Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-269
Chương 269: Một trận hành hạ cặn bã, một màn tình cảm mãnh liệt
Editor: Nguyetmai
Cô ta tính sai rồi, người đàn ông tên Thời Cẩn này cực kỳ nguy hiểm.
"Anh, anh..."
Lời kinh hoàng khiếp sợ còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt: "Tút… tút…tút…tút..."
Từ Trăn Trăn không biết phải làm sao, sững sờ rất lâu mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng chạy ra khỏi nhà họ Vũ Văn, tùy tiện vẫy một chiếc xe taxi, thúc giục: "Đến biệt thự Hồng Môn, nhanh lên!"
Xe chạy chừng hai mươi phút, chẳng biết tại sao, mí mắt cô ta nhảy liên tục.
"Két!"
Một chiếc xe bỗng chạy tạt đầu chiếc taxi, túi khí an toàn bật ra, tài xế đầu hoa mắt choáng trong chốc lát rồi bừng bừng nổi giận, hùng hổ xuống xe.
"Ai vậy!"
Chiếc xe đâm vào là một chiếc xe Sedan màu đen, trên xe có hai gã đàn ông đi xuống. Trời tháng mười đã chuyển lạnh nhưng bọn họ vẫn mặc áo ngắn tay, để lộ ra cánh tay cường tráng, xăm trổ đầy hình.
Giống mấy tên du côn lưu manh xã hội đen.
Tài xế xe taxi hơi sợ: "Các, các anh là ai? Sao lại đụng xe của tôi."
"Tên du côn" đi đầu ngẩng đầu sải bước, bộ dạng mất hết tính người, đẩy tài xế xe taxi ra, bước đến gõ lên trần xe: "Cô là Từ Trăn Trăn?"
Từ Trăn Trăn thót tim, vội vàng dời mắt: "Tôi, tôi không phải."
Sợ hãi rụt rè, lắp ba lắp bắp.
Chột dạ à.
Gã đàn ông xoa cằm: "Chính là cô rồi."
Đây là con đường về nhà mà cô ta cần phải đi qua, những người này cố tình đến để chặn cô ta... Từ Trăn Trăn càng nghĩ càng thấy kinh hồn bạt vía, đang định đóng cửa sổ xe lại thì gã đàn ông kia đã luồn một bàn tay vào, mở chốt cửa, lôi Từ Trăn Trăn ra ngoài..
Cô ta quát to một tiếng: "Các anh muốn làm gì?" Tay cô ta sờ đến di động trong túi, cuống quít mở khóa: "Các anh buông ra, bằng không tôi báo cảnh sát!"
Gã đàn ông chẳng nói chẳng rằng, cướp điện thoại di động của cô ta đập thẳng xuống đất.
Từ Trăn Trăn trợn mắt há hốc mồm: "Các anh," Cô ta vừa muốn trốn về sau, lại bị gã đàn ông kia kéo cổ tay, sợ đến sắc mặt trắng bệch: "Các, các anh muốn làm gì?"
Giờ này, trên đường đừng nói là người đi đường, đến cả xe đi qua đều không có lấy một chiếc. Cô ta kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa, trố mắt đứng nhìn tên đàn ông khác đi tới, lấy từ trong túi quần ra một viên thuốc màu trắng. Cô ta cắn chặt răng theo bản năng, lui về sau, gã đàn ông đó đưa tay bóp chặt cằm cô ta, dùng sức rất mạnh ép cô ta há mồm, sau đó nhét viên thuốc vào, rót nước, lại bịt miệng mũi cô ta lại, sau đó lấy tay đánh mạnh vào sau gáy.
Động tác liền mạch dứt khoát.
Cổ họng Từ Trăn Trăn co lại, nuốt viên thuốc xuống.
Cô ta hoảng sợ trợn mắt: "Anh cho tôi uống thứ gì?"
Gã đàn ông ép cô ta uống thuốc lạnh lùng liếc một cái rồi quay về xe ngồi, người còn lại đang giữ tay cô ta thì cười nham nhở, dáng vẻ lưu manh: "Thứ khiến cô lên đỉnh sung sướng." Nói xong, gã quay đầu lại tàn nhẫn liếc lái xe: "Còn chưa chịu cút, muốn ở lại đây chịu chết à!"
Tài xế xe taxi lau mồ hôi trên đầu, sợ tè cả ra quần, chạy lẹ.
Thứ lên đỉnh sung sướng...
Cơ thể Từ Trăn Trăn lảo đảo, cô ta ngồi bệt xuống mặt đất, run rẩy, dùng ngón tay móc họng, dạ dày quặn lên nhưng lại không nôn được ra cái gì.
Vết thương do mảnh vỡ trên chai rượu đâm phải trên tay cô ta vỡ ra, máu chảy vào khiến trong miệng đầy mùi máu tanh, nhưng lại không nôn ra được, cô ta ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tên lưu manh, hận không thể dùng ánh mắt giết chết gã.
Gã đàn ông dùng tay gãi gãi hình xăm trên cánh tay, dáng vẻ du côn kiểu "Cô có thể làm gì tôi": "Muốn thì báo cảnh sát đi, đi bệnh viện cũng được, để tất cả mọi người nhìn xem, thiên kim nhà thị trưởng dâm đãng đến cỡ nào."
Gã ta nói đúng.
Cô ta không dám báo cảnh sát, cũng không dám đến bệnh viện, đây là điểm mù của camera theo dõi trên đoạn đường này, không lấy ra được chứng cớ, nếu lộ ra sẽ chỉ phá hủy thanh danh của cô ta, phá hủy thanh danh nhà họ Từ. Cô ta ở nhà họ Từ vốn đã phải cẩn thận dè dặt lắm rồi, nào dám khiến người ta ghét mình.
Đây là muốn xử cô ta, dồn cô ta đến chỗ chết.
"Là Thời Cẩn gọi các người tới đúng không?" Trừ người đàn ông nguy hiểm đó, cô ta không còn nghĩ ra được người nào khác, thời gian cũng vừa khớp, chặn trên đoạn đường cô ta phải đi qua để về nhà, không phải Thời Cẩn thì còn có thể là ai.
Gã đàn ông nhếch miệng cười: "Là ông trời phái tôi tới, chuyên để hàng yêu phục ma! Trừ gian diệt ác!"
Từ Trăn Trăn tức giận đến độ nhăn nhúm cả mặt mũi.
Gã đàn ông huýt sáo, quay đầu chui vào trong xe Sedan màu đen, ô tô chuyển bánh, gã gọi một cuộc điện thoại: "Hê hê, anh Tần Trung, mọi việc đều xử lý đẹp rồi, anh cho ít tiền tiêu đi."
Xe đi càng lúc càng xa.
Từ Trăn Trăn ngồi xổm trên mặt đất, nôn khan rất lâu nhưng trừ nước chua thì không còn nôn ra được thứ gì, thân thể lại càng ngày càng nóng, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm cắn, không biết đau ở đâu cũng không biết ngứa chỗ nào. Cả người đều phát run lên, lúc thì nóng lúc thì lại lạnh.
Cô ta thất tha thất thểu đứng lên, đi đến trên đường cái, muốn vẫy một chiếc xe, nhưng lại đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất, tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ, khóe mắt càng lúc càng đỏ, thân thể càng lúc càng nóng, chẳng biết từ lúc nào, tay đã không khống chế được đặt vào cổ áo, lôi kéo quần áo của mình vừa vội vàng lại vừa không có quy tắc gì.
"A... A..."
Cô ta không nhịn được, khớp hàm buông lỏng, tiếng rên rỉ giống như thoải mái cũng giống như khó chịu bật ra đứt quãng từ trong miệng.
Một chiếc Bentley màu đen vào vạch giảm tốc, càng lái càng chậm.
Người đàn ông lái xe mặc âu phục đi giày da, đeo kính, mắt nhìn phía trước một lúc: "Ông chủ, phía trước hình như có người đang nằm trên đường."
Hình như là một người phụ nữ.
Vũ Văn Đàm Sinh cởi nút cổ áo quân phục: "Cậu đi xuống xem thử xem."
"Vâng."
Thư ký đỗ xe sát lề đường rồi mở cửa xe đi xuống, đi đến giữa đường, anh ta thử gọi hai câu: "Cô ơi, cô gì ơi."
Người phụ nữ trên mặt đất tóc tai bù xù, đột nhiên ngẩng đầu lên, khó nhịn mà thở dốc một tiếng, vươn tay túm lấy ống quần của thư ký: "Đưa tôi đi, đưa tôi đi..."
Thư ký cứng người. Tình huống gì đây?!
"Là ai ở đó?" Vũ Văn Đàm Sinh xuống xe, đi tới.
Từ Trăn Trăn ngửa đầu: "Ưm… "
Một tiếng rên rỉ quyến rũ đến tận xương vang lên trong đêm, lay động theo gió.
Mười giờ tối, phòng cấp cứu bệnh viện Thiên Bắc tiếp nhận một ca bệnh cần điều trị gấp.
Nửa giờ sau, bác sĩ trực ban của phòng cấp cứu tháo găng tay đi ra.
"Bác sĩ Thôi, bạn tôi sao rồi?"
Cho dù đối phương đeo khẩu trang, bác sĩ Thôi cũng nhận ra giọng nói rất dễ nhận ra này. Cô ấy là Khương Cửu Sênh, người nhà của bác sĩ Thời bên Khoa Ngoại tim mạch.
Bảo bối trên đầu quả tim của bác sĩ chủ lực Khoa Ngoại tim mạch, ở bệnh viện Thiên Bắc không có ai là không biết.
Bác sĩ Thôi không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, thái độ đương nhiên vừa thân thiện vừa nhiệt tình: "Cô đừng lo, chỉ bị thương ngoài da thôi, đã kích thích gây nôn, cũng tiêm thuốc an thần rồi, chờ tác dụng thuốc còn sót lại trong cơ thể mất đi là không sao nữa."
Bác sĩ Thôi không nhịn được, hơi liếc mắt nhìn người bên cạnh Khương Cửu Sênh. Cậu ta cũng đeo khẩu trang, mớ tóc xoăn tít như lông cừu, vừa nhìn là biết không phải bác sĩ Thời.
Giới giải trí thật đúng là… không thể hiểu được.
Khương Cửu Sênh khách sáo nói cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Thôi."
Bác sĩ Thôi khoát tay: "Cô Khương khách sáo quá." Gì thì gì cũng phải nể mặt bác sĩ Thời nữa chứ, ngày nào đám y tá cũng thầm bàn tán, bác sĩ Thời thương bạn gái như mạng vậy.
Bác sĩ Thôi còn nói mấy câu an ủi rồi đi trước, còn dặn riêng các y tá trực đêm chuyển người bệnh qua phòng bệnh VIP.
Tạ Đãng không vào phòng bệnh mà quay đầu bước đi.
Khương Cửu Sênh hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
Cậu ta không nén được sự tức giận, mái tóc xoăn như lông cừu bị vò rối tung: "Tìm người trùm bao tải, đánh cho hai ả đàn bà đó một trận." Không đánh người, cậu ta thấy khó chịu.
Khương Cửu Sênh suy tính một chút, bình tĩnh nói: "Đây là việc nhà, chúng ta không tiện nhúng tay quá nhiều, chờ Vũ Văn tỉnh lại, để anh ấy tự giải quyết đi."
Tạ Đãng nuốt không trôi cơn tức này, bực bội vô cùng: "Hừ, tức chết tôi rồi đây này." Nhưng mà vẫn nghe lời cô.
Hai người cùng đi tới phòng bệnh, mỗi người đeo một chiếc khẩu trang màu đen. Khương Cửu Sênh đi phía trước, Tạ Đãng đi theo sau, nhìn thấy vết máu dính lên áo hoodie màu trắng, cậu bèn kéo chiếc áo khoác của mình.
Có nên đưa áo cho cô ấy mặc không? Tạ Đãng suy nghĩ.
Khương Cửu Sênh đột nhiên quay đầu: "Tối nay cậu ở lại bệnh viện trông anh ấy nhé, ngày mai tôi lại đến."
Cậu ta hừ hừ một tiếng, xem như đồng ý: "Bà đừng tới đây làm gì, một ngôi sao nữ bị chụp ảnh chạy đến bệnh viện thì phóng viên sẽ viết lung tung."
Nào là mang thai, rồi sẩy thai gì đó, rối lung tung beng cả lên.
Cô chẳng hề bận tâm: "Không sao, tôi thường xuyên đến bệnh viện mà."
Đang khoe trá hình rằng bà và Thời Cẩn tình cảm lắm chứ gì?
Không! Cho! Bà! Mượn! Áo! Mặc! Nữa!!
Tạ Đãng hất đầu: "Hừ!"
Công chúa nhỏ lại cong cớn làm mình làm mẩy rồi…
Khương Cửu Sênh thấy buồn cười: "Đãng Đãng."
Không thèm để ý đến bà nữa! Tạ Đãng tức giận: "Làm sao?"
"Cậu đi múc nước cho Vũ Văn thay rửa đi." Nam nữ thụ thụ bất thân, cô không giúp được gì.
Tạ Đãng từ chối thẳng thừng, tính tình đỏng đảnh lại nổi lên: "Tôi không đi." Cậu ta còn chưa từng hầu hạ người nào đâu.
Khương Cửu Sênh hơi nghiêm mặt lại: "Đừng dằn dỗi nữa."
Ai dằn dỗi chứ!
Tạ Đãng vò mớ tóc quăn, hất đầu, kéo dài âm cuối: "Hừ!"
Lẩm bẩm xong, cậu ta đi múc nước.
Từ phòng cấp cứu ra chưa đến mười phút Vũ Văn Xung Phong đã tỉnh dậy, ánh mắt còn hơi mơ hồ. Anh nhìn quanh một vòng rồi dừng lại, nhìn vài giây xong lại nhắm mắt.
Khương Cửu Sênh ngồi trên ghế cạnh đầu giường anh: "Anh tỉnh rồi à?"
Là cô ấy.
Trí nhớ quay về, vẫn giống như trong mơ.
Vũ Văn Xung Phong mở mắt ra, định nâng tay xoa trán mới phát hiện hai cánh tay đều quấn băng dày cộp, có chút đau đớn.
Cô nói: "Anh đừng cử động, vết thương vừa mới được băng bó xong."
Anh không động nữa: "Nước." Vừa mở miệng liền thấy giọng nói khàn vô cùng, giống như bị hun khói vậy, vừa khô vừa căng chặt.
Khương Cửu Sênh nâng giường bệnh lên trên một chút: "Anh mới vừa làm kích nôn xong, chưa uống nước được đâu." Cô lại hỏi: "Còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Cô vẫn giống như trước kia, tính cách hơi lạnh nhạt nhưng lại có chút ấm áp.
Vũ Văn Xung Phong lắc đầu, khép mi lại: "Lần này không biết giấu mặt vào đâu rồi, để em chứng kiến bộ dáng ma quỷ đó của tôi."
Anh vẫn giống với bình thường, nói rất nhẹ nhàng, như không để tâm, vẫn là chàng công tử bất cần đời đó.
Anh chỉ đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh đang dán kín tầng cửa sổ giấy mỏng manh ấy, anh đang khóa đôi tay ôm cô và đôi mắt nhìn cô một tiếng trước đó vào trong ký ức.
Không để lại dấu vết gì, cất giấu tất cả tình cảm sâu nặng và sự phóng túng.
Khương Cửu Sênh rất thông minh, nhưng may mắn là cô không hề hiểu đàn ông. Cô cho rằng dục vọng của anh chỉ do thuốc kích dục gây ra.
Thấy anh không muốn nhiều lời, cũng không muốn nói chuyện nên cô chỉ nói: "Đến cái bộ dạng say khướt nôn đầy lên người tôi đó tôi còn thấy rồi mà. Thể diện của anh đã mất sạch từ lâu rồi."
Thật may, vẫn là cách thức giao tiếp trước kia.
Giọng điệu của Vũ Văn Xung Phong nhẹ nhàng hẳn: "Lần nào?"
Khương Cửu Sênh nghĩ một chút: "Tiệc chúc mừng concert tháng ba năm ngoái."
Không đúng! Anh hỏi lại: "Không phải Tạ Đãng đưa tôi về à?"
Tiệc chúc mừng tháng ba năm ngoái, ba người bọn họ cùng nhau về sớm, dừng lại ở ven đường uống rượu ăn thịt xiên nướng. Ba người tổng cộng uống hết hai chai rượu trắng, tửu lượng của Khương Cửu Sênh rất tốt, Tạ Đãng thì giở trò, đổi rượu thành nước, chỉ có một mình anh say.
Nhưng anh nhớ rất rõ ràng, là Tạ Đãng đưa anh về.
Nhắc lại chuyện xưa, Khương Cửu Sênh không khỏi mỉm cười: "Đi nửa đường thì cậu ấy bị cửa xe cọ vào tay, phải đi bệnh viện khám, nên ném anh cho tôi. Lúc ở trên xe anh nôn hết vào người tôi."
Vũ Văn Xung Phong im thin thít.
Vẻ mặt ốm yếu của anh vốn đã trắng bệch, giờ lại xen thêm một vệt đỏ xấu hổ: "Sao em không nói gì."
"Sợ anh mất mặt." Cũng sợ Vũ Văn Xung Phong biết xong sẽ đánh Tạ Đãng.
"M* nó, ông đây còn kém cả tay cậu ta!" Vũ Văn Xung Phong tức quá mà bật cười. Trên người anh còn mặc chiếc áo sơ mi trắng nhuốm máu kia lại càng lộ rõ cái cổ trắng nõn, anh quay đầu đi, chỉ ném lại câu, "Cảm ơn."
Anh cảm ơn chuyện tối nay.
Giọng Khương Cửu Sênh có vẻ tùy tiện, đáp lại một câu: "Không cần."
Nếu cô gặp nạn, anh cũng sẽ không ngồi yên nhìn. Cẩn thận nhớ lại thì hình như đúng là vậy, mỗi lần đánh nhau xảy ra chuyện, cô, Vũ Văn, và cả Tạ Đãng đều cùng nhau chịu. Tạ Đãng nói đây là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Vũ Văn Xung Phong nói là anh hùng tiếc anh hùng.
Tạ Đãng bưng chậu nước đi vào.
Khương Cửu Sênh liếc nhìn thời gian: "Tôi về trước đây."
Vũ Văn Xung Phong nói: "Để Tạ Đãng đưa em về."
Cô lắc đầu: "Để cậu ấy ở bệnh viện trông anh, tôi tự lái xe về là được." Rồi cô chào Tạ Đãng, ra khỏi phòng bệnh.
Tạ Đãng không quá hài lòng với việc ở lại trông nom người bệnh, khăn mặt trong tay bị cậu ta vắt cho nhăn nhúm hết cả lại. Cậu ta nói bằng giọng quái gở: "Cụ tổ Vũ Văn, đưa mặt lại đây."
Vũ Văn Xung Phong ghét bỏ lui về sau: "Cậu định làm gì?"
"Lau mặt cho anh chứ làm gì."
Ha ha, Vũ Văn Xung Phong nói mát: "Nào dám ô uế cái tay cao quý của cậu chứ." Nếu không phải tại tên tóc xoăn này, sao anh có thể nôn hết lên người Sênh Sênh được? Thằng nhóc chết tiệt!
Tạ Đãng khó chịu: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
Cái tay quý giá này của cậu ta, còn chưa từng hầu hạ người nào đâu đấy!
Cậu ta cầm khăn mặt úp lên mặt Vũ Văn Xung Phong.
Vũ Văn Xung Phong không để ý cái tay bị thương, đập bốp một cái lên bàn tay quý giá của Tạ Đãng: "Cút đi, hai thằng đàn ông lau mặt cái gì, ẻo lả vãi ra."
Tạ Đãng bùng nổ: "M* nó, đừng tưởng rằng anh bị thương thì ông đây không dám đánh anh nhé." Cậu ném khăn mặt xuống, vứt quần áo bệnh nhân cho Vũ Văn Xung Phong: "Tự mình mặc đi, tay anh có đau chết thì ông đây cũng không giúp anh đâu."
Nói rồi cậu ta hất tóc đi ra ngồi trên ghế sofa, chẳng buồn quan tâm đến cái tên vô vị như anh ta nữa.
Phòng bệnh ở tận trong cùng, cách cửa thang máy một hành lang rất dài. Dưới ánh đèn cuối hành lang, có một bóng người cao ráo đứng đó.
Khương Cửu Sênh mỉm cười chạy tới: "Anh về lúc nào thế?"
Thời Cẩn vẫn còn mặc đồ đi làm, không thắt cà vạt, hai cúc trên cùng của chiếc áo sơ mi trắng đã cởi ra. Dưới ánh sáng mờ ảo của ban đêm, thoạt nhìn anh biếng nhác và gợi cảm hơn bình thường đôi ba phần.
"Lúc chín giờ." Giọng anh trầm trầm khàn khàn: "Em không ở nhà, gọi điện thoại em cũng không nghe."
Giọng điệu nghe có một chút u oán.
Khương Cửu Sênh khoác tay anh, giải thích: "Vũ Văn xảy ra chút chuyện, em quên mang di động."
Anh đưa mắt nhìn từ vết máu trên cái áo màu trắng của cô di chuyển lên đến trên mặt, rồi đến ánh mắt. Anh nhìn chăm chú, con ngươi giống một đôi nam châm: "Anh biết, anh ở ngoài phòng bệnh đợi em hai mươi phút rồi."
Giọng nói dịu dàng hiền lành, không có oán trách, nhưng vẫn nghe ra được tâm trạng không vui.
"Sao anh không vào?"
Thời Cẩn tích chữ như vàng: "Ghen."
Nói rồi anh vòng tay quanh eo cô, kéo cô sát vào người anh, tháo khẩu trang của cô ra rồi cúi đầu hôn cô thật sâu.
Khương Cửu Sênh ngoan ngoãn hé miệng, để đầu lưỡi của anh tiến vào, quấn quýt lấy cô. Anh cắn mạnh, mút lấy đầy vội vã, nụ hôn thô bạo kịch liệt khác thường.
Môi dán vào môi, lúc anh nói chuyện, hơi thở phả lên mặt cô: "Sênh Sênh, trên người em có mùi máu tanh, anh không thích." Anh đặc biệt mẫn cảm với máu, nó sẽ làm anh nóng nảy mất kiểm soát.
Anh cúi người, lại cắn môi của cô, nghiền cánh môi cô, liếm liếm, mút mút, rồi lại dùng răng cắn.
Khương Cửu Sênh nhíu mày: "Đừng cắn em, đau."
Thời Cẩn không nỡ, nhả răng ra rồi nhẹ nhàng mút vào xong lại liếm qua chỗ bị anh hôn một lần nữa. Anh vẫn cảm thấy chưa đủ, muốn nặng hơn một chút, thô bạo hơn một chút.
"Vậy em cắn anh đi." Anh dỗ cô: "Sênh Sênh ngoan, cắn anh đi."
Khương Cửu Sênh bó tay với anh.
Ghen rồi, phải dỗ anh thôi.
Khương Cửu Sênh học theo dáng vẻ vừa rồi của anh, cắn lên môi anh. Anh khom người, hơi mở môi ra, đưa đầu lưỡi đến dưới hàm răng cô.
Anh thích kiểu mạnh bạo mà lại trực tiếp như vậy, có thể giảm cơn nghiện trong lòng xuống.
Đến lúc cô thở dốc, chân mềm đứng không nổi, Thời Cẩn mới buông cô ra, hôn đôi môi mọng nước của cô hai cái: "Từ Trăn Trăn gọi điện thoại tố cáo với anh."
Thảo nào mà anh lại ghen.
"Cô ta nói gì?"
Thời Cẩn khép mi, màu mắt đen thêm vài phần: "Nói mấy lời không dễ nghe."
Khương Cửu Sênh cũng đoán được đại khái cô ta đã nói gì rồi. Chẳng qua cũng chỉ là châm ngòi ly gián, cá chết lưới rách thôi.
Hai người cũng không vội quay về, cô vòng hai tay ôm lấy eo Thời Cẩn, ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy anh có tin không?"
Thời Cẩn lắc đầu: "Ngay cả chính mình anh còn không tin được, mà còn có thể tin cô ta à?" Cô buộc tóc đuôi ngựa lỏng, bên tai thả hai lọn tóc, Thời Cẩn vén chúng ra sau tai cô: "Anh chỉ tin em thôi."
Cô nói cái gì, anh đều tin, anh đều nghe.
Trời sinh anh là kẻ đa nghi thích bày mưu, quả thật ngay cả mình anh cũng không tin nổi, chỉ có một ngoại lệ là cô.
Khương Cửu Sênh hơi uể oải, trong giọng nói chậm rãi nhuốm màu mệt mỏi: "Bạn bè em không có nhiều, nhưng đều là người rất tốt, cũng đáng để em vất vả ngược xuôi." Cô kiễng chân, hôn lên môi Thời Cẩn, nhẹ giọng dỗ anh: "Anh có thể ghen, nhưng đừng giận em được không?"
Nửa đêm không về nhà, còn mất liên lạc, quả thật là do cô xử lý không ổn.
Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Thời Cẩn giãn phẳng ra, đôi mắt anh dịu dàng như ngọc: "Không giận, chỉ là nhớ em thôi. Vừa về đến nhà đã không thấy em đâu nên tâm trạng hơi không tốt một chút."
Chỉ là anh muốn độc chiếm cô mà thôi, cho nên trong lòng khó chịu, con dã thú tham lam bị giam cầm ấy vẫn luôn rục rịch.
Chứng cố chấp của anh không chữa được, chỉ có thể đè nén lại, thế nhưng gông xiềng quá sẽ làm cô nghẹt thở. Cho nên, anh cần kiềm chế, cần phải nhìn có vẻ đàng hoàng đạo mạo, thái độ dịu dàng hòa nhã, giống những người bình thường.
"Còn Từ Trăn Trăn thì sao anh? Nên xử lý thế nào?" Khương Cửu Sênh biết tính cách của Thời Cẩn, không thể nhân nhượng.
"Cô ta nói xấu em rất nhiều, một câu anh cũng không nghe nổi, rất để bụng." Thời Cẩn không giấu, mà thẳng thắn nói: "Sênh Sênh, thật ra anh không phải người rộng lượng đâu, hiệp sĩ quý tộc cũng đều là giả bộ cho em xem thôi."
Anh là người có thù tất báo.
Nếu chọc đến anh thì anh còn có thể cân nhắc một chút, nhưng nếu vướng mắt cô, anh sẽ tàn nhẫn trả thù lại, bất kể hậu quả.
Khương Cửu Sênh suy nghĩ, biểu cảm nghiêm túc dặn dò: "Đừng để chết người, cũng đừng để lại chứng cứ."
Anh muốn làm gì, cô đều không can thiệp.
Người yêu ở chung với nhau lâu, có lẽ thật sự sẽ càng ngày càng giống nhau. Cô càng ngày càng không để ý đến quá trình, chỉ cần kết quả, một mực thiên vị, bất kể đúng sai.
Thời Cẩn nở nụ cười, anh thích dáng vẻ cô thiên vị mình, gật đầu: "Việc này anh rất thành thạo, em không cần lo lắng." Anh nắm lấy tay cô: "Chúng ta về nhà nhé?"
Editor: Nguyetmai
Cô ta tính sai rồi, người đàn ông tên Thời Cẩn này cực kỳ nguy hiểm.
"Anh, anh..."
Lời kinh hoàng khiếp sợ còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt: "Tút… tút…tút…tút..."
Từ Trăn Trăn không biết phải làm sao, sững sờ rất lâu mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng chạy ra khỏi nhà họ Vũ Văn, tùy tiện vẫy một chiếc xe taxi, thúc giục: "Đến biệt thự Hồng Môn, nhanh lên!"
Xe chạy chừng hai mươi phút, chẳng biết tại sao, mí mắt cô ta nhảy liên tục.
"Két!"
Một chiếc xe bỗng chạy tạt đầu chiếc taxi, túi khí an toàn bật ra, tài xế đầu hoa mắt choáng trong chốc lát rồi bừng bừng nổi giận, hùng hổ xuống xe.
"Ai vậy!"
Chiếc xe đâm vào là một chiếc xe Sedan màu đen, trên xe có hai gã đàn ông đi xuống. Trời tháng mười đã chuyển lạnh nhưng bọn họ vẫn mặc áo ngắn tay, để lộ ra cánh tay cường tráng, xăm trổ đầy hình.
Giống mấy tên du côn lưu manh xã hội đen.
Tài xế xe taxi hơi sợ: "Các, các anh là ai? Sao lại đụng xe của tôi."
"Tên du côn" đi đầu ngẩng đầu sải bước, bộ dạng mất hết tính người, đẩy tài xế xe taxi ra, bước đến gõ lên trần xe: "Cô là Từ Trăn Trăn?"
Từ Trăn Trăn thót tim, vội vàng dời mắt: "Tôi, tôi không phải."
Sợ hãi rụt rè, lắp ba lắp bắp.
Chột dạ à.
Gã đàn ông xoa cằm: "Chính là cô rồi."
Đây là con đường về nhà mà cô ta cần phải đi qua, những người này cố tình đến để chặn cô ta... Từ Trăn Trăn càng nghĩ càng thấy kinh hồn bạt vía, đang định đóng cửa sổ xe lại thì gã đàn ông kia đã luồn một bàn tay vào, mở chốt cửa, lôi Từ Trăn Trăn ra ngoài..
Cô ta quát to một tiếng: "Các anh muốn làm gì?" Tay cô ta sờ đến di động trong túi, cuống quít mở khóa: "Các anh buông ra, bằng không tôi báo cảnh sát!"
Gã đàn ông chẳng nói chẳng rằng, cướp điện thoại di động của cô ta đập thẳng xuống đất.
Từ Trăn Trăn trợn mắt há hốc mồm: "Các anh," Cô ta vừa muốn trốn về sau, lại bị gã đàn ông kia kéo cổ tay, sợ đến sắc mặt trắng bệch: "Các, các anh muốn làm gì?"
Giờ này, trên đường đừng nói là người đi đường, đến cả xe đi qua đều không có lấy một chiếc. Cô ta kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa, trố mắt đứng nhìn tên đàn ông khác đi tới, lấy từ trong túi quần ra một viên thuốc màu trắng. Cô ta cắn chặt răng theo bản năng, lui về sau, gã đàn ông đó đưa tay bóp chặt cằm cô ta, dùng sức rất mạnh ép cô ta há mồm, sau đó nhét viên thuốc vào, rót nước, lại bịt miệng mũi cô ta lại, sau đó lấy tay đánh mạnh vào sau gáy.
Động tác liền mạch dứt khoát.
Cổ họng Từ Trăn Trăn co lại, nuốt viên thuốc xuống.
Cô ta hoảng sợ trợn mắt: "Anh cho tôi uống thứ gì?"
Gã đàn ông ép cô ta uống thuốc lạnh lùng liếc một cái rồi quay về xe ngồi, người còn lại đang giữ tay cô ta thì cười nham nhở, dáng vẻ lưu manh: "Thứ khiến cô lên đỉnh sung sướng." Nói xong, gã quay đầu lại tàn nhẫn liếc lái xe: "Còn chưa chịu cút, muốn ở lại đây chịu chết à!"
Tài xế xe taxi lau mồ hôi trên đầu, sợ tè cả ra quần, chạy lẹ.
Thứ lên đỉnh sung sướng...
Cơ thể Từ Trăn Trăn lảo đảo, cô ta ngồi bệt xuống mặt đất, run rẩy, dùng ngón tay móc họng, dạ dày quặn lên nhưng lại không nôn được ra cái gì.
Vết thương do mảnh vỡ trên chai rượu đâm phải trên tay cô ta vỡ ra, máu chảy vào khiến trong miệng đầy mùi máu tanh, nhưng lại không nôn ra được, cô ta ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tên lưu manh, hận không thể dùng ánh mắt giết chết gã.
Gã đàn ông dùng tay gãi gãi hình xăm trên cánh tay, dáng vẻ du côn kiểu "Cô có thể làm gì tôi": "Muốn thì báo cảnh sát đi, đi bệnh viện cũng được, để tất cả mọi người nhìn xem, thiên kim nhà thị trưởng dâm đãng đến cỡ nào."
Gã ta nói đúng.
Cô ta không dám báo cảnh sát, cũng không dám đến bệnh viện, đây là điểm mù của camera theo dõi trên đoạn đường này, không lấy ra được chứng cớ, nếu lộ ra sẽ chỉ phá hủy thanh danh của cô ta, phá hủy thanh danh nhà họ Từ. Cô ta ở nhà họ Từ vốn đã phải cẩn thận dè dặt lắm rồi, nào dám khiến người ta ghét mình.
Đây là muốn xử cô ta, dồn cô ta đến chỗ chết.
"Là Thời Cẩn gọi các người tới đúng không?" Trừ người đàn ông nguy hiểm đó, cô ta không còn nghĩ ra được người nào khác, thời gian cũng vừa khớp, chặn trên đoạn đường cô ta phải đi qua để về nhà, không phải Thời Cẩn thì còn có thể là ai.
Gã đàn ông nhếch miệng cười: "Là ông trời phái tôi tới, chuyên để hàng yêu phục ma! Trừ gian diệt ác!"
Từ Trăn Trăn tức giận đến độ nhăn nhúm cả mặt mũi.
Gã đàn ông huýt sáo, quay đầu chui vào trong xe Sedan màu đen, ô tô chuyển bánh, gã gọi một cuộc điện thoại: "Hê hê, anh Tần Trung, mọi việc đều xử lý đẹp rồi, anh cho ít tiền tiêu đi."
Xe đi càng lúc càng xa.
Từ Trăn Trăn ngồi xổm trên mặt đất, nôn khan rất lâu nhưng trừ nước chua thì không còn nôn ra được thứ gì, thân thể lại càng ngày càng nóng, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm cắn, không biết đau ở đâu cũng không biết ngứa chỗ nào. Cả người đều phát run lên, lúc thì nóng lúc thì lại lạnh.
Cô ta thất tha thất thểu đứng lên, đi đến trên đường cái, muốn vẫy một chiếc xe, nhưng lại đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất, tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ, khóe mắt càng lúc càng đỏ, thân thể càng lúc càng nóng, chẳng biết từ lúc nào, tay đã không khống chế được đặt vào cổ áo, lôi kéo quần áo của mình vừa vội vàng lại vừa không có quy tắc gì.
"A... A..."
Cô ta không nhịn được, khớp hàm buông lỏng, tiếng rên rỉ giống như thoải mái cũng giống như khó chịu bật ra đứt quãng từ trong miệng.
Một chiếc Bentley màu đen vào vạch giảm tốc, càng lái càng chậm.
Người đàn ông lái xe mặc âu phục đi giày da, đeo kính, mắt nhìn phía trước một lúc: "Ông chủ, phía trước hình như có người đang nằm trên đường."
Hình như là một người phụ nữ.
Vũ Văn Đàm Sinh cởi nút cổ áo quân phục: "Cậu đi xuống xem thử xem."
"Vâng."
Thư ký đỗ xe sát lề đường rồi mở cửa xe đi xuống, đi đến giữa đường, anh ta thử gọi hai câu: "Cô ơi, cô gì ơi."
Người phụ nữ trên mặt đất tóc tai bù xù, đột nhiên ngẩng đầu lên, khó nhịn mà thở dốc một tiếng, vươn tay túm lấy ống quần của thư ký: "Đưa tôi đi, đưa tôi đi..."
Thư ký cứng người. Tình huống gì đây?!
"Là ai ở đó?" Vũ Văn Đàm Sinh xuống xe, đi tới.
Từ Trăn Trăn ngửa đầu: "Ưm… "
Một tiếng rên rỉ quyến rũ đến tận xương vang lên trong đêm, lay động theo gió.
Mười giờ tối, phòng cấp cứu bệnh viện Thiên Bắc tiếp nhận một ca bệnh cần điều trị gấp.
Nửa giờ sau, bác sĩ trực ban của phòng cấp cứu tháo găng tay đi ra.
"Bác sĩ Thôi, bạn tôi sao rồi?"
Cho dù đối phương đeo khẩu trang, bác sĩ Thôi cũng nhận ra giọng nói rất dễ nhận ra này. Cô ấy là Khương Cửu Sênh, người nhà của bác sĩ Thời bên Khoa Ngoại tim mạch.
Bảo bối trên đầu quả tim của bác sĩ chủ lực Khoa Ngoại tim mạch, ở bệnh viện Thiên Bắc không có ai là không biết.
Bác sĩ Thôi không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, thái độ đương nhiên vừa thân thiện vừa nhiệt tình: "Cô đừng lo, chỉ bị thương ngoài da thôi, đã kích thích gây nôn, cũng tiêm thuốc an thần rồi, chờ tác dụng thuốc còn sót lại trong cơ thể mất đi là không sao nữa."
Bác sĩ Thôi không nhịn được, hơi liếc mắt nhìn người bên cạnh Khương Cửu Sênh. Cậu ta cũng đeo khẩu trang, mớ tóc xoăn tít như lông cừu, vừa nhìn là biết không phải bác sĩ Thời.
Giới giải trí thật đúng là… không thể hiểu được.
Khương Cửu Sênh khách sáo nói cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Thôi."
Bác sĩ Thôi khoát tay: "Cô Khương khách sáo quá." Gì thì gì cũng phải nể mặt bác sĩ Thời nữa chứ, ngày nào đám y tá cũng thầm bàn tán, bác sĩ Thời thương bạn gái như mạng vậy.
Bác sĩ Thôi còn nói mấy câu an ủi rồi đi trước, còn dặn riêng các y tá trực đêm chuyển người bệnh qua phòng bệnh VIP.
Tạ Đãng không vào phòng bệnh mà quay đầu bước đi.
Khương Cửu Sênh hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
Cậu ta không nén được sự tức giận, mái tóc xoăn như lông cừu bị vò rối tung: "Tìm người trùm bao tải, đánh cho hai ả đàn bà đó một trận." Không đánh người, cậu ta thấy khó chịu.
Khương Cửu Sênh suy tính một chút, bình tĩnh nói: "Đây là việc nhà, chúng ta không tiện nhúng tay quá nhiều, chờ Vũ Văn tỉnh lại, để anh ấy tự giải quyết đi."
Tạ Đãng nuốt không trôi cơn tức này, bực bội vô cùng: "Hừ, tức chết tôi rồi đây này." Nhưng mà vẫn nghe lời cô.
Hai người cùng đi tới phòng bệnh, mỗi người đeo một chiếc khẩu trang màu đen. Khương Cửu Sênh đi phía trước, Tạ Đãng đi theo sau, nhìn thấy vết máu dính lên áo hoodie màu trắng, cậu bèn kéo chiếc áo khoác của mình.
Có nên đưa áo cho cô ấy mặc không? Tạ Đãng suy nghĩ.
Khương Cửu Sênh đột nhiên quay đầu: "Tối nay cậu ở lại bệnh viện trông anh ấy nhé, ngày mai tôi lại đến."
Cậu ta hừ hừ một tiếng, xem như đồng ý: "Bà đừng tới đây làm gì, một ngôi sao nữ bị chụp ảnh chạy đến bệnh viện thì phóng viên sẽ viết lung tung."
Nào là mang thai, rồi sẩy thai gì đó, rối lung tung beng cả lên.
Cô chẳng hề bận tâm: "Không sao, tôi thường xuyên đến bệnh viện mà."
Đang khoe trá hình rằng bà và Thời Cẩn tình cảm lắm chứ gì?
Không! Cho! Bà! Mượn! Áo! Mặc! Nữa!!
Tạ Đãng hất đầu: "Hừ!"
Công chúa nhỏ lại cong cớn làm mình làm mẩy rồi…
Khương Cửu Sênh thấy buồn cười: "Đãng Đãng."
Không thèm để ý đến bà nữa! Tạ Đãng tức giận: "Làm sao?"
"Cậu đi múc nước cho Vũ Văn thay rửa đi." Nam nữ thụ thụ bất thân, cô không giúp được gì.
Tạ Đãng từ chối thẳng thừng, tính tình đỏng đảnh lại nổi lên: "Tôi không đi." Cậu ta còn chưa từng hầu hạ người nào đâu.
Khương Cửu Sênh hơi nghiêm mặt lại: "Đừng dằn dỗi nữa."
Ai dằn dỗi chứ!
Tạ Đãng vò mớ tóc quăn, hất đầu, kéo dài âm cuối: "Hừ!"
Lẩm bẩm xong, cậu ta đi múc nước.
Từ phòng cấp cứu ra chưa đến mười phút Vũ Văn Xung Phong đã tỉnh dậy, ánh mắt còn hơi mơ hồ. Anh nhìn quanh một vòng rồi dừng lại, nhìn vài giây xong lại nhắm mắt.
Khương Cửu Sênh ngồi trên ghế cạnh đầu giường anh: "Anh tỉnh rồi à?"
Là cô ấy.
Trí nhớ quay về, vẫn giống như trong mơ.
Vũ Văn Xung Phong mở mắt ra, định nâng tay xoa trán mới phát hiện hai cánh tay đều quấn băng dày cộp, có chút đau đớn.
Cô nói: "Anh đừng cử động, vết thương vừa mới được băng bó xong."
Anh không động nữa: "Nước." Vừa mở miệng liền thấy giọng nói khàn vô cùng, giống như bị hun khói vậy, vừa khô vừa căng chặt.
Khương Cửu Sênh nâng giường bệnh lên trên một chút: "Anh mới vừa làm kích nôn xong, chưa uống nước được đâu." Cô lại hỏi: "Còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Cô vẫn giống như trước kia, tính cách hơi lạnh nhạt nhưng lại có chút ấm áp.
Vũ Văn Xung Phong lắc đầu, khép mi lại: "Lần này không biết giấu mặt vào đâu rồi, để em chứng kiến bộ dáng ma quỷ đó của tôi."
Anh vẫn giống với bình thường, nói rất nhẹ nhàng, như không để tâm, vẫn là chàng công tử bất cần đời đó.
Anh chỉ đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh đang dán kín tầng cửa sổ giấy mỏng manh ấy, anh đang khóa đôi tay ôm cô và đôi mắt nhìn cô một tiếng trước đó vào trong ký ức.
Không để lại dấu vết gì, cất giấu tất cả tình cảm sâu nặng và sự phóng túng.
Khương Cửu Sênh rất thông minh, nhưng may mắn là cô không hề hiểu đàn ông. Cô cho rằng dục vọng của anh chỉ do thuốc kích dục gây ra.
Thấy anh không muốn nhiều lời, cũng không muốn nói chuyện nên cô chỉ nói: "Đến cái bộ dạng say khướt nôn đầy lên người tôi đó tôi còn thấy rồi mà. Thể diện của anh đã mất sạch từ lâu rồi."
Thật may, vẫn là cách thức giao tiếp trước kia.
Giọng điệu của Vũ Văn Xung Phong nhẹ nhàng hẳn: "Lần nào?"
Khương Cửu Sênh nghĩ một chút: "Tiệc chúc mừng concert tháng ba năm ngoái."
Không đúng! Anh hỏi lại: "Không phải Tạ Đãng đưa tôi về à?"
Tiệc chúc mừng tháng ba năm ngoái, ba người bọn họ cùng nhau về sớm, dừng lại ở ven đường uống rượu ăn thịt xiên nướng. Ba người tổng cộng uống hết hai chai rượu trắng, tửu lượng của Khương Cửu Sênh rất tốt, Tạ Đãng thì giở trò, đổi rượu thành nước, chỉ có một mình anh say.
Nhưng anh nhớ rất rõ ràng, là Tạ Đãng đưa anh về.
Nhắc lại chuyện xưa, Khương Cửu Sênh không khỏi mỉm cười: "Đi nửa đường thì cậu ấy bị cửa xe cọ vào tay, phải đi bệnh viện khám, nên ném anh cho tôi. Lúc ở trên xe anh nôn hết vào người tôi."
Vũ Văn Xung Phong im thin thít.
Vẻ mặt ốm yếu của anh vốn đã trắng bệch, giờ lại xen thêm một vệt đỏ xấu hổ: "Sao em không nói gì."
"Sợ anh mất mặt." Cũng sợ Vũ Văn Xung Phong biết xong sẽ đánh Tạ Đãng.
"M* nó, ông đây còn kém cả tay cậu ta!" Vũ Văn Xung Phong tức quá mà bật cười. Trên người anh còn mặc chiếc áo sơ mi trắng nhuốm máu kia lại càng lộ rõ cái cổ trắng nõn, anh quay đầu đi, chỉ ném lại câu, "Cảm ơn."
Anh cảm ơn chuyện tối nay.
Giọng Khương Cửu Sênh có vẻ tùy tiện, đáp lại một câu: "Không cần."
Nếu cô gặp nạn, anh cũng sẽ không ngồi yên nhìn. Cẩn thận nhớ lại thì hình như đúng là vậy, mỗi lần đánh nhau xảy ra chuyện, cô, Vũ Văn, và cả Tạ Đãng đều cùng nhau chịu. Tạ Đãng nói đây là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Vũ Văn Xung Phong nói là anh hùng tiếc anh hùng.
Tạ Đãng bưng chậu nước đi vào.
Khương Cửu Sênh liếc nhìn thời gian: "Tôi về trước đây."
Vũ Văn Xung Phong nói: "Để Tạ Đãng đưa em về."
Cô lắc đầu: "Để cậu ấy ở bệnh viện trông anh, tôi tự lái xe về là được." Rồi cô chào Tạ Đãng, ra khỏi phòng bệnh.
Tạ Đãng không quá hài lòng với việc ở lại trông nom người bệnh, khăn mặt trong tay bị cậu ta vắt cho nhăn nhúm hết cả lại. Cậu ta nói bằng giọng quái gở: "Cụ tổ Vũ Văn, đưa mặt lại đây."
Vũ Văn Xung Phong ghét bỏ lui về sau: "Cậu định làm gì?"
"Lau mặt cho anh chứ làm gì."
Ha ha, Vũ Văn Xung Phong nói mát: "Nào dám ô uế cái tay cao quý của cậu chứ." Nếu không phải tại tên tóc xoăn này, sao anh có thể nôn hết lên người Sênh Sênh được? Thằng nhóc chết tiệt!
Tạ Đãng khó chịu: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
Cái tay quý giá này của cậu ta, còn chưa từng hầu hạ người nào đâu đấy!
Cậu ta cầm khăn mặt úp lên mặt Vũ Văn Xung Phong.
Vũ Văn Xung Phong không để ý cái tay bị thương, đập bốp một cái lên bàn tay quý giá của Tạ Đãng: "Cút đi, hai thằng đàn ông lau mặt cái gì, ẻo lả vãi ra."
Tạ Đãng bùng nổ: "M* nó, đừng tưởng rằng anh bị thương thì ông đây không dám đánh anh nhé." Cậu ném khăn mặt xuống, vứt quần áo bệnh nhân cho Vũ Văn Xung Phong: "Tự mình mặc đi, tay anh có đau chết thì ông đây cũng không giúp anh đâu."
Nói rồi cậu ta hất tóc đi ra ngồi trên ghế sofa, chẳng buồn quan tâm đến cái tên vô vị như anh ta nữa.
Phòng bệnh ở tận trong cùng, cách cửa thang máy một hành lang rất dài. Dưới ánh đèn cuối hành lang, có một bóng người cao ráo đứng đó.
Khương Cửu Sênh mỉm cười chạy tới: "Anh về lúc nào thế?"
Thời Cẩn vẫn còn mặc đồ đi làm, không thắt cà vạt, hai cúc trên cùng của chiếc áo sơ mi trắng đã cởi ra. Dưới ánh sáng mờ ảo của ban đêm, thoạt nhìn anh biếng nhác và gợi cảm hơn bình thường đôi ba phần.
"Lúc chín giờ." Giọng anh trầm trầm khàn khàn: "Em không ở nhà, gọi điện thoại em cũng không nghe."
Giọng điệu nghe có một chút u oán.
Khương Cửu Sênh khoác tay anh, giải thích: "Vũ Văn xảy ra chút chuyện, em quên mang di động."
Anh đưa mắt nhìn từ vết máu trên cái áo màu trắng của cô di chuyển lên đến trên mặt, rồi đến ánh mắt. Anh nhìn chăm chú, con ngươi giống một đôi nam châm: "Anh biết, anh ở ngoài phòng bệnh đợi em hai mươi phút rồi."
Giọng nói dịu dàng hiền lành, không có oán trách, nhưng vẫn nghe ra được tâm trạng không vui.
"Sao anh không vào?"
Thời Cẩn tích chữ như vàng: "Ghen."
Nói rồi anh vòng tay quanh eo cô, kéo cô sát vào người anh, tháo khẩu trang của cô ra rồi cúi đầu hôn cô thật sâu.
Khương Cửu Sênh ngoan ngoãn hé miệng, để đầu lưỡi của anh tiến vào, quấn quýt lấy cô. Anh cắn mạnh, mút lấy đầy vội vã, nụ hôn thô bạo kịch liệt khác thường.
Môi dán vào môi, lúc anh nói chuyện, hơi thở phả lên mặt cô: "Sênh Sênh, trên người em có mùi máu tanh, anh không thích." Anh đặc biệt mẫn cảm với máu, nó sẽ làm anh nóng nảy mất kiểm soát.
Anh cúi người, lại cắn môi của cô, nghiền cánh môi cô, liếm liếm, mút mút, rồi lại dùng răng cắn.
Khương Cửu Sênh nhíu mày: "Đừng cắn em, đau."
Thời Cẩn không nỡ, nhả răng ra rồi nhẹ nhàng mút vào xong lại liếm qua chỗ bị anh hôn một lần nữa. Anh vẫn cảm thấy chưa đủ, muốn nặng hơn một chút, thô bạo hơn một chút.
"Vậy em cắn anh đi." Anh dỗ cô: "Sênh Sênh ngoan, cắn anh đi."
Khương Cửu Sênh bó tay với anh.
Ghen rồi, phải dỗ anh thôi.
Khương Cửu Sênh học theo dáng vẻ vừa rồi của anh, cắn lên môi anh. Anh khom người, hơi mở môi ra, đưa đầu lưỡi đến dưới hàm răng cô.
Anh thích kiểu mạnh bạo mà lại trực tiếp như vậy, có thể giảm cơn nghiện trong lòng xuống.
Đến lúc cô thở dốc, chân mềm đứng không nổi, Thời Cẩn mới buông cô ra, hôn đôi môi mọng nước của cô hai cái: "Từ Trăn Trăn gọi điện thoại tố cáo với anh."
Thảo nào mà anh lại ghen.
"Cô ta nói gì?"
Thời Cẩn khép mi, màu mắt đen thêm vài phần: "Nói mấy lời không dễ nghe."
Khương Cửu Sênh cũng đoán được đại khái cô ta đã nói gì rồi. Chẳng qua cũng chỉ là châm ngòi ly gián, cá chết lưới rách thôi.
Hai người cũng không vội quay về, cô vòng hai tay ôm lấy eo Thời Cẩn, ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy anh có tin không?"
Thời Cẩn lắc đầu: "Ngay cả chính mình anh còn không tin được, mà còn có thể tin cô ta à?" Cô buộc tóc đuôi ngựa lỏng, bên tai thả hai lọn tóc, Thời Cẩn vén chúng ra sau tai cô: "Anh chỉ tin em thôi."
Cô nói cái gì, anh đều tin, anh đều nghe.
Trời sinh anh là kẻ đa nghi thích bày mưu, quả thật ngay cả mình anh cũng không tin nổi, chỉ có một ngoại lệ là cô.
Khương Cửu Sênh hơi uể oải, trong giọng nói chậm rãi nhuốm màu mệt mỏi: "Bạn bè em không có nhiều, nhưng đều là người rất tốt, cũng đáng để em vất vả ngược xuôi." Cô kiễng chân, hôn lên môi Thời Cẩn, nhẹ giọng dỗ anh: "Anh có thể ghen, nhưng đừng giận em được không?"
Nửa đêm không về nhà, còn mất liên lạc, quả thật là do cô xử lý không ổn.
Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Thời Cẩn giãn phẳng ra, đôi mắt anh dịu dàng như ngọc: "Không giận, chỉ là nhớ em thôi. Vừa về đến nhà đã không thấy em đâu nên tâm trạng hơi không tốt một chút."
Chỉ là anh muốn độc chiếm cô mà thôi, cho nên trong lòng khó chịu, con dã thú tham lam bị giam cầm ấy vẫn luôn rục rịch.
Chứng cố chấp của anh không chữa được, chỉ có thể đè nén lại, thế nhưng gông xiềng quá sẽ làm cô nghẹt thở. Cho nên, anh cần kiềm chế, cần phải nhìn có vẻ đàng hoàng đạo mạo, thái độ dịu dàng hòa nhã, giống những người bình thường.
"Còn Từ Trăn Trăn thì sao anh? Nên xử lý thế nào?" Khương Cửu Sênh biết tính cách của Thời Cẩn, không thể nhân nhượng.
"Cô ta nói xấu em rất nhiều, một câu anh cũng không nghe nổi, rất để bụng." Thời Cẩn không giấu, mà thẳng thắn nói: "Sênh Sênh, thật ra anh không phải người rộng lượng đâu, hiệp sĩ quý tộc cũng đều là giả bộ cho em xem thôi."
Anh là người có thù tất báo.
Nếu chọc đến anh thì anh còn có thể cân nhắc một chút, nhưng nếu vướng mắt cô, anh sẽ tàn nhẫn trả thù lại, bất kể hậu quả.
Khương Cửu Sênh suy nghĩ, biểu cảm nghiêm túc dặn dò: "Đừng để chết người, cũng đừng để lại chứng cứ."
Anh muốn làm gì, cô đều không can thiệp.
Người yêu ở chung với nhau lâu, có lẽ thật sự sẽ càng ngày càng giống nhau. Cô càng ngày càng không để ý đến quá trình, chỉ cần kết quả, một mực thiên vị, bất kể đúng sai.
Thời Cẩn nở nụ cười, anh thích dáng vẻ cô thiên vị mình, gật đầu: "Việc này anh rất thành thạo, em không cần lo lắng." Anh nắm lấy tay cô: "Chúng ta về nhà nhé?"