Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166: Trò chơi nhỏ tàn khốc
Sanh Ca mím chặt môi, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn cách bài trí căn phòng nhỏ của Phong Ngự Niên, mà lại không nói gì.
Ninh Thừa Húc theo ánh mắt của cô, nhìn về phía bên trong căn phòng nhỏ, đôi mắt phượng màu xanh lam hơi nheo lại, khoé miệng nở một nụ cười không đàng hoàng.
“Sanh Ca, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi nhỏ thú vị đi?”
“Cái gì?”
Sanh Ca quay đầu nhìn anh ta, từ biểu cảm của anh ta, trong lòng cô đột nhiên nhóm lên một loại dự cảm không lành.
Ninh Thừa Húc không trả lời, anh ta nhẹ nhàng nhấc tay.
Đàn em hiểu ý, nhanh chóng tiến đến gần căn phòng nhỏ.
Trong phòng.
Mộ Chỉ Ninh khóc lóc nức nở, vô cùng hối hận.
“Ngự Niên, em không muốn chết ở đây, cũng không muốn bị tống vào tù, anh giúp em được không? Anh muốn hỏi cái gì? Em sẽ nói cho anh tất cả những gì em biết, chỉ cần anh cho em tiền, để em không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền, sau đó đưa em về nước, em đảm bảo sau này sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh nữa, cũng không quay lại nước Hoa!”
Phong Ngự Niên trầm ngâm, giọng điệu lạnh lùng: “Vậy phải xem cô biết được bao nhiêu, có đáng để tôi chi số tiền này hay không.”
“Được, em nói, điều anh muốn biết, em đều nói hết tất cả cho anh!”
Cô ta chống tay xuống đất, run rẩy đứng dậy, vừa đứng thẳng được người, bên tai đột nhiên nghe thấy “vụt” một tiếng, âm thanh cực kỳ nhẹ.
Ngay sau đó, bên cổ cảm giác nhói nhói nhẹ như kim châm, cô ta đưa tay ra, theo bản năng sờ sờ, có vật lạ.
Cô ta lấy từ cổ xuống, là một ống tiêm còn nhỏ hơn so với ngón tay út.
Mộ Chỉ Ninh không hiểu gì cả.
Phong Ngự Niên nhìn thấy ống thuốc trống rỗng trong tay cô ta, phút chốc anh nhăn mặt, quay lại nhìn cửa sổ, một bóng dáng đã ẩn nấp cực kỳ nhanh.
“Tự Niên.”
Anh kêu lên một tiếng, bên ngoài căn phòng nhỏ không có bất kỳ phản ứng gì.
Mà sắc mặt của Mộ Chỉ Ninh dần dần trở nên tê liệt, trong nháy mắt con ngươi của cô ta tràn ngập tơ máu đỏ, biểu cảm đau khổ hai giây.
Ngay sau đó, con ngươi đỏ tươi như máu hiện lên, tràn đầy oán hận mà trừng Phong Ngự Niên: “Anh thật sự tưởng là tôi sẽ nói cho anh sao? Anh nằm mơ đi! Tôi sống không tốt, anh và con khốn Sanh Ca đó cũng đừng hòng sống tốt! Tôi sẽ giết anh trước, sau đó khiến cô ta nhanh chóng xuống đó bầu bạn cùng anh!”
Mặt mũi cô ta dữ tợn, phát ra tiếng thét the thé, nghiến răng nghiến lợi lao về phía Phong Ngự Niên, tốc độ vô cùng nhanh.
Giống như thú tính vốn có bị kích thích, ý muốn giết người trong mắt cô ta cuồn cuộn, bộ dáng hung dữ thề sẽ xé xác anh thành từng mảnh ngay tại chỗ.
Phong Ngự Niên nhạy bén lách mình tránh né, không để Mộ Chỉ Ninh chạm vào anh dù chỉ là một góc áo.
Chỉ chốc lát tình hình trong phòng đã vô cùng hỗn loạn.
