• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lý Vân Tiêu truyền kỳ (2 Viewers)

  • Chương 71-75

Chương 71: Hoàng cung thịnh yến (2)

Rất nhanh liền đến chạng vạng tối, trước cửa hoàng cung nối liền không dứt, đến đều là quốc gia trọng thần, trụ cột xã tắc.

Không ít học viên của Già Lam học viện cũng dồn dập tuỳ tùng đại nhân đến đây dự tiệc, mỗi một lần cung đình tiệc rượu, đều là thời cơ tốt cho những người này giao lưu cảm tình, rút ngắn ân tình.

– Vân thiếu?

Trần Chân cùng Hàn Bách đồng thời đến đây, gia tộc của bọn họ cũng là trọng thần quân đội. Bởi vì vẫn bất mãn thái độ của quốc vương đối với Lý gia, vì lẽ đó loại tiệc rượu cung đình này là cực nhỏ tham dự, chỉ phái một vài đệ tử đến đây ứng phó.

– Vân thiếu, mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu rồi?

Trần Chân tới chính là một quyền, mạnh mẽ nện ở trên bả vai Lý Vân Tiêu.

Hắn nhất thời biến sắc, kinh hãi nhìn nắm đấm sưng đỏ của mình, thất thanh nói:

– Vân thiếu, thân thể này của ngươi là xảy ra chuyện gì? Làm sao ngạnh như khối thép, tay ta cũng sưng lên!

Lý Vân Tiêu cười nhạt, từ trong giới chỉ lấy ra hai viên Trùng Nguyên Đan phân biệt đưa cho hai người nói:

– Hai viên Trùng Nguyên Đan này, các ngươi ăn vào có thể trực tiếp đột phá đến Võ sĩ.

Trần Chân không tin kêu lên:

– Làm sao có khả năng, ta mới vừa mở ra bốn đạo Mạch Luân mà thôi.

Hàn Bách cầm lấy Trùng Nguyên Đan liếc mắt nhìn, kinh ngạc nói:

– Đây thực sự là Trùng Nguyên Đan? Vân thiếu ngươi đừng gạt chúng ta. Trùng Nguyên Đan ta cũng xem qua, nhiều là màu xám trắng, có chút phẩm chất tuyệt hảo là nhũ bạch. Nào có trong suốt như pha lê.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Không ăn trả ta, đây chính là Trương Thanh Phàm đại sư luyện chế.

– Cái gì?

Hai người nhất thời giật nảy cả mình, vội vàng như bảo bối xem đi xem lại, sau đó cẩn thận từng li từng tí lấy ra hộp ngọc bỏ vào.

Hàn Bách đột nhiên thần bí nói:

– Vân thiếu, lần này đột nhiên Trương đại sư cùng Hứa đại sư tuyên bố bế quan, có phải là cùng ngươi có quan hệ?

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:

– Ồ? Bọn họ bế quan? Vì sao nói như vậy?

Trần Chân một trận té xỉu.

– Trời ạ, tin tức lớn như vậy ngươi lại không biết! Khoảng thời gian này ngươi chạy đi đâu rồi hả? Hai người bế quan thời gian vừa lúc công chúa khỏi bệnh, hơn nữa Trương đại sư lại cho ngươi Trùng Nguyên Đan, bằng vào chúng ta suy đoán, sẽ cùng ngươi có chút quan hệ.

Lý Vân Tiêu mỉm cười, Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn bế quan cũng hợp tình hợp lý. Ngày đó hắn đem các loại vấn đề khó mà hai người nhiều năm qua ứ đọng ở trong lòng, toàn bộ giải đáp từng cái. Hai người cũng cần thời gian dài đi tìm hiểu.

– Vân thiếu, chúng ta vào đi thôi. Người thật giống như đến gần đủ rồi.

Hàn Bách thúc giục.

– Ta đang chờ người.

– Chờ người? Ai vậy?

– Hừm, đến rồi.

Thật vất vả nhìn thấy bóng người tỷ đệ Mộng Vũ, mấy người đều sững sờ, Trần Chân nhìn chằm chằm Mộng Vũ trang phục rực rỡ hẳn lên, cau mày nói:

– Vị mỹ nữ này, thật giống như nhìn rất quen mắt?

Trang phục của Mộng Vũ cho mấy người cảm giác sáng ngời, trong ngày thường nàng ăn mặc mộc mạc, cả ngày vội vàng làm công kiếm tiền, làm sao có thời giờ cùng tiền đi mua trang phục. Ngày hôm nay như là một đóa Hoa Thủy Tiên thanh tân thoát tục, khiến người ta mê mẩn.

– A, là ngươi!

Hàn Bách nhận ra được, giật mình nói. hắn nhất thời tỉnh ngộ lên, chỉ vào Lý Vân Tiêu cười hắc hắc nói:

– Thật giỏi a, chẳng trách mấy ngày nay đều không thấy bóng ngươi, chẳng trách hai vị đại sư bế quan cũng không biết. Vân thiếu, thân thể của ngươi vẫn tốt chứ?

Trần Chân cũng nhận ra Mộng Vũ, giật mình nói:

– Một nữ nhân ngực vừa nhỏ lại bằng như vậy, trang điểm một hồi dĩ nhiên xinh đẹp thế kia? Oa, ánh mắt của Vân thiếu ngươi thật độc a! Này cũng có thể làm cho ngươi phát hiện ra mỹ nữ!

Trên mặt Mộng Vũ một mảnh ửng đỏ, hơn nữa dị thường căng thẳng. Đến nơi như hoàng cung này, căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhìn ở ngoài cung các loại xe ngựa như mộng ảo, nàng có loại cảm giác như mộng.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Ta đến giới thiệu một chút, vị này chính là bằng hữu của ta Mộng Vũ. Vị này chính là đệ đệ nàng, cũng là đồ đệ ta mới thu Mộng Bạch.

– Đồ... đồ đệ?

Hàn Bách cả kinh nói:

– Vân thiếu vì tán gái, là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a!

Mộng Bạch nổi giận đùng đùng nói:

– Nguyên lai ngươi thu ta làm đồ đệ, là vì cua tỷ tỷ ta?

– Mộng Bạch!

