Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-137
Quyển 2 - Chương 69: Yêu cầu
Trên đường phố, dòng người như dệt.
Trong dòng người hối hả này, Tôn Hằng chậm rãi tản bộ.
Đêm qua hắn đắm chìm trong biển sách, lúc này trong đầu của hắn còn đang suy nghĩ về những điều trong sách viết.
Trong đó, đa số viết về tiểu sử về Thiên Đao Môn môn chủ Tưởng Ly.
Về người này, thì có rất nhiều giả thuyết.
Nhưng lai lịch, võ công, tất cả những thứ này đều không có tìm ra.
Mà những miêu tả của những cuốn sách đó, đa số là viết tào lao.
Nghe nói, Tưởng Cách tu luyện cả đời không hiện thế, cuối cùng mới có một đao chém tiên nhân mà dương danh, sau đó phi thăng làm tiên!
Loại giải thích này, rất giống những cuốn sách giả tưởng, không có đáng tin chút nào.
Còn về phần Thiên Lôi Tử, chính là vũ khí mà triều đình chế tạo để đối phó với người tu pháp, nghe nói phương pháp luyện chế, cũng được Thiên Đao Môn cung cấp.
Mà Tán Hoa Phái, thì tổ sư khai tông lập phái này, cũng có bóng dáng của Thiên Đao Môn.
Những thứ này, đều có một sợi dây liên hệ với nhau.
"Phù…"
Thở dài một hơi, Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, quét hết những suy nghĩ trong đầu, định thần lại, nhìn về quán rượu phía trước.
Nghênh Tân Lâu.
Nơi này là nơi hắn hẹn gặp Giang Hợp Đức để giao dịch.
"Mau nhìn, Phong Hỏa đạo nhân khiêu chiến một trong tứ đại anh kiệt Giang gia Giang Hợp Đức!"
"Thật không! Thật không! Ở đâu vậy?"
"Ở lầu hai, mau lên xem, bọn họ đã đánh nhau rồi!"
Tiếng ồn ào, vang lên từ phía trước, người đi đường nghe được tin này, đều nhao nhao chạy qua, từng người một ngẩng đầu, hưng phấp nhìn về phía lầu hai của Nghênh Tân Lâu,
Những năm qua, một khi có danh sách tứ đại tuấn kiệt, thì có một số người không phục hay muốn nhân cơ hội nổi danh sẽ khiêu chiến bọn họ.
Mà chuyện này,
Cũng không kỳ lạ chút nào.
Đương nhiên, kết quả của bọn hắn, cũng không được tốt cho lắm!
Giống như vị phía trước này.
Vị Phong Hỏa đạo nhân này mặc áo đạo sĩ, tóc đã lốm đốm trắng, cầm trong tay trường kiếm, nhìn rất tiên phong đạo cốt.
Chỉ tiếc, tuổi của người này đã gần tới năm mươi, đánh nhau với một vị trẻ tuổi, còn muốn dùng hai chữ khiêu chiến, da mặt hơi dày.
"Đinh đinh... Đương đương..."
Phía trên, bóng người di chuyển, bóng kiếm lấp lánh, sắc mặt của Phong Hỏa đạo nhân ngưng trọng, kiếm xoay tròn, lúc mạnh lúc nhẹ.
Đây là kiếm pháp giúp hắn thành danh Phong Hỏa Luân Chuyển!
Mà Giang Hợp Đức, thì một tay chống sau lưng, một tay cầm một cây đũa sắt không biết lấy từ đâu ra, thỉnh thoảng điểm vào cái, liền khiến cho vị Phong Hỏa đạo nhân này bối rối.
Hai người, ai cao ai thấp vừa nhìn đã biết!
"Đạo trưởng, ngươi một đống tuổi như vậy, tại sao lại đi tranh giành những cái hư danh này?"
Sắc mặt của Giang Hợp Đức đạm bạc, bước chân linh động, vừa bức cho đối phương lui về sau, vừa còn dư lực mở miệng nói.