Sanh Ca nhìn thấy trạng thái của Mộ Chỉ Ninh, cô trừng mắt nhìn Ninh Thừa Húc.
“Anh đã làm gì?”
Ninh Thừa Húc cười: “Gần đây mới nghiên cứu ra một loại thuốc 545 mới có hiệu quả đặc biệt, có thể làm tăng thêm sự ác độc trong lòng người, người trúng phải loại thuốc này sẽ trở nên man rợ, lực công kích tăng gấp bội, muốn cắn xé, muốn thấy máu, nếu không kịp thời trút ra, tim sẽ vỡ tan mà chết.”
“Trước mắt loại thuốc này chỉ từng được thử nghiệm trên người động vật, Mộ Chỉ Ninh là tội phạm trốn ra khỏi tù, dù có tống cô ta trở lại nhà tù thì thứ chờ đợi cô ta cũng là cuộc sống địa ngục, còn không bằng lấy cô ta ra làm thí nghiệm, để cô ta chết có ích.”
Sanh Ca không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm anh ta.
Bảy năm không gặp, Ninh Thừa Húc càng ác hơn, càng hiểm độc hơn so với tưởng tượng của cô.
Dưới khuôn mặt khôi ngô tuấn tú như thiên thần là một tâm hồn đã bị bóp méo?
Bảy năm này rốt cuộc anh ta đã trải qua những gi?
“Không thể lí giải nổi sao anh lại biến thành một Ninh Thừa Húc không giống người mà tôi đã từng quen như vậy?”
Biểu cảm Ninh Thừa Húc lạnh nhạt, khi nhìn thẳng vào cô, đôi mắt xanh lam sâu thẳm mang theo ham muốn chiếm đoạt mãnh liệt.
Khoé môi anh ta cười nhạt, lấy ra một khẩu súng lục từ trong thắt lưng sau quân phục, động tác nhanh chóng lắp vào một viên đạn, anh ta đưa tới trước mặt Sanh Ca.
Sanh Ca cúi đầu nhìn, biểu cảm nghiêm trọng: “Có ý gì?”
“Sanh Ca, lấy sức lực của chim hoàng yến này của em mà nói, anh ta chống đỡ không nổi năm phút, em có thể chọn lạnh lùng quan sát, nhìn người phụ nữ đó dùng cách thức tàn nhẫn tanh mùi máu hành hạ chết anh ta, cũng coi như là trị tội anh ta.”
Anh ta hơi ngừng lại, rồi tiếp tục nói: “Hoặc là em dùng khẩu súng lục chỉ có một viên đạn này, giết chết người phụ nữ trong đó, hoặc là, em cũng có thể tự tay giết con chim hoàng yến không nghe lời của em, cho anh ta một cái chết thoải mái, sao nào?”
Đôi mắt Sanh Ca kinh hãi, không thể tin được mở to nhìn anh ta.
“Anh hoàn toàn điên rồi!”
Ninh Thừa Húc cười đến mức đôi mắt phượng xán lạn, ra vẻ không có gì cả nói: “Trong đó chỉ có một tội phạm trốn tù và thú cưng của em thôi, thú cưng không nghe lời thì đổi con khác.”
Sanh Ca nghiến răng, cô lạnh lùng đối mặt với anh ta: “Đó là người của tôi, còn chưa đến lượt anh quyết định.”
Mặt anh ta tỏ vẻ vô tội, khẩu súng trong tay hướng gần cô hơn một chút: “Đương nhiên, cho nên quyền lựa chọn đều giao hết cho em.”
Khuôn mặt Sanh Ca vô cùng nghiêm túc, cô liếc nhìn tình hình trong phòng, Phong Ngự Niên vẫn đang tránh né, kiên quyết không để Mộ Chỉ Ninh động vào anh.
Nhưng Tự Niên bị người của Ninh Thừa Húc tách ra, anh một thân một mình, lại tiếp tục bị tiêu hao sức mạnh thì không thể chạy trốn được.
Sanh Ca nhăn mày: “Cái gì tôi cũng không chọn!”
Nói xong, cô làm ra vẻ muốn xông vào phòng, Ninh Thừa Húc nhanh tay nhanh mắt nắm chặt cánh tay, chặn đường đi của cô.
Ánh mắt cô hiện lên sự độc án, đổi tay tát vào mặt Ninh Thừa Húc.
Ninh Thừa Húc không tránh, anh ta vững vàng chịu đựng cơn giận giữ của cô, trên mặt vẫn giữ ý cười như cũ: “Em đánh đi, nhưng tôi sẽ không để em vào, người trúng thuốc 545 sẽ phát điên phát dại, không thể khống chế, tôi không thể để em đặt mình vào vị trí nguy hiểm, cho nên em chỉ có thể dùng súng bắn.”
Sanh Ca giận dữ nhìn anh ta: “Tôi sẽ không dùng.”
“Em sẽ, kỹ năng dùng súng của em là trước đây tôi tự mình dạy, đến đây, cho tôi xem kỹ năng dùng súng của em đã thụt lùi hay chưa.”
Ninh Thừa Húc lại đặt khẩu súng lục gần cô hơn: “Tiếp tục do dự thì thú cưng nhỏ của em không kiên trì nổi nữa đâu.”
Con ngươi của Sanh Ca run rẩy, cô vội nhìn về phía căn phòng nhỏ.
Trong phòng, Phong Ngự Niên dần dần cảm thấy cơ thể mệt mỏi, tốc độ sắp theo không kịp rồi.
Ngược lại Mộ Chỉ Ninh như được tiêm thêm máu gà vậy, vừa hưng phấn vừa khát máu.
Anh nhanh chóng nhìn bốn phía xong quanh căn phòng, quan sát xem có vật dụng nào thuận tay không, liếc mắt thấy chiếc bát trên bàn gỗ, anh né người qua, va vào chồng bát trên góc bàn.
Vỡ chia năm xẻ bảy.
Vào lúc anh đang làm việc này, Mộ Chỉ Ninh hét the thé, cô ta lao về phía anh, tốc độ nhanh đến kinh người.
Anh dường như là theo bản năng phản ứng của cơ thể mà trốn vào bên cạnh, nhưng bởi vì thể lực không đủ nữa mà chậm một chút, bị móng tay của Mộ Chỉ Ninh xé rách áo khoác.
Phong Ngự Niên cúi đầu nhìn vết rách ở ngực, đáy mắt thoáng qua suy nghĩ ghét bỏ, anh cởi áo khoác ngay tại chỗ, ném vào mặt Mộ Chỉ Ninh.
Đáy mắt Mộ Chỉ Ninh khát máu, ý nghĩ chết chóc nồng đậm, giống như không tìm thấy nơi để trút hết sự đau khổ, cô ta hung ác xé nát chiếc áo anh vứt qua, sau đó lại lao về phía anh.
Phong Ngự Niên bị ép đến mức liên tiếp lùi bước, đột nhiên nghe thấy âm thanh truyền đến phòng gỗ bị khoá, là bị người khác đạp ra.
Anh quay đầu, nhìn thấy Sanh Ca.
Cô nhăn mặt, biểu cảm nghiêm túc, trong tay đang cầm một khẩu súng lục, miệng súng lạnh lùng nhắm vào anh.
Cảnh tượng này đột nhiên khiến Phong Ngự Niên đau nhói.
Ác mộng lúc ở trên xe vẫn còn rõ ràng trong tâm trí anh, không nghĩ tới vậy mà là thật.
“Sanh Ca, đừng…”
Anh nhỏ giọng hô một tiếng, âm thanh run rẩy, phảng phất mang theo vài phần cầu xin.
Nhưng tay cầm súng của Sanh Ca không hề nhúc nhích, đột nhiên mắt cô hiện lên sự giận dữ, quả quyết giữ cò súng hướng về phía anh.
Anh bĩu môi tự đánh giá thấp mình, đứng yên không trốn, nhắm mắt vui vẻ chấp nhận số phận.
