Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Cô ta chỉ là một tiểu nhân vô sỉ
“Sao cô dám!”
Khổng Thục trước tiên chú ý đến vị trí cô ngồi là chỗ ngồi chủ trì cuộc họp, sau đó mới phản ứng lại lời cô nói, môi cô ta run lên: “Ý… ý cô là gì?”
Đôi môi đỏ của Sanh Ca mỉm cười, vừa trương dương vừa tùy ý.
Cô chỉ nhìn Khổng Thục, không trả lời.
Khổng Thục nhìn nụ cười của cô đến hoảng loạn và toát cả mồ hôi lạnh bởi vì khí chất mạnh mẽ của cô.
“Đồ điên! Cô đúng là đồ điên!”
Cô ta khinh bỉ, vừa nói vừa lùi về sau.
Vừa định quay đầu đi thì đột nhiên, trước cửa phòng họp xuất hiện hai người đàn ông mặc đồ cảnh sát, họ lễ phép gõ cửa: “Xin hỏi ai là Khổng Thục?”
Vừa nghe là đến tìm mình, Khổng Thục ngây người: “Mấy anh có chuyện gì?”
Nghe cô ta trả lời, mấy vị cảnh sát lập tức nghiêm mặt bước về phía cô ta.
Cô ta bị dọa xanh mặt: “Mấy anh… có nhầm lẫn gì không? Tôi là công dân tốt, luôn tuân thủ pháp luật mà!”
“Cô có vô tội hay không, chúng tôi sẽ phán đoán, mời cô hãy đi với chúng tôi.”
Giám đốc Vương và giám đốc Lưu ở trong đó, những gì cô ta từng làm không thể giấu được. Vốn muốn nhờ Lâm Hồng bảo vệ cô ta, nhưng nào ngờ Lâm Hồng còn bị bắt nhanh hơn cả mình.
Nhưng cô ta không thể ngồi tù được, nếu vô tù, là việc làm và tương lai của cô ta sẽ hoàn toàn tiêu tùng đó.
Giống như vừa sực nhớ ra gì đó, cô ta chạy đến quỳ trước mặt Sanh Ca, gần như vứt bỏ mọi tôn nghiêm và danh dự, cô ta nắm tay cô van xin.
“Là cô đã gọi cảnh sát đến đúng không? Sanh Ca, giám đốc Sanh, tôi chịu thua, tôi xin lỗi cô, tôi chỉ là đố kị quá nên mới có suy nghĩ muốn hại cô, cô có thể tha thứ cho tôi không?”
Sanh Ca dùng ngón tay mình nâng cằm cô ta lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta, cười nói: “Lời xin lỗi này của cô tràn ngập nỗi sợ và may mắn, có được bao nhiêu phần là thật lòng, cô hiểu rõ hơn tôi.”
“Không phải, tôi thật lòng mà, tôi sai rồi giám đốc Sanh, tôi thật sự biết lỗi rồi.”
“Khổng Thục, nếu như cô chỉ là ấu trĩ đến kiếm chuyện với tôi, và âm mưu nhờ Lâm Hồng để thăng chức, tôi sẽ chỉ sa thải cô mà thôi, nhưng cô khiến tôi bất ngờ quá rồi, tôi đã đánh giá thấp cô, không đưa cô vào đó thì sao mà xứng với những diễn xuất tối qua của cô chứ.”
Khổng Thục cúi đầu khóc nức nở, nhưng trong lòng lại hận đến cắn chặt răng.
Tên khốn này quá ngông cuồng rồi!
Bắt nạt người quá rồi!
Đợi cô ta qua được kiếp này, nhất định phải tìm người hại chết con khốn này.
Cô ta giấu đi những suy nghĩ ác độc của mình, thay bằng vẻ mặt hối hận vô cùng, vừa mở miệng ra thì đột nhiên nghĩ đến từ khóa quan trọng trong câu nói của Sanh Ca: “Cô nói là cô sa thải tôi sao?”
