn lễ trước kia.
Nói thật thì hôn lễ lần đó thật sự xa xỉ, dẫn đầu xe cưới là một chiếc xe mấy nghìn vạn, quan trọng là hơn 10 chiếc xe đi theo phía sau đều là siêu xe nghìn vạn.
Đoàn xe kia chạy thẳng một đường đến tiểu khu nhà Tạ Manh, trên đường đi anh nhìn thấy rất nhiều người lấy di động ra chụp lại.
Hôm đó tâm tình Nguyên Tự không tốt, Tạ Manh cũng không vui vẻ gì. Anh từ trong xe bước xuống, khí thế ngút trời. Chưa kể, lần đó bà nội Tạ và Lâm Liên cãi nhau, không đến kịp lúc làm lễ buổi sáng, chỉ kịp tham gia tiệc ăn lúc tối. Cho nên bà Tạ cũng không có cơ hội làm náo loạn, chỉ có hai người là Lâm Liên và Tạ Hưng Chí làm hôn lễ. Cộng thêm trước đó vốn biết Nguyên gia là gia đình giàu có, vì vậy mà hôn lễ này có thể nói là một chút hôn nháo cũng không có.
Toàn bộ quá trình buổi hôn lễ hôm ấy chỉ đơn giản là Nguyên Tự cầm hoa đi vào nhà, cửa vừa mở, anh lạnh lùng đi vào. Cửa phòng cô dâu cũng mở ra, anh lạnh lùng đưa hoa cho cô, cô lạnh lùng nhận lấy hoa.
Sau đó, cặp "vợ chồng" mới này lạnh lùng đi ra khỏi cửa, lạnh lùng đi xuống lầu, lạnh lùng lên xe đi mất…
Đi mất…
Hai tay Nguyên Tự vò đầu bứt tóc, cứ như vậy mà đi?
Không có bái lễ với ba mẹ cô dâu, cô dâu cũng chưa nhận được của hồi môn, anh cũng chưa hề đưa lễ vật cho ba mẹ vợ.
Anh thật sự là đi ‘đón dâu’ đúng nghĩa cmnl, hôn lễ của bọn họ có xe cưới xa hoa nhất, tiệc rượu xa xỉ nhất, ti tỉ cái nhất…
Nhưng mà, đến 5.000 tệ cho em vợ anh cũng không có đưa…
Anh…
“Anh đúng là đồ keo kiệt mà.”
Thanh âm trêu chọc của Tạ Manh truyền đến, Nguyên Tự cứng đờ người, anh quay đầu nhìn về phía Tạ Manh, sau đó giải thích: “Anh… không phải là vì anh không biết sao?”
“Tập tục này của Trung Quốc, không dám nói là nơi nào cũng có, nhưng ở Phụ Thành chắc chắn có việc tặng tiền anh em vợ. Thế mới nói là anh thật sự là đồ keo kiệt nha!” Tạ Manh cười hì hì nói.
Chút xấu hổ trong lòng Nguyên Tự rốt cuộc cũng bị cô chọc cho tiêu tan, thấy cô cười anh cũng cười theo.
Anh ngồi lại bên cạnh cô, bắt lấy cổ chân cô, một tay đã có thể nắm lấy.
Tạ Manh cười ha ha, rút chân về còn mang theo tiếng cười chỉ trích nói: “Làm gì đó? Muốn đánh nhau à? Nhào vô!”
Nguyên Tự lập tức nói: “Không dám, võ công của anh thật sự không dám so bì với em.”
Sau đó cả hai cùng nhau nói đủ thứ chuyện trên trời, đột nhiên Tạ Manh tò mò hỏi anh: “Ngày hôn lễ của chị em, mấy câu hỏi anh đưa ra, nói thật là làm em sợ ngây người. Anh có biết vấn đề đó khó đến mức nào không? Anh dựa vào đâu mà cảm thấy sẽ có người trả lời được thế?”
Nguyên Tự liền cười nói: “Người trả lời anh là đồng nghiệp chung công ty với anh rể, trùng hợp thay, anh và cậu ấy cũng từng có dịp đua xe với nhau trước đây rồi, cũng xem như có chút hiểu biết về cậu ta. Cho nên anh biết nếu hỏi về mấy vấn đề này chắc chắn cậu ta sẽ trả lời ngon ơ.” Nguyên Tự lại cười: “Hơn nữa, mấy vấn đề xa xôi phức tạp như vậy, cho dù là cậu ta không biết đáp án mà trả lời sai, mọi người ở đấy hẳn là sẽ không có ai biết đúng không? Đúng hay sai, chẳng phải đều do anh quyết định à?”
Tạ Manh ồ một tiếng, vẫn là nói một câu cảm ơn: “Hôm đó cảm ơn anh nhé, nếu không có anh, em nghĩ bà nội em sẽ khiến mọi việc mọi chuyện xôi hỏng bỏng không mất.”
Nguyên Tự đắc ý hất mặt lên trời, Tạ Manh mỉm cười tựa đầu vào vai anh, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh, hai người không nói gì nữa.
Ngoài cửa sổ vang lên âm thanh đặc trưng những ngày đầu hè, tiếng ve kêu văng vẳng khắp nhà, dường như tăng thêm vài phần náo nhiệt.
Tạ Manh dựa vào vai Nguyên Tự, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mùa hè mới vừa bắt đầu, ngày tháng còn rất dài...
__________
Chú thích:
(1) Vật áp đáy hòm (hay áp tương để hoặc 壓箱底): có thể hiểu là của hồi môn hay chính xác là một chiếc hộp nhỏ hơn nắm tay người lớn, bên ngoài được trang trí hình hoa lá, cây trái...; có nắp đậy; bên trong là hình một đôi nam nữ đang giao hợp. Ngày thường, người mẹ sẽ cất kỹ “Áp tương để” dưới đáy hòm, chỉ tới ngày con gái xuất giá mới đem ra tặng, dạy cho con biết thế nào là “đạo vợ chồng” (tính để hình ảnh nhưng sợ có nhiều bé nhỏ tuổi, bảo bối nào muốn xem thì cứ search "áp tương để" là ra nhé)
(2) Phí sửa miệng (phí cải khẩu-改口费): sau khi kết hôn, cô dâu và chú rể sẽ thay đổi cách xưng hô với nhau, cũng như cách xưng hô với gia đình đối phương. Lúc này ba mẹ hai bên sẽ tặng cho cô dâu chú rể một bao lì xì đỏ xem như là phí thay đổi.
Như ở cuối chương Nguyên Tự có nói, trả lời đúng hay sai là do Nguyên Tự quyết định, nên ở đầu anh trai kia có trả lời sai một hai câu Nguyên Tự vẫn bảo là đúng nhé.
___________
Đừng quên thưởng cho bọn tớ ngôi sao để bọn tớ có thêm động lực nha❤
____________
Lưu Xương Nghĩa cũng rối rắm, cái này… Vấn đề này hình như đi…. đi quá xa rồi nhỉ?
Lúc này, chỉ có một chàng trai ở sau Lưu Xương Nghĩa cười nói: “Phương pháp đo độ cứng Brinell và phương pháp đo độ cứng Rockwell.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía anh, mấy người anh em của anh ta càng khỏi phải nói là bộ dáng khiếp sợ cỡ nào. Lưu Xương Nghĩa kinh hỉ mà nhìn chằm chằm vào chàng trai, vội vàng kêu mọi người nhường đường cho anh ta đi lên.
Nguyên Tự liền tiếp tục hỏi: “Trong bản vẽ cơ khí, bản vẽ một bộ phận hoàn chỉnh bao gồm bao nhiêu phương diện?”
Vẫn là người đó lên tiếng như cũ: “Bốn phương diện, thể hiện hình họa của bộ phận, kích thước, yêu cầu kỹ thuật và thanh tiêu đề.”