Đoàng.
Một tiếng súng cực to vang lên, đinh tai nhức óc.
Ninh Thừa Húc theo ánh mắt của cô, nhìn về phía bên trong căn phòng nhỏ, đôi mắt phượng màu xanh lam hơi nheo lại, khoé miệng nở một nụ cười không đàng hoàng.
“Sanh Ca, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi nhỏ thú vị đi?”
“Cái gì?”
Sanh Ca quay đầu nhìn anh ta, từ biểu cảm của anh ta, trong lòng cô đột nhiên nhóm lên một loại dự cảm không lành.
Ninh Thừa Húc không trả lời, anh ta nhẹ nhàng nhấc tay.
Đàn em hiểu ý, nhanh chóng tiến đến gần căn phòng nhỏ.
Trong phòng.
Mộ Chỉ Ninh khóc lóc nức nở, vô cùng hối hận.
“Ngự Niên, em không muốn chết ở đây, cũng không muốn bị tống vào tù, anh giúp em được không? Anh muốn hỏi cái gì? Em sẽ nói cho anh tất cả những gì em biết, chỉ cần anh cho em tiền, để em không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền, sau đó đưa em về nước, em đảm bảo sau này sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh nữa, cũng không quay lại nước Hoa!”
Phong Ngự Niên trầm ngâm, giọng điệu lạnh lùng: “Vậy phải xem cô biết được bao nhiêu, có đáng để tôi chi số tiền này hay không.”
“Được, em nói, điều anh muốn biết, em đều nói hết tất cả cho anh!”
Cô ta chống tay xuống đất, run rẩy đứng dậy, vừa đứng thẳng được người, bên tai đột nhiên nghe thấy “vụt” một tiếng, âm thanh cực kỳ nhẹ.
Ngay sau đó, bên cổ cảm giác nhói nhói nhẹ như kim châm, cô ta đưa tay ra, theo bản năng sờ sờ, có vật lạ.
Cô ta lấy từ cổ xuống, là một ống tiêm còn nhỏ hơn so với ngón tay út.
Mộ Chỉ Ninh không hiểu gì cả.
Phong Ngự Niên nhìn thấy ống thuốc trống rỗng trong tay cô ta, phút chốc anh nhăn mặt, quay lại nhìn cửa sổ, một bóng dáng đã ẩn nấp cực kỳ nhanh.
“Tự Niên.”
Anh kêu lên một tiếng, bên ngoài căn phòng nhỏ không có bất kỳ phản ứng gì.
Mà sắc mặt của Mộ Chỉ Ninh dần dần trở nên tê liệt, trong nháy mắt con ngươi của cô ta tràn ngập tơ máu đỏ, biểu cảm đau khổ hai giây.
Ngay sau đó, con ngươi đỏ tươi như máu hiện lên, tràn đầy oán hận mà trừng Phong Ngự Niên: “Anh thật sự tưởng là tôi sẽ nói cho anh sao? Anh nằm mơ đi! Tôi sống không tốt, anh và con khốn Sanh Ca đó cũng đừng hòng sống tốt! Tôi sẽ giết anh trước, sau đó khiến cô ta nhanh chóng xuống đó bầu bạn cùng anh!”
Mặt mũi cô ta dữ tợn, phát ra tiếng thét the thé, nghiến răng nghiến lợi lao về phía Phong Ngự Niên, tốc độ vô cùng nhanh.
Giống như thú tính vốn có bị kích thích, ý muốn giết người trong mắt cô ta cuồn cuộn, bộ dáng hung dữ thề sẽ xé xác anh thành từng mảnh ngay tại chỗ.
Phong Ngự Niên nhạy bén lách mình tránh né, không để Mộ Chỉ Ninh chạm vào anh dù chỉ là một góc áo.
Chỉ chốc lát tình hình trong phòng đã vô cùng hỗn loạn.
Sanh Ca nhìn thấy trạng thái của Mộ Chỉ Ninh, cô trừng mắt nhìn Ninh Thừa Húc.
“Anh đã làm gì?”
Ninh Thừa Húc cười: “Gần đây mới nghiên cứu ra một loại thuốc 545 mới có hiệu quả đặc biệt, có thể làm tăng thêm sự ác độc trong lòng người, người trúng phải loại thuốc này sẽ trở nên man rợ, lực công kích tăng gấp bội, muốn cắn xé, muốn thấy máu, nếu không kịp thời trút ra, tim sẽ vỡ tan mà chết.”
“Trước mắt loại thuốc này chỉ từng được thử nghiệm trên người động vật, Mộ Chỉ Ninh là tội phạm trốn ra khỏi tù, dù có tống cô ta trở lại nhà tù thì thứ chờ đợi cô ta cũng là cuộc sống địa ngục, còn không bằng lấy cô ta ra làm thí nghiệm, để cô ta chết có ích.”
Sanh Ca không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm anh ta.
Bảy năm không gặp, Ninh Thừa Húc càng ác hơn, càng hiểm độc hơn so với tưởng tượng của cô.
Dưới khuôn mặt khôi ngô tuấn tú như thiên thần là một tâm hồn đã bị bóp méo?
Bảy năm này rốt cuộc anh ta đã trải qua những gi?
“Không thể lí giải nổi sao anh lại biến thành một Ninh Thừa Húc không giống người mà tôi đã từng quen như vậy?”
Biểu cảm Ninh Thừa Húc lạnh nhạt, khi nhìn thẳng vào cô, đôi mắt xanh lam sâu thẳm mang theo ham muốn chiếm đoạt mãnh liệt.
Khoé môi anh ta cười nhạt, lấy ra một khẩu súng lục từ trong thắt lưng sau quân phục, động tác nhanh chóng lắp vào một viên đạn, anh ta đưa tới trước mặt Sanh Ca.
Sanh Ca cúi đầu nhìn, biểu cảm nghiêm trọng: “Có ý gì?”
“Sanh Ca, lấy sức lực của chim hoàng yến này của em mà nói, anh ta chống đỡ không nổi năm phút, em có thể chọn lạnh lùng quan sát, nhìn người phụ nữ đó dùng cách thức tàn nhẫn tanh mùi máu hành hạ chết anh ta, cũng coi như là trị tội anh ta.”
Anh ta hơi ngừng lại, rồi tiếp tục nói: “Hoặc là em dùng khẩu súng lục chỉ có một viên đạn này, giết chết người phụ nữ trong đó, hoặc là, em cũng có thể tự tay giết con chim hoàng yến không nghe lời của em, cho anh ta một cái chết thoải mái, sao nào?”
Đôi mắt Sanh Ca kinh hãi, không thể tin được mở to nhìn anh ta.
“Anh hoàn toàn điên rồi!”
Ninh Thừa Húc cười đến mức đôi mắt phượng xán lạn, ra vẻ không có gì cả nói: “Trong đó chỉ có một tội phạm trốn tù và thú cưng của em thôi, thú cưng không nghe lời thì đổi con khác.”
Sanh Ca nghiến răng, cô lạnh lùng đối mặt với anh ta: “Đó là người của tôi, còn chưa đến lượt anh quyết định.”
Mặt anh ta tỏ vẻ vô tội, khẩu súng trong tay hướng gần cô hơn một chút: “Đương nhiên, cho nên quyền lựa chọn đều giao hết cho em.”
Khuôn mặt Sanh Ca vô cùng nghiêm túc, cô liếc nhìn tình hình trong phòng, Phong Ngự Niên vẫn đang tránh né, kiên quyết không để Mộ Chỉ Ninh động vào anh.
Nhưng Tự Niên bị người của Ninh Thừa Húc tách ra, anh một thân một mình, lại tiếp tục bị tiêu hao sức mạnh thì không thể chạy trốn được.
Sanh Ca nhăn mày: “Cái gì tôi cũng không chọn!”
Nói xong, cô làm ra vẻ muốn xông vào phòng, Ninh Thừa Húc nhanh tay nhanh mắt nắm chặt cánh tay, chặn đường đi của cô.
