Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160
Chương 160: Trong lòng mang ý nghĩ xấu xa
Trong phòng tắm, Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, nghe giọng nói của người đàn ông kia không giống người bản địa, nếu đêm nay chạy trốn như vậy, muốn tìm thấy cũng không hề dễ dàng.
Dòng nước ấm áp đập vào người kéo những suy nghĩ của Vũ Linh Đan trở lại. Mặc dù cô rất muốn tắm rửa cẩn thận nhưng nghĩ đến Trương Thiên Thành vẫn còn ở ngoài, Vũ Linh Đan lại không dám chậm trễ thêm. Chẳng mấy chốc cô đã thay sang quần áo ngủ, bước đến trước mặt Trương Thiên Thành.
Lúc đó, Trương Thiên Thành đang ngồi ở bàn đọc sách, lật xem tài liệu trước đó của Vũ Linh Đan. Nhìn thấy Vũ Linh Đan trùm khăn tắm qua loa trở ra, đôi mắt đen cũng liếc nhìn qua mấy lần.
Vũ Linh Đan nhanh chóng bước qua Trương Thiên Thanh. Cô quay lưng lại với anh, tùy tiện hỏi: “Anh vẫn chưa nói cho tôi biết hôm nay đến đây làm gì.”
“Gọi cho cô không được, tôi còn tưởng cô đi vụng trộm với gã đàn ông nào rồi chứ.”
Vũ Linh Đan sửng sốt, lời Trương Thiên Thành nói ra không hề mang chút an ủi mà lại cay nghiệt đến thế.
Vũ Linh Đan cười khổ, bất đắc dĩ đáp: “Ngày nào anh cũng ồn ào đến vậy, tôi còn có thể đi tìm ai đây?”
“Nói như vậy tức là cô thực sự muốn đi tìm ai rồi?”
Trương Thiên Thành đứng dậy.
Lúc này đầu của Vũ Linh đau đến sắp nứt ra rồi, chuyện công việc còn chưa giải quyết xong giờ lại đến chuyện này, cô cũng chẳng còn hơi sức để tranh cãi với Trương Thiên Thành nữa. Cô đáp: “Anh đúng là loại đàn ông lỗ mãng, người tối nay đấy, buồn quá lại bị anh đuổi đi mất rồi.”
“Vũ Linh Đan, cô cố ý chọc tôi à?”
Trương Thiên Thành vô cùng tức giận, sắc mặt cũng tối đen lại. Vũ Linh Đan nhún vui, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận. Nhưng lời còn chưa dứt, Trương Thiên Thành đã lao đến cắn vào môi cô.
Vũ Linh Đan còn mặc đồ ngủ nên rất dễ dàng bị cởi bỏ. Vũ Linh Đan chỉ thấy cơ thể đột nhiên thật lạnh lẽo, giống như đã không còn cảm giác gì nữa.
Hô hấp của Trương Thiên Thành bắt đầu rối loạn. Anh đã không còn chỉ an phận với nụ hôn trên môi nữa mà hai tay đã bắt đầu dần dần trượt xuống phía dưới, dẫn đến một sự giật mình run sợ.
Ấn tượng xấu khi này lại hiện ra trước mặt, trái tim Vũ Linh Đan lạnh dần, tránh khỏi sự truy kích của Trương Thiên Thành.
Dường như Trương Thiên Thành vẫn không muốn buông tha như ý cô. Vũ Linh Đan đã sắp khóc thành tiếng, chỉ muốn chạy trốn: “Trương Thiên Thành, anh đừng như thế, tôi khó chịu!”
“Có tôi ở đây, không cho phép cô khó chịu!”
Trương Thiên Thành bá đạo ra lệnh đồng thời ôm chặt cô vào lòng. Nhìn sự sợ hãi giữa mi mắt cô, Trương Thiên Thành vô thức chậm rãi hơn, chỉ nhẹ nhàng liếm láp khóe môi cô.
Vũ Linh Đan vẫn tiếp tục cự tuyệt.
Trương Thiên Thành đã mất đi sự kiên nhẫn, bế cô lên, vứt mạnh xuống giường.
“Trương Thiên Thành, anh như vậy có khác gì kẻ lúc nãy đâu?”
Vũ Linh Đan tức giận quát.
“Tôi không khác gì hắn sao? Vậy lúc nãy là ai cứu cô?”
Một câu nói đã thành công chọc giận Trương Thiên Thành.
