Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-24
Quyển 1 - Chương 24: Ba năm
Ánh nắng mặt trời vừa mới lóe lên, trên trời vẫn còn một mảng ửng đỏ.
Những ngọn núi nhấp nhô, những đám mây gợn sóng, ngay trên đỉnh núi Loan Khải Sơn, một âm thanh vụng về vang lên.
"Ô... Ô..."
Thanh âm trầm thấp, mang theo một chút buồn, một chút ai oán, phảng phất như tưởng niệm lại những ngày tháng đã không thể chạm tới được, nghe ai thán đến mức đau cả lòng.
Ở phía đường chân trời, có những con chim đang quanh quẩn lượn đi lượn lại, bọn chúng vỗ mạnh hai cánh, dường như muốn phối hợp với thanh âm kia vậy.
Tại một tảng đá lớn nằm trên đỉnh núi, một vị thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi, tay cầm sáo huân, híp hai mắt lại, nhè nhẹ thổi nhạc khí.
Sóng âm vang lên, ngón tay của hắn nhẹ nhàng trượt trên món nhạc khí, không ai đến thưởng thức những âm thanh đẹp như vậy, nó chỉ một mình quanh quẩn một chỗ này thôi.
Các sóng âm thanh nhô lên rồi lại lặn xuống, không chỉ thuật lại tâm tình của người đang diễn tấu, mà còn thể hiện sự kiểm soát hơi thở tuyệt vời của người đó.
Thật lâu, ánh sáng mặt trời mới có thể chiếu rọi khắp mặt đất, thiếu niên lúc này mới dừng lại, mắt nhìn về phía xa xa.
Thiếu niên đó dĩ nhiên là Tôn Hằng.
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, mới chớp mắt, đã trải qua ba năm.
Tôn Hằng bây giờ, đã tròn mười bốn tuổi, trở thành một thiếu niên khỏe mạnh, cuối cùng cũng đã đứng vững ở cái thế giới này!
Đem sáo huân treo lại bên hông, Tôn Hằng đứng thẳng dậy, hắn lúc này, đã cao không kém đàn ông trưởng thành rồi.
Nhất là dáng người của hắn, tuy nhìn sơ không thấy được sự cường tráng, nhưng sức bật được giấu trong cơ thể này, cực kỳ kinh người.
Ba năm này, Tôn Hằng cũng không có vội vã rời Thanh Dương Trấn, đi thăm dò thế giới này, tìm kiếm đỉnh cao của võ học.
Mà hắn lựa chọn cắm rễ ở đây, tìm hiểu kỹ càng về thế giới này, hiểu rõ mình đang ở chỗ nào, sắp sửa đi tới nơi nào?
Thế giới này rất khác biệt so với kiếp trước của hắn, rất nguy hiểm! Mạng người như cỏ cây vậy, nếu như tùy tiện chạy loạn, không biết sẽ chết như thế nào đâu.
Triều đình xảy ra biến cố, hai nước giao chiến với nhau, đây là đại sự.
Thổ phỉ nổi lên khắp nơi cướp bóc, bang phái tranh đấu lẫn nhau, ngươi không giết ta thì ta giết ngươi, hoàn toàn không có an bình.
Mà chỗ ở của hắn là Lư Châu Đông Dương Phủ Trần quận, nơi này là nơi vắng vẻ, thế lực của triều đình chỉ tới thị trấn mà thôi, ra khỏi thị trấn mười dặm, là chỗ không ai quản cả.
Giống như lúc hắn vừa tới thị trấn này vậy, Hắc Sơn Phỉ thậm chí chạy vào thành cướp giết người, bỏ qua vương pháp!
Ngoài bọn giặc Hắc Sơn Phỉ này, ở xung quanh Thanh Dương Trấn còn có rất nhiều nhóm giặc khác, giết người cướp của, có thể nói là việc ác bất tận.
Tiệm thuốc Mai Sơn mặc dù cũng có chút hành động không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng đối với hắn, thì cũng coi như là nơi an toàn nhất mà hắn có thể ở được rồi.
