Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239
Chương 239: Ông mau buông tôi ra
Cuối cùng, bản vẽ phác thảo cũng được đưa cho phòng công trình trước mười một giờ. Tên Giám đốc trước mặt có chút lơ đễnh, ánh mắt lướt qua người Vũ Linh Đan.
Hành động liếm môi trong vô thức của ông ta khiến Vũ Linh Đan đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, trực tiếp ra lệnh đuổi khách: “Tôi đã giải thích tất cả những gì cần nói ở trên đó rồi, ông nên tự mình về xem thì hơn.”
“Đừng mà Giám đốc Đan, tôi còn muốn ở với cô thêm chút nữa.”
Lời nói của ông ta lập tức trở nên tùy tiện, cười gian xảo chuẩn bị đi về phía cô.
Vũ Linh Đan vẫn giữ thái độ cảnh giác, lùi lại phía sau cô nhíu mày nói: “Ngô Trường Sinh, ông muốn làm gì?”
“Giám đốc Đan, tôi đã đọc báo rồi. Cô nói quan hệ của chúng ta thân thiết như vậy mà lại chẳng chịu giữ liên lạc với nhau, hay là trưa nay chúng ta cùng đi ăn một bữa nhỉ?”
Ngô Trường Sinh lập tức lộ ra bộ mặt khốn nạn.
Ông ta đã muốn có được Vũ Linh Đan từ lâu, nhưng vì thân phận của cô nên không dám hành động hấp tấp.
Nhưng khi ông ta biết cô lẳng lơ đến mức ngay cả công nhân trên công trường cũng có thể gần gũi tiếp cận được thì trong lòng bỗng cảm thấy bất mãn, lập tức lao về phía Vũ Linh Đan.
Cô vội tránh sang một bên khiến ông ta mất đà bị đập mạnh vào góc bàn, trán đỏ bừng lên.
“Con mẹ nó.”
Ngô Trường Sinh tức giận chửi thề một tiếng, đáy mắt phát ra tia giận dữ: “Trước mặt tôi còn giả bộ cái gì, còn ai không biết cô là thứ đàn bà rẻ tiền không ma nào thèm nữa. Để tôi chơi là còn giữ thể diện cho cô đấy, còn muốn tỏ vẻ cho ai xem hả?”
Sau đó, ông ta liền lấy bản vẽ mà ban nãy Vũ Linh Đan vừa đưa cho, xé ra thành mấy mảnh trước mặt cô.
“Đừng!”
Vũ Linh Đan vội vã hét lên.
Cô đã mất cả buổi sáng để vẽ cái này, nếu không còn nữa thì phải mất thêm một ngày nữa để vẽ lại.
Ngô Trường Sinh cười đắc ý: “Sao hả? Bây giờ mới nhớ ra việc phải lấy lòng tôi thì cũng không muộn, chỉ cần cô phục vụ cho tôi thật tốt, chuyện bên công trình sẽ không khiến cô bận tâm nữa.”
Bước chân muốn lao về phía trước của Vũ Linh Đan đột nhiên khựng lại, giờ đây cô mới phát hiện ra ý đồ thực sự của ông ta.
Chỉ là nắm một chức quyền nhỏ trong tay mà dám ngông cuồng trước mặt cô như vậy. Cô không màng đến ông ta nữa, xoay người lấy điện thoại ra gọi.
Ngô Trường Sinh có vẻ hơi hoảng hốt: “Cô định làm gì hả?”
“Tôi chỉ muốn hỏi Tổng giám đốc Vũ xem một Giám đốc phòng công trình có thật là có thể được phép dùng quyền này đe dọa người khác hay không.”
Vũ Linh Đan nói mà không hề do dự.
“Đồ đàn bà thối tha, đúng là không biết tốt xấu.”
Ngô Trường Sinh tức giận vội lao về phía cô, đang giơ tay định tát thì cô tránh được, ông ta hoàn toàn không màng gì nữa, cả người xông tới như dã thú ép người cô xuống bàn.
Bàn tay thô bạo của ông ta kéo áo sơ mi của cô bung toạc một mảng lớn, để lộ làn da trắng nõn.
Ánh mắt Ngô Trường Sinh nhìn chằm chằm vào vùng da còn trắng nõn hơn cả của vợ mình, chỉ tiếc là đã bị đám nhân công “hưởng thụ” trước rồi.
Ông ta nuốt nước bọt vùi đầu vào: “Da dẻ nõn nà như vậy không để người khác sờ thì quả là đáng tiếc. Giám đốc Đan à, hôm nay coi như để tôi chăm sóc cho cô, xem là tôi lợi hại hay đám công nhân kia lợi hại hơn.”
“Ông mau buông tôi ra.”
Vũ Linh Đan hét lên, nhưng cũng không thể ngăn được Ngô Trường Sinh lại. Trong phút chốc, cô nhìn sang thấy chiếc compa trên bàn bên cạnh, không chút nghĩ ngợi, liền với lấy đâm vào gáy ông ta.
“A!”
Ngô Trường Sinh kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức buông cô ra nhảy lên vì đau, cùng lúc đó ông ta cũng nhìn thấy chiếc compa dính máu trong tay cô.
Cuối cùng, bản vẽ phác thảo cũng được đưa cho phòng công trình trước mười một giờ. Tên Giám đốc trước mặt có chút lơ đễnh, ánh mắt lướt qua người Vũ Linh Đan.
Hành động liếm môi trong vô thức của ông ta khiến Vũ Linh Đan đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, trực tiếp ra lệnh đuổi khách: “Tôi đã giải thích tất cả những gì cần nói ở trên đó rồi, ông nên tự mình về xem thì hơn.”
“Đừng mà Giám đốc Đan, tôi còn muốn ở với cô thêm chút nữa.”
Lời nói của ông ta lập tức trở nên tùy tiện, cười gian xảo chuẩn bị đi về phía cô.
Vũ Linh Đan vẫn giữ thái độ cảnh giác, lùi lại phía sau cô nhíu mày nói: “Ngô Trường Sinh, ông muốn làm gì?”
“Giám đốc Đan, tôi đã đọc báo rồi. Cô nói quan hệ của chúng ta thân thiết như vậy mà lại chẳng chịu giữ liên lạc với nhau, hay là trưa nay chúng ta cùng đi ăn một bữa nhỉ?”
Ngô Trường Sinh lập tức lộ ra bộ mặt khốn nạn.
Ông ta đã muốn có được Vũ Linh Đan từ lâu, nhưng vì thân phận của cô nên không dám hành động hấp tấp.
Nhưng khi ông ta biết cô lẳng lơ đến mức ngay cả công nhân trên công trường cũng có thể gần gũi tiếp cận được thì trong lòng bỗng cảm thấy bất mãn, lập tức lao về phía Vũ Linh Đan.
Cô vội tránh sang một bên khiến ông ta mất đà bị đập mạnh vào góc bàn, trán đỏ bừng lên.
“Con mẹ nó.”
Ngô Trường Sinh tức giận chửi thề một tiếng, đáy mắt phát ra tia giận dữ: “Trước mặt tôi còn giả bộ cái gì, còn ai không biết cô là thứ đàn bà rẻ tiền không ma nào thèm nữa. Để tôi chơi là còn giữ thể diện cho cô đấy, còn muốn tỏ vẻ cho ai xem hả?”
Sau đó, ông ta liền lấy bản vẽ mà ban nãy Vũ Linh Đan vừa đưa cho, xé ra thành mấy mảnh trước mặt cô.
“Đừng!”
Vũ Linh Đan vội vã hét lên.
Cô đã mất cả buổi sáng để vẽ cái này, nếu không còn nữa thì phải mất thêm một ngày nữa để vẽ lại.
Ngô Trường Sinh cười đắc ý: “Sao hả? Bây giờ mới nhớ ra việc phải lấy lòng tôi thì cũng không muộn, chỉ cần cô phục vụ cho tôi thật tốt, chuyện bên công trình sẽ không khiến cô bận tâm nữa.”
Bước chân muốn lao về phía trước của Vũ Linh Đan đột nhiên khựng lại, giờ đây cô mới phát hiện ra ý đồ thực sự của ông ta.
Chỉ là nắm một chức quyền nhỏ trong tay mà dám ngông cuồng trước mặt cô như vậy. Cô không màng đến ông ta nữa, xoay người lấy điện thoại ra gọi.
Ngô Trường Sinh có vẻ hơi hoảng hốt: “Cô định làm gì hả?”
“Tôi chỉ muốn hỏi Tổng giám đốc Vũ xem một Giám đốc phòng công trình có thật là có thể được phép dùng quyền này đe dọa người khác hay không.”
Vũ Linh Đan nói mà không hề do dự.
“Đồ đàn bà thối tha, đúng là không biết tốt xấu.”
Ngô Trường Sinh tức giận vội lao về phía cô, đang giơ tay định tát thì cô tránh được, ông ta hoàn toàn không màng gì nữa, cả người xông tới như dã thú ép người cô xuống bàn.
Bàn tay thô bạo của ông ta kéo áo sơ mi của cô bung toạc một mảng lớn, để lộ làn da trắng nõn.
Ánh mắt Ngô Trường Sinh nhìn chằm chằm vào vùng da còn trắng nõn hơn cả của vợ mình, chỉ tiếc là đã bị đám nhân công “hưởng thụ” trước rồi.
Ông ta nuốt nước bọt vùi đầu vào: “Da dẻ nõn nà như vậy không để người khác sờ thì quả là đáng tiếc. Giám đốc Đan à, hôm nay coi như để tôi chăm sóc cho cô, xem là tôi lợi hại hay đám công nhân kia lợi hại hơn.”
“Ông mau buông tôi ra.”
Vũ Linh Đan hét lên, nhưng cũng không thể ngăn được Ngô Trường Sinh lại. Trong phút chốc, cô nhìn sang thấy chiếc compa trên bàn bên cạnh, không chút nghĩ ngợi, liền với lấy đâm vào gáy ông ta.
“A!”
Ngô Trường Sinh kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức buông cô ra nhảy lên vì đau, cùng lúc đó ông ta cũng nhìn thấy chiếc compa dính máu trong tay cô.
Bình luận facebook