• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Ly hôn xong, tôi trở thành phú bà bạc tỷ (1 Viewer)

  • Chương 51: Cô gái tinh ranh có chủ ý

Tiếng la hét thảm thiết của người phụ nữ vang vọng từ căn phòng nhỏ dần yếu đi, sau đó tràng cười khoái trá của lũ đàn ông kia đồng loạt rộ lên.



"Sanh Ca."



Phong Ngự Niên tức điên lên, mắt anh đỏ đọc, toàn thân toát ra vẻ nguy hiểm chết người, anh hung hăng đạp văng cửa phòng.



Đám đàn ông bên trong đang chuẩn bị hành sự thì lại bị Phong Ngự Niên phá hỏng mất chuyện tốt.



Hai bên nhanh chóng xông vào đánh nhau.



Bình thường đám đàn ông này đều là bọn theo đạo giáo tạp nham, ra tay rất ác, trên mặt Phong Ngự Niên và Lưu Niên đều không tránh khỏi xây xát nhưng cũng không ngăn nổi ý định muốn giết người mãnh liệt của Phong Ngự Niên, anh xuống tay còn cay độc hơn bọn họ.



Chưa đến mười phút, đám đàn ông cao to lực lưỡng kia đã bị đánh cho tan đàn xẻ nghé, nằm la liệt trên đất rên rỉ, không còn sức lực đâu mà đánh trả.



Trong phòng vẫn rất tối, có tiếng phụ nữ nôn oẹ ho hắng vang lên.



"Sanh Ca?"



Phong Ngự Niên lần theo tiếng động tìm tới chỗ người phụ nữ đang hít thở yếu ớt nằm trên nền đất, sau đó bế cô ta ra khỏi phòng.



Lúc đánh nhau, Lưu Niên không may bị đạp cho mấy cái, bấy giờ bèn khập khiễng đi ra khỏi phòng cùng Phong Ngự Niên.



Phong Ngự Niên cẩn thận đặt người phụ nữ đang ôm trong lòng xuống một bãi đất trống ngoài căn phòng, sau đó kiểm tra tình trạng vết thương của cô ta.



Người phụ nữ đã bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, mặt mũi sưng vù, dường như đã không còn có thể nhận ra là ai.



Quần áo bị xé toạc, cả người toàn là máu, vô cùng thê thảm, cũng may Phong Ngự Niên và Lưu Niên tới kịp, bằng không nếu thật sự bị mười tên đàn ông kia thay phiên nhau giày vò, thật sự không thể tưởng tượng được hậu quả...



Phong Ngự Niên nhìn thấy cả người cô ta đều bị thương thì tức giận đến đỏ cả mắt, tâm can anh như bị thứ gì đó giằng xé, đau đến mức anh không thể hít thở nổi.



"Sanh Ca! Em tỉnh lại cho anh, không được ngủ!"



Người phụ nữ đã mất ý thức hoàn toàn, cơ bản vẫn còn giữ được hơi thở yếu ớt, không nguy hiểm đến tính mạng.



Lưu Niên liếc qua người phụ nữ thảm hại nằm trên nền đất, không khỏi có chút sốt ruột, sau đó anh ấy yếu ớt hỏi: "Sếp, bây giờ phải xử lý đám người bên trong kia như thế nào?"



Đột nhiên ánh mắt của Phong Ngự Niên trở nên đầy tàn nhẫn, không một chút do dự, anh thốt ra đúng một chữ: "Giết!"



Lưu Niên lập tức làm theo, chạy sang một bên gọi điện thoại kêu người tới xử lý.



Phong Ngự Niên cởi áo vest mặc bên ngoài ra choàng kín thân thể phong phanh của Mộ Chỉ Ninh, ánh mắt anh khó tránh khỏi tràn ngập cảm xúc phức tạp.



Cùng lúc đó ở một chỗ cách đó không xa, Sanh Ca đang nấp sau cái cây to, quan sát mọi chuyện ở vị trí đắc địa nhất.



Cô nhìn chằm chằm vào Phong Ngự Niên đang mất bình tĩnh, mấy lần còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.



