Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-42
Quyển 1 - Chương 42: Săn hổ
Sau bữa tiệc, Thân Độc mặt đầy men đi đến mấy người Tôn Hằng, sắp xếp lần lên núi này.
Vượt quá dự kiến của Tôn Hằng, lần này lên núi, là một lần hành động lớn.
Lên núi không chỉ có mình và người của Đồng gia, Thân Độc cũng đi theo cùng, mà hắn còn tuyển thêm mấy người ở doanh địa này.
"Toàn thân của Huyền Cốt Hổ đều là thứ lắm tiền, cho dù chết, cũng có giá ít nhất một trăm lượng bạc trắng. Nhất là chuyện này liên quan tới việc buôn bán của tiệm thuốc chúng ta, rất quan trọng.
Thân Độc khẽ vuốt râu, giải thích: "Lần lên núi này, Đồng huynh đã hứa là sẽ chia một con Huyền Cốt Hổ cho chúng ta, nhưng phải cam đoan là giúp bọn họ bắt thành công tên tội nô."
"Các ngươi cũng đừng cảm thấy là chúng ta đang chiếm lợi trong chuyện này. Khoảng thời gian này bọn họ cũng đều phái người lên núi thăm dò, nhưng rất tiếc là không tìm thấy gì cả."
Tôn Hằng gật đầu, tuy nói bây giờ tuyết đã rơi kín núi rồi, dấu vết hoạt động của mãnh thú rất dễ dàng phát hiện.
Nhưng cũng vì vậy, những người muốn lên núi để săn thú cũng không nhiều, nhất là tiến vào núi để săn hổ, e là chỉ có đám người của tiện thuốc Mai Sơn mới có can đảm như vậy.
Với lại, Huyền Cốt Hổ cũng không phải là thú rừng bình thường, săn hổ không thành công còn bị hổ cắn lại, chuyện này không bất ngờ chút nào.
"Không biết chúng ta cần đi bao nhiêu người?"
"Mười mấy a!"
Thân Độc nằm ở trên ghế, buông lỏng thân thể: "Gọi mấy đứa lo việc chăm sóc đoàn người, còn lại tuyển những tên có kinh nghiệm đi là được. Đúng rồi, chuyện này ngươi không cần lo, cứ để Vương Thất đi xử lý là được."
Tôn Hằng ngẩng đầu, cùng với Vương Thất liếc nhau, sau đó cùng cúi đầu nói: "Vâng!"
...
Ngày thứ hai, đoàn người tiến hành điểm danh một chút, sau đó liền đi vào núi sâu.
Nhóm người của Đồng gia tuy chỉ có ba người, nhưng cả ba đều là cao thủ, Đồng Bá Vũ thì không cần phải nói, thân thể cường hãn, cũng đã từng thử tiến vào cảnh giới nội khí nhưng không thành công.
Còn Chu gia huynh đệ nếu như đơn đả độc đấu, cũng có thể so với Hoàng Lân, nếu như hai người liên thủ, săn hổ là chuyện không quá khó.
Còn ở bên tiệm thuốc, ngoại trừ Thân Độc, Tôn Hằng, Vương Thất, hắn còn lựa chọn thêm một nhóm người nữa, trong đó có cả Nhị Nha.
"Tôn sư huynh."
Lo lắng việc Nhị Nha đi cùng khiến Tôn Hằng không vui, nên Vương Thất đã sớm giải thích: "Nhị Nha sư muội tự mình muốn đi. Hơn nữa, Màng Viên Kính của nàng cũng đã tu luyện tới nhập môn, cũng sẽ không phát sinh nguy hiểm gì cả."
Dưới sự hướng dẫn mỗi tháng một lần của Tôn Hằng, Nhị Nha từ hai năm trước đã tu luyện Mãng Viên Kính đến nhập môn, thể trạng cũng không chênh lệch với người khác lắm.
Tôn Hằng nghe vậy cũng gật gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Thời gian này mà lội tuyết đi sâu vào núi, dù cho một đám người bọn họ đều là cao thủ, không thì cũng là những người đi rừng lâu năm, nhưng đi trên con đường đã bị tuyết phủ trắng như vậy, hành trình vẫn không nhanh được.
Mãi cho đến sáng ngày thứ tư, ở dưới chân núi Thiên Nhận Phong, một vị lão thợ săn phát hiện được dấu vết móng chân của Huyền Cốt Hổ.
Dấu móng chân của Huyền Cốt Hổ khác hắn những thú rừng khác, nên nhìn vào là biết ngay.
"Vậy mà hắn vẫn còn dám ở nơi này?"
Đồng Bá Vũ vuốt trường thương của mình, nhìn vết hổ cào ở trên tuyết rồi cười lạnh: "Như vậy, thì đơn giản rồi!"
Đối với bọn họ, việc phiền nhất là tìm kiếm tội nô, tìm tung tích của mãnh hổ, còn việc bắt người, săn hổ, lại là chuyện bình thường.
Theo lý mà nói, nếu như Hắc Hổ để lộ tung tích ở Thiên Nhận Phong, thì rất ít khả năng hắn dám ở lại nơi này.
Đáng tiếc, Hắc Hổ đã sớm chết trong tay của Tôn Hằng, hai con hổ không có linh tính cũng không được ai điều khiển, nên không biết cách rời khỏi nơi này.
"Chuẩn bị cho tốt vào!"
Thân Độc khoác áo lông chồn, bên hông mang theo hai loan đao, nhìn về đám người phía sau mà xua tay nói, đám người bọn hắn đã chuẩn bị tốt túi lưới và những vật dụng cần thiết để săn hổ.
"Cẩn thận một chút, từ từ mà đi thôi!"
Đồng Bá Vũ cầm trường thương lên: "Hai con Huyền Cốt Hổ này rất tình cảm với chủ nhân của nó, chỉ cần bắt hắn, thì sẽ không sợ chúng nó chạy trốn!"
"Thân huynh, khinh công của ngươi tốt hơn của ta nhiều, nếu như tí nữa tên tội nô của chúng ta mà muốn chạy trốn, thì làm phiền ngươi động thủ bắt hắn lại!"
"Ừ!"
Thân Độc gật đầu, phủi đi những bông tuyết trên đầu, nghiêm mặt nói: "Đồng huynh cứ yên tâm, chỉ cần phát hiện được, thì hắn tuyệt đối không trốn được!"
"Tóo."
Đồng Bá Vũ hít sâu, vung tay lên: "Xuất phát!"
Lập tức, đám người như ngừng thở, dưới sự hướng dẫn của hai vị lão thợ săn, dựa theo dấu chân hổ, đi thẳng lên núi.
Tuyết trắng phủ khắp núi, tung tích của hổ đã ở trước mặt, chưa tới nửa canh giờ, đám người dựa theo dấu vết của con hổ đi đến một cái hang núi.
"Lưu Tam."
Thân Độc nhìn về phía một người ở sau lưng nói: "Ngươi đi đi, đem chúng dẫn ra."
Lưu Tam là một vị trung niên có dáng người gầy còm, da bọc xương, nhìn vào tưởng như một trận gió lớn liền có thể thổi bay hắn vậy, nhưng thân pháp của hắn lại cực kỳ linh hoạt.
"Vâng."
Lưu Tam gật đầu, hắn nắm chặt dao săn trong tay, cẩn thận từng li từng tí đi ra rừng cây, đi thẳng tới hang động cách đấy không xa.
"Phập… Phập…"
Hắn không có kêu to để dụ hổ ra, mà trước tiên đem những cây gỗ đã được vuốt nhọn cắm xuống dưới mặt đất.
Động tác của hắn rất lưu loát, chỉ một lát, thì trước người của hắn đã có tám cây gỗ cắm thẳng lên trời.
"Gào…"
Tiếng gào to từ trong hang động truyền ra, động tĩnh của Lưu Tam đã đem con mãnh hổ dụ ra ngoài.
Đường vân màu đen, con ngươi màu vàng, ở giữa trán còn có một chữ Vương lớn, miệng dính đầy máu, ria mép giống như kim thép vậy.
Con hổ này ung dung đi ra, ánh mắt sáng lên, có lẽ bởi vì mùa đông giá rét, nên đồ ăn hạn chế lại, khiến cho nó ốm hơn so với mấy tháng trước, nhưng không có chủ nhân, cũng làm thú tính nguyên thủy của nó được kích phát ra.
Con Huyền Cốt Hổ này, uy vũ và dữ tợn, nhìn vào không nghĩ tới nó đã từng là một súc vật được người ta nuôi nhốt.
"Gầm..."
Một tiếng gầm điên cuồng rống lên, hai chân trước của con Huyền Cốt Hổ này nhún nhẹ một cái, thân hình to lớn của nó trong chớp mắt đã lao tới trước mặt Lưu Tam, cái đuôi như cây roi vậy, vung vẩy khiến cho những mảng tuyết bay tung tóe, sau đó con hổ đột nhiên vặn người xoay lại, những cây gỗ trước mặt Lưu Tam bị nó quét bay hết.
Miệng hổ há ra, hướng về phía cổ của Lưu Tam mà cắn.
"Bắn tên!"
""Coong..."
"Coong..."
Hơn mười cây Kình Nỗ, hóa thành từng vệt đen, xé rách hư không, bắn về phía mãnh hổ.
"Phốc..."
"Gừ..."
Con hổ hét thảm lên, dù cho nó là dị thú Huyền Cốt Hổ, cũng không thể chống lại được vũ khí chiến tranh của con người, lúc này đã ngã nhào xuống đất.
Mấy cây Kình Nỗ dài hơn một thước, mũi tên đâm sâu hơn một nửa vào cơ thể của con hổ, máu tươi chảy xuôi xuống, trong chớp mắt đã nhuộm đỏ lớp tuyết trắng dưới cơ thể của nó.
""Gừ... Gừ..."
Tiếng gầm gừ phẫn nộ, lần nữa từ trong hang núi vang lên.
Một bóng đen xuất hiện, làm cho bụi tuyết văng khắp nơi, một con hổ lớn từ trong hang động phóng ra, gầm to rồi phóng vào rừng.
"Súc sinh này được!"
Thân Độc run lên, hắn cũng không rút đao, mà trực tiếp nhảy lên, giơ chưởng đánh về phía con hổ kia.
"Rầm!"
Mãnh hổ bị đánh ngay đầu dẫn đến choáng váng, nó loạng choạng giữ lại thăng bằng, mà Thân Độc thì thân thể như sợi bông vậy, bay về phía sau, đáp trên một ngọn cây gần đó.
Hắn đã tu luyện Mãng Viên Công tới đại thành, nên mới có thể lấy thân thể cứng đối cứng với con hổ mà không rơi vào thế hạ phong!
Cùng lúc đó, Chu gia huynh đệ cũng bắt đầu hành động, vào thẳng tới cái hang kia, bọn họ cầm Kình Nỗ trong tay, bay vào bên trong, đầu tiên là bắn nỏ liên tục vào bên trong, mấy cây Kình Nỗ liên tục chui vào hang núi.
Sau đó là cầm Quỷ Đầu Đao lên, hai huynh đệ một trái một phải, giống như hình với bóng, đồng thời nhảy vào trong hang, tìm kiếm tên tội nô Hắc Hổ kia.
Đồng Bá Vũ ngay lập tức đi theo Chu gia huynh đệ, mang theo trường thương trợ trận, đảm bảo không xảy ra sai sót gì.
Đám người phân công rõ ràng, chỉ cần tên tội nô Hắc Hổ có ở trong đấy, thì sẽ không thể chạy thoát được!
"Bắt lấy nó!"
Vương Thất mang theo côn bổng từ trong rừng cây chạy ra, rống to lên, một tấm lưới khổng lồ đã được bốn người quăng ra, trùm về phía con hổ đang bị thương kia.
"Gừ... Gừ..."
Mặc dù hổ được gọi là Bách Thú Chi Vương, nhưng lúc này trong tiếng kêu của nó lại có phần bi thương.
Tôn Hằng cũng không động thủ, xem ra, cũng không cần hắn phải ra tay.
Sự chú ý của hắn, đều thả trên người của Thân Độc.
Lúc nãy Thân Độc một mình chiến đấu với Mãnh hổ, không xuất ra toàn lực, nhưng vẫn chiếm ưu thế.
Chỉ thấy thân ảnh của hắn bay lơ lửng, chưởng ảnh tung bay, nhìn như không có lực gì cả, nhưng một khi rơi vào người của một con hổ nặng mấy trăm cân, lại làm cho thân hình của nó run lên, những nơi mà chưởng rơi xuống thì biến dạng.
Sơn Hà Chưởng!
"Thân huynh!"
Nhìn thấy con hổ này sắp bị Thân Độc kết liễu, thì bên trong động truyền lên tiếng hét to của Đồng Bá Vũ: "Đừng vội giết nó, tên tội nô không có ở nơi này, để nó còn sống dẫn chúng ta đi tìm hắn."
"Hả?"
Mặc dù sát ý của Thân Độc đang thịnh, nhưng nghe vậy thì nhíu mày, cũng không tiếp tục đánh xuống, mà hai tay của hắn đẩy ra, con Huyền Cốt Hổ liền hét thảm mà bay ra xa.
Đợi tới lúc nó đứng dậy, nó bất chấp mọi thứ, bốn chân bới đất, chạy về phía đỉnh núi.
Nhưng mà thân thể của nó đã bị thương nặng, tốc độ cũng không nhanh.
"Đi, đuổi theo nó!"
Sau bữa tiệc, Thân Độc mặt đầy men đi đến mấy người Tôn Hằng, sắp xếp lần lên núi này.
Vượt quá dự kiến của Tôn Hằng, lần này lên núi, là một lần hành động lớn.
Lên núi không chỉ có mình và người của Đồng gia, Thân Độc cũng đi theo cùng, mà hắn còn tuyển thêm mấy người ở doanh địa này.
"Toàn thân của Huyền Cốt Hổ đều là thứ lắm tiền, cho dù chết, cũng có giá ít nhất một trăm lượng bạc trắng. Nhất là chuyện này liên quan tới việc buôn bán của tiệm thuốc chúng ta, rất quan trọng.
Thân Độc khẽ vuốt râu, giải thích: "Lần lên núi này, Đồng huynh đã hứa là sẽ chia một con Huyền Cốt Hổ cho chúng ta, nhưng phải cam đoan là giúp bọn họ bắt thành công tên tội nô."
"Các ngươi cũng đừng cảm thấy là chúng ta đang chiếm lợi trong chuyện này. Khoảng thời gian này bọn họ cũng đều phái người lên núi thăm dò, nhưng rất tiếc là không tìm thấy gì cả."
Tôn Hằng gật đầu, tuy nói bây giờ tuyết đã rơi kín núi rồi, dấu vết hoạt động của mãnh thú rất dễ dàng phát hiện.
Nhưng cũng vì vậy, những người muốn lên núi để săn thú cũng không nhiều, nhất là tiến vào núi để săn hổ, e là chỉ có đám người của tiện thuốc Mai Sơn mới có can đảm như vậy.
Với lại, Huyền Cốt Hổ cũng không phải là thú rừng bình thường, săn hổ không thành công còn bị hổ cắn lại, chuyện này không bất ngờ chút nào.
"Không biết chúng ta cần đi bao nhiêu người?"
"Mười mấy a!"
Thân Độc nằm ở trên ghế, buông lỏng thân thể: "Gọi mấy đứa lo việc chăm sóc đoàn người, còn lại tuyển những tên có kinh nghiệm đi là được. Đúng rồi, chuyện này ngươi không cần lo, cứ để Vương Thất đi xử lý là được."
Tôn Hằng ngẩng đầu, cùng với Vương Thất liếc nhau, sau đó cùng cúi đầu nói: "Vâng!"
...
Ngày thứ hai, đoàn người tiến hành điểm danh một chút, sau đó liền đi vào núi sâu.
Nhóm người của Đồng gia tuy chỉ có ba người, nhưng cả ba đều là cao thủ, Đồng Bá Vũ thì không cần phải nói, thân thể cường hãn, cũng đã từng thử tiến vào cảnh giới nội khí nhưng không thành công.
Còn Chu gia huynh đệ nếu như đơn đả độc đấu, cũng có thể so với Hoàng Lân, nếu như hai người liên thủ, săn hổ là chuyện không quá khó.
Còn ở bên tiệm thuốc, ngoại trừ Thân Độc, Tôn Hằng, Vương Thất, hắn còn lựa chọn thêm một nhóm người nữa, trong đó có cả Nhị Nha.
"Tôn sư huynh."
Lo lắng việc Nhị Nha đi cùng khiến Tôn Hằng không vui, nên Vương Thất đã sớm giải thích: "Nhị Nha sư muội tự mình muốn đi. Hơn nữa, Màng Viên Kính của nàng cũng đã tu luyện tới nhập môn, cũng sẽ không phát sinh nguy hiểm gì cả."
Dưới sự hướng dẫn mỗi tháng một lần của Tôn Hằng, Nhị Nha từ hai năm trước đã tu luyện Mãng Viên Kính đến nhập môn, thể trạng cũng không chênh lệch với người khác lắm.
Tôn Hằng nghe vậy cũng gật gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Thời gian này mà lội tuyết đi sâu vào núi, dù cho một đám người bọn họ đều là cao thủ, không thì cũng là những người đi rừng lâu năm, nhưng đi trên con đường đã bị tuyết phủ trắng như vậy, hành trình vẫn không nhanh được.
Mãi cho đến sáng ngày thứ tư, ở dưới chân núi Thiên Nhận Phong, một vị lão thợ săn phát hiện được dấu vết móng chân của Huyền Cốt Hổ.
Dấu móng chân của Huyền Cốt Hổ khác hắn những thú rừng khác, nên nhìn vào là biết ngay.
"Vậy mà hắn vẫn còn dám ở nơi này?"
Đồng Bá Vũ vuốt trường thương của mình, nhìn vết hổ cào ở trên tuyết rồi cười lạnh: "Như vậy, thì đơn giản rồi!"
Đối với bọn họ, việc phiền nhất là tìm kiếm tội nô, tìm tung tích của mãnh hổ, còn việc bắt người, săn hổ, lại là chuyện bình thường.
Theo lý mà nói, nếu như Hắc Hổ để lộ tung tích ở Thiên Nhận Phong, thì rất ít khả năng hắn dám ở lại nơi này.
Đáng tiếc, Hắc Hổ đã sớm chết trong tay của Tôn Hằng, hai con hổ không có linh tính cũng không được ai điều khiển, nên không biết cách rời khỏi nơi này.
"Chuẩn bị cho tốt vào!"
Thân Độc khoác áo lông chồn, bên hông mang theo hai loan đao, nhìn về đám người phía sau mà xua tay nói, đám người bọn hắn đã chuẩn bị tốt túi lưới và những vật dụng cần thiết để săn hổ.
"Cẩn thận một chút, từ từ mà đi thôi!"
Đồng Bá Vũ cầm trường thương lên: "Hai con Huyền Cốt Hổ này rất tình cảm với chủ nhân của nó, chỉ cần bắt hắn, thì sẽ không sợ chúng nó chạy trốn!"
"Thân huynh, khinh công của ngươi tốt hơn của ta nhiều, nếu như tí nữa tên tội nô của chúng ta mà muốn chạy trốn, thì làm phiền ngươi động thủ bắt hắn lại!"
"Ừ!"
Thân Độc gật đầu, phủi đi những bông tuyết trên đầu, nghiêm mặt nói: "Đồng huynh cứ yên tâm, chỉ cần phát hiện được, thì hắn tuyệt đối không trốn được!"
"Tóo."
Đồng Bá Vũ hít sâu, vung tay lên: "Xuất phát!"
Lập tức, đám người như ngừng thở, dưới sự hướng dẫn của hai vị lão thợ săn, dựa theo dấu chân hổ, đi thẳng lên núi.
Tuyết trắng phủ khắp núi, tung tích của hổ đã ở trước mặt, chưa tới nửa canh giờ, đám người dựa theo dấu vết của con hổ đi đến một cái hang núi.
"Lưu Tam."
Thân Độc nhìn về phía một người ở sau lưng nói: "Ngươi đi đi, đem chúng dẫn ra."
Lưu Tam là một vị trung niên có dáng người gầy còm, da bọc xương, nhìn vào tưởng như một trận gió lớn liền có thể thổi bay hắn vậy, nhưng thân pháp của hắn lại cực kỳ linh hoạt.
"Vâng."
Lưu Tam gật đầu, hắn nắm chặt dao săn trong tay, cẩn thận từng li từng tí đi ra rừng cây, đi thẳng tới hang động cách đấy không xa.
"Phập… Phập…"
Hắn không có kêu to để dụ hổ ra, mà trước tiên đem những cây gỗ đã được vuốt nhọn cắm xuống dưới mặt đất.
Động tác của hắn rất lưu loát, chỉ một lát, thì trước người của hắn đã có tám cây gỗ cắm thẳng lên trời.
"Gào…"
Tiếng gào to từ trong hang động truyền ra, động tĩnh của Lưu Tam đã đem con mãnh hổ dụ ra ngoài.
Đường vân màu đen, con ngươi màu vàng, ở giữa trán còn có một chữ Vương lớn, miệng dính đầy máu, ria mép giống như kim thép vậy.
Con hổ này ung dung đi ra, ánh mắt sáng lên, có lẽ bởi vì mùa đông giá rét, nên đồ ăn hạn chế lại, khiến cho nó ốm hơn so với mấy tháng trước, nhưng không có chủ nhân, cũng làm thú tính nguyên thủy của nó được kích phát ra.
Con Huyền Cốt Hổ này, uy vũ và dữ tợn, nhìn vào không nghĩ tới nó đã từng là một súc vật được người ta nuôi nhốt.
"Gầm..."
Một tiếng gầm điên cuồng rống lên, hai chân trước của con Huyền Cốt Hổ này nhún nhẹ một cái, thân hình to lớn của nó trong chớp mắt đã lao tới trước mặt Lưu Tam, cái đuôi như cây roi vậy, vung vẩy khiến cho những mảng tuyết bay tung tóe, sau đó con hổ đột nhiên vặn người xoay lại, những cây gỗ trước mặt Lưu Tam bị nó quét bay hết.
Miệng hổ há ra, hướng về phía cổ của Lưu Tam mà cắn.
"Bắn tên!"
""Coong..."
"Coong..."
Hơn mười cây Kình Nỗ, hóa thành từng vệt đen, xé rách hư không, bắn về phía mãnh hổ.
"Phốc..."
"Gừ..."
Con hổ hét thảm lên, dù cho nó là dị thú Huyền Cốt Hổ, cũng không thể chống lại được vũ khí chiến tranh của con người, lúc này đã ngã nhào xuống đất.
Mấy cây Kình Nỗ dài hơn một thước, mũi tên đâm sâu hơn một nửa vào cơ thể của con hổ, máu tươi chảy xuôi xuống, trong chớp mắt đã nhuộm đỏ lớp tuyết trắng dưới cơ thể của nó.
""Gừ... Gừ..."
Tiếng gầm gừ phẫn nộ, lần nữa từ trong hang núi vang lên.
Một bóng đen xuất hiện, làm cho bụi tuyết văng khắp nơi, một con hổ lớn từ trong hang động phóng ra, gầm to rồi phóng vào rừng.
"Súc sinh này được!"
Thân Độc run lên, hắn cũng không rút đao, mà trực tiếp nhảy lên, giơ chưởng đánh về phía con hổ kia.
"Rầm!"
Mãnh hổ bị đánh ngay đầu dẫn đến choáng váng, nó loạng choạng giữ lại thăng bằng, mà Thân Độc thì thân thể như sợi bông vậy, bay về phía sau, đáp trên một ngọn cây gần đó.
Hắn đã tu luyện Mãng Viên Công tới đại thành, nên mới có thể lấy thân thể cứng đối cứng với con hổ mà không rơi vào thế hạ phong!
Cùng lúc đó, Chu gia huynh đệ cũng bắt đầu hành động, vào thẳng tới cái hang kia, bọn họ cầm Kình Nỗ trong tay, bay vào bên trong, đầu tiên là bắn nỏ liên tục vào bên trong, mấy cây Kình Nỗ liên tục chui vào hang núi.
Sau đó là cầm Quỷ Đầu Đao lên, hai huynh đệ một trái một phải, giống như hình với bóng, đồng thời nhảy vào trong hang, tìm kiếm tên tội nô Hắc Hổ kia.
Đồng Bá Vũ ngay lập tức đi theo Chu gia huynh đệ, mang theo trường thương trợ trận, đảm bảo không xảy ra sai sót gì.
Đám người phân công rõ ràng, chỉ cần tên tội nô Hắc Hổ có ở trong đấy, thì sẽ không thể chạy thoát được!
"Bắt lấy nó!"
Vương Thất mang theo côn bổng từ trong rừng cây chạy ra, rống to lên, một tấm lưới khổng lồ đã được bốn người quăng ra, trùm về phía con hổ đang bị thương kia.
"Gừ... Gừ..."
Mặc dù hổ được gọi là Bách Thú Chi Vương, nhưng lúc này trong tiếng kêu của nó lại có phần bi thương.
Tôn Hằng cũng không động thủ, xem ra, cũng không cần hắn phải ra tay.
Sự chú ý của hắn, đều thả trên người của Thân Độc.
Lúc nãy Thân Độc một mình chiến đấu với Mãnh hổ, không xuất ra toàn lực, nhưng vẫn chiếm ưu thế.
Chỉ thấy thân ảnh của hắn bay lơ lửng, chưởng ảnh tung bay, nhìn như không có lực gì cả, nhưng một khi rơi vào người của một con hổ nặng mấy trăm cân, lại làm cho thân hình của nó run lên, những nơi mà chưởng rơi xuống thì biến dạng.
Sơn Hà Chưởng!
"Thân huynh!"
Nhìn thấy con hổ này sắp bị Thân Độc kết liễu, thì bên trong động truyền lên tiếng hét to của Đồng Bá Vũ: "Đừng vội giết nó, tên tội nô không có ở nơi này, để nó còn sống dẫn chúng ta đi tìm hắn."
"Hả?"
Mặc dù sát ý của Thân Độc đang thịnh, nhưng nghe vậy thì nhíu mày, cũng không tiếp tục đánh xuống, mà hai tay của hắn đẩy ra, con Huyền Cốt Hổ liền hét thảm mà bay ra xa.
Đợi tới lúc nó đứng dậy, nó bất chấp mọi thứ, bốn chân bới đất, chạy về phía đỉnh núi.
Nhưng mà thân thể của nó đã bị thương nặng, tốc độ cũng không nhanh.
"Đi, đuổi theo nó!"
Bình luận facebook