Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-56
Chương 56: Giáng Sinh Đã Đến
Chính giữa đường đi bộ, từng ánh sáng pháo hao rực rỡ hòa với ánh đèn sáng chói.
Mấy năm gần đây, đêm giáng sinh ở trong nước bắt đầu phát triển, không ít tuổi trẻ tình lữ trên đường từng đôi từng đôi một dắt tay hoặc ôm nhau, dùng phương thức của mình, khoe khoang hạnh phúc.
Quý Yến nhét di động vào túi, biếng nhác bước lên phía trước.
Điện thoại hết pin, tự động tắt sóng.
Từng chuyện một đều đã kết thúc, cô sẽ không đến, thân thể còn chưa tốt, nếu cảm lạnh thì làm sao bây giờ.
Mấy cô gái đi đằng sau anh ăn mặc thời thượng, cúi đầu nói thầm gì đó.
Một cô gái thấp giọng nói: "Hình như là anh ta, người con trai trong video kia, bao hết cao ốc lớn nhất chúc mừng sinh nhật của cô gái, thả một tràng pháo hoa bên trong trung tâm quảng trường, cuối cùng chàng trai giàu đẹp ấy bị cho leo cây."
Một cô bé khác chậc chậc nói: "So trong video còn soái hơn, lại có tiền, chịu tốn tâm tư, ánh mắt cô gái kia rốt cuộc là có bao nhiêu bắt bẻ đây."
"Có thể không có cảm giác rồi, video này hot như thế, trên điện thoại di động có đến mấy bài đăng, không thể không thấy được."
"Thật đáng thương..."
Quý Yến bỗng dưng ngừng lại, chậm rãi xoay người.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thần thái anh hiện ra một tia rã rời, bộ dáng biếng nhác trêu đến mấy cô gái mặt đỏ tim run.
Anh nói: "Điện thoại di động tôi không còn pin, có thể cho tôi mượn của các cô dùng một chút không."
Đối mặt gương mặt này, có rất ít phụ nữ nói ra chữ "Không", cô gái ở giữa kia đỏ mặt, chóng mặt đưa di động cho anh.
Quý Yến nói một tiếng cám ơn, xem mấy bài đăng mà bọn họ nhắc đến.
Video là người qua đường quay, không tính rõ ràng nhưng không khí lúc đó không sai.
Mấy ngàn bình luận của dân mạng, phần lớn là đồng tình với anh, không thiếu phụ nữ hâm mộ cô gái không lộ diện. Còn có người não khai thông, viết một câu chuyên yêu hận tình cừu bát nháo cả lên được rất nhiều người tán thành.
Chỉ có vài người biết chuyện, công khai thân phận của anh.
"Người thừa kế tập đoàn Quý thị, thiếu gia ngậm thìa vàng từ lúc ra đời, khó trách vung tiền như rác, đốt tiền để kiếm lãng mạn."
Quý Yến nhíu mày lại, hỏi: "Các cô biết quán net gần đây nhất ở đâu không?"
Những điều này, không thể để cho cha anh nhìn thấy, nếu không Quý An Quốc nhất định sẽ hỏi mọi ngọn nguồn từ đâu mà anh làm ra tiền.
Mấy cô gái kia liền vội vàng gật đầu, chỉ đường cho anh.
***
Đàm Hinh gọi điện cho Quý Yến, nhưng vẫn trong trạng thái tắt máy.
Cô còn đang bệnh, liều mạng lao ra khỏi nhà, lúc này bị gió thổi qua, cả người đều mê man.
Đứng ở bên trong trung tâm quảng trường, xung quanh không ít người đang quay video, chụp ảnh.
Một cô gái nói với bạn trai: "Trong video là chỗ này sao, đáng tiếc tới chậm rồi, không thể nhìn thấy pháo hoa."
"Pháo hoa tính là gì, bên cao ốc lớn nhất, nghe nói được bao hết cả một ngày, trang trí thành một công viên trò chơi, một chiếc xe hoa chứa 9999 đóa hoa hồng. Từ tầng cao nhất nhìn xuống là đèn của toàn bộ quảng trường, vừa vặn là chữ"Happy Birthday"."
"Làm sao anh biết?"
Ngữ khí anh ta có chút tự hào, nói: "Bởi vì bạn anh là nhân viên nội bộ, còn tham dự trang trí khung cảnh. Anh nói cho em biết những hoa hồng kia, tất cả đều là từ trang viên vùng ngoại ô, lúc đưa tới, trên mặt cánh hoa còn đọng lại những hạt sương..."