Ánh mắt cô hiện lên sự độc án, đổi tay tát vào mặt Ninh Thừa Húc.
Ninh Thừa Húc không tránh, anh ta vững vàng chịu đựng cơn giận giữ của cô, trên mặt vẫn giữ ý cười như cũ: “Em đánh đi, nhưng tôi sẽ không để em vào, người trúng thuốc 545 sẽ phát điên phát dại, không thể khống chế, tôi không thể để em đặt mình vào vị trí nguy hiểm, cho nên em chỉ có thể dùng súng bắn.”
Sanh Ca giận dữ nhìn anh ta: “Tôi sẽ không dùng.”
“Em sẽ, kỹ năng dùng súng của em là trước đây tôi tự mình dạy, đến đây, cho tôi xem kỹ năng dùng súng của em đã thụt lùi hay chưa.”
Ninh Thừa Húc lại đặt khẩu súng lục gần cô hơn: “Tiếp tục do dự thì thú cưng nhỏ của em không kiên trì nổi nữa đâu.”
Con ngươi của Sanh Ca run rẩy, cô vội nhìn về phía căn phòng nhỏ.
Trong phòng, Phong Ngự Niên dần dần cảm thấy cơ thể mệt mỏi, tốc độ sắp theo không kịp rồi.
Ngược lại Mộ Chỉ Ninh như được tiêm thêm máu gà vậy, vừa hưng phấn vừa khát máu.
Anh nhanh chóng nhìn bốn phía xong quanh căn phòng, quan sát xem có vật dụng nào thuận tay không, liếc mắt thấy chiếc bát trên bàn gỗ, anh né người qua, va vào chồng bát trên góc bàn.
Vỡ chia năm xẻ bảy.
Vào lúc anh đang làm việc này, Mộ Chỉ Ninh hét the thé, cô ta lao về phía anh, tốc độ nhanh đến kinh người.
Anh dường như là theo bản năng phản ứng của cơ thể mà trốn vào bên cạnh, nhưng bởi vì thể lực không đủ nữa mà chậm một chút, bị móng tay của Mộ Chỉ Ninh xé rách áo khoác.
Phong Ngự Niên cúi đầu nhìn vết rách ở ngực, đáy mắt thoáng qua suy nghĩ ghét bỏ, anh cởi áo khoác ngay tại chỗ, ném vào mặt Mộ Chỉ Ninh.
Đáy mắt Mộ Chỉ Ninh khát máu, ý nghĩ chết chóc nồng đậm, giống như không tìm thấy nơi để trút hết sự đau khổ, cô ta hung ác xé nát chiếc áo anh vứt qua, sau đó lại lao về phía anh.
Phong Ngự Niên bị ép đến mức liên tiếp lùi bước, đột nhiên nghe thấy âm thanh truyền đến phòng gỗ bị khoá, là bị người khác đạp ra.
Anh quay đầu, nhìn thấy Sanh Ca.
Cô nhăn mặt, biểu cảm nghiêm túc, trong tay đang cầm một khẩu súng lục, miệng súng lạnh lùng nhắm vào anh.
Cảnh tượng này đột nhiên khiến Phong Ngự Niên đau nhói.
Ác mộng lúc ở trên xe vẫn còn rõ ràng trong tâm trí anh, không nghĩ tới vậy mà là thật.
“Sanh Ca, đừng…”
Anh nhỏ giọng hô một tiếng, âm thanh run rẩy, phảng phất mang theo vài phần cầu xin.
Nhưng tay cầm súng của Sanh Ca không hề nhúc nhích, đột nhiên mắt cô hiện lên sự giận dữ, quả quyết giữ cò súng hướng về phía anh.
Anh bĩu môi tự đánh giá thấp mình, đứng yên không trốn, nhắm mắt vui vẻ chấp nhận số phận.
Đoàng.
Một tiếng súng cực to vang lên, đinh tai nhức óc.
Bình luận facebook