Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Chương 185: bá đạo và độc đoán
Đột nhiên anh ta nhấc tay áo lên, lộ ra mấy vết sẹo dài: “Trên người anh có rất nhiều vết thương như vậy.”
“Linh Đan, em biết không, mỗi lần anh nhớ đến em, chỉ có đau đớn mới giúp anh tạm thời quên đi, cho nên mỗi khi nhớ đến em, anh lại cứa lên người mình một dao, nhớ một lần lại làm như thế, đến bây giờ chính anh cũng không biết mình đã nhớ em bao nhiêu lần.”
“Nhưng giờ em lại nói cho anh biết một đáp án khác. Tình yêu dành cho em cũng như những vết thương này vậy, sao có thể nói không có là không có được đây.”
Phan Bảo Thái lảo đảo, máu không ngừng nhỏ xuống sau lưng anh ta, bây giờ Vũ Linh Đan mới nhận ra sau cổ Phan Bảo Thái cũng bị thương.
“Được rồi, mấy cái trò này chỉ dùng để tự cảm động bản thân mình mà thôi, đừng đứng đây làm người ta thấy ghét nữa.”
Trương Thiên Thành không có chút cảm xúc nào, trái lại anh cảm thấy, một người đàn ông tự khiến mình thương tích thì buồn nôn và nhu nhược thế nào, anh không buồn để ý Vũ Linh Đan có đồng ý hay không đã mạnh mẽ giữ lấy bờ vai cô, Vũ Linh Đan nhìn người đàn ông khác cũng đã là tội lỗi.
“Lên xe đi!”
Trương Thiên Thành ra lệnh.
Vũ Linh Đan nhìn Phan Bảo Thái mà thấy hơi bận lòng, hiện tại xe bị va quệt nên không thể nào chạy được, xe cứu thương thì đang trên đường tới, không biết Phan Bảo Thái có thể chống đỡ được bao lâu.
“Sao nào, đau lòng hả?”
Giọng điệu của Trương Thiên Thành như không thích.
Vũ Linh Đan cúi đầu, cắn môi không nói, cô ngồi vào ghế sau xe.
Trương Thiên Thành cũng ngồi vào theo, một giọt máu tình cờ rơi xuống cánh tay Vũ Linh Đan, cô rụt lại như bị điện giật, làn da như thể run rẩy theo.
Trần Đức Bảo đưa khăn mặt tới, Trương Thiên Thành nhắm mắt lại mà không hề nhận lấy, cuối cùng anh ta đành cười lúng túng nhìn Vũ Linh Đan: “Phiền quản lý Đan, chỉ đành nhờ cô thôi.”
Trong lòng Vũ Linh Đan hơi chống lại, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu, cuối cùng cô đành nhận lấy khăn mặt.
Vừa chạm vào trán anh, người đàn ông này lại cảnh giác giữ lấy cổ tay cô, lực siết rất mạnh như muốn bóp nát Vũ Linh Đan.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vũ Linh Đan như một con nai nhỏ bị hoảng sợ, ánh mắt sợ hãi rơi vào lòng Trương Thiên Thành, cuối cùng anh cũng buông tay ra.
“Nếu không thì tự anh lau đi.”
Vũ Linh Đan đề nghị.
Cô còn muốn sống thêm hai năm nữa, không muốn cứ thế bị Trương Thiên Thành hù chết.
Kết quả người nào đó lại nhắm mắt lại, hừ lạnh qua đường mũi, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Vì sao bị thương như thế trong lòng cô không hiểu rõ hay sao, không biết ngại mà bảo tôi tự làm.”
Khóe miệng Vũ Linh Đan giật giật.
Cũng may xưa nay Trương Thiên Thành không phải người bình thường, cô cũng không thèm tính toán, cô hơi đứng dậy, cúi đầu xuống, nghiêm túc lau giúp cho anh.
Cuối cùng, Vũ Linh Đan cũng thấy được vết thương, dài tầm một hai centimet, xem ra khó mà không để lại sẹo được.
“Nhìn thấy chưa?”
Trương Thiên Thành bỗng mở mắt ra, nhìn thấy Vũ Linh Đan đang ngẩn ngơ nhìn mình, anh lạnh giọng, tức giận nói.
“Chưa.”
Vũ Linh Đan vội vàng ngồi xuống, hốt hoảng kìm nén trái tim đang đập dồn dập, ánh mắt bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến Trương Thiên Thành.
Anh cũng không buồn để ý đến vết thương trên trán mình, nhưng thái độ thờ ơ của Vũ Linh Đan lại chọc giận anh, anh cảm thấy rất không thích.
“Vũ Linh Đan, ngồi lại đây.”
Trương Thiên Thành ra lệnh.
Vũ Linh Đan không nhúc nhích.
“Đừng để tôi nói lần thứ hai!”
Đây là cách mà Trương Thiên Thành mời người đấy, ngay cả Trần Đức Bảo phía trước cũng phải lau mồ hôi.
Rõ ràng anh lo cho Vũ Linh Đan nên mới vội vàng đuổi theo cô, nhưng khi đuổi tới rồi thì thái độ lại thành ra thế này, dù Vũ Linh Đan có rộng lượng đến đâu cũng không thể chấp nhận được.
Trong lòng Trần Đức Bảo ca thán, không biết rốt cuộc đến khi nào ông chủ mới chịu trưởng thành đây.
“Trương Thiên Thành, anh làm cái gì đấy?”
Vũ Linh Đan bỗng hét lên một tiếng, tức giận nhìn Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành vẫn trầm mặc, cộng thêm vẻ thâm trầm không rõ nguyên nhân, hai người nhìn nhau, đột nhiên Trương Thiên Thành cúi xuống, thô bạo cắn lấy môi cô.
“Ôi ôi ôi!”
Hai tay của Vũ Linh Đan đều bị giữ chặt nên không thể nào phản kháng được, sau khi Trương Thiên Thành dồn hết sức mạnh lên người Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan không thể không dựa vào lưng ghế, sau đó Trương Thiên Thành lại càng được đằng chân lân đằng đầu đè tới.
Chiếc lưỡi dày rộng ấm áp của Trương Thiên Thành, càn quét như quân đội, phá vỡ từng lớp từng lớp ngăn cản của Vũ Linh Đan, bá đạo và độc đoán xông vào, cho đến khi anh chiếm thế thượng phong.
Đôi môi của cô mềm mại như một viên kẹo bông, hơn nữa còn mang theo vị ngọt khó có thể giải thích.
Chỉ cần Trương Thiên Thành đến gần, sẽ bị hơi thở này hấp dẫn, nhịp tim lập tức tăng tốc.
Đột nhiên anh ta nhấc tay áo lên, lộ ra mấy vết sẹo dài: “Trên người anh có rất nhiều vết thương như vậy.”
“Linh Đan, em biết không, mỗi lần anh nhớ đến em, chỉ có đau đớn mới giúp anh tạm thời quên đi, cho nên mỗi khi nhớ đến em, anh lại cứa lên người mình một dao, nhớ một lần lại làm như thế, đến bây giờ chính anh cũng không biết mình đã nhớ em bao nhiêu lần.”
“Nhưng giờ em lại nói cho anh biết một đáp án khác. Tình yêu dành cho em cũng như những vết thương này vậy, sao có thể nói không có là không có được đây.”
Phan Bảo Thái lảo đảo, máu không ngừng nhỏ xuống sau lưng anh ta, bây giờ Vũ Linh Đan mới nhận ra sau cổ Phan Bảo Thái cũng bị thương.
“Được rồi, mấy cái trò này chỉ dùng để tự cảm động bản thân mình mà thôi, đừng đứng đây làm người ta thấy ghét nữa.”
Trương Thiên Thành không có chút cảm xúc nào, trái lại anh cảm thấy, một người đàn ông tự khiến mình thương tích thì buồn nôn và nhu nhược thế nào, anh không buồn để ý Vũ Linh Đan có đồng ý hay không đã mạnh mẽ giữ lấy bờ vai cô, Vũ Linh Đan nhìn người đàn ông khác cũng đã là tội lỗi.
“Lên xe đi!”
Trương Thiên Thành ra lệnh.
Vũ Linh Đan nhìn Phan Bảo Thái mà thấy hơi bận lòng, hiện tại xe bị va quệt nên không thể nào chạy được, xe cứu thương thì đang trên đường tới, không biết Phan Bảo Thái có thể chống đỡ được bao lâu.
“Sao nào, đau lòng hả?”
Giọng điệu của Trương Thiên Thành như không thích.
Vũ Linh Đan cúi đầu, cắn môi không nói, cô ngồi vào ghế sau xe.
Trương Thiên Thành cũng ngồi vào theo, một giọt máu tình cờ rơi xuống cánh tay Vũ Linh Đan, cô rụt lại như bị điện giật, làn da như thể run rẩy theo.
Trần Đức Bảo đưa khăn mặt tới, Trương Thiên Thành nhắm mắt lại mà không hề nhận lấy, cuối cùng anh ta đành cười lúng túng nhìn Vũ Linh Đan: “Phiền quản lý Đan, chỉ đành nhờ cô thôi.”
Trong lòng Vũ Linh Đan hơi chống lại, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu, cuối cùng cô đành nhận lấy khăn mặt.
Vừa chạm vào trán anh, người đàn ông này lại cảnh giác giữ lấy cổ tay cô, lực siết rất mạnh như muốn bóp nát Vũ Linh Đan.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vũ Linh Đan như một con nai nhỏ bị hoảng sợ, ánh mắt sợ hãi rơi vào lòng Trương Thiên Thành, cuối cùng anh cũng buông tay ra.
“Nếu không thì tự anh lau đi.”
Vũ Linh Đan đề nghị.
Cô còn muốn sống thêm hai năm nữa, không muốn cứ thế bị Trương Thiên Thành hù chết.
Kết quả người nào đó lại nhắm mắt lại, hừ lạnh qua đường mũi, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Vì sao bị thương như thế trong lòng cô không hiểu rõ hay sao, không biết ngại mà bảo tôi tự làm.”
Khóe miệng Vũ Linh Đan giật giật.
Cũng may xưa nay Trương Thiên Thành không phải người bình thường, cô cũng không thèm tính toán, cô hơi đứng dậy, cúi đầu xuống, nghiêm túc lau giúp cho anh.
Cuối cùng, Vũ Linh Đan cũng thấy được vết thương, dài tầm một hai centimet, xem ra khó mà không để lại sẹo được.
“Nhìn thấy chưa?”
Trương Thiên Thành bỗng mở mắt ra, nhìn thấy Vũ Linh Đan đang ngẩn ngơ nhìn mình, anh lạnh giọng, tức giận nói.
“Chưa.”
Vũ Linh Đan vội vàng ngồi xuống, hốt hoảng kìm nén trái tim đang đập dồn dập, ánh mắt bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến Trương Thiên Thành.
Anh cũng không buồn để ý đến vết thương trên trán mình, nhưng thái độ thờ ơ của Vũ Linh Đan lại chọc giận anh, anh cảm thấy rất không thích.
“Vũ Linh Đan, ngồi lại đây.”
Trương Thiên Thành ra lệnh.
Vũ Linh Đan không nhúc nhích.
“Đừng để tôi nói lần thứ hai!”
Đây là cách mà Trương Thiên Thành mời người đấy, ngay cả Trần Đức Bảo phía trước cũng phải lau mồ hôi.
Rõ ràng anh lo cho Vũ Linh Đan nên mới vội vàng đuổi theo cô, nhưng khi đuổi tới rồi thì thái độ lại thành ra thế này, dù Vũ Linh Đan có rộng lượng đến đâu cũng không thể chấp nhận được.
Trong lòng Trần Đức Bảo ca thán, không biết rốt cuộc đến khi nào ông chủ mới chịu trưởng thành đây.
“Trương Thiên Thành, anh làm cái gì đấy?”
Vũ Linh Đan bỗng hét lên một tiếng, tức giận nhìn Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành vẫn trầm mặc, cộng thêm vẻ thâm trầm không rõ nguyên nhân, hai người nhìn nhau, đột nhiên Trương Thiên Thành cúi xuống, thô bạo cắn lấy môi cô.
“Ôi ôi ôi!”
Hai tay của Vũ Linh Đan đều bị giữ chặt nên không thể nào phản kháng được, sau khi Trương Thiên Thành dồn hết sức mạnh lên người Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan không thể không dựa vào lưng ghế, sau đó Trương Thiên Thành lại càng được đằng chân lân đằng đầu đè tới.
Chiếc lưỡi dày rộng ấm áp của Trương Thiên Thành, càn quét như quân đội, phá vỡ từng lớp từng lớp ngăn cản của Vũ Linh Đan, bá đạo và độc đoán xông vào, cho đến khi anh chiếm thế thượng phong.
Đôi môi của cô mềm mại như một viên kẹo bông, hơn nữa còn mang theo vị ngọt khó có thể giải thích.
Chỉ cần Trương Thiên Thành đến gần, sẽ bị hơi thở này hấp dẫn, nhịp tim lập tức tăng tốc.
Bình luận facebook