"Ta biết ngươi muốn nổi danh, nhưng thực lưc của ngươi, làm hộ viện của nhà ta còn miễn cưỡng, còn dám động thủ với ta?"
"Đinh..."
Vừa nói xong câu này, đũa sắt trong tay Giang Hợp Đức run lên, rời tay, trong chớp mắt đánh vỡ bóng kiếm, thẳng hướng về bờ vai của Phong Hỏa đạo nhân.
"Leng keng..."
Vai tê rần, Phong Hỏa đạo nhân không thể không buông tay, trường kiếm rớt xuống mặt đất.
"Thật bản lĩnh! Giang công tử thật bản lĩnh!"
Đạo nhân khóe miệng co quắp, nhăn mặt nhìn những người đang vây xem, sau đó quét tay lấy kiếm dưới đất lên, không nói thêm lời nào liền chạy ra khỏi Nghênh Tân Lâu.
Xem ra, hắn còn không tới mức không biết xấu hổ.
"Giang Công Tử, lợi hại!"
Đúng lúc này Tôn Hằng bước lên lầu hai, chắp tay cười với Giang Hợp Đức.
"Ngươi đã đến rồi!"
Hai mắt của Giang Hợp Đức sáng lên, nói: "Khách khí, chỉ là một tên không có mắt, ta cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, mới đùa với hắn một chút."
"Sợ là về sau Giang công tử hơi phiền đó."
Tôn Hằng cười cười, nói: "Ba năm trước vị kiếm khách xinh đẹp của Tam Hà Bang chúng ta được chọn là một trong tứ đại anh kiệt, nhưng mà sau đó nàng lại bị người ta vây lại bảy ngày, cuối cùng hạ thủ hung ác với người khiêu chiến, mới có thể tránh khỏi dây dưa."
"Không sao hết!"
Giang Hợp Đức hồn nhiên vô tư vung tay áo lên, ánh mắt đảo qua những hộ vệ quanh người: "Có bọn họ, thì một số người không có phận sự, cũng không dám xuất hiện trước mặt ta đâu."
Nói xong hắn nói thầm với một người hộ vệ, ra hiệu: "Các ngươi bảo vệ nơi này thật tốt, đừng cho người khác đi vào, Tôn huynh đệ, chúng ta đi vào bên trong nói chuyện."
"Được!"
Căn phòng rộng rãi, bài trí đẹp đẽ, nhưng hai người không ai chú ý tới nó.
Giang Hợp Đức ngồi xuống đối diện, không đợi Tôn Hằng mở miệng, đã đẩy một lọ thuốc tới.
"Đây là Phá Mạch Đan mà ngươi muốn, kiểm tra đi."
"Đa tạ!"
Tôn Hằng vui vẻ, lập tức mở lọ thuốc ra nhìn vào bên trong, sau đó hài lòng gật đầu, lấy một xấp ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo ra, đưa tới.
"Làm phiền Giang Công Tử."
"Mua bán giao dịch, hai bên cùng có lợi, khách khí cái gì."
Giang Hợp Đức xua tay, nghiêng mặt, hạ giọng nói: "Còn có, ngươi đồng ý làm một chuyện cho ta."
"Mời Giang huynh nói."
Nhìn bộ dáng của đối phương, chắc đây cũng không phải là chuyện khó với mình.
Giang Hợp Đức liếm liếm môi, sau đó nhỏ giọng lại, nói: "Năm nay Miên Nguyệt Lâu chuẩn bị bốn cô nương bán nghệ không bán thân, ngươi biết không?"
Đôi mắt của Tôn Hằng chớp chớp, nghe vậy gật đầu: "Ta biết."
"Ta nghe nói, ngươi có quen biết một vị tên là Phán nhi đúng không."
Giang Hợp Đức chà tay, cười tủm tỉm nói: "Ta muốn ngươi đi giới thiệu một chút, hai ngày nữa ta sẽ
mời mấy vị bằng hữu đi thưởng thức tài nghệ của các nàng. A! Nếu cả bốn nàng đều xuất hiện thì càng tốt."