Dù anh có vô sỉ thì cũng không đến lượt kẻ vô sỉ khi nãy có thể được đem ra so sánh. Một khi Trương Thiên Thành nổi giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Anh dường như đã dùng toàn bộ sức mạnh đè Vũ Linh Đan xuống, thấy cô vẫn còn muốn phản kháng, anh nở một nụ cười lạnh: “Nếu đã không khác nhau, vậy cô hãy thử nếm chút mùi vị bị cưỡng hiếp đi!”
“Tên khốn nạn này!”
“Vừa nãy cô cũng mắng hắn như vậy sao, đúng thật là khiến người ta thèm khát.”
Rõ ràng là không nỡ nhưng lời Trương Thiên Thành thốt lên lại khiến người ta đau đớn vô cùng.
Nước mắt của Vũ Linh Đan một lần nữa lại rơi xuống từ khóe mắt, phản kháng không được còn bị anh xâm phạm từ trên xuống dưới. Ngay lúc Vũ Linh Đan gần như đã buông bỏ giãy giụa thì Trương Thiên Thành cũng dừng lại.
Nguyên do là bởi nhìn Vũ Linh Đan nằm đó như một xác chết, hứng thú trong nháy mất đã tan biến sạch.
Vô vị nhàm chán!
Trương Thiên Thành lạnh nhạt, đứng dậy, rời khỏi người cô. Anh ta lạnh nhạt chửi một tiếng rồi bắt đầu mặc quần áo.
Vũ Linh Đan quệt đi nước mắt, cầm chăn đắp lên cơ thể trống trơn của mình sau đó bao kín lại.
Thấy cô như vậy, từ tận sâu trong lòng Trương Thiên Thành cũng thấy khó chịu. Hai người ở bên nhau đâu chỉ mới một hai ngày, thế mà người con gái chẳng có chút tin tưởng cơ bản nào với anh cả.
Dường như anh đã quên đi những tổn thương mình từng gây ra cho Vũ Linh Đan, bắt đầu than trách mọi mặt Vũ Linh Đan đối xử bất công với mình.
“Vũ Linh Đan, nếu như cô đã đồng ý điều kiện trao đổi của tôi thì từ hôm nay, cô hãy chuyển đến nhà tôi chăm sóc cho Coco đi.”
Trương Thiên Thành bực bội ra lệnh.
“Tôi đã nói sẽ đến gặp Coco, nhưng không phải là mỗi ngày!”
Vũ Linh Đan cảm thấy thật bất lực.
“Nhưng giờ tôi thay đổi ý kiến rồi.”
Trong phòng tắm, Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, nghe giọng nói của người đàn ông kia không giống người bản địa, nếu đêm nay chạy trốn như vậy, muốn tìm thấy cũng không hề dễ dàng.
Dòng nước ấm áp đập vào người kéo những suy nghĩ của Vũ Linh Đan trở lại. Mặc dù cô rất muốn tắm rửa cẩn thận nhưng nghĩ đến Trương Thiên Thành vẫn còn ở ngoài, Vũ Linh Đan lại không dám chậm trễ thêm. Chẳng mấy chốc cô đã thay sang quần áo ngủ, bước đến trước mặt Trương Thiên Thành.
Lúc đó, Trương Thiên Thành đang ngồi ở bàn đọc sách, lật xem tài liệu trước đó của Vũ Linh Đan. Nhìn thấy Vũ Linh Đan trùm khăn tắm qua loa trở ra, đôi mắt đen cũng liếc nhìn qua mấy lần.
Vũ Linh Đan nhanh chóng bước qua Trương Thiên Thanh. Cô quay lưng lại với anh, tùy tiện hỏi: “Anh vẫn chưa nói cho tôi biết hôm nay đến đây làm gì.”
“Gọi cho cô không được, tôi còn tưởng cô đi vụng trộm với gã đàn ông nào rồi chứ.”
Vũ Linh Đan sửng sốt, lời Trương Thiên Thành nói ra không hề mang chút an ủi mà lại cay nghiệt đến thế.
Vũ Linh Đan cười khổ, bất đắc dĩ đáp: “Ngày nào anh cũng ồn ào đến vậy, tôi còn có thể đi tìm ai đây?”
“Nói như vậy tức là cô thực sự muốn đi tìm ai rồi?”
Trương Thiên Thành đứng dậy.
Lúc này đầu của Vũ Linh đau đến sắp nứt ra rồi, chuyện công việc còn chưa giải quyết xong giờ lại đến chuyện này, cô cũng chẳng còn hơi sức để tranh cãi với Trương Thiên Thành nữa. Cô đáp: “Anh đúng là loại đàn ông lỗ mãng, người tối nay đấy, buồn quá lại bị anh đuổi đi mất rồi.”
“Vũ Linh Đan, cô cố ý chọc tôi à?”
