Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-48
Quyển 1 - Chương 48: Thập tam hoành luyện
Hai mắt của Thân Độc trừng lên, cơ thể trở nên co quắp, dần dần tắt thở.
Mà tình trạng hiện tại của Tôn Hằng cũng không tốt lắm, vì muốn loại bỏ hoàn toàn độc tố, nên da thịt ở hai cánh tay hắn không còn nguyên vẹn nữa, thậm chí nhiều nơi còn lộ ra cả xương trắng. Hơn nữa, bởi vì lần bạo phát dùng lực cực hạn khi nãy đã làm cho cơ thể của hắn chịu tổn thương nghiêm trọng.
Ngồi xổm xuống, thở hổn hển nửa ngày, lúc này Tôn Hằng mới có thể khôi phục được một ít sứcm mạnh.
Đầu tiên hắn kiểm tra thi thể của Thân Độc.
Người không có tiền của phi nghĩa thì sẽ không giàu, đạo lý này hắn đã hiểu từ mấy năm trước rồi.
Đáng tiếc là, trên thi thể của Thân Độc cũng không có vật gì giá trị, chỉ vỏn vẹn có một khối ngọc nhưng cũng không thể để lộ cho người khác biết, tuy nhiên hắn vẫn quyết định mang thứ này đi.
Ngược lại trên thi thể của Đồng Bá Vũ, có một tấm ngân phiếu, và thêm năm mươi lượng bạc.
Nhưng điều này có gì đó rất kỳ quái.
Tại sao Thân Độc không có đi vơ vét đồ trên thi thể của Đồng Bá Vũ, mà lại đi đốt đồ vật trong phòng?
Trừ khi đồ vật ở trong phòng quan trọng hơn những thứ này!
Tôn Hằng nhíu mày, thu hồi ngân phiếu lại rồi xoay người trở vào trong nhà.
Khối vải đang bị đốt trong lò lửa chắc hẳn có chất lượng khá tốt, bởi vì cho tới bây giờ mà vẫn chưa cháy hết. Nhưng khi Tôn Hằng lấy tấm vải đó ra thì đã không còn thấy gì ở trên đó nữa, sờ nhẹ vài cái, tấm vải đã lập tức biến thành vô số mảnh vụn.
"Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?"
Tuy không biết lý do là gì, nhưng chắc chắn là rất quan trọng!
Vì bí mật này, bọn Sơn phỉ ngay cả người đi đường cũng không buông tha, còn Thân Độc thì cũng phản bội bạn thân mấy chục năm của mình.
Tôn Hằng rơi vào trầm tư, hắn bắt đầu lục lọi những thứ ở trong phòng lên.
Không có phát hiện thêm gì cả!
Có lẽ các đồ vật ghi lại những bí mật này, sớm đã bị Thân Độc thiêu rụi rồi.
Nhưng Tôn Hằng vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục qua gian phòng khác để lục soát, cho dù không tìm được bí mật thì ắt cũng có thể thu thập thêm gì đó!
Gian phòng gỗ mà hắn lục soát tiếp theo không có lịch sự trang nhã như gian phòng vừa nãy, tất cả những thứ trong phòng đều rất thô sơ.
Mùi rượu chất lượng kém xộc thẳng vào mũi, không biết nó đã bị bỏ quên bao lâu, làm cho khắp gian phòng này đều tỏa ra một mùi rất kỳ quái.
Trên vách trường, treo hai cái giá đỡ lưỡi rìu, bởi vì rất lâu không được quét dọn, nên khiến cho bụi bẩn đóng thành lớp dày quanh lưỡi rìu, tạo thành hai dấu rìu trên tường gỗ.
Tôn Hằng lục tung căn phòng này, cuối cùng, hắn cũng tìm được một thứ đồ tốt.
Ở trước mặt của hắn là một cái hộp gỗ tinh xảo, chiều dài chiều rộng khoảng một xích (0.33m), trên hộp gỗ còn có một bức phù điêu rất tinh xảo, không quá lớn nhưng lại tạo cảm giác lắng đọng mạnh mẽ.
"Rắc..."
Mở hộp gỗ ra, một màu vàng óng ánh truyền thẳng vào mắt, kèm theo đó là một ít quầng sáng màu trắng bạc.
Là hoàng kim, từng thỏi hoàng kim nặng tầm mười lượng vàng!
Đếm sơ qua thì có khoảng hơn hai mươi thỏi!
Ngoài những thỏi hoàng kim này ra, còn có không ít bạc trắng. Chỉ một cái rương nhỏ này thôi, nhưng tổng giá trị e là không dưới bốn hoặc năm trăm lượng bạc trắng.
Vàng bạc đúng là có khả năng mê hoặc tâm trí con người, Tôn Hằng cũng không ngoại lệ, hô hấp của hắn sớm đã trở nên trì trệ, phản ứng cũng theo đó mà chậm đi nửa nhịp.
"Lách cách..."
Hắn lấy tay phủi nhẹ, âm thanh vàng bạc va chạm vào nhau, dù cho những âm thanh này rất lộn xộn, nhưng truyền vào tai thì lại như âm thanh mỹ diệu tuyệt vời của thiên nhiên vậy, khiến cho người nghe mê say.
"Tiền, đúng là đồ tốt nha!"
Thở dài một cái thật sâu, Tôn Hằng lấy lại bình tĩnh, bỗng hắn phát hiện ra ở dưới đống vàng bạc này, còn có một vật gì đó bị che giấu.
Hắn vươn tay xuống đáy rương, chậm rãi rút từ phía dưới ra một quyển sách được buộc chặt bằng một sợi dây đỏ.
Chất liệu của quyển sách này không mỏng như những loại giấy thông thường, chạm vào cảm thấy rất mềm mại nhưng vẫn dẻo dai.
Gỡ sợi dây xuống, Tôn Hằng nhẹ nhàng lật quyển sách ra. Nâng sách trong tay, bốn ký tự lớn liền đập vào mắt của hắn.
Thập Tam Hoành Luyện!
"Hít…"
Hô hấp của Tôn Hằng trở nên chậm lại, cơ thể đột nhiên kéo căng.
Bởi vì kích động, khí huyết trong cơ thể của hắn không thể khống chế được mà lưu thông mạnh, thậm chí còn làm cho cánh tay cầm sách của hắn run rẩy nhẹ.
Sự hấp dẫn của võ học bí tịch, đối với Tôn Hằng, còn hơn rất nhiều so với vàng bạc!
Hắn rất nhanh trải quyển sách ra, những chữ viết khá nhỏ, rậm rạp chằng chịt, xem lẫn còn có khoảng mười mấy hình vẽ. Mọi thứ đều hiện ra trước mắt của hắn.
Quyển sách này không lớn.
Trải ra hết thì chỉ tầm nửa mét, mà chữ ở trên đó thì có hơn mấy ngàn chữ.
Tôn Hằng đem quyển sách trải lên bàn gỗ, xem sơ lược qua một lần.
Đây là một môn ngạnh công luyện thể!
Không giống như Mãng Viên Kính chỉ đơn giản là giúp cường tráng thân thể, môn ngạnh công này, không những có thể cường tráng thân thể, mà còn có thể nâng cao khả năng đỡ đòn của người học.
Đến cuối cùng, thậm chí có thể khiến thân thể vững chắc như sắt thép, không ngại đao đâm kiếm chém, ngay cả lửa thiêu cũng không sợ nữa!
Mà tên đại hán thực lực khủng bố kia, rõ ràng chính là tu luyện môn công phu này, thân thể của hắn quá cường hãn, cường hãn đến mức không thể tin được!
"Xoạt…"
Đôi mắt của Tôn Hằng khẽ kích động, nhanh chóng gấp quyển sách này lại, rồi tiếp tục qua gian phòng khác để lục soát.
Gian phòng tiếp theo cũng không có đồ gì tốt cả.
Bởi vì ở chốn rừng núi này, có vàng bạc cũng không dùng được, chỉ có một ít da thú, nhưng những thứ này đối với Tôn Hằng, sớm đã không còn sức hấp dẫn nữa rồi.
"Cộp…"
Bước chân của Tôn Hằng đột nhiên dừng lại, hắn đứng ngay trước căn nhà gỗ đầu tiên.
Không đúng!
Hai mắt hắn khẽ nhíu lại, trong lòng nổi lên nghi vấn.
Bên trong căn phòng này bài trí rất lịch sự trang nhã, mà lại còn nằm ở giữa, được các căn phòng khác quây quanh, theo lý mà nói, thì đây hẳn là nơi ở của người có quyền lực nhất.
Mà gian phòng của tên đại hán kia thì ở bên trái gian phòng này, còn gian phòng của người dùng Thiên Ưng Trảo thì lại ở phía bên phải gian phòng này.
Chẳng lẽ, người ở căn phòng này, địa vị còn cao hơn cả hai người kia sao?
Nhưng mà hôm nay, người này lại không có lộ diện!
Hay nói chính xác hơn là, ở đây vẫn còn có một đại nhân vật chưa xuất hiện.
Hơn nữa, thực lực của người này, rất có thể mạnh hơn cả tên đại hán kia!
"Phải nhanh rời khỏi đây thôi!"
Với những suy luận này, rốt cuộc Tôn Hằng cũng không thể duy trì được tâm trạng nhẹ nhõm ban nãy nữa.
Hắn bước nhanh vào gian phòng, tìm tới bếp lò để đốt một bó đuốc, rồi nhanh chóng đem những gian phòng xung quanh đốt hết.
Sau đó đem thi thể của Thân Độc, Đồng Bá Vũ kéo vào trong đám cháy kia. Tôn Hằng kiểm tra xung quanh, đảm bảo không lưu lại dấu vết gì, sau đó mới cầm theo hộp gỗ, vội vàng chạy về phía xa.
Dù cho tất cả chỉ là suy đoán, nhưng nơi này cũng không tiện nán lại lâu, trước nhất cứ nên rời đi đã!
"Rầm rầm..."
Nhánh cây va loạn vào nhau, những bông tuyết bay tán loạn.
Tôn Hằng dốc hết thể lực, nhanh chóng chạy vào sâu trong rừng, cả người hắn như con báo săn vậy, chạy nhảy như bay.
"Ai?"
Chạy được một lúc, Tôn Hằng đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào những cây tuyết tùng cách hắn không xa.
"Tôn... Tôn Đại Ca!"
Cây tuyết tùng kia khẽ lung lay, một bóng người nhút nhát e lệ chậm rãi nhú đầu ra, Nhị Nha vẻ mặt có chút kinh sợ mà trả lời.
"Là ngươi!"
Tôn Hằng ngẩn người, sau đó thở dài: "Tại sao ngươi lại ở đây! Không phải ta kêu ngươi chạy xuống núi sao?"
"Ta... Ta..."
Nhị Nha mân mê khóe miệng, hai tay đan vào nhau, không biết nên nói gì.
"Được rồi."
Tôn Hằng xua tay: "Chúng ta đi thôi!"
"Tôn Đại Ca!"
Nhị Nha vội vàng tiến lên hai bước, cánh tay ra hiệu nói: "Ta… Ta phát hiện được một thứ."
"Hả!"
Tôn Hằng sững sờ: "Vật gì?"
"Ta cũng không biết."
Nhị Nha lắc đầu: "Nhưng mà, nhìn nó vô cùng... vô cùng thần kỳ!"
"Thần kỳ?"
Hai mắt Tôn Hằng khẽ động: "Đi, dẫn ta đi xem thử."
"Được!"
Nhị Nha liên tục gật đầu, vẻ mặt tò mò chỉ hộp gỗ trong tay Tôn Hằng: "Tôn Đại Ca, tay ngươi đang cầm cái gì thế?"
"Ta vừa lục được ở trong người một tên Sơn Phỉ."
Tôn Hằng sắc mặt không thay đổi, thanh âm của hắn trở nên nghiêm túc: "Chuyện này đừng nói với người khác."
"Tôn Đại Ca yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác đâu."
Nhị Nha gật đầu, sau đó lại mở miệng hỏi: "Tôn Đại Ca, ngươi có thấy Thân sư phó không? Bọn họ có trốn ra được không?"
"Không thấy."
Tôn Hằng mặt không đổi sắc, hắn bước theo Nhị Nha: "Thân sư phó võ nghệ cao cường, chắc là không có việc gì đâu."
Nhị Nha giật giật hai mắt, liếc nhìn Tôn Hằng một cái, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Một lát sau, hai người đến một vách núi.
Nhị Nha kéo một mảng dây leo qua, lộ ra một cái hang động đen kịt, ở cửa hang động này, còn có lưu lại một chút máu tươi.
Tôn Hằng ngoài ý muốn quay sang nhìn Nhị Nha, trên người của nàng không có vết thương, vậy chắc người đổ máu chính là đối thủ của nàng.
Gạt theo dây leo ra, hai người tiến vào hang động, đi một đoạn không xa thì bọn họ dừng bước, ngơ ngác nhìn về một cây trúc đang phát sáng ra ánh sáng màu vàng.
"Đây là cái gì?"
"Không biết."
Hai mắt của Thân Độc trừng lên, cơ thể trở nên co quắp, dần dần tắt thở.
Mà tình trạng hiện tại của Tôn Hằng cũng không tốt lắm, vì muốn loại bỏ hoàn toàn độc tố, nên da thịt ở hai cánh tay hắn không còn nguyên vẹn nữa, thậm chí nhiều nơi còn lộ ra cả xương trắng. Hơn nữa, bởi vì lần bạo phát dùng lực cực hạn khi nãy đã làm cho cơ thể của hắn chịu tổn thương nghiêm trọng.
Ngồi xổm xuống, thở hổn hển nửa ngày, lúc này Tôn Hằng mới có thể khôi phục được một ít sứcm mạnh.
Đầu tiên hắn kiểm tra thi thể của Thân Độc.
Người không có tiền của phi nghĩa thì sẽ không giàu, đạo lý này hắn đã hiểu từ mấy năm trước rồi.
Đáng tiếc là, trên thi thể của Thân Độc cũng không có vật gì giá trị, chỉ vỏn vẹn có một khối ngọc nhưng cũng không thể để lộ cho người khác biết, tuy nhiên hắn vẫn quyết định mang thứ này đi.
Ngược lại trên thi thể của Đồng Bá Vũ, có một tấm ngân phiếu, và thêm năm mươi lượng bạc.
Nhưng điều này có gì đó rất kỳ quái.
Tại sao Thân Độc không có đi vơ vét đồ trên thi thể của Đồng Bá Vũ, mà lại đi đốt đồ vật trong phòng?
Trừ khi đồ vật ở trong phòng quan trọng hơn những thứ này!
Tôn Hằng nhíu mày, thu hồi ngân phiếu lại rồi xoay người trở vào trong nhà.
Khối vải đang bị đốt trong lò lửa chắc hẳn có chất lượng khá tốt, bởi vì cho tới bây giờ mà vẫn chưa cháy hết. Nhưng khi Tôn Hằng lấy tấm vải đó ra thì đã không còn thấy gì ở trên đó nữa, sờ nhẹ vài cái, tấm vải đã lập tức biến thành vô số mảnh vụn.
"Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?"
Tuy không biết lý do là gì, nhưng chắc chắn là rất quan trọng!
Vì bí mật này, bọn Sơn phỉ ngay cả người đi đường cũng không buông tha, còn Thân Độc thì cũng phản bội bạn thân mấy chục năm của mình.
Tôn Hằng rơi vào trầm tư, hắn bắt đầu lục lọi những thứ ở trong phòng lên.
Không có phát hiện thêm gì cả!
Có lẽ các đồ vật ghi lại những bí mật này, sớm đã bị Thân Độc thiêu rụi rồi.
Nhưng Tôn Hằng vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục qua gian phòng khác để lục soát, cho dù không tìm được bí mật thì ắt cũng có thể thu thập thêm gì đó!
Gian phòng gỗ mà hắn lục soát tiếp theo không có lịch sự trang nhã như gian phòng vừa nãy, tất cả những thứ trong phòng đều rất thô sơ.
Mùi rượu chất lượng kém xộc thẳng vào mũi, không biết nó đã bị bỏ quên bao lâu, làm cho khắp gian phòng này đều tỏa ra một mùi rất kỳ quái.
Trên vách trường, treo hai cái giá đỡ lưỡi rìu, bởi vì rất lâu không được quét dọn, nên khiến cho bụi bẩn đóng thành lớp dày quanh lưỡi rìu, tạo thành hai dấu rìu trên tường gỗ.
Tôn Hằng lục tung căn phòng này, cuối cùng, hắn cũng tìm được một thứ đồ tốt.
Ở trước mặt của hắn là một cái hộp gỗ tinh xảo, chiều dài chiều rộng khoảng một xích (0.33m), trên hộp gỗ còn có một bức phù điêu rất tinh xảo, không quá lớn nhưng lại tạo cảm giác lắng đọng mạnh mẽ.
"Rắc..."
Mở hộp gỗ ra, một màu vàng óng ánh truyền thẳng vào mắt, kèm theo đó là một ít quầng sáng màu trắng bạc.
Là hoàng kim, từng thỏi hoàng kim nặng tầm mười lượng vàng!
Đếm sơ qua thì có khoảng hơn hai mươi thỏi!
Ngoài những thỏi hoàng kim này ra, còn có không ít bạc trắng. Chỉ một cái rương nhỏ này thôi, nhưng tổng giá trị e là không dưới bốn hoặc năm trăm lượng bạc trắng.
Vàng bạc đúng là có khả năng mê hoặc tâm trí con người, Tôn Hằng cũng không ngoại lệ, hô hấp của hắn sớm đã trở nên trì trệ, phản ứng cũng theo đó mà chậm đi nửa nhịp.
"Lách cách..."
Hắn lấy tay phủi nhẹ, âm thanh vàng bạc va chạm vào nhau, dù cho những âm thanh này rất lộn xộn, nhưng truyền vào tai thì lại như âm thanh mỹ diệu tuyệt vời của thiên nhiên vậy, khiến cho người nghe mê say.
"Tiền, đúng là đồ tốt nha!"
Thở dài một cái thật sâu, Tôn Hằng lấy lại bình tĩnh, bỗng hắn phát hiện ra ở dưới đống vàng bạc này, còn có một vật gì đó bị che giấu.
Hắn vươn tay xuống đáy rương, chậm rãi rút từ phía dưới ra một quyển sách được buộc chặt bằng một sợi dây đỏ.
Chất liệu của quyển sách này không mỏng như những loại giấy thông thường, chạm vào cảm thấy rất mềm mại nhưng vẫn dẻo dai.
Gỡ sợi dây xuống, Tôn Hằng nhẹ nhàng lật quyển sách ra. Nâng sách trong tay, bốn ký tự lớn liền đập vào mắt của hắn.
Thập Tam Hoành Luyện!
"Hít…"
Hô hấp của Tôn Hằng trở nên chậm lại, cơ thể đột nhiên kéo căng.
Bởi vì kích động, khí huyết trong cơ thể của hắn không thể khống chế được mà lưu thông mạnh, thậm chí còn làm cho cánh tay cầm sách của hắn run rẩy nhẹ.
Sự hấp dẫn của võ học bí tịch, đối với Tôn Hằng, còn hơn rất nhiều so với vàng bạc!
Hắn rất nhanh trải quyển sách ra, những chữ viết khá nhỏ, rậm rạp chằng chịt, xem lẫn còn có khoảng mười mấy hình vẽ. Mọi thứ đều hiện ra trước mắt của hắn.
Quyển sách này không lớn.
Trải ra hết thì chỉ tầm nửa mét, mà chữ ở trên đó thì có hơn mấy ngàn chữ.
Tôn Hằng đem quyển sách trải lên bàn gỗ, xem sơ lược qua một lần.
Đây là một môn ngạnh công luyện thể!
Không giống như Mãng Viên Kính chỉ đơn giản là giúp cường tráng thân thể, môn ngạnh công này, không những có thể cường tráng thân thể, mà còn có thể nâng cao khả năng đỡ đòn của người học.
Đến cuối cùng, thậm chí có thể khiến thân thể vững chắc như sắt thép, không ngại đao đâm kiếm chém, ngay cả lửa thiêu cũng không sợ nữa!
Mà tên đại hán thực lực khủng bố kia, rõ ràng chính là tu luyện môn công phu này, thân thể của hắn quá cường hãn, cường hãn đến mức không thể tin được!
"Xoạt…"
Đôi mắt của Tôn Hằng khẽ kích động, nhanh chóng gấp quyển sách này lại, rồi tiếp tục qua gian phòng khác để lục soát.
Gian phòng tiếp theo cũng không có đồ gì tốt cả.
Bởi vì ở chốn rừng núi này, có vàng bạc cũng không dùng được, chỉ có một ít da thú, nhưng những thứ này đối với Tôn Hằng, sớm đã không còn sức hấp dẫn nữa rồi.
"Cộp…"
Bước chân của Tôn Hằng đột nhiên dừng lại, hắn đứng ngay trước căn nhà gỗ đầu tiên.
Không đúng!
Hai mắt hắn khẽ nhíu lại, trong lòng nổi lên nghi vấn.
Bên trong căn phòng này bài trí rất lịch sự trang nhã, mà lại còn nằm ở giữa, được các căn phòng khác quây quanh, theo lý mà nói, thì đây hẳn là nơi ở của người có quyền lực nhất.
Mà gian phòng của tên đại hán kia thì ở bên trái gian phòng này, còn gian phòng của người dùng Thiên Ưng Trảo thì lại ở phía bên phải gian phòng này.
Chẳng lẽ, người ở căn phòng này, địa vị còn cao hơn cả hai người kia sao?
Nhưng mà hôm nay, người này lại không có lộ diện!
Hay nói chính xác hơn là, ở đây vẫn còn có một đại nhân vật chưa xuất hiện.
Hơn nữa, thực lực của người này, rất có thể mạnh hơn cả tên đại hán kia!
"Phải nhanh rời khỏi đây thôi!"
Với những suy luận này, rốt cuộc Tôn Hằng cũng không thể duy trì được tâm trạng nhẹ nhõm ban nãy nữa.
Hắn bước nhanh vào gian phòng, tìm tới bếp lò để đốt một bó đuốc, rồi nhanh chóng đem những gian phòng xung quanh đốt hết.
Sau đó đem thi thể của Thân Độc, Đồng Bá Vũ kéo vào trong đám cháy kia. Tôn Hằng kiểm tra xung quanh, đảm bảo không lưu lại dấu vết gì, sau đó mới cầm theo hộp gỗ, vội vàng chạy về phía xa.
Dù cho tất cả chỉ là suy đoán, nhưng nơi này cũng không tiện nán lại lâu, trước nhất cứ nên rời đi đã!
"Rầm rầm..."
Nhánh cây va loạn vào nhau, những bông tuyết bay tán loạn.
Tôn Hằng dốc hết thể lực, nhanh chóng chạy vào sâu trong rừng, cả người hắn như con báo săn vậy, chạy nhảy như bay.
"Ai?"
Chạy được một lúc, Tôn Hằng đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào những cây tuyết tùng cách hắn không xa.
"Tôn... Tôn Đại Ca!"
Cây tuyết tùng kia khẽ lung lay, một bóng người nhút nhát e lệ chậm rãi nhú đầu ra, Nhị Nha vẻ mặt có chút kinh sợ mà trả lời.
"Là ngươi!"
Tôn Hằng ngẩn người, sau đó thở dài: "Tại sao ngươi lại ở đây! Không phải ta kêu ngươi chạy xuống núi sao?"
"Ta... Ta..."
Nhị Nha mân mê khóe miệng, hai tay đan vào nhau, không biết nên nói gì.
"Được rồi."
Tôn Hằng xua tay: "Chúng ta đi thôi!"
"Tôn Đại Ca!"
Nhị Nha vội vàng tiến lên hai bước, cánh tay ra hiệu nói: "Ta… Ta phát hiện được một thứ."
"Hả!"
Tôn Hằng sững sờ: "Vật gì?"
"Ta cũng không biết."
Nhị Nha lắc đầu: "Nhưng mà, nhìn nó vô cùng... vô cùng thần kỳ!"
"Thần kỳ?"
Hai mắt Tôn Hằng khẽ động: "Đi, dẫn ta đi xem thử."
"Được!"
Nhị Nha liên tục gật đầu, vẻ mặt tò mò chỉ hộp gỗ trong tay Tôn Hằng: "Tôn Đại Ca, tay ngươi đang cầm cái gì thế?"
"Ta vừa lục được ở trong người một tên Sơn Phỉ."
Tôn Hằng sắc mặt không thay đổi, thanh âm của hắn trở nên nghiêm túc: "Chuyện này đừng nói với người khác."
"Tôn Đại Ca yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác đâu."
Nhị Nha gật đầu, sau đó lại mở miệng hỏi: "Tôn Đại Ca, ngươi có thấy Thân sư phó không? Bọn họ có trốn ra được không?"
"Không thấy."
Tôn Hằng mặt không đổi sắc, hắn bước theo Nhị Nha: "Thân sư phó võ nghệ cao cường, chắc là không có việc gì đâu."
Nhị Nha giật giật hai mắt, liếc nhìn Tôn Hằng một cái, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Một lát sau, hai người đến một vách núi.
Nhị Nha kéo một mảng dây leo qua, lộ ra một cái hang động đen kịt, ở cửa hang động này, còn có lưu lại một chút máu tươi.
Tôn Hằng ngoài ý muốn quay sang nhìn Nhị Nha, trên người của nàng không có vết thương, vậy chắc người đổ máu chính là đối thủ của nàng.
Gạt theo dây leo ra, hai người tiến vào hang động, đi một đoạn không xa thì bọn họ dừng bước, ngơ ngác nhìn về một cây trúc đang phát sáng ra ánh sáng màu vàng.
"Đây là cái gì?"
"Không biết."
Bình luận facebook