"Ừ."
Tôn Hằng cúi đầu thấp xuống, chậm rãi nói: "Giang công tử, ngươi cũng biết, các nàng bán nghệ chứ không bán thân."
"Đương nhiên là ta biết rồi!"
Giang Hợp Đức nhìu mày lại, nhưng sau đó cười nói: "Chỉ là, chuyện như vậy là do các nàng có tự nguyện hay không thôi chứ, nếu như các nàng tự nguyện ôm chúng ta, thì chúng ta cũng không có lý do từ chối đúng không?"
Tôn Hằng không đáp và hỏi lại: "Theo ta được biết, thì trưởng bối của Giang công tử ra nghiêm lệnh, không cho ngươi đụng những đứa con gái như vậy."
"Ngươi không cần quan tâm chuyện này!"
Giang Hợp Đức nhướng mày, ngữ khí đã có chút không vui, nói: "Đến lúc đó ta sẽ mời anh rể Tàn Đao Diệp Huyền đi theo, có hắn, trong nhà của ta sẽ không có ý kiến gì hết."
Hiểu rồi!
Miên Nguyệt Lâu sắp ra mắt bốn vị công nương tài nghệ song toàn, xinh đẹp như hoa, bọn họ còn chưa xuất hiện, mà đã có không ít tin đồn lưu truyền trong giang hồ.
Mà những tin đồn này đều rất mê người.
Hiển nhiên vị Giang Hợp Đức cũng là một người yêu thích sắc đẹp, muốn sớm được nhìn thấy bốn nàng này, nhưng trong nhà hắn lại không tin tưởng hắn, nên hắn muốn lôi kéo một người đi theo để có bạn.
Xem ra, hắn cũng không muốn làm chuyện xấu, sợ chỉ là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà thôi.
Hơn nữa, Giang gia cũng sẽ không cho phép vị thiên tài của gia tộc bọn họ dính vào gái lầu xanh đâu.
"Thôi được rồi."
Tôn Hằng hơi suy tư, lúc này gật đầu: "Hai ngày sau Phán nhi sẽ có một dợt diễn luyện, ta đi hỏi một chút, nếu lúc đó chúng ta có thể xem các nàng diễn trước người khác."
"Bốp!"
Giang Hợp Đức vỗ tay, hưng phấn cười nói: "Một lời đã định!"
"Đúng rồi, hôm qua ta có nghe một vị muội muội trong gia tộc nói, vị tiểu thư của Mạnh gia kia hỏi thăm chuyện của ngươi đó."
"A!"
Tôn Hằng chớp mắt: "Mạnh tiểu thư?"
"Mạnh Thu Thủy đó!"
Giang Hợp Đức chắp tay đứng thẳng lên, nói: "Có thể nói vị này là một vị sâu không đo nổi nha, đa số khoản mua bán của người con thứ năm của Giang gia, đều do khả năng xã giao của nàng đó.
Nghe nói tầm mắt của nàng rất cao, nên một mực không có gia đình, không ngờ tới nàng lại vừa ý ngươi."
Tôn Hằng lắc đầu: "Có lẽ nàng chỉ thuận miệng hỏi."
Giang Hợp Đức ngửa đầu ra đằng sau, nói: "Không phải đâu."
Tôn Hằng không có tiếp lời hắn, đem đan dược cất kỹ, ngẩng đầu, đảo mắt qua cánh cửa sổ sau lưng Giang Hợp Đức, trừng mắt nhìn.
Trên đường, nha môn bộ đầu Lưu Di đang mặc thường phục, nhàn nhã đi trên đường.
Mà Tôn Hằng đã quen biết hắn khá lâu, nên có thể đoán được, hắn đang theo dõi người khác!
Ánh mắt Tôn Hằng chuyển động, nhìn về trước đường của Lưu Di, thì thấy một bóng người eo đeo trương đao đập vào mi mắt.