Trương Thiên Thành vô cùng tức giận, sắc mặt cũng tối đen lại. Vũ Linh Đan nhún vui, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận. Nhưng lời còn chưa dứt, Trương Thiên Thành đã lao đến cắn vào môi cô.
Vũ Linh Đan còn mặc đồ ngủ nên rất dễ dàng bị cởi bỏ. Vũ Linh Đan chỉ thấy cơ thể đột nhiên thật lạnh lẽo, giống như đã không còn cảm giác gì nữa.
Hô hấp của Trương Thiên Thành bắt đầu rối loạn. Anh đã không còn chỉ an phận với nụ hôn trên môi nữa mà hai tay đã bắt đầu dần dần trượt xuống phía dưới, dẫn đến một sự giật mình run sợ.
Ấn tượng xấu khi này lại hiện ra trước mặt, trái tim Vũ Linh Đan lạnh dần, tránh khỏi sự truy kích của Trương Thiên Thành.
Dường như Trương Thiên Thành vẫn không muốn buông tha như ý cô. Vũ Linh Đan đã sắp khóc thành tiếng, chỉ muốn chạy trốn: “Trương Thiên Thành, anh đừng như thế, tôi khó chịu!”
“Có tôi ở đây, không cho phép cô khó chịu!”
Trương Thiên Thành bá đạo ra lệnh đồng thời ôm chặt cô vào lòng. Nhìn sự sợ hãi giữa mi mắt cô, Trương Thiên Thành vô thức chậm rãi hơn, chỉ nhẹ nhàng liếm láp khóe môi cô.
Vũ Linh Đan vẫn tiếp tục cự tuyệt.
Trương Thiên Thành đã mất đi sự kiên nhẫn, bế cô lên, vứt mạnh xuống giường.
“Trương Thiên Thành, anh như vậy có khác gì kẻ lúc nãy đâu?”
Vũ Linh Đan tức giận quát.
“Tôi không khác gì hắn sao? Vậy lúc nãy là ai cứu cô?”
Một câu nói đã thành công chọc giận Trương Thiên Thành.
Dù anh có vô sỉ thì cũng không đến lượt kẻ vô sỉ khi nãy có thể được đem ra so sánh. Một khi Trương Thiên Thành nổi giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Anh dường như đã dùng toàn bộ sức mạnh đè Vũ Linh Đan xuống, thấy cô vẫn còn muốn phản kháng, anh nở một nụ cười lạnh: “Nếu đã không khác nhau, vậy cô hãy thử nếm chút mùi vị bị cưỡng hiếp đi!”
“Tên khốn nạn này!”
“Vừa nãy cô cũng mắng hắn như vậy sao, đúng thật là khiến người ta thèm khát.”
Rõ ràng là không nỡ nhưng lời Trương Thiên Thành thốt lên lại khiến người ta đau đớn vô cùng.
Nước mắt của Vũ Linh Đan một lần nữa lại rơi xuống từ khóe mắt, phản kháng không được còn bị anh xâm phạm từ trên xuống dưới. Ngay lúc Vũ Linh Đan gần như đã buông bỏ giãy giụa thì Trương Thiên Thành cũng dừng lại.
Nguyên do là bởi nhìn Vũ Linh Đan nằm đó như một xác chết, hứng thú trong nháy mất đã tan biến sạch.
Vô vị nhàm chán!
Trương Thiên Thành lạnh nhạt, đứng dậy, rời khỏi người cô. Anh ta lạnh nhạt chửi một tiếng rồi bắt đầu mặc quần áo.
Vũ Linh Đan quệt đi nước mắt, cầm chăn đắp lên cơ thể trống trơn của mình sau đó bao kín lại.
Thấy cô như vậy, từ tận sâu trong lòng Trương Thiên Thành cũng thấy khó chịu. Hai người ở bên nhau đâu chỉ mới một hai ngày, thế mà người con gái chẳng có chút tin tưởng cơ bản nào với anh cả.
Dường như anh đã quên đi những tổn thương mình từng gây ra cho Vũ Linh Đan, bắt đầu than trách mọi mặt Vũ Linh Đan đối xử bất công với mình.
“Vũ Linh Đan, nếu như cô đã đồng ý điều kiện trao đổi của tôi thì từ hôm nay, cô hãy chuyển đến nhà tôi chăm sóc cho Coco đi.”
Trương Thiên Thành bực bội ra lệnh.
“Tôi đã nói sẽ đến gặp Coco, nhưng không phải là mỗi ngày!”
Vũ Linh Đan cảm thấy thật bất lực.
“Nhưng giờ tôi thay đổi ý kiến rồi.”
Bình luận facebook