Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158: Khiêu khích à? Thèm đòn sao?
Là mệnh lệnh.
Không có chỗ cho việc thương lượng hay cò kè mặc cả.
Cô cứ như vậy mà muốn phân rõ giới hạn với anh, mặc kệ anh có cố gắng như thế nào cũng không chịu tiếp nhận anh một lần nữa sao?
Cho nên thật sự là cô đã quyết tâm, muốn từ đây làm người xa lạ với anh suốt đời?
Phong Ngự Niên cụp mắt xuống, lông mi khẽ run rẩy, trong đôi mắt đen dần dần xuất hiện một tầng hơi nước nhàn nhạt.
Đáy mắt đã sớm không còn sự bạo ngược và hận thù lúc trước.
Anh cảm giác như trái tim mình bị người ta tàn nhẫn siết chặt, rất chặt, đau đớn đến mức muốn chết đi.
Trên khuôn mặt tuấn tú trắng bệch không giấu được sự yếu ớt.
Sanh Ca nhìn sắc mặt của anh vào đáy mắt.
Nhưng trên mặt cô lại lãnh đạm không có một chút thay đổi nào, bàn tay đưa văn kiện lên cao một tấc.
Phong Ngự Niên ngừng thở, đầu ngón tay run rẩy nhận lấy tập văn kiện, trong lòng vô cùng phức tạp.
Ngay khi Sanh Ca xoay người chuẩn bị đi đến bàn trà lấy bút thì nghe thấy phía sau truyền đến “Xoẹt” một tiếng.
Đôi mắt đen láy của Phong Ngự Niên lạnh lùng, không chút do dự xét nát tập văn kiện lần nữa.
Thậm chí lần này còn quá đáng hơn, trực tiếp vứt thẳng lên trên đỉnh đầu của cô?!
Những vụn giấy trắng như tuyết rơi lả tả xuống đầu cô.
Khiêu khích sao?
Sanh Ca thật sự nổi giận rồi.
Cơn tức giận trào dâng mãnh liệt, quay cuồng, gào thét, từ dưới bốc lên trên, sức nóng bùng đến tận đỉnh đầu.
Cô nghiến răng, gằn từng chữ một: “Anh muốn chết à?”
Người đàn ông ở phía đối diện không có chút túng quẫn nào, khi đối diện với cô, đôi mắt đen sâu thẳm vô cùng u ám.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh di chuyển đến thắt lưng ở bên hông, lưu loát mở khóa ra, giống như sắp tháo nó ra.
“Anh muốn làm gì?”
Sanh Ca đứng yên không nhúc nhích.
Đây là thẹn quá hóa giận, muốn đánh cô sao?
Ha ha ha, bằng chút sức lực của anh bây giờ mà thật sự cho rằng đánh thắng được cô à?
Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, chờ anh ra tay.
Nhưng đến giây tiếp theo lại thấy anh mạnh mẽ nhét thắt lưng của mình vào trong tay cô.
Sau đó xoay người, quỳ một gối xuống đất, tấm lưng rộng lớn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh thẳng tắp vô cùng.
Anh nói: “Anh sẽ không phục tùng mệnh lệnh này. Còn khiến em nổi giận nữa, anh xin nhận phạt, em cứ đánh đi! Đánh đến khi em thấy thoải mái, đánh đến khi em hả giận thì thôi!”
Sanh Ca: “?”
Cái quái gì vậy?
Cô đang lửa giận bốc đầy đầu đột nhiên lại bị chọc tức đến… Bật cười!
“Đầu óc của anh không có vấn đề gì đấy chứ? Chẳng lẽ là sở thích đặc biệt à? Con mẹ nó anh là cuồng khổ dâm à?”
Phong Ngự Niên cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ ửng.
Anh còn lâu mới là người cuồng chịu khổ.
Cho dù lúc trước đã chịu khổ ở trong quân ngũ, nhưng anh vẫn sợ đau.
Nhưng so với đau đớn thì anh càng không muốn đánh mất cô hơn, không muốn làm người xa lạ với cô, nếu như thế thì anh sẽ thấy càng khó chịu, càng thấy nghẹt thở.
“Tất cả những điều đó chỉ dành riêng cho em mà thôi! Anh liều mạng như vậy là để trả món nợ mà anh nợ em, không phải vì muốn bản thân được thanh thản mà là vì muốn em có thể cho anh cơ hội để bắt đầu lần nữa, anh thật lòng rất thích em! Khụ khụ…”
Một lần nói quá nhiều nên giọng nói khô khan khó nhịn, anh ho đến mức bả vai run rẩy nhưng tấm lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
“Thích sao?”
Đôi môi đỏ của Sanh Ca mím chặt, lẳng lặng nhìn xuống anh một lúc lâu.
Đôi mắt của cô trầm mặc tĩnh mịch, giọng nói lạnh lẽo như băng, không có chút độ ấm nào.
“Câu thật lòng thích này chậm mất ba năm, tôi cũng không thấy báu bở gì, đối với tôi mà nói thì thứ tình cảm muộn màng này còn rẻ rúng hơn cỏ dại ven đường.”
“Muốn bắt đầu một lần nữa sao? Không thể nào.”
Hơi thở của Phong Ngự Niên bỗng nhiên tê dại: “Anh xin lỗi…”
Hai tay anh nắm chặt, hít hít cái mũi, dứt khoát bất chấp tất cả, cứng đầu nhắm mắt lại: “Vậy thì em hãy đánh đi, dù sao thì bảo anh lý tên cũng là chuyện tuyệt đối không thể bảo.”
Sanh Ca nghe thấy thế thì nhíu chặt mày: “Hai ngày nay anh bị sốt đến ngu người rồi à? Với thân thể yếu ớt vừa mới khỏi bệnh này của anh, nếu tôi thật sự ra tay tàn nhẫn thì anh có thể chịu được bao nhiêu cái chứ?”
Cô còn biết anh bị phát sốt vừa mới khỏi…
Trong lòng Phong Ngự Niên vừa thấy phức tạp lại tủi thân, hơi nước trong đôi mắt đen càng nhiều hơn.
Anh cứng miệng nói: “Không chịu được cũng phải cố gắng chịu, cho đến khi em thấy nguôi giận mới thôi.”
Ha ha ha.
Ngoan cố đúng không?
Chính mình tìm chết đúng không?
Cô nắm lấy hai đầu của thắt lưng rồi gặp lại làm đôi, sau đó đột nhiên duỗi thẳng, phát ra một âm thanh giòn giã.
Phong Ngự Niên vẫn không động đậy, cắn chặt răng, làm tốt công tác chuẩn bị gánh chịu cơn đau tùy thời trút xuống m.
Sanh Ca nhìn dáng vẻ thiếu đòn này của nah, đột nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa anh, cong môi cười xấu xa: “Mặc áo sơ mi trông chán ghét như thế, lúc đánh rách rồi còn phải mua cái mới nữa, hơn nữa nếu cách một lớp vải thì chắc là cũng không đau lắm đâu nhỉ?”
Yết hầu của Phong Ngự Niên trượt lên trượt xuống, lập tức vươn tay lên, nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi mỏng manh ra rồi phóng khoáng tự phụ mà ném lên bàn trà.
Sau đó tư thế vẫn bất biến, thẳng lưng lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, chờ cô xuống ty.
Sanh Ca cũng không vội, cô lẳng lặng đứng ở sau lưng anh thưởng thức.
Mặc dù đã bị tiêm vào một loại thuốc đặc biệt, nhưng loại thuốc đó sẽ không có bất kỳ tác dụng nào đối với cơ thể anh, thậm chí còn khiến làn da trên cơ thể trắng hơn hai phần, ngược lại khiến anh càng đẹp mắt hơn.
Hơn nữa vốn dĩ anh có tấm lưng rộng lớn, đường cong của cơ bắp cũng trở nên duyên dáng và hoàn mỹ.
Chỉ nhìn thôi đã thấy rất thích mắt.
Sau khi Sanh Ca thưởng thức xong, cô dùng đầu thắt lưng gập đôi nhẹ nhàng vuốt ve từng đường vân da trên lưng anh.
Thong thả ung dung, cực kỳ kiên nhẫn.
Phong Ngự Niên không nhịn được mà hơi hơi rùng mình, Sanh Ca rõ ràng là cố ý khiêu khích anh!
Khiến anh có chút miệng khô lưỡi đắng, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn.
Ngay khi anh sắp bị khiêu khích đến mức không chịu nổi nữa thì Sanh Ca đã nới lỏng phần cuối của thắt lưng và nắm chặt một đầu của khóa kim loại.
Giơ lên thật cao, xem nó như là roi, dốc hết sức lực quất thật mạnh.
Bốp!
Dây lưng quét gió, gào thét lao tới.
Phong Ngự Niên nhắm chặt hai mắt lại, toàn thân dường như là phản xạ có điều kiện mà khẽ run rẩy.
Nhưng mà lại… Không đau.
Thứ mà Sanh Ca quất vào chính là sàn cẩm thạch.
Cô ném chiếc thắt lưng xuống, cười nhạt một tiếng: “Hèn nhát!”
Còn tưởng rằng anh sẽ kiên cường lắm, còn không phải là phát run lên sao.
Cho dù anh có phải là kẻ cuồng chịu ngược thì cô cũng không phải là kẻ bạo lực không biết đạo lý.
“Mặc áo vào đi, nếu anh không chịu ký vậy thì cứ ở lại đi, ở đến khi anh chịu ký mới thôi.”
Sau khi lạnh lùng buông xuống những lời này, cô quay đầu định đi ra ngoài cửa.
Phong Ngự Niên nhanh chóng đứng dậy, quay đầu lại, chộp lấy cổ tay của cô: “Trời đã tối rồi, em còn muốn đi đâu thế?”
“Ngồi ngây ngốc ở chỗ này quá khó chịu, đổi một chỗ khác.”
Lời nói này nghe qua giống như không chút để ý nào nhưng thực tế lại lạnh nhạt vô tình.
Phong Ngự Niên nắm chặt lấy cổ tay của cô không chịu buông.
Nghe câu này của cô chính là không định quay về biệt thự bên vịnh này nữa, muốn vứt một mình anh ở lại chỗ này.
Muốn dùng bạo lực lạnh để buộc anh phải ký tên sao?
“Buông tay ra.” Sanh Ca nhíu mày, không chút lưu tình mà bẻ tay anh ra.
Hô hấp của Phong Ngự Niên như ngừng lại, cuối cùng thỏa hiệp.
“Chỉ một năm thôi! Trước kia em gả cho anh làm cơm ba năm nên anh sẽ dùng một năm này trả lại cho em, chờ đến khi anh trả hết nợ thì anh sẽ chủ động rời đi, vĩnh viễn không tới quấy rầy cuộc sống của em nữa, được không?”
“Thật sao?”
Sanh Ca xác nhận lại lần nữa: “Là vĩnh viễn rời đi.”
Hô hấp của Phong Ngự Niên như dừng lại, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, môi mỏng chua xót: “ Đúng vậy, anh nói được thì sẽ làm được.”
“Được.” Cô nhướn mày lên, dùng điện thoại ghi âm lại lời hứa vừa rồi của anh: “Nhớ kỹ lời anh nói đấy.”
Vẻ mặt của Phong Ngự Niên chán nản gật đầu, đôi mặt đen yếu ớt sâu thẳm không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Cơm chiều vẫn còn nóng, em có ăn chút không?”
Sanh Ca cũng không từ chối, nếu là một nam cuối cùng, vậy thì hãy làm theo hợp đồng đi, nên làm thế nào thì cứ làm như thế.
Tay nghề của Phong Ngự Niên đã tốt hơn so với trước kia rất nhiều, Sanh Ca ăn uống rất no nê, lại đi đến thư phòng xử lý chút công việc rồi mới quay trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, cô cứ theo như bình thường đến Angle làm việc.
Không chờ cô đi ra đến cửa lớn của biệt thự bên vịnh, một đám cảnh sát mặc đồng phục với vẻ mặt uy nghiêm ở phía đối diện đang đi về phía cô.
Người cảnh sát cầm đầu đưa giấy chứng nhận ra cho cô.
“Xin chào, cô Sanh Ca, tôi là Từ Mục, đội trưởng đội 3 Cục cảnh sát thành phố Phương, có người đã tố cáo cô tội xâm phạm nhà riêng, cố ý gây thương tích và cố ý phá hoại tài sản cá nhân, xin cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Không có chỗ cho việc thương lượng hay cò kè mặc cả.
Cô cứ như vậy mà muốn phân rõ giới hạn với anh, mặc kệ anh có cố gắng như thế nào cũng không chịu tiếp nhận anh một lần nữa sao?
Cho nên thật sự là cô đã quyết tâm, muốn từ đây làm người xa lạ với anh suốt đời?
Phong Ngự Niên cụp mắt xuống, lông mi khẽ run rẩy, trong đôi mắt đen dần dần xuất hiện một tầng hơi nước nhàn nhạt.
Đáy mắt đã sớm không còn sự bạo ngược và hận thù lúc trước.
Anh cảm giác như trái tim mình bị người ta tàn nhẫn siết chặt, rất chặt, đau đớn đến mức muốn chết đi.
Trên khuôn mặt tuấn tú trắng bệch không giấu được sự yếu ớt.
Sanh Ca nhìn sắc mặt của anh vào đáy mắt.
Nhưng trên mặt cô lại lãnh đạm không có một chút thay đổi nào, bàn tay đưa văn kiện lên cao một tấc.
Phong Ngự Niên ngừng thở, đầu ngón tay run rẩy nhận lấy tập văn kiện, trong lòng vô cùng phức tạp.
Ngay khi Sanh Ca xoay người chuẩn bị đi đến bàn trà lấy bút thì nghe thấy phía sau truyền đến “Xoẹt” một tiếng.
Đôi mắt đen láy của Phong Ngự Niên lạnh lùng, không chút do dự xét nát tập văn kiện lần nữa.
Thậm chí lần này còn quá đáng hơn, trực tiếp vứt thẳng lên trên đỉnh đầu của cô?!
Những vụn giấy trắng như tuyết rơi lả tả xuống đầu cô.
Khiêu khích sao?
Sanh Ca thật sự nổi giận rồi.
Cơn tức giận trào dâng mãnh liệt, quay cuồng, gào thét, từ dưới bốc lên trên, sức nóng bùng đến tận đỉnh đầu.
Cô nghiến răng, gằn từng chữ một: “Anh muốn chết à?”
Người đàn ông ở phía đối diện không có chút túng quẫn nào, khi đối diện với cô, đôi mắt đen sâu thẳm vô cùng u ám.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh di chuyển đến thắt lưng ở bên hông, lưu loát mở khóa ra, giống như sắp tháo nó ra.
“Anh muốn làm gì?”
Sanh Ca đứng yên không nhúc nhích.
Đây là thẹn quá hóa giận, muốn đánh cô sao?
Ha ha ha, bằng chút sức lực của anh bây giờ mà thật sự cho rằng đánh thắng được cô à?
Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, chờ anh ra tay.
Nhưng đến giây tiếp theo lại thấy anh mạnh mẽ nhét thắt lưng của mình vào trong tay cô.
Sau đó xoay người, quỳ một gối xuống đất, tấm lưng rộng lớn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh thẳng tắp vô cùng.
Anh nói: “Anh sẽ không phục tùng mệnh lệnh này. Còn khiến em nổi giận nữa, anh xin nhận phạt, em cứ đánh đi! Đánh đến khi em thấy thoải mái, đánh đến khi em hả giận thì thôi!”
Sanh Ca: “?”
Cái quái gì vậy?
Cô đang lửa giận bốc đầy đầu đột nhiên lại bị chọc tức đến… Bật cười!
“Đầu óc của anh không có vấn đề gì đấy chứ? Chẳng lẽ là sở thích đặc biệt à? Con mẹ nó anh là cuồng khổ dâm à?”
Phong Ngự Niên cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ ửng.
Anh còn lâu mới là người cuồng chịu khổ.
Cho dù lúc trước đã chịu khổ ở trong quân ngũ, nhưng anh vẫn sợ đau.
Nhưng so với đau đớn thì anh càng không muốn đánh mất cô hơn, không muốn làm người xa lạ với cô, nếu như thế thì anh sẽ thấy càng khó chịu, càng thấy nghẹt thở.