Mộng Vũ bị mọi người trêu chọc một phen, mặt mũi đã thẹn thùng đỏ chót, lại bị Mộng Bạch nói chuyện, nhất thời bực tức giậm chân.

Năm người cười cười nói nói tiến vào hoàng cung, phòng yến hội tọa lạc ở trong vườn thượng uyển xinh đẹp. Tuy rằng vừa lập xuân, Bách Hoa chưa mở, nhưng vẫn như cũ có mùi thơm nức mũi, trong viện nước chảy cầu nhỏ, khinh âm lượn lờ, một mảnh nhân gian tiên cảnh, xem mà tỷ đệ Mộng Vũ hoa cả mắt.

Bên trong phòng yến hội từ lâu xếp đầy các loại tửu án, dựa theo chức quan to nhỏ tách ra hai bên sắp xếp, dài tới hơn trăm mét. Rộn rộn ràng ràng không ít người đã tới ngồi lên, từng cái từng cái mặt mày hớn hở bàn luận trên trời dưới biển.

Trong phòng chủ yến tổng cộng có hai hàng, chỉ bày ra tám cái ghế, sau mỗi cái còn có rất nhiều chỗ cho tùy tùng ngồi. Có thể tiến vào phòng chủ yến, không có chỗ nào mà không phải là tồn tại quyền lợi hạch tâm nhất vương quốc.

Tuy rằng Trương Thanh Phàm đưa thiệp mời cho Lý Vân Tiêu, nhưng không có ghi rõ số ghế. Mà chỗ ngồi trong phòng chủ yến của Lý gia, đã bị một người trẻ tuổi tuấn lãng hoa phục, chuyện trò vui vẻ ngồi lên. Lý Vân Tiêu đường thúc Lý Bạch Phong dĩ nhiên ngồi ở phía sau hắn.

Lúc năm người Lý Vân Tiêu tiến vào, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Không chỉ bởi vì bọn họ đều là thiếu niên chừng mười mấy tuổi, mà là Lý Vân Tiêu ở thủ đô nghe đồn rác rưởi, khoảng thời gian này dĩ nhiên tên tuổi nổi lên. Không chỉ một chiêu phế bỏ Lam Huyền được khen là thiên tài, hơn nữa sử dụng phương pháp kim châm trích huyệt chữa khỏi bệnh cho công chúa.

Hôm nay tất nhiên cũng sẽ là một trong những nhân vật chính.

Lý Vân Tiêu cảm thụ các loại ánh mắt của mọi người, hờ hững đi ở trung ương yến hội. Trong lòng hắn đột nhiên động một cái, ở chủ tịch chủ yến, ánh mắt lạnh như băng của Lý Dật phóng tới.

– Hừ…

Hắn nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hiện ra một tia biểu hiện miệt thị, không coi ai ra gì ngồi ở vị trí nguyên bản của Trần gia, Mộng Vũ cùng Mộng Bạch thì phân ngồi ở hai bên của hắn. Trần Chân cùng Hàn Bách chen ở cùng nhau, ngồi ở dưới hắn.

Hai nhà Trần, Hàn vốn là thế gia phụ thuộc vào Lý gia, tước vị cũng không thấp. Vì lẽ đó tại yến thính cũng xếp hạng vị trí khá cao.

Ánh mắt Lý Dật trong nháy mắt lạnh xuống, trong con ngươi sát ý điểm điểm. Phía sau Lý Bạch Phong là một mặt lo âu.

Ngoại trừ ánh mắt căm thù của Lý Dật ra, ở vị trí đối diện Lý gia, một lão giả râu dài cũng là hai mắt hàn tinh điểm điểm, lạnh lùng nhìn hắn.
Chương 72: Số hiệu 8527 (1)

Người này chính là đứng đầu văn thần Lam Hoằng, Lý Vân Tiêu ở sau lưng hắn nhìn thấy Lam Huyền một mặt âm trầm cùng oán độc. Tựa hồ thương thế trên người đã khỏe rồi, nhưng thần thái tự kiêu cùng ngông cuồng tự đại trước kia đã không còn sót lại chút gì.

Mặt khác ở hai bàn bên cạnh, cũng đều hết sức tò mò theo dõi hắn. Một người trong đó sắc mặt như sắt, khí như sơn hà, làm cho người ta có một loại khí thế núi cao bất động, chính là Trấn quốc Thần vệ Đại thống lĩnh Tiêu Khinh Vương. Đối diện ngồi là Thuật Luyện Sư Công Hội cấp hai Thuật Luyện Sư Lương Văn Vũ, hắn hữu hảo cho Lý Vân Tiêu một cái mỉm cười.

Còn có hai chỗ ngồi là một nam tử trên người mặc long bào, dáng dấp hơn hai mươi tuổi, mà tên còn lại thì chỉ chừng mười tuổi, trên gương mặt còn mang theo một chút non nớt. Chính là đại vương tử Tần Dương cùng Nhị vương tử Tần Nguyệt. Hai người đều là rồng phượng trong loài người, được khen là có khả năng nối liền vương vị nhất. Hai người cũng tinh tế đánh giá Lý Vân Tiêu.

Cuối cùng hai vị trí không, chính là để cho nhân vật chính ngày hôm nay Lạc Vân Thường cùng Tần Như Tuyết.

– Nếu đến rồi, liền lên ngồi đi. Đều là người của Lý gia, tại sao có thể ngồi ở vị trí của người ta.

Lý Dật đột nhiên mở miệng nói, mắt chỉ nhìn trên trần nhà phòng yến hội, lộ ra thần thái ngông cuồng tự đại. Nhưng ai cũng biết hắn là cùng ai nói chuyện. Toàn bộ phòng yến hội nhất thời yên tĩnh, tình huống Lý gia tất cả mọi người đều rõ ràng trong lòng.

Lý Vân Tiêu tựa hồ không có nghe thấy, thưởng thức thần thái của Mộng Vũ, cười nói:

– Ngươi biết người tại sao trời sinh lỗ mũi hướng dưới không?

Mộng Vũ nguyên bản một mặt căng thẳng, sau khi nghe nhất thời cảm thấy kỳ quái lên, không khỏi hỏi:

– Tại sao?

Hết thảy bách quan đại thần cũng đều vô cùng ngạc nhiên, dồn dập suy đoán lên, đúng a, tại sao vậy chứ?