Là phân đà của Tam Hà Bang, nên bình thường bọn trộm cướp sẽ không dám trêu chọc.
Có thể đứng ổn gót chân ở nơi này, lại có thể học được võ công tinh thâm, và còn có tiền đồ tốt đang đợi mình.
Tôn Hằng thật sự không cần đi nơi khác mạo hiểm, tìm kiếm những kỳ ngộ hư vô mờ mịt chỉ có trong phim ảnh làm gì.
Tuy nhiên tại thời điểm này, trong khuôn mặt của hắn lại mang theo vẻ u sầu, không còn vẻ lạnh nhạt ngày xưa nữa, thậm chí trong tiếng nhạc ban nãy cũng lộ ra vẻ bất lực.
Ở chỗ này, đúng là hắn có thể liên tục phát triển, còn có tiền đồ rộng mở.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lại có một người cản trở con đường phát triển của hắn.
Đó chính là Thân Độc!
Ba năm này, nói Thân Độc không coi trọng hắn cũng không đúng, bởi vì, Tôn Hằng rất cố gắng để làm hài lòng hắn.
Nhưng ba năm trôi qua, Thân Độc vẫn không có đề cập tới việc truyền võ công cho hắn, hoặc là đề cập tới chuyện bái sư.
Võ học của thế giới này, đầu tiên là luyện thể, luyện thể chia làm ba phần là luyện màng da, sau đó luyện gân cốt, rồi tới luyện ngũ tạng bên trong, quá trình này không phân biệt trước sau, muốn luyện bộ phận nào trước cũng được, khi luyện ba phần này tới mức độ nhất định, thì sẽ có cơ hội trùng kích nội khí cảnh!
Mãng Viên Kính mà Tôn Hằng tu luyện, chỉ chú trọng luyện màng da, cũng có liên quan một chút tới gân cốt, chứ không có tu luyện nội tạng.
Thân Độc có, nhưng lại hết lần này tới lần khác không dạy cho hắn!
Có lẽ, dưới góc nhìn của Thân Độc, Tôn Hằng tuổi còn nhỏ, tuy đã luyện tới Mãng Viên Kính tiểu thành, nhưng cần phải tiếp tục mài dũa tính tình, vài năm nửa tính sau, chắn hẳn vậy nên mới không có truyền võ công cho Tôn Hằng.
Nhưng Tôn Hằng đã không chờ đợi được rồi.
Nhất là hai tháng gần đây.
Võ công của hắn đã bắt đầu gặp bình cảnh, tiến bộ rất chậm chạp, nếu nhưng không có học được võ công cao thâm hơn, sợ là sẽ dậm chân tại chỗ!
Đôi khi, Tôn Hằng muốn níu cổ áo Thân Độc, sau đó cao giọng hỏi hắn: "Ba năm nay, ta làm việc rất chăm chỉ, đối với ngươi lại rất cung kính lễ phép, lại còn giúp ngươi đạt được nhiều lợi ích từ Lang Độc Tiên hơn, ngươi còn có cái gì không hài lòng?"
"Phải làm thế nào, ngươi mới chịu truyền thụ võ công cao thâm cho ta!"
"Phù…"
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tôn Hằng gạt bỏ những phiền muộn trong lòng, ánh mắt của hắn dần khôi phục sự bình thản như trước.
Tuy nói là khó khăn, nhưng cũng có thể đoán được, thái độ gần đây của Thân Độc đối với hắn bắt đầu thay đổi, e là mấy tháng sau, sẽ chính thức tiếp nhận hắn, truyền thụ võ công cho hắn.
Hắn xoay người giậm mạnh chân xuống, dưới chân của Tôn Hằng, đã thay đôi giày rơm bằng giày vải rồi.
Di chuyển trong rừng, Tôn Hằng như đi trên đất bằng vậy, nhún chân một cái, là có thể bay được khoảng cách ba mét, thân hình nhẹ nhàng lay động, cho dù nhảy giữa những ngọn cây, cũng không gây điều gì khác thường cả.
Thậm chí, ngay cả hô hấp cũng hắn, cũng bình ổn, không hề có chút gì là thở gấp.
"Rầm!"
Giữa rừng núi, một bóng màu đen rơi từ ngọn cây nhảy xuống, tạo nên những chấn động nhẹ trên mặt đất.
"Sói?"
Tôn Hằng ngồi thẳng dậy, mặt của hắn không chút thay đổi nào mà lắc cổ tay, không để ý tới ba con sói đang đi về phía mình.
"Hú…"
Con sói hoang đối diện Tôn Hằng hạ cơ thể xuống, nó nhìn Tôn Hằng gầm nhẹ, bắt đầu đi chuyển bốn chân, chậm rãi bước lại gần Tôn Hằng.
"Hây..."
Tôn Hằng lắc đầu cười khẽ, ba năm qua, hắn đánh nhau với sói hoang không biết bao nhiêu lần rồi.
Những con sói này rất thông minh, hiểu được chiến thuật vây ba thả một, một con hấp dẫn sự chú ý của hắn, hai con còn lại rình phía sau chờ thời cơ để tấn công.
Nhưng mà, chúng không có trí nhớ, nên chúng đã quên rằng, có những người không nên trêu chọc!
"Vù!"
Một cơn gió mạnh thổi tới, ngay lúc con sói hoang trước mặt hắn đang phô trương thanh thế, thì một con sói ở đằng sau người Tôn Hằng đã vồ lên.
Móng vuốt của nó ló ra, phản xạ ánh mặt trời, răng nanh nhe ra, mặc dù miệng rất thối nhưng không ảnh hưởng gì tới độ sắc bén của hàm răng.
"Lại là một chiêu này!"
Đối mặt với thế tấn công ở sau lưng, Tôn Hằng mặt không đổi sắc, thậm chí hắn còn không thèm tránh né, hắn đứng thế trung bình tấn, nghiêng đầu, tránh đi răng nanh của con sói, mặc cho hai móng vuốt của nó cào cấu lên quần áo của hắn.
"Xoẹt xoẹt..."
Quần áo bị xé rách, thế nhưng mà móng vuốt sắc bén của con sói này, chỉ có thể để lại một vết xước nhỏ xíu trên da của Tôn Hằng mà thôi.
Mãng Viên Kính đại thành đỉnh phong!
Tôn Hằng tự tin, cho dù là hai vị sư phó Ngoại Vụ, bọn họ cũng tu luyện Mãng Viên Kính không theo kịp mình!
Bởi vì hắn còn có khả năng kiểm tra thân thể, cho nên Tôn Hằng có thể cảm nhận được hiệu quả mà Mãng Viên Kính mang lại cho thân thể hắn.
Hiện tại hắn đang gặp phải bình cảnh, nhưng vết cào của con sói này lại kích thích thân thể của hắn, để cho thân thể của hắn thích ứng với Mãng Viên Kính hơn, thậm chí là tu chỉnh lại công pháp này, để cho thực lực của hắn tăng trưởng thêm một chút.
Đại thành Mãng Viên Kính, đã là cực kỳ hiếm thấy.
Mà Mãng Viên Kính của Tôn Hằng, còn mạnh hơn Mãng Viên Kính đại thành bình thường rất nhiều lần, sợ ngay cả vị tiền bối sáng tạo ra Mãng Viên Kính, cũng không có khả năng dựa vào Mãng Viên Kính để tu luyện tới thể chất như Tôn Hằng.
"Ngao hú..."
Bản chất của sói là tàn nhẫn, đàn sói mỗi khi tấn công, thì không chỉ tấn công một lần rồi thôi!
Con sói hoang trước người Tôn Hằng cũng không hú nữa, mà chân nó cào vào đất, gầm thét lên, sau đó liền xông vào người Tôn Hằng.
"Mãnh Hổ Quyền!"
Đang ở thế trung bình tấn Tôn Hằng mặt không đổi sắc, dưới chân hắn đạp mạnh, khí thể của cả người hắn lập tức biến đổi, từ vững chắc như núi, biến thành mạnh mẽ như mãnh hổ.
Dậm chân, vặn người, ra quyền, mặc dù quyền pháp rất bình thường, nhưng trong tay của hắn lại trở nên ảo diệu.
Tam Điệp Lãng đại thành giúp cho hắn có thể dồn hết lực của cơ thể, hợp vào một quyền duy nhất, một quyền, có thể làm cho gió lặng.
"Rầm!"
Nắm đấm của hắn cùng với đầu sói đụng vào nhau, Tôn Hằng sắc mặt không thay đổi, nhưng con sói hoang kia thì lại bị văng ngược về hướng cũ với tốc tột kinh người, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Một quyền, đấm cho nó lõm đầu, chết ngay lập tức, thậm chí còn không kịp rên rỉ.
Mà ở bên cạnh, con sói hoang kia cũng bắt đầu lao vào.
Linh Hầu Bộ Pháp!
Bước chân của Tôn Hằng biến đổi, giống như linh vượn mà vây quanh thân của con sói hoang, một chưởng nhẹ nhàng tung ra, thẳng vào phần bụng của con sói này.
Thôi Sơn Chưởng!
"Ngao..."
Một tiếng rú thảm vang lên, con sói kia đã bay lùi về sau mấy mét, ngã xuống mặt đất lăn mấy vòng, nhưng mà với sự khống chế lực lượng của Tôn Hằng, nó không có tổn thương lông tóc gì cả!
Trong thời gian ngắn như vậy, Tôn Hằng đã sử dụng bốn loại võ công, mặc dù mỗi một môn cũng không có cái gì thần kỳ, nhưng vào tay của hắn, lại thể hiện ra rất ảo diệu, như thể đã khắc sâu những võ công này vào trong thân thể vậy.
Hai con sói may mắn sống sót còn lại đang nhìn nhau, chúng kêu nhẹ một tiếng, sau đó liền kẹp đuôi chạy đi.
Lưu lại một bộ thi thể của con sói, cũng là chiến lợi phẩm của Tôn Hằng.
Ánh nắng mặt trời vừa mới lóe lên, trên trời vẫn còn một mảng ửng đỏ.
Những ngọn núi nhấp nhô, những đám mây gợn sóng, ngay trên đỉnh núi Loan Khải Sơn, một âm thanh vụng về vang lên.
"Ô... Ô..."
Thanh âm trầm thấp, mang theo một chút buồn, một chút ai oán, phảng phất như tưởng niệm lại những ngày tháng đã không thể chạm tới được, nghe ai thán đến mức đau cả lòng.
Ở phía đường chân trời, có những con chim đang quanh quẩn lượn đi lượn lại, bọn chúng vỗ mạnh hai cánh, dường như muốn phối hợp với thanh âm kia vậy.
Tại một tảng đá lớn nằm trên đỉnh núi, một vị thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi, tay cầm sáo huân, híp hai mắt lại, nhè nhẹ thổi nhạc khí.
Sóng âm vang lên, ngón tay của hắn nhẹ nhàng trượt trên món nhạc khí, không ai đến thưởng thức những âm thanh đẹp như vậy, nó chỉ một mình quanh quẩn một chỗ này thôi.
Các sóng âm thanh nhô lên rồi lại lặn xuống, không chỉ thuật lại tâm tình của người đang diễn tấu, mà còn thể hiện sự kiểm soát hơi thở tuyệt vời của người đó.
Thật lâu, ánh sáng mặt trời mới có thể chiếu rọi khắp mặt đất, thiếu niên lúc này mới dừng lại, mắt nhìn về phía xa xa.
Thiếu niên đó dĩ nhiên là Tôn Hằng.
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, mới chớp mắt, đã trải qua ba năm.
Tôn Hằng bây giờ, đã tròn mười bốn tuổi, trở thành một thiếu niên khỏe mạnh, cuối cùng cũng đã đứng vững ở cái thế giới này!
Đem sáo huân treo lại bên hông, Tôn Hằng đứng thẳng dậy, hắn lúc này, đã cao không kém đàn ông trưởng thành rồi.
Nhất là dáng người của hắn, tuy nhìn sơ không thấy được sự cường tráng, nhưng sức bật được giấu trong cơ thể này, cực kỳ kinh người.
Ba năm này, Tôn Hằng cũng không có vội vã rời Thanh Dương Trấn, đi thăm dò thế giới này, tìm kiếm đỉnh cao của võ học.
Mà hắn lựa chọn cắm rễ ở đây, tìm hiểu kỹ càng về thế giới này, hiểu rõ mình đang ở chỗ nào, sắp sửa đi tới nơi nào?
Thế giới này rất khác biệt so với kiếp trước của hắn, rất nguy hiểm! Mạng người như cỏ cây vậy, nếu như tùy tiện chạy loạn, không biết sẽ chết như thế nào đâu.
Triều đình xảy ra biến cố, hai nước giao chiến với nhau, đây là đại sự.
Thổ phỉ nổi lên khắp nơi cướp bóc, bang phái tranh đấu lẫn nhau, ngươi không giết ta thì ta giết ngươi, hoàn toàn không có an bình.
Mà chỗ ở của hắn là Lư Châu Đông Dương Phủ Trần quận, nơi này là nơi vắng vẻ, thế lực của triều đình chỉ tới thị trấn mà thôi, ra khỏi thị trấn mười dặm, là chỗ không ai quản cả.
Giống như lúc hắn vừa tới thị trấn này vậy, Hắc Sơn Phỉ thậm chí chạy vào thành cướp giết người, bỏ qua vương pháp!
Ngoài bọn giặc Hắc Sơn Phỉ này, ở xung quanh Thanh Dương Trấn còn có rất nhiều nhóm giặc khác, giết người cướp của, có thể nói là việc ác bất tận.
Tiệm thuốc Mai Sơn mặc dù cũng có chút hành động không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng đối với hắn, thì cũng coi như là nơi an toàn nhất mà hắn có thể ở được rồi.
Là phân đà của Tam Hà Bang, nên bình thường bọn trộm cướp sẽ không dám trêu chọc.
Có thể đứng ổn gót chân ở nơi này, lại có thể học được võ công tinh thâm, và còn có tiền đồ tốt đang đợi mình.
Tôn Hằng thật sự không cần đi nơi khác mạo hiểm, tìm kiếm những kỳ ngộ hư vô mờ mịt chỉ có trong phim ảnh làm gì.
Tuy nhiên tại thời điểm này, trong khuôn mặt của hắn lại mang theo vẻ u sầu, không còn vẻ lạnh nhạt ngày xưa nữa, thậm chí trong tiếng nhạc ban nãy cũng lộ ra vẻ bất lực.
Ở chỗ này, đúng là hắn có thể liên tục phát triển, còn có tiền đồ rộng mở.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lại có một người cản trở con đường phát triển của hắn.
Đó chính là Thân Độc!
Ba năm này, nói Thân Độc không coi trọng hắn cũng không đúng, bởi vì, Tôn Hằng rất cố gắng để làm hài lòng hắn.
Nhưng ba năm trôi qua, Thân Độc vẫn không có đề cập tới việc truyền võ công cho hắn, hoặc là đề cập tới chuyện bái sư.
Võ học của thế giới này, đầu tiên là luyện thể, luyện thể chia làm ba phần là luyện màng da, sau đó luyện gân cốt, rồi tới luyện ngũ tạng bên trong, quá trình này không phân biệt trước sau, muốn luyện bộ phận nào trước cũng được, khi luyện ba phần này tới mức độ nhất định, thì sẽ có cơ hội trùng kích nội khí cảnh!
Mãng Viên Kính mà Tôn Hằng tu luyện, chỉ chú trọng luyện màng da, cũng có liên quan một chút tới gân cốt, chứ không có tu luyện nội tạng.
Thân Độc có, nhưng lại hết lần này tới lần khác không dạy cho hắn!
Có lẽ, dưới góc nhìn của Thân Độc, Tôn Hằng tuổi còn nhỏ, tuy đã luyện tới Mãng Viên Kính tiểu thành, nhưng cần phải tiếp tục mài dũa tính tình, vài năm nửa tính sau, chắn hẳn vậy nên mới không có truyền võ công cho Tôn Hằng.
Nhưng Tôn Hằng đã không chờ đợi được rồi.
Nhất là hai tháng gần đây.
Võ công của hắn đã bắt đầu gặp bình cảnh, tiến bộ rất chậm chạp, nếu nhưng không có học được võ công cao thâm hơn, sợ là sẽ dậm chân tại chỗ!
Đôi khi, Tôn Hằng muốn níu cổ áo Thân Độc, sau đó cao giọng hỏi hắn: "Ba năm nay, ta làm việc rất chăm chỉ, đối với ngươi lại rất cung kính lễ phép, lại còn giúp ngươi đạt được nhiều lợi ích từ Lang Độc Tiên hơn, ngươi còn có cái gì không hài lòng?"
"Phải làm thế nào, ngươi mới chịu truyền thụ võ công cao thâm cho ta!"
"Phù…"
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tôn Hằng gạt bỏ những phiền muộn trong lòng, ánh mắt của hắn dần khôi phục sự bình thản như trước.
Tuy nói là khó khăn, nhưng cũng có thể đoán được, thái độ gần đây của Thân Độc đối với hắn bắt đầu thay đổi, e là mấy tháng sau, sẽ chính thức tiếp nhận hắn, truyền thụ võ công cho hắn.
Hắn xoay người giậm mạnh chân xuống, dưới chân của Tôn Hằng, đã thay đôi giày rơm bằng giày vải rồi.
Di chuyển trong rừng, Tôn Hằng như đi trên đất bằng vậy, nhún chân một cái, là có thể bay được khoảng cách ba mét, thân hình nhẹ nhàng lay động, cho dù nhảy giữa những ngọn cây, cũng không gây điều gì khác thường cả.
Thậm chí, ngay cả hô hấp cũng hắn, cũng bình ổn, không hề có chút gì là thở gấp.
"Rầm!"
Giữa rừng núi, một bóng màu đen rơi từ ngọn cây nhảy xuống, tạo nên những chấn động nhẹ trên mặt đất.
"Sói?"
Tôn Hằng ngồi thẳng dậy, mặt của hắn không chút thay đổi nào mà lắc cổ tay, không để ý tới ba con sói đang đi về phía mình.
"Hú…"
Con sói hoang đối diện Tôn Hằng hạ cơ thể xuống, nó nhìn Tôn Hằng gầm nhẹ, bắt đầu đi chuyển bốn chân, chậm rãi bước lại gần Tôn Hằng.
"Hây..."
Tôn Hằng lắc đầu cười khẽ, ba năm qua, hắn đánh nhau với sói hoang không biết bao nhiêu lần rồi.
Những con sói này rất thông minh, hiểu được chiến thuật vây ba thả một, một con hấp dẫn sự chú ý của hắn, hai con còn lại rình phía sau chờ thời cơ để tấn công.
Nhưng mà, chúng không có trí nhớ, nên chúng đã quên rằng, có những người không nên trêu chọc!
"Vù!"
Một cơn gió mạnh thổi tới, ngay lúc con sói hoang trước mặt hắn đang phô trương thanh thế, thì một con sói ở đằng sau người Tôn Hằng đã vồ lên.
Móng vuốt của nó ló ra, phản xạ ánh mặt trời, răng nanh nhe ra, mặc dù miệng rất thối nhưng không ảnh hưởng gì tới độ sắc bén của hàm răng.
"Lại là một chiêu này!"
Đối mặt với thế tấn công ở sau lưng, Tôn Hằng mặt không đổi sắc, thậm chí hắn còn không thèm tránh né, hắn đứng thế trung bình tấn, nghiêng đầu, tránh đi răng nanh của con sói, mặc cho hai móng vuốt của nó cào cấu lên quần áo của hắn.
"Xoẹt xoẹt..."
Quần áo bị xé rách, thế nhưng mà móng vuốt sắc bén của con sói này, chỉ có thể để lại một vết xước nhỏ xíu trên da của Tôn Hằng mà thôi.
Mãng Viên Kính đại thành đỉnh phong!
Tôn Hằng tự tin, cho dù là hai vị sư phó Ngoại Vụ, bọn họ cũng tu luyện Mãng Viên Kính không theo kịp mình!
Bởi vì hắn còn có khả năng kiểm tra thân thể, cho nên Tôn Hằng có thể cảm nhận được hiệu quả mà Mãng Viên Kính mang lại cho thân thể hắn.
Hiện tại hắn đang gặp phải bình cảnh, nhưng vết cào của con sói này lại kích thích thân thể của hắn, để cho thân thể của hắn thích ứng với Mãng Viên Kính hơn, thậm chí là tu chỉnh lại công pháp này, để cho thực lực của hắn tăng trưởng thêm một chút.
Đại thành Mãng Viên Kính, đã là cực kỳ hiếm thấy.
Mà Mãng Viên Kính của Tôn Hằng, còn mạnh hơn Mãng Viên Kính đại thành bình thường rất nhiều lần, sợ ngay cả vị tiền bối sáng tạo ra Mãng Viên Kính, cũng không có khả năng dựa vào Mãng Viên Kính để tu luyện tới thể chất như Tôn Hằng.
"Ngao hú..."
Bản chất của sói là tàn nhẫn, đàn sói mỗi khi tấn công, thì không chỉ tấn công một lần rồi thôi!
Con sói hoang trước người Tôn Hằng cũng không hú nữa, mà chân nó cào vào đất, gầm thét lên, sau đó liền xông vào người Tôn Hằng.
"Mãnh Hổ Quyền!"
Đang ở thế trung bình tấn Tôn Hằng mặt không đổi sắc, dưới chân hắn đạp mạnh, khí thể của cả người hắn lập tức biến đổi, từ vững chắc như núi, biến thành mạnh mẽ như mãnh hổ.
Dậm chân, vặn người, ra quyền, mặc dù quyền pháp rất bình thường, nhưng trong tay của hắn lại trở nên ảo diệu.
Tam Điệp Lãng đại thành giúp cho hắn có thể dồn hết lực của cơ thể, hợp vào một quyền duy nhất, một quyền, có thể làm cho gió lặng.
"Rầm!"
Nắm đấm của hắn cùng với đầu sói đụng vào nhau, Tôn Hằng sắc mặt không thay đổi, nhưng con sói hoang kia thì lại bị văng ngược về hướng cũ với tốc tột kinh người, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Một quyền, đấm cho nó lõm đầu, chết ngay lập tức, thậm chí còn không kịp rên rỉ.
Mà ở bên cạnh, con sói hoang kia cũng bắt đầu lao vào.
Linh Hầu Bộ Pháp!
Bước chân của Tôn Hằng biến đổi, giống như linh vượn mà vây quanh thân của con sói hoang, một chưởng nhẹ nhàng tung ra, thẳng vào phần bụng của con sói này.
Thôi Sơn Chưởng!
"Ngao..."
Một tiếng rú thảm vang lên, con sói kia đã bay lùi về sau mấy mét, ngã xuống mặt đất lăn mấy vòng, nhưng mà với sự khống chế lực lượng của Tôn Hằng, nó không có tổn thương lông tóc gì cả!
Trong thời gian ngắn như vậy, Tôn Hằng đã sử dụng bốn loại võ công, mặc dù mỗi một môn cũng không có cái gì thần kỳ, nhưng vào tay của hắn, lại thể hiện ra rất ảo diệu, như thể đã khắc sâu những võ công này vào trong thân thể vậy.
Hai con sói may mắn sống sót còn lại đang nhìn nhau, chúng kêu nhẹ một tiếng, sau đó liền kẹp đuôi chạy đi.
Lưu lại một bộ thi thể của con sói, cũng là chiến lợi phẩm của Tôn Hằng.
Bình luận facebook