“Tất cả những điều đó chỉ dành riêng cho em mà thôi! Anh liều mạng như vậy là để trả món nợ mà anh nợ em, không phải vì muốn bản thân được thanh thản mà là vì muốn em có thể cho anh cơ hội để bắt đầu lần nữa, anh thật lòng rất thích em! Khụ khụ…”
Một lần nói quá nhiều nên giọng nói khô khan khó nhịn, anh ho đến mức bả vai run rẩy nhưng tấm lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
“Thích sao?”
Đôi môi đỏ của Sanh Ca mím chặt, lẳng lặng nhìn xuống anh một lúc lâu.
Đôi mắt của cô trầm mặc tĩnh mịch, giọng nói lạnh lẽo như băng, không có chút độ ấm nào.
“Câu thật lòng thích này chậm mất ba năm, tôi cũng không thấy báu bở gì, đối với tôi mà nói thì thứ tình cảm muộn màng này còn rẻ rúng hơn cỏ dại ven đường.”
“Muốn bắt đầu một lần nữa sao? Không thể nào.”
Hơi thở của Phong Ngự Niên bỗng nhiên tê dại: “Anh xin lỗi…”
Hai tay anh nắm chặt, hít hít cái mũi, dứt khoát bất chấp tất cả, cứng đầu nhắm mắt lại: “Vậy thì em hãy đánh đi, dù sao thì bảo anh lý tên cũng là chuyện tuyệt đối không thể bảo.”
Sanh Ca nghe thấy thế thì nhíu chặt mày: “Hai ngày nay anh bị sốt đến ngu người rồi à? Với thân thể yếu ớt vừa mới khỏi bệnh này của anh, nếu tôi thật sự ra tay tàn nhẫn thì anh có thể chịu được bao nhiêu cái chứ?”
Cô còn biết anh bị phát sốt vừa mới khỏi…
Trong lòng Phong Ngự Niên vừa thấy phức tạp lại tủi thân, hơi nước trong đôi mắt đen càng nhiều hơn.
Anh cứng miệng nói: “Không chịu được cũng phải cố gắng chịu, cho đến khi em thấy nguôi giận mới thôi.”
Ha ha ha.
Ngoan cố đúng không?
Chính mình tìm chết đúng không?
Cô nắm lấy hai đầu của thắt lưng rồi gặp lại làm đôi, sau đó đột nhiên duỗi thẳng, phát ra một âm thanh giòn giã.
Phong Ngự Niên vẫn không động đậy, cắn chặt răng, làm tốt công tác chuẩn bị gánh chịu cơn đau tùy thời trút xuống m.
Sanh Ca nhìn dáng vẻ thiếu đòn này của nah, đột nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa anh, cong môi cười xấu xa: “Mặc áo sơ mi trông chán ghét như thế, lúc đánh rách rồi còn phải mua cái mới nữa, hơn nữa nếu cách một lớp vải thì chắc là cũng không đau lắm đâu nhỉ?”
Yết hầu của Phong Ngự Niên trượt lên trượt xuống, lập tức vươn tay lên, nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi mỏng manh ra rồi phóng khoáng tự phụ mà ném lên bàn trà.
Sau đó tư thế vẫn bất biến, thẳng lưng lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, chờ cô xuống ty.
Sanh Ca cũng không vội, cô lẳng lặng đứng ở sau lưng anh thưởng thức.
Mặc dù đã bị tiêm vào một loại thuốc đặc biệt, nhưng loại thuốc đó sẽ không có bất kỳ tác dụng nào đối với cơ thể anh, thậm chí còn khiến làn da trên cơ thể trắng hơn hai phần, ngược lại khiến anh càng đẹp mắt hơn.
Hơn nữa vốn dĩ anh có tấm lưng rộng lớn, đường cong của cơ bắp cũng trở nên duyên dáng và hoàn mỹ.
Chỉ nhìn thôi đã thấy rất thích mắt.
Sau khi Sanh Ca thưởng thức xong, cô dùng đầu thắt lưng gập đôi nhẹ nhàng vuốt ve từng đường vân da trên lưng anh.
Thong thả ung dung, cực kỳ kiên nhẫn.
Phong Ngự Niên không nhịn được mà hơi hơi rùng mình, Sanh Ca rõ ràng là cố ý khiêu khích anh!
Khiến anh có chút miệng khô lưỡi đắng, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn.
Ngay khi anh sắp bị khiêu khích đến mức không chịu nổi nữa thì Sanh Ca đã nới lỏng phần cuối của thắt lưng và nắm chặt một đầu của khóa kim loại.
Giơ lên thật cao, xem nó như là roi, dốc hết sức lực quất thật mạnh.
Bốp!
Dây lưng quét gió, gào thét lao tới.
Phong Ngự Niên nhắm chặt hai mắt lại, toàn thân dường như là phản xạ có điều kiện mà khẽ run rẩy.
Nhưng mà lại… Không đau.
Thứ mà Sanh Ca quất vào chính là sàn cẩm thạch.
Cô ném chiếc thắt lưng xuống, cười nhạt một tiếng: “Hèn nhát!”
Còn tưởng rằng anh sẽ kiên cường lắm, còn không phải là phát run lên sao.
Cho dù anh có phải là kẻ cuồng chịu ngược thì cô cũng không phải là kẻ bạo lực không biết đạo lý.
“Mặc áo vào đi, nếu anh không chịu ký vậy thì cứ ở lại đi, ở đến khi anh chịu ký mới thôi.”
Sau khi lạnh lùng buông xuống những lời này, cô quay đầu định đi ra ngoài cửa.
Phong Ngự Niên nhanh chóng đứng dậy, quay đầu lại, chộp lấy cổ tay của cô: “Trời đã tối rồi, em còn muốn đi đâu thế?”
“Ngồi ngây ngốc ở chỗ này quá khó chịu, đổi một chỗ khác.”
Lời nói này nghe qua giống như không chút để ý nào nhưng thực tế lại lạnh nhạt vô tình.
Phong Ngự Niên nắm chặt lấy cổ tay của cô không chịu buông.
Nghe câu này của cô chính là không định quay về biệt thự bên vịnh này nữa, muốn vứt một mình anh ở lại chỗ này.
Muốn dùng bạo lực lạnh để buộc anh phải ký tên sao?
“Buông tay ra.” Sanh Ca nhíu mày, không chút lưu tình mà bẻ tay anh ra.
Hô hấp của Phong Ngự Niên như ngừng lại, cuối cùng thỏa hiệp.
“Chỉ một năm thôi! Trước kia em gả cho anh làm cơm ba năm nên anh sẽ dùng một năm này trả lại cho em, chờ đến khi anh trả hết nợ thì anh sẽ chủ động rời đi, vĩnh viễn không tới quấy rầy cuộc sống của em nữa, được không?”
“Thật sao?”
Sanh Ca xác nhận lại lần nữa: “Là vĩnh viễn rời đi.”
Hô hấp của Phong Ngự Niên như dừng lại, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, môi mỏng chua xót: “ Đúng vậy, anh nói được thì sẽ làm được.”
“Được.” Cô nhướn mày lên, dùng điện thoại ghi âm lại lời hứa vừa rồi của anh: “Nhớ kỹ lời anh nói đấy.”
Vẻ mặt của Phong Ngự Niên chán nản gật đầu, đôi mặt đen yếu ớt sâu thẳm không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Cơm chiều vẫn còn nóng, em có ăn chút không?”
Sanh Ca cũng không từ chối, nếu là một nam cuối cùng, vậy thì hãy làm theo hợp đồng đi, nên làm thế nào thì cứ làm như thế.
Tay nghề của Phong Ngự Niên đã tốt hơn so với trước kia rất nhiều, Sanh Ca ăn uống rất no nê, lại đi đến thư phòng xử lý chút công việc rồi mới quay trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, cô cứ theo như bình thường đến Angle làm việc.
Không chờ cô đi ra đến cửa lớn của biệt thự bên vịnh, một đám cảnh sát mặc đồng phục với vẻ mặt uy nghiêm ở phía đối diện đang đi về phía cô.
Người cảnh sát cầm đầu đưa giấy chứng nhận ra cho cô.
“Xin chào, cô Sanh Ca, tôi là Từ Mục, đội trưởng đội 3 Cục cảnh sát thành phố Phương, có người đã tố cáo cô tội xâm phạm nhà riêng, cố ý gây thương tích và cố ý phá hoại tài sản cá nhân, xin cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Bình luận facebook