Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Là hạnh phúc của em... NHƯNG NÓ KHÔNG PHẢI CỦA ANH
Câu nói tuy đơn giản nhưng nó lại mạnh mẽ đánh vào trái tim của Lương Mục Phàm, đương nhiên là anh muốn cô hạnh phúc rồi. Nhưng mà... Đó là hạnh phúc của cô, chứ không phải của anh. Vốn dĩ anh chỉ muốn bù đắp và làm lại từ đầu với người con gái mình yêu thôi mà, sao lại khó khăn như vậy chứ?
Ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, Lương Mục Phàm bây giờ giống như người điên mất trí, anh hoàn toàn không thể nghĩ ra được chuyện gì nữa rồi. Đỗ Khánh Huyền thấy thế cũng có chút sợ hãi, nhưng anh ấy chỉ nhìn cô, rồi nói:
- Anh nhất định sẽ khiến em thay đổi!
Nói xong thì Lương Mục Phàm cũng chạy đi, vừa chạy anh vừa nói lớn:
- Chắc chắn sẽ làm cho em hồi tâm chuyển ý! Chắc chắn là như vậy!
Đỗ Khánh Huyền lắc đầu, người đàn ông này vẫn như vậy, cho dù là anh mười ba tuổi hay ba mươi tuổi thì vẫn vậy. Tính cách hiếu thắng của anh vẫn không thay đổi, ngay bây giờ Đỗ Khánh Huyền không có ước mơ gì, cô chỉ mong Hoàng Tân Tuệ sẽ sáng suốt hơn... Dù sao thì cô vẫn thấy Lương Mục Phàm không xứng đáng với tình yêu mà Tân Tuệ dành cho anh.
Không phải vì cô còn yêu mà cô ngăn cấm, nhưng cô thật sự thấy không đáng, cùng là phận phụ nữ với nhau thì cô không muốn Tân Tuệ đi vào vết xe đổ của mình để rồi nhận lại đau đớn gấp bội phần. Cái bóng của người đi trước nó lớn thế nào, cô là người hiểu rõ hơn ai hết. Thở dài, nhưng nói thế nào đi nữa thì Lương Mục Phàm cũng rất đáng thương.
Trong lúc Đỗ Khánh Huyền đang nghĩ vu vơ thì Hoàng Hiệu đã đứng phía sau lưng cô từ khi nào, ông ta hắng giọng ho khan một tiếng. Đỗ Khánh Huyền giật mình xoay người lại nhìn, sau đó cũng cúi đầu lễ phép chào hỏi:
- Hoàng lão gia sinh thần vui vẻ ạ.
- Đỗ tiểu thư, chúng ta nói chuyện một chút được không?
Đỗ Khánh Huyền cũng không biết ông ấy muốn nói gì với mình, nhưng tám mươi phần trăm là về chuyện của Tân Tuệ và Lương Mục Phàm. Cô cũng không thể nào từ chối cả, nên đã gật đầu. Hoàng Hiệu chắp tay ra sau lưng, ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm, tuy có rất nhiều ngôi sao, nhưng nhìn nó lại rất thanh tịnh, ông cười nhạt, nói:
- Đỗ tiểu thư vẫn còn yêu Mục Phàm chứ?
- Không ạ.
Câu trả lời rất dứt khoát cũng làm cho Hoàng Hiệu giật mình, trước kia ông từng nghe nói Đỗ Khánh Huyền vì yêu Lương Mục Phàm nên mới hạ mình kết hôn cùng anh. Chứ vào năm đó với gia cảnh của cô thì hoàn toàn có thể gả cho người tốt hơn, chứ không phải cam chịu gả vào một ngôi nhà sắp sửa phá sản. Nhưng bây giờ, sau năm năm cô quay lại thì tình cảm kia đã chết rồi sao?
- Đỗ tiểu thư không suy nghĩ một chút nào sao?
- Tại sao cháu phải suy nghĩ ạ? Kể từ ngày cháu cùng anh Mục Phàm ký vào đơn ly hôn thì cháu đã không còn yêu anh ấy nữa rồi. Có thể... Có thể trước đó cháu đã yêu anh ấy rất nhiều, rất sâu đậm, nhưng bây giờ thì cháu khẳng định là không ạ.
- Đỗ tiểu thư... Tôi chỉ muốn cầu xin cô, đừng cướp Mục Phàm khỏi con gái tôi... Có được không? Thật ra chuyện Tiểu Tuệ mang thai là do tôi bịa ra, tôi không muốn Mục Phàm vì cô mà tổn thương con gái tôi.
Đỗ Khánh Huyền nhìn Hoàng Hiệu lại liên tưởng đến người cha của mình vào năm năm trước. Vào thời khắc cô tuyên bố muốn kết hôn với Lương Mục Phàm thì cha cô cũng từng đứng trước mặt Lương Mục Phàm cầu xin anh, ông ấy cầu xin anh đừng làm tổn thương trái tim nhỏ bé của cô. Bây giờ đổi ngược tình thế, Hoàng Hiệu lại đứng trước mặt cô cầu xin cô đừng đem Lương Mục Phàm đi.