Hai người đã dần dần đi xa.
Đàm Hinh đến cao ốc lớn nhất kia, nhân viên công tác đang dọn dẹp ở sân, cô nhặt một đóa hoa hồng từ dưới đất.
Vẫn kiều diễm nhưng vẻ đẹp lại ảm đạm đi rất nhiều.
Chuông điện thoại di động vang lên, Đàm Hinh giật mình, nhanh chóng nói, "Là Quý Yến sao?"
Trầm mặc trong chớp mắt, người đàn ông đáp: "Là tôi."
Đàm Hinh hít sâu một hơi, nói: "Cậu Tạ, hiện tại tôi có chuyện rất quan trọng, cúp máy đây."
Tạ Hoàn nói: "Hiện tại em đang sinh bệnh không nên ra ngoài, bỗng nhiên không thấy em, người nhà của em, Đào Tĩnh, còn có tôi, tất cả mọi người đều rất lo lắng."
Đàm Hinh ngồi xuống bậc thang ở trước cửa, hiện tại cô đã không có sức để đi đi lại lại.
"Tôi đang tìm anh ấy, thế nhưng làm sao cũng tìm không thấy."
Tạ Hoàn không nói gì.
Đàm Hinh thấp giọng nói: "Anh ấy luôn luôn chờ tôi, thế nhưng lần này anh ấy không muốn đợi nữa, tôi nên làm gì đây"
Tạ Hoàn nói: "Anh ta không muốn đã nói lên anh ta không xứng có được em, đã bị loại rồi. Đàm Hinh, còn có người khác đang chờ em, em quay đầu lại nhìn một chút, có được không."
Trên trời từng hạt tuyết nhỏ bay xuống.
Đàm Hinh giương mắt, một mảnh bông tuyết rơi trên mi mắt của cô, lạnh buốt, hòa tan thành một giọt nước mắt không có nhiệt độ.
Cô nói: "Anh có thể giúp tôi tìm anh ấy không, cậu Tạ, xin anh giúp tôi một lần..."
Cô gái ngồi trên thềm đá rộng rãi, thân người mảnh khảnh, đơn bạc, trong màn đêm bao quanh, lộ ra vẻ cô đơn tột cùng.
Cách đó không xa, một chiếc ô tô màu đen ngừng lại. Đào Tĩnh bỗng nhiên đẩy cửa xe ra, bị Tạ Hoàn giữ chặt lại.
"Làm gì vậy."
Tạ Hoàn nói: "Coi như mang cô ấy về, cô cũng sẽ không cam lòng."
Đào Tĩnh không thèm anh, xụ mặt nói: "Chẳng lẽ anh muốn giúp cô ấy tìm người? Xem ra tôi đã tìm nhầm đối tượng hợp tác."
"Cô thích cô ấy à."
"Đương nhiên."
Tạ Hoàn nói: "Nhưng Đàm Hinh ở trước mặt cô chưa từng rơi lệ."
Đào Tĩnh nhếch môi, không trả lời.
Cô sống trong một tập thể toàn đàn ông, lúc tiếp xúc với phụ nữ, phần lớn đều hư hỏng, yếu đuối, khiến cô không cách nào có ấn tượng tốt.
Đàm Hinh đại khái là một người duy nhất ở trước mặt cô, bày ra tư thế mạnh mẽ, vô tư chiếu cố cô.
Cô rất thích sự ôn nhu của cô ấy, sự quan tâm này mười tám năm trong cuộc đời cô chưa từng trải nghiệm qua.
Cô thậm chí còn hi vọng, các cô có thể giống như bây giờ cả một đời,ở chung một chỗ mãi mãi.
Thế nhưng Đàm Hinh kiên cường như vậy, cũng sẽ rơi lệ sao.
Vì sao lại là Quý Yến? Anh ta có gì tốt, đã không có sự cường đại của Tạ Hoàn, lại không có khí chất đàn ông giống Tạ Hoàn, dựa vào cái gì có được em gái cô thích nhất chứ.
Trong tiềm thức của cô, muốn đem người đàn ông mình cho là ưu tú nhất, vào tay Đàm Hinh.
Cô nhíu mày lại, nói: "Vậy anh nói làm sao bây giờ đây."
Tạ Hoàn đặt tay lên vô lăng, chậm rãi nói: "Đàm Hinh, chỉ có lần này, lần sau tôi không thể giúp em nữa."
Đầu Đàm Hinh có chút mơ hồ, thật lâu mới hiểu được, Tạ Hoàn đáp ứng giúp cô tìm người. Cô vô ý thức cười lên, lộ ra một nụ cười vui vẻ thuần túy.
"Cám ơn, cám ơn anh."
Tạ Hoàn cúp điện thoại, khẽ cười một tiếng, nói: "Lần thứ nhất cô ấy bởi vì tôi cười đến vui vẻ như vậy nhưng tôi cảm thấy, trong lòng không thể thoải mái được."
Đào Tĩnh để lại lời bình luận: "Tất cả đều là do anh tự tìm."
***
Quý Yến bỏ ra mười phút, đem những bài đăng trên mạng xóa hết.
Lúc này, tài khoản xã hội được một thư nặc danh, là một tấm hình, chỉ có một bóng lưng mơ hồ, lại làm cho anh bỗng nhiên cứng đờ người.
Ước chừng đây là lần đầu tiên trong đời anh thất thố đến dạng này, bối rối, anh giống như tên điên xông ra ngoài.
Ở đó là cao ốc.
Vì sao cô ấy lại ở chỗ này? Cô nói muốn tới tìm anh, là vì nhìn thấy video trên mạng, cho nên áy náy sao?
Đúng vậy, anh quá rõ ràng, nội tâm cô gái này có bao nhiêu yếu mềm.
Cho nên anh luôn luôn lợi dụng điểm này, tỏ ra nũng nịu, yếu thế, để cô áy náy với anh, dẫn đến thỏa hiệp.
Thật sự là hèn hạ tới cực điểm.
Mười một giờ năm mươi lăm phân.
Đàm Hinh cầm một đóa hoa hồng sắp tàn lụi, ngơ ngác nhìn đồng hồ đeo tay, ngón tay cóng đến đỏ bừng,nhưng cô giống như không cảm giác được, chỉ nhìn chằm chằm cây kim giây nhảy lên từng chút một.
Tốc độ thời gian trôi qua tựa hồ trở nên chậm rãi, chờ đợi đều thật khó khăn.
Bỗng nhiên một bàn tay to lớn úp lên bàn tay cô, cô chậm rãi ngẩng đầu, lập tức bị người đó kéo vào một trong lồng ngực ấm áp, người con trai đem áo khoác của mình ôm cô vào bên trong, tiếng nói có chút bất ổn.
Anh trầm giọng nói: "Em điên rồi sao, có biết mình đang ngã bệnh hay không? Sao dì Diệp lại thả em ra vậy."
Thân hình Đàm Hinh mảnh khảnh nháy mắt cứng ngắc, nhìn thẳng xác định người con trai đang ôm mình, chính là người cô một mực tìm kiếm, tâm thần dần dần giãn ra.
Cô nói: "Em lén đi ra, Nhã Nhã giúp em yểm hộ."
Cô nghiêm túc giải thích, Quý Yến lại cảm thấy trái tim đều bức bối, đau lòng không thể tả.
Thân thể ôm trong ngực quá lạnh.
Anh ôm cô càng chặt hơn, nói: "Tại sao muốn lén đi ra."
Đàm Hinh tựa ở trên lồng ngực của anh, thân thể dần dần ấm lại, nhưng cảm thấy ý thức càng ngày càng xa.
Cô thấp giọng lẩm bẩm nói: "Bởi vì anh nói kết thúc với em, em không nghĩ đến kết thúc, em không nghĩ cứ như vậy mà kết thúc."
Quý Yến chưa từng gặp người phụ nữ nào khó chiều như cô. Người vô cớ lỡ hẹn chính là cô, chờ anh kết thúc toàn bộ kinh hỉ đã chuẩn bị, cô lại muốn.
Chỉ còn một phút, sinh nhật của cô đã sắp qua rồi, anh đi đâu chuẩn bị một sinh nhật kinh hỉ nữa đây.
Khó trách, có nhiều người trên mạng lên án cô như vậy.
Thế nhưng chỉ có cô mới nhận được sự yêu thích này của anh mà thôi.
Quý Yến khẽ vuốt lọn tóc trên vai cô, ôn nhu nói: "Hinh Hinh, sinh nhật vui vẻ."
Bất quá lần sau anh sẽ chuẩn bị quà bổ sung.
Lúc này, trên quảng trường, tiếng chuông 0 giờ vang lên, lễ Giáng Sinh đã đến hòa trong tiếng chuông này.
Chính giữa đường đi bộ, từng ánh sáng pháo hao rực rỡ hòa với ánh đèn sáng chói.
Mấy năm gần đây, đêm giáng sinh ở trong nước bắt đầu phát triển, không ít tuổi trẻ tình lữ trên đường từng đôi từng đôi một dắt tay hoặc ôm nhau, dùng phương thức của mình, khoe khoang hạnh phúc.
Quý Yến nhét di động vào túi, biếng nhác bước lên phía trước.
Điện thoại hết pin, tự động tắt sóng.
Từng chuyện một đều đã kết thúc, cô sẽ không đến, thân thể còn chưa tốt, nếu cảm lạnh thì làm sao bây giờ.
Mấy cô gái đi đằng sau anh ăn mặc thời thượng, cúi đầu nói thầm gì đó.
Một cô gái thấp giọng nói: "Hình như là anh ta, người con trai trong video kia, bao hết cao ốc lớn nhất chúc mừng sinh nhật của cô gái, thả một tràng pháo hoa bên trong trung tâm quảng trường, cuối cùng chàng trai giàu đẹp ấy bị cho leo cây."
Một cô bé khác chậc chậc nói: "So trong video còn soái hơn, lại có tiền, chịu tốn tâm tư, ánh mắt cô gái kia rốt cuộc là có bao nhiêu bắt bẻ đây."
"Có thể không có cảm giác rồi, video này hot như thế, trên điện thoại di động có đến mấy bài đăng, không thể không thấy được."
"Thật đáng thương..."
Quý Yến bỗng dưng ngừng lại, chậm rãi xoay người.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thần thái anh hiện ra một tia rã rời, bộ dáng biếng nhác trêu đến mấy cô gái mặt đỏ tim run.
Anh nói: "Điện thoại di động tôi không còn pin, có thể cho tôi mượn của các cô dùng một chút không."
Đối mặt gương mặt này, có rất ít phụ nữ nói ra chữ "Không", cô gái ở giữa kia đỏ mặt, chóng mặt đưa di động cho anh.
Quý Yến nói một tiếng cám ơn, xem mấy bài đăng mà bọn họ nhắc đến.
Video là người qua đường quay, không tính rõ ràng nhưng không khí lúc đó không sai.
Mấy ngàn bình luận của dân mạng, phần lớn là đồng tình với anh, không thiếu phụ nữ hâm mộ cô gái không lộ diện. Còn có người não khai thông, viết một câu chuyên yêu hận tình cừu bát nháo cả lên được rất nhiều người tán thành.
Chỉ có vài người biết chuyện, công khai thân phận của anh.
"Người thừa kế tập đoàn Quý thị, thiếu gia ngậm thìa vàng từ lúc ra đời, khó trách vung tiền như rác, đốt tiền để kiếm lãng mạn."
Quý Yến nhíu mày lại, hỏi: "Các cô biết quán net gần đây nhất ở đâu không?"
Những điều này, không thể để cho cha anh nhìn thấy, nếu không Quý An Quốc nhất định sẽ hỏi mọi ngọn nguồn từ đâu mà anh làm ra tiền.
Mấy cô gái kia liền vội vàng gật đầu, chỉ đường cho anh.
***
Đàm Hinh gọi điện cho Quý Yến, nhưng vẫn trong trạng thái tắt máy.
Cô còn đang bệnh, liều mạng lao ra khỏi nhà, lúc này bị gió thổi qua, cả người đều mê man.
Đứng ở bên trong trung tâm quảng trường, xung quanh không ít người đang quay video, chụp ảnh.
Một cô gái nói với bạn trai: "Trong video là chỗ này sao, đáng tiếc tới chậm rồi, không thể nhìn thấy pháo hoa."
"Pháo hoa tính là gì, bên cao ốc lớn nhất, nghe nói được bao hết cả một ngày, trang trí thành một công viên trò chơi, một chiếc xe hoa chứa 9999 đóa hoa hồng. Từ tầng cao nhất nhìn xuống là đèn của toàn bộ quảng trường, vừa vặn là chữ"Happy Birthday"."
"Làm sao anh biết?"
Ngữ khí anh ta có chút tự hào, nói: "Bởi vì bạn anh là nhân viên nội bộ, còn tham dự trang trí khung cảnh. Anh nói cho em biết những hoa hồng kia, tất cả đều là từ trang viên vùng ngoại ô, lúc đưa tới, trên mặt cánh hoa còn đọng lại những hạt sương..."
Hai người đã dần dần đi xa.
Đàm Hinh đến cao ốc lớn nhất kia, nhân viên công tác đang dọn dẹp ở sân, cô nhặt một đóa hoa hồng từ dưới đất.
Vẫn kiều diễm nhưng vẻ đẹp lại ảm đạm đi rất nhiều.
Chuông điện thoại di động vang lên, Đàm Hinh giật mình, nhanh chóng nói, "Là Quý Yến sao?"
Trầm mặc trong chớp mắt, người đàn ông đáp: "Là tôi."
Đàm Hinh hít sâu một hơi, nói: "Cậu Tạ, hiện tại tôi có chuyện rất quan trọng, cúp máy đây."
Tạ Hoàn nói: "Hiện tại em đang sinh bệnh không nên ra ngoài, bỗng nhiên không thấy em, người nhà của em, Đào Tĩnh, còn có tôi, tất cả mọi người đều rất lo lắng."
Đàm Hinh ngồi xuống bậc thang ở trước cửa, hiện tại cô đã không có sức để đi đi lại lại.
"Tôi đang tìm anh ấy, thế nhưng làm sao cũng tìm không thấy."
Tạ Hoàn không nói gì.
Đàm Hinh thấp giọng nói: "Anh ấy luôn luôn chờ tôi, thế nhưng lần này anh ấy không muốn đợi nữa, tôi nên làm gì đây"
Tạ Hoàn nói: "Anh ta không muốn đã nói lên anh ta không xứng có được em, đã bị loại rồi. Đàm Hinh, còn có người khác đang chờ em, em quay đầu lại nhìn một chút, có được không."
Trên trời từng hạt tuyết nhỏ bay xuống.
Đàm Hinh giương mắt, một mảnh bông tuyết rơi trên mi mắt của cô, lạnh buốt, hòa tan thành một giọt nước mắt không có nhiệt độ.
Cô nói: "Anh có thể giúp tôi tìm anh ấy không, cậu Tạ, xin anh giúp tôi một lần..."
Cô gái ngồi trên thềm đá rộng rãi, thân người mảnh khảnh, đơn bạc, trong màn đêm bao quanh, lộ ra vẻ cô đơn tột cùng.
Cách đó không xa, một chiếc ô tô màu đen ngừng lại. Đào Tĩnh bỗng nhiên đẩy cửa xe ra, bị Tạ Hoàn giữ chặt lại.
"Làm gì vậy."
Tạ Hoàn nói: "Coi như mang cô ấy về, cô cũng sẽ không cam lòng."
Đào Tĩnh không thèm anh, xụ mặt nói: "Chẳng lẽ anh muốn giúp cô ấy tìm người? Xem ra tôi đã tìm nhầm đối tượng hợp tác."
"Cô thích cô ấy à."
"Đương nhiên."
Tạ Hoàn nói: "Nhưng Đàm Hinh ở trước mặt cô chưa từng rơi lệ."
Đào Tĩnh nhếch môi, không trả lời.
Cô sống trong một tập thể toàn đàn ông, lúc tiếp xúc với phụ nữ, phần lớn đều hư hỏng, yếu đuối, khiến cô không cách nào có ấn tượng tốt.
Đàm Hinh đại khái là một người duy nhất ở trước mặt cô, bày ra tư thế mạnh mẽ, vô tư chiếu cố cô.
Cô rất thích sự ôn nhu của cô ấy, sự quan tâm này mười tám năm trong cuộc đời cô chưa từng trải nghiệm qua.
Cô thậm chí còn hi vọng, các cô có thể giống như bây giờ cả một đời,ở chung một chỗ mãi mãi.
Thế nhưng Đàm Hinh kiên cường như vậy, cũng sẽ rơi lệ sao.
Vì sao lại là Quý Yến? Anh ta có gì tốt, đã không có sự cường đại của Tạ Hoàn, lại không có khí chất đàn ông giống Tạ Hoàn, dựa vào cái gì có được em gái cô thích nhất chứ.
Trong tiềm thức của cô, muốn đem người đàn ông mình cho là ưu tú nhất, vào tay Đàm Hinh.
Cô nhíu mày lại, nói: "Vậy anh nói làm sao bây giờ đây."
Tạ Hoàn đặt tay lên vô lăng, chậm rãi nói: "Đàm Hinh, chỉ có lần này, lần sau tôi không thể giúp em nữa."
Đầu Đàm Hinh có chút mơ hồ, thật lâu mới hiểu được, Tạ Hoàn đáp ứng giúp cô tìm người. Cô vô ý thức cười lên, lộ ra một nụ cười vui vẻ thuần túy.
"Cám ơn, cám ơn anh."
Tạ Hoàn cúp điện thoại, khẽ cười một tiếng, nói: "Lần thứ nhất cô ấy bởi vì tôi cười đến vui vẻ như vậy nhưng tôi cảm thấy, trong lòng không thể thoải mái được."
Đào Tĩnh để lại lời bình luận: "Tất cả đều là do anh tự tìm."
***
Quý Yến bỏ ra mười phút, đem những bài đăng trên mạng xóa hết.
Lúc này, tài khoản xã hội được một thư nặc danh, là một tấm hình, chỉ có một bóng lưng mơ hồ, lại làm cho anh bỗng nhiên cứng đờ người.
Ước chừng đây là lần đầu tiên trong đời anh thất thố đến dạng này, bối rối, anh giống như tên điên xông ra ngoài.
Ở đó là cao ốc.
Vì sao cô ấy lại ở chỗ này? Cô nói muốn tới tìm anh, là vì nhìn thấy video trên mạng, cho nên áy náy sao?
Đúng vậy, anh quá rõ ràng, nội tâm cô gái này có bao nhiêu yếu mềm.
Cho nên anh luôn luôn lợi dụng điểm này, tỏ ra nũng nịu, yếu thế, để cô áy náy với anh, dẫn đến thỏa hiệp.
Thật sự là hèn hạ tới cực điểm.
Mười một giờ năm mươi lăm phân.
Đàm Hinh cầm một đóa hoa hồng sắp tàn lụi, ngơ ngác nhìn đồng hồ đeo tay, ngón tay cóng đến đỏ bừng,nhưng cô giống như không cảm giác được, chỉ nhìn chằm chằm cây kim giây nhảy lên từng chút một.
Tốc độ thời gian trôi qua tựa hồ trở nên chậm rãi, chờ đợi đều thật khó khăn.
Bỗng nhiên một bàn tay to lớn úp lên bàn tay cô, cô chậm rãi ngẩng đầu, lập tức bị người đó kéo vào một trong lồng ngực ấm áp, người con trai đem áo khoác của mình ôm cô vào bên trong, tiếng nói có chút bất ổn.
Anh trầm giọng nói: "Em điên rồi sao, có biết mình đang ngã bệnh hay không? Sao dì Diệp lại thả em ra vậy."
Thân hình Đàm Hinh mảnh khảnh nháy mắt cứng ngắc, nhìn thẳng xác định người con trai đang ôm mình, chính là người cô một mực tìm kiếm, tâm thần dần dần giãn ra.
Cô nói: "Em lén đi ra, Nhã Nhã giúp em yểm hộ."
Cô nghiêm túc giải thích, Quý Yến lại cảm thấy trái tim đều bức bối, đau lòng không thể tả.
Thân thể ôm trong ngực quá lạnh.
Anh ôm cô càng chặt hơn, nói: "Tại sao muốn lén đi ra."
Đàm Hinh tựa ở trên lồng ngực của anh, thân thể dần dần ấm lại, nhưng cảm thấy ý thức càng ngày càng xa.
Cô thấp giọng lẩm bẩm nói: "Bởi vì anh nói kết thúc với em, em không nghĩ đến kết thúc, em không nghĩ cứ như vậy mà kết thúc."
Quý Yến chưa từng gặp người phụ nữ nào khó chiều như cô. Người vô cớ lỡ hẹn chính là cô, chờ anh kết thúc toàn bộ kinh hỉ đã chuẩn bị, cô lại muốn.
Chỉ còn một phút, sinh nhật của cô đã sắp qua rồi, anh đi đâu chuẩn bị một sinh nhật kinh hỉ nữa đây.
Khó trách, có nhiều người trên mạng lên án cô như vậy.
Thế nhưng chỉ có cô mới nhận được sự yêu thích này của anh mà thôi.
Quý Yến khẽ vuốt lọn tóc trên vai cô, ôn nhu nói: "Hinh Hinh, sinh nhật vui vẻ."
Bất quá lần sau anh sẽ chuẩn bị quà bổ sung.
Lúc này, trên quảng trường, tiếng chuông 0 giờ vang lên, lễ Giáng Sinh đã đến hòa trong tiếng chuông này.
Bình luận facebook