Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-268
Chương 268: Vũ Văn được cứu, Từ Trăn Trăn tự tìm đường chết
Editor: Nguyetmai
Cửa phòng bị đẩy ra, hình như anh nhìn thấy ảo giác. Anh thấy Sênh Sênh mà anh thích, bước đến bên anh.
Cô đứng ở nơi có thể dễ dàng đưa tay chạm tới, khẽ gọi tên anh.
"Vũ Văn."
"Vũ Văn."
Anh đưa tay, muốn bắt lấy cô: "Sênh Sênh."
Cô quỳ xuống nắm lấy tay anh, chạm vào mặt anh: "Vũ Văn, là em đây." Cô cúi người, ghé vào tai anh yêu kiều dịu dàng nói: "Em giúp anh nhé, được không?"
Có mùi nước hoa xa lạ, trộn lẫn với mùi hương của rượu Brandy.
Vũ Văn Xung Phong bất ngờ rút tay về: "Đừng chạm vào tôi!"
Không phải cô ấy, người phụ nữ này không phải cô ấy.
Sênh Sênh mà anh thích, có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lúc cười lên vừa trong trẻo lạnh lùng, lại vừa có ánh sáng ấm áp.
"Vũ Văn."
"Vũ Văn."
Từ Trăn Trăn quỳ ở trước giường, vội vàng kêu lên.
Anh như không nghe thấy, cuộn tròn người trong chăn, thẫn thờ nhìn chằm chằm lên ngọn đèn, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, rời rạc. Anh đang run rẩy, run lẩy bẩy gọi tên một người: "Sênh Sênh, Sênh Sênh..."
Khương Cửu Sênh, lại là Khương Cửu Sênh!
Trong nháy mắt, hốc mắt Từ Trăn Trăn nóng bừng. Cô ta đưa tay, vén chăn lên.
"Két."
Cánh cửa phòng bị đóng lại.
Bà Đường khóa trái cửa bên ngoài, rút chìa khóa ra, nhếch môi cười thành tiếng. Bà ta quay đầu, nụ cười trên miệng biến mất hoàn toàn: "Không được phép mở cửa cho nó."
Bác sĩ và ý tá đều bị điều đi, cả căn nhà, ngoại trừ bà Đường, chỉ còn có một người làm là vú Lưu.
Vú Lưu nơm nớp lo sợ, toát mồ hôi: "Bà chủ, chuyện này không được đâu, đến lúc cậu chủ tỉnh lại... "
Cảm xúc của bà Đường không ổn định, giọng nói bỗng nhiên cất cao: "Chờ nó tỉnh lại, thì gạo đã nấu thành cơm, nó không muốn cũng phải muốn." Bà ta cúi đầu, nhìn chiếc chìa khóa trong tay. Cười cười nói nói như đang tự nhủ với mình: "Vũ Văn Đàm Sinh, chắc sẽ tức giận lắm nhỉ, ha ha ha ha ha..."
Trước kia bà chủ tự làm khổ mình cũng được, tự sát cũng được, nhưng xưa nay đều không gọi điện thoại cho cậu chủ, chẳng trách lần này lại khác, thì ra bà chủ gọi cậu chủ tới, là có ý đồ riêng.
Vú Lưu nghĩ tới đây liền run rẩy.
"Bà mà dám mở cửa," Gương mặt bà Đường vẫn còn ốm yếu, không có một chút màu máu, con ngươi lại đỏ như máu: "Tôi cũng sẽ nhốt bà lại."
Vú Lưu há hốc mồm, không dám nói gì nữa.
Tối nay Tạ Đãng có một chương trình. Cậu ta vừa rời khỏi phòng thu thì Khương Cửu Sênh gọi điện thoại đến.
Cậu ta chớp mắt, tâm trạng rất tốt: "Alô." Giọng nói lười biếng mà thoải mái, lại còn giả vờ như không vừa ý, ra vẻ làm cao: "Giờ này còn tìm tôi làm gì, không định cho tôi nghỉ ngơi à!"
"Cậu có biết Vũ Văn ở đâu không?"
Tạ Đãng nghe thấy giọng nói của cô rất gấp gáp.
Cậu ta không dám đùa giỡn nữa, lập tức trở nên nghiêm túc: "Bà Đường lại giở trò, khoảng bảy, tám giờ gì đó bà ta gọi anh ấy về nhà." Trong điện thoại im lặng một chút, Tạ Đãng vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hình như anh ấy xảy ra chuyện rồi." Khương Cửu Sênh không kịp giải thích, vơ lấy chìa khóa xe và áo khoác ra cửa: "Tôi đi đến nhà Vũ Văn trước, cậu cũng mau tới đây đi."
"Được."
Từ Ngự Cảnh Ngân Loan đến biệt thự của nhà họ Vũ Văn mất gần nửa tiếng đi đường.
Người mở cửa cho Khương Cửu Sênh là vú Lưu. Khương Cửu Sênh đã từng gặp bà. Cô từng đến biệt thự này một lần vào ba năm trước, nhưng cũng chỉ gặp qua vú Lưu, chứ chưa từng gặp mặt ba mẹ của Vũ Văn Xung Phong.
Vú Lưu hơi kinh ngạc vì giờ này vẫn có khách tới, nhưng vẫn chu đáo mời khách vào nhà: "Cô Khương."
Trên trán cô đổ mồ hôi, vội vội vàng vàng: "Vũ Văn Xung Phong đâu?"
Cặp mắt vú Lưu lấp lóe ánh sáng: "Cậu chủ, cậu ấy không có ở đây ạ."
Khương Cửu Sênh đi vòng qua bà, bước thẳng vào nhà.
"Cô là ai?" Bà Đường đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt nhìn kỹ đánh giá, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng ẩn chứa vẻ cảnh cáo.
Một người phụ nữ kiêu căng, ham muốn khống chế mọi thứ lại rất mạnh mẽ.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Khương Cửu Sênh với bà Đường. Cô từng nghe Tạ Đãng nói bà Đường này có bệnh tâm lý trầm trọng.
Vú Lưu vội vàng giới thiệu: "Bà chủ, đây là cô Khương Cửu Sênh, bạn của cậu chủ."
Bà Đường thoáng ngước mắt lên, mới vừa cấp cứu không lâu nên trên mặt không có chút màu máu nào nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như cũ: "Khương Cửu Sênh ư?"
Cái tên này quen tai quá.
Khương Cửu Sênh không muốn dài dòng, nói rất ngắn gọn: "Tôi đến tìm Vũ Văn Xung Phong."
Vẻ mặt Bà Đường rất hờ hững: "Nó đi từ sớm rồi."
"Lúc nào?"
"Tám giờ."
Lúc Vũ Văn Xung Phong gọi điện thoại cho cô, là tám giờ mười lăm phút, hơn nữa, anh đang uống rượu.
Khương Cửu Sênh nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào ly rượu đặt trên bàn ăn. Cô đi tới, cầm ly rượu đế cao còn chưa uống cạn lên, vừa ngửi đã phát hiện ra đây là rượu Brandy, là chai rượu Brandy mà cô pha chế cho Vũ Văn.
Cô ngước mắt, nhìn bà Đường: "Bà nói dối."
Ánh mắt Bà Đường hơi lạnh đi: "Cô Khương, đây là việc riêng của nhà Vũ Văn chúng tôi."
Khương Cửu Sênh đến gần. Cô khá cao, đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt tuy ốm yếu nhưng vẫn mạnh mẽ như thường của người phụ nữ kia, giọng điệu bình tĩnh, chỉ có ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo: "Không, đây là phạm tội."
Dứt lời, Khương Cửu Sênh đi thẳng lên trên tầng.
Bà Đường đưa tay ngăn cô lại, giọng bỗng cao lên, gằn lên cảnh cáo: "Cô muốn tự tiện xông vào nhà dân à?"
"Bà có dám báo cảnh sát không?" Khương Cửu Sênh đẩy cánh tay của bà Đường ra, bước lên cầu thang: "Vũ Văn."
"Vũ Văn."
"Vũ Văn."
Biệt thự rất lớn, cô lớn tiếng gọi, tìm từng căn phòng một.
