• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ly Hôn Rồi Bắt Đầu Yêu - Trần Kiều An - Phương Minh Trung (1 Viewer)

  • Chương 50-51


Chương 50: Về quê
Chương 50: Về quê
Xen lẫn tiếng rít hung tàn của những cơn gió lạnh mùa đông là tiếng chuông điện thoại đang réo một cách điên cuồng, Phương Minh Trung mang tâm trạng u ám, lúc này tiếng chuông kia làm anh chói tai vô cùng, cảm thấy thật phiền phức, anh bực bội vừa muốn đưa tay ra tắt nguồn điện thoại thì lại bất ngờ trước cái tên hiện trên màn hình.
Hai mắt sáng lên, như vớ được phao cứu sinh giữa đại dương rộng lớn, Phương Minh Trung vội vàng bắt máy.
Phía bên kia giọng nói của Thanh Tâm đầy gấp gáp xen lẫn lo lắng.
Sau khi nghe được một địa chỉ từ Thanh Tâm, Phương Minh Trung vội vã nhấn chân ga chạy đua với tên lửa.
Buối tối sau khi quay xong, Thanh Tâm muốn gọi hỏi thăm Kiều An một chút nhưng không thấy bắt máy, sau khi ăn tối xong cô gọi lại thấy số điện thoại của Kiều An đã trong tình trạng mất liên lạc.
Có vẻ như không đơn giản chỉ là Kiều An không muốn nghe điện thoại của Phương Minh Trung. Có thể Kiều An đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thanh Tâm bắt đầu cảm thấy bất an, lo lắng, cô lại tự trách bản thân không về kịp để đi cùng Kiều An. Suy đi tính lại cuối cùng Thanh Tâm vẫn quyết định nói cho Phương Minh Trung một tiếng, dẫu sao có thêm một người đi tìm Kiều An giúp cô vẫn tốt hơn là ngồi lo lắng một mình.

Chương 50: Về quê
Thanh Tâm bắt đầu cảm thấy bất an, lo lắng, cô lại tự trách bản thân không về kịp để đi cùng Kiều An. Suy đi tính lại cuối cùng Thanh Tâm vẫn quyết định nói cho Phương Minh Trung một tiếng, dẫu sao có thêm một người đi tìm Kiều An giúp cô vẫn tốt hơn là ngồi lo lắng một mình.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, trong màn đêm tối sự vội vã cùng cảm giác lo sợ luôn hiện diện trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông. Nếu mấy phút trước anh còn có thể tự an ủi bản thân rằng cô chỉ đi công tác một chuyến thì bây giờ anh chẳng còn có lí do nào để tự trấn an bản thân nữa chỉ có thể tập trung hết sức để tăng tốc độ xe mà thôi.
Một hành trình dài, cuối cùng 4 giờ sáng Phương Minh Trung cũng lăn được bánh xe đến ngôi làng xa lạ. Lúc này cô g việc của anh mới thật sự khó khăn.
Ở làng quê nghèo khó không có lấy một bóng đèn đường, đã 4 giờ sáng mà tiết trời mùa đông làm cho bầu trời vẫn được bao trùm bởi một màu đen lạnh lẽo, xa xa mới có bóng một mái nhà.
Theo bản đồ chỉ dẫn, Phương Minh Trung có thể lái xe tới đây dễ dàng nhưng ở cái làng quê này không có số nhà, không có tên ngõ khiến anh không thể tìm được nhà cô. Có lẽ giờ này mọi người vẫn còn đang tham lam tận hưởng những hơi ấm từ trong chăn nên cũng chẳng có một ai ra đường cho a hỏi han. Thi thoảng đáp lại anh chỉ có tiếng chó sủa khi nghe thấy động cơ xe chạy mà thôi.
Theo miêu tả của Thanh Tâm, đó là một ngôi nhà nhỏ cũ nát, anh đã chạy xe lòng vòng quanh làng rồi mới phát hiện ra ở đây ngôi nhà nào cũng nhỏ nhỏ, cũ kỹ, những ngôi nhà khang trang có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chương 50: Về quê
5 giờ sáng, màu đen trên bầu trời cũng đang nhạt dần, tiếng chó sủa cũng ít đi thay vào đó là tiếng gà gáy vang vọng khắp làng quê. Thấp thoáng trong làng đã có vài nhà sáng đèn. Thi thoảng trên đường đã có người chạy thể dục. Nở ra một nụ cười hi vọng giữa cái sương lạnh của sớm mai, Phương Minh Trung bước ra khỏi xe tìm người xin chỉ nhà.
Ngay khi cất lời lên hỏi, chính bản thân anh cũng muốn vả vào miệng mình mấy cái.
Muốn hỏi nhà mà chẳng biết ba mẹ cô tên gì, cũng không biết ông nội cô gọi thế nào. Sao anh có thể biết chứ, đến chính bản thân cô ở cùng nhà với anh suốt hai năm mà anh cũng chỉ biết mỗi cái tên Trần Kiều An là hết nói gì đến ba mẹ hay ông nội của cô. Đến giờ anh mới biết mình thật sự đã tệ bạc với cô đến thế nào.
6 giờ sáng, cảnh sắc đã rõ nét hơn rất nhiều chỉ có điều hôm nay làng quê nghèo này đón màn sương mù dày đặc khiến tầm nhìn hạn chế hơn.
Theo miêu tả của anh, muốn tìm về nhà của hai vợ chồng trẻ đã bị tai nạn qua đời nhiều năm, có một cô con gái nhỏ tên Kiều An ở cùng ông nội, sau khi ông nội mất cô được gửi đến một thành phố lớn đã nhiều năm. Cuối cùng cũng có người chỉ cho anh đến được ngôi nhà cũ kỹ dưới chân một ngọn đồi.