Lý Vân Tiêu đột nhiên cười to nói:

– Ha ha, nếu lỗ mũi hướng trên, khi trời mưa xuống chẳng phải là hai cái mũi đều rót đầy nước sao?

– Ha ha!

Toàn trường nhất thời một hồi cười vang, ánh mắt của mọi người dồn dập tìm đến trên người Lý Dật ngồi ở chủ tịch. Vừa nãy hắn ngạo nhiên ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà, vừa vặn là lỗ mũi hướng trên. Ngay cả người Lam gia nguyên bản tràn đầy địch ý, cũng dồn dập lộ ra nụ cười châm chọc.

Trần Chân cùng Hàn Bách càng là âm dương quái khí cười to lên, Mộng Bạch cười đến vỗ bàn. Mà Mộng Vũ càng là e thẹn như thủy liên, che miệng cúi đầu cười khẽ.

– Ha ha!

Tiêu Khinh Vương càng là không hề lo lắng cười to lên.

– Tiểu tử này thú vị!

Đùng!

Lý Dật thẹn quá thành giận, mạnh mẽ ném chén rượu xuống đất, nổi giận quát:

– Lý Vân Tiêu!

Tiếng cười dừng lại, toàn bộ hội trường trong nháy mắt yên tĩnh, mùi thuốc súng lan tràn ra.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, nhẹ nhàng nếm rượu ngon, đầu cũng không nhấc, lạnh lùng nói:

– Ngươi là cái quái gì?

Lý Dật tức giận, nắm đấm đùng đùng vang lên, một vị Võ sư bên cạnh hắn đột nhiên ra khỏi hàng, mấy lần lấp lóe liền vọt tới trước mặt Lý Vân Tiêu, chỉ vào quát to:

– Làm càn! Thân là người Lý gia, thấy Lý gia đại Tộc trưởng, còn không quỳ xuống nhận sai!

Khí tức Võ sư trên người hắn trong nháy mắt tăng cao lên, giống như sóng biển cuồn cuộn, hướng về Lý Vân Tiêu đè xuống. Hắn đã làm tốt bất cứ lúc nào ra tay, đánh gãy hai chân của Lý Vân Tiêu, cũng phải bức ép quỳ xuống, dự định lập uy cho Lý Dật.

– Quỳ? Quỳ con mẹ ngươi!

Bóng người Lý Vân Tiêu đột nhiên thoáng hiện, loáng một cái liền biến mất ở trước mặt Võ sư.

Đùng!

Một tiếng vang lanh lảnh truyền đến, Võ sư kia chỉ cảm thấy hoa mắt, trên má trái liền bị đánh một cái. Tất cả mọi người đều giật mình, Tiêu Khinh Vương càng là hai con mắt đột nhiên áp súc, bắn mạnh ra một tia tinh mang.

– Nô tài, quỳ xuống!

Lý Vân Tiêu đột nhiên ra tay, một vệt kim quang thoáng hiện, ở trong hư không dĩ nhiên biến ảo mấy cái hình thái, hư thực tương sinh, một quyền mạnh mẽ đánh vào đan điền Võ sư. Người Võ sư kia kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, nhưng ngơ ngác phát hiện, một quyền kia của Lý Vân Tiêu dĩ nhiên bao phủ mấy mét quanh người hắn, không thể tránh khỏi!

Phốc!

Một tiếng hanh hưởng nặng nề, ánh quyền trực tiếp ầm ầm vào trong đan điền Võ sư, như khí cầu bị phá. Người Võ sư kia phun ra một ngụm máu, phía sau lưng trực tiếp bị quyền phong đánh vỡ, kình khí nhập vào cơ thể mà ra! Cả người lập tức uể oải xuống, bị Lý Vân Tiêu mạnh mẽ đánh một đòn, hai đầu gối nhất thời ngã quỵ ở trên mặt đất, nằm rạp dưới chân Lý Vân Tiêu.

Chi!

Tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, một chiêu, dĩ nhiên đem một Võ sư sống sờ sờ đánh vỡ khí hải, triệt để phế bỏ!

Hai mắt Tiêu Khinh Vương lấp lóe, Lam Hoằng vẻ mặt trầm tư, nhưng Lam Huyền là hiển lộ sợ hãi, hai vị vương tử đều có chút ngạc nhiên, nhíu mày. Lý Dật là một mặt dại ra, ngơ ngác nói:

– Ngươi, ngươi dĩ nhiên...

– Ngươi con mẹ ngươi!

Lý Vân Tiêu một cước đá vào trên đầu Võ sư kia, nhất thời như túc cầu bay ra ngoài, thân thể cao lớn trực tiếp nện ở trên bàn rượu trước người Lý Dật, rượu và thức ăn rơi đầy đất.

Người Võ sư kia một tiếng cũng không nói được, chỉ là con ngươi phóng to, đã triệt để chết đi.

– Yêu quý cẩu của ngươi, 8527.

Lý Vân Tiêu vỗ tay một cái, từ tốn nói. Làm xong tất cả những thứ này, dường như cái gì cũng không có phát sinh, thong dong ngồi trở lại vị trí của mình.

8527..., tất cả mọi người đều biến sắc, trán chảy ra mồ hôi lạnh...

– Ngươi!

Lý Dật tức giận muốn rách cả mí mắt, giận sôi lên! 8527 chính là đánh số của hắn thời điểm làm nô tài ở Lý gia, sau đó làm tốt phận sự nô tài, mới được ban cho họ Lý. Những năm gần đây, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói về con số này nữa.

– Lão bát, làm nô tài, nên thành thật một chút. Chủ nhân tự nhiên sẽ ban xương xuống, bằng không sẽ bị dỡ xương xuống cho chó ăn.

Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói.

– Hôm nay bệ hạ thiết yến, ta không muốn ở trước mặt văn võ bá quan lấy xương chó!

– Ngươi!

Lý Dật không nhịn được nữa, điên cuồng hét ầm lên, một thanh bảo kiếm bắn ra đạo đạo ánh sáng bảy màu, từ trong phòng chủ yến đâm tới. Trong đôi mắt hắn sát ý ngập trời, trong đầu một mảnh ông ông, chỉ có một ý nghĩ, kia chính là chém Lý Vân Tiêu thành thịt nát!

Đột nhiên một luồng lực lượng vô hình từ trên trời giáng xuống, đem Lý Dật ngăn lại, mặc hắn gào thét chém giết làm sao, nhưng thân thể vẫn như cũ không cách nào di động mảy may, kẹt ở trong phòng chủ yến không ra được.

Ngón trỏ của Tiêu Khinh Vương nhẹ nhàng bắn ra, nhất thời cỗ sức mạnh vô hình ở trước cửa như bọt biển phá ra. Thân thể Lý Dật giống như bị đánh nghiêm trọng, mạnh mẽ gảy trở lại, rơi vào chỗ ngồi của mình. Hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói:

– Hôm nay là ngày vui, bệ hạ thiết yến quần thần. Không nên nháo ra một ít sự tình không vui.
Chương 73: Số hiệu 8527 (2)

Đại vương tử Tần Dương nhất thời phụ họa nói:

– Tiêu thống lĩnh nói đúng, người đến a, thu thập một hồi, bày yến cho Lý công tử!

Lập tức không ít thái giám cung nữ chạy vào, đem thi thể Võ sư kia mang xuống, rất nhanh một lần nữa mang lên một bàn yến hội.

Sắc mặt Lý Dật cực kỳ dữ tợn, gào thét nói:

– Lý Vân Tiêu, ngươi làm tốt chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của ta đi!

Phía sau hắn Lý Bạch Phong đầu tiên là khiếp sợ thủ đoạn của Lý Vân Tiêu, nghe được Lý Dật nói, nhất thời sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ sầu lo.

Nhưng Lý Vân Tiêu chỉ tự mình châm một chén rượu ngon, nhẹ nhàng uống một ngụm nói:

– Ồ, không phải nói chó cắn người không thích kêu sao?

Ầm!

Đầu óc của Lý Dật lần thứ hai bị tức giận xông lên não, đặt mông ngồi trên ghế, cũng không nói tiếp. Hắn chỉ lo mình sẽ bị tức chết!

Toàn bộ phòng yến hội bị nháo trò như thế, nhất thời yên tĩnh lại. Trên mặt mỗi người đều là vẻ mặt bất nhất, bắt đầu suy tư lên. Nhưng bất kể là ai, đều ngửi được một luồng mùi vị “loạn”. Lý Vân Tiêu đột nhiên xuất hiện, tất nhiên sẽ mang đến náo loạn rất lớn cho Lý gia. Lý gia loạn, tất nhiên cũng sẽ khiến cho quốc gia loạn!

Con ngươi của Tiêu Khinh Vương thu nhỏ lại nhìn Lý Vân Tiêu một chút, hết thảy người ở chỗ này, ánh mắt của hắn là sắc bén nhất, vừa nãy Lý Vân Tiêu ra tay, hắn xem rõ rõ ràng ràng, quả thực chính là làm liền một mạch, nước chảy mây trôi, không có nửa điểm ngưng lại!

Loại quyền pháp thích làm gì thì làm kia, vũ ý tùy tâm mà động, làm sao có khả năng là một Võ sĩ có thể triển khai ra? Quả thực chính là cường giả trải qua muôn vàn thử thách! Coi như là Tiêu Khinh Vương, cũng không dám nói đối với võ đạo lý giải, có thể sâu đến trình độ như thế!

Ngay thời điểm bầu không khí toàn trường có chút lúng túng, thái giám bên ngoài hô to một tiếng, quốc vương bệ hạ Tần Chính, dẫn Lạc Vân Thường cùng Tần Như Tuyết, ở dưới bách quan bao vây đi vào. Toàn thể mọi người dồn dập đứng lên, khom lưng hạ bái.

Mặc dù Lý Vân Tiêu có chút không muốn, nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu một cái.

Một tiểu quốc quốc vương tính là gì? Coi như là Hoàng Đế những siêu cấp đế quốc của Thiên Vũ giới, thấy hắn cũng phải khách khách khí khí, khuôn mặt tươi cười ba phần!

Tần Chính tóc đã trắng phơ, tuổi tác rất cao. Bước tiến của hắn thật chậm, ở dưới Tần Như Tuyết nâng đỡ mỉm cười đi vào phòng chủ yến, ngồi ở trên bách quan, quân lâm quần thần.

Lạc Vân Thường cùng Tần Như Tuyết cũng chia ở hai bên ngồi xuống, thời điểm hai người đi vào, đều kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu một chút. Lý Vân Tiêu cũng mỉm cười, làm cái thủ thế kéo tay.

Tần Như Tuyết lén lút làm cái mặt quỷ, thè ra hiệu nói: Quê mùa!

Cõi đời này sự tình thổ dân nhất, không gì bằng triển khai kéo tay...

Ngồi trên long y, một luồng khí thế cao cao tại thượng nhất thời tán phát ra, hắn dùng âm thanh thoáng vẩn đục cười nói:

– Hôm nay thiết yến quần thần, bởi vì có hai đại hỉ sự. Một là Vân Thường thống lĩnh lên cấp thành Thuật Luyện Sư, thật là tuyệt đại thiên tài. Hai là bệnh tình của nha đầu Như Tuyết này hơn mười năm cuối cùng cũng coi như triệt để trừ tận gốc. Hai chuyện này, không có chỗ nào mà không để trẫm vui mừng.

Lam Hoằng đứng lên nói:

– Bệ hạ vạn phúc, này đều là thiên hữu Thiên Thủy quốc ta, lúc này mới nhân tài xuất hiện lớp lớp. Lão thần chúc mừng Lạc thống lĩnh cùng Như Tuyết công chúa.

Lạc Vân Thường bận bịu đáp lễ nói:

– Tể tướng đại nhân hữu tâm.

Lam Hoằng khẽ mỉm cười, nhất thời có hai người hầu nâng một cái hộp ngọc tiến lên, phân biệt đi tới trước mặt Lạc Vân Thường cùng Tần Như Tuyết. Lam Hoằng cười nói:

– Hai viên Đông Hải Minh Nguyệt Châu này, chính là lão thần hao hết tâm lực mới chiếm được, cố ý đưa cho Lạc thống lĩnh cùng Như Tuyết công chúa.

Hai người hầu mở ra hộp ngọc, nhất thời một đạo hào quang tràn ra, toàn bộ phòng chủ yến sáng rực rỡ như ban ngày.

Mỹ nữ đều thích châu báu, hai người đại hỉ, yêu thích không buông tay cất đi.

– Ha ha, Tể tướng đại nhân thật là có tiền a. Hai hạt châu này sợ là muốn mấy trăm ngàn kim tệ chứ?

Tiêu Khinh Vương cười to nói:

– Ta không có tài lực như lão Tể tướng, cố ý chuẩn bị hai bản võ kỹ. Một quyển chí dương võ kỹ Oanh Phủ Dương, một quyển hệ “thủy” tâm pháp Thanh Tâm quyết, phân biệt đưa cho hai vị.

Trên mặt Lạc Vân Thường lướt qua một vẻ kinh ngạc.

– Mấy trăm năm trước Thiên Thủy quốc Lục Hợp cảnh Vũ Tông cường giả lưu lại Oanh Phủ Dương? Đa tạ Tạ thống lĩnh đại nhân!”

Huyền Binh của nàng chính là một cây chiến phủ, hơn nữa đi cũng là con đường chí dương chí cương, chính hợp nàng dùng.

Tần Như Tuyết cũng nhận lấy Thanh Tâm quyết, cười nói:

– Đa tạ Tiêu gia gia.

Hai bản võ kỹ giá trị cao, cách xa Đông Hải Nguyệt Minh Châu của Lam Hoằng, nhưng hai vị mỹ nhân không có loại hưng phấn như lúc trước kia.

– Ai, nữ nhân a, yêu những thứ chỉ đẹp mà không có thực!

Tất cả mọi người là trong lòng dồn dập lắc đầu than thở.

Lương Văn Vũ cũng đứng dậy dâng lên hai viên đan dược, cười nói:

– Đây là tại hạ luyện chế cấp hai Trú Nhan Đan, có thể bảo đảm thanh xuân bất lão hai mươi năm.

– A!

Lạc Vân Thường cùng Tần Như Tuyết đều kêu lên sợ hãi, như nhặt được chí bảo. Nhìn chung quanh như sợ có tặc mới cất đi. Tần Như Tuyết càng là lấy ra hộp ngọc vừa nãy thu Đông Hải Minh Nguyệt Châu, đem hạt châu lấy ra, bỏ đan dược vào.

Động tác này liền đem địa vị hai bảo bối ở trong mắt nàng lộ ra rõ ràng.

Lam Hoằng cũng mỉm cười lắc lắc đầu.

Lúc này Lý Dật cũng đứng dậy, tiến lên chúc mừng:

– Lạc thống lĩnh phong thái trác việt, tiên cơ ngọc cốt. Tại hạ cố ý dùng Thanh Tâm Bảo Ngọc chế tạo một cây trâm gài tóc, chúc Lạc thống lĩnh phong hoa tuyệt đại, vĩnh bảo thanh xuân.

– Thanh Tâm Bảo Ngọc?

Lương Văn Vũ cả kinh nói:

– Lý công tử thật đúng là hao tốn sức lực. Thanh Tâm Bảo Ngọc này phối ở trên người có thể ngưng thần tĩnh tâm, khi tu luyện rất ít bị tâm ma quấy nhiễu, chính là bảo bối hiếm có. Năm đó ta bỏ ra rất nhiều tiền muốn cầu một khối cũng không thể được.

Lý Dật nghe có người cổ động tán thưởng, nhất thời đối với Lương Văn Vũ rất nhiều hảo cảm, cười nói:

– Cũng không phải sao, chính ta cũng không nỡ dùng, bảo bối này, cũng chỉ có Lạc thống lĩnh mới xứng được.

Một cây trâm bạch ngọc điêu thành, nạm vàng bội ngân, tỏa ra ánh sáng lung linh nhàn nhạt đưa đến trước mặt Lạc Vân Thường, Lý Dật khẽ cười nói:

– Ta là mời Thiên Thủy quốc đệ nhất điêu khắc đại sư Thạch Văn Tượng chế tạo thành.

Lạc Vân Thường hơi giật mình, Thanh Tâm Bảo Ngọc này nàng cũng có nghe nói, hiện tại Lương Văn Vũ cũng nói như thế, này xác thực là cực kỳ quý giá, vẻ mặt nghiêm nghị hướng Lý Dật nói cám ơn.

Trong lòng Lý Dật hết sức thỏa mãn, càng là đi tới trước mặt Tần Như Tuyết, cười nói:

– Như Tuyết công chúa quốc sắc thiên hương, chung linh mẫn tú, vẫn khiến Lý Dật ngưỡng mộ, ta thực sự không nghĩ ra cõi đời này còn có món đồ gì xứng được với công chúa.
Chương 74: Trứng Yêu thú

Hắn nói một phen làm tất cả mọi người sững sờ, trên mặt Tần Như Tuyết cũng hơi đỏ lên, trong mắt loé ra vẻ giận dữ, nhưng rất nhanh lại bị lễ vật của Lý Dật làm cho kinh ngạc đến ngây người.

– Vì lẽ đó ta cố ý phái người từ Hỏa Ô đế quốc mua một viên trứng yêu thú, để dâng cho Như Tuyết công chúa, hi vọng công chúa có thể yêu thích.

Trứng Yêu thú!

Tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, Tiêu Khinh Vương cũng hơi ngạc nhiên, lập tức cười khổ lắc lắc đầu, thầm than người tuổi trẻ bây giờ, vì cua nữ nhân thực sự là vô cùng bạo tay.

Yêu thú chính là một loại tồn tại cực kỳ lợi hại trên Thiên Vũ đại lục, coi như là võ giả gặp phải cũng phải nhượng bộ lui binh. Không ít người đều thử nghiệm nghĩ biện pháp thu phục yêu thú, thành cánh tay đắc lực của mình, tuy rằng cũng có ví dụ thành công, nhưng nhiều là thất bại.

Bởi vì yêu thú yêu khí quá nặng, tính cách thô bạo tàn nhẫn, rất khó bị loài người thuần phục.

Sau đó rốt cục có người nghĩ ra một loại biện pháp tuyệt diệu, là thời điểm yêu thú còn ở trong trứng, liền bắt đầu mỗi ngày cùng nó làm bạn, đợi yêu thú xuất thế, lại dốc lòng nuôi nấng, như vậy sau khi yêu thú lớn lên, sẽ trung thành tuyệt đối, tuyệt không hai lòng.

Sau khi biện pháp này được xuất bản, giá cả trứng yêu thú tăng gấp ngàn lần!

Mọi người lẳng lặng nhìn trứng thú trên khay, có chút hơi trong suốt đỏ chót, phảng phất có yêu thú ở trong đó, lúc nào cũng có thể phá xác mà ra.

Ngay cả Tần Như Tuyết đối với Lý Dật không có hảo cảm, cũng hơi có chút cảm động, nhẹ giọng nói:

– Lý Dật, cảm tạ ngươi. Lễ vật này ta rất yêu thích.

Trong lòng Lý Dật cười nở hoa, đang đắc ý phi phàm, đột nhiên một thanh âm cực không hòa hài truyền vào.

– Hừ, trứng yêu thú là không giả, nhưng một viên trứng yêu thú đã chết rồi lấy để làm gì? Nướng ăn? Xin nhờ, tiểu bất điểm bên trong cũng đã hư rồi, không thể ăn.

– Người nào ăn nói linh tinh!

Lý Dật ngẩn ra, nhất thời phẫn nộ quát.

Hắn quay đầu nhìn ra ngoài, chủ nhân của thanh âm kia, quả nhiên là hắn hận nghiến răng, ước gì đao đao lăng trì xử tử Lý Vân Tiêu!

– Lý Vân Tiêu, ngươi không hiểu nói lung tung cái rắm a!

Hắn cũng không kịp nhớ hình tượng, trực tiếp thô tục quát:

-Vật này ngươi biết bao nhiêu tiền không? Mẹ, có thể mua một trăm, một ngàn cái như ngươi!

Lý Vân Tiêu thản nhiên cười lạnh nói:

– Nhiều tiền hơn nữa, cũng là cái trứng chết!

– Ngươi!

Lý Dật giận dữ, hướng Tần Chính bái nói:

– Bệ hạ, người này cố ý nhiễu loạn tiệc rượu, xin mời bệ hạ đem hắn trục xuất đi!

Tần Chính cau mày hỏi:

– Lý Vân Tiêu, ngươi làm sao mà biết đây là một quả trứng chết?

Lý Vân Tiêu nói:

– Bất luận ta nói như thế nào, hắn cũng sẽ chống chế. Chỉ cần đem trứng này xé ra liền biết rồi.

– Hừ, xé ra? Thứ quý trọng như thế nếu hỏng rồi, ngươi thường nổi sao?

Lý Dật cười lạnh nói.

Tần Như Tuyết cũng tràn đầy vẻ ngờ vực, dáng vẻ vô cùng không muốn.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Như Tuyết nha đầu, chờ ngươi nhọc nhằn khổ sở ấp mấy tháng, phát hiện không có động tĩnh, liền biết ta nói đúng.

– Ngươi còn nói bậy!

Lý Dật tức giận nói:

– Bệ hạ, khẩn cầu đem người này loạn côn đánh ra đi!

Tần Chính uy thế nói:

– Lý Vân Tiêu, nói chuyện phải thận trọng, không có chứng cứ cũng đừng mở miệng nói lung tung. Nể tình ngươi cứu trị công chúa có công, chuyện này liền coi như thôi, nhưng không thể nói lung tung.

Lý Vân Tiêu không nói gì lắc lắc đầu, viên trứng thú kia bất kể là màu sắc hay thần thức nhận biết, đều là trứng chết không thể nghi ngờ. Nhưng vật này quá mức quý giá, gặp người không nhiều, vì lẽ đó cũng không ai biết.

Sau khi hơi tẻ ngắt, đại vương tử Tần Dương cười vỗ tay một cái, thủ hạ nhất thời mang lên hai cái khay, đi tới Lạc Vân Thường cùng Tần Như Tuyết.

Mở ra xem, nhất thời tất cả mọi người mắt sáng lên, dồn dập khiếp sợ.

Tần Dương lộ ra vẻ đắc ý, cười nói:

– Mười khối cực phẩm nguyên thạch này chúc Lạc thống lĩnh sớm ngày đột phá Vũ Quân, trở thành Vũ Vương cường giả thứ ba của vương quốc. Mười viên Long Nhãn Trân Châu kia chúc Như Tuyết muội muội càng ngày càng xinh đẹp, sớm ngày gả cho lang quân như ý!

Long Nhãn Trân Châu, tuy rằng không bằng Đông Hải Minh Nguyệt Châu nhưng ít nhất cũng phải mấy vạn kim tệ một viên. Lập tức bê ra mười viên, tài vận có thể nói kinh khủng. Nhưng để mọi người khiếp sợ là mười khối cực phẩm nguyên thạch kia!

Phải biết võ giả tu luyện tới phía sau, đối với nguyên thạch ỷ lại là càng lúc càng lớn. Trên thị trường tỉ lệ hối đoái nguyên thạch là một khối cực phẩm nguyên thạch hối đoái một trăm khối thượng phẩm nguyên thạch, một khối thượng phẩm nguyên thạch hối đoái một trăm khối trung phẩm nguyên thạch, một khối trung phẩm nguyên thạch hối đoái một trăm khối hạ phẩm nguyên thạch.

Không nói võ giả bình thường đều là sử dụng hạ phẩm nguyên thạch, coi như ngươi ra một triệu hạ phẩm nguyên thạch, người ta cũng sẽ không chịu hối đoái mười khối cực phẩm nguyên thạch cho ngươi. Bởi vì cực phẩm nguyên thạch tồn lượng cực kỳ ít ỏi, tác dụng rộng khắp.

Giá cả mười viên cực phẩm nguyên thạch này, càng là cách xa trứng yêu thú.

Lần này không chỉ là Lạc Vân Thường, ngay cả Tiêu Khinh Vương cũng là thần sắc hơi động, có chút động lòng.

Mười viên Long Nhãn Trân Châu tuy rằng quý giá, nhưng so với mười khối cực phẩm nguyên thạch kia, là bùn vân khác biệt. Điều này cũng từ một phương diện phản ứng tâm thái của đại vương tử Tần Dương. Tuy rằng nha đầu Như Tuyết thân phận cao quý, nhưng ở trong mắt hắn là người vô dụng. Nắm mấy viên trân châu đuổi đi là được. Mà Lạc Vân Thường lại hoàn toàn khác nhau!

Nàng không chỉ là một trong năm vị thống lĩnh của Trấn quốc Thần vệ, hơn nữa bằng chừng ấy tuổi liền đạt đến Tứ Tượng cảnh Vũ Quân, tương lai thành tựu không thể đoán trước. Hiện tại còn lên cấp Thuật Luyện Sư, quả thực chính là người số một trên ngàn năm qua của Thiên Thủy quốc, ngoại trừ Dương Địch.

Tần Dương là đại vương tử, vì lẽ đó nhất định phải dùng tư duy đế vương đi suy nghĩ vấn đề. Lôi kéo Lạc Vân Thường, dưới cái nhìn của hắn không chỉ có đối với mình leo lên vương vị trợ giúp rất lớn, hơn nữa tương lai đối với quốc gia xã tắc ổn định, cũng là một nhân tố trọng yếu. Lúc này mới bỏ ra vốn lớn mua mười khối cực phẩm nguyên thạch!

Hơn nữa, Lạc Vân Thường cũng là mỹ nữ ít có, có loại hương thơm cao ngạo, Tần Dương cũng đã sớm chân thành không ngớt. Nhiều lần phái người biểu đạt tâm ý, nhưng đều không ngoại lệ lạnh nhạt hồi phục.

Lạc Vân Thường tự nhiên biết ý của hắn, nhàn nhạt lui bước nói:

– Đại vương tử lễ vật quá nặng, Vân Thường không dám thu.

Tần Dương từ trên tiệc rượu đi ra, chỉnh y phục, nhanh chân đi đến trước mặt Lạc Vân Thường, hai tay nâng lễ vật nói:

– Vân Thường, tâm ý của ta đối với ngươi ngươi còn không rõ? Hôm nay ngay ở trước mặt hết thảy văn võ bá quan, Tần Dương ta hướng về ngươi cầu hôn! Gả cho ta đi, Vân Thường!

Hắn đột nhiên quỳ xuống một chân, ánh mắt lấp lánh!
Chương 75: Người yêu của Lạc Vân Thường (1)

Rào!

Tất cả mọi người đều là một trận ồ lên, đại vương tử dĩ nhiên ở trước mặt mọi người cầu hôn, hơn nữa là quỳ xuống một chân. Tần Dương bất luận tướng mạo hay là thực lực, đều là nhân tuyển tốt nhất, tuy rằng không sánh bằng Lạc Vân Thường, nhưng ở toàn bộ Thiên Thủy quốc, nam tử có thể vượt qua hắn thực là không nhiều. Hơn nữa hắn là vương tử cao quý, dĩ nhiên thả xuống tư thái như vậy.

Hắn quỳ cầu hôn như vậy, nhất thời không biết nát bao nhiêu trái tim khuê nữ...

Lạc Vân Thường cũng đột nhiên dại ra, nàng bỗng biến sắc, nguyên lực trong tay hơi cổ động, nhất thời một luồng lực vô hình đem Tần Dương thác lên, lạnh giọng nói:

– Đại vương tử, ngươi lại làm càn như vậy, đừng trách Vân Thường trở mặt!

Tần Dương hoàn toàn biến sắc, chỉ cảm thấy khó có thể tin tưởng được, mình cũng làm đến trình độ này, lại vẫn bị đối phương từ chối, hắn có chút thất thố, cả giận nói:

– Vân Thường, ta biết mình không xứng với ngươi! Thế nhưng tại Thiên Thủy quốc, ngoại trừ Tần Dương ta ra, sẽ không có người xứng đáng với ngươi.

Hai mắt của Lạc Vân Thường hơi lạnh lẽo, lạnh lùng nói:

– Đại vương tử, ngươi thất thố rồi!

Trong đôi mắt Tần Dương tuôn ra tức giận, tê thanh nói:

– Ngươi có phải là có người trong lòng? Hắn là ai, nói cho ta! Ta muốn cùng hắn quyết đấu!

– Người trong lòng?

Lạc Vân Thường sững sờ, lập tức trầm mặc lên.

Toàn bộ phòng yến hội hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngừng thở, không dám nói một tiếng. Quốc vương Tần Chính cũng là hai mắt ngưng tụ, ánh mắt vẩn đục hơi có chút trong suốt lên.

– Quả nhiên, hắn đến cùng là ai!

Tần Dương cười thảm một tiếng, cả giận nói:

– Nếu như có thể vượt qua ta, ta liền tâm phục khẩu phục!

Tất cả mọi người đều vểnh tai lên lắng nghe, đều rất muốn biết, người yêu của mỹ nữ lãnh ngạo đệ nhất vương quốc này đến cùng là ai.

Lý Vân Tiêu cũng ngừng chén rượu ở trong tay, như có hứng thú nhìn Lạc Vân Thường, thầm nghĩ không biết vị cao nhân nào bắt được phương tâm mỹ nhân như vậy.

Sắc mặt Lạc Vân Thường đột nhiên trở nên hơi cô đơn lên, ánh mắt nàng khẽ nâng lên, tựa hồ hướng về phương xa vô tận, một màn chôn giấu ở nơi sâu xa trong đáy lòng mười lăm năm trước bỗng hiện lên ở trong đầu...

Khi đó nàng chỉ là một bé gái năm tuổi, căn bản không biết tình yêu là gì, không buồn không lo ở trên đỉnh núi Thần Tiêu cung ngày qua ngày tu luyện.

Nàng vẫn cảm thấy thiên phú của mình cũng không phải rất tốt, chí ít ở trong rất nhiều đồng bạn đều mạnh hơn nàng. Nhưng nàng chưa từng không vui, hơn nữa không biết tại sao, muốn so với bọn tỷ muội càng được sư phụ sủng ái. Nàng cứ sinh hoạt có quy luật như vậy, từ sáng đến tối tu luyện, cho rằng cả đời này sẽ qua như vậy.

Có một lần, sau khi sư phụ xuống núi lại trở về, liền phảng phất biến thành người khác, cả ngày nổi nóng. Sư phụ hòa ái dễ gần, lãnh diễm thanh lệ kia trở nên đa sầu đa cảm, làm việc bắt đầu ác liệt, đối với các nàng quản giáo cùng tu luyện cũng càng ngày càng bất mãn, thường thường là nổi nóng, ngay cả nàng được sư phụ sủng ái nhất, cũng không ít bị trách phạt.

Khi đó nàng thường thường nghe thấy sư phụ nghiến răng nghiến lợi ghi nhớ tên của một người, nàng vô cùng ngây thơ nghĩ đến, là ai đem sư phụ tức giận đến khóc lớn, sau đó chờ nàng có thực lực nhất định phải mạnh mẽ đến đánh người kia một trận.

Nàng nhớ tới cái tên đó, gọi “Cổ Phi Dương”.

Có một ngày nàng mới vừa tu luyện xong, nghe thấy bên ngoài nhiệt nhiệt nháo nháo, thật giống như đến rất nhiều người.

Trên Tuyết sơn ngoại trừ sư phụ cùng sư tỷ muội ra, đồng môn trên các phong khác cũng tới, từ trước tới nay chưa từng gặp qua nam tử, nhưng lần này, nàng nhìn thấy hơn mười tên nam tử, còn mang theo không ít tùy tùng, ở trong phòng tiếp khách, cùng sư phụ đang thương thảo chuyện gì.

Nàng cảm thấy hết sức tò mò, liền trốn ở một góc trong phòng tiếp khách, lén lút nghe lén.

– Thần Tiêu lệnh ra, ai dám không từ! Khúc Cung chủ triệu tập chúng ta đến đây, một câu nói là được, không cần làm lễ lớn như vậy!

Phù Kỳ Thủy ở trong sãnh đường chắp tay nói, hiển nhiên đối với Khúc Hồng Nhan vô cùng tôn kính.

Khúc Hồng Nhan một bộ Thanh Y, thăm thẳm ngồi ở trên bảo tọa Cung chủ, khoát tay áo một cái, nhẹ giọng nói:

– Cửu Ngũ Chí Tôn Đan chính là đan dược cấp chín cao cấp nhất thiên hạ, bên trong ẩn chứa thiên địa pháp tắc, cách luyện chế từ lâu đã thất truyền. Trong thần cung chúng ta cũng hiếm hoi còn sót lại chừng mười hạt, lần này cầu chư vị tới trợ thủ, cũng chỉ có đan dược này mới lấy ra được. Mặc dù là Cửu Thiên Vũ Đế, sau khi dùng cũng giúp ích rất lớn.

Mục Dương Húc đứng lên nói:

– Khúc Cung chủ quá khách khí, có điều hiện nay ta đang tu luyện đến bình cảnh, có Cửu Ngũ Chí Tôn Đan này tất nhiên có thể thành công đột phá, vậy ta sẽ không khách khí. Ngoại trừ lần này đối phó Cổ Phi Dương ra, sau này nếu như Cung chủ có dặn dò, Mục Dương Húc ta không dám không theo.

Loan Quân Hạo tay vuốt chòm râu, khẽ cười nói:

– Vì đối phó Cổ Phi Dương, Khúc Cung chủ dĩ nhiên cam lòng lấy mười viên Cửu Ngũ Chí Tôn Đan, không khỏi cũng quá đề cao Cổ Phi Dương này a.

Không Nguyên Khôi nói:

– Loan Quân Hạo, ngươi chớ có khinh thường. Lần này trên Thiên Địa Phong Vân bảng, Cổ Phi Dương xếp hạng thứ ba, thực lực không phải chúng ta có thể chống lại.

Trong mắt Loan Quân Hạo lộ ra một tia miệt thị, hừ lạnh nói:

– Lần này xếp hạng Thiên Địa Phong Vân bảng, ta vừa lúc bế quan tu luyện một thần thông vô cùng lợi hại, cho nên mới bỏ qua. Hiện tại vừa vặn thần thông đại thành, đang lo không ai kiểm nghiệm một hồi đây này.

Không Nguyên Khôi lạnh lùng nói:

– Nói như vậy, đợi lát nữa Cổ Phi Dương đến, một mình ngươi liền đầy đủ ứng phó rồi?

Loan Quân Hạo đánh cái ha ha.

– Tận lực đi, có điều vẫn là mọi người cùng nhau ra tay càng bảo hiểm.

Trần Phi Chu kinh ngạc nói:

– Loan Quân Hạo, ngươi đến tột cùng luyện thần thông cỡ nào, dĩ nhiên có lòng tin một mình đấu với Cổ Phi Dương?

Loan Quân Hạo cười không nói, ở dưới ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, lúc này mới cười nói:

– Không biết chư vị có từng nghe nói qua Hằng Hà Đại Thủ Ấn?

– Hằng Hà Đại Thủ Ấn! Trong lòng mọi người đều chấn động, Trần Phi Chu nhất thời nghiêm nghị nói:

– Chẳng lẽ là vạn năm trước đây đại lục đệ nhất nhân, Hằng Hà Vũ Đế Hằng Hà Đại Thủ Ấn?

Trong đôi mắt Loan Quân Hạo bắn mạnh ra một đạo hàn quang, tràn đầy tự tin nói:

– Không sai, chính là đỉnh cao võ kỹ của Hằng Hà Vũ Đế! Đừng nói là Cổ Phi Dương, coi như là Bá Thiên Vũ Đế Vu Trường Không đến, ở dưới Hằng Hà Đại Thủ Ấn của ta, Bất Diệt Kim Thân của hắn cũng phải nát tan!

– Ha ha…

Tư Trần Hải cất tiếng cười to nói:

– Nguyên bản ta còn có chút bận tâm, hiện tại Quân Hạo huynh luyện thành Hằng Hà Đại Thủ Ấn, tại hạ bất tài, cũng ở trước đây không lâu từ trong một di tích cổ tìm được một thanh cấp chín Huyền Binh Luân Hồi Thương, phối hợp Bách Chiến thương pháp của ta, cũng là thần cản giết thần, ma chặn đồ ma!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom