Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Trước nay chưa từng hiểu cô
Sanh Ca nghiến răng, thay vì giảm tốc độ lại tăng tốc lao về phía trước, điệu bộ như muốn ôm nhau chết trùm.
Hai chiếc xe ô tô màu đen phía trước thấy cô lao về phía trước thì hoảng loạn.
Đến khi sắp xảy ra tai nạn, hai chiếc xe đen lùi lại nửa mét.
Con Santara nhỏ bé lách qua khe hẹp.
Không đợi cô thở phào nhẹ nhõm, hai chiếc xe đen vừa rồi đã tăng tốc bám theo phía sau.
Sanh Ca muốn lượn vòng vòng với họ, nhưng Santara tăng tốc cũng không cách nào thoát khỏi mí mắt hai chiếc xe đen phía sau.
Cô cắn chặt môi, nhưng trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Qua gương chiếu hậu, cô đại khái đếm được số người trong chiếc xe màu đen.
Tính thêm tài xế, mỗi chiếc xe đen có năm người.
Có mười người, tất cả đều là những người đàn ông thân thể mạnh mẽ.
Nếu như dùng thể lực đánh lâu dài thì cô chết chắc, nhưng nếu như mượn lực giải quyết nhanh chóng thì cô có thể chắc đến sáu bảy phần thắng.
Dù sao trốn cũng không thoát, vừa hay hôm nay tâm trạng cô cũng không tốt, vậy thì vui vui vẻ vẻ đánh một trận đi!
Làm!
Sau khi tính toán rõ ràng, ánh mắt cô dứt khoát, chọn lái xe đến tòa nhà bỏ hoang vùng ngoại ô dừng lại.
Hai chiếc ô tô đen cũng lập tức dừng lại, hàng chục người đàn ông vạm vỡ bước ra khỏi xe.
Tay bọn họ cầm gậy gộc, nhìn rất hung hăng dữ dằn.
Sanh Ca dựa vào cửa xe, ung dung nắm tay lại.
Khi đám đông nhìn thấy thân hình nóng bỏng của cô dưới làn váy trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Đơn hàng làm ăn hôm nay thật sự hời lớn rồi!
Sanh Ca nhìn chằm chằm từng người một mà không chút hoảng sợ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Trước tiên nói rõ chút đã, ai phái mấy người tới?”
Tên côn đồ cầm đầu nhìn cô, mắt anh ta trừng trừng: “Người đẹp bé nhỏ, em đừng trách tụ anh, muốn trách thì trách em đã đắc tội với người không nên đắc tội.”
Thấy có hỏi bọn họ cũng không nói ra tên người thuê, Sanh Ca cũng lười nói mấy lời vô nghĩa.
Trước mặt bọn họ cởi giày cao gót cầm trong tay, khóe miệng khẽ mỉm cười, đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo: “Vậy thì, đến đi!”
Lời vừa dứt, mười tên côn đồ cầm gậy xông tới!
“Kít kít kít!”
Cách đó không xa có tiếng còi xe sắc nhọn vang lên.
Một chiếc Lamborghini Hurricane màu xám bạc bất ngờ vụt tới, xuất hiện trong tầm mắt.
Lái xe đã đổi thành người khác.
Bởi vì kỹ thuật lái xe của Lưu Niên kém đã bị Phong Ngự Niên đuổi xuống xe, còn trừ một tháng lương.
Phong Ngự Niên bước xuống xe với khuôn mặt lạnh tanh.
Đôi chân dài 1m88 bước đi tựa như mang theo gió lớn, khí thế mãnh liệt, đằng sau còn có mười người đi theo vô cùng mạnh mẽ.
Đám lưu manh nhìn đến ngây người.
Tròng mắt đen đằng đằng sát khí lạnh lùng không trôi, trực tiếp bỏ qua Ca Sanh đạp bay một tên lưu manh.
Thấy vậy, mấy tên lưu manh khác lập tức cầm gậy lao vào đánh anh.
Sanh Ca thấy anh anh hùng cứu mỹ nhân thì bỏ giày xuống xỏ lại, dựa vào cửa xe xem đánh nhau.
Có người bằng lòng ra mặt thay mình, vậy thì cô vui vẻ thành toàn cho kẻ đó vậy.
Bên phía Phong Ngự Niên ra tay rất mạnh, động tác cũng nhanh, chỉ mấy phút đã xử xong bảy tám tên, còn chừa lại tên cầm đầu đám lưu manh, vẻ mặt hung ác đề phòng.
Anh bóp xương hai tay kêu cót két, đôi mắt đen láy sâu như vực.
Tên lưu manh bị ánh mắt của anh làm cho choáng váng, bắp chân run lên, đột nhiên quỳ xuống.
“Đại ca, anh tha cho tôi đi, tôi lập tức biến không dám làm phiền đến cô đây nữa, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi…”
Phong Ngự Niên hé môi định hỏi một câu, Sanh Ca đi giày cao gót bước tới, một tay nắm lấy áo sơ mi tên lưu manh, ánh mắt hung tợn: “Ai phái mấy người tới?”
“Tôi… Tôi không biết, bình thường chúng tôi chỉ nhận qua trung gian, chỉ cần có tiền là được, chúng tôi thật sự không biết là ai.”
“Không phải chứ.”
Sanh Ca giơ tay lên mạnh mẽ cho anh ta một bạt tai.
Tên lưu manh nhất thời bị sự hùng hồn của Sanh Ca dọa cho ngây người, lại thoáng nhìn đến ánh mắt đầy tàn nhẫn của Phong Ngự Niên, khóc đến bi thương.
“Huhu người đẹp à! Không không không! Nữ thần đại nhân! Tôi thề là tôi không biết, người đó cho chúng tôi tiền rất phóng khoáng, chỉ cần thay nhau làm nhục cô sau đó phát tán hình ảnh cô bị làm nhục lên mạng… Á!”
Bên cạnh đột nhiên có một cú đá, đá thẳng vào người anh ta.
Kèm theo tiếng nứt xương, người đó nôn ra một ngụm máu lớn, ngất xỉu tại chỗ.
Sanh Ca tối sầm mặt lại, nhìn về phía Phong Ngự Niên ra tay: “Sao anh không đợi hắn nói hết?”
Phong Ngự Niên mặt mày u ám: “Cô còn có thể nghe tiếp được nữa à? Đám người ghê tởm đến độ chỉ biết nhận lệnh người khác mà làm này! Lẽ nào cô còn muốn tha cho chúng.”
Anh cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, biết được đám người này vốn muốn làm gì Sanh Ca, anh không nhịn được mà tức giận.
Tuy rằng đã li hôn rồi, nhưng dù sao đi chăng nữa cũng vẫn là vợ cũ của Phong Ngự Niên, không đến lượt người khác ra tay.
Vậy mà Sanh Ca còn chất vấn anh, lẽ nào tên đó không đáng chết à?
Sự tốt bụng quá mức của cô chẳng khác nào là ngu ngốc cả.
Sanh Ca buồn bực liếc nhìn anh: “Anh đá một cái đã làm người ta hôn mê bất tỉnh luôn rồi, căn bản là hắn không cách nào cảm nhận được đau khổ, đáng ra phải để hắn ta tỉnh táo rồi từ từ tra tấn, khiến hắn sống không bằng chết, anh đã một cái như vậy quá hời cho hắn rồi.”
Phong Ngự Niên: “…”
Ra là anh nghĩ nhiều rồi.
Tốt bụng cái bỏ mẹ gì chứ, rõ ràng cô là loại có thù tất báo.
“Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ để Lưu Niên đi điều tra, cô có thể yên tâm không cần phải sợ hãi.”
Sanh Ca trợn mắt liếc anh.
Con mắt nào của anh thấy cô sợ hãi vậy?
Nhưng mà Sanh Ca là người phân rõ ân oán, lần này anh cứu cô, chỉ cần anh không quấn chặt lấy mình cô sẽ hạn chế châm chọc anh nhất có thể.
Cô nhìn quanh đám lưu manh đang nằm dưới đất, đột nhiên có một suy đoán, nhìn Phong Ngự Niên: “Tốt nhất là anh điều tra cho rõ ràng đi, nếu như chuyện này có liên quan đến mấy người nhà anh, thì tôi chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho họ.”
Phong Ngự Niên gật đầu: “Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không thiên vị…”
Anh dừng một chút, cười mà như không cười chằm chằm vào Sanh Ca: “Nhưng mà bây giờ có phải nên nói chuyện giữa cô và tôi một chút đã không?”
“Anh và tồi?” Sanh Ca không hiểu ra làm sao: “Hôm đấy nhận giấy li hôn rồi, nên tôi và anh đã hoàn toàn kết thúc, chúng ta chả có gì để nói cả.”
Cô nói xong quay đầu lên xe chuẩn bị về nhà.
“Cẩn thận!”
Phong Ngự Niên hô lên.
Thấy tên lưu manh ở gần Sanh Ca nhất lặng lẽ dậy khỏi mặt đất, cầm gậy đánh đến về phía đầu Sanh Ca.
Nhưng mà khoảng cách quá gần anh không cách nào cản được!
Lần đầu tiên anh tỏ ra hoảng sợ và mất kiểm soát.
Giây tiếp theo, lại thấy Sanh Ca chuẩn xác bắt cây gậy mà tên lưu manh đó đánh tới, sau đó xoan chân quật ngã hắn ta xuống đất vô cùng đẹp mắt.
Tên đó còn chẳng kịp khóc đã ngất xỉu.
Sau khi thu dọn xong, Sanh Ca quay đầu nhìn lại Phong Ngự Niên, vẻ mặt vẫn không kiểm soát được, cong môi nhướng mày rồi mỉm cười khiêu khích.
Vẻ mặt hoảng loạn của Phong Ngự Niên thành khiếp sợ.
Anh nhìn chiếc xe Santara xanh của Sanh Ca khuất bóng, trong mắt chỉ đọng lại pha phản công đẹp mắt vừa rồi của Sanh Ca và nụ cười rạng rỡ trước khi rời đi.
Chung sống với nhau ba năm, anh luôn cho rằng người vợ đầu ấp tay gối của mình là một người không có chính kiến cũng chẳng có ưu điểm gì.
Thế nhưng sau khi li hôn cô lại hết lần này đến lần khác đánh vỡ nhận thức của anh.
Thì ra trước nay anh chưa từng hiểu cô!
Anh nhìn về phía Sanh Ca rời đi, ánh mắt dần trở nên u ám.
Nhìn tốc độ ra tay cùng động tác của cô, hình như là… nhu thuật?
Hơn nữa cấp đai cũng không thấp.
Trình độ này không phải là có thể học được trong một sớm một chiều, hơn nữa từng cử chỉ của cô còn ẩn hiện khí chất kiêu ngạo lạnh lùng…
Cô như vậy sao xuất thân chỉ là cô nhi lớn lên ở trại trẻ mồ côi cơ chứ?!
Hai chiếc xe ô tô màu đen phía trước thấy cô lao về phía trước thì hoảng loạn.
Đến khi sắp xảy ra tai nạn, hai chiếc xe đen lùi lại nửa mét.
Con Santara nhỏ bé lách qua khe hẹp.
Không đợi cô thở phào nhẹ nhõm, hai chiếc xe đen vừa rồi đã tăng tốc bám theo phía sau.
Sanh Ca muốn lượn vòng vòng với họ, nhưng Santara tăng tốc cũng không cách nào thoát khỏi mí mắt hai chiếc xe đen phía sau.
Cô cắn chặt môi, nhưng trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Qua gương chiếu hậu, cô đại khái đếm được số người trong chiếc xe màu đen.
Tính thêm tài xế, mỗi chiếc xe đen có năm người.
Có mười người, tất cả đều là những người đàn ông thân thể mạnh mẽ.
Nếu như dùng thể lực đánh lâu dài thì cô chết chắc, nhưng nếu như mượn lực giải quyết nhanh chóng thì cô có thể chắc đến sáu bảy phần thắng.
Dù sao trốn cũng không thoát, vừa hay hôm nay tâm trạng cô cũng không tốt, vậy thì vui vui vẻ vẻ đánh một trận đi!
Làm!
Sau khi tính toán rõ ràng, ánh mắt cô dứt khoát, chọn lái xe đến tòa nhà bỏ hoang vùng ngoại ô dừng lại.
Hai chiếc ô tô đen cũng lập tức dừng lại, hàng chục người đàn ông vạm vỡ bước ra khỏi xe.
Tay bọn họ cầm gậy gộc, nhìn rất hung hăng dữ dằn.
Sanh Ca dựa vào cửa xe, ung dung nắm tay lại.
Khi đám đông nhìn thấy thân hình nóng bỏng của cô dưới làn váy trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Đơn hàng làm ăn hôm nay thật sự hời lớn rồi!
Sanh Ca nhìn chằm chằm từng người một mà không chút hoảng sợ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Trước tiên nói rõ chút đã, ai phái mấy người tới?”
Tên côn đồ cầm đầu nhìn cô, mắt anh ta trừng trừng: “Người đẹp bé nhỏ, em đừng trách tụ anh, muốn trách thì trách em đã đắc tội với người không nên đắc tội.”
Thấy có hỏi bọn họ cũng không nói ra tên người thuê, Sanh Ca cũng lười nói mấy lời vô nghĩa.
Trước mặt bọn họ cởi giày cao gót cầm trong tay, khóe miệng khẽ mỉm cười, đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo: “Vậy thì, đến đi!”
Lời vừa dứt, mười tên côn đồ cầm gậy xông tới!
“Kít kít kít!”
Cách đó không xa có tiếng còi xe sắc nhọn vang lên.
Một chiếc Lamborghini Hurricane màu xám bạc bất ngờ vụt tới, xuất hiện trong tầm mắt.
Lái xe đã đổi thành người khác.
Bởi vì kỹ thuật lái xe của Lưu Niên kém đã bị Phong Ngự Niên đuổi xuống xe, còn trừ một tháng lương.
Phong Ngự Niên bước xuống xe với khuôn mặt lạnh tanh.
Đôi chân dài 1m88 bước đi tựa như mang theo gió lớn, khí thế mãnh liệt, đằng sau còn có mười người đi theo vô cùng mạnh mẽ.
Đám lưu manh nhìn đến ngây người.
Tròng mắt đen đằng đằng sát khí lạnh lùng không trôi, trực tiếp bỏ qua Ca Sanh đạp bay một tên lưu manh.
Thấy vậy, mấy tên lưu manh khác lập tức cầm gậy lao vào đánh anh.
Sanh Ca thấy anh anh hùng cứu mỹ nhân thì bỏ giày xuống xỏ lại, dựa vào cửa xe xem đánh nhau.
Có người bằng lòng ra mặt thay mình, vậy thì cô vui vẻ thành toàn cho kẻ đó vậy.
Bên phía Phong Ngự Niên ra tay rất mạnh, động tác cũng nhanh, chỉ mấy phút đã xử xong bảy tám tên, còn chừa lại tên cầm đầu đám lưu manh, vẻ mặt hung ác đề phòng.
Anh bóp xương hai tay kêu cót két, đôi mắt đen láy sâu như vực.
Tên lưu manh bị ánh mắt của anh làm cho choáng váng, bắp chân run lên, đột nhiên quỳ xuống.
“Đại ca, anh tha cho tôi đi, tôi lập tức biến không dám làm phiền đến cô đây nữa, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi…”
Phong Ngự Niên hé môi định hỏi một câu, Sanh Ca đi giày cao gót bước tới, một tay nắm lấy áo sơ mi tên lưu manh, ánh mắt hung tợn: “Ai phái mấy người tới?”
“Tôi… Tôi không biết, bình thường chúng tôi chỉ nhận qua trung gian, chỉ cần có tiền là được, chúng tôi thật sự không biết là ai.”
“Không phải chứ.”
Sanh Ca giơ tay lên mạnh mẽ cho anh ta một bạt tai.
Tên lưu manh nhất thời bị sự hùng hồn của Sanh Ca dọa cho ngây người, lại thoáng nhìn đến ánh mắt đầy tàn nhẫn của Phong Ngự Niên, khóc đến bi thương.
“Huhu người đẹp à! Không không không! Nữ thần đại nhân! Tôi thề là tôi không biết, người đó cho chúng tôi tiền rất phóng khoáng, chỉ cần thay nhau làm nhục cô sau đó phát tán hình ảnh cô bị làm nhục lên mạng… Á!”
Bên cạnh đột nhiên có một cú đá, đá thẳng vào người anh ta.
Kèm theo tiếng nứt xương, người đó nôn ra một ngụm máu lớn, ngất xỉu tại chỗ.
Sanh Ca tối sầm mặt lại, nhìn về phía Phong Ngự Niên ra tay: “Sao anh không đợi hắn nói hết?”
Phong Ngự Niên mặt mày u ám: “Cô còn có thể nghe tiếp được nữa à? Đám người ghê tởm đến độ chỉ biết nhận lệnh người khác mà làm này! Lẽ nào cô còn muốn tha cho chúng.”
Anh cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, biết được đám người này vốn muốn làm gì Sanh Ca, anh không nhịn được mà tức giận.
Tuy rằng đã li hôn rồi, nhưng dù sao đi chăng nữa cũng vẫn là vợ cũ của Phong Ngự Niên, không đến lượt người khác ra tay.
Vậy mà Sanh Ca còn chất vấn anh, lẽ nào tên đó không đáng chết à?
Sự tốt bụng quá mức của cô chẳng khác nào là ngu ngốc cả.
Sanh Ca buồn bực liếc nhìn anh: “Anh đá một cái đã làm người ta hôn mê bất tỉnh luôn rồi, căn bản là hắn không cách nào cảm nhận được đau khổ, đáng ra phải để hắn ta tỉnh táo rồi từ từ tra tấn, khiến hắn sống không bằng chết, anh đã một cái như vậy quá hời cho hắn rồi.”
Phong Ngự Niên: “…”
Ra là anh nghĩ nhiều rồi.
Tốt bụng cái bỏ mẹ gì chứ, rõ ràng cô là loại có thù tất báo.
“Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ để Lưu Niên đi điều tra, cô có thể yên tâm không cần phải sợ hãi.”
Sanh Ca trợn mắt liếc anh.
Con mắt nào của anh thấy cô sợ hãi vậy?
Nhưng mà Sanh Ca là người phân rõ ân oán, lần này anh cứu cô, chỉ cần anh không quấn chặt lấy mình cô sẽ hạn chế châm chọc anh nhất có thể.
Cô nhìn quanh đám lưu manh đang nằm dưới đất, đột nhiên có một suy đoán, nhìn Phong Ngự Niên: “Tốt nhất là anh điều tra cho rõ ràng đi, nếu như chuyện này có liên quan đến mấy người nhà anh, thì tôi chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho họ.”
Phong Ngự Niên gật đầu: “Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không thiên vị…”
Anh dừng một chút, cười mà như không cười chằm chằm vào Sanh Ca: “Nhưng mà bây giờ có phải nên nói chuyện giữa cô và tôi một chút đã không?”
“Anh và tồi?” Sanh Ca không hiểu ra làm sao: “Hôm đấy nhận giấy li hôn rồi, nên tôi và anh đã hoàn toàn kết thúc, chúng ta chả có gì để nói cả.”
Cô nói xong quay đầu lên xe chuẩn bị về nhà.
“Cẩn thận!”
Phong Ngự Niên hô lên.
Thấy tên lưu manh ở gần Sanh Ca nhất lặng lẽ dậy khỏi mặt đất, cầm gậy đánh đến về phía đầu Sanh Ca.
Nhưng mà khoảng cách quá gần anh không cách nào cản được!
Lần đầu tiên anh tỏ ra hoảng sợ và mất kiểm soát.
Giây tiếp theo, lại thấy Sanh Ca chuẩn xác bắt cây gậy mà tên lưu manh đó đánh tới, sau đó xoan chân quật ngã hắn ta xuống đất vô cùng đẹp mắt.
Tên đó còn chẳng kịp khóc đã ngất xỉu.
Sau khi thu dọn xong, Sanh Ca quay đầu nhìn lại Phong Ngự Niên, vẻ mặt vẫn không kiểm soát được, cong môi nhướng mày rồi mỉm cười khiêu khích.
Vẻ mặt hoảng loạn của Phong Ngự Niên thành khiếp sợ.
Anh nhìn chiếc xe Santara xanh của Sanh Ca khuất bóng, trong mắt chỉ đọng lại pha phản công đẹp mắt vừa rồi của Sanh Ca và nụ cười rạng rỡ trước khi rời đi.
Chung sống với nhau ba năm, anh luôn cho rằng người vợ đầu ấp tay gối của mình là một người không có chính kiến cũng chẳng có ưu điểm gì.
Thế nhưng sau khi li hôn cô lại hết lần này đến lần khác đánh vỡ nhận thức của anh.
Thì ra trước nay anh chưa từng hiểu cô!
Anh nhìn về phía Sanh Ca rời đi, ánh mắt dần trở nên u ám.
Nhìn tốc độ ra tay cùng động tác của cô, hình như là… nhu thuật?
Hơn nữa cấp đai cũng không thấp.
Trình độ này không phải là có thể học được trong một sớm một chiều, hơn nữa từng cử chỉ của cô còn ẩn hiện khí chất kiêu ngạo lạnh lùng…
Cô như vậy sao xuất thân chỉ là cô nhi lớn lên ở trại trẻ mồ côi cơ chứ?!
Bình luận facebook