Nếu đổi lại cô là người nằm trên mặt đất kia thì Phong Ngự Niên sẽ khó chịu như vậy thật sao?



Anh vẫn còn tình cảm với cô?



Cô không tài nào nói ra được rốt cuộc cảm xúc trong lòng mình khi nhìn thấy cảnh tượng đó, rất kỳ lạ.



Nhưng cô lập tức đã bác bỏ suy nghĩ vừa rồi của mình.



Phong Ngự Niên còn yêu cô hay không, chẳng lẽ ba năm qua cô vẫn chưa nhìn rõ?



Nếu anh biết thực ra người nằm ở kia là Mộ Chỉ Ninh, người phụ nữ mà anh vẫn hằng yêu thương nuông chiều, thì có lẽ anh sẽ còn đau đớn hơn thế này chăng?



Nghĩ tới đây, ánh mắt của Sanh Ca lại trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu, cô lặng lẽ rời đi.



Trước căn phòng nhỏ, người phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh dần dần tỉnh lại, con mắt bị mấy tên đàn ông đấm cho híp lại, sau khi nhìn rõ người trước mặt mình là ai thì cô ta lập tức oà khóc.



"A Ngự! Em cứ tưởng mình sẽ không được gặp lại anh nữa..."



Khóe miệng cô ta bị đánh bầm dập, nói chuyện nghe không được rõ lắm.



Nhưng Phong Ngự Niên lại nghe rất rõ hai từ "A Ngự".



Trước giờ Sanh Ca chưa từng gọi anh như vậy.



Anh nhìn lại người phụ nữ trên mặt đất kia một lần nữa, Lưu Niên ở ngay bên cạnh lập tức hét lên thất thanh: "Sếp, không phải Sanh Ca, cô ta là Mộ Chỉ Ninh."



Biết được người phụ nữ kia là Mộ Chỉ Ninh, Lưu Niên còn kích động hơn lúc nãy: "Chị Mộ, sao chị lại ở đây? Là ai hại chị sao?"



Mộ Chỉ Ninh khóc nức nở, bàn tay dính đầy máu của cô ta cứ bám chặt lấy tay áo Phong Ngự Niên không buông: "Là... là Sanh Ca, là cô ta gọi điện thoại kêu em tới đây, A Ngự, em đau, em đau quá..."



Cô ta càng nói càng kích động, sau cùng lại yếu ớt ngất đi lần nữa.



Biết được người bị thương là Mộ Chỉ Ninh, không phải Sanh Ca, sự đau đớn trong lòng Phong Ngự Niên cũng nhẹ đi mấy phần, ngay cả bản thân anh cũng không hề biết.



Nhưng Lưu Niên ở bên cạnh anh lại hơi kích động: "Cái bọn chó chết! Dám làm cô Mộ bị thương, thật là khốn kiếp!"



Lưu Niên tức đến nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn Phong Ngự Niên, nói: "Sếp, có phải lúc nãy anh nhận được tin nhắn của cô Sanh Ca, tưởng rằng cô ấy gặp nguy hiểm cho nên mới vội vàng chạy đến đây, kết quả người bị thương lại là Mộ Chỉ Ninh, chuyện này chắc chắn có liên quan tới Sanh Ca, nói không chừng chính cô ấy là người bày ra chuyện này!"



Phong Ngự Niên cau mày, ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh: "Trước hết phải đưa A Ninh tới bệnh viện đã, chuyện này để sau hãy điều tra."



"Vâng."



Lưu Niên đón lấy Mộ Chỉ Ninh từ trong lòng Phong Ngự Niên, ôm lấy cô ta rồi nhanh chóng chạy tới chiếc xe đang đỗ bên lề đường.



Đợi Lưu Niên rời khỏi, Phong Ngự Niên mới từ từ đứng dậy, nhìn về phía căn phòng vẫn không ngừng phát ra tiếng kêu rên, nhớ lại nửa tiếng đồng hồ trước, anh đã nhận được một mẩu tin nhắn của Sanh Ca.



Cô nói: "Tối nay tôi đã hẹn mười người đàn ông tới cùng chơi đùa, có muốn tới góp vui không?"



Anh nhận được tin nhắn đó của cô, vô cùng tức giận, lập tức gọi tới cho cô nhưng chỉ nhận được tín hiệu đã khoá máy, sau đó lại kêu Lưu Niên tra định vị rồi hai người mới vội vàng tới đây.



Chẳng ngờ người bị đánh là Mộ Chỉ Ninh, thậm chí cô ta còn suýt bị cưỡng hiếp.



Sanh Ca.



Thật sự chuyện này là do cô làm sao?



Con ngươi của Phong Ngự Niên tối sầm lại, trong lòng anh bỗng cảm thấy chán ghét.



Sanh Ca dẫn theo Hiểu Nam ngồi trên xe của Hoa Vân quay trở về thành phố.



Trước khi tạm biệt, Sanh Ca lấy ra một cái hòm màu đen mà cô đặc biệt dặn Hoa Vân đem tới cho mình, sau đó đưa nó cho Hiểu Nam.



"Trong này là năm trăm vạn, tốt nhất sau này cô nên chuyển tới một nơi không ai nhìn thấy, đợi sau khi Phó Âm phát giác ra nhất định sẽ truy lùng cô khắp cả nước, trốn cho kĩ một chút."



Hiểu Nam vẻ mặt phức tạp đón lấy cái hòm, không cam tâm xác nhận lại lần nữa: "Cô từng nói sẽ cứu mẹ tôi từ tay Phó Âm, đưa bà ấy an toàn tới trước mặt tôi, nếu cô dám lừa tôi thì..."



Sanh Ca mỉm cười cắt ngang lời Hiểu Nam: "Không có khả năng đó, trước giờ Lộc Sanh Ca tôi nói được làm được."



Hiểu Nam bị hấp dẫn bởi đôi mắt sáng lấp lánh của Sanh Ca.



"Được, tôi tin cô."



Đợi sau khi không còn thấy bóng dáng Hiểu Nam đâu nữa, Hoa Vân mới tới gần Sanh Ca, nhỏ giọng nói: "Cô chủ, sao cô không giết cô ta, lại còn cho cô ta tiền?"



"Cô ta không cố ý giết tôi, người mẹ ruột là nơi nương tựa suy nhất của cô ta bị Phó Âm bắt lại làm con tin cho nên cô ta mới phải bán mạng làm việc cho Phó Âm, chỉ là một người đáng thương, tôi nắm được nhược điểm của cô ta, còn ban ơn cho cổ, cổ sẽ vì tôi mà cảm kích, giúp đỡ tôi, sẽ không vì tư thù cá nhân mà làm hại tôi."



Thấy Hoa Vân không nói gì, Sanh Ca lại bổ sung: "Anh yên tâm, tôi cũng đâu phải thánh thần, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ thật sự muốn hại tôi, có điều nếu để cô ta chết thôi thì dễ dàng quá, phải để cô ta chịu giày vò, sống không bằng chết mới là cách trả thù tốt nhất."



Hoa Vân thấy cô mỉm cười thì cũng cười theo.



"Cậu chủ đoán không hề sai, cô chủ đúng là đã có chủ ý từ trước."



Ngay lập tức Sanh Ca ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh ấy: "Hai người lại dám nói xấu sau lưng tôi? Có phải anh đã quên tôi mới chính là chủ của "Angle" không? Còn muốn nhận lương không?"



Hoa Vân nghe vậy lập tức cười ha ha: "Đừng đừng, cô chủ, tôi sai rồi!"



Đúng là không nên đắc tội với phụ nữ mà!



Sanh Ca không đùa với anh ấy nữa, cô nhún nhún vai: "Đi thôi, về nhà. Tôi phải ngủ một giấc lấy lại tinh thần, chuyện này còn chưa kết thúc đâu, có lẽ ngày mai mới chính là trận chiến thực sự."



Nói đến mấy chữ cuối, cô vô thức quay đầu lại, nhìn sang một cửa hàng lớn của nhà nào đó đã đóng cửa bên kia đường.



Kia chính là cửa hàng thuộc chi nhánh của công ty Mộ thị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom