-
Chương 136-140
Chương 136: Đại quân xuất chinh (1)
Tiêu Khinh Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đứng thẳng bất động, mặt không chút thay đổi nói:
– Đọc!
Cao Phong vội vàng triển khai thánh chỉ, cao giọng nói:
– Bệ hạ thủ dụ, Tần Dương cùng chúng tướng lĩnh Trung ương quân thái độ ngạo mạn, không phục quân lệnh, theo tội đáng chém! Nhưng hiện nay quốc nạn phủ đầu, chính là thời khắc dùng người, trẫm cho bọn họ một cơ hội, để bọn họ lập công chuộc tội. Còn Tần Dương, thân là vương tử, không lấy quốc sự làm trọng, xứng nhận trăm trượng răn đe!
Hô!
Lần này hơn một trăm tên tướng lĩnh kia, kể cả Tần Dương ở bên trong, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Suýt chút nữa liền mệnh vào Hoàng Tuyền.
Tần Dương cũng là một thân mồ hôi lạnh, chưa từng có cảm giác cách tử vong gần như vậy. Tuy rằng quất trăm roi cũng là thống khổ to lớn, nhưng ít ra giữ lại tính mạng, hơn nữa những thế lực dòng chính của mình cũng được bảo vệ.
Tiêu Khinh Vương nhẹ nhàng nâng mí mắt, trong con ngươi hiện ra vẻ khinh thường, con ngươi của hắn đột nhiên hơi co rụt lại, một mặt lãnh đạm nhìn phía dưới điểm tướng đài nói:
– Ngoại trừ quất Tần Dương năm trăm trượng răn đe, người còn lại, toàn bộ giết!
Chi!
Tất cả mọi người kinh hãi đến biến sắc, một tên tướng lĩnh càng là trợn tròn đôi mắt quát:
– Tiêu Khinh Vương, ngươi lão thất phu này, dám trái thánh chỉ, ngươi mới là đáng chết nhất!
Ầm!
Hắn vừa nói xong, Trấn quốc Thần vệ ở phía sau trực tiếp vỗ một chưởng ở trên đầu, tuôn ra một đoàn óc.
Ầm! A!
Các loại tiếng kêu thảm thiết truyền đến, nhưng rất nhanh liền khôi phục yên tĩnh. 124 tên tướng lĩnh Trung ương quân, toàn bộ bị giết! Bộ hạ dòng chính của Tần Dương ở Trung ương quân, không một ai may mắn thoát khỏi!
Phốc!
Tần Dương chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi, độc ác nói:
– Tiêu Khinh Vương, ngươi, ngươi cãi lời thánh chỉ, luận tội đáng chém cửu tộc!
Tiêu Khinh Vương cười lạnh.
– Bệ hạ cho bọn họ cơ hội, nhưng ta không cho. Các ngươi cãi lời thánh chỉ, có người giết, ta cãi lời, ai dám giết ta? Ta xem ngươi tựa hồ cũng không muốn ta cho cơ hội a.
Ánh mắt hắn lạnh lùng xẹt qua, sợ đến Tần Dương sắc mặt tái nhợt, vội vàng ngậm miệng, không dám nói nữa.
Hắn vạn phần tin tưởng, chỉ cần mình lại nói một tiếng, tất nhiên sẽ phơi thây tại chỗ!
Tiêu Khinh Vương vung tay lên nói.
– Mang Tần Dương xuống quất năm trăm trượng!
Hắn nhìn thi thể toàn trường, không chút biểu tình lạnh lùng nói:
– Hiện tại lập tức thông báo hết thảy tướng lĩnh, trong thời gian nửa nén hương đến điểm tướng đài, không đến, không cần nhiều lời, trực tiếp giết!
Nhất thời hơn 100 Trấn quốc Thần vệ lần thứ hai tản ra, rất nhanh không tới thời gian uống cạn một chén trà, hết thảy tướng lĩnh to to nhỏ nhỏ trong thủ đô toàn bộ đến đông đủ, nên đến đều đến, không tới tất cả đều đi vào mồ rồi. Hơn nữa từng cái từng cái khoác kiếm mang giáp, anh tư hiên ngang, không người nào dám lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn hoặc là vẻ mỏi mệt.
– Rất tốt!
Tiêu Khinh Vương thoả mãn nhìn dưới đài, lúc này mới quay đầu đi xuống, đem điểm tướng đài giao cho Lý Thuần Dương.
Sau khi hắn đi xuống, trực tiếp ngồi vào vị trí bên trái, hướng Lý Vân Tiêu nói:
– Chuyện thứ nhất, đã làm xong rồi.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Khinh Vương quả nhiên tàn nhẫn, lần này sẽ không ai dám không thành thật.
Lý Thuần Dương ở trên điểm tướng đài, nhìn xuống một chút, lúc này mới nghiêm nghị quát:
– Lần này đại quân xuất chinh, chủ soái là Trần Đại Sinh! Trần Đại Sinh ra khỏi hàng, tiếp ấn soái!
Tất cả mọi người đều là một hồi mờ mịt, Trần Đại Sinh? Người nào? Bên trong những tướng lãnh cao cấp cũng không có người này a. Tất cả mọi người biết Lý Thuần Dương nhất định sẽ phái người dòng chính của mình, Hàn Thiên Phương cùng Trần gia Gia chủ Trần Lâm đều là ứng cử viên có khả năng, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới dĩ nhiên là một người xa lạ như vậy.
Nhưng rất nhanh một ít tướng lĩnh lớn tuổi tựa hồ nhớ ra cái gì, đều biến sắc, dồn dập nhìn tới trên đài.
Trần Lâm ở dưới đài càng là tâm thần chấn động mạnh, cả người run cầm cập nhìn một lão giả từ dưới đài chậm rãi đứng ra.
Trần Lâm cảm thấy có chút hoảng hốt, chờ nhìn rõ ràng dung nhan của ông lão, rốt cục không nhịn được nữa, chạy lên quỳ xuống, cất tiếng khóc lớn nói:
– Cha, cha, đúng là ngài, ngài không chết a!
Trần Đại Sinh cũng là lão lệ tung hoành, hắn cố nén vui mừng, vỗ vỗ đỉnh đầu Trần Lâm, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, một cước đá bay hắn, cả giận nói:
– Trước Điểm tướng đài, khóc lóc như đàn bà, còn thể thống gì nữa, cút cho ta!
Hắn nhanh chân đi tới trước đài, hai tay tiếp nhận ấn soái, cao giọng nói:
– Trần Đại Sinh lĩnh mệnh!
Trần Đại Sinh giơ lên ấn soái, để mọi người ngưỡng mộ một hồi, liền đi lên điểm tướng đài, cao giọng quát lên:
– Hàn Thiên Phương ở đâu!
– Thần có mặt!
Hàn Thiên Phương vội vã tiến lên, Trần Đại Sinh không chết cũng để hắn rất giật mình, tuy rằng không có hỉ cực phản khóc như Trần Lâm, nhưng cũng là rất vui mừng.
Trần Đại Sinh lấy ra một mặt lệnh bài ném tới, nói:
– Lệnh ngươi làm Tả quân tiên phong, lĩnh quân mười vạn!
Hàn Thiên Phương lĩnh mệnh nói:
– Tuân lệnh!
– Trần Lâm đâu!
– Có có có thần,…. Ô ô ô!
Trần Lâm vẫn như cũ mặt đầy nước mắt, kích động chạy tới.
Trần Đại Sinh hừ một tiếng, nắm lên một mặt lệnh bài ném tới.
– Hữu quân tiên phong, lĩnh quân mười vạn!
– Vâng, vâng. Ô ô ô!
Trần Lâm khóc lóc nhặt lên lệnh bài, trở lại trong hàng ngũ.
– Lý Vân Tiêu đâu!
Lý Vân Tiêu từ trên chỗ ngồi ra khỏi hàng, đi lên trước chắp tay nói:
– Thiếu gia ta ở đây!
Trần Đại Sinh hơi nhướng mày, nếu là những người khác dám ở trước mặt hắn xưng “Thiếu gia ta”, này nhất định xong đời, nhưng Lý Vân Tiêu, hắn cũng lười tính toán, trực tiếp ném lệnh bài nói:
– Lệnh ngươi làm hậu cần tổng tham mưu, suất lĩnh hai ngàn học sinh quân, làm tốt bảo đảm cung cấp hậu cần.
Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi, lại phái tới làm hậu cần, hắn tiếp nhận lệnh bài liền lui xuống.
Trong hai ngàn học sinh quân nhất thời có người vui có người sầu, vui vì không cần tới tiền tuyến, hệ số an toàn cao. Sầu chính là không ra tiền tuyến liền không cách nào lập công, sẽ không làm được thân tín của Tần Nguyệt. Trong lúc nhất thời các loại suy nghĩ đều có.
Trần Đại Sinh tiếp tục nói:
– Người còn lại, nghe bản soái điều khiển. Hiện tại, đại quân xuất chinh!
– Đại quân xuất chinh!
Hết thảy tướng lĩnh đồng thanh quát lên, nhất thời thanh uy rung trời!
Từng đạo từng đạo nhân mã chờ xuất phát, bắt đầu vòng quanh thủ đô đi một vòng, sau đó ra khỏi thành. Này chính là thông lệ trước khi mỗi lần xuất chinh.
Lúc này Tần Nguyệt mới đi tới trước mặt Trần Đại Sinh, một mặt kính ý nói:
– Thiên Thủy quốc an nguy, toàn bộ nhờ Trần tướng quân!
Trần Đại Sinh gật đầu nói:
– Nguyệt vương tử yên tâm, nếu không đẩy lùi kẻ địch, ta thề không về kinh sư!
Lý Thuần Dương vỗ vỗ bả vai hắn, trọng tình nói:
– Đại Sinh, cẩn thận, bảo trọng!
Trần Đại Sinh nhếch miệng cười to nói:
– Đại ca yên tâm, năm năm ta cũng chưa chết, huống hồ là hiện tại?
Một đám người từng người cáo biệt, cũng dồn dập ra đi.
Chương 137: Đại quân xuất chinh (2)
Ngay ở thời điểm xuất ngoại, đột nhiên hai bóng người chạy tới, trực tiếp lướt đến bên người Lý Vân Tiêu, reo lên:
– Vân thiếu, Vân thiếu, mang chúng ta theo với!
Hai người trực tiếp nhảy lên chiến xa của hắn, chính là Hàn Bách cùng Trần Chân, hai người đều là một mặt trốn trốn nấp nấp.
Chiến xa chủ soái có hơn ba mươi mét, rộng hơn mười mét, do tám con tuấn mã kéo, đủ có thể chứa mấy chục người.
Nguyên lai hai người tư chất kém một chút, sau khi uống Trùng Nguyên Đan mà Lý Vân Tiêu cho, đã đến bảy đạo Mạch Luân đỉnh cao, còn kém một đường chưa đột phá. Vừa vặn gặp gỡ báo danh xuất chinh, mà yêu cầu thấp nhất chính là Võ sĩ. Để cho hai người phiền muộn một hồi lâu. Đợi khi biết chủ soái học sinh quân dĩ nhiên là Lý Vân Tiêu, nhất thời đại hỉ chờ ở cửa thành, vừa nhìn thấy Lý Vân Tiêu liền mặt dày vọt tới.
Lý Vân Tiêu giật mình nói:
– Hai người các ngươi thiên phú kém đến thế, phục dụng Trùng Nguyên Đan của ta cũng không có thể đột phá Võ sĩ!
Hàn Bách hơi đem nguyên khí phóng ra ngoài, nhất thời ánh sáng Võ sĩ hiện lên, cười khổ nói:
– Tối hôm qua một đêm không ngủ, liền đột phá, chỉ chậm một ngày.
Trần Chân khổ não nói:
– Ngươi cơ sở tốt hơn ta, ta kẹt ở Mạch Luân đỉnh cao ba ngày, vẫn không có thể qua.
Mộng Bạch ở một bên giật mình nói:
– Khi ta ở năm đạo Mạch Luân, đêm đó dùng Trùng Nguyên Đan liền xung kích đến Võ sĩ, thiên phú của hai vị đại ca cũng quá dị bẩm đi?
Trần Chân cả giận nói:
– Đó chỉ có thể nói Vân thiếu bất công, cho chúng ta đan dược phẩm chất không bằng ngươi.
– Hừ, tự mình rác rưởi, còn trách đan dược!
Từ trong chiến xa truyền đến một tiếng hừ lạnh.
– Ai? Ai dám mắng lão tử!
Trần Chân giận dữ, đá rèm che một cái, gào thét vọt vào.
Yên tĩnh, vốn cho là sẽ có động tĩnh lớn, ai biết như rơi vào hải lý, không có bất kỳ thanh âm gì.
Hàn Bách giật mình cau mày nói:
– Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào lão tử của hắn ở bên trong?
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, đâu chỉ lão tử của hắn, lão tử của lão tử hắn cũng có mặt.
– A!
Từ trong lều cỏ truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, chính là Trần Chân phát ra. Sau đó liền truyền đến âm thanh của Trần Đại Sinh.
– Vân Tiêu, Hàn Bách, các ngươi cũng vào đi.
Hai người đi vào trong lều vải, nguyên bản Trần Đại Sinh, Trần Lâm cùng Hàn Thiên Phương đang nghiên cứu chiến thuật. Hiện tại có thêm Trần Chân quỳ trên mặt đất, cả người mồ hôi đầm đìa.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu ngưng lại, nhìn chằm chằm Trần Chân, sắc mặt nhất thời chìm xuống, ngưng tiếng nói:
– Các ngươi mạnh mẽ đột phá cho hắn?
Hàn Bách cũng giật nảy cả mình, vội vàng nhìn Trần Chân nằm trên mặt đất thở dốc, quả thật đã là Nhất Nguyên cảnh Võ sĩ, trên người thỉnh thoảng lưu chuyển ánh sáng nguyên khí.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên một vẻ tức giận, lãnh đạm nói:
– Chẳng lẽ các ngươi không biết như vậy trái lại là hại hắn? Cửa ải trọng yếu như vậy lại mạnh mẽ đột phá, tất nhiên ảnh hưởng đến thành tựu ngày sau.
Trần Đại Sinh ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn Lý Vân Tiêu, thở dài nói:
– Vân Tiêu, ngươi cũng biết Tôn nhi này của ta tư chất thực sự là vô cùng bình thường. Ngươi cảm thấy thành tựu tương lai của hắn có thể đạt tới trình độ nào đây? Nhân sinh có bến, mà võ đạo vô bờ, để hắn ở võ giả cấp thấp bồi hồi, không bằng để ta giúp hắn một tay, sớm ngày thành hình.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu dần dần ác liệt, lạnh lùng nói:
– Vậy các ngươi cảm thấy có thể đem hắn đắp nặn tới trình độ nào?
Trần Đại Sinh nói:
– Ta cùng Trần Lâm cũng thương lượng qua, tìm cao nhân trợ giúp cùng với các loại đan dược phụ trợ, ngày sau hắn có thể lên cấp đến Đại vũ sư, ta liền hài lòng.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, trong mắt hàn quang lấp lóe, lạnh lùng nói:
– Được rồi, thu hồi ý nghĩ buồn cười của các ngươi đi.
Hắn duỗi ra một ngón tay, lãnh đạm nói:
– Một năm, cho ta thời gian một năm, ta tất nhiên để hắn bước vào Tứ Tượng cảnh giới, thành tựu Vũ Quân.
Mọi người đều ngơ ngác, trong mắt Trần Đại Sinh bắn mạnh ra tinh mang, trầm giọng nói:
– Vân Tiêu, ta biết ngươi bản lãnh lớn. Nhưng con đường võ đạo, mỗi vượt qua một bước đều khó như lên trời. Năm đó tư chất của ta ở trong cùng thế hệ đã xem như là hàng đầu, cũng trải qua sinh tử, nhờ số trời run rủi mới bước vào Tứ Tượng cảnh giới. Ta biết ngươi vì muốn tốt cho Trần Chân, nhưng không thể hành động theo cảm tình.
Lý Vân Tiêu nhấc lên Trần Chân ở trên đất, lạnh lùng nhìn ba người bọn họ.
– Nói đủ rồi chứ? Nói đủ rồi liền tiếp tục chuyện của các ngươi đi. Có điều nếu lại để ta phát hiện các ngươi mạnh mẽ gia tăng thực lực cho hắn, đến thời điểm đó đừng nói các ngươi theo lão gia tử ta, ta vẫn sẽ trở mặt không quen biết như thường! Ta rất thận trọng cảnh cáo các ngươi… sau này không có lần thứ hai!
Hắn nói mà ba người Trần Đại Sinh trợn mắt ngoác mồm, Hàn Bách cũng giật mình không thôi.
Lý Vân Tiêu mặt lạnh mang theo Trần Chân ra ngoài, Hàn Bách lén nhìn ba người trợn mắt ngoác mồm một chút, một mình không dám ở thêm, cũng bận bịu đi theo ra ngoài.
Hàn Thiên Phương lên tiếng trước nhất nói:
– Lý Vân Tiêu này quả nhiên như trước kia không giống nhau lắm, khoảng thời gian này trong thủ đô tin đồn về hắn sôi sùng sục, xem khí thế kia, dĩ nhiên ở trước mặt ba người chúng ta còn dám làm càn như thế.
Trần Lâm cũng cau mày nói:
– Tiểu tử này thiên phú thật không tệ, cùng Trần Chân đồng tuổi, nhưng đã là bát tinh Võ sĩ. Nhưng muốn nói hắn một người lực ép Già Lam học viện hai đại thiên tài Lâm Vũ cùng Bạch Thành Phong, ta vẫn là không quá tin tưởng. Hai người này ta đã mật thiết quan sát qua, đều là tồn tại vạn người chưa chắc có một, kinh tài tuyệt diễm.
Hàn Thiên Phương nói:
– Tĩnh quốc công lão gia tử yên tâm để một mình hắn đi ra, quả thật là có chỗ hơn người. Chỉ là quá mức xốc nổi, trong vòng một năm để Trần Chân bước vào Vũ Quân, hắn cho rằng Vũ Quân là hàng vỉa hè sao.
Trong tay Trần Đại Sinh nắm một quân cờ, xoa nắn thành một đoàn, ngưng tiếng nói:
– Liền để tiểu tử này thử xem đi, sau này Trần Chân tu luyện tạm thời không nên nhúng tay.
Trần Lâm kinh hãi, vội la lên:
– Cha, lẽ nào ngươi cũng tin hắn nói bậy bạ? Ha ha, một năm bước vào Vũ Quân, hắn coi mình...
– Được rồi!
Trần Đại Sinh ngắt lời nói:
– Tiểu tử này thật có chút kỳ lạ, tuy rằng ta cũng cảm thấy rất hoang đường, thế nhưng trong nháy mắt hắn nói ra đó, nội tâm ta không tự chủ được tin tưởng.
Trần Lâm mở to hai mắt, lắc đầu nói:
– Cha, này hoàn toàn là lời nói vô căn cứ a.
Ánh mắt Trần Đại Sinh ngưng lại:
– Tạm cho hắn một năm thời gian đi, loại cảm giác đó lấy tu vi của các ngươi là không rõ ràng, đó là một loại tin tưởng xuất phát từ bản năng. Huống hồ các ngươi cũng không biết, tiểu tử này là một tên Thuật Luyện Sư cấp hai hàng thật đúng giá!
Con ngươi của Trần Lâm cùng Hàn Thiên Phương mở lớn, ngơ ngác thất sắc!
Chương 138: Quân lệnh trạng
Sau khi Lý Vân Tiêu ra lều vải, đem Trần Chân ném cho Cổ Vinh nói:
– Cho hắn dùng một viên Vũ Lâm Đan, trước tiên đem cảnh giới vững chắc xuống.
Hắn quay đầu nhìn một tên sĩ quan hỏi:
– Toà thành tiếp theo là cái nào? Phải bao lâu mới có thể đến?
Tên kia sĩ quan bận bịu dùng quân lễ nói:
– Báo cáo Tướng quân, toà thành tiếp theo là Dương Phổ thành, dựa theo tốc độ tiến quân bây giờ, còn có mười ngày thời gian!
– Mười ngày? Lâu như vậy?
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, nhàn nhạt nhìn phía xa. Kiếp trước của hắn căn bản không có khái niệm chạy đi gì, đều là trực tiếp xé rách không gian, vạn dặm xa, Súc Địa Thành Thốn!
– Làm sao? Cảm giác mới mẻ đã hết?
Chẳng biết lúc nào Trần Đại Sinh cũng từ trong lều vải đi ra, đứng ở sau lưng hắn, cười ha ha nói:
– Chúng ta đây đã là hành quân cấp tốc, dựa theo hành quân phổ thông, ít nhất phải hơn một tháng. Đánh trận là liều mạng, không phải vui chơi.
Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái.
– Vui chơi? Ta chỉ là hi vọng sớm đến một chút, kiếm chút dược liệu cho Trần Chân dùng, để cảnh giới của hắn tạm thời vững chắc ở nhất tinh Võ sĩ, đem ảnh hướng trái chiều mà các ngươi làm với hắn tiêu trừ hết.
– Ngạch…
Trần Đại Sinh cảm thấy yết hầu chặn lại một hồi, hắn phát hiện khí thế của tiểu tử này, mơ hồ vượt lên trên mình, điều này làm cho hắn dị thường khó chịu. Thầm nghĩ: Mình nói như thế nào cũng là chủ soái, phải ép uy phong của tiểu tử này.
Hắn chỉ vào mấy chục vạn đại quân hành quân cấp tốc nói:
– Tiểu tử, ngươi xem đại quân này làm sao?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Chỉ thường thôi.
– Chỉ thường thôi?
Trần Đại Sinh trừng con ngươi, cười nhạo nói:
– Nghé con mới sinh, chưa từng va chạm xã hội. Bốn mươi vạn đại quân như vậy tuy rằng không dám nói là hổ lang chi sư, nhưng quân kỷ nghiêm minh, nghiêm chỉnh huấn luyện, từ chi tiết nhỏ trong hành quân liền có thể thấy được.
Hắn một bộ lên lớp, đắc ý nói:
– Còn có ngươi xem trên đại quân này mơ hồ hiện lên sát khí, đây là trải qua liều mạng tranh đấu mới có thể sản sinh. Loại sát khí này đủ khiến...
– Được rồi, ta biết rồi.
Lý Vân Tiêu ngắt lời nói:
– Đã là giữa trưa, tới giờ lão gia tử ngươi uống thuốc rồi, đừng quên để Vân Thường lão sư trợ ngươi áp chế độc tính.
Trần Đại Sinh lăng tại chỗ, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Người hai bên dồn dập che miệng cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng, nhịn đến đau bụng.
Trần Đại Sinh nổi giận đùng đùng nói:
– Tiểu tử, ta biết ngươi là Thuật Luyện Sư, rất ghê gớm! Thế nhưng hành quân đánh trận cùng...
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, lần thứ hai khó chịu ngắt lời nói:
– Không phải là sát khí sao?
Hắn chỉ vào học sinh quân ở phía sau hộ tống các loại quân nhu nói:
– Sau mười ngày, trước khi tiến vào Dương Phổ thành, sát khí của hai ngàn học sinh quân này liền che lại bốn mươi vạn đại quân của ngươi, có tin hay không?
– Ha ha, thật là ngông cuồng vô biên! Ngươi cho rằng sát khí là không khí sao? Tùy tiện hô hấp một hồi thì có!
Trần Đại Sinh cười lớn nói.
Lý Vân Tiêu chỉ đầu của mình, lạnh lùng nói:
– Ta dùng đầu lập xuống quân lệnh trạng, sau mười ngày nếu ta thua, ta lấy đầu cho ngươi làm cầu đá! Nếu ta thắng, vị trí chủ soái đại quân quy ta, ngươi liền làm việc vặt cho ta, như thế nào.
Trần Đại Sinh hoàn toàn biến sắc, lần này ngay cả người xung quanh cũng ngạc nhiên lên. Trần Đại Sinh trầm giọng nói:
– Quân lệnh trạng há là trò đùa, ngươi là tướng lĩnh học sinh quân, càng phải biết trong quân không thể nói đùa!
Lý Vân Tiêu cười khẽ, ngẩng đầu lên nói:
– Đương nhiên! Có điều trong mười ngày này, sự tình hộ tống vật tư liền trao trả cho ngươi. Ta mang theo đám người kia đi trước một bước, sau mười ngày, gặp tại Phổ Dương Thành!
Hắn nhẹ nhàng bay lên trời, rơi vào trên một chiếc chiến xa khác, Kế Mông, Cổ Vinh, tỷ đệ Mộng Vũ, còn có Trần Chân, Hàn Bách cũng cùng nhau đi theo.
Lý Vân Tiêu đứng trên đỉnh chiến xa, cao giọng quát:
– Hết thảy học sinh quân nghe lệnh, hiện tại lập tức ném hết thảy vật tư, dốc hết tốc lực theo chiến xa của ta đi tới!
Sĩ quan điều động chiến xa vội vàng vung roi giá mã, chiến xa của Lý Vân Tiêu nhất thời ầm ầm ầm vượt qua, một xe đi ở đằng trước đại quân, phía sau hơn hai ngàn học sinh quân cũng dồn dập tăng nhanh tốc độ xông lên.
Hơn hai ngàn người vốn là Võ sĩ thực lực siêu quần, bất luận thể năng hay là tu vi đều mạnh hơn đại quân phổ thông mấy lần, vì lẽ đó chạy đi cũng rất ung dung, rất nhanh Lý Vân Tiêu liền dẫn nhân mã của mình đi mất.
Trần Đại Sinh nhìn bụi bặm bao phủ bầu trời, sắc mặt âm tình bất định.
Trần Lâm giật mình nói:
– Cha, ngươi liền thật để hắn đi như vậy? Đây rõ ràng là hồ đồ a! Lẽ nào ngươi tin tưởng hắn nói mười ngày thời gian, còn phải một bên hành quân, có thể ngưng luyện ra sát khí so với Trung ương quân còn nặng hơn?
Trần Đại Sinh hừ lạnh nói:
– Đương nhiên không tin!
Trần Lâm nói:
– Này, vậy ngươi? Hắn dùng đầu đảm bảo, đến thời điểm...
Trần Đại Sinh một chưởng vỗ vào đầu hắn mắng:
– Lập xuống quân lệnh trạng, ai nghe thấy? Lẽ nào ngươi muốn ta dùng quân pháp giết tiểu tử kia hay sao? Đến thời điểm trực tiếp treo lên đánh một trận là được.
Hắn xoay người trở về trong lều, tự lẩm bẩm:
– Ai nha, trên người lại bắt đầu đau, thật tới giờ uống thuốc rồi.
Quay đầu lại đúng dịp nhìn thấy Tiêu Khinh Vương cùng Lạc Vân Thường, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trên chiến xa, cái trán của Lạc Vân Thường hơi chảy ra mồ hôi, hiển nhiên là mới vừa tiêu hao lượng lớn chân khí.
Trần Đại Sinh nói:
– Lạc lão sư, còn có thể kiên trì sao?
Lạc Vân Thường khẽ cười nói:
– Không thành vấn đề, Lý Vân Tiêu này không biết từ đâu làm ra phương pháp chữa thương, khi trấn áp hàn khí cho các ngươi, đồng thời ta cũng cảm giác được chân khí chí dương của mình đang không ngừng lớn mạnh. Tựa hồ so với bế quan tu luyện hiệu quả còn tốt hơn!
Trần Đại Sinh tức giận nói:
– Khỏi nói tiểu tử kia, đến thời điểm xem ta treo hắn hắn lên đánh nửa người tàn phế cho hả giận!
Tiêu Khinh Vương vẫn không nói lời nào, tựa hồ có chỉ cười nói:
– Ồ? Ta xem ngươi chưa chắc sẽ có cơ hội.
Dáng dấp của hắn, thật giống như ngồi đợi Trần Đại Sinh làm việc vặt.
Trần Đại Sinh sửng sốt một chút, lập tức một mặt không tin.
Lý Vân Tiêu một mình mang theo hai ngàn học sinh quân đi nhanh, người bên người từng cái từng cái lặng lẽ không nói. Trần Chân nói:
– Vân thiếu, lần này ngươi thật là chơi lớn rồi, lập xuống quân lệnh trạng, coi như không mất đầu cũng bị ông nội ta đánh gần chết.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chỉ là cô đọng một ít sát khí mà thôi, có khó khăn như thế sao?
Hàn Bách nói:
– Chỉ là cô đọng một ít sát khí mà thôi? Thật thiệt thòi ngươi nói ra được. Những cái kia đều là ở trên chiến trường đao thật thương thật chém giết mới có thể trầm tích ở trong người, một khi đi ra chiến trường, loại sát khí này sẽ tùy theo thả ra ngoài, khiến sức chiến đấu của binh sĩ tăng nhiều. Đừng nói mười ngày, nếu không đích thân ra chiến trường, dù mười năm cũng huấn luyện không ra!
Chương 139: Thiên dữ thiên huyễn (1)
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu mỉm cười, một mặt ung dung cười nói:
– Này để bọn họ trải qua liều mạng tranh đấu, không phải được rồi sao.
Hắn không để ý vẻ mặt mọi người ngạc nhiên, cao giọng quát lên:
– Hết tốc lực hành quân, trong vòng bốn ngày chạy tới ngoài Dương Phổ thành cho ta.
Khóe miệng hắn khẽ mỉm cười, dùng âm thanh chỉ có người bên cạnh mới có thể nghe thấy, khẽ cười nói:
– Còn lại sáu ngày, ta sẽ để các ngươi xuống Địa ngục!
Ồng tay áo của hắn nhẹ phẩy, liền đi vào trong lều lớn.
Người còn lại mỗi cái hai mặt nhìn nhau, không dám đi vào quấy rầy hắn, từng cái từng cái ở bên ngoài ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Sĩ quan lái chiến xa liều mạng đánh xe, hơn hai ngàn tên học viên kia tất cả đều là Võ sĩ, chạy đi so với tuấn mã còn muốn nhanh. Chỉ là từng cái từng cái có kỵ húy, không dám vượt qua chiến xa của Lý Vân Tiêu, tất cả đều theo sát ở phía sau.
Đến ngày thứ ba, tinh thần của những học viên này triệt để suy sụp, từng cái từng cái như sương đánh cà, hơn hai ngàn người chạy mấy chục dặm đường không nghỉ ngơi. Không ít người đều nhìn chiến xa phía trước, lòng sinh oán hận. Thầm nghĩ: Lão tử nhọc nhằn khổ sở chạy ba ngày, các ngươi những công tử bột kia thư thư phục phục ngồi trên xe.
Nhưng theo sát chiến xa, tựa hồ không có một chút mỏi mệt nào, là hai bóng người đã từng làm cho tất cả mọi người ngước nhìn. Lâm Vũ cùng Bạch Thành Phong cắn chặt hàm răng, đi theo sau chiến xa không có một lời oán hận nào, có chỉ là ý chí bất khuất!
Tám con tuấn mã lôi kéo chiến xa, đều là từ Hỏa Ô đế quốc giá cao thu mua đến giống tạp giao, do mã cùng yêu thú hỗn huyết sinh thành, hai mắt đỏ như máu, cước lực kinh người. Nhưng không ngủ không ngừng chạy đi, từng cái từng cái cũng không chịu nổi, rốt cục ở ngày thứ ba, thời điểm đến ngoài Dương Phổ thành, từng cái từng cái đều hí dài, nổ chết tại chỗ.
Thời gian uống cạn chén trà, rốt cục tất cả mọi người đều đến đông đủ, từng cái từng cái thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này Lý Vân Tiêu mới lười biếng từ trong chiến xa đi xuống, chậm rãi xoay người, đánh mấy cái ha ha, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
– Ồ, là buổi tối sao? Ngày hôm nay mặt trăng thật tròn. Đều xuống đây đi, ngắm trăng thôi.
Lúc này mấy người Trần Chân Hàn Bách mới dồn dập từ trên chiến xa nhảy xuống, từng cái từng cái trong tay nâng chén nước, còn bốc hơi nóng, thỉnh thoảng uống mấy ngụm.
Hơn hai ngàn học viên từng cái từng cái giận sôi lên, oán khí ngất trời. Nhưng nghĩ đến Lý Vân Tiêu này sức chiến đấu kinh thiên, mỗi một người đều tức giận khôn cùng, nhưng lại không dám nói.
Trên mặt Lý Vân Tiêu mang theo ý cười cân nhắc.
– Được rồi, thời gian uống trà qua rồi, nên làm việc.
Lúc này đám người Trần Chân mới thả chén trà xuống, bắt đầu lấy ra binh khí của từng người, ở trên đất khắc hoạ lên, hơn hai ngàn học viên từng cái từng cái hiếu kỳ nhìn, cũng không biết bọn họ đang làm gì.
Rất nhanh, một vòng tròn to lớn khắc hoạ ở trên đất, có vài học viên lập tức nhận ra được, dĩ nhiên là một trận pháp, đem hơn hai ngàn người toàn bộ dung nhập vào.
– Đây là muốn làm gì? Đây là trận pháp gì?
– Thiên, muốn khởi động một trận pháp lớn như vậy, cái này cần tiêu hao bao nhiêu nguyên thạch, cần Thuật Luyện Sư rất mạnh mới có thể khởi động!
Một tên học viên có tri thức trận pháp kinh hãi nói.
– Không nhìn thấy có Thuật Luyện Sư cấp hai Cổ Vinh Cổ đại nhân theo chúng ta sao, chà chà, ta biết rồi, tất nhiên là một trận pháp khôi phục, đây là muốn khôi phục nguyên khí cho chúng ta.
– Ồ? Có chuyện tốt như vậy?
– Đương nhiên, không tin mở to mắt mà nhìn!
Lý Vân Tiêu nghe mọi người nghị luận, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Rất nhanh trận pháp liền bố trí xong, ở hai bên từng cái từng cái trận tuyến, khảm nạm vô số viên nguyên thạch to to nhỏ nhỏ, cấp bậc khác nhau, xem mà tất cả mọi người đều trừng mắt líu lưỡi!
Đây cũng quá lãng phí đi! Công tử Đại thế gia thật có tiền a!
Không biết giờ khắc này Lý Vân Tiêu cũng đau lòng muốn chết, vì bố trí đại trận này, cơ hồ đem nguyên thạch trong Giới Thần Bi móc không!
Hắn cố nén nội tâm đau đớn, đi tới trung tâm trận pháp, lấy ra Thái Âm Hàn Kiếm cùng Xuân Thủy Kiếm, trực tiếp cắm vào, nhất thời một đạo hào quang phóng lên trời, hai thanh Kiếm Ảnh ở trên hư không hiện ra, ánh sáng luân phiên, hàn khí bức người.
Các học sinh nơi nào gặp tình cảnh xa hoa bực này, nhất thời bị hấp dẫn lên, hướng không trung nhìn tới.
Khóe miệng Lý Vân Tiêu hiện ra một ý cười tàn nhẫn, xấu xa nói:
– Đây chính là trận pháp tiêu hao hết thảy gia sản của ta, hai mắt trận càng là Huyền Binh cấp ba, trận pháp này có thể giúp chư vị trong khoảng thời gian ngắn liền trở thành một tên chiến sĩ chân chính! Chư vị, bắt đầu một hồi lữ trình vui vẻ đi!
Ánh mắt của hắn ở dưới ánh kiếm ánh xạ, hiện ra dị thường yêu dị. Vài đạo linh quyết từ trong tay đánh ra, trên hư không hiện ra từng cái từng cái văn tự cổ điển quái dị, rơi vào trong trận pháp. Nhất thời tất cả mọi người đột nhiên ngơ ngác phát hiện, mặt trăng trên bầu trời nguyên bản sáng sủa mỹ lệ, đột nhiên trở nên yêu dị, dần dần hiện ra từng tia đỏ như máu.
– Này, đây là?
Trong lòng tất cả mọi người giật mình, vầng minh nguyệt kia, dĩ nhiên biến thành một con ngươi yêu dị!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng đứng ở ngoài trận pháp, hai con ngươi đã biến thành đỏ như máu, dần dần uốn lượn lên, hóa thành hai hình trăng lưỡi liềm. Con ngươi của hắn đột nhiên mở lớn, một luồng sức mạnh yêu dị nhộn nhạo lên.
Hết thảy học viên thân ở trong trận pháp đột nhiên tâm thần chấn động, mặt trăng như con ngươi màu đỏ kia truyền đến cảm giác kỳ dị, trong nháy mắt đã khống chế tâm thần của mọi người. Mọi người nhất thời trở nên mờ mịt, vẻ mặt từng cái từng cái bắt đầu dại ra.
Người đứng ở ngoài trận pháp nhìn vào, liền nhìn thấy từng học viên trên mặt ngây người như phỗng, lẳng lặng đứng ở đó, không nhúc nhích.
– Vân, Vân thiếu, bọn họ đây là làm sao?
Trần Chân ngơ ngác hỏi, Lý Vân Tiêu chỉ nói cho bọn họ biết bước đi bố trí trận pháp, nhưng không có nói rõ tác dụng.
Lý Vân Tiêu quay đầu liếc mắt nhìn hắn, con ngươi yêu dị kia để Trần Chân ngơ ngác lùi mấy bước, khiếp sợ không thôi.
– Các ngươi cũng tiến lên chơi một chút a.
Lý Vân Tiêu dứt tiếng, dưới chân bước ra vài bước, đồng thời ra tay, nhất thời đá bốn người Trần Chân, Hàn Bách, Mộng Vũ, Mộng Bạch vào. Chỉ còn dư lại Cổ Vinh cùng Kế Mông.
Cổ Vinh một mặt sợ sệt, liên tục lui lại. Nhưng Kế Mông lại hơi nhướng mày, muốn tự mình đi vào trong trận pháp này.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở miệng nói:
– Chớ vào, ngươi là Vũ Quân, Cổ Vinh là Thuật Luyện Sư cấp hai, đồng thuật củata còn quá yếu, không cách nào khống chế tâm thần của các ngươi.
Lúc này Cổ Vinh mới thở phào nhẹ nhõm, lá gan lớn lên, đi lên trước cẩn thận hỏi:
– Vân thiếu, trận pháp này...
Lý Vân Tiêu nhắm mắt lại, lẳng lặng nói:
– Đây là một ảo trận, gọi là Thiên Dữ Thiên Huyễn Trận. Bọn họ ở bên trong sẽ trải qua một ít sự tình ghi lòng tạc dạ, cả đời khó mà quên được, khà khà, cực kỳ thú vị.
Chương 140: Thiên dữ thiên huyễn (2)
Cả người Cổ Vinh run lên, lúc Lý Vân Tiêu nói đến “sự tình ghi lòng tạc dạ”, mang theo vẻ mặt cười gằn, để đáy lòng hắn không khỏi phát lạnh, bắt đầu yên lặng vì những người kia cầu khẩn.
Lý Vân Tiêu lẳng lặng nói:
– Kế Mông ngươi thay mọi người hộ pháp, ta cũng không biết có thể kiên trì bao lâu, tận lực làm a.
Hắn ở dưới chân mình vẽ một vòng tròn, phân biệt bố trí mấy khối nguyên thạch vào, ngồi ngay ngắn ở bên trong, hai tay bấm quyết, bắt đầu tĩnh tọa.
Hai mắt Kế Mông ngưng lại, thả người nhảy lên, trực tiếp ẩn vào một cây đại thụ ở phụ cận, đem thần thức tản ra phạm vi lớn nhất. Bắt đầu vì tất cả mọi người hộ pháp.
Lần này chỉ còn lại Cổ Vinh không có việc gì, cũng dứt khoát đả tọa, tự mình tu luyện.
...
Trương Đào là học sinh kiệt xuất nhất trên Thiên Ưng trấn của học viện, mới mười ba tuổi đã mở ra năm đạo Mạch Luân, có hi vọng ở trước mười lăm tuổi cô đọng đan điền, diễn hóa ra nguyên khí, bước vào Nhất Nguyên cảnh, trở thành một tên Võ sĩ chân chính.
Tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là mau mau kiếm đủ tiền, sau đó thi vào Già Lam học viện, sau khi ra ngoài trở thành một tên Trấn quốc Thần vệ, quang tông diệu tổ, để cha mẹ trải qua ngày thật tốt, để muội muội tìm một nhà khá giả, mặt mày rạng rỡ xuất giá.
Mỗi ngày Trương Đào đều sẽ đến phía sau núi một mình tu luyện, cây đại thụ hai người ôm hết, bị hắn đánh một quyền liền có thể nổ ra cái hang lớn.
– Ấy, đây là?
Hắn mới vừa đánh một cây đại thụ nổ ra, nhưng từ bên trong lộ ra một cái đầu lâu toàn thân nhung trắng, dĩ nhiên là một con sói!
– Sói làm sao sẽ ở trong đại thụ?
Trương Đào kinh hãi liên tiếp lui về phía sau, con bạch lang kia từ trong đại thụ lao ra, để Trương Đào ngơ ngác thất thanh kêu lên:
– Yêu Lang! Yêu thú! Phía sau núi tại sao có thể có yêu thú!
Hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, liều mạng hướng về dưới núi chạy đi. Yêu thú, là tồn tại ngay cả Võ sĩ chân chính cũng không dám đối địch a!
Gào!
Yêu Lang này hét dài một tiếng, đột nhiên nhào lên, mở ra miệng lớn máu đỏ tươi trực tiếp cắn xuống.
Trương Đào không kịp trốn, sợ đến vội vàng xoay người đứng trung bình tấn, nội tâm liều mạng nói với mình, đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt! Ta không sợ!
– Kim Cương Quyền!
Hắn hơi nhún chân, ở thời điểm không thể trốn đi đâu được, hạ quyết tâm đánh ra một kích. Một quyền như Kim Cương, lực phá nghìn cân, bí mật mang theo tiếng xé gió gào thét nổ ra.
Nếu là lang thú phổ thông, ở dưới cú đấm này tất nhiên là chắc chắn phải chết!
Nhưng hắn gặp gỡ là Yêu Lang, cú đấm kia trực tiếp đánh vào trên đầu sói, ngay lúc Trương Đào mừng rỡ trong lòng, nhưng ngơ ngác phát hiện nắm đấm dĩ nhiên trực tiếp xuyên thấu thân thể Yêu Lang, phảng phất đánh vào hư vô.
– Này, xảy ra chuyện gì?
Đầu óc hắn trong nháy mắt phát mộng, đột nhiên Yêu Lang kia ở trên cánh tay hắn mở ra miệng lớn, mạnh mẽ cắn đi.
– A!!
Trên cánh tay truyền đến đau đớn, Trương Đào đột nhiên trợn tròn mắt, chỉ thấy cánh tay phải của mình bị Yêu Lang cắn rơi mất.
– Súc sinh, giết ngươi!
Hai mắt hắn đỏ chót, đột nhiên năm ngón tay như trảo, chính là Ưng Trảo Công, hướng về đầu lâu của Yêu Lang vồ xuống!
– Cái gì?
Ưng trảo lại lâm không xuyên thấu thân thể Yêu Lang, không hề có một chút thực cảm đụng vào, hắn vạn phần khiếp sợ, giận dữ hét:
– Làm sao có khả năng!
– A!
Lại là một tiếng kêu đau đớn thê thảm vang lên, toàn bộ phía sau núi chấn động. Trương Đào nhất thời đau đến hôn mê trên đất, chờ hắn tỉnh lại đã là ban đêm.
– Này, tại sao lại như vậy...
Hắn ngơ ngác nhìn vết máu đầy đất, còn có hai tay không trọn vẹn của mình, hai tay toàn bộ bị Yêu Lang ăn đi!
– A, tại sao, tại sao không trực tiếp giết ta!
Trương Đào phát điên ở sau núi lao nhanh, trong hai mắt chảy xuống hai hàng thanh lệ!
Hai tay không còn, ta làm sao tập võ! Làm sao thi Già Lam học viện! Làm sao trở thành Trấn quốc Thần vệ! Làm sao cho cha mẹ cùng muội muội cuộc sống hoàn toàn mới!
Ông trời, vì sao ngươi phải đối với ta như vậy!
Từng cái từng cái khuôn mặt chờ mong ở trong đầu lướt qua, Trương Đào lảo đảo, cũng không biết mình làm sao trở về đến trong nhà. Nhìn phòng nhỏ cũ nát có ánh đèn lờ mờ, giờ khắc này phụ thân nhất định ở trước cửa làm nông cụ, mẫu thân tất nhiên ở bên giường thay người vá quần áo, mà muội muội đang ở nhà bếp làm cơm tối.
Hắn nhìn hai cánh tay trống rỗng của mình, không cảm thấy đau đớn một chút nào, chỉ cảm thấy nội tâm giống như vỡ nát, trầm trọng không thở nổi, không cách nào giơ chân lên. Hắn không biết nên làm gì đi đối diện với người thân nhất của mình.
– A! Không muốn, không muốn a, ô ô ô!
Đột nhiên một tiếng kêu cầu cứu thảm thiết từ trong nhà truyền đến.
Đó là thanh âm của muội muội!
Trương Đào bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng chạy vào, ván cửa cũ nát đã bị đánh bay. Chỉ thấy phụ thân giơ lên cái cuốc, đang hướng về một người đánh tới. Lại bị người kia nhẹ nhàng đá trúng ngực, đá bay ra ngoài, ở trên không trung phun ra một ngụm máu. Phụ thân mạnh mẽ ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu mà chết.
– Cha!
Trương Đào tâm như xé rách, gào thét một tiếng vội vàng chạy tới. Hắn muốn ôm phụ thân lên, nhưng không có hai tay, làm sao ôm lấy?
– Không muốn, không muốn a, van cầu các ngươi không muốn a!
Trong phòng còn truyền đến thanh âm thống khổ xin tha, nhưng lần này là của mẫu thân.
– Mẹ!
Trương Đào bi phẫn vọt vào, vừa vặn nhìn thấy con trai của Trấn trưởng một cước đạp ở trên đầu mẫu thân, mẫu thân trừng hai mắt một cái, thân thể khô quắt co giật giãy dụa mấy lần, rốt cục chết rồi. Hai mắt bi thương trợn lên, chết không nhắm mắt!
– Mẹ!
Trương Đào đột nhiên phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trong phòng con trai của Trấn trưởng toàn thân trần trụi, cùng một đám du côn lưu manh thấp hèn, đang nằm nhoài trên thân thể trắng nõn của muội muội mình kích động lên xuống. Lượng lớn máu tươi từ giữa hai chân muội muội chảy xuống, trên khuôn mặt non nớt chỉ mới mười hai tuổi, thống khổ đã không phát ra được thanh âm, chỉ còn lại ánh mắt tuyệt vọng cùng thống khổ.
– Súc sinh, ta giết các ngươi!
Trương Đào triệt để điên rồi, hắn như phong ngưu, dùng đầu lâu liều mạng đâm đến!
– Giết? Ha ha, nguyên bản ta còn có chút sợ ngươi. Hiện tại cánh tay cũng không còn, làm sao giết ta? Đánh chết hắn cho ta, đánh chết tên rác rưởi này!
Con trai của Trấn trưởng trắng trợn không kiêng dè gọi lên, nhưng thân thể một khắc cũng không ngừng ở trên người muội muội co giật, tựa hồ càng thêm hưng phấn tăng nhanh động tác.
Trương Đào chỉ cảm thấy đầu một hồi đau nhức, cả người liền té lăn trên đất, quyền cước như bão táp hạ xuống, toàn thân hắn bị đánh đứt thành từng khúc. Một trận ý thức mơ hồ bắt đầu tập kích lên não, con ngươi của hắn bắt đầu phóng to, cả người dần dần mất đi ý thức.
Dùng ánh mắt vô lực nhìn trên người muội muội không ngừng lưu lại máu tươi, hắn không thể ra sức, thân thể của hắn đau đớn, nhưng đã hoàn toàn không cảm giác được, tâm hắn càng như có lưỡi dao cắt rời.