Bà Đường khoanh tay, nhìn người khách không mời mà đến này. À, bà ta nhớ ra rồi, Khương Cửu Sênh... Cái tên này, lúc không tỉnh táo con trai của bà đã gọi rất nhiều lần.
"Vũ Văn!"
Tất cả các cửa trên tầng đều bị khóa, mặc kệ Khương Cửu Sênh kêu gào như thế nào, cũng không có câu trả lời. Vậy thì chỉ có hai khả năng, người không có ở đây, hoặc là, người không tỉnh táo.
Cô không dám kéo dài thời gian, đè thấp giọng nổi giận: "Phòng nào?"
Vú Lưu không lên tiếng.
Khương Cửu Sênh bước đến gần một bước, cất cao giọng: "Tôi hỏi bà phòng nào?"
Ánh mắt cô lạnh đến mức khiến người khác không rét mà run. Vú Lưu do dự một chút rồi run rẩy chỉ một cánh cửa.
Khương Cửu Sênh đi đến, giơ chân đạp cửa.
Cánh cửa đã bị khóa trái lại, cánh cửa bằng kim loại rất nặng và vững chắc, cô có đạp có tông như thế nào cũng không nhúc nhích. Đôi mắt cô đỏ lên, cơ thể bị văng ra, đau đến tê dại.
"Tốt nhất là anh ấy không sao."
Một cặp mắt hoa đào lạnh đến thấu xương, Khương Cửu Sênh liếc bà Đường một cái rồi chạy xuống tầng, cầm một con dao phay lên.
"Cô định làm gì?" Bà Đường nhìn Khương Cửu Sênh chằm chằm đầy vẻ đề phòng.
Cô không nói không rằng, bước đến chém tay nắm cửa.
Kim loại đụng kim loại, phát ra tiếng sắc bén chói tai, có tia lửa bắn lên tay, hơi bỏng. Khương Cửu Sênh đỏ mắt, bất chấp mọi thứ.
Bà Đường giống như người ngoài cuộc, khoanh tay dựa lên cạnh cửa, mỉm cười, vừa đắc ý vừa điên khùng, âm u nói một câu: "Bốn mươi phút rồi, mọi thứ đã quá muộn rồi."
Khương Cửu Sênh đột nhiên ngước mắt lên: "Bà nói thêm câu nữa, tôi sẽ chém bà đấy."
Trong mắt cô tràn ngập vẻ độc ác, tính công kích rất mạnh. Bà Đường bị dọa đến sững sờ, ngậm miệng.
"Choeng!"
"Choeng!"
"Choeng!"
Từng nhát từng nhát, Khương Cửu Sênh quyết tâm chặt tay nắm cửa.
"Choeng cạch... "
Tay nắm cửa đã bị chặt đứt. Cô đạp mạnh một cái, đạp tung cánh cửa, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Căn phòng mờ mờ tối, ánh đèn ấm áp, nhưng thứ đập vào mắt cô là mảnh kính rơi vỡ khắp mặt đất, máu chảy khắp nơi. Vũ Văn Xung Phong nằm trên đất, chiếc áo sơ mi màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ tươi chói mắt.
Bên cạnh anh là cơ thể trần truồng của Từ Trăn Trăn đang kéo bàn tay đầy máu của anh.
Khương Cửu Sênh đi tới, nhìn Vũ Văn Xung Phong, rồi không đè nén được lửa giận cuồn cuộn trong người mình nữa, giơ chân đá một phát lên ngực của Từ Trăn Trăn: "Con m* nó cô cút đi cho tôi!"
Từ Trăn Trăn kêu một tiếng, trần truồng ngồi trên mảnh thủy tinh, đau đến khuôn mặt dúm dó cả lại.
Khương Cửu Sênh không để ý tới cô ả, đi tới ngồi xuống, khẽ lay Vũ Văn Xung Phong.
"Vũ Văn."
Quần áo của anh vẫn nguyên vẹn, chỉ có chiếc áo sơ mi bị dính máu, tay áo đang xắn lên, trên cánh tay toàn là vết thương.
Khương Cửu Sênh chưa từng thấy anh như vậy. Bình thường anh luôn rạng rỡ tươi cười, luôn bất cần đời, luôn chuyện trò vui vẻ, chưa từng vật vã yếu ớt như lúc này.
Đột nhiên cô cảm thấy, hình như đây mới thực sự là anh.
Cô không dám mạnh tay, nhẹ nhàng đỡ anh ngồi dậy: "Vũ Văn."
"Vũ Văn."
Anh nghe thấy giọng cô mới mở mắt ra, trong tròng mắt bình thường rất thờ ơ lạnh nhạt ấy giờ đây chỉ toàn những tia máu đỏ tươi, ánh mắt hơi rời rạc, rồi từ từ tập trung lại, phản chiếu ra bóng dáng của cô.
"Sênh Sênh." Giọng anh trầm khàn, không có sức lực.
Hốc mắt Khương Cửu Sênh ửng đỏ, cô đáp lại: "Ừ, tôi đây, tôi đã tới rồi."
Là cô ấy.
Gương mặt này, đôi mắt này, còn có cả giọng nói này nữa, anh nhận ra được, có chết cũng không nhận nhầm. Cô đã tới, rốt cuộc cô đã tới, tới cứu anh.
"Sênh Sênh."
"Ừ?"
Máu dính trên mặt anh, anh giơ tay lên, trên cánh tay toàn vết cắt bởi thủy tinh, hơi run rẩy: "Em đừng nhìn." Lòng bàn tay anh đẫm máu, che kín ánh mắt của cô, anh nói: "Xấu lắm."
Bây giờ chắc chắn mặt anh chỉ đầy vẻ ham muốn, máu me khắp người.
Anh không muốn để lại trong trí nhớ của cô bất kỳ hình ảnh bất lực, hèn mọn nào của anh lúc này.
Khương Cửu Sênh hơi cúi người xuống một chút, đỡ anh dựa vào người mình, giữ lấy bàn tay của anh đang che ở trên mắt.
Anh thoáng sững người, sau đó dùng sức rút tay lại, nói: "Em đừng chạm vào tôi." Cơ thể anh giống như có hàng ngàn hàng vạn con sâu đang gặm nhấm, lôi kéo cắn xé, hai tay của anh chống lên mảnh thủy tinh, nhưng không cảm thấy đau, mà nhiệt độ nơi cô chạm vào lại nhanh chóng trở nên nóng bỏng, giống như một mồi lửa, xâm nhập vào bên trong cơ thể, vừa ngứa vừa đau.
Tác dụng của thuốc vừa bị đau đớn dìm xuống đã quay trở lại.
Vũ Văn Xung Phong lui về phía sau, đập lưng lên tủ đầu giường, cổ họng tắc nghẹn đến nỗi không phát ra được tiếng: "Thuốc... Trong rượu có thuốc."
Anh sắp điên rồi, điên cuồng muốn chạm vào cô...
Trong cơ thể anh có một con thú bị nhốt, đặc biệt nuôi vì cô, cô vừa chạm thì sẽ khó nhịn, trong lòng ngứa ngáy, khiến nó kêu gào, nổi điên. Vết thương khắp người đều do chính anh tự gây ra, bởi vì anh không thể buông thả, không thể sa ngã.
Anh phải tỉnh táo.
Anh sờ lấy mảnh kính vỡ trên mặt đất, đâm mạnh vào cánh tay.
Khương Cửu Sênh túm vội lấy tay anh.
"Sênh Sênh, em buông tay ra đi. Tôi không tỉnh táo, tôi không kiểm soát được, tôi sẽ làm em bị thương mất." Giọng anh căng lên, nghẹn lại ở cổ họng: "Em đi đi, hãy rời khỏi chỗ này đi."
Cô không buông tay, gỡ từng đầu ngón tay anh ra, mảnh kính bị vỡ rơi vào trong tay cô vẫn còn dính máu. Cô nói: "Không đâu, anh sẽ không làm tôi bị thương đâu." Chắc chắn sẽ không.
Quen biết bao nhiêu năm nay, cô tin anh.
Vũ Văn Xung Phong cụp mắt xuống, không dám nhìn cô nữa, một cái cũng không dám.
Khương Cửu Sênh quay đầu, ánh mắt lạnh lùng: "Mặc quần áo vào." Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của cô: "Sau đó ngay lập tức cút ra ngoài cho tôi."
Từ Trăn Trăn quỳ rạp trên mặt đất, nhịn đau nhịn nhục, mặc từng thứ từng thứ vào.
"Tôi đưa anh đi bệnh viện," Khương Cửu Sênh tránh vết thương trên cánh tay Vũ Văn Xung Phong, đỡ anh đứng lên: " Chúng ta đi ngay bây giờ."
Nhưng anh không đứng lên nổi, cơ thể lảo đảo ngã rạp xuống đất, mảnh kính rơi vỡ khắp nơi lại cứa vào vết thương, lại chảy máu, chỉ là không có hiệu quả nữa. Ngay cả đau đớn cũng không được rồi, anh ngơ ngơ ngác ngác, vẫn không thể tỉnh táo được. Anh không dám mở mắt ra, không dám để cho cô nhìn thấy ham muốn xấu xí trắng trợn ở trong mắt của anh.
Lý trí đang dần sa ngã.
"Sênh Sênh,"
Anh gần như van xin cô, khóe mắt ngấn nước: "Em ôm tôi một cái được không..."
Một lần này thôi, anh chỉ tham lam một lần này thôi, chờ thuốc phát tác lừa gạt cô một chút, hèn hạ giả bộ bi thảm một chút.
Anh muốn ôm cô, muốn đến sắp phát điên mất rồi.
Sau đó, sau lưng anh được một đôi tay ôm lấy, bàn tay thon thả hơi lành lạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh. Cô ôm lấy anh dỗ dành: "Anh cố chịu một chút, Đãng Đãng lập tức sẽ tới ngay, rất nhanh sẽ không sao nữa."
"Sênh Sênh."
"Uhm."
Anh mở mắt ra, ôm chặt eo của cô, máu trên người anh nhuộm lên quần áo của cô, trong mắt không rõ là mồ hôi hay là nước mắt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ thấy rõ một thứ duy nhất là gương mặt của cô.
Anh nói rất nhỏ: " Em đừng chê tôi bẩn."
Đôi tay ôm cô siết chặt, gân xanh trên cánh tay nổi lên, vết thương đã kết vảy lại bắt đầu toác ra rồi chảy máu.
Nhưng chỉ năm giây, anh lại buông cô ra.
Không, anh rất bẩn.
Bắt đầu từ cái ngày anh được sinh ra, bắt đầu từ khi anh mang cái họ Vũ Văn này trên đời, bắt đầu từ lần đầu tiên mẹ anh nhét mấy ả đàn bà của ba anh lên giường anh, khi đó, anh vẫn chưa biết tình yêu là gì, thì đã không còn giữ được tấm thân trong sạch nữa, cũng không còn sạch sẽ để gặp cô nữa…
Anh quá bẩn rồi.
Khương Cửu Sênh khác anh, cô và anh là hai thái cực. Cô rất đường hoàng, rất chân thành, sạch sẽ không nhiễm một vết bẩn thế gian.
"Trên người tôi rất bẩn, em đừng đụng vào." Anh đỏ mắt, nói như vậy.
Đôi mắt Khương Cửu Sênh trong veo, chỉ một màu đen thuần túy, không có một chút tạp sắc nào. Cô đưa tay lau sạch vết máu trên mặt anh: "Anh không bẩn."
Sau đó, cô khoác tay anh, dồn toàn bộ sức nặng cơ thể anh lên người mình, đỡ anh đứng lên.
Vì sao cả anh và Tạ Đãng đều thích Khương Cửu Sênh nhỉ? Đáp án của bọn anh chỉ có một, bởi vì cô ấy tốt, rất rất tốt, bạn đối với cô ấy tốt một phần, cô ấy trả lại bạn mười phần, bạn cứu cô ấy một lần, cô ấy sẽ ghi nhớ cả đời.
Làm bạn tri kỷ của cô ấy, lúc bạn ngồi tù, cô ấy sẽ đi cướp ngục, đây là lời Tạ Đãng nói.
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đạp mạnh một cái.
Tạ Đãng đã đến rồi. Cậu thở hồng hộc chạy tới, chỉ nhìn một cái đã giận đến đỏ mắt: "M* nó, là ai gây ra?"
M* kiếp, cậu còn chưa từng đánh Vũ Văn Xung Phong đâu, m* nó, là ai làm cho anh ấy thành ra thế này!
Cậu nhìn lướt qua căn phòng bừa bãi, bị máu dính trên mặt đất kích thích đến mức muốn bùng nổ, ánh mắt đóng chặt lên người Từ Trăn Trăn: "Hôm nay, ông đây sẽ đánh phụ nữ một lần."
Nói xong, cậu vớ luôn cái ghế, đập tới.
"Á!"
Từ Trăn Trăn bị đập trúng vai, ngã xuống đất kêu to.
Tạ Đãng nghĩ, nếu cô ả không phải là phụ nữ, nhất định cậu sẽ đánh chết cô ả.
"Bà là đồ ma quỷ," Ánh mắt Tạ Đãng bừng bừng lửa giận, nhìn chằm chằm vào bà Đường: "Muốn tự tử thì dứt khoát một chút, đừng có nửa chết nửa sống giày vò người khác."
Bà Đường lạnh lùng nhìn cậu.
Tạ Đãng không hề che giấu sự khinh bỉ và chán ghét của mình: "Chẳng trách Vũ Văn Đàm Sinh không thích bà, đồ điên."
Vừa nhắc tới tên của Vũ Văn Đàm Sinh, mặt bà Đường xám lại như màu đất: "Mày…"
"Tốt nhất bà nên tức chết đi." Tạ Đãng đẩy mạnh một cái, bà Đường lảo đảo suýt ngã. Khoé miệng cậu giật nhẹ, mắng một câu "Sao không ngã chết m* nó luôn đi", rồi bước tới, khom xuống trước mặt Khương Cửu Sênh: "Sênh Sênh, đặt Vũ Văn lên lưng tôi."
Khương Cửu Sênh đặt Vũ Văn Xung Phong lên.
Tạ Đãng cõng anh, vừa cúi đầu đã nhìn thấy những vết thương trên cánh tay anh.
Đ* m* nó chứ! Đám không biết xấu hổ!
Cậu vội cõng Vũ Văn Xung Phong chạy ra ngoài, cũng không có thời gian đánh người nữa.
Người đã đi rồi mà mùi máu và mùi rượu trong phòng vẫn chưa bay hết. Bà Đường nhìn cửa ra vào, bỗng nhiên cất tiếng cười to.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Cười xong rồi, bà lấy điện thoại di động ra, gọi cho Vũ Văn Đàm Sinh, vừa khóc vừa cười, điên điên khùng khùng, si ngốc ngây dại.
"Vũ Văn Đàm Sinh,"
"Tôi dạy hơn hai mươi năm mà sao đứa con trai của ông vẫn không hề giống ông một chút nào vậy?"
Bà dạy nó vô tình, dạy nó đa tình, dạy nó lạm tình, chỉ duy nhất không dạy nó chung tình. Sao nó lại học được nhỉ?
Ba nợ con trả, sao nó không học một ít của Vũ Văn Đàm Sinh chứ.
"Bọn họ đều nói tôi là người điên, đúng vậy, tôi chính là người điên đấy, nếu không, sao tôi lại yêu loại người cầm thú như ông." Bà ta vịn vào tường, ngửa đầu cười ra tiếng, mặt đầy nước mắt: "Ha ha ha... Ông có chết cũng đừng nghĩ đến chuyện đi tìm Tiêu Như, ông phải theo tôi xuống địa ngục!"
Bà ta là con gái độc nhất của nhà họ Đường, năm đó nổi tiếng cả Giang Bắc, đếm không hết người theo đuổi.
Mười bốn tuổi, bà ta yêu Vũ Văn Đàm Sinh.
Mười tám tuổi, hai nhà kết thành thông gia. Vũ Văn Đàm Sinh yêu một người phụ nữ tên là Tiêu Như, len lén giấu giếm suốt ba năm, còn khiến cho người phụ nữ kia mang thai cốt nhục của ông.
Hai mươi mốt tuổi, bà ta mất kiểm soát đẩy người phụ nữ kia và đứa bé trong bụng của cô ta xuống lầu, một xác hai mạng.
Hai mươi hai tuổi, bà ta gả cho Vũ Văn Đàm Sinh, ngay đêm tân hôn, chú rể ngủ ở bên ngoài.
Hai mươi ba tuổi, bà ta cho Vũ Văn Đàm Sinh dùng thuốc rồi mang thai sinh đôi, mơ mộng hão huyền là ông ta có thể quay lại nhìn một cái.
Hai mươi bốn tuổi, bà ta sinh con.
Buổi tối hôm đó, khi Vũ Văn Xung Phong ra đời, Vũ Văn Đàm Sinh đang ở trên giường của một người phụ nữ khác, không thèm đến bệnh viện nhìn lấy một cái. Khi đó bà ta đã biết đôi trai gái bà ta sinh ra là thừa thãi. Vũ Văn Đàm Sinh hận bà, hận luôn cả hai đứa con của bà.
Từ khi ấy, bà ta đã nổi điên, hoàn toàn điên rồi.
Ngự Cảnh Ngân Loan.
Lúc Thời Cẩn về đến nhà đã chín giờ rưỡi, căn phòng trống không, không một tiếng động, chỉ có tiếng chuông điện thoại đang reo vang.
Anh nhìn điện thoại di động trên bàn, là di động của Sênh Sênh. Cô không có ở đây, hẳn là vội vàng ra cửa, ngay cả điện thoại di động cũng bỏ lại.
Khương Bác Mỹ nghe thấy tiếng chuông, tỉnh lại từ trong giấc mơ, ló đầu ra khỏi ổ chó: "Gâu."
Thời Cẩn liếc nhìn nó.
Nó rụt cổ vào: "Gâu gâu…"
Anh hỏi nó với giọng giống như nước suối tạt lên mặt băng: "Mẹ con đi đâu rồi?"
"Gâu..."
Khương Bác Mỹ hơi sợ, rụt vào trong ổ.
Thời Cẩn gọi điện thoại, giọng nói rất trầm: "Điều tra xem Sênh Sênh đang ở đâu."
Chỉ một câu rồi cúp máy.
Vừa vặn có điện thoại gọi đến máy anh, là dãy số xa lạ. Thời Cẩn nhận, lịch sự nhưng vẫn lạnh nhạt: "Xin chào, ai đấy?"
"Anh có biết Khương Cửu Sênh ở đâu không?"
Là giọng nói cao vút của một người phụ nữ, có chút sắc bén, cảm xúc có chút kích động.
Mục đích rõ ràng, không có ý tốt.
"Cô ta ở cùng với Vũ Văn Xung Phong." Người phụ nữ kia cười nhạo, châm chọc nói: "Cô ta ở cùng người đàn ông khác sau lưng anh."
Ánh mắt Thời Cẩn hơi cứng lại: "Từ Trăn Trăn?"
Anh mơ hồ nhớ ra giọng nói chói tai này.
Từ Trăn Trăn không ngờ rằng Thời Cẩn lại biết mình, cô ta thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ kích động vừa rồi. Khó khăn lắm mới đè được cơn tức giận trong lòng xuống, cô ta nhanh chóng phun ra: "Vũ Văn Xung Phong uống phải thuốc kích dục, Khương Cửu Sênh dẫn anh ta đi rồi. Loại thuốc đó rất mạnh, nhất định phải quan hệ với phụ nữ mới có thể tiêu hết được, anh đoán xem, liệu bọn họ có xảy ra chuyện gì không nhỉ?"
Cô ta thảm như vậy, Khương Cửu Sênh cũng đừng mơ được sống tử tế.
Ngón tay đang gõ nhẹ trên bàn của Thời Cẩn đột nhiên dừng lại: "Ai bỏ thuốc?"
Giọng nói du dương qua loa điện thoại giống như chậu nước đá dội thẳng vào tai. Từ Trăn Trăn giật mình.
Anh lặp lại, giọng rất thấp: "Ai bỏ thuốc?" Dừng một chút, giọng nói bình thản nhưng vẫn bức người: "Cô, hay là người đàn bà họ Đường kia?"
Không gì qua mắt được anh.
Cô ta chỉ nói qua loa không chi tiết nhưng Thời Cẩn đã đoán được bảy, tám phần. Chẳng trách ba cô ta luôn nói, trong số những người ông đã gặp thì khó đoán nhất vẫn là Thời Cẩn, con người anh sâu không lường được.
Từ Trăn Trăn cắn chặt hàm răng, chỉ sợ khí thế của mình yếu đi: "Ai bỏ thuốc có quan trọng gì, trọng điểm là bạn gái của anh ấy, cô ta sắp phản bội anh rồi."
Cô ta không tin, đến nước này Thời Cẩn vẫn có thể bao dung cho Khương Cửu Sênh được.
Điện thoại đột nhiên yên lặng.
Trong phòng, Khương Bác Mỹ sợ hãi khẽ rên rỉ. Ngón tay của Thời Cẩn đặt trên bàn ăn, ngón tay đẹp thon dài, khớp xương trắng nõn như ngọc, thỉnh thoảng lại gõ một cái.
Anh đang mặc một chiếc áo vest, cà vạt nới lỏng, để lộ ra phần da cổ trắng ngần, ánh mắt lạnh hơn trăng mùa thu ở bên ngoài cửa sổ ba phần, màu môi hơi đỏ, chậm rãi nhấn rõ từng chữ.
"Hôm nay cô đã làm sai hai chuyện." Thời Cẩn lạnh nhạt nói: "Ảo tưởng đến thứ không thuộc về cô, và gọi cuộc điện thoại này."
Tại sao điểm chính mà anh nắm được lại là cái này?
Từ Trăn Trăn không thể tin được: "Anh không tin lời tôi nói ư?" Cô ta không biết rõ cái người tên Thời Cẩn này, chỉ biết là anh có bản lĩnh một tay che cả bầu trời, cho nên cô ta nói năng rất hùng hồn: "Anh có thể đi điều tra thử xem. Chính Khương Cửu Sênh đưa Vũ Văn Xung Phong đi, tận mắt tôi đã nhìn thấy, anh cho rằng bọn họ còn trong sạch sao? Vũ Văn Xung Phong yêu Khương Cửu Sênh, anh ta yêu cô ta rất nhiều, yêu đến phát điên phát cuồng, nhất định anh ta sẽ đụng vào cô ta, nhất định sẽ như vậy!"
Thời Cẩn khẽ mở miệng: "Chuyện sai thứ ba," Anh từ tốn nói thẳng ra, ánh mắt giống như nước đá có pha mực: "Cô dám bôi nhọ người phụ nữ của tôi."
Từ Trăn Trăn có chút thẹn quá hóa giận: "Anh vẫn không tin..."
"Cô còn có sức lực khích bác ly gián, chứng tỏ rằng Sênh Sênh nhà tôi vẫn chưa làm gì cô nhỉ?" Thời Cẩn ngắt lời cô ta, không nóng không lạnh, không vui không giận mà lại khiến người ta sợ vỡ tim mất mật.
Từ Trăn Trăn sửng sốt ngây ra: "Anh, anh muốn như thế nào?"
Rốt cuộc Thời Cẩn là người như thế nào, vì sao dầu muối không ăn, súng đạn không ảnh hưởng.
Anh bình thản nói từng chữ: "Sênh Sênh nhà tôi có đạo đức và giới hạn, cô ấy là một người lỗi lạc, sẽ không làm ra chuyện gì hèn hạ vô sỉ đối với cô, nhưng," Anh cười lạnh một tiếng, giọng bỗng trở nên u ám: "Còn tôi thì không."
Đầu lông mày của anh, lập tức trở nên ác độc.
Từ Trăn Trăn gần như cứng họng.
Cô ta tính sai rồi, người đàn ông tên Thời Cẩn này cực kỳ nguy hiểm.
Editor: Nguyetmai
Cửa phòng bị đẩy ra, hình như anh nhìn thấy ảo giác. Anh thấy Sênh Sênh mà anh thích, bước đến bên anh.
Cô đứng ở nơi có thể dễ dàng đưa tay chạm tới, khẽ gọi tên anh.
"Vũ Văn."
"Vũ Văn."
Anh đưa tay, muốn bắt lấy cô: "Sênh Sênh."
Cô quỳ xuống nắm lấy tay anh, chạm vào mặt anh: "Vũ Văn, là em đây." Cô cúi người, ghé vào tai anh yêu kiều dịu dàng nói: "Em giúp anh nhé, được không?"
Có mùi nước hoa xa lạ, trộn lẫn với mùi hương của rượu Brandy.
Vũ Văn Xung Phong bất ngờ rút tay về: "Đừng chạm vào tôi!"
Không phải cô ấy, người phụ nữ này không phải cô ấy.
Sênh Sênh mà anh thích, có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lúc cười lên vừa trong trẻo lạnh lùng, lại vừa có ánh sáng ấm áp.
"Vũ Văn."
"Vũ Văn."
Từ Trăn Trăn quỳ ở trước giường, vội vàng kêu lên.
Anh như không nghe thấy, cuộn tròn người trong chăn, thẫn thờ nhìn chằm chằm lên ngọn đèn, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, rời rạc. Anh đang run rẩy, run lẩy bẩy gọi tên một người: "Sênh Sênh, Sênh Sênh..."
Khương Cửu Sênh, lại là Khương Cửu Sênh!
Trong nháy mắt, hốc mắt Từ Trăn Trăn nóng bừng. Cô ta đưa tay, vén chăn lên.
"Két."
Cánh cửa phòng bị đóng lại.
Bà Đường khóa trái cửa bên ngoài, rút chìa khóa ra, nhếch môi cười thành tiếng. Bà ta quay đầu, nụ cười trên miệng biến mất hoàn toàn: "Không được phép mở cửa cho nó."
Bác sĩ và ý tá đều bị điều đi, cả căn nhà, ngoại trừ bà Đường, chỉ còn có một người làm là vú Lưu.
Vú Lưu nơm nớp lo sợ, toát mồ hôi: "Bà chủ, chuyện này không được đâu, đến lúc cậu chủ tỉnh lại... "
Cảm xúc của bà Đường không ổn định, giọng nói bỗng nhiên cất cao: "Chờ nó tỉnh lại, thì gạo đã nấu thành cơm, nó không muốn cũng phải muốn." Bà ta cúi đầu, nhìn chiếc chìa khóa trong tay. Cười cười nói nói như đang tự nhủ với mình: "Vũ Văn Đàm Sinh, chắc sẽ tức giận lắm nhỉ, ha ha ha ha ha..."
Trước kia bà chủ tự làm khổ mình cũng được, tự sát cũng được, nhưng xưa nay đều không gọi điện thoại cho cậu chủ, chẳng trách lần này lại khác, thì ra bà chủ gọi cậu chủ tới, là có ý đồ riêng.
Vú Lưu nghĩ tới đây liền run rẩy.
"Bà mà dám mở cửa," Gương mặt bà Đường vẫn còn ốm yếu, không có một chút màu máu, con ngươi lại đỏ như máu: "Tôi cũng sẽ nhốt bà lại."
Vú Lưu há hốc mồm, không dám nói gì nữa.
Tối nay Tạ Đãng có một chương trình. Cậu ta vừa rời khỏi phòng thu thì Khương Cửu Sênh gọi điện thoại đến.
Cậu ta chớp mắt, tâm trạng rất tốt: "Alô." Giọng nói lười biếng mà thoải mái, lại còn giả vờ như không vừa ý, ra vẻ làm cao: "Giờ này còn tìm tôi làm gì, không định cho tôi nghỉ ngơi à!"
"Cậu có biết Vũ Văn ở đâu không?"
Tạ Đãng nghe thấy giọng nói của cô rất gấp gáp.
Cậu ta không dám đùa giỡn nữa, lập tức trở nên nghiêm túc: "Bà Đường lại giở trò, khoảng bảy, tám giờ gì đó bà ta gọi anh ấy về nhà." Trong điện thoại im lặng một chút, Tạ Đãng vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hình như anh ấy xảy ra chuyện rồi." Khương Cửu Sênh không kịp giải thích, vơ lấy chìa khóa xe và áo khoác ra cửa: "Tôi đi đến nhà Vũ Văn trước, cậu cũng mau tới đây đi."
"Được."
Từ Ngự Cảnh Ngân Loan đến biệt thự của nhà họ Vũ Văn mất gần nửa tiếng đi đường.
Người mở cửa cho Khương Cửu Sênh là vú Lưu. Khương Cửu Sênh đã từng gặp bà. Cô từng đến biệt thự này một lần vào ba năm trước, nhưng cũng chỉ gặp qua vú Lưu, chứ chưa từng gặp mặt ba mẹ của Vũ Văn Xung Phong.
Vú Lưu hơi kinh ngạc vì giờ này vẫn có khách tới, nhưng vẫn chu đáo mời khách vào nhà: "Cô Khương."
Trên trán cô đổ mồ hôi, vội vội vàng vàng: "Vũ Văn Xung Phong đâu?"
Cặp mắt vú Lưu lấp lóe ánh sáng: "Cậu chủ, cậu ấy không có ở đây ạ."
Khương Cửu Sênh đi vòng qua bà, bước thẳng vào nhà.
"Cô là ai?" Bà Đường đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt nhìn kỹ đánh giá, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng ẩn chứa vẻ cảnh cáo.
Một người phụ nữ kiêu căng, ham muốn khống chế mọi thứ lại rất mạnh mẽ.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Khương Cửu Sênh với bà Đường. Cô từng nghe Tạ Đãng nói bà Đường này có bệnh tâm lý trầm trọng.
Vú Lưu vội vàng giới thiệu: "Bà chủ, đây là cô Khương Cửu Sênh, bạn của cậu chủ."
Bà Đường thoáng ngước mắt lên, mới vừa cấp cứu không lâu nên trên mặt không có chút màu máu nào nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như cũ: "Khương Cửu Sênh ư?"
Cái tên này quen tai quá.
Khương Cửu Sênh không muốn dài dòng, nói rất ngắn gọn: "Tôi đến tìm Vũ Văn Xung Phong."
Vẻ mặt Bà Đường rất hờ hững: "Nó đi từ sớm rồi."
"Lúc nào?"
"Tám giờ."
Lúc Vũ Văn Xung Phong gọi điện thoại cho cô, là tám giờ mười lăm phút, hơn nữa, anh đang uống rượu.
Khương Cửu Sênh nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào ly rượu đặt trên bàn ăn. Cô đi tới, cầm ly rượu đế cao còn chưa uống cạn lên, vừa ngửi đã phát hiện ra đây là rượu Brandy, là chai rượu Brandy mà cô pha chế cho Vũ Văn.
Cô ngước mắt, nhìn bà Đường: "Bà nói dối."
Ánh mắt Bà Đường hơi lạnh đi: "Cô Khương, đây là việc riêng của nhà Vũ Văn chúng tôi."
Khương Cửu Sênh đến gần. Cô khá cao, đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt tuy ốm yếu nhưng vẫn mạnh mẽ như thường của người phụ nữ kia, giọng điệu bình tĩnh, chỉ có ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo: "Không, đây là phạm tội."
Dứt lời, Khương Cửu Sênh đi thẳng lên trên tầng.
Bà Đường đưa tay ngăn cô lại, giọng bỗng cao lên, gằn lên cảnh cáo: "Cô muốn tự tiện xông vào nhà dân à?"
"Bà có dám báo cảnh sát không?" Khương Cửu Sênh đẩy cánh tay của bà Đường ra, bước lên cầu thang: "Vũ Văn."
"Vũ Văn."
"Vũ Văn."
Biệt thự rất lớn, cô lớn tiếng gọi, tìm từng căn phòng một.
Bà Đường khoanh tay, nhìn người khách không mời mà đến này. À, bà ta nhớ ra rồi, Khương Cửu Sênh... Cái tên này, lúc không tỉnh táo con trai của bà đã gọi rất nhiều lần.
"Vũ Văn!"
Tất cả các cửa trên tầng đều bị khóa, mặc kệ Khương Cửu Sênh kêu gào như thế nào, cũng không có câu trả lời. Vậy thì chỉ có hai khả năng, người không có ở đây, hoặc là, người không tỉnh táo.
Cô không dám kéo dài thời gian, đè thấp giọng nổi giận: "Phòng nào?"
Vú Lưu không lên tiếng.
Khương Cửu Sênh bước đến gần một bước, cất cao giọng: "Tôi hỏi bà phòng nào?"
Ánh mắt cô lạnh đến mức khiến người khác không rét mà run. Vú Lưu do dự một chút rồi run rẩy chỉ một cánh cửa.
Khương Cửu Sênh đi đến, giơ chân đạp cửa.
Cánh cửa đã bị khóa trái lại, cánh cửa bằng kim loại rất nặng và vững chắc, cô có đạp có tông như thế nào cũng không nhúc nhích. Đôi mắt cô đỏ lên, cơ thể bị văng ra, đau đến tê dại.
"Tốt nhất là anh ấy không sao."
Một cặp mắt hoa đào lạnh đến thấu xương, Khương Cửu Sênh liếc bà Đường một cái rồi chạy xuống tầng, cầm một con dao phay lên.
"Cô định làm gì?" Bà Đường nhìn Khương Cửu Sênh chằm chằm đầy vẻ đề phòng.
Cô không nói không rằng, bước đến chém tay nắm cửa.
Kim loại đụng kim loại, phát ra tiếng sắc bén chói tai, có tia lửa bắn lên tay, hơi bỏng. Khương Cửu Sênh đỏ mắt, bất chấp mọi thứ.
Bà Đường giống như người ngoài cuộc, khoanh tay dựa lên cạnh cửa, mỉm cười, vừa đắc ý vừa điên khùng, âm u nói một câu: "Bốn mươi phút rồi, mọi thứ đã quá muộn rồi."
Khương Cửu Sênh đột nhiên ngước mắt lên: "Bà nói thêm câu nữa, tôi sẽ chém bà đấy."
Trong mắt cô tràn ngập vẻ độc ác, tính công kích rất mạnh. Bà Đường bị dọa đến sững sờ, ngậm miệng.
"Choeng!"
"Choeng!"
"Choeng!"
Từng nhát từng nhát, Khương Cửu Sênh quyết tâm chặt tay nắm cửa.
"Choeng cạch... "
Tay nắm cửa đã bị chặt đứt. Cô đạp mạnh một cái, đạp tung cánh cửa, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Căn phòng mờ mờ tối, ánh đèn ấm áp, nhưng thứ đập vào mắt cô là mảnh kính rơi vỡ khắp mặt đất, máu chảy khắp nơi. Vũ Văn Xung Phong nằm trên đất, chiếc áo sơ mi màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ tươi chói mắt.
Bên cạnh anh là cơ thể trần truồng của Từ Trăn Trăn đang kéo bàn tay đầy máu của anh.
Khương Cửu Sênh đi tới, nhìn Vũ Văn Xung Phong, rồi không đè nén được lửa giận cuồn cuộn trong người mình nữa, giơ chân đá một phát lên ngực của Từ Trăn Trăn: "Con m* nó cô cút đi cho tôi!"
Từ Trăn Trăn kêu một tiếng, trần truồng ngồi trên mảnh thủy tinh, đau đến khuôn mặt dúm dó cả lại.
Khương Cửu Sênh không để ý tới cô ả, đi tới ngồi xuống, khẽ lay Vũ Văn Xung Phong.
"Vũ Văn."
Quần áo của anh vẫn nguyên vẹn, chỉ có chiếc áo sơ mi bị dính máu, tay áo đang xắn lên, trên cánh tay toàn là vết thương.
Khương Cửu Sênh chưa từng thấy anh như vậy. Bình thường anh luôn rạng rỡ tươi cười, luôn bất cần đời, luôn chuyện trò vui vẻ, chưa từng vật vã yếu ớt như lúc này.
Đột nhiên cô cảm thấy, hình như đây mới thực sự là anh.
Cô không dám mạnh tay, nhẹ nhàng đỡ anh ngồi dậy: "Vũ Văn."
"Vũ Văn."
Anh nghe thấy giọng cô mới mở mắt ra, trong tròng mắt bình thường rất thờ ơ lạnh nhạt ấy giờ đây chỉ toàn những tia máu đỏ tươi, ánh mắt hơi rời rạc, rồi từ từ tập trung lại, phản chiếu ra bóng dáng của cô.
"Sênh Sênh." Giọng anh trầm khàn, không có sức lực.
Hốc mắt Khương Cửu Sênh ửng đỏ, cô đáp lại: "Ừ, tôi đây, tôi đã tới rồi."
Là cô ấy.
Gương mặt này, đôi mắt này, còn có cả giọng nói này nữa, anh nhận ra được, có chết cũng không nhận nhầm. Cô đã tới, rốt cuộc cô đã tới, tới cứu anh.
"Sênh Sênh."
"Ừ?"
Máu dính trên mặt anh, anh giơ tay lên, trên cánh tay toàn vết cắt bởi thủy tinh, hơi run rẩy: "Em đừng nhìn." Lòng bàn tay anh đẫm máu, che kín ánh mắt của cô, anh nói: "Xấu lắm."
Bây giờ chắc chắn mặt anh chỉ đầy vẻ ham muốn, máu me khắp người.
Anh không muốn để lại trong trí nhớ của cô bất kỳ hình ảnh bất lực, hèn mọn nào của anh lúc này.
Khương Cửu Sênh hơi cúi người xuống một chút, đỡ anh dựa vào người mình, giữ lấy bàn tay của anh đang che ở trên mắt.
Anh thoáng sững người, sau đó dùng sức rút tay lại, nói: "Em đừng chạm vào tôi." Cơ thể anh giống như có hàng ngàn hàng vạn con sâu đang gặm nhấm, lôi kéo cắn xé, hai tay của anh chống lên mảnh thủy tinh, nhưng không cảm thấy đau, mà nhiệt độ nơi cô chạm vào lại nhanh chóng trở nên nóng bỏng, giống như một mồi lửa, xâm nhập vào bên trong cơ thể, vừa ngứa vừa đau.
Tác dụng của thuốc vừa bị đau đớn dìm xuống đã quay trở lại.
Vũ Văn Xung Phong lui về phía sau, đập lưng lên tủ đầu giường, cổ họng tắc nghẹn đến nỗi không phát ra được tiếng: "Thuốc... Trong rượu có thuốc."
Anh sắp điên rồi, điên cuồng muốn chạm vào cô...
Trong cơ thể anh có một con thú bị nhốt, đặc biệt nuôi vì cô, cô vừa chạm thì sẽ khó nhịn, trong lòng ngứa ngáy, khiến nó kêu gào, nổi điên. Vết thương khắp người đều do chính anh tự gây ra, bởi vì anh không thể buông thả, không thể sa ngã.
Anh phải tỉnh táo.
Anh sờ lấy mảnh kính vỡ trên mặt đất, đâm mạnh vào cánh tay.
Khương Cửu Sênh túm vội lấy tay anh.
"Sênh Sênh, em buông tay ra đi. Tôi không tỉnh táo, tôi không kiểm soát được, tôi sẽ làm em bị thương mất." Giọng anh căng lên, nghẹn lại ở cổ họng: "Em đi đi, hãy rời khỏi chỗ này đi."
Cô không buông tay, gỡ từng đầu ngón tay anh ra, mảnh kính bị vỡ rơi vào trong tay cô vẫn còn dính máu. Cô nói: "Không đâu, anh sẽ không làm tôi bị thương đâu." Chắc chắn sẽ không.
Quen biết bao nhiêu năm nay, cô tin anh.
Vũ Văn Xung Phong cụp mắt xuống, không dám nhìn cô nữa, một cái cũng không dám.
Khương Cửu Sênh quay đầu, ánh mắt lạnh lùng: "Mặc quần áo vào." Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của cô: "Sau đó ngay lập tức cút ra ngoài cho tôi."
Từ Trăn Trăn quỳ rạp trên mặt đất, nhịn đau nhịn nhục, mặc từng thứ từng thứ vào.
"Tôi đưa anh đi bệnh viện," Khương Cửu Sênh tránh vết thương trên cánh tay Vũ Văn Xung Phong, đỡ anh đứng lên: " Chúng ta đi ngay bây giờ."
Nhưng anh không đứng lên nổi, cơ thể lảo đảo ngã rạp xuống đất, mảnh kính rơi vỡ khắp nơi lại cứa vào vết thương, lại chảy máu, chỉ là không có hiệu quả nữa. Ngay cả đau đớn cũng không được rồi, anh ngơ ngơ ngác ngác, vẫn không thể tỉnh táo được. Anh không dám mở mắt ra, không dám để cho cô nhìn thấy ham muốn xấu xí trắng trợn ở trong mắt của anh.
Lý trí đang dần sa ngã.
"Sênh Sênh,"
Anh gần như van xin cô, khóe mắt ngấn nước: "Em ôm tôi một cái được không..."
Một lần này thôi, anh chỉ tham lam một lần này thôi, chờ thuốc phát tác lừa gạt cô một chút, hèn hạ giả bộ bi thảm một chút.
Anh muốn ôm cô, muốn đến sắp phát điên mất rồi.
Sau đó, sau lưng anh được một đôi tay ôm lấy, bàn tay thon thả hơi lành lạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh. Cô ôm lấy anh dỗ dành: "Anh cố chịu một chút, Đãng Đãng lập tức sẽ tới ngay, rất nhanh sẽ không sao nữa."
"Sênh Sênh."
"Uhm."
Anh mở mắt ra, ôm chặt eo của cô, máu trên người anh nhuộm lên quần áo của cô, trong mắt không rõ là mồ hôi hay là nước mắt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ thấy rõ một thứ duy nhất là gương mặt của cô.
Anh nói rất nhỏ: " Em đừng chê tôi bẩn."
Đôi tay ôm cô siết chặt, gân xanh trên cánh tay nổi lên, vết thương đã kết vảy lại bắt đầu toác ra rồi chảy máu.
Nhưng chỉ năm giây, anh lại buông cô ra.
Không, anh rất bẩn.
Bắt đầu từ cái ngày anh được sinh ra, bắt đầu từ khi anh mang cái họ Vũ Văn này trên đời, bắt đầu từ lần đầu tiên mẹ anh nhét mấy ả đàn bà của ba anh lên giường anh, khi đó, anh vẫn chưa biết tình yêu là gì, thì đã không còn giữ được tấm thân trong sạch nữa, cũng không còn sạch sẽ để gặp cô nữa…
Anh quá bẩn rồi.
Khương Cửu Sênh khác anh, cô và anh là hai thái cực. Cô rất đường hoàng, rất chân thành, sạch sẽ không nhiễm một vết bẩn thế gian.
"Trên người tôi rất bẩn, em đừng đụng vào." Anh đỏ mắt, nói như vậy.
Đôi mắt Khương Cửu Sênh trong veo, chỉ một màu đen thuần túy, không có một chút tạp sắc nào. Cô đưa tay lau sạch vết máu trên mặt anh: "Anh không bẩn."
Sau đó, cô khoác tay anh, dồn toàn bộ sức nặng cơ thể anh lên người mình, đỡ anh đứng lên.
Vì sao cả anh và Tạ Đãng đều thích Khương Cửu Sênh nhỉ? Đáp án của bọn anh chỉ có một, bởi vì cô ấy tốt, rất rất tốt, bạn đối với cô ấy tốt một phần, cô ấy trả lại bạn mười phần, bạn cứu cô ấy một lần, cô ấy sẽ ghi nhớ cả đời.
Làm bạn tri kỷ của cô ấy, lúc bạn ngồi tù, cô ấy sẽ đi cướp ngục, đây là lời Tạ Đãng nói.
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đạp mạnh một cái.
Tạ Đãng đã đến rồi. Cậu thở hồng hộc chạy tới, chỉ nhìn một cái đã giận đến đỏ mắt: "M* nó, là ai gây ra?"
M* kiếp, cậu còn chưa từng đánh Vũ Văn Xung Phong đâu, m* nó, là ai làm cho anh ấy thành ra thế này!
Cậu nhìn lướt qua căn phòng bừa bãi, bị máu dính trên mặt đất kích thích đến mức muốn bùng nổ, ánh mắt đóng chặt lên người Từ Trăn Trăn: "Hôm nay, ông đây sẽ đánh phụ nữ một lần."
Nói xong, cậu vớ luôn cái ghế, đập tới.
"Á!"
Từ Trăn Trăn bị đập trúng vai, ngã xuống đất kêu to.
Tạ Đãng nghĩ, nếu cô ả không phải là phụ nữ, nhất định cậu sẽ đánh chết cô ả.
"Bà là đồ ma quỷ," Ánh mắt Tạ Đãng bừng bừng lửa giận, nhìn chằm chằm vào bà Đường: "Muốn tự tử thì dứt khoát một chút, đừng có nửa chết nửa sống giày vò người khác."
Bà Đường lạnh lùng nhìn cậu.
Tạ Đãng không hề che giấu sự khinh bỉ và chán ghét của mình: "Chẳng trách Vũ Văn Đàm Sinh không thích bà, đồ điên."
Vừa nhắc tới tên của Vũ Văn Đàm Sinh, mặt bà Đường xám lại như màu đất: "Mày…"
"Tốt nhất bà nên tức chết đi." Tạ Đãng đẩy mạnh một cái, bà Đường lảo đảo suýt ngã. Khoé miệng cậu giật nhẹ, mắng một câu "Sao không ngã chết m* nó luôn đi", rồi bước tới, khom xuống trước mặt Khương Cửu Sênh: "Sênh Sênh, đặt Vũ Văn lên lưng tôi."
Khương Cửu Sênh đặt Vũ Văn Xung Phong lên.
Tạ Đãng cõng anh, vừa cúi đầu đã nhìn thấy những vết thương trên cánh tay anh.
Đ* m* nó chứ! Đám không biết xấu hổ!
Cậu vội cõng Vũ Văn Xung Phong chạy ra ngoài, cũng không có thời gian đánh người nữa.
Người đã đi rồi mà mùi máu và mùi rượu trong phòng vẫn chưa bay hết. Bà Đường nhìn cửa ra vào, bỗng nhiên cất tiếng cười to.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Cười xong rồi, bà lấy điện thoại di động ra, gọi cho Vũ Văn Đàm Sinh, vừa khóc vừa cười, điên điên khùng khùng, si ngốc ngây dại.
"Vũ Văn Đàm Sinh,"
"Tôi dạy hơn hai mươi năm mà sao đứa con trai của ông vẫn không hề giống ông một chút nào vậy?"
Bà dạy nó vô tình, dạy nó đa tình, dạy nó lạm tình, chỉ duy nhất không dạy nó chung tình. Sao nó lại học được nhỉ?
Ba nợ con trả, sao nó không học một ít của Vũ Văn Đàm Sinh chứ.
"Bọn họ đều nói tôi là người điên, đúng vậy, tôi chính là người điên đấy, nếu không, sao tôi lại yêu loại người cầm thú như ông." Bà ta vịn vào tường, ngửa đầu cười ra tiếng, mặt đầy nước mắt: "Ha ha ha... Ông có chết cũng đừng nghĩ đến chuyện đi tìm Tiêu Như, ông phải theo tôi xuống địa ngục!"
Bà ta là con gái độc nhất của nhà họ Đường, năm đó nổi tiếng cả Giang Bắc, đếm không hết người theo đuổi.
Mười bốn tuổi, bà ta yêu Vũ Văn Đàm Sinh.
Mười tám tuổi, hai nhà kết thành thông gia. Vũ Văn Đàm Sinh yêu một người phụ nữ tên là Tiêu Như, len lén giấu giếm suốt ba năm, còn khiến cho người phụ nữ kia mang thai cốt nhục của ông.
Hai mươi mốt tuổi, bà ta mất kiểm soát đẩy người phụ nữ kia và đứa bé trong bụng của cô ta xuống lầu, một xác hai mạng.
Hai mươi hai tuổi, bà ta gả cho Vũ Văn Đàm Sinh, ngay đêm tân hôn, chú rể ngủ ở bên ngoài.
Hai mươi ba tuổi, bà ta cho Vũ Văn Đàm Sinh dùng thuốc rồi mang thai sinh đôi, mơ mộng hão huyền là ông ta có thể quay lại nhìn một cái.
Hai mươi bốn tuổi, bà ta sinh con.
Buổi tối hôm đó, khi Vũ Văn Xung Phong ra đời, Vũ Văn Đàm Sinh đang ở trên giường của một người phụ nữ khác, không thèm đến bệnh viện nhìn lấy một cái. Khi đó bà ta đã biết đôi trai gái bà ta sinh ra là thừa thãi. Vũ Văn Đàm Sinh hận bà, hận luôn cả hai đứa con của bà.
Từ khi ấy, bà ta đã nổi điên, hoàn toàn điên rồi.
Ngự Cảnh Ngân Loan.
Lúc Thời Cẩn về đến nhà đã chín giờ rưỡi, căn phòng trống không, không một tiếng động, chỉ có tiếng chuông điện thoại đang reo vang.
Anh nhìn điện thoại di động trên bàn, là di động của Sênh Sênh. Cô không có ở đây, hẳn là vội vàng ra cửa, ngay cả điện thoại di động cũng bỏ lại.
Khương Bác Mỹ nghe thấy tiếng chuông, tỉnh lại từ trong giấc mơ, ló đầu ra khỏi ổ chó: "Gâu."
Thời Cẩn liếc nhìn nó.
Nó rụt cổ vào: "Gâu gâu…"
Anh hỏi nó với giọng giống như nước suối tạt lên mặt băng: "Mẹ con đi đâu rồi?"
"Gâu..."
Khương Bác Mỹ hơi sợ, rụt vào trong ổ.
Thời Cẩn gọi điện thoại, giọng nói rất trầm: "Điều tra xem Sênh Sênh đang ở đâu."
Chỉ một câu rồi cúp máy.
Vừa vặn có điện thoại gọi đến máy anh, là dãy số xa lạ. Thời Cẩn nhận, lịch sự nhưng vẫn lạnh nhạt: "Xin chào, ai đấy?"
"Anh có biết Khương Cửu Sênh ở đâu không?"
Là giọng nói cao vút của một người phụ nữ, có chút sắc bén, cảm xúc có chút kích động.
Mục đích rõ ràng, không có ý tốt.
"Cô ta ở cùng với Vũ Văn Xung Phong." Người phụ nữ kia cười nhạo, châm chọc nói: "Cô ta ở cùng người đàn ông khác sau lưng anh."
Ánh mắt Thời Cẩn hơi cứng lại: "Từ Trăn Trăn?"
Anh mơ hồ nhớ ra giọng nói chói tai này.
Từ Trăn Trăn không ngờ rằng Thời Cẩn lại biết mình, cô ta thoáng sửng sốt nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ kích động vừa rồi. Khó khăn lắm mới đè được cơn tức giận trong lòng xuống, cô ta nhanh chóng phun ra: "Vũ Văn Xung Phong uống phải thuốc kích dục, Khương Cửu Sênh dẫn anh ta đi rồi. Loại thuốc đó rất mạnh, nhất định phải quan hệ với phụ nữ mới có thể tiêu hết được, anh đoán xem, liệu bọn họ có xảy ra chuyện gì không nhỉ?"
Cô ta thảm như vậy, Khương Cửu Sênh cũng đừng mơ được sống tử tế.
Ngón tay đang gõ nhẹ trên bàn của Thời Cẩn đột nhiên dừng lại: "Ai bỏ thuốc?"
Giọng nói du dương qua loa điện thoại giống như chậu nước đá dội thẳng vào tai. Từ Trăn Trăn giật mình.
Anh lặp lại, giọng rất thấp: "Ai bỏ thuốc?" Dừng một chút, giọng nói bình thản nhưng vẫn bức người: "Cô, hay là người đàn bà họ Đường kia?"
Không gì qua mắt được anh.
Cô ta chỉ nói qua loa không chi tiết nhưng Thời Cẩn đã đoán được bảy, tám phần. Chẳng trách ba cô ta luôn nói, trong số những người ông đã gặp thì khó đoán nhất vẫn là Thời Cẩn, con người anh sâu không lường được.
Từ Trăn Trăn cắn chặt hàm răng, chỉ sợ khí thế của mình yếu đi: "Ai bỏ thuốc có quan trọng gì, trọng điểm là bạn gái của anh ấy, cô ta sắp phản bội anh rồi."
Cô ta không tin, đến nước này Thời Cẩn vẫn có thể bao dung cho Khương Cửu Sênh được.
Điện thoại đột nhiên yên lặng.
Trong phòng, Khương Bác Mỹ sợ hãi khẽ rên rỉ. Ngón tay của Thời Cẩn đặt trên bàn ăn, ngón tay đẹp thon dài, khớp xương trắng nõn như ngọc, thỉnh thoảng lại gõ một cái.
Anh đang mặc một chiếc áo vest, cà vạt nới lỏng, để lộ ra phần da cổ trắng ngần, ánh mắt lạnh hơn trăng mùa thu ở bên ngoài cửa sổ ba phần, màu môi hơi đỏ, chậm rãi nhấn rõ từng chữ.
"Hôm nay cô đã làm sai hai chuyện." Thời Cẩn lạnh nhạt nói: "Ảo tưởng đến thứ không thuộc về cô, và gọi cuộc điện thoại này."
Tại sao điểm chính mà anh nắm được lại là cái này?
Từ Trăn Trăn không thể tin được: "Anh không tin lời tôi nói ư?" Cô ta không biết rõ cái người tên Thời Cẩn này, chỉ biết là anh có bản lĩnh một tay che cả bầu trời, cho nên cô ta nói năng rất hùng hồn: "Anh có thể đi điều tra thử xem. Chính Khương Cửu Sênh đưa Vũ Văn Xung Phong đi, tận mắt tôi đã nhìn thấy, anh cho rằng bọn họ còn trong sạch sao? Vũ Văn Xung Phong yêu Khương Cửu Sênh, anh ta yêu cô ta rất nhiều, yêu đến phát điên phát cuồng, nhất định anh ta sẽ đụng vào cô ta, nhất định sẽ như vậy!"
Thời Cẩn khẽ mở miệng: "Chuyện sai thứ ba," Anh từ tốn nói thẳng ra, ánh mắt giống như nước đá có pha mực: "Cô dám bôi nhọ người phụ nữ của tôi."
Từ Trăn Trăn có chút thẹn quá hóa giận: "Anh vẫn không tin..."
"Cô còn có sức lực khích bác ly gián, chứng tỏ rằng Sênh Sênh nhà tôi vẫn chưa làm gì cô nhỉ?" Thời Cẩn ngắt lời cô ta, không nóng không lạnh, không vui không giận mà lại khiến người ta sợ vỡ tim mất mật.
Từ Trăn Trăn sửng sốt ngây ra: "Anh, anh muốn như thế nào?"
Rốt cuộc Thời Cẩn là người như thế nào, vì sao dầu muối không ăn, súng đạn không ảnh hưởng.
Anh bình thản nói từng chữ: "Sênh Sênh nhà tôi có đạo đức và giới hạn, cô ấy là một người lỗi lạc, sẽ không làm ra chuyện gì hèn hạ vô sỉ đối với cô, nhưng," Anh cười lạnh một tiếng, giọng bỗng trở nên u ám: "Còn tôi thì không."
Đầu lông mày của anh, lập tức trở nên ác độc.
Từ Trăn Trăn gần như cứng họng.
Cô ta tính sai rồi, người đàn ông tên Thời Cẩn này cực kỳ nguy hiểm.
Bình luận facebook