Trên đường phố, dòng người như dệt.
Trong dòng người hối hả này, Tôn Hằng chậm rãi tản bộ.
Đêm qua hắn đắm chìm trong biển sách, lúc này trong đầu của hắn còn đang suy nghĩ về những điều trong sách viết.
Trong đó, đa số viết về tiểu sử về Thiên Đao Môn môn chủ Tưởng Ly.
Về người này, thì có rất nhiều giả thuyết.
Nhưng lai lịch, võ công, tất cả những thứ này đều không có tìm ra.
Mà những miêu tả của những cuốn sách đó, đa số là viết tào lao.
Nghe nói, Tưởng Cách tu luyện cả đời không hiện thế, cuối cùng mới có một đao chém tiên nhân mà dương danh, sau đó phi thăng làm tiên!
Loại giải thích này, rất giống những cuốn sách giả tưởng, không có đáng tin chút nào.
Còn về phần Thiên Lôi Tử, chính là vũ khí mà triều đình chế tạo để đối phó với người tu pháp, nghe nói phương pháp luyện chế, cũng được Thiên Đao Môn cung cấp.
Mà Tán Hoa Phái, thì tổ sư khai tông lập phái này, cũng có bóng dáng của Thiên Đao Môn.
Những thứ này, đều có một sợi dây liên hệ với nhau.
"Phù…"
Thở dài một hơi, Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, quét hết những suy nghĩ trong đầu, định thần lại, nhìn về quán rượu phía trước.
Nghênh Tân Lâu.
Nơi này là nơi hắn hẹn gặp Giang Hợp Đức để giao dịch.
"Mau nhìn, Phong Hỏa đạo nhân khiêu chiến một trong tứ đại anh kiệt Giang gia Giang Hợp Đức!"
"Thật không! Thật không! Ở đâu vậy?"
"Ở lầu hai, mau lên xem, bọn họ đã đánh nhau rồi!"
Tiếng ồn ào, vang lên từ phía trước, người đi đường nghe được tin này, đều nhao nhao chạy qua, từng người một ngẩng đầu, hưng phấp nhìn về phía lầu hai của Nghênh Tân Lâu,
Những năm qua, một khi có danh sách tứ đại tuấn kiệt, thì có một số người không phục hay muốn nhân cơ hội nổi danh sẽ khiêu chiến bọn họ.
Mà chuyện này,
Cũng không kỳ lạ chút nào.
Đương nhiên, kết quả của bọn hắn, cũng không được tốt cho lắm!
Giống như vị phía trước này.
Vị Phong Hỏa đạo nhân này mặc áo đạo sĩ, tóc đã lốm đốm trắng, cầm trong tay trường kiếm, nhìn rất tiên phong đạo cốt.
Chỉ tiếc, tuổi của người này đã gần tới năm mươi, đánh nhau với một vị trẻ tuổi, còn muốn dùng hai chữ khiêu chiến, da mặt hơi dày.
"Đinh đinh... Đương đương..."
Phía trên, bóng người di chuyển, bóng kiếm lấp lánh, sắc mặt của Phong Hỏa đạo nhân ngưng trọng, kiếm xoay tròn, lúc mạnh lúc nhẹ.
Đây là kiếm pháp giúp hắn thành danh Phong Hỏa Luân Chuyển!
Mà Giang Hợp Đức, thì một tay chống sau lưng, một tay cầm một cây đũa sắt không biết lấy từ đâu ra, thỉnh thoảng điểm vào cái, liền khiến cho vị Phong Hỏa đạo nhân này bối rối.
Hai người, ai cao ai thấp vừa nhìn đã biết!
"Đạo trưởng, ngươi một đống tuổi như vậy, tại sao lại đi tranh giành những cái hư danh này?"
Sắc mặt của Giang Hợp Đức đạm bạc, bước chân linh động, vừa bức cho đối phương lui về sau, vừa còn dư lực mở miệng nói.
"Ta biết ngươi muốn nổi danh, nhưng thực lưc của ngươi, làm hộ viện của nhà ta còn miễn cưỡng, còn dám động thủ với ta?"
"Đinh..."
Vừa nói xong câu này, đũa sắt trong tay Giang Hợp Đức run lên, rời tay, trong chớp mắt đánh vỡ bóng kiếm, thẳng hướng về bờ vai của Phong Hỏa đạo nhân.
"Leng keng..."
Vai tê rần, Phong Hỏa đạo nhân không thể không buông tay, trường kiếm rớt xuống mặt đất.
"Thật bản lĩnh! Giang công tử thật bản lĩnh!"
Đạo nhân khóe miệng co quắp, nhăn mặt nhìn những người đang vây xem, sau đó quét tay lấy kiếm dưới đất lên, không nói thêm lời nào liền chạy ra khỏi Nghênh Tân Lâu.
Xem ra, hắn còn không tới mức không biết xấu hổ.
"Giang Công Tử, lợi hại!"
Đúng lúc này Tôn Hằng bước lên lầu hai, chắp tay cười với Giang Hợp Đức.
"Ngươi đã đến rồi!"
Hai mắt của Giang Hợp Đức sáng lên, nói: "Khách khí, chỉ là một tên không có mắt, ta cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, mới đùa với hắn một chút."
"Sợ là về sau Giang công tử hơi phiền đó."
Tôn Hằng cười cười, nói: "Ba năm trước vị kiếm khách xinh đẹp của Tam Hà Bang chúng ta được chọn là một trong tứ đại anh kiệt, nhưng mà sau đó nàng lại bị người ta vây lại bảy ngày, cuối cùng hạ thủ hung ác với người khiêu chiến, mới có thể tránh khỏi dây dưa."
"Không sao hết!"
Giang Hợp Đức hồn nhiên vô tư vung tay áo lên, ánh mắt đảo qua những hộ vệ quanh người: "Có bọn họ, thì một số người không có phận sự, cũng không dám xuất hiện trước mặt ta đâu."
Nói xong hắn nói thầm với một người hộ vệ, ra hiệu: "Các ngươi bảo vệ nơi này thật tốt, đừng cho người khác đi vào, Tôn huynh đệ, chúng ta đi vào bên trong nói chuyện."
"Được!"
Căn phòng rộng rãi, bài trí đẹp đẽ, nhưng hai người không ai chú ý tới nó.
Giang Hợp Đức ngồi xuống đối diện, không đợi Tôn Hằng mở miệng, đã đẩy một lọ thuốc tới.
"Đây là Phá Mạch Đan mà ngươi muốn, kiểm tra đi."
"Đa tạ!"
Tôn Hằng vui vẻ, lập tức mở lọ thuốc ra nhìn vào bên trong, sau đó hài lòng gật đầu, lấy một xấp ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo ra, đưa tới.
"Làm phiền Giang Công Tử."
"Mua bán giao dịch, hai bên cùng có lợi, khách khí cái gì."
Giang Hợp Đức xua tay, nghiêng mặt, hạ giọng nói: "Còn có, ngươi đồng ý làm một chuyện cho ta."
"Mời Giang huynh nói."
Nhìn bộ dáng của đối phương, chắc đây cũng không phải là chuyện khó với mình.
Giang Hợp Đức liếm liếm môi, sau đó nhỏ giọng lại, nói: "Năm nay Miên Nguyệt Lâu chuẩn bị bốn cô nương bán nghệ không bán thân, ngươi biết không?"
Đôi mắt của Tôn Hằng chớp chớp, nghe vậy gật đầu: "Ta biết."
"Ta nghe nói, ngươi có quen biết một vị tên là Phán nhi đúng không."
Giang Hợp Đức chà tay, cười tủm tỉm nói: "Ta muốn ngươi đi giới thiệu một chút, hai ngày nữa ta sẽ
mời mấy vị bằng hữu đi thưởng thức tài nghệ của các nàng. A! Nếu cả bốn nàng đều xuất hiện thì càng tốt."
"Ừ."
Tôn Hằng cúi đầu thấp xuống, chậm rãi nói: "Giang công tử, ngươi cũng biết, các nàng bán nghệ chứ không bán thân."
"Đương nhiên là ta biết rồi!"
Giang Hợp Đức nhìu mày lại, nhưng sau đó cười nói: "Chỉ là, chuyện như vậy là do các nàng có tự nguyện hay không thôi chứ, nếu như các nàng tự nguyện ôm chúng ta, thì chúng ta cũng không có lý do từ chối đúng không?"
Tôn Hằng không đáp và hỏi lại: "Theo ta được biết, thì trưởng bối của Giang công tử ra nghiêm lệnh, không cho ngươi đụng những đứa con gái như vậy."
"Ngươi không cần quan tâm chuyện này!"
Giang Hợp Đức nhướng mày, ngữ khí đã có chút không vui, nói: "Đến lúc đó ta sẽ mời anh rể Tàn Đao Diệp Huyền đi theo, có hắn, trong nhà của ta sẽ không có ý kiến gì hết."
Hiểu rồi!
Miên Nguyệt Lâu sắp ra mắt bốn vị công nương tài nghệ song toàn, xinh đẹp như hoa, bọn họ còn chưa xuất hiện, mà đã có không ít tin đồn lưu truyền trong giang hồ.
Mà những tin đồn này đều rất mê người.
Hiển nhiên vị Giang Hợp Đức cũng là một người yêu thích sắc đẹp, muốn sớm được nhìn thấy bốn nàng này, nhưng trong nhà hắn lại không tin tưởng hắn, nên hắn muốn lôi kéo một người đi theo để có bạn.
Xem ra, hắn cũng không muốn làm chuyện xấu, sợ chỉ là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà thôi.
Hơn nữa, Giang gia cũng sẽ không cho phép vị thiên tài của gia tộc bọn họ dính vào gái lầu xanh đâu.
"Thôi được rồi."
Tôn Hằng hơi suy tư, lúc này gật đầu: "Hai ngày sau Phán nhi sẽ có một dợt diễn luyện, ta đi hỏi một chút, nếu lúc đó chúng ta có thể xem các nàng diễn trước người khác."
"Bốp!"
Giang Hợp Đức vỗ tay, hưng phấn cười nói: "Một lời đã định!"
"Đúng rồi, hôm qua ta có nghe một vị muội muội trong gia tộc nói, vị tiểu thư của Mạnh gia kia hỏi thăm chuyện của ngươi đó."
"A!"
Tôn Hằng chớp mắt: "Mạnh tiểu thư?"
"Mạnh Thu Thủy đó!"
Giang Hợp Đức chắp tay đứng thẳng lên, nói: "Có thể nói vị này là một vị sâu không đo nổi nha, đa số khoản mua bán của người con thứ năm của Giang gia, đều do khả năng xã giao của nàng đó.
Nghe nói tầm mắt của nàng rất cao, nên một mực không có gia đình, không ngờ tới nàng lại vừa ý ngươi."
Tôn Hằng lắc đầu: "Có lẽ nàng chỉ thuận miệng hỏi."
Giang Hợp Đức ngửa đầu ra đằng sau, nói: "Không phải đâu."
Tôn Hằng không có tiếp lời hắn, đem đan dược cất kỹ, ngẩng đầu, đảo mắt qua cánh cửa sổ sau lưng Giang Hợp Đức, trừng mắt nhìn.
Trên đường, nha môn bộ đầu Lưu Di đang mặc thường phục, nhàn nhã đi trên đường.
Mà Tôn Hằng đã quen biết hắn khá lâu, nên có thể đoán được, hắn đang theo dõi người khác!
Ánh mắt Tôn Hằng chuyển động, nhìn về trước đường của Lưu Di, thì thấy một bóng người eo đeo trương đao đập vào mi mắt.
Bình luận facebook