Nực cười, thế giới này đúng là nực cười, chuyện hoang đường như vậy mà cũng có thể xảy ra sao? Nực cười thật đấy.
- Hoàng lão gia, vậy sao chú không nghĩ đến một chuyện... Nếu Tân Tuệ gả cho Mục Phàm, thì cô ấy sẽ chịu khổ. Như cháu năm đó...
- Tôi biết, tôi hiểu... Tôi biết con gái tôi chắc chắn sẽ đau lòng, vì trong tim của Mục Phàm vẫn còn hình bóng của cô. Nhưng ít nhất tôi có thể chắc rằng cô sẽ không quay lại với Mục Phàm... Chỉ như vậy, tôi mới an tâm.
Đỗ Khánh Huyền cũng khó xử, thật sự là cô đã không còn yêu Lương Mục Phàm nữa rồi. Nhưng đứng nhìn người con gái khác nhảy vào hố lửa như vậy thì cô cũng bứt rứt khó chịu lắm, lúc này Andrey từ bên trong đi ra, choàng tay ôm lấy eo của bạn gái, hỏi:
- Có chuyện gì vậy bà xã? Em và Hoàng lão gia nói chuyện gì thế?
- À... Không có gì đâu.
Lúc này Andrey mới nói là Irina đang làm loạn muốn về nhà, cô cũng chỉ biết thở dài, sau đó nhìn sang Hoàng Hiệu nói:
- Cháu hứa với chú.
Nói xong thì cô cùng Andrey rời khỏi, đứng từ phía sau nhìn hai người họ đang khuất dần... Rất lâu sau, Hoàng Hiệu mới thốt lên:
- Cảm ơn cháu...
Bữa tiệc tàn dần, khách khứa cũng chuẩn bị ra về. Sau khi tiễn lượt khách cuối cùng thì Hoàng Hiệu mới có thể vào nhà để thăm con gái, nhưng Hoàng Tân Tuệ rất giận ông ấy. Cô đã nói rằng Mục Phàm vẫn chưa sẵn sàng công bố hôn sự nhưng cha cô lại tự ý đồn thổi rằng cô mang thai. Vì chuyện này mà Mục Phàm đã chặn số điện thoại của cô, cũng không thể nào liên lạc để giải thích, Hoàng Hiệu cũng biết con gái tức giận, nhưng ông ấy nói:
- Cha làm vậy vì tốt cho con thôi mà.
- Tốt cho con? Cha làm như vậy chỉ khiến cho Mục Phàm thấy con là người phụ nữ tâm cơ mà thôi.
- Tân Tuệ, nghe cha nói... Cha...
- Con không muốn nghe, cha ra ngoài đi!
Ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, Lương Mục Phàm bây giờ giống như người điên mất trí, anh hoàn toàn không thể nghĩ ra được chuyện gì nữa rồi. Đỗ Khánh Huyền thấy thế cũng có chút sợ hãi, nhưng anh ấy chỉ nhìn cô, rồi nói:
- Anh nhất định sẽ khiến em thay đổi!
Nói xong thì Lương Mục Phàm cũng chạy đi, vừa chạy anh vừa nói lớn:
- Chắc chắn sẽ làm cho em hồi tâm chuyển ý! Chắc chắn là như vậy!
Đỗ Khánh Huyền lắc đầu, người đàn ông này vẫn như vậy, cho dù là anh mười ba tuổi hay ba mươi tuổi thì vẫn vậy. Tính cách hiếu thắng của anh vẫn không thay đổi, ngay bây giờ Đỗ Khánh Huyền không có ước mơ gì, cô chỉ mong Hoàng Tân Tuệ sẽ sáng suốt hơn... Dù sao thì cô vẫn thấy Lương Mục Phàm không xứng đáng với tình yêu mà Tân Tuệ dành cho anh.
Không phải vì cô còn yêu mà cô ngăn cấm, nhưng cô thật sự thấy không đáng, cùng là phận phụ nữ với nhau thì cô không muốn Tân Tuệ đi vào vết xe đổ của mình để rồi nhận lại đau đớn gấp bội phần. Cái bóng của người đi trước nó lớn thế nào, cô là người hiểu rõ hơn ai hết. Thở dài, nhưng nói thế nào đi nữa thì Lương Mục Phàm cũng rất đáng thương.
Trong lúc Đỗ Khánh Huyền đang nghĩ vu vơ thì Hoàng Hiệu đã đứng phía sau lưng cô từ khi nào, ông ta hắng giọng ho khan một tiếng. Đỗ Khánh Huyền giật mình xoay người lại nhìn, sau đó cũng cúi đầu lễ phép chào hỏi:
- Hoàng lão gia sinh thần vui vẻ ạ.
- Đỗ tiểu thư, chúng ta nói chuyện một chút được không?
Đỗ Khánh Huyền cũng không biết ông ấy muốn nói gì với mình, nhưng tám mươi phần trăm là về chuyện của Tân Tuệ và Lương Mục Phàm. Cô cũng không thể nào từ chối cả, nên đã gật đầu. Hoàng Hiệu chắp tay ra sau lưng, ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm, tuy có rất nhiều ngôi sao, nhưng nhìn nó lại rất thanh tịnh, ông cười nhạt, nói:
- Đỗ tiểu thư vẫn còn yêu Mục Phàm chứ?
- Không ạ.
Câu trả lời rất dứt khoát cũng làm cho Hoàng Hiệu giật mình, trước kia ông từng nghe nói Đỗ Khánh Huyền vì yêu Lương Mục Phàm nên mới hạ mình kết hôn cùng anh. Chứ vào năm đó với gia cảnh của cô thì hoàn toàn có thể gả cho người tốt hơn, chứ không phải cam chịu gả vào một ngôi nhà sắp sửa phá sản. Nhưng bây giờ, sau năm năm cô quay lại thì tình cảm kia đã chết rồi sao?
- Đỗ tiểu thư không suy nghĩ một chút nào sao?
- Tại sao cháu phải suy nghĩ ạ? Kể từ ngày cháu cùng anh Mục Phàm ký vào đơn ly hôn thì cháu đã không còn yêu anh ấy nữa rồi. Có thể... Có thể trước đó cháu đã yêu anh ấy rất nhiều, rất sâu đậm, nhưng bây giờ thì cháu khẳng định là không ạ.
- Đỗ tiểu thư... Tôi chỉ muốn cầu xin cô, đừng cướp Mục Phàm khỏi con gái tôi... Có được không? Thật ra chuyện Tiểu Tuệ mang thai là do tôi bịa ra, tôi không muốn Mục Phàm vì cô mà tổn thương con gái tôi.
Đỗ Khánh Huyền nhìn Hoàng Hiệu lại liên tưởng đến người cha của mình vào năm năm trước. Vào thời khắc cô tuyên bố muốn kết hôn với Lương Mục Phàm thì cha cô cũng từng đứng trước mặt Lương Mục Phàm cầu xin anh, ông ấy cầu xin anh đừng làm tổn thương trái tim nhỏ bé của cô. Bây giờ đổi ngược tình thế, Hoàng Hiệu lại đứng trước mặt cô cầu xin cô đừng đem Lương Mục Phàm đi.
Nực cười, thế giới này đúng là nực cười, chuyện hoang đường như vậy mà cũng có thể xảy ra sao? Nực cười thật đấy.
- Hoàng lão gia, vậy sao chú không nghĩ đến một chuyện... Nếu Tân Tuệ gả cho Mục Phàm, thì cô ấy sẽ chịu khổ. Như cháu năm đó...
- Tôi biết, tôi hiểu... Tôi biết con gái tôi chắc chắn sẽ đau lòng, vì trong tim của Mục Phàm vẫn còn hình bóng của cô. Nhưng ít nhất tôi có thể chắc rằng cô sẽ không quay lại với Mục Phàm... Chỉ như vậy, tôi mới an tâm.
Đỗ Khánh Huyền cũng khó xử, thật sự là cô đã không còn yêu Lương Mục Phàm nữa rồi. Nhưng đứng nhìn người con gái khác nhảy vào hố lửa như vậy thì cô cũng bứt rứt khó chịu lắm, lúc này Andrey từ bên trong đi ra, choàng tay ôm lấy eo của bạn gái, hỏi:
- Có chuyện gì vậy bà xã? Em và Hoàng lão gia nói chuyện gì thế?
- À... Không có gì đâu.
Lúc này Andrey mới nói là Irina đang làm loạn muốn về nhà, cô cũng chỉ biết thở dài, sau đó nhìn sang Hoàng Hiệu nói:
- Cháu hứa với chú.
Nói xong thì cô cùng Andrey rời khỏi, đứng từ phía sau nhìn hai người họ đang khuất dần... Rất lâu sau, Hoàng Hiệu mới thốt lên:
- Cảm ơn cháu...
Bữa tiệc tàn dần, khách khứa cũng chuẩn bị ra về. Sau khi tiễn lượt khách cuối cùng thì Hoàng Hiệu mới có thể vào nhà để thăm con gái, nhưng Hoàng Tân Tuệ rất giận ông ấy. Cô đã nói rằng Mục Phàm vẫn chưa sẵn sàng công bố hôn sự nhưng cha cô lại tự ý đồn thổi rằng cô mang thai. Vì chuyện này mà Mục Phàm đã chặn số điện thoại của cô, cũng không thể nào liên lạc để giải thích, Hoàng Hiệu cũng biết con gái tức giận, nhưng ông ấy nói:
- Cha làm vậy vì tốt cho con thôi mà.
- Tốt cho con? Cha làm như vậy chỉ khiến cho Mục Phàm thấy con là người phụ nữ tâm cơ mà thôi.
- Tân Tuệ, nghe cha nói... Cha...
- Con không muốn nghe, cha ra ngoài đi!
Bình luận facebook