Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-34
Quyển 1 - Chương 34: Dùng côn bổng giết người
Khi tiếng hổ gầm ở xa xa vang lên, là lúc Tôn Hằng đang trèo lên dốc núi để ngắt Huyết Hồng Hoa.
Bên hông hắn đeo hộp thuốc, cơ thể dán vào núi đá, giống như thạch sùng bám lên tường vậy, mặc dù đang trèo ở dốc núi nguy hiểm, nhưng trong mắt hắn dường như lại không có chút gì là sợ hãi cả.
Tuy Hoàng Mạc không có truyền thụ Bích Hổ Du Tường Công hoàn chỉnh cho hắn, nhưng hắn dựa vào khả năng kiểm soát thân thể của mình, chỉ cần nắm giữ những bí quyết trọng yếu của công pháp, sau đó thi triển ra, đã có thể không kém bản chính tí nào rồi.
Ở trên vách núi cao như vậy, khắp nơi lại không có gì cản trở, khiến cho hắn có thể nhìn xa hơn, nghe rõ ràng hơn.
Thật sự có hổ!
Hơn nữa dường như không chỉ có một con!
Tôn Hằng nhíu mày, nhưng động tác của hắn cũng không chậm lại, từ trên vách núi, nhẹ nhàng ngắt đi Huyết Hồng Hoa, bỏ vào bên trong hộp thuốc.
Làm mọi thứ ổn thỏa, hắn mới dần dần trượt xuống vách núi. Ở dưới, Trương Trọng Cửu đã sớm chờ sẵn để hỏi thăm: "Tôn đại ca cực nhọc rồi."
Thái độ của hắn rất nhiệt tình, thậm chí làm cho người khác cảm thấy không tự nhiên.
Tôn Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, hắn mở miệng nói: "Không có gì vất vả, dược liệu đã thu thập xong rồi, chúng ta đi thôi!"
"Chuyện này..."
Trương Trọng Cửu há to miệng, vẻ mặt hơi phức tạp nói: "Các sư huynh cũng đã mệt rồi, nên ta nghĩ để cho họ nghỉ ngơi một chút đi."
"A!"
Tôn Hằng liếc mắt nhìn mọi người.
Đúng thật, mặt mũi của bọn họ tràn đầy mỏi mệt, sức khỏe của họ không bằng sức khỏe của mình, trong rừng núi lại đi nhanh như vậy, không bao lâu nữa thì sẽ hết thể lực, dẫn đến tinh thần mỏi mệt.
"Cũng được!"
Tôn Hằng gật đầu: "Vậy cứ nghỉ ngơi một lúc đi, tạm thời hạ trại ở đây, hai người Tiểu Bạch canh gác trước."
"Đa tạ Tôn sư huynh!"
Đoàn người nghe vậy thì lập tức buông lỏng cơ thể, toàn thân khí lực trút ra ngoài.
"Đừng buông lỏng cảnh giác!"
Tôn Hằng vội vàng nghiêm mặt nói: "Ta vừa nghe được tiếng hổ gầm, nơi này thật sự có hổ, mọi người giữ vững tinh thần đừng buông lỏng."
"Vâng!"
Đám người kia nghe có hổ, không ai dám khinh thường cả, từng người nắm chặt vũ khí trên tay của mình, tìm một nơi an toàn, dựa vào vách núi, bóng cây để nghỉ ngơi.
"Chiêm chiếp... Chiêm chiếp..."
Đám người nhắm mắt nghỉ ngơi, cách đó không xa thì còn có những tiếng chim hót, liên tiếp vang lên.
Trong núi rừng, có tiếng chim hót thì cũng là chuyện bình thường, nhưng mà khi Trương Trọng Cửu nghe được âm thanh này, cơ thể của hắn bổng nhiên xiết chặt lại, trên mặt lại hiện ra vẻ phức tạp.
"Làm sao vậy?"