Chương 50: Về quê
Theo miêu tả của anh, muốn tìm về nhà của hai vợ chồng trẻ đã bị tai nạn qua đời nhiều năm, có một cô con gái nhỏ tên Kiều An ở cùng ông nội, sau khi ông nội mất cô được gửi đến một thành phố lớn đã nhiều năm. Cuối cùng cũng có người chỉ cho anh đến được ngôi nhà cũ kỹ dưới chân một ngọn đồi.
Ngôi nhà nằm trên một khoảng đất rộng lớn. Nhìn từ bên ngoài vào, ngôi nhà rất nhỏ nhưng không cũ nát như trong tưởng tượng của anh. Phía trước sân còn có những chậu hoa hồng đang nở rộ, xung quanh vườn có rất nhiều cây ăn trái xum xuê, nhìn vào cũng biết tuổi đời của những cây này đã rất lâu rồi.
Bên trong ngôi nhà vẫn im ả, cửa chưa mở, đèn chưa sáng. Phương Minh Trung cũng không biết phía trong kia có phải là người anh muốn tìm không, nhưng đã tới đây rồi anh chỉ đành đánh liều đi vào gõ cửa.
Vài tiếng gõ cửa vang lên, không có người trả lời, thêm vài tiếng gõ cửa nữa, một giọng nói còn ngái ngủ vọng ra.
Nghe thấy tiếng nói này, Phương Minh Trung cũng có thể chắc chắn đến 100% là người anh cần tìm đang ở đây. Cuối cùng anh cũng có thể bớt đi một tảng đá nặng đang đè nén trong lòng.

Chương 51: Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi em những chuyện trước đây."
Chương 51: Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi em những chuyện trước đây."
Cánh cửa vừa mở ra, biểu cảm của cô gái thật khiến Phương Minh Trung hụt hẫng. Anh đã chạy xe tìm cô cả một đêm dài giá lạnh như vậy thế mà nhìn thấy anh cô lại giương tròn hai mắt thể hiện anh chính là vị khách không mời mà đến.
Thật ra biểu cảm kia của Kiều An không phải có ý như anh nghĩ.
Ngày hôm qua cô đã ngồi tàu suốt mấy tiếng. Về đến nơi lại vội vàng chào hỏi hàng xóm rồi thu dọn qua căn nhà để nghỉ ngơi. Sáng nay cảm giác mệt mỏi vây kín cộng thêm sở trường ngủ nướng khiến cô chỉ muốn vùi mình trong chăn. Nghe tiếng gõ cửa cô còn nghĩ là hàng xóm đến, vừa mở cửa lại thấy anh với gương mặt bơ phờ như vậy, sao cô có thể không thất kinh cho được.
Sau khi xác định được không phải ảo giác Kiều An mới nhẹ giọng hỏi.
" Sao anh lại ở đây?"
Nghe thấy câu hỏi nhưng Phương Minh Trung không hề trả lời, ánh mắt vẫn rơi trên người Kiều An. Quét một cái nhìn từ đầu xuống chân cô một luợt, kết luận được cô không có gì bất ổn anh mới hít một hơi dài.
" Đi tìm cô."

Chương 51: Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi em những chuyện trước đây."
Câu nói này làm Kiều An sững lại vài giây. Tìm cô ư. Không phải cô đang nghe nhầm chứ, giữa bọn họ đâu có gì ràng buộc để anh phải lặn lội về mãi đây tìm cô.
Một cơn gió lạnh thổi qua, lúc này Kiều An mới ý thức được họ vẫn đang đứng trước cửa. Cô ngập ngừng nói với Phương Minh Trung
" Vào nhà đi."
Trong Khi Kiều An đi đánh răng, còn lại một mình Phương Minh Trung mới đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn quanh căn nhà. Dù căn nhà có diện tích nhỏ nhưng thiết kế các phòng khá hợp lý, đồ đạc cũng được sắp xếp ngăn lắp gọn gàng, nhìn vào không cho người ta cảm giác đã lâu không có người ở.
Về sinh cá nhân xong Kiều An bước ra nhìn từ sau Phương Minh Trung có vẻ như anh rất mệt mỏi, mái tóc bình thường được chải chuốt, tạo kiểu, giờ đã có phần rối tung, ngay cả chiếc áo khoác kia cũng có phần ám bụi, nhăn nhúm.
Bước tới bàn trà, ở cự li gần, Kiều An càng hốt hoảng nhìn gương mặt anh có phần trắng nhợt nhạt hơn bình thường, trên môi cũng có những vết tróc da khô ráp. Không giấu được sự tò mò Kiều An đành hỏi.
" Sao anh lại tới đây, có chuyện gì quan trọng phải không?"

Chương 51: Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi em những chuyện trước đây."
Không trực tiếp trả lời câu hỏi kia, Phương Minh Trung cất giọng lạnh lùng.
" Điện thoại của cô đâu?"
Kiều An: Tôi đánh rơi rồi, cũng không biết đánh rơi ở đâu. Về tới đây mới biết mất."
Cảm giác trong lòng anh lại nhẹ thêm một chút nữa, chỉ là mất điện thoại, không phải vì cô chán ghét không muốn nghe cuộc gọi từ anh.
" Sao cô lại về đây?"
Kiều An: "Tôi.."
Chưa đợi cô nói hết câu, Phương Minh Trung đã tiến lại ôm chặt cô trong lòng, giọng nói anh đang lạc đi vài phần.
" Em đừng đi nữa có được không? Anh rất sợ... sợ em xảy ra chuyện gì?"
Hành động này của Phương Minh Trung làm cho Kiều An vô cùng hoảng sợ, những lời nói kia càng làm cho cô hoang mang nghi ngờ thính lực của bản thân. Theo quán tính cô muốn đẩy anh ra nhưng cánh tay kia càng ôm cô chặt hơn, như thể anh đang sợ chỉ buông lỏng ra một chút thôi là cô sẽ biến mất trước mặt mình.

Chương 51: Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi em những chuyện trước đây."
Qua vài phút, Phương Minh Trung mới ý thức được hành động của mình, cánh tay anh từ từ buông lỏng, ánh mắt nhìn cô trở lên xúc động, giọng nói vẫn cứ nhẹ nhàng như có như không.
" Ra khỏi công ty, tôi thấy em lên xe taxi nhưng gọi mãi không được. Đến tối Thanh Tâm chỉ chỗ cho tôi tới đây."
Nãy giờ Kiều An vẫn chưa dám tin những gì vừa diễn ra, cô không tin vào mắt mình, cũng không tin được tai vừa nghe thấy gì. Khi cánh tay kia vừa buông lỏng, cô vội vã lùi lại phía sau mấy bước
Người đàn ông trước mặt cô đúng là Phương Minh Trung ư. ý anh nói chính là vì lo lắng cô xảy ra chuyện nên mới chạy đi tìm cô cả đêm. Là anh chủ động ôm cô trong lòng sao.
Dòng ký ức năm nào ùa về, anh chỉ mong cô cút khỏi ngôi nhà ấy, biến khỏi cuộc đời anh vậy mà giờ li hôn đã ba năm anh lại nói sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ông trời đang trêu ngươi cô hay anh đang tự mỉa mai chính mình.
Không kìm nén được cảm xúc, hai hàng nước mắt Kiều An thi nhau rơi xuống, từng giọt nước mắt trong suốt như chính sự trống rỗng trong tâm trí cô lúc này.
Nhìn Kiều An khóc như vậy, Phương Minh Trung cũng bất giác hiện lên trong đầu hình ảnh cô gái bị anh mắng chửi thậm tệ trong ngôi biệt thự của ông bà năm đó. Khi ấy cô cũng khóc, cũng sợ, cũng giải thích cho anh vậy mà anh lại không để một lời nào vào tai mình.

Chương 51: Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi em những chuyện trước đây."
Dòng ký ức năm nào ùa về, anh chỉ mong cô cút khỏi ngôi nhà ấy, biến khỏi cuộc đời anh vậy mà giờ li hôn đã ba năm anh lại nói sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ông trời đang trêu ngươi cô hay anh đang tự mỉa mai chính mình.
Không kìm nén được cảm xúc, hai hàng nước mắt Kiều An thi nhau rơi xuống, từng giọt nước mắt trong suốt như chính sự trống rỗng trong tâm trí cô lúc này.
Nhìn Kiều An khóc như vậy, Phương Minh Trung cũng bất giác hiện lên trong đầu hình ảnh cô gái bị anh mắng chửi thậm tệ trong ngôi biệt thự của ông bà năm đó. Khi ấy cô cũng khóc, cũng sợ, cũng giải thích cho anh vậy mà anh lại không để một lời nào vào tai mình.
Phương Minh Trung cố nén lại cảm giác đau nhói trong bụng, lấy hết can đảm nói ra hai từ.
" xin lỗi."
Thấy Kiều An ngước mắt lên nhìn mình, Phương Minh Trung lại tiếp tục
" Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi em những chuyện trước đây."
Cảm giác đau mỗi lúc lại tăng lên nhưng Phương Minh Trung vẫn cố gắng gượng.
" Sau khi em đi tôi mới biết mình đã sai nhiều thế nào."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom