Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Làm thủ tục li hôn
Sáng hôm sau, Kiều An vẫn bình thản dậy nấu ăn sáng như mọi ngày.
Khi Phương Minh Trung còn đang uể oải thì gửi thấy mùi thơm của đồ ăn bay ra, anh đi vào phòng bếp định ăn sáng như mọi ngày, thế nhưng hiện thực đã làm Phương Minh Trung tỉnh ngủ hẳn.
Trên bàn ăn chỉ có một phần đồ ăn của Kiều An, còn cô cũng thong dong thưởng thức bữa sáng như thể chẳng nhìn thấy người vừa vào.
Khi Phương Minh Trung còn đang thả suy nghĩ trên trời thì Kiều An đã ăn xong.
Lúc bước ra ngoài cô còn không quên nhắn nhủ một câu.
" Tổng giám đốc Trung, hẹn gặp anh tại toà án lúc 9 giờ nhé".
Câu nói này như đã kéo được tâm trí Phương Minh Trung đang bay bổng trên trời về với chủ nhân của nó.
Chính là nhắc nhở anh nhớ đến đúng giờ để giải quyết việc li hôn của 2 người.
Cái bụng đói của anh như linh cảm được trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông đang có biến đổi không hề nhẹ, nó không còn dám reo hò đình công như 5 phút trước nữa.
Phương Minh Trung nhếch môi cười khẩy, trong lòng thầm nghĩ:
Li hôn cũng tốt, dẫu sao cuộc hôn nhân này cũng không phải nguyện ý của anh. Đã không thể dung hoà thì nên giải thoát. Điều đó sẽ tốt cho cả 2.
9 giờ sáng, chiếc xe đắt đỏ dừng lại trước toà án nhân dân. Khi người bước xuống là Phương Minh Trung thì mấy phóng viên chuyên săn tin gần đó còn nghĩ hôm nay anh đến để đăng ký kết hôn.
Đám phóng viên trông ngóng, đợi chờ xem vị thiên kim nhà nào sẽ bước vào tiếp theo. Khổ là họ đợi nửa ngày vẫn k thấy chiếc xe đắt đỏ thứ 2 nào dừng lại sau Phương Minh Trung.
Trong không khí yên tĩnh đến lạ thường, sự yên lặng đến nghe được cả tiếng ngòi bút đang di chuyển.
Hai người ngồi lặng lẽ ký tên.
Một thân ảnh cao lớn cùng bộ tây trang đắt tiền toát lên vẻ thành đạt, khí chất. Một bóng dáng nhỏ bé đội mũ lưỡi trai lụp xụp, từ đầu đến chân tất cả đồ của cô đều mang nhãn hiệu " vẻ hè".
Thật khó để người ta liên hệ sự ràng buộc giữa 2 người này. Dường như 2 người là của 2 thế giới khác nhau.
Phương Minh Trung nhìn cô tâm trạng có chút khó tả, cuối cùng anh vẫn hạ giọng mở lời:
" Tôi sẽ chuyển cho cô 2 tỉ và để cô đứng tên căn nhà đang ở, coi như là phí bồi thường li hôn"
Kiều An vẫn ngồi lặng lẽ, thậm chí chẳng buồn nhìn lên anh, giọng nói lạnh lùng như có như không.
" Không cần đâu, tôi sẽ không lấy gì hết dù chỉ 1 xu lẻ, những gì là của tôi mang đến thì tôi mang đi vậy thôi."
Trước thái độ này, Phương Minh Trung rất khó chịu, anh bắt đầu châm chọc.
" Bộ đồ này hợp với cô đấy, tôi muốn xem cô dựa hơi nhà họ Phương lâu vậy rồi, bây giờ ra ngoài sẽ chịu khổ được bao lâu"
Kiều An trước sau vẫn 1 thái độ cho Phương Minh Trung ăn bơ.
Không phải cô vẫn nhút nhát không dám phản bác lại anh, mà là cô sợ tiếp lời chọc giận Phương Minh Trung sẽ gây khó dễ việc li hôn cho cô.
Cô chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân này 1 cách nhanh chóng mà thôi.
30 phút sau, giấy chứng nhận li hôn đã được đóng dấu. Cuối cùng cuộc hôn nhân nặng nề này cũng được giải thoát.
Cầm tờ giấy li hôn, trong lòng Kiều An có chút hụt hẫng thoáng qua nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy lại tinh thần:
" Như vậy cũng tốt".
" Trần Kiều An, mày đã nhu nhược đủ rồi"
" Ngày mai nhất định sẽ tốt hơn."
Nghĩ vậy cô thấy tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều. Vừa muốn nhấc chân rời đi thì 1 giọng nói quen thuộc truyền đến.
" Sau này cô tự lo liệu tốt cho mình đi".
" Trước giờ tôi vẫn luôn lo liệu tốt cho mình, không lẽ anh từng lo liệu cho tôi sao."
Câu nói này của Kiều An làm Phương Minh Trung đắng họng, nhất thời không biết phải nói gì. Đúng là trước giờ anh chưa từng quan tâm cô 1 chút nào. Với cô anh chỉ thấy chán ghét, muốn chạy còn không được nói gì đến thương.
" Rời xa anh, nhất định tôi sẽ sống tốt."
" Tiện đây tôi cũng chúc anh hạnh phúc bên ánh trăng sáng trong lòng anh."
" À, mà quên không nhắc anh. Sau này tình yêu của anh không màu nắng thì đừng tìm đến tôi ăn vạ. Như vậy tôi sẽ rất cảm kích anh đấy."
Đúng là chọc cười chết anh rồi. Phương Minh Trung anh là ai chứ, những bóng hồng vây quanh anh muốn đuổi đi còn không hết, anh lại phải chạy đi ăn vạ vợ cũ sao. Chưa kể hai từ "ăn vạ" này cũng quá là chói tai rồi.
Lúc trước ở cùng anh, ngày nào cũng tỏ ra ngọt ngào, hiền dịu, nịnh nọt anh vậy mà vừa cầm tờ giấy li hôn trong tay lại dám dạy dỗ anh sao. Cô lấy đâu ra cái dũng khí này chứ.
Trong lòng Phương Minh Trung thầm oán trách:
" Thật là... tốc độ lật mặt của cô còn nhanh hơn cả tốc độ lật bàn tay của anh."
Phương Minh Trung còn đang miên man suy nghĩ oán trách khi quay lại hiện thực thì Kiều An đã đi từ lúc nào, đến cái bóng cũng chẳng còn.
Phương Minh Trung : "..."
Chương 7: Tìm việc làm
Bỏ lại Phương Minh Trung ở toà án, Kiều An trở về gọi cho Thanh Tâm 1 cuộc điện thoại.
20 phút sau:
" Kiều An, có thật là cậu không đấy? Doạ chết mình rồi.?
Vừa bước chân vào, Thanh Tâm đã kinh ngạc, mắt chữ o, miệng chữ a nhìn Kiều An.
Kiều An lúc này nở 1 nụ cười rạng rỡ
" Doạ gì chứ".
" Mình đã tự giam mình 2 năm qua, hôm nay chỉ muốn tự thưởng cho bản thân 1chút thôi."
Dù được nhà họ Phương giàu có chống lưng nhiều năm nay, ông bà Phương cũng cưng chiều cô như đứa cháu gái ruột trong nhà nhưng Kiều An luôn chi tiêu rất tiết kiệm.
Khi đi học cô luôn sắp xếp thời gian học để đi làm thêm. Các kỳ nghỉ lễ, nghỉ hè cũng chưa bao giờ Kiều An bỏ phí thời gian. Hàng tháng ông Phương đều gửi tiền tiêu vặt cho cô đều đặn thế nhưng cô rất ít dùng đến. Phần lớn cô đều dùng số tiền làm thêm được để chi tiêu cho sinh hoạt hàng ngày.
Khi làm vợ Phương Minh Trung, cô vẫn giữ thói quen tiết kiệm, không quần áo lụa là, không sống xa hoa lãng phí.
Thế nhưng ngày hôm nay, cô đặt bàn ăn ở 1 nhà hàng cao cấp bậc nhất thành phố, gọi những món ăn đắt đỏ của nhà hàng.
Cô muốn ăn 1 bữa thịnh soạn tự thưởng cho bản thân, coi như chào mừng bản thân ra nhập thế giới những người độc thân vui vẻ.
Khi nghe Kiều An kể lại cuộc nói chuyện với Phương Minh Trung ở toà án, Thanh Tâm cười đến không ngậm miệng lại được. Cô nàng vừa ăn vừa tán thưởng bạn.
Thanh Tâm: " Đúng, đúng, cậu phải mạnh mẽ như vậy chứ, như vậy mới đúng là Kiều An mình đã quen."
" Mà tiếp theo cậu có dự định gì không?"
Kiều An: " Mình muốn ăn trực nhà cậu mấy hôm, tìm nhà rồi tìm việc có được không?"
Thanh Tâm: " Tìm việc sao?"
Kiều An: " Mình đã gửi cv cho 1 số công ty nhưng họ đều cần người có kinh nghiệm, mà mình thì..."
Giọng Kiều An trùng xuống, trong ánh mắt thoáng lên chút buồn.
Khi ra trường cô đi làm còn chưa được 1 tháng thì kết hôn, sau đó lại rửa tay gác kiếm để làm một cô vợ hiền. Giờ đây đúng là khó khăn cho cô trong công việc.
Ánh mắt Thanh Tâm chợt sáng lên.
" Cậu đến công ty anh mình đi, công ty anh mình đang tuyển dụng rất nhiều vị trí, còn đang chọn cả người sang nước ngoài bồi dưỡng ấy".
Kiều An: " Thật sao? Nhưng..."
Ánh mắt cô sáng lên 1 tia hi vọng rồi lại chợt trùng xuống.
Như hiểu được suy nghĩ của bạn, Thanh Tâm tiếp lời:
" Một sinh viên ưu tú như cậu sao lại có vẻ mặt này chứ."
" Tự tin lên, mình tin cậu làm được. Lúc đi học không phải cậu đã có rất nhiều giải thưởng sao."
" Nếu không chuyên tâm làm cô vợ hiền có lẽ giờ này cậu đã là một nhân vật có tiếng trong ngành rồi ấy."
Nói đến đây trong lòng Thanh Tâm lại thầm chửi Phương Minh Trung. Nếu không có anh ta thì sự nghiệp của Kiều An đã không bị dang dở như bây giờ.
Suy nghĩ một lúc, Kiều An thấy đây cũng là một cơ hội cho mình, với cô lúc này chỉ cần có cơ hội nhất định cô phải nắm bắt. Dù là chỉ có 1% thành công thì cô cũng phải thử sức. Dẫu sao cô cũng cần nuôi sống bản thân, không thể không liều mình phấn đấu cho được.
Ăn xong 2 cô gái vội vàng đến công cty thiết kế Tâm Anh.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Cao Anh, 2 cô gái hồi hộp chờ câu trả lời.
Mặc dù Kiều An được em gái đích thân tiến cử và sau khi xem các mẫu thiết kể của Kiều An Cao Anh khá ấn tượng, nhưng bản thân là người làm kinh doanh anh ta không muốn bị lãng phí tiền của mình vì vậy vẫn giao cho Kiều Anh thêm 1 đề bài thử thách.
Miệt mài cả tiếng đồng hồ cuối cùng Kiều An cũng hoàn thành tác phẩm của mình.
Khi nhận tác phẩm của Kiều An, Cao Anh lộ rõ sự hài lòng trên khuôn mặt, anh đánh giá cao tính sáng tạo trong tác phẩm, đặc biệt khi nghe Kiều An thuyết trình về ý nghĩa tác phẩm và ý tưởng của cô khi thiết kế tác phẩm này thì Cao Anh không ngớt lời khen ngợi cô. Anh nhìn thấy thấp thoáng phong cách sáng tác của mình trên cô gái trẻ trước mặt.
Cuối cùng Kiều An cũng xuất sắc qua được vòng phỏng vấn của Cao Anh
Khi biết hoàn cảnh hiện tại của Kiều An, Cao Anh đã đề xuất cô nên tham gia lớp học bồi dưỡng cho nhân viên của công ty bên nước ngoài
Với cô lúc này có thể rời xa thành phố này, rời xa mảng kí ức đau thương kia thật sự là rất tốt. Hơn nữa qua đó cô còn có thể học tập, có thể tìm lại những kiến thức đã mai một trong 2 năm qua cho bản thân quả là điều tuyệt vời.
Một cơ hội hiếm có, ngay cả trong mơ cô cũng chẳng dám mơ. Kiều An không do dự chút nào, ngay lập tức đồng ý. Quyết định ngay hôm sau sẽ khởi hành luôn
Dường như trong suốt 2 năm làm vợ Phương Minh Trung cô chưa hề cảm thấy vui vẻ như bây giờ.
Cho tới lúc này cô mới biết niềm hạnh phúc của một người không nhất định phải đến từ người mình yêu.
Chương 8: Ra tay.
Ra khỏi công ty, Thanh Tâm lái xe đến phim trường để chuẩn bị quay cảnh đêm.
Gia thế của Thanh Tâm cực tốt, có thể nói cô sinh ra đã đứng trên vạch đích. Thế nhưng bản tính không khuất phục, thích cái mới lạ vì vậy chẳng thể an phận tiếp quản gia ghiệp cùng anh trai. Thay vào đó cô lại chọn con đường mạo hiểm, tự mình bươn chải trong giới giải trí để chứng minh bản thân.
Kiều An bắt xe trở về căn biệt thự vùng ngoại ô.
Cô thấy rằng cần nói với ông bà Phương 1 tiếng trước khi đi.
Giọng bà cụ đầy xót xa : " Con bé ngốc này, sao phải đi tận nước ngoài xa xôi chứ".
Ông cụ nghiêm giọng nhìn cô nói: " Bây giờ con không còn là vợ của Minh Trung nhưng con là cháu gái của chúng ta. Ông bà sẽ lo cho con."
Năm đó ông đã nhận lời gửi gắm của ông nội cô, những năm nay ông bà Phương luôn coi cô như con cháu ruột trong nhà, từng ấy năm cũng xem như chứng kiến cô trưởng thành.
Cuộc hôn nhân của cô và Phương Minh Trung là do ông bà sắp đặt,
Một phần vì ông bà tin cô sẽ là mảnh ghép phù hợp nhất với Phương Minh Trung,
Một phần vì ông bà thương cô, muốn cho cô những điều tốt đẹp nhất. Đứa cháu trai của ông trong thành phố này cũng thuộc hàng cực phẩm cả về dung mạo, khí chất hay trình độ, cái gia sản đồ sộ này ông bà cũng muốn để cô làm nữ chủ nhân.
Chẳng ai ngờ nhã ý của ông bà lại làm cô chịu tổn thương trong hôn nhân như vậy.
Bà cụ nói tiếp : " Con từ chức đi, thời gian này cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Ông Phương: Ta sẽ sai người tìm chỗ ở mới cho con, sau này sẽ sắp xếp cho con 1 công việc phù hợp với chuyên ngành con học.
Hốc mắt Kiều An đỏ dần lên. Cô cảm nhận được tình cảm thương yêu của ông bà.
Từ khi ông nội cô mất, chỉ còn lại ông bà Phương coi cô là người thân. Cô nhớ những ngày cô đi học, cuối tuần nào ông bà cũng sai dì Hà mang đồ ăn cho cô, sợ cô tiết kiệm quá mức nên lúc nào cũng mua sẵn đồ ăn chất đầy trong tủ lạnh cho cô.
Nhưng giờ đây cô đã trưởng thành, cô không thể dựa dẫm mãi vào ông bà được. Đã đến lúc cô nên bước đi trên đôi chân của mình.
Kiều An hít 1 hơi ổn định cảm xúc trong lòng :
" Ra nước ngoài cũng tốt ạ, con có thể học hỏi được nhiều điều."
" Hơn nữa con chỉ đi 1 năm thôi. Rất nhanh sẽ quay về ạ"
Thấy cô kiên định như vậy ông bà Phương cũng đành chấp nhận.
Buổi tối Kiều An quay lại ngôi nhà cũ dọn đồ, cô nghĩ sáng mai phải bay sớm nên sẽ dọn thật nhanh rồi về ngủ 1 giấc cho tỉnh táo.
Đúng như dự định, Kiều An thu dọn thật nhanh, từ quần áo, đồ dùng cá nhân, ngay cả 1 cái kẹp tóc cũng không để lại, xoá sạch mọi dấu vết như thể cô chưa từng xuất hiện tại đây.
Vừa kéo hành lý ra khỏi cửa, một giọng nói đầy khiêu khích vang lên.
" Trần Kiêu An, cuối cùng cô cũng nhận ra nơi thuộc về mình rồi sao?"
Kiều An: " Nhanh vậy sao, đồ tôi chơi chán, vừa mới vứt đi đã có người muốn nhặt à."
" Lâm Tuệ Mẫn, nếu cô mở miệng xin, tôi sẽ mang tận nơi tặng, cần gì phải hạ mình đi nhặt lại như thế, không thấy mất mặt lắm sao."
Lâm Tuệ Mẫn : " cô..."
Một cánh tay giơ lên, khi gần chạm đến mặt Kiều An chợt bị túm chặt lại trên không trung.
Bốp...
Một tiếng kêu chói tai vang lên. Kiều An dùng một tay đỡ cánh tay Lâm Tuệ Mẫn, tay còn lại tặng cho cô ta một bạt tai.
Cái tát này cô đã dùng hết lực của cánh tay, ngay cả lòng bàn tay cô còn thấy rát, khỏi phải nói Lâm Tuệ Mẫn đau thế nào.
Nhìn dấu tay đỏ in trên mặt cô ta, Kiều An nhếch môi lạnh lùng tuyên bố : " Tôi chỉ tự vệ thôi, đừng ai mong ức hiếp tôi nữa."
Nói xong cô buông cánh tay còn lại ra nhưng ngay lúc đó Lâm Tuệ Mẫn lại mềm nhũn mà ngã xuống đất, miệng không quên kêu 1 tiếng bi thảm, ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ khiêu khích.
Ngay sau đó, một thân hình cao lớn đẩy cô ra lao vào đỡ Lâm Tuệ Mẫn dậy. Lúc này dáng vẻ Lâm Tuệ Mẫn như con mèo con bị doạ sợ nép chặt vào lòng anh.
" Em chỉ muốn mang cho anh chút đồ ăn, nhưng cô ấy lại nói em là loại tiểu tam vô liêm xỉ."
" Kiều An, thật sự chúng tôi chỉ là bạn thôi, tôi xin..."
Phương Minh Trung: " Không cần phải xin lỗi cô ta".
Ánh mắt Phương Minh Trung đầy giận dữ nhìn sang Kiều An.
" Cô còn tư cách gì ở đây đánh người, mau xin lỗi cô ấy đi."
" Xin lỗi cô ta sao". Dứt lời Kiều An lao vào lôi Lâm Tuệ Mẫn ra khỏi lồng ngực Phương Minh Trung.
Bốp...
Lại một tiếng kêu chói tai vang lên, Kiều An ra tay với tốc độ chóng mặt ngay cả Phương Minh Trung cũng không kịp phản ứng lại.
Lúc này Lâm Tuệ mẫn bủn rủn hai chân đến đứng không vững, nhìn bộ dạng cô ta thật khó coi.
Kiều An tiến đến sát mặt cô ta gằn từng chữ:
" Nói tôi ức hiếp cô, nếu tôi không làm, cô sẽ mang tiếng điêu ngoa đấy, tôi chỉ đang giúp cô thôi.
Nhìn dấu tay 2 bên má Lâm Tuệ Mẫn, Kiều An tỏ vẻ hài lòng rồi kéo hành lý rời đi.
Chương 9: Ngày trở về
Phương Minh Trung cực kì sốc trước sự việc kia. Nếu không phải tự mình mắt thấy tai nghe thì anh không thể tin được.
Cô gái ngày hôm qua vẫn còn tỏ ra nhu mì lễ phép, chớp mắt một cái lại có thể ra tay đánh người. Anh không biết đâu mới là bản chất thật sự của người đã sống cùng mình suốt 2 năm qua.
Tiếng nấc nghẹn ngào của Lâm Tuệ Mẫn làm Phương Minh Trung giật mình, lúc này anh mới vội vàng đỡ cô ta đứng lên.
Một giọng nói giả trân ngọt ngào yếu ớt: " Minh Trung, em chỉ muốn mang đến chút đồ ăn tối cho anh. Em..."
" Được rồi, lần sau em không cần vất vả vậy đâu, cũng đừng tự vào đây nữa, đưa lại chìa khoá cho anh đi."
" Để Bảo Lâm đưa em về."
Sắc mặt Lâm Tuệ Mẫn nóng dần lên, cô ta vốn định nói thêm mấy câu đổ tội lên đầu Kiều An ai ngờ anh lại chặn ngang, còn buông ra những câu lạnh lùng như vậy.
Nhìn sắc mặt không biểu cảm của Phương Minh Trung cô ta chỉ đành giao lại chùm chìa khoá căn nhà.
Biết được buổi sáng bọn họ đã làm thủ tục li hôn, cô ta khéo léo nói những lời đầy hàm ý, thuận lợi lấy được chìa khoá căn nhà từ chỗ trợ lí của anh.
Viễn cảnh một không gian lãng mạn chỉ có 2 người cùng uống rượu vang và ở bên nhau của cô ta đã hiện lên không biết bao nhiêu lần, giờ đây hiện thực lại cách xa tưởng tượng.
Trong lòng cô ta không ngừng ngào thét cái tên Kiều An đầy oán hận.
Sinh ra đã ở vạch đích của bao người, lúc nào bên tai cô ta cũng là những lời nịnh nọt của người khác. Vậy mà hôm nay lại bị Kiều An ra tay không chút kiêng nể. Sự nhục nhã ngày hôm nay cô ta phải chịu, nhất định sẽ trả lại gấp bội phần.
Sau Khi Lâm Tuệ Mẫn đi, Phương Minh Trung mới mở cửa vào nhà.
Vừa đặt chân vào trong không khí đã xộc lên mùi trống vắng.
Không còn bóng dáng của ai đó, không có mùi thơm của món ăn bay ra, trên giá dép cũng chỉ còn lại của anh, tủ quần áo trống trơn, bàn trang điểm cũng không còn 1 lọ mĩ phẩm.
Cả căn nhà rộng lớn chỉ có tiếng anh thở dài. Anh chán ghét cô như vậy, mỗi ngày anh đều cố tình làm khó cô thế nhưng hôm nay về nhà không có cô trong lòng anh lại có chút lạnh lẽo.
.
.
.
3 Năm sau.
Trên chiếc xe sang trọng:
" An cô nương, cho mình đi ăn được không?"
Kiều An nhìn sang Thanh Tâm không khỏi bật cười.
" Đừng cười nữa, mình quay cả ngày rồi chạy tới đây đón cậu, dạ dày của mình đang đình công đây này."
Quả thật ngày hôm nay Thanh Tâm đã bận rộn quay ngoại cảnh từ sáng sớm, buổi chiều lại chụp ảnh quảng cáo.
Để kịp giờ tới đón Kiều An trở về sau 3 năm ra nước ngoài, cô đã phải liên hệ nhiếp ảnh gia chụp cả trưa để đẩy nhanh tiến độ công việc.
Cả 1 ngày không ăn, bảo sao dạ dày của cô không đình công cho được.
Kiều An vừa vỗ vai Thanh Tâm vừa cười nói:
" Được rồi, mình cũng đang đói, cậu chọn địa điểm đi, mình mời cậu nhé."
Hai mắt Thanh Tâm sáng lên cười khoái trí:
" Được, là cậu nói nhé, nhất định mình không lương tay đâu đấy.
Sau khi thoả mãn bao tử, 2 cô gái cùng nhau đến siêu thị. Kiều An muốn mua thêm đồ dùng cá nhân.
Khi đang chọn đồ, cả hai người cùng hoảng hốt nhìn lên.
Rầmmmm...
Chiếc xe đựng hàng bên Kiều An bị 1 cậu bé chạy qua va phải lao thẳng vào hàng trưng bày nước ngọt giữa lối đi.
Tiếng động lớn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong siêu thị.
Khi mọi người còn đang kinh sợ thì Kiều An bắt gặp ánh mắt quen thuộc.
Trước mặt cô là 1 thân ảnh cao lớn, mang tây trang đắt tiền, bên cạnh là một dáng người mảnh mai xinh đẹp.
" Kiều An, là cô thật sao? " _ Một giọng nói ngọt ngào truyền đến, chính là cô ta- Lâm Tuệ Mẫn.
Kiều An đưa ánh mắt chán ghét nhìn lên: " Là tôi, ngạc nhiên à."
" Tôi về rồi, đừng ngạc nhiên, cứ chọn đồ tiếp đi nhé."
Nói rồi cô nở 1 nụ cười rạng rỡ bỏ đi.
Thái độ khiêu khích này làm Lâm Tuệ Mẫn tức hộc máu, còn người bên cạnh lại bị nụ cười của cô làm chói mắt, anh lặng lẽ đứng nhìn bóng lưng cô rời đi. Bóng lưng lạnh lùng như khi cô rời khỏi căn nhà mình năm đó.
" An à...." _ Giọng Thanh Tâm có chút lo lắng.
" Đừng lo, 3 năm nay mình đã quên anh ta rồi, với mình bây giờ anh ta chỉ là 1 người chồng cũ không quan trọng."
Đúng vậy, khi li hôn cô đã tự nói, sau này gặp lại cũng xem như người xa lạ, điều quan trọng với cô bây giờ chính là kiếm tiền và hưởng thụ cuốc sống.
Chọn đồ xong 2 cô gái trở về căn chung cư của Thanh Tâm.
Vốn định đêm nay sẽ hàn huyên sau 3 năm xa cách nhưng sau khi tắm xong còn chưa kịp tâm sự câu nào, cả hai cô gái cùng lăn ra ngủ ngon lành.
Thanh Tâm đã bận rộn cả 1 ngày quay quay chụp chụp, Kiều An đã ngồi cả một chặng đường bay dài, lúc này được ngủ chính là chân ái của hai cô gái.
Chương 10: Nhận chức
Ngày hôm sau Thanh Tâm lái xe đưa Kiều An đến công ty.
Công ty Tâm Anh, Trong phòng tổng giám đốc Cao Anh.
" Tổng giám đốc, tôi đến rồi". Kiều An nhẹ giọng đầy lễ phép.
Người đàn ông đang múa bút trên tập bản thảo chợt dừng lại. Khi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ sự vui vẻ.
" Về rồi sao? Cô vất vả rồi."
Kế hoạch là cho Kiều An đi bồi dưỡng 1 năm. Sau khi cô sang Mỹ, công ty anh liền nhận được các hợp đồng bên phía đối tác.
Thời gian đầu Cao Anh còn đích thân sang xử lí công việc, sau này biểu hiện của Kiều An và nhóm nhân viên được cử đi học tập rất xuất sắc. Cao Anh quyết định thành lập 1 văn phòng đại diện bên Mỹ giao cho chính Kiều An phụ trách.
Đó cũng là lí do kéo dài thời gian bên Mỹ của Kiều An lên đến 3 năm.
Kiều An: " Tổng giám đốc, đừng nói vậy. Năm đó anh đã cho tôi cơ hội, tôi chỉ đang dốc sức chứng minh bản thân thôi."
" Hi vọng không làm anh thất vọng vì quyết định năm đó".
Cao Anh: " Đúng là không thất vọng, biểu hiện của cô rất tốt, may mà năm đó tôi đã không bỏ lỡ 1 nhân tài."
Giọng người đàn ông đầy tán thưởng, trong lòng Kiều An cũng cảm thấy vui vẻ. Trước đây Phương Minh Trung luôn xem thường cô, lâu dần trong long cô cũng mang mặc cảm mình là người vô dụng.
Kiều An không thể không công nhận, việc được người khác khen ngợi, cổ vũ, công nhận thành tựu của mình thật tốt, nó giúp cô có thêm động lực phấn đấu mỗi ngày.
Nếu không rời khỏi Phương Minh Trung, có lẽ giờ này cô vẫn đang đeo tạp dề đứng ở bếp.
Giọng nói ôn hoà của người đàn ông lại truyền đến: " Đã sẵn sàng nhận chức chưa?"
" Đã sẵn sàng" . Kiều An nở 1 nụ cười toả nắng, trong giọng nói tràn đầy năng lượng.
Cao Anh: " Cô giúp tôi quản lí bộ phận thiết kế đi."
Kiều An: "Tôi..."
Cao Anh: " Có vấn đề gì sao?"
Kiều An: "Tôi sợ năng ...."
Cô muốn nói cô không có kinh nghiệm quản lí nhưng lời còn chưa nói hết thì:
Cao Anh: " Công việc bên Mỹ cô đã xử lí rất tốt, hơn nữa đưa cô đi nước ngoài học tập không phải để cô mang vẻ mặt tự ti này về báo cáo đâu."
Kiều An như được tiếp thêm dũng khí. Đúng vậy, ở bên Mỹ cô đã nỗ lực học hỏi, mọi công việc bên đó cũng là tự tay cô giải quyết. Bây giờ cô nên tự tin nhận chức mới đúng.
Kiều An: " Cảm ơn sếp đã chiếu cố. Nhất định không để anh thất vọng."
Cao Anh giơ tay biểu thị sự khích lệ cô.
Năm đó, ngay khi thấy những bản vẽ của cô trong buổi phỏng vấn Cao Anh đã nghĩ cô nhất định sẽ là nhân tố sáng giá trong ngành. Kết quả là sau 3 năm đã chứng minh nhận định của anh là đúng.
Giao bộ phận thiết kế cho cô anh thật sự an tâm. So với một nhân viên bằng cấp anh thích một nhân viên thể hiện năng lực bằng hành động hơn.
Cao Anh: " Cô qua bộ phận thiết kế chào hỏi đi, buổi chiều cho cô nghỉ để chuẩn bị, ngày mai bắt đầu làm việc."
Kiều An: " Cảm ơn sếp!"
Buổi chiều, Kiều An tới nghĩa trang thành phố.
Đã 3 năm rồi, cô muốn đến thăm những người thân của mình.
Gió chiều vi vút từng cơn, cô gái trẻ quỳ trước những tấm bia mộ lạnh lẽo.
Hai mắt cô ngấn lệ, giọng nói có chút lạc đi. Đứng trước những người thân của mình, trong lòng cô có chút dịu lại sau bao xô bồ cuộc sống, cũng có chút xót xa của nhớ thương.
" Con đã về rồi, xin lỗi đã để mọi người đợi con lâu như vậy."
Bàn tay cô run run sờ lên khuôn mặt trên tấm bia mộ, những kí ức trong cô ùa về.
Trước đây cô cũng như bao đứa trẻ khác, được bố mẹ nâng niu, cưng chiều như cô công chúa nhỏ.
Bố mẹ cô qua đời, cuộc sống của cô chỉ còn có ông nội, dù là nghèo khó nhưng ít ra cô vẫn còn có người thân. Đến khi ông nội qua đời cuộc sống của ông trở nên cô độc. Mỗi khi lễ tết, nhìn nhà nhà quây quần bên nhau cô thật sự rất thèm khát.
Kiều An miên man trong dòng hồi ức, cô cứ quỳ mãi như vậy đến khi có cảm giác tê buốt từ chân truyền cô mới giật mình sực tỉnh.
Mặt trời đã tắt nắng từ lâu, gió cũng thổi mạnh hơn, Kiều An mơ màng đứng dậy, có lẽ đã quỳ gối quá lâu, bỗng dưng đứng lên làm cô lảo đảo. Khi tưởng như cô sẽ ngã xuống thì một cánh tay đưa ra đỡ lấy cô.
" Cảm ơn" Kiều An nhanh chóng lấy lại thăng bằng quay sang nhìn người bên cạnh.
" Sao anh lại ở đây?" Vừa nhìn sang, trong mắt Kiều An chứa đựng sự kinh ngạc.
" Sợ cô bị ma bắt nên đợi cô về". Giọng người đàn ông thong dong lạnh lùng như có như không, khoé môi cong lên 1 nụ cười trêu chọc.
"Phương Minh Trung" . Kiều An cau mày lườm anh 1 cái rồi xoay người bỏ đi.
Vô tình thấy cô ở trạm xe trước công ty anh đã đi theo cô cả đoạn đương dài, không ngờ cô lại ngây ngốc ở đây cả buổi chiều.
Lại một lần nữa anh bị bỏ lại sau bóng lưng lạnh lùng.
Sáng hôm sau, Kiều An vẫn bình thản dậy nấu ăn sáng như mọi ngày.
Khi Phương Minh Trung còn đang uể oải thì gửi thấy mùi thơm của đồ ăn bay ra, anh đi vào phòng bếp định ăn sáng như mọi ngày, thế nhưng hiện thực đã làm Phương Minh Trung tỉnh ngủ hẳn.
Trên bàn ăn chỉ có một phần đồ ăn của Kiều An, còn cô cũng thong dong thưởng thức bữa sáng như thể chẳng nhìn thấy người vừa vào.
Khi Phương Minh Trung còn đang thả suy nghĩ trên trời thì Kiều An đã ăn xong.
Lúc bước ra ngoài cô còn không quên nhắn nhủ một câu.
" Tổng giám đốc Trung, hẹn gặp anh tại toà án lúc 9 giờ nhé".
Câu nói này như đã kéo được tâm trí Phương Minh Trung đang bay bổng trên trời về với chủ nhân của nó.
Chính là nhắc nhở anh nhớ đến đúng giờ để giải quyết việc li hôn của 2 người.
Cái bụng đói của anh như linh cảm được trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông đang có biến đổi không hề nhẹ, nó không còn dám reo hò đình công như 5 phút trước nữa.
Phương Minh Trung nhếch môi cười khẩy, trong lòng thầm nghĩ:
Li hôn cũng tốt, dẫu sao cuộc hôn nhân này cũng không phải nguyện ý của anh. Đã không thể dung hoà thì nên giải thoát. Điều đó sẽ tốt cho cả 2.
9 giờ sáng, chiếc xe đắt đỏ dừng lại trước toà án nhân dân. Khi người bước xuống là Phương Minh Trung thì mấy phóng viên chuyên săn tin gần đó còn nghĩ hôm nay anh đến để đăng ký kết hôn.
Đám phóng viên trông ngóng, đợi chờ xem vị thiên kim nhà nào sẽ bước vào tiếp theo. Khổ là họ đợi nửa ngày vẫn k thấy chiếc xe đắt đỏ thứ 2 nào dừng lại sau Phương Minh Trung.
Trong không khí yên tĩnh đến lạ thường, sự yên lặng đến nghe được cả tiếng ngòi bút đang di chuyển.
Hai người ngồi lặng lẽ ký tên.
Một thân ảnh cao lớn cùng bộ tây trang đắt tiền toát lên vẻ thành đạt, khí chất. Một bóng dáng nhỏ bé đội mũ lưỡi trai lụp xụp, từ đầu đến chân tất cả đồ của cô đều mang nhãn hiệu " vẻ hè".
Thật khó để người ta liên hệ sự ràng buộc giữa 2 người này. Dường như 2 người là của 2 thế giới khác nhau.
Phương Minh Trung nhìn cô tâm trạng có chút khó tả, cuối cùng anh vẫn hạ giọng mở lời:
" Tôi sẽ chuyển cho cô 2 tỉ và để cô đứng tên căn nhà đang ở, coi như là phí bồi thường li hôn"
Kiều An vẫn ngồi lặng lẽ, thậm chí chẳng buồn nhìn lên anh, giọng nói lạnh lùng như có như không.
" Không cần đâu, tôi sẽ không lấy gì hết dù chỉ 1 xu lẻ, những gì là của tôi mang đến thì tôi mang đi vậy thôi."
Trước thái độ này, Phương Minh Trung rất khó chịu, anh bắt đầu châm chọc.
" Bộ đồ này hợp với cô đấy, tôi muốn xem cô dựa hơi nhà họ Phương lâu vậy rồi, bây giờ ra ngoài sẽ chịu khổ được bao lâu"
Kiều An trước sau vẫn 1 thái độ cho Phương Minh Trung ăn bơ.
Không phải cô vẫn nhút nhát không dám phản bác lại anh, mà là cô sợ tiếp lời chọc giận Phương Minh Trung sẽ gây khó dễ việc li hôn cho cô.
Cô chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân này 1 cách nhanh chóng mà thôi.
30 phút sau, giấy chứng nhận li hôn đã được đóng dấu. Cuối cùng cuộc hôn nhân nặng nề này cũng được giải thoát.
Cầm tờ giấy li hôn, trong lòng Kiều An có chút hụt hẫng thoáng qua nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy lại tinh thần:
" Như vậy cũng tốt".
" Trần Kiều An, mày đã nhu nhược đủ rồi"
" Ngày mai nhất định sẽ tốt hơn."
Nghĩ vậy cô thấy tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều. Vừa muốn nhấc chân rời đi thì 1 giọng nói quen thuộc truyền đến.
" Sau này cô tự lo liệu tốt cho mình đi".
" Trước giờ tôi vẫn luôn lo liệu tốt cho mình, không lẽ anh từng lo liệu cho tôi sao."
Câu nói này của Kiều An làm Phương Minh Trung đắng họng, nhất thời không biết phải nói gì. Đúng là trước giờ anh chưa từng quan tâm cô 1 chút nào. Với cô anh chỉ thấy chán ghét, muốn chạy còn không được nói gì đến thương.
" Rời xa anh, nhất định tôi sẽ sống tốt."
" Tiện đây tôi cũng chúc anh hạnh phúc bên ánh trăng sáng trong lòng anh."
" À, mà quên không nhắc anh. Sau này tình yêu của anh không màu nắng thì đừng tìm đến tôi ăn vạ. Như vậy tôi sẽ rất cảm kích anh đấy."
Đúng là chọc cười chết anh rồi. Phương Minh Trung anh là ai chứ, những bóng hồng vây quanh anh muốn đuổi đi còn không hết, anh lại phải chạy đi ăn vạ vợ cũ sao. Chưa kể hai từ "ăn vạ" này cũng quá là chói tai rồi.
Lúc trước ở cùng anh, ngày nào cũng tỏ ra ngọt ngào, hiền dịu, nịnh nọt anh vậy mà vừa cầm tờ giấy li hôn trong tay lại dám dạy dỗ anh sao. Cô lấy đâu ra cái dũng khí này chứ.
Trong lòng Phương Minh Trung thầm oán trách:
" Thật là... tốc độ lật mặt của cô còn nhanh hơn cả tốc độ lật bàn tay của anh."
Phương Minh Trung còn đang miên man suy nghĩ oán trách khi quay lại hiện thực thì Kiều An đã đi từ lúc nào, đến cái bóng cũng chẳng còn.
Phương Minh Trung : "..."
Chương 7: Tìm việc làm
Bỏ lại Phương Minh Trung ở toà án, Kiều An trở về gọi cho Thanh Tâm 1 cuộc điện thoại.
20 phút sau:
" Kiều An, có thật là cậu không đấy? Doạ chết mình rồi.?
Vừa bước chân vào, Thanh Tâm đã kinh ngạc, mắt chữ o, miệng chữ a nhìn Kiều An.
Kiều An lúc này nở 1 nụ cười rạng rỡ
" Doạ gì chứ".
" Mình đã tự giam mình 2 năm qua, hôm nay chỉ muốn tự thưởng cho bản thân 1chút thôi."
Dù được nhà họ Phương giàu có chống lưng nhiều năm nay, ông bà Phương cũng cưng chiều cô như đứa cháu gái ruột trong nhà nhưng Kiều An luôn chi tiêu rất tiết kiệm.
Khi đi học cô luôn sắp xếp thời gian học để đi làm thêm. Các kỳ nghỉ lễ, nghỉ hè cũng chưa bao giờ Kiều An bỏ phí thời gian. Hàng tháng ông Phương đều gửi tiền tiêu vặt cho cô đều đặn thế nhưng cô rất ít dùng đến. Phần lớn cô đều dùng số tiền làm thêm được để chi tiêu cho sinh hoạt hàng ngày.
Khi làm vợ Phương Minh Trung, cô vẫn giữ thói quen tiết kiệm, không quần áo lụa là, không sống xa hoa lãng phí.
Thế nhưng ngày hôm nay, cô đặt bàn ăn ở 1 nhà hàng cao cấp bậc nhất thành phố, gọi những món ăn đắt đỏ của nhà hàng.
Cô muốn ăn 1 bữa thịnh soạn tự thưởng cho bản thân, coi như chào mừng bản thân ra nhập thế giới những người độc thân vui vẻ.
Khi nghe Kiều An kể lại cuộc nói chuyện với Phương Minh Trung ở toà án, Thanh Tâm cười đến không ngậm miệng lại được. Cô nàng vừa ăn vừa tán thưởng bạn.
Thanh Tâm: " Đúng, đúng, cậu phải mạnh mẽ như vậy chứ, như vậy mới đúng là Kiều An mình đã quen."
" Mà tiếp theo cậu có dự định gì không?"
Kiều An: " Mình muốn ăn trực nhà cậu mấy hôm, tìm nhà rồi tìm việc có được không?"
Thanh Tâm: " Tìm việc sao?"
Kiều An: " Mình đã gửi cv cho 1 số công ty nhưng họ đều cần người có kinh nghiệm, mà mình thì..."
Giọng Kiều An trùng xuống, trong ánh mắt thoáng lên chút buồn.
Khi ra trường cô đi làm còn chưa được 1 tháng thì kết hôn, sau đó lại rửa tay gác kiếm để làm một cô vợ hiền. Giờ đây đúng là khó khăn cho cô trong công việc.
Ánh mắt Thanh Tâm chợt sáng lên.
" Cậu đến công ty anh mình đi, công ty anh mình đang tuyển dụng rất nhiều vị trí, còn đang chọn cả người sang nước ngoài bồi dưỡng ấy".
Kiều An: " Thật sao? Nhưng..."
Ánh mắt cô sáng lên 1 tia hi vọng rồi lại chợt trùng xuống.
Như hiểu được suy nghĩ của bạn, Thanh Tâm tiếp lời:
" Một sinh viên ưu tú như cậu sao lại có vẻ mặt này chứ."
" Tự tin lên, mình tin cậu làm được. Lúc đi học không phải cậu đã có rất nhiều giải thưởng sao."
" Nếu không chuyên tâm làm cô vợ hiền có lẽ giờ này cậu đã là một nhân vật có tiếng trong ngành rồi ấy."
Nói đến đây trong lòng Thanh Tâm lại thầm chửi Phương Minh Trung. Nếu không có anh ta thì sự nghiệp của Kiều An đã không bị dang dở như bây giờ.
Suy nghĩ một lúc, Kiều An thấy đây cũng là một cơ hội cho mình, với cô lúc này chỉ cần có cơ hội nhất định cô phải nắm bắt. Dù là chỉ có 1% thành công thì cô cũng phải thử sức. Dẫu sao cô cũng cần nuôi sống bản thân, không thể không liều mình phấn đấu cho được.
Ăn xong 2 cô gái vội vàng đến công cty thiết kế Tâm Anh.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Cao Anh, 2 cô gái hồi hộp chờ câu trả lời.
Mặc dù Kiều An được em gái đích thân tiến cử và sau khi xem các mẫu thiết kể của Kiều An Cao Anh khá ấn tượng, nhưng bản thân là người làm kinh doanh anh ta không muốn bị lãng phí tiền của mình vì vậy vẫn giao cho Kiều Anh thêm 1 đề bài thử thách.
Miệt mài cả tiếng đồng hồ cuối cùng Kiều An cũng hoàn thành tác phẩm của mình.
Khi nhận tác phẩm của Kiều An, Cao Anh lộ rõ sự hài lòng trên khuôn mặt, anh đánh giá cao tính sáng tạo trong tác phẩm, đặc biệt khi nghe Kiều An thuyết trình về ý nghĩa tác phẩm và ý tưởng của cô khi thiết kế tác phẩm này thì Cao Anh không ngớt lời khen ngợi cô. Anh nhìn thấy thấp thoáng phong cách sáng tác của mình trên cô gái trẻ trước mặt.
Cuối cùng Kiều An cũng xuất sắc qua được vòng phỏng vấn của Cao Anh
Khi biết hoàn cảnh hiện tại của Kiều An, Cao Anh đã đề xuất cô nên tham gia lớp học bồi dưỡng cho nhân viên của công ty bên nước ngoài
Với cô lúc này có thể rời xa thành phố này, rời xa mảng kí ức đau thương kia thật sự là rất tốt. Hơn nữa qua đó cô còn có thể học tập, có thể tìm lại những kiến thức đã mai một trong 2 năm qua cho bản thân quả là điều tuyệt vời.
Một cơ hội hiếm có, ngay cả trong mơ cô cũng chẳng dám mơ. Kiều An không do dự chút nào, ngay lập tức đồng ý. Quyết định ngay hôm sau sẽ khởi hành luôn
Dường như trong suốt 2 năm làm vợ Phương Minh Trung cô chưa hề cảm thấy vui vẻ như bây giờ.
Cho tới lúc này cô mới biết niềm hạnh phúc của một người không nhất định phải đến từ người mình yêu.
Chương 8: Ra tay.
Ra khỏi công ty, Thanh Tâm lái xe đến phim trường để chuẩn bị quay cảnh đêm.
Gia thế của Thanh Tâm cực tốt, có thể nói cô sinh ra đã đứng trên vạch đích. Thế nhưng bản tính không khuất phục, thích cái mới lạ vì vậy chẳng thể an phận tiếp quản gia ghiệp cùng anh trai. Thay vào đó cô lại chọn con đường mạo hiểm, tự mình bươn chải trong giới giải trí để chứng minh bản thân.
Kiều An bắt xe trở về căn biệt thự vùng ngoại ô.
Cô thấy rằng cần nói với ông bà Phương 1 tiếng trước khi đi.
Giọng bà cụ đầy xót xa : " Con bé ngốc này, sao phải đi tận nước ngoài xa xôi chứ".
Ông cụ nghiêm giọng nhìn cô nói: " Bây giờ con không còn là vợ của Minh Trung nhưng con là cháu gái của chúng ta. Ông bà sẽ lo cho con."
Năm đó ông đã nhận lời gửi gắm của ông nội cô, những năm nay ông bà Phương luôn coi cô như con cháu ruột trong nhà, từng ấy năm cũng xem như chứng kiến cô trưởng thành.
Cuộc hôn nhân của cô và Phương Minh Trung là do ông bà sắp đặt,
Một phần vì ông bà tin cô sẽ là mảnh ghép phù hợp nhất với Phương Minh Trung,
Một phần vì ông bà thương cô, muốn cho cô những điều tốt đẹp nhất. Đứa cháu trai của ông trong thành phố này cũng thuộc hàng cực phẩm cả về dung mạo, khí chất hay trình độ, cái gia sản đồ sộ này ông bà cũng muốn để cô làm nữ chủ nhân.
Chẳng ai ngờ nhã ý của ông bà lại làm cô chịu tổn thương trong hôn nhân như vậy.
Bà cụ nói tiếp : " Con từ chức đi, thời gian này cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Ông Phương: Ta sẽ sai người tìm chỗ ở mới cho con, sau này sẽ sắp xếp cho con 1 công việc phù hợp với chuyên ngành con học.
Hốc mắt Kiều An đỏ dần lên. Cô cảm nhận được tình cảm thương yêu của ông bà.
Từ khi ông nội cô mất, chỉ còn lại ông bà Phương coi cô là người thân. Cô nhớ những ngày cô đi học, cuối tuần nào ông bà cũng sai dì Hà mang đồ ăn cho cô, sợ cô tiết kiệm quá mức nên lúc nào cũng mua sẵn đồ ăn chất đầy trong tủ lạnh cho cô.
Nhưng giờ đây cô đã trưởng thành, cô không thể dựa dẫm mãi vào ông bà được. Đã đến lúc cô nên bước đi trên đôi chân của mình.
Kiều An hít 1 hơi ổn định cảm xúc trong lòng :
" Ra nước ngoài cũng tốt ạ, con có thể học hỏi được nhiều điều."
" Hơn nữa con chỉ đi 1 năm thôi. Rất nhanh sẽ quay về ạ"
Thấy cô kiên định như vậy ông bà Phương cũng đành chấp nhận.
Buổi tối Kiều An quay lại ngôi nhà cũ dọn đồ, cô nghĩ sáng mai phải bay sớm nên sẽ dọn thật nhanh rồi về ngủ 1 giấc cho tỉnh táo.
Đúng như dự định, Kiều An thu dọn thật nhanh, từ quần áo, đồ dùng cá nhân, ngay cả 1 cái kẹp tóc cũng không để lại, xoá sạch mọi dấu vết như thể cô chưa từng xuất hiện tại đây.
Vừa kéo hành lý ra khỏi cửa, một giọng nói đầy khiêu khích vang lên.
" Trần Kiêu An, cuối cùng cô cũng nhận ra nơi thuộc về mình rồi sao?"
Kiều An: " Nhanh vậy sao, đồ tôi chơi chán, vừa mới vứt đi đã có người muốn nhặt à."
" Lâm Tuệ Mẫn, nếu cô mở miệng xin, tôi sẽ mang tận nơi tặng, cần gì phải hạ mình đi nhặt lại như thế, không thấy mất mặt lắm sao."
Lâm Tuệ Mẫn : " cô..."
Một cánh tay giơ lên, khi gần chạm đến mặt Kiều An chợt bị túm chặt lại trên không trung.
Bốp...
Một tiếng kêu chói tai vang lên. Kiều An dùng một tay đỡ cánh tay Lâm Tuệ Mẫn, tay còn lại tặng cho cô ta một bạt tai.
Cái tát này cô đã dùng hết lực của cánh tay, ngay cả lòng bàn tay cô còn thấy rát, khỏi phải nói Lâm Tuệ Mẫn đau thế nào.
Nhìn dấu tay đỏ in trên mặt cô ta, Kiều An nhếch môi lạnh lùng tuyên bố : " Tôi chỉ tự vệ thôi, đừng ai mong ức hiếp tôi nữa."
Nói xong cô buông cánh tay còn lại ra nhưng ngay lúc đó Lâm Tuệ Mẫn lại mềm nhũn mà ngã xuống đất, miệng không quên kêu 1 tiếng bi thảm, ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ khiêu khích.
Ngay sau đó, một thân hình cao lớn đẩy cô ra lao vào đỡ Lâm Tuệ Mẫn dậy. Lúc này dáng vẻ Lâm Tuệ Mẫn như con mèo con bị doạ sợ nép chặt vào lòng anh.
" Em chỉ muốn mang cho anh chút đồ ăn, nhưng cô ấy lại nói em là loại tiểu tam vô liêm xỉ."
" Kiều An, thật sự chúng tôi chỉ là bạn thôi, tôi xin..."
Phương Minh Trung: " Không cần phải xin lỗi cô ta".
Ánh mắt Phương Minh Trung đầy giận dữ nhìn sang Kiều An.
" Cô còn tư cách gì ở đây đánh người, mau xin lỗi cô ấy đi."
" Xin lỗi cô ta sao". Dứt lời Kiều An lao vào lôi Lâm Tuệ Mẫn ra khỏi lồng ngực Phương Minh Trung.
Bốp...
Lại một tiếng kêu chói tai vang lên, Kiều An ra tay với tốc độ chóng mặt ngay cả Phương Minh Trung cũng không kịp phản ứng lại.
Lúc này Lâm Tuệ mẫn bủn rủn hai chân đến đứng không vững, nhìn bộ dạng cô ta thật khó coi.
Kiều An tiến đến sát mặt cô ta gằn từng chữ:
" Nói tôi ức hiếp cô, nếu tôi không làm, cô sẽ mang tiếng điêu ngoa đấy, tôi chỉ đang giúp cô thôi.
Nhìn dấu tay 2 bên má Lâm Tuệ Mẫn, Kiều An tỏ vẻ hài lòng rồi kéo hành lý rời đi.
Chương 9: Ngày trở về
Phương Minh Trung cực kì sốc trước sự việc kia. Nếu không phải tự mình mắt thấy tai nghe thì anh không thể tin được.
Cô gái ngày hôm qua vẫn còn tỏ ra nhu mì lễ phép, chớp mắt một cái lại có thể ra tay đánh người. Anh không biết đâu mới là bản chất thật sự của người đã sống cùng mình suốt 2 năm qua.
Tiếng nấc nghẹn ngào của Lâm Tuệ Mẫn làm Phương Minh Trung giật mình, lúc này anh mới vội vàng đỡ cô ta đứng lên.
Một giọng nói giả trân ngọt ngào yếu ớt: " Minh Trung, em chỉ muốn mang đến chút đồ ăn tối cho anh. Em..."
" Được rồi, lần sau em không cần vất vả vậy đâu, cũng đừng tự vào đây nữa, đưa lại chìa khoá cho anh đi."
" Để Bảo Lâm đưa em về."
Sắc mặt Lâm Tuệ Mẫn nóng dần lên, cô ta vốn định nói thêm mấy câu đổ tội lên đầu Kiều An ai ngờ anh lại chặn ngang, còn buông ra những câu lạnh lùng như vậy.
Nhìn sắc mặt không biểu cảm của Phương Minh Trung cô ta chỉ đành giao lại chùm chìa khoá căn nhà.
Biết được buổi sáng bọn họ đã làm thủ tục li hôn, cô ta khéo léo nói những lời đầy hàm ý, thuận lợi lấy được chìa khoá căn nhà từ chỗ trợ lí của anh.
Viễn cảnh một không gian lãng mạn chỉ có 2 người cùng uống rượu vang và ở bên nhau của cô ta đã hiện lên không biết bao nhiêu lần, giờ đây hiện thực lại cách xa tưởng tượng.
Trong lòng cô ta không ngừng ngào thét cái tên Kiều An đầy oán hận.
Sinh ra đã ở vạch đích của bao người, lúc nào bên tai cô ta cũng là những lời nịnh nọt của người khác. Vậy mà hôm nay lại bị Kiều An ra tay không chút kiêng nể. Sự nhục nhã ngày hôm nay cô ta phải chịu, nhất định sẽ trả lại gấp bội phần.
Sau Khi Lâm Tuệ Mẫn đi, Phương Minh Trung mới mở cửa vào nhà.
Vừa đặt chân vào trong không khí đã xộc lên mùi trống vắng.
Không còn bóng dáng của ai đó, không có mùi thơm của món ăn bay ra, trên giá dép cũng chỉ còn lại của anh, tủ quần áo trống trơn, bàn trang điểm cũng không còn 1 lọ mĩ phẩm.
Cả căn nhà rộng lớn chỉ có tiếng anh thở dài. Anh chán ghét cô như vậy, mỗi ngày anh đều cố tình làm khó cô thế nhưng hôm nay về nhà không có cô trong lòng anh lại có chút lạnh lẽo.
.
.
.
3 Năm sau.
Trên chiếc xe sang trọng:
" An cô nương, cho mình đi ăn được không?"
Kiều An nhìn sang Thanh Tâm không khỏi bật cười.
" Đừng cười nữa, mình quay cả ngày rồi chạy tới đây đón cậu, dạ dày của mình đang đình công đây này."
Quả thật ngày hôm nay Thanh Tâm đã bận rộn quay ngoại cảnh từ sáng sớm, buổi chiều lại chụp ảnh quảng cáo.
Để kịp giờ tới đón Kiều An trở về sau 3 năm ra nước ngoài, cô đã phải liên hệ nhiếp ảnh gia chụp cả trưa để đẩy nhanh tiến độ công việc.
Cả 1 ngày không ăn, bảo sao dạ dày của cô không đình công cho được.
Kiều An vừa vỗ vai Thanh Tâm vừa cười nói:
" Được rồi, mình cũng đang đói, cậu chọn địa điểm đi, mình mời cậu nhé."
Hai mắt Thanh Tâm sáng lên cười khoái trí:
" Được, là cậu nói nhé, nhất định mình không lương tay đâu đấy.
Sau khi thoả mãn bao tử, 2 cô gái cùng nhau đến siêu thị. Kiều An muốn mua thêm đồ dùng cá nhân.
Khi đang chọn đồ, cả hai người cùng hoảng hốt nhìn lên.
Rầmmmm...
Chiếc xe đựng hàng bên Kiều An bị 1 cậu bé chạy qua va phải lao thẳng vào hàng trưng bày nước ngọt giữa lối đi.
Tiếng động lớn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong siêu thị.
Khi mọi người còn đang kinh sợ thì Kiều An bắt gặp ánh mắt quen thuộc.
Trước mặt cô là 1 thân ảnh cao lớn, mang tây trang đắt tiền, bên cạnh là một dáng người mảnh mai xinh đẹp.
" Kiều An, là cô thật sao? " _ Một giọng nói ngọt ngào truyền đến, chính là cô ta- Lâm Tuệ Mẫn.
Kiều An đưa ánh mắt chán ghét nhìn lên: " Là tôi, ngạc nhiên à."
" Tôi về rồi, đừng ngạc nhiên, cứ chọn đồ tiếp đi nhé."
Nói rồi cô nở 1 nụ cười rạng rỡ bỏ đi.
Thái độ khiêu khích này làm Lâm Tuệ Mẫn tức hộc máu, còn người bên cạnh lại bị nụ cười của cô làm chói mắt, anh lặng lẽ đứng nhìn bóng lưng cô rời đi. Bóng lưng lạnh lùng như khi cô rời khỏi căn nhà mình năm đó.
" An à...." _ Giọng Thanh Tâm có chút lo lắng.
" Đừng lo, 3 năm nay mình đã quên anh ta rồi, với mình bây giờ anh ta chỉ là 1 người chồng cũ không quan trọng."
Đúng vậy, khi li hôn cô đã tự nói, sau này gặp lại cũng xem như người xa lạ, điều quan trọng với cô bây giờ chính là kiếm tiền và hưởng thụ cuốc sống.
Chọn đồ xong 2 cô gái trở về căn chung cư của Thanh Tâm.
Vốn định đêm nay sẽ hàn huyên sau 3 năm xa cách nhưng sau khi tắm xong còn chưa kịp tâm sự câu nào, cả hai cô gái cùng lăn ra ngủ ngon lành.
Thanh Tâm đã bận rộn cả 1 ngày quay quay chụp chụp, Kiều An đã ngồi cả một chặng đường bay dài, lúc này được ngủ chính là chân ái của hai cô gái.
Chương 10: Nhận chức
Ngày hôm sau Thanh Tâm lái xe đưa Kiều An đến công ty.
Công ty Tâm Anh, Trong phòng tổng giám đốc Cao Anh.
" Tổng giám đốc, tôi đến rồi". Kiều An nhẹ giọng đầy lễ phép.
Người đàn ông đang múa bút trên tập bản thảo chợt dừng lại. Khi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ sự vui vẻ.
" Về rồi sao? Cô vất vả rồi."
Kế hoạch là cho Kiều An đi bồi dưỡng 1 năm. Sau khi cô sang Mỹ, công ty anh liền nhận được các hợp đồng bên phía đối tác.
Thời gian đầu Cao Anh còn đích thân sang xử lí công việc, sau này biểu hiện của Kiều An và nhóm nhân viên được cử đi học tập rất xuất sắc. Cao Anh quyết định thành lập 1 văn phòng đại diện bên Mỹ giao cho chính Kiều An phụ trách.
Đó cũng là lí do kéo dài thời gian bên Mỹ của Kiều An lên đến 3 năm.
Kiều An: " Tổng giám đốc, đừng nói vậy. Năm đó anh đã cho tôi cơ hội, tôi chỉ đang dốc sức chứng minh bản thân thôi."
" Hi vọng không làm anh thất vọng vì quyết định năm đó".
Cao Anh: " Đúng là không thất vọng, biểu hiện của cô rất tốt, may mà năm đó tôi đã không bỏ lỡ 1 nhân tài."
Giọng người đàn ông đầy tán thưởng, trong lòng Kiều An cũng cảm thấy vui vẻ. Trước đây Phương Minh Trung luôn xem thường cô, lâu dần trong long cô cũng mang mặc cảm mình là người vô dụng.
Kiều An không thể không công nhận, việc được người khác khen ngợi, cổ vũ, công nhận thành tựu của mình thật tốt, nó giúp cô có thêm động lực phấn đấu mỗi ngày.
Nếu không rời khỏi Phương Minh Trung, có lẽ giờ này cô vẫn đang đeo tạp dề đứng ở bếp.
Giọng nói ôn hoà của người đàn ông lại truyền đến: " Đã sẵn sàng nhận chức chưa?"
" Đã sẵn sàng" . Kiều An nở 1 nụ cười toả nắng, trong giọng nói tràn đầy năng lượng.
Cao Anh: " Cô giúp tôi quản lí bộ phận thiết kế đi."
Kiều An: "Tôi..."
Cao Anh: " Có vấn đề gì sao?"
Kiều An: "Tôi sợ năng ...."
Cô muốn nói cô không có kinh nghiệm quản lí nhưng lời còn chưa nói hết thì:
Cao Anh: " Công việc bên Mỹ cô đã xử lí rất tốt, hơn nữa đưa cô đi nước ngoài học tập không phải để cô mang vẻ mặt tự ti này về báo cáo đâu."
Kiều An như được tiếp thêm dũng khí. Đúng vậy, ở bên Mỹ cô đã nỗ lực học hỏi, mọi công việc bên đó cũng là tự tay cô giải quyết. Bây giờ cô nên tự tin nhận chức mới đúng.
Kiều An: " Cảm ơn sếp đã chiếu cố. Nhất định không để anh thất vọng."
Cao Anh giơ tay biểu thị sự khích lệ cô.
Năm đó, ngay khi thấy những bản vẽ của cô trong buổi phỏng vấn Cao Anh đã nghĩ cô nhất định sẽ là nhân tố sáng giá trong ngành. Kết quả là sau 3 năm đã chứng minh nhận định của anh là đúng.
Giao bộ phận thiết kế cho cô anh thật sự an tâm. So với một nhân viên bằng cấp anh thích một nhân viên thể hiện năng lực bằng hành động hơn.
Cao Anh: " Cô qua bộ phận thiết kế chào hỏi đi, buổi chiều cho cô nghỉ để chuẩn bị, ngày mai bắt đầu làm việc."
Kiều An: " Cảm ơn sếp!"
Buổi chiều, Kiều An tới nghĩa trang thành phố.
Đã 3 năm rồi, cô muốn đến thăm những người thân của mình.
Gió chiều vi vút từng cơn, cô gái trẻ quỳ trước những tấm bia mộ lạnh lẽo.
Hai mắt cô ngấn lệ, giọng nói có chút lạc đi. Đứng trước những người thân của mình, trong lòng cô có chút dịu lại sau bao xô bồ cuộc sống, cũng có chút xót xa của nhớ thương.
" Con đã về rồi, xin lỗi đã để mọi người đợi con lâu như vậy."
Bàn tay cô run run sờ lên khuôn mặt trên tấm bia mộ, những kí ức trong cô ùa về.
Trước đây cô cũng như bao đứa trẻ khác, được bố mẹ nâng niu, cưng chiều như cô công chúa nhỏ.
Bố mẹ cô qua đời, cuộc sống của cô chỉ còn có ông nội, dù là nghèo khó nhưng ít ra cô vẫn còn có người thân. Đến khi ông nội qua đời cuộc sống của ông trở nên cô độc. Mỗi khi lễ tết, nhìn nhà nhà quây quần bên nhau cô thật sự rất thèm khát.
Kiều An miên man trong dòng hồi ức, cô cứ quỳ mãi như vậy đến khi có cảm giác tê buốt từ chân truyền cô mới giật mình sực tỉnh.
Mặt trời đã tắt nắng từ lâu, gió cũng thổi mạnh hơn, Kiều An mơ màng đứng dậy, có lẽ đã quỳ gối quá lâu, bỗng dưng đứng lên làm cô lảo đảo. Khi tưởng như cô sẽ ngã xuống thì một cánh tay đưa ra đỡ lấy cô.
" Cảm ơn" Kiều An nhanh chóng lấy lại thăng bằng quay sang nhìn người bên cạnh.
" Sao anh lại ở đây?" Vừa nhìn sang, trong mắt Kiều An chứa đựng sự kinh ngạc.
" Sợ cô bị ma bắt nên đợi cô về". Giọng người đàn ông thong dong lạnh lùng như có như không, khoé môi cong lên 1 nụ cười trêu chọc.
"Phương Minh Trung" . Kiều An cau mày lườm anh 1 cái rồi xoay người bỏ đi.
Vô tình thấy cô ở trạm xe trước công ty anh đã đi theo cô cả đoạn đương dài, không ngờ cô lại ngây ngốc ở đây cả buổi chiều.
Lại một lần nữa anh bị bỏ lại sau bóng lưng lạnh lùng.
Bình luận facebook