Tôn Hằng cách Trương Trọng Cửu không xa, hai tay ôm côn bổng, yên lặng vận chuyển Mãng Viên Công, hắn phát hiện ra cơ thể của Trương Trọng Cửu biến hóa, nên nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay có vẻ như ngươi rất lo lắng? Có chuyện gì không?"
"Chuyện này..."
Trương Trọng Cửu há to miệng, nhìn về phía Tôn Hằng, sau đó cúi đầu xuống, che dấu đi ánh mắt của mình: "Tôn đại ca, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Nói đi!"
Tôn Hằng mặt không biểu tình mở miệng.
"Có thể hay không, qua bên kia nói?"
Trương Trọng Cửu nhìn xung quanh, cẩn thận từng li từng tí chỉ về một cái cây hướng xa xa trong rừng: "Chuyện này, không thể cho người thứ ba biết được."
"Hả? Chuyện gì mà không thể cho người thứ ba biết?"
Mặc dù nói như vậy, nhưng Tôn Hằng vẫn đứng dậy thư giãn gân cốt, sau đó đi về hướng mà Trương Trọng Cửu vừa chỉ: "Đi thôi."
"A!"
Trương Trọng Cửu hai mắt sáng lên, vội vàng chạy theo.
Núi rừng âm u ẩm ướt, dưới chân của hai người toàn là những mảnh lá rụng và cành nhỏ, còn có một mùi thối như có như không truyền đến.
Đi tới một nơi cách chỗ cũ không xa, Tôn Hằng liền dừng bước, lạnh nhạt nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Nên đi sâu hơn một chút nữa!"
Trương Trọng Cửu nhìn xung quanh, sau đó cẩn thận từng li từng tí nói: "Là chuyện về Hoàng Lân sư huynh."
"Hoàng Lân!"
Tôn Hằng nhìn chằm chằm vào Trương Trọng Cửu, ở nơi núi rừng âm u như vậy, thỉnh thoảng có vài vệt ánh sáng rọi qua tán lá cây, để lộ ra sắc mặt không chân thật lắm của hắn.
Khẽ thở dài.
Giọng của Tôn Hằng mang theo chút cô đơn: "Nếu như vậy, thì chúng ta liền đi sâu vào trong đi."
Bọn hắn di chuyển bước chân, tiếp tục đi vào sâu hơn, đến khi đã chắc chắn rằng người bên ngoài không nghe thấy được gì cả, thì hai người mới dừng lại.
"Bây giờ, có thể nói rồi nhỉ!"
Tôn Hằng vuốt ve côn bổng, hắn chậm rãi quay người lại, nhìn thẳng vào Trương Trọng Cửu.
"Đương nhiên!"
Mà Trương Trọng Cửu, sắc mặt đã biến thành dữ tợn, hắn chậm rãi lui về phía sau, sau đó nháy mắt ra hiệu, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Nhưng không phải là ta nói, mà Hoàng sư huynh sẽ tự nói với ngươi!"
"A!"
Đôi mắt của Tôn Hằng khẽ nhúc nhích, hắn không có kinh ngạc gì cả, hơi nghiêng đầu, liền thấy được ở bụi cỏ đằng sau lưng hắn, có hai thân ảnh chậm rãi bước ra.
Chính là Hoàng Lân, Chu Cảnh!
Hai người họ một người cầm côn, một người cầm đao, sắc mặt băng lạnh, ánh mắt của bọn hắn nhìn Tôn Hằng, hiện ra sát khí.
"Hoàng sư huynh, Chu Sư Huynh."
Nhìn hai người, Tôn Hằng nhướng mày: "Các ngươi sao có thể xuất hiện ở đây? Còn tiền bối thì sao?"
"Không cần ngươi quan tâm, tiền bối đã nghỉ ngơi rồi."
Hoàng Lân từ từ di chuyển côn bổng và bước lại gần Tôn Hằng: "Trước khi chúng ta xử lý xong việc này, thì lão sẽ không tỉnh lại đâu."
Chu Cảnh nhìn chằm chằm Tôn Hằng, trên mặt của hắn không còn vẻ chất phác hiền lành ngày xưa nữa mà thay vào đó là vẻ hung tợn: "Hoàng sư huynh, đừng có kéo dài thời gian, không chừng trở về chậm, từ đó sẽ bị người ta phát hiện ra manh mối thì không ổn!"
"Chu sư huynh có ý gì?"
Tôn Hằng mặt không đổi sắc lạnh nhạt nói: "Còn có, ngươi chẳng lẽ không nhớ sư phó cấm chúng ta tiếp xúc với bọn người Hoàng Lân sao?"
"Sư phó!"
Chu Cảnh trợn mắt, nhỏ giọng nói: "Ai là sư phó? Ta theo hắn nhiều năm như vậy, hắn có thu nhận ta làm đồ đệ không?"
"Hề hề..."
Hoàng Lân ở bên cạnh cười lạnh: "Tôn sư đệ, xem ra, ngươi còn chưa rõ, chúng ta tới đây để làm gì nhỉ?"
"Chết đi!"
Một tiếng hét vang lên, Trương Trọng Cửu nãy giờ vẫn đang đứng phía sau Tôn Hằng, đột nhiên rút rìu đang đeo bên hông ra, hai mắt của hắn trở nên hung ác, phóng rìu về phía lưng Tôn Hằng.
"Bốp…"
Một cây côn bổng chặn đường bay của cây rìu, Tôn Hằng giống như có mắt ở phía sau lưng vậy, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung tay, thì cây rìu kia đã bay bị chặn lại và bay về vị trí cũ.
"Phập!"
"A…, chân của ta!"
Trương Trọng Cửu kinh hoảng, hắn vội vàng nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị cây rìu ghim vào bắp chân, lúc này chân của hắn đã chảy máu ròng ròng, hắn liền ngã nhào xuống đất hét thảm.
"Hả?"
Hoàng Lân nhíu hai mắt lại, lần nữa nhìn về phía Tôn Hằng, ánh mắt của hắn dần trở nên thận trọng: "Ngươi đã sớm biết hắn phản bội!"
"Thật sự là kế hoạch lần này của các ngươi quá kém!"
Không quan tâm đối phương có hiểu cái gì gọi là kế hoạch hay không, Tôn Hằng thậm chí không để ý đến Trương Trọng Cửu đang hét thảm ở phía sau lưng, hắn chỉ lắc đầu than nhẹ: "Hoàng sư huynh thì cũng không nói, nhưng Trương Trọng Cửu đột nhiên nhiệt tình với ta như vậy, lại còn nửa đêm chạy đi tìm ngươi, đây thật là quá kì quái rồi!"
"Ngược lại là Chu sư huynh!"
Tôn Hằng nhìn Chu Cảnh nhíu mày: "Ngươi xuất hiện ở nơi này, đúng là vượt quá dự đoán của ta."
Trương Trọng Cửu khác lạ, hắn đã sớm cảm nhận được, người ta thường nói chỉ có ngàn ngày làm tặc, chứ không có ngàn ngày đề phòng cướp. Bất luận là hôm nay bọn họ muốn làm gì, Tôn Hằng vẫn tự tin rằng mình có thể ứng phó được.
Chỉ là sự xuất hiện của Chu Cảnh, để cho hắn không nhịn được mà thở dài!
"Ta xuất hiện ở đây, không có gì kỳ quái cả!"
Tuy nói Tôn Hằng đã nhìn thấu được Trương Trọng Cửu, nhưng trong mắt của hai người trước mặt này không lo lắng gì cả, Chu Cảnh cầm đao chậm rãi bước tới gần Tôn Hằng: "Không giết chết ngươi, thì ta ở trước mặt sư phó vĩnh viễn không thể ngẩng đâu!"
"Trước đây khi không có ngươi, thì ta đã sống tốt như thế nào! Bây giờ có ngươi, Thân sư phó đã không còn xem trọng ta nữa rồi."
Tôn Hằng thở dài, nhìn về phía đối phương đang u mê không tỉnh ngộ được, nói lại lần nữa: "Ta hỏi một câu cuối cùng, Chu sư huynh, ngươi có thể thu tay lại được không?"
"Thu tay lại?"
Chu Cảnh lạnh lùng cười: "Muộn rồi! Chúng ta nếu đã dẫn ngươi tới đây, thì hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"
"Phải không?"
Tôn Hằng mở miệng nói: "Ta biết, các ngươi chắc chắn sẽ không để cho người khác phát hiện là các ngươi chạy qua chỗ này. Đúng không?"
"Đương nhiên..."
Nhìn biểu hiện bình tĩnh của Tôn Hằng, làm cho nội tâm của Chu Cảnh cũng bắt đầu trở nên cảnh giác hơn, nhưng hắn vẫn không ngờ tới, Tôn Hằng sẽ lựa chọn dứt khoát như vậy!
"Hô..."
Tôn Hằng bước chân tới, như du long vẫy đuôi vậy, sau đó hắn đột nhiên bước nhanh một bước, côn bổng chỉ thẳng vào điểm yếu trên người của Chu Cảnh.
Tiên Nhân Chỉ Lộ!
Một côn này bay tới còn mang theo gió, giống như muốn nhất kích tất sát vậy!
Đối mặt với hai người này, hắn lựa chọn xuất thủ trước! Hơn nữa vừa ra tay đã không lưu tình chút nào.
"Cẩn thận!"
Nghe tiếng người gào thét bên tai, Chu Cảnh cắn mạnh đầu lưỡi, nhờ vào sự đau đớn này, cơ thể đột nhiên phát lực, chân đạp mạnh một bước, giơ lên trường đao, đột nhiên bổ mạnh về phía trước.
Khai Sơn Đao Pháp —— Khai Sơn Thức!
Môn võ công tên là Khai Sơn Đao Pháp này, là công lao của những năm gần đây hắn chăm sóc Thân Độc, đao pháp hung ác bá đạo, không phải thứ như Linh Hầu Thập Tam Kích có thể so sánh, nhiều năm khổ luyện, hắn đã luyện được ba chiêu thức cơ bản của môn võ công này.
Một đạo chém xuống, hùng hổ, rất có thể chặt đứt công bổng, sau đó đem Tôn Hằng bổ ra làm hai mảnh!
Đáng tiếc!
Một tiếng than nhẹ vang lên, côn bổng đang phóng mạnh mẽ thì đột nhiên đổi hướng, để lại từng luồng côn ảnh, trong chớp mắt đập vào sống đao và thân đao của Chu Cảnh.
Khi đao thế vừa loạn, Chu Cảnh cũng không thể tiếp tục duy trì Khai Sơn Đao Pháp nữa. Đúng lúc đó, một vòng sáng màu nâ thừa cơ lọt vào, chọc vào thẳng ngực hắn, dưới tác dụng của âm lực, côn bổng xuyên thẳng vào cơ thể, trực tiếp đâm xuyên người Chu Cảnh.
"Phụt!"
Thanh âm nhè nhẹ vang lên, Chu Cảnh cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống đã thấy một cây côn đâm sâu vào ngực của mình, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh hoàng tột độ.
Tôn Hằng thì mặt không đổi sắc, côn bổng run lên, thi thể của Chu Cảnh hơi nghiêng rồi bay về phía Hoàng Lân.
Còn hắn thì mượn lực lui về sau, tiếp tục vung côn bổng lên, một côn đập thẳng vào người Trương Trọng Cửu, dập tắt ý định chờ cháy nhà mà đi hôi của của hắn!
Thời gian mới qua một cái chớp mắt mà thôi, Chu Cảnh chết!
Tôn Hằng vừa ra tay nhẫn tâm giết chết một người, nhưng mà mặt của hắn vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Khi tiếng hổ gầm ở xa xa vang lên, là lúc Tôn Hằng đang trèo lên dốc núi để ngắt Huyết Hồng Hoa.
Bên hông hắn đeo hộp thuốc, cơ thể dán vào núi đá, giống như thạch sùng bám lên tường vậy, mặc dù đang trèo ở dốc núi nguy hiểm, nhưng trong mắt hắn dường như lại không có chút gì là sợ hãi cả.
Tuy Hoàng Mạc không có truyền thụ Bích Hổ Du Tường Công hoàn chỉnh cho hắn, nhưng hắn dựa vào khả năng kiểm soát thân thể của mình, chỉ cần nắm giữ những bí quyết trọng yếu của công pháp, sau đó thi triển ra, đã có thể không kém bản chính tí nào rồi.
Ở trên vách núi cao như vậy, khắp nơi lại không có gì cản trở, khiến cho hắn có thể nhìn xa hơn, nghe rõ ràng hơn.
Thật sự có hổ!
Hơn nữa dường như không chỉ có một con!
Tôn Hằng nhíu mày, nhưng động tác của hắn cũng không chậm lại, từ trên vách núi, nhẹ nhàng ngắt đi Huyết Hồng Hoa, bỏ vào bên trong hộp thuốc.
Làm mọi thứ ổn thỏa, hắn mới dần dần trượt xuống vách núi. Ở dưới, Trương Trọng Cửu đã sớm chờ sẵn để hỏi thăm: "Tôn đại ca cực nhọc rồi."
Thái độ của hắn rất nhiệt tình, thậm chí làm cho người khác cảm thấy không tự nhiên.
Tôn Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, hắn mở miệng nói: "Không có gì vất vả, dược liệu đã thu thập xong rồi, chúng ta đi thôi!"
"Chuyện này..."
Trương Trọng Cửu há to miệng, vẻ mặt hơi phức tạp nói: "Các sư huynh cũng đã mệt rồi, nên ta nghĩ để cho họ nghỉ ngơi một chút đi."
"A!"
Tôn Hằng liếc mắt nhìn mọi người.
Đúng thật, mặt mũi của bọn họ tràn đầy mỏi mệt, sức khỏe của họ không bằng sức khỏe của mình, trong rừng núi lại đi nhanh như vậy, không bao lâu nữa thì sẽ hết thể lực, dẫn đến tinh thần mỏi mệt.
"Cũng được!"
Tôn Hằng gật đầu: "Vậy cứ nghỉ ngơi một lúc đi, tạm thời hạ trại ở đây, hai người Tiểu Bạch canh gác trước."
"Đa tạ Tôn sư huynh!"
Đoàn người nghe vậy thì lập tức buông lỏng cơ thể, toàn thân khí lực trút ra ngoài.
"Đừng buông lỏng cảnh giác!"
Tôn Hằng vội vàng nghiêm mặt nói: "Ta vừa nghe được tiếng hổ gầm, nơi này thật sự có hổ, mọi người giữ vững tinh thần đừng buông lỏng."
"Vâng!"
Đám người kia nghe có hổ, không ai dám khinh thường cả, từng người nắm chặt vũ khí trên tay của mình, tìm một nơi an toàn, dựa vào vách núi, bóng cây để nghỉ ngơi.
"Chiêm chiếp... Chiêm chiếp..."
Đám người nhắm mắt nghỉ ngơi, cách đó không xa thì còn có những tiếng chim hót, liên tiếp vang lên.
Trong núi rừng, có tiếng chim hót thì cũng là chuyện bình thường, nhưng mà khi Trương Trọng Cửu nghe được âm thanh này, cơ thể của hắn bổng nhiên xiết chặt lại, trên mặt lại hiện ra vẻ phức tạp.
"Làm sao vậy?"
Tôn Hằng cách Trương Trọng Cửu không xa, hai tay ôm côn bổng, yên lặng vận chuyển Mãng Viên Công, hắn phát hiện ra cơ thể của Trương Trọng Cửu biến hóa, nên nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay có vẻ như ngươi rất lo lắng? Có chuyện gì không?"
"Chuyện này..."
Trương Trọng Cửu há to miệng, nhìn về phía Tôn Hằng, sau đó cúi đầu xuống, che dấu đi ánh mắt của mình: "Tôn đại ca, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Nói đi!"
Tôn Hằng mặt không biểu tình mở miệng.
"Có thể hay không, qua bên kia nói?"
Trương Trọng Cửu nhìn xung quanh, cẩn thận từng li từng tí chỉ về một cái cây hướng xa xa trong rừng: "Chuyện này, không thể cho người thứ ba biết được."
"Hả? Chuyện gì mà không thể cho người thứ ba biết?"
Mặc dù nói như vậy, nhưng Tôn Hằng vẫn đứng dậy thư giãn gân cốt, sau đó đi về hướng mà Trương Trọng Cửu vừa chỉ: "Đi thôi."
"A!"
Trương Trọng Cửu hai mắt sáng lên, vội vàng chạy theo.
Núi rừng âm u ẩm ướt, dưới chân của hai người toàn là những mảnh lá rụng và cành nhỏ, còn có một mùi thối như có như không truyền đến.
Đi tới một nơi cách chỗ cũ không xa, Tôn Hằng liền dừng bước, lạnh nhạt nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Nên đi sâu hơn một chút nữa!"
Trương Trọng Cửu nhìn xung quanh, sau đó cẩn thận từng li từng tí nói: "Là chuyện về Hoàng Lân sư huynh."
"Hoàng Lân!"
Tôn Hằng nhìn chằm chằm vào Trương Trọng Cửu, ở nơi núi rừng âm u như vậy, thỉnh thoảng có vài vệt ánh sáng rọi qua tán lá cây, để lộ ra sắc mặt không chân thật lắm của hắn.
Khẽ thở dài.
Giọng của Tôn Hằng mang theo chút cô đơn: "Nếu như vậy, thì chúng ta liền đi sâu vào trong đi."
Bọn hắn di chuyển bước chân, tiếp tục đi vào sâu hơn, đến khi đã chắc chắn rằng người bên ngoài không nghe thấy được gì cả, thì hai người mới dừng lại.
"Bây giờ, có thể nói rồi nhỉ!"
Tôn Hằng vuốt ve côn bổng, hắn chậm rãi quay người lại, nhìn thẳng vào Trương Trọng Cửu.
"Đương nhiên!"
Mà Trương Trọng Cửu, sắc mặt đã biến thành dữ tợn, hắn chậm rãi lui về phía sau, sau đó nháy mắt ra hiệu, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Nhưng không phải là ta nói, mà Hoàng sư huynh sẽ tự nói với ngươi!"
"A!"
Đôi mắt của Tôn Hằng khẽ nhúc nhích, hắn không có kinh ngạc gì cả, hơi nghiêng đầu, liền thấy được ở bụi cỏ đằng sau lưng hắn, có hai thân ảnh chậm rãi bước ra.
Chính là Hoàng Lân, Chu Cảnh!
Hai người họ một người cầm côn, một người cầm đao, sắc mặt băng lạnh, ánh mắt của bọn hắn nhìn Tôn Hằng, hiện ra sát khí.
"Hoàng sư huynh, Chu Sư Huynh."
Nhìn hai người, Tôn Hằng nhướng mày: "Các ngươi sao có thể xuất hiện ở đây? Còn tiền bối thì sao?"
"Không cần ngươi quan tâm, tiền bối đã nghỉ ngơi rồi."
Hoàng Lân từ từ di chuyển côn bổng và bước lại gần Tôn Hằng: "Trước khi chúng ta xử lý xong việc này, thì lão sẽ không tỉnh lại đâu."
Chu Cảnh nhìn chằm chằm Tôn Hằng, trên mặt của hắn không còn vẻ chất phác hiền lành ngày xưa nữa mà thay vào đó là vẻ hung tợn: "Hoàng sư huynh, đừng có kéo dài thời gian, không chừng trở về chậm, từ đó sẽ bị người ta phát hiện ra manh mối thì không ổn!"
"Chu sư huynh có ý gì?"
Tôn Hằng mặt không đổi sắc lạnh nhạt nói: "Còn có, ngươi chẳng lẽ không nhớ sư phó cấm chúng ta tiếp xúc với bọn người Hoàng Lân sao?"
"Sư phó!"
Chu Cảnh trợn mắt, nhỏ giọng nói: "Ai là sư phó? Ta theo hắn nhiều năm như vậy, hắn có thu nhận ta làm đồ đệ không?"
"Hề hề..."
Hoàng Lân ở bên cạnh cười lạnh: "Tôn sư đệ, xem ra, ngươi còn chưa rõ, chúng ta tới đây để làm gì nhỉ?"
"Chết đi!"
Một tiếng hét vang lên, Trương Trọng Cửu nãy giờ vẫn đang đứng phía sau Tôn Hằng, đột nhiên rút rìu đang đeo bên hông ra, hai mắt của hắn trở nên hung ác, phóng rìu về phía lưng Tôn Hằng.
"Bốp…"
Một cây côn bổng chặn đường bay của cây rìu, Tôn Hằng giống như có mắt ở phía sau lưng vậy, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung tay, thì cây rìu kia đã bay bị chặn lại và bay về vị trí cũ.
"Phập!"
"A…, chân của ta!"
Trương Trọng Cửu kinh hoảng, hắn vội vàng nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị cây rìu ghim vào bắp chân, lúc này chân của hắn đã chảy máu ròng ròng, hắn liền ngã nhào xuống đất hét thảm.
"Hả?"
Hoàng Lân nhíu hai mắt lại, lần nữa nhìn về phía Tôn Hằng, ánh mắt của hắn dần trở nên thận trọng: "Ngươi đã sớm biết hắn phản bội!"
"Thật sự là kế hoạch lần này của các ngươi quá kém!"
Không quan tâm đối phương có hiểu cái gì gọi là kế hoạch hay không, Tôn Hằng thậm chí không để ý đến Trương Trọng Cửu đang hét thảm ở phía sau lưng, hắn chỉ lắc đầu than nhẹ: "Hoàng sư huynh thì cũng không nói, nhưng Trương Trọng Cửu đột nhiên nhiệt tình với ta như vậy, lại còn nửa đêm chạy đi tìm ngươi, đây thật là quá kì quái rồi!"
"Ngược lại là Chu sư huynh!"
Tôn Hằng nhìn Chu Cảnh nhíu mày: "Ngươi xuất hiện ở nơi này, đúng là vượt quá dự đoán của ta."
Trương Trọng Cửu khác lạ, hắn đã sớm cảm nhận được, người ta thường nói chỉ có ngàn ngày làm tặc, chứ không có ngàn ngày đề phòng cướp. Bất luận là hôm nay bọn họ muốn làm gì, Tôn Hằng vẫn tự tin rằng mình có thể ứng phó được.
Chỉ là sự xuất hiện của Chu Cảnh, để cho hắn không nhịn được mà thở dài!
"Ta xuất hiện ở đây, không có gì kỳ quái cả!"
Tuy nói Tôn Hằng đã nhìn thấu được Trương Trọng Cửu, nhưng trong mắt của hai người trước mặt này không lo lắng gì cả, Chu Cảnh cầm đao chậm rãi bước tới gần Tôn Hằng: "Không giết chết ngươi, thì ta ở trước mặt sư phó vĩnh viễn không thể ngẩng đâu!"
"Trước đây khi không có ngươi, thì ta đã sống tốt như thế nào! Bây giờ có ngươi, Thân sư phó đã không còn xem trọng ta nữa rồi."
Tôn Hằng thở dài, nhìn về phía đối phương đang u mê không tỉnh ngộ được, nói lại lần nữa: "Ta hỏi một câu cuối cùng, Chu sư huynh, ngươi có thể thu tay lại được không?"
"Thu tay lại?"
Chu Cảnh lạnh lùng cười: "Muộn rồi! Chúng ta nếu đã dẫn ngươi tới đây, thì hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"
"Phải không?"
Tôn Hằng mở miệng nói: "Ta biết, các ngươi chắc chắn sẽ không để cho người khác phát hiện là các ngươi chạy qua chỗ này. Đúng không?"
"Đương nhiên..."
Nhìn biểu hiện bình tĩnh của Tôn Hằng, làm cho nội tâm của Chu Cảnh cũng bắt đầu trở nên cảnh giác hơn, nhưng hắn vẫn không ngờ tới, Tôn Hằng sẽ lựa chọn dứt khoát như vậy!
"Hô..."
Tôn Hằng bước chân tới, như du long vẫy đuôi vậy, sau đó hắn đột nhiên bước nhanh một bước, côn bổng chỉ thẳng vào điểm yếu trên người của Chu Cảnh.
Tiên Nhân Chỉ Lộ!
Một côn này bay tới còn mang theo gió, giống như muốn nhất kích tất sát vậy!
Đối mặt với hai người này, hắn lựa chọn xuất thủ trước! Hơn nữa vừa ra tay đã không lưu tình chút nào.
"Cẩn thận!"
Nghe tiếng người gào thét bên tai, Chu Cảnh cắn mạnh đầu lưỡi, nhờ vào sự đau đớn này, cơ thể đột nhiên phát lực, chân đạp mạnh một bước, giơ lên trường đao, đột nhiên bổ mạnh về phía trước.
Khai Sơn Đao Pháp —— Khai Sơn Thức!
Môn võ công tên là Khai Sơn Đao Pháp này, là công lao của những năm gần đây hắn chăm sóc Thân Độc, đao pháp hung ác bá đạo, không phải thứ như Linh Hầu Thập Tam Kích có thể so sánh, nhiều năm khổ luyện, hắn đã luyện được ba chiêu thức cơ bản của môn võ công này.
Một đạo chém xuống, hùng hổ, rất có thể chặt đứt công bổng, sau đó đem Tôn Hằng bổ ra làm hai mảnh!
Đáng tiếc!
Một tiếng than nhẹ vang lên, côn bổng đang phóng mạnh mẽ thì đột nhiên đổi hướng, để lại từng luồng côn ảnh, trong chớp mắt đập vào sống đao và thân đao của Chu Cảnh.
Khi đao thế vừa loạn, Chu Cảnh cũng không thể tiếp tục duy trì Khai Sơn Đao Pháp nữa. Đúng lúc đó, một vòng sáng màu nâ thừa cơ lọt vào, chọc vào thẳng ngực hắn, dưới tác dụng của âm lực, côn bổng xuyên thẳng vào cơ thể, trực tiếp đâm xuyên người Chu Cảnh.
"Phụt!"
Thanh âm nhè nhẹ vang lên, Chu Cảnh cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống đã thấy một cây côn đâm sâu vào ngực của mình, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh hoàng tột độ.
Tôn Hằng thì mặt không đổi sắc, côn bổng run lên, thi thể của Chu Cảnh hơi nghiêng rồi bay về phía Hoàng Lân.
Còn hắn thì mượn lực lui về sau, tiếp tục vung côn bổng lên, một côn đập thẳng vào người Trương Trọng Cửu, dập tắt ý định chờ cháy nhà mà đi hôi của của hắn!
Thời gian mới qua một cái chớp mắt mà thôi, Chu Cảnh chết!
Tôn Hằng vừa ra tay nhẫn tâm giết chết một người, nhưng mà mặt của hắn vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Bình luận facebook