Nguyên Tự: “Giải đua xe của Trung Quốc bắt đầu từ khi nào?”
“Những năm 80 của thế kỷ 20.”
Nguyên Tự: “Vậy giải đua xe đầu tiên của thế giới năm bao nhiêu?”
“Năm 1894.”
Nguyên Tự: “3/1/1869 là ngày sinh của tay đua huyền thoại nào?”
“Michael Schumacher.”
Nguyên Tự: “30 năm sau sinh ra người tên là?”
“Ayrton Senna.”
Nguyên Tự rốt cuộc cười nói: “Xem ra các anh thắng, vậy cho mỗi người một bao lì xì 100 tệ và một gói thuốc lá đi!”
Anh đã hỏi qua Tạ Manh, dựa vào khả năng của Lưu Xương Nghĩa mà đưa ra mức phí mở cửa thích hợp. Mức phí này trong hôn lễ bình thường không tính là cao nhưng cũng không quá thấp.
Lưu Xương Nghĩa liền gật đầu cười, nhanh chóng lấy ra phong bao lì xì và thuốc lá đã chuẩn bị từ sớm.
Nguyên Tự thấy cửa ở phía sau vẫn chưa mở ra, liền tự mình đi gõ cửa: “Tạ Tử Dương, mở cửa đi!”
Lúc nói lời này, vẻ mặt của Nguyên Tự tươi cười, trong giọng nói cũng đều là ý cười, nhưng là trong lòng Tạ Tử Dương lại đột nhiên run lên một cái, sau đó nhanh tay lẹ chân mà mở cửa.
Nguyên Tự quay đầu lại cười nói với Lưu Xương Nghĩa: “Đi thôi!”
Lưu Xương Nghĩa: “…” Em rể nhà mình thiệt đẹp trai quá đi!
Lưu Xương Nghĩa rốt cuộc cũng gặp được cô dâu của mình, anh vui vẻ đến mức ngẩn ra, Tạ Giai liền đỏ mặt, cúi đầu nhìn váy cưới của mình chứ không nhìn Lưu Xương Nghĩa. Biểu hiện ngại ngùng này, càng làm cho hai lỗ tai của Lưu Xương Nghĩa ửng đỏ.
Mấy người bạn học của Tạ Giai đều đã ồn ào chọc ghẹo, mọi người vui vẻ đưa hai người ra ngoài phòng khách, Lưu Xương Nghĩa và Tạ Giai sánh bước với nhau, vái lạy rồi ăn uống.
Trước khi ra cửa, mọi người lần lượt tặng những bao lì xì may mắn, rồi cả những trang sức vàng quý giá, những thứ này chính là cái mà người cổ đại gọi là vật áp đáy hòm¹. Tạ Giai đeo đầy nhẫn vàng trên tay. Tạ Manh nhìn nụ cười trên mặt cô dâu ngày hôm nay, cô tự dưng cũng thấy vui lây cho chị của mình.
Bọn họ yêu nhau nhiều năm như vậy, tình cảm thật sự rất tốt, vấn đề quan trọng nhất khiến bọn họ chưa thể kết hôn chính là kinh tế. Hiện tại, hai người họ đi vào thánh đường, sau này bọn họ chính là người một nhà, sẽ hạnh phúc sống hết một đời, giống như kiếp trước vậy.
Từng phong bao lì xì được đưa đến, Lâm Liên đã lén đưa bao lì xì cho Tạ Giai từ trước, lúc này bà lấy ra một chiếc nhẫn vàng khá to đưa cho Lưu Xương Nghĩa xem như phí sửa miệng². Ba mẹ đưa xong, rốt cuộc đến lượt Tạ Manh.
Tạ Manh bây giờ cũng xem như tài chính dư giả, lúc trước trong hôn lễ của cô, Tạ Giai không hề keo kiệt, hiện tại đương nhiên Tạ Manh cũng sẽ không. Cô cũng đã lén đưa bao lì xì trước, lúc này đưa cho Tạ Giai chính là một sợi dây chuyền vàng. Sợi dây này vừa dài vừa nặng, có thể thể hiện được phần nào giá trị của nó.
Bà nội Tạ thèm đến đỏ mắt, nhưng dù sao thì đây cũng là quà em gái tặng cho chị, không có liên quan gì đến bà cả.
“Chị, chị phải thật hạnh phúc đó!” Tạ Manh cầm dây chuyền đeo vào cho Tạ Giai.
Tạ Giai gật đầu, đúng lúc cô định rời đi cùng với Lưu Xương Nghĩa, Nguyên Tự đứng bên cạnh Tạ Manh đột nhiên lấy ra một bao lì xì đưa cho cô.
Tạ Giai sửng sốt, lúc này mà đưa bao lì xì thì cô không thể nào từ chối được nên đành giơ tay nhận lấy, bao lì xì hơi mỏng, hình như chỉ có một tờ 100 tệ.
Nguyên Tự giải thích: “Bên trong bao lì xì này chỉ có hai số điện thoại, một số là của công ty du lịch, một số của cửa hàng ô tô. Em không kịp chuẩn bị quà khác, em đã nói qua trước với hai bên này rồi, chị cứ gọi qua đó bọn họ sẽ tự biết phải làm thế nào.”
Ô tô và chuyến du lịch tuần trăng mật, đây là do Nguyên Tự đột nhiên nghĩ ra, nhưng lại không có chuẩn bị quà khác, cho nên chỉ có thể ghi ra hai số điện thoại đưa cho bọn họ.
Nguyên Tự vừa dứt lời, cả căn phòng yên lặng trong chốc lát, nhưng dù sao đây cũng là quà cưới mà, tặng quà này cũng không hẳn là hoàn toàn không có lý. Chỉ có thể nói em rể này thật sự rất có tiền, Tạ Giai và Lưu Xương Nghĩa liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng không nói gì mà nhận bao lì xì.
Tạ Giai nhìn Nguyên Tự, sau đó nói cảm ơn: “Cảm ơn em, em và Manh Manh… phải thật tốt đó.”
Nguyên Tự gật đầu, anh vươn tay ra nắm lấy tay Tạ Manh, Tạ Manh ngẩng đầu nhìn anh, cũng nắm lấy tay anh.
Tạ Hưng Chí đưa Tạ Giai lên xe, nhìn đoàn xe cưới rời đi, Lâm Liên dựa vào Tạ Hưng Chí lau nước mắt. Con gái mình sinh ra, nuôi nó ngần ấy năm, cuối cùng lại phải rời khỏi cái nhà này, làm sao mà cam tâm được chứ?
Ba mẹ Lưu Xương Nghĩa đã không còn, lúc yêu đương với Tạ Giai, anh đều tới lui nhà bạn gái. Vậy nên tiệc rượu của hôn lễ lần này cũng chỉ là mời họ hàng hai bên gia đình thân thiết. Sau khi Lâm Liên và Tạ Hưng Chí chiêu đãi mọi người ở nhà xong thì đi thay quần áo khác, mãi đến 3 giờ chiều, mọi người mới lục tục kéo nhau đến khách sạn.
Ngày hôm đó, Nguyên Tự ngoan ngoãn làm con rể, em rể Tạ gia. Anh chứng kiến toàn bộ những khoảnh khắc hạnh phúc của một đôi vợ chồng mới trong hôn lễ, càng thêm quyết tâm phải tổ chức cho Tạ Manh một hôn lễ hoàn hảo, một hôn lễ mà hai người thật sự cảm thấy hạnh phúc!
Lưu Xương Nghĩa cực kì hào phóng, Tạ Hãn Dịch là em vợ, được anh rể lớn cho đến 3 vạn tiền mừng giữa anh em vợ.
Lúc Nguyên Tự biết chuyện này đã là vài ngày sau, khi đó, anh và Tạ Manh đã chính thức bên nhau. Hôm ấy, anh nghe được Tạ Manh ngồi trên sô pha nói chuyện điện thoại cùng mẹ cô. Nói đến chuyện tiền anh em vợ này, bà bảo Tạ Hãn Dịch cầm đi trả nợ, nhưng Tạ Hãn Dịch lại nói phải để đấy mua điện thoại mới cho chị.
Vì vậy, vấn đề này đã được bàn giao cho Tạ Manh giải quyết. Lâm Liên hy vọng Tạ Hãn Dịch đem đi trả số tiền nợ còn lại trước, Tạ Hãn Dịch hy vọng mua điện thoại cho chị trước, phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng Tạ Manh quyết định, điện thoại thì để người làm em gái là cô mua!
Lâm Liên cũng không khách sáo, nhưng vẫn mắng Tạ Manh lãng phí. Bà không câu nệ chuyện này là bởi vì Tạ Manh cũng được coi là giàu có, chút tiền ấy đối với Tạ Manh mà nói còn không đủ gãi ngứa. Mà tình cảm của hai chị em lại rất tốt, trước kia lúc Tạ Manh kết hôn, vì không để Tạ Manh bị Nguyên gia coi thường, Lâm Liên và Tạ Giai cũng đã chi không ít tiền.
Đương nhiên, sau này bà mới biết, mức độ giàu có của Nguyên gia tương đối…
Thôi bỏ đi! Mấy cái đó đều là chuyện quá khứ, không có gì để nói.
Nguyên Tự pha một ly cà phê đưa qua cho Tạ Manh, hai người ngồi cùng ngồi ở phòng khách uống cà phê, Nguyên Tự đột nhiên hỏi: “Tiền anh em vợ?”
Tạ Manh sửng sốt, ‘à’ một tiếng rồi nói: “Chính là khi chị gái kết hôn phải cho anh em vợ tiền, quê của anh không có tục lệ này sao?”
Động tác của Nguyên Tự chợt khựng lại, sau đó suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Anh không biết.”
Tạ Manh cũng không thèm để ý, cô nhìn bầu trời bên ngoài cảm thán một câu: “Thời tiết thật tốt nha!”
Nguyên Tự suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi: “Manh Manh, lúc trước anh có cho em vợ tiền không?”
Tạ Manh ngẩng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là không có nhỉ?”
Nguyên Tự hít sâu một hơi hỏi: “Ông nội của anh cũng không cho?”
Tạ Manh híp mắt: “Mắc gì lại muốn ông nội đưa? Tiền anh em vợ này không phải nên là anh hoặc ba mẹ anh chuẩn bị sao?”
Nguyên Tự đứng dậy đưa lưng về phía Tạ Manh, suy nghĩ thật lâu thật lâu, lại quay đầu nhìn Tạ Manh hỏi: “Em nhớ lại xem, có thật là chưa cho không đó?”
Tạ Manh cũng nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đáp: “Không có cho mà!”
Nguyên Tự thở hắt ra ngồi xổm xuống, chỉ thấy quanh thân anh xuất hiện một đám mây đen, đám mây đen này gọi là ủ rũ. Tạ Manh trực tiếp bị anh chọc cười, dù sao thì hôn lễ của bọn họ không giống nhau, có một số việc không thể nào so đo nhiều như vậy.
Nguyên Tự vẫn không chịu thua, quay đầu lại hỏi cô: “Tại sao lại không cho chứ?”
Tạ Manh ha ha ha cười to: “Anh để ý cái này sao?”
Nguyên Tự đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng, tổn thương nói với cô: “Để ý, cực kỳ để ý! Anh rể cho 3 vạn có được xem là nhiều không?”
Tạ Manh dựa vào sô pha, đong đưa chân nói: “Nhiều, rất nhiều. Ở chỗ em đều cho em vợ tầm 5.000 đến 10.000 thôi, với điều kiện gia đình anh rể thật ra chỉ cần cho 5.000, 6.000 tệ đã là có lòng rồi.”
Sắc mặt Nguyên Tự càng không tốt, nói: “Nếu vậy anh rể đưa 3 vạn là rất nhiều rất nhiều đúng không?”
Tạ Manh tay chống cằm nhìn anh, sau đó gật đầu nói: “Nếu so với 5.000, 10.000 thì đúng thật là không ít. Tuy là không thể nào bằng được những người có tiền, nhưng anh nhìn lại điều kiện nhà anh rể xem, 3 vạn này quả thật là số tiền trên trời, cho nên em trai em mới không dám nhận, một hai đòi phải mua điện thoại cho chị em.”
Tạ Manh vừa nói xong, Nguyên Tự cảm giác càng thêm tự bế, nghĩ đến vài chuyện ở hôn lễ trước kia.
Nói thật thì hôn lễ lần đó thật sự xa xỉ, dẫn đầu xe cưới là một chiếc xe mấy nghìn vạn, quan trọng là hơn 10 chiếc xe đi theo phía sau đều là siêu xe nghìn vạn.
Đoàn xe kia chạy thẳng một đường đến tiểu khu nhà Tạ Manh, trên đường đi anh nhìn thấy rất nhiều người lấy di động ra chụp lại.
Hôm đó tâm tình Nguyên Tự không tốt, Tạ Manh cũng không vui vẻ gì. Anh từ trong xe bước xuống, khí thế ngút trời. Chưa kể, lần đó bà nội Tạ và Lâm Liên cãi nhau, không đến kịp lúc làm lễ buổi sáng, chỉ kịp tham gia tiệc ăn lúc tối. Cho nên bà Tạ cũng không có cơ hội làm náo loạn, chỉ có hai người là Lâm Liên và Tạ Hưng Chí làm hôn lễ. Cộng thêm trước đó vốn biết Nguyên gia là gia đình giàu có, vì vậy mà hôn lễ này có thể nói là một chút hôn nháo cũng không có.
Toàn bộ quá trình buổi hôn lễ hôm ấy chỉ đơn giản là Nguyên Tự cầm hoa đi vào nhà, cửa vừa mở, anh lạnh lùng đi vào. Cửa phòng cô dâu cũng mở ra, anh lạnh lùng đưa hoa cho cô, cô lạnh lùng nhận lấy hoa.
Sau đó, cặp "vợ chồng" mới này lạnh lùng đi ra khỏi cửa, lạnh lùng đi xuống lầu, lạnh lùng lên xe đi mất…
Đi mất…
Hai tay Nguyên Tự vò đầu bứt tóc, cứ như vậy mà đi?
Không có bái lễ với ba mẹ cô dâu, cô dâu cũng chưa nhận được của hồi môn, anh cũng chưa hề đưa lễ vật cho ba mẹ vợ.
Anh thật sự là đi ‘đón dâu’ đúng nghĩa cmnl, hôn lễ của bọn họ có xe cưới xa hoa nhất, tiệc rượu xa xỉ nhất, ti tỉ cái nhất…
Nhưng mà, đến 5.000 tệ cho em vợ anh cũng không có đưa…
Anh…
“Anh đúng là đồ keo kiệt mà.”
Thanh âm trêu chọc của Tạ Manh truyền đến, Nguyên Tự cứng đờ người, anh quay đầu nhìn về phía Tạ Manh, sau đó giải thích: “Anh… không phải là vì anh không biết sao?”
“Tập tục này của Trung Quốc, không dám nói là nơi nào cũng có, nhưng ở Phụ Thành chắc chắn có việc tặng tiền anh em vợ. Thế mới nói là anh thật sự là đồ keo kiệt nha!” Tạ Manh cười hì hì nói.
Chút xấu hổ trong lòng Nguyên Tự rốt cuộc cũng bị cô chọc cho tiêu tan, thấy cô cười anh cũng cười theo.
Anh ngồi lại bên cạnh cô, bắt lấy cổ chân cô, một tay đã có thể nắm lấy.
Tạ Manh cười ha ha, rút chân về còn mang theo tiếng cười chỉ trích nói: “Làm gì đó? Muốn đánh nhau à? Nhào vô!”
Nguyên Tự lập tức nói: “Không dám, võ công của anh thật sự không dám so bì với em.”
Sau đó cả hai cùng nhau nói đủ thứ chuyện trên trời, đột nhiên Tạ Manh tò mò hỏi anh: “Ngày hôn lễ của chị em, mấy câu hỏi anh đưa ra, nói thật là làm em sợ ngây người. Anh có biết vấn đề đó khó đến mức nào không? Anh dựa vào đâu mà cảm thấy sẽ có người trả lời được thế?”
Nguyên Tự liền cười nói: “Người trả lời anh là đồng nghiệp chung công ty với anh rể, trùng hợp thay, anh và cậu ấy cũng từng có dịp đua xe với nhau trước đây rồi, cũng xem như có chút hiểu biết về cậu ta. Cho nên anh biết nếu hỏi về mấy vấn đề này chắc chắn cậu ta sẽ trả lời ngon ơ.” Nguyên Tự lại cười: “Hơn nữa, mấy vấn đề xa xôi phức tạp như vậy, cho dù là cậu ta không biết đáp án mà trả lời sai, mọi người ở đấy hẳn là sẽ không có ai biết đúng không? Đúng hay sai, chẳng phải đều do anh quyết định à?”
Tạ Manh ồ một tiếng, vẫn là nói một câu cảm ơn: “Hôm đó cảm ơn anh nhé, nếu không có anh, em nghĩ bà nội em sẽ khiến mọi việc mọi chuyện xôi hỏng bỏng không mất.”
Nguyên Tự đắc ý hất mặt lên trời, Tạ Manh mỉm cười tựa đầu vào vai anh, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh, hai người không nói gì nữa.
Ngoài cửa sổ vang lên âm thanh đặc trưng những ngày đầu hè, tiếng ve kêu văng vẳng khắp nhà, dường như tăng thêm vài phần náo nhiệt.
Tạ Manh dựa vào vai Nguyên Tự, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mùa hè mới vừa bắt đầu, ngày tháng còn rất dài...
__________
Chú thích:
(1) Vật áp đáy hòm (hay áp tương để hoặc 壓箱底): có thể hiểu là của hồi môn hay chính xác là một chiếc hộp nhỏ hơn nắm tay người lớn, bên ngoài được trang trí hình hoa lá, cây trái...; có nắp đậy; bên trong là hình một đôi nam nữ đang giao hợp. Ngày thường, người mẹ sẽ cất kỹ “Áp tương để” dưới đáy hòm, chỉ tới ngày con gái xuất giá mới đem ra tặng, dạy cho con biết thế nào là “đạo vợ chồng” (tính để hình ảnh nhưng sợ có nhiều bé nhỏ tuổi, bảo bối nào muốn xem thì cứ search "áp tương để" là ra nhé)
(2) Phí sửa miệng (phí cải khẩu-改口费): sau khi kết hôn, cô dâu và chú rể sẽ thay đổi cách xưng hô với nhau, cũng như cách xưng hô với gia đình đối phương. Lúc này ba mẹ hai bên sẽ tặng cho cô dâu chú rể một bao lì xì đỏ xem như là phí thay đổi.
Như ở cuối chương Nguyên Tự có nói, trả lời đúng hay sai là do Nguyên Tự quyết định, nên ở đầu anh trai kia có trả lời sai một hai câu Nguyên Tự vẫn bảo là đúng nhé.
___________
Đừng quên thưởng cho bọn tớ ngôi sao để bọn tớ có thêm động lực nha❤
Bình luận facebook