Chỉ là một giám đốc thôi mà sao cô ta dám nói sa thải mình?
Chẳng lẽ bám được Lộc Hoa thì có được cả công ty này sao?
Sanh Ca mỉm cười, hơi cong lưng xuống, đến gần tai của Khổng Thục.
“Tôi chưa nói với cô rằng miếng đất dưới chân cô bây giờ là địa bàn của Lộc Sanh Ca tôi sao.”
Lúc nói đến tên của mình, cô nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt sáng lên.
Vị trí chủ trì của phòng hội nghị như một vương tọa, nhưng thân hình nhỏ bé của cô ngồi lên đó, lại không hề kì quặc chút nào, khí chất toàn thân cao quý và lạnh lùng.
Bịch-
Khổng Thục mất sức, ngồi xuống đất.
Cô ta nói đây là công ty của cô ta…
Cô ta nói cô ta họ… Lộc.
Khổng Thục bịt miệng, đôi mắt trợn to, kinh sợ đến mức không thể thốt nên lời.
Cho đến lúc cảnh sát bước đến đưa cô ta đi, cô ta vẫn chưa bước ra khỏi trạng thái bi thương đến tuyệt vọng.
Giải quyết xong hai nhân viên rác rưởi, cuối cùng thì đôi tai của Sanh Ca cũng được thanh tịnh rồi.
Buổi trưa, Sanh Ca đang bận rộn ở bàn làm việc của mình.
Hoa Vân gõ cửa bước vào, không có biểu cảm gì nói: “Giám đốc, tổng giám đốc Lộc tìm cô có chuyện gấp, nếu cô bận xong thì mời cô đến đây một chuyến.”
Anh ba tìm cô có chuyện gấp sao?
Nhìn sắc mặt của Hoa Vân, e là không phải chuyện tốt rồi.
Sanh Ca không dây dưa, giành ra hai phút đơn giản thu dọn xong nhanh chóng đến phòng làm việc trên tầng đỉnh.
Mở cửa ra, Lộc Hoa đang ngồi trên ghế làm việc, xoay lưng lại với cô, hơi ngẩng đầu lên, hình như anh ấy đang ngắm bức tranh trên tường.
“Anh ba?”
Bởi vì trong phòng chỉ có hai người nên Sanh Ca không che giấu nữa.
Lộc Hoa xoay ghế lại: “Bất ngờ chưa!”
Trong tay anh ấy đang cầm một hộp cơm hộp, mở ra, mùi thơm cay lập tức lan ra.
“Bà Trương nói anh cứ để em ăn trưa ở căn-tin, nói anh ngược đãi em, nên bà ấy làm món thịt bò kho tàu mà em thích ăn nhất để anh mang đến, bất ngờ không?”
Sanh Ca bị chọc cười bởi hành vi ấu trĩ của anh ấy: “Đây là chuyện gấp mà anh nói sao?”
Lộc Hoa đặt hộp cơm xuống, đứng dậy, đi về phía cô, mỉm cười nói: “Công chúa nhỏ nhà anh phải ăn cơm, đương nhiên là chuyện gấp số một rồi.”
Sanh Ca không nói gì, nhưng ý cười trong mắt cô đã phản bội tâm trạng của cô.
Lộc Hoa kéo cô đến ngồi xuống ghế sô pha, các món ăn và canh đã được bày sẵn trên bàn, Lộc Hoa lấy hộp thịt kho đến.
Sanh Ca ngửi mùi, quả nhiên, tay nghề nấu ăn của bà Trương rất tốt, hơn hẳn mấy món ăn ở căn tin.
“Ngon thì ngon, nhưng mà lần sau thì không cần nữa đâu, nếu em cứ đến phòng làm việc của anh để ăn cơm thì mọi người sẽ nghi ngờ đó.” Cô vừa nhai vừa nói.
Lộc Hoa cười: “Từ lúc em đến, bà Trương cũng không nghe lời anh nữa rồi, tối nay em về nói với bà ấy đi.”
Sanh Ca gật đầu, rồi tiếp tục ăn cơm.
Thật sự thì cô có chút đói, món ăn mà bà Trương làm quá ngon, khiến cô không thể cưỡng lại được, cô nhét thức ăn đầy hai bên má.
Lộc Hoa nhìn bộ dạng ăn uống của cô y hệt con sóc vậy, trông vừa đáng yêu vừa ngớ ngẩn, anh ấy nhịn không được đưa tay nhéo mũi cô.
Sanh Ca cười, rồi tiếp tục ăn.
Hai người vừa ăn cơm, vừa trò chuyện, không khí trong phòng làm việc trở nên sôi nổi.
Hoa Vân đột nhiên gõ cửa, rồi đứng ngay cửa, nhỏ tiếng nói: “Tổng giám đốc Lộc, cô Phó Âm đến rồi.”
Sanh Ca theo bản năng đưa mắt nhìn sang Lộc Hoa, thì thấy sắc mặt của Lộc Hoa đen sầm xuống.
Vẻ mặt của Hoa Vân cũng rất kỳ quặc: “Cô ấy đang đợi ở bên ngoài rồi, gặp không ạ?”
Lộc Hoa trả lời mà không cần suy nghĩ: “Không rảnh.”
Hoa Vân chỉ có thể hậm hực ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, phòng làm việc lại trở nên nhu hòa.
Lộc Hoa gắp miếng thịt bò đầy sốt vào chén của Sanh Ca: “Ăn nhiều chút đi, em ốm quá rồi đấy.”
Sanh Ca đang suy nghĩ gì đó, đáp lại một tiếng rồi thăm dò: “Anh ba, anh có ý kiến với vị hôn thê này lắm ạ?”
Sắc mặt Lộc Hoa lập tức lạnh đi, cả người trông lạnh lẽo vô cùng, anh ấy chán ghét nói: “Vị hôn thê? Cô ta không xứng, cô ta chỉ là một tiểu nhân vô sỉ mà thôi.”
Nhìn sắc mặt của anh ấy, có vẻ việc đính hôn của hai người có chuyện gì đó.
Nhưng anh ấy trông không hề muốn nhắc đến nên Sanh Ca cũng không hỏi thêm.
Vô sỉ lắm sao?
Cô có chút tò mò.
Người con gái có thể khiến người anh ba với tính cách dịu dàng của cô chán ghét như vậy, phải là con người như thế nào nhỉ?
“Lại đang nghĩ chuyện xấu gì đó, mau ăn cơm đi.” Lộc Hoa nhìn nụ cười xấu xa của cô ấy, lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô.
Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu.
Mười phút sau, Sanh Ca ăn xong bữa trưa, bước ra từ phòng làm việc của tổng giám đốc, lập tức nhìn thấy Phó Âm vẫn còn đó quấn lấy Hoa Vân.
Có thể thấy là Phó Âm đã nói nhiều đến mức giọng điệu dần chuyển sang hướng uy hiếp rồi.
Sanh Ca thu lại ánh nhìn, rồi tiến thẳng về hướng thang máy.
“Cô đứng đó!”
Âm thanh chói tai vang lên từ phía sau.
Cổ tay của Sanh Ca đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Phó Âm đi đến trước mặt cô.
“Là cô, tại sao cô lại đi ra từ phòng làm việc của anh Hoa?”
Sanh Ca nhướng mày, cười một cách lơ là: “Tổng giám đốc Lộc mời tôi cùng ăn trưa, anh ấy nhiệt tình quá, tôi không thể từ chối được, cho nên là…”
Cô còn chưa nói xong, thì sự phẫn nộ trong mắt của Phó Âm đã hận không thể đốt chết cô ngay tại chỗ rồi.
Khổng Thục trước tiên chú ý đến vị trí cô ngồi là chỗ ngồi chủ trì cuộc họp, sau đó mới phản ứng lại lời cô nói, môi cô ta run lên: “Ý… ý cô là gì?”
Đôi môi đỏ của Sanh Ca mỉm cười, vừa trương dương vừa tùy ý.
Cô chỉ nhìn Khổng Thục, không trả lời.
Khổng Thục nhìn nụ cười của cô đến hoảng loạn và toát cả mồ hôi lạnh bởi vì khí chất mạnh mẽ của cô.
“Đồ điên! Cô đúng là đồ điên!”
Cô ta khinh bỉ, vừa nói vừa lùi về sau.
Vừa định quay đầu đi thì đột nhiên, trước cửa phòng họp xuất hiện hai người đàn ông mặc đồ cảnh sát, họ lễ phép gõ cửa: “Xin hỏi ai là Khổng Thục?”
Vừa nghe là đến tìm mình, Khổng Thục ngây người: “Mấy anh có chuyện gì?”
Nghe cô ta trả lời, mấy vị cảnh sát lập tức nghiêm mặt bước về phía cô ta.
Cô ta bị dọa xanh mặt: “Mấy anh… có nhầm lẫn gì không? Tôi là công dân tốt, luôn tuân thủ pháp luật mà!”
“Cô có vô tội hay không, chúng tôi sẽ phán đoán, mời cô hãy đi với chúng tôi.”
Giám đốc Vương và giám đốc Lưu ở trong đó, những gì cô ta từng làm không thể giấu được. Vốn muốn nhờ Lâm Hồng bảo vệ cô ta, nhưng nào ngờ Lâm Hồng còn bị bắt nhanh hơn cả mình.
Nhưng cô ta không thể ngồi tù được, nếu vô tù, là việc làm và tương lai của cô ta sẽ hoàn toàn tiêu tùng đó.
Giống như vừa sực nhớ ra gì đó, cô ta chạy đến quỳ trước mặt Sanh Ca, gần như vứt bỏ mọi tôn nghiêm và danh dự, cô ta nắm tay cô van xin.
“Là cô đã gọi cảnh sát đến đúng không? Sanh Ca, giám đốc Sanh, tôi chịu thua, tôi xin lỗi cô, tôi chỉ là đố kị quá nên mới có suy nghĩ muốn hại cô, cô có thể tha thứ cho tôi không?”
Sanh Ca dùng ngón tay mình nâng cằm cô ta lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta, cười nói: “Lời xin lỗi này của cô tràn ngập nỗi sợ và may mắn, có được bao nhiêu phần là thật lòng, cô hiểu rõ hơn tôi.”
“Không phải, tôi thật lòng mà, tôi sai rồi giám đốc Sanh, tôi thật sự biết lỗi rồi.”
“Khổng Thục, nếu như cô chỉ là ấu trĩ đến kiếm chuyện với tôi, và âm mưu nhờ Lâm Hồng để thăng chức, tôi sẽ chỉ sa thải cô mà thôi, nhưng cô khiến tôi bất ngờ quá rồi, tôi đã đánh giá thấp cô, không đưa cô vào đó thì sao mà xứng với những diễn xuất tối qua của cô chứ.”
Khổng Thục cúi đầu khóc nức nở, nhưng trong lòng lại hận đến cắn chặt răng.
Tên khốn này quá ngông cuồng rồi!
Bắt nạt người quá rồi!
Đợi cô ta qua được kiếp này, nhất định phải tìm người hại chết con khốn này.
Cô ta giấu đi những suy nghĩ ác độc của mình, thay bằng vẻ mặt hối hận vô cùng, vừa mở miệng ra thì đột nhiên nghĩ đến từ khóa quan trọng trong câu nói của Sanh Ca: “Cô nói là cô sa thải tôi sao?”
Chỉ là một giám đốc thôi mà sao cô ta dám nói sa thải mình?
Chẳng lẽ bám được Lộc Hoa thì có được cả công ty này sao?
Sanh Ca mỉm cười, hơi cong lưng xuống, đến gần tai của Khổng Thục.
“Tôi chưa nói với cô rằng miếng đất dưới chân cô bây giờ là địa bàn của Lộc Sanh Ca tôi sao.”
Lúc nói đến tên của mình, cô nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt sáng lên.
Vị trí chủ trì của phòng hội nghị như một vương tọa, nhưng thân hình nhỏ bé của cô ngồi lên đó, lại không hề kì quặc chút nào, khí chất toàn thân cao quý và lạnh lùng.
Bịch-
Khổng Thục mất sức, ngồi xuống đất.
Cô ta nói đây là công ty của cô ta…
Cô ta nói cô ta họ… Lộc.
Khổng Thục bịt miệng, đôi mắt trợn to, kinh sợ đến mức không thể thốt nên lời.
Cho đến lúc cảnh sát bước đến đưa cô ta đi, cô ta vẫn chưa bước ra khỏi trạng thái bi thương đến tuyệt vọng.
Giải quyết xong hai nhân viên rác rưởi, cuối cùng thì đôi tai của Sanh Ca cũng được thanh tịnh rồi.
Buổi trưa, Sanh Ca đang bận rộn ở bàn làm việc của mình.
Hoa Vân gõ cửa bước vào, không có biểu cảm gì nói: “Giám đốc, tổng giám đốc Lộc tìm cô có chuyện gấp, nếu cô bận xong thì mời cô đến đây một chuyến.”
Anh ba tìm cô có chuyện gấp sao?
Nhìn sắc mặt của Hoa Vân, e là không phải chuyện tốt rồi.
Sanh Ca không dây dưa, giành ra hai phút đơn giản thu dọn xong nhanh chóng đến phòng làm việc trên tầng đỉnh.
Mở cửa ra, Lộc Hoa đang ngồi trên ghế làm việc, xoay lưng lại với cô, hơi ngẩng đầu lên, hình như anh ấy đang ngắm bức tranh trên tường.
“Anh ba?”
Bởi vì trong phòng chỉ có hai người nên Sanh Ca không che giấu nữa.
Lộc Hoa xoay ghế lại: “Bất ngờ chưa!”
Trong tay anh ấy đang cầm một hộp cơm hộp, mở ra, mùi thơm cay lập tức lan ra.
“Bà Trương nói anh cứ để em ăn trưa ở căn-tin, nói anh ngược đãi em, nên bà ấy làm món thịt bò kho tàu mà em thích ăn nhất để anh mang đến, bất ngờ không?”
Sanh Ca bị chọc cười bởi hành vi ấu trĩ của anh ấy: “Đây là chuyện gấp mà anh nói sao?”
Lộc Hoa đặt hộp cơm xuống, đứng dậy, đi về phía cô, mỉm cười nói: “Công chúa nhỏ nhà anh phải ăn cơm, đương nhiên là chuyện gấp số một rồi.”
Sanh Ca không nói gì, nhưng ý cười trong mắt cô đã phản bội tâm trạng của cô.
Lộc Hoa kéo cô đến ngồi xuống ghế sô pha, các món ăn và canh đã được bày sẵn trên bàn, Lộc Hoa lấy hộp thịt kho đến.
Sanh Ca ngửi mùi, quả nhiên, tay nghề nấu ăn của bà Trương rất tốt, hơn hẳn mấy món ăn ở căn tin.
“Ngon thì ngon, nhưng mà lần sau thì không cần nữa đâu, nếu em cứ đến phòng làm việc của anh để ăn cơm thì mọi người sẽ nghi ngờ đó.” Cô vừa nhai vừa nói.
Lộc Hoa cười: “Từ lúc em đến, bà Trương cũng không nghe lời anh nữa rồi, tối nay em về nói với bà ấy đi.”
Sanh Ca gật đầu, rồi tiếp tục ăn cơm.
Thật sự thì cô có chút đói, món ăn mà bà Trương làm quá ngon, khiến cô không thể cưỡng lại được, cô nhét thức ăn đầy hai bên má.
Lộc Hoa nhìn bộ dạng ăn uống của cô y hệt con sóc vậy, trông vừa đáng yêu vừa ngớ ngẩn, anh ấy nhịn không được đưa tay nhéo mũi cô.
Sanh Ca cười, rồi tiếp tục ăn.
Hai người vừa ăn cơm, vừa trò chuyện, không khí trong phòng làm việc trở nên sôi nổi.
Hoa Vân đột nhiên gõ cửa, rồi đứng ngay cửa, nhỏ tiếng nói: “Tổng giám đốc Lộc, cô Phó Âm đến rồi.”
Sanh Ca theo bản năng đưa mắt nhìn sang Lộc Hoa, thì thấy sắc mặt của Lộc Hoa đen sầm xuống.
Vẻ mặt của Hoa Vân cũng rất kỳ quặc: “Cô ấy đang đợi ở bên ngoài rồi, gặp không ạ?”
Lộc Hoa trả lời mà không cần suy nghĩ: “Không rảnh.”
Hoa Vân chỉ có thể hậm hực ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, phòng làm việc lại trở nên nhu hòa.
Lộc Hoa gắp miếng thịt bò đầy sốt vào chén của Sanh Ca: “Ăn nhiều chút đi, em ốm quá rồi đấy.”
Sanh Ca đang suy nghĩ gì đó, đáp lại một tiếng rồi thăm dò: “Anh ba, anh có ý kiến với vị hôn thê này lắm ạ?”
Sắc mặt Lộc Hoa lập tức lạnh đi, cả người trông lạnh lẽo vô cùng, anh ấy chán ghét nói: “Vị hôn thê? Cô ta không xứng, cô ta chỉ là một tiểu nhân vô sỉ mà thôi.”
Nhìn sắc mặt của anh ấy, có vẻ việc đính hôn của hai người có chuyện gì đó.
Nhưng anh ấy trông không hề muốn nhắc đến nên Sanh Ca cũng không hỏi thêm.
Vô sỉ lắm sao?
Cô có chút tò mò.
Người con gái có thể khiến người anh ba với tính cách dịu dàng của cô chán ghét như vậy, phải là con người như thế nào nhỉ?
“Lại đang nghĩ chuyện xấu gì đó, mau ăn cơm đi.” Lộc Hoa nhìn nụ cười xấu xa của cô ấy, lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô.
Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu.
Mười phút sau, Sanh Ca ăn xong bữa trưa, bước ra từ phòng làm việc của tổng giám đốc, lập tức nhìn thấy Phó Âm vẫn còn đó quấn lấy Hoa Vân.
Có thể thấy là Phó Âm đã nói nhiều đến mức giọng điệu dần chuyển sang hướng uy hiếp rồi.
Sanh Ca thu lại ánh nhìn, rồi tiến thẳng về hướng thang máy.
“Cô đứng đó!”
Âm thanh chói tai vang lên từ phía sau.
Cổ tay của Sanh Ca đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Phó Âm đi đến trước mặt cô.
“Là cô, tại sao cô lại đi ra từ phòng làm việc của anh Hoa?”
Sanh Ca nhướng mày, cười một cách lơ là: “Tổng giám đốc Lộc mời tôi cùng ăn trưa, anh ấy nhiệt tình quá, tôi không thể từ chối được, cho nên là…”
Cô còn chưa nói xong, thì sự phẫn nộ trong mắt của Phó Âm đã hận không thể đốt chết cô ngay tại chỗ rồi.
Bình luận facebook