• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ly Hôn Đi Điện Hạ (2 Viewers)

  • Chương 221

Editor: Linh Vũ


Nếu như cô chưa từng có mặt trên đời này, cô sẽ không phải trải qua nhiều biến cố như vậy. Vận Nhi không thể tiếp nhận sự thật này, cô từ một thiên kim tiểu thư cao quý phút chốc lại trở thành đứa con gái của một tội phạm cưỡng dâm!


"Được, anh không đụng vào em, Vận Nhi, em đừng kích động, cẩn thận đứa bé..." Âu Thừa Duẫn không dám nhìn cô, rất sợ cô sẽ tự làm mình bị thương, chỉ có cách anh thật xa thì cô mới không phải chịu tổn thương, Âu Thừa Duẫn biết, một khi cô đã biết rõ chân tướng, họ sẽ không thể ở bên nhau, nhưng anh lại không thể buông tay!


Bây giờ cô còn mang thai con của anh, anh muốn dùng toàn bộ những gì anh có để đền bù cho mẹ con cô.


Âu Dương đột nhiên bị Âu Thừa Duẫn gọi tới bệnh viện, vốn còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa vào đến phòng bệnh liền nhìn thấy Vận Nhi đang quỳ trên mặt đất, tóc tai hơi hỗn loạn, hai mắt đỏ bừng.


"Vận Nhi, sao chị lại ngồi dưới đất thế này? Như thế sẽ bị lạnh đấy, bây giờ chị không thể bị cảm lạnh được!" Âu Dương phát hiện ra Âu Thừa Duẫn mặc dù có vẻ lo lắng nhưng lại chỉ đứng ở đằng sau không dám tiến lên, cô ấy biết chắc là đã xảy ra chuyện gì đó. Ánh mắt Âu Thừa Duẫn đột nhiên trở nên sâu thẳm, sau khi Âu Dương đến thì giao Vận Nhi lại cho cô ấy chăm sóc, còn mình thì rời khỏi bệnh viện.


"Vận Nhi, Vận Nhi, chị đừng làm em sợ!" Âu Dương ôm lấy Vận Nhi, muốn đỡ cô lên giường nhưng cô lại không chịu nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng chứa đầy sự căm hận khiến cho người ta phải sợ hãi, ngón tay cô nắm chặt lấy góc áo, đột nhiên đẩy Âu Dương ra rồi chạy ra phía bên ngoài phòng bệnh.


"Thế này là thế nào?" Âu Dương sợ hãi, vội vàng đuổi theo, để cho bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cô.


Chẳng lẽ Vận Nhi đã biết cái gì rồi sao? Nếu không thì sao cô ấy lại có ánh mắt đầy căm hận như vậy, ngay cả lúc nhìn cô ấy cũng mang theo sự tức giận.


Chắc chắn là Vận Nhi đã biết rồi! Đây là khả năng duy nhất mà Âu Dương nghĩ tới!


"Tiêu Trác, bốn người kia đang ở đâu? Còn có người đàn bà kia nữa?" Âu Thừa Duẫn hạ cửa kính, gió lạnh thổi vù vù bên tai, anh giẫm mạnh chân ga, chiếc xe chạy băng băng giữa màn đêm yên tĩnh mà lạnh lẽo.


"Sao thế? Tớ đã giải quyết mấy người bọn họ rồi!" Tiêu Trác nghe ra giọng điệu Âu Thừa Duẫn có cái gì đó không đúng, nhưng hiện giờ thân phận của anh không thích hợp để nhúng máu, vì vậy anh ta đã giúp anh giải quyết việc này.


Chỉ là làm bọn họ mất nửa cái mạng, lại để cho người phụ nữ kia nếm thử cảm giác khổ sở khi bị đám người kia cưỡng bức, nhưng anh ta biết, Âu Thừa Duẫn sẽ không chỉ dừng tay ở đây. Dựa vào tình cảm của Âu Thừa Duẫn đối với Vận Nhi mà nói, cho dù anh có băm đám người kia thành trăm mảnh cũng chẳng phải chuyện gì lạ.


"Đưa mấy người họ đến nơi, tớ tự ra tay giải quyết!" Âu Thừa Duẫn cúp điện thoại, đôi mắt lộ ra vẻ âm trầm mà quỷ dị. Bốn người kia đã làm ra chuyện kia với Hướng Chỉ Lan, không thể nào tha thứ được!


Trong tòa nhà hoang đầy phế tích, một gã đàn ông máu me đầm đìa bám lấy chân Âu Thừa Duẫn không ngừng xin tha, bọn họ còn chưa kịp làm gì Vận Nhi, thế mà đã bị đánh cho dở sống dở chết hai lần, sợ là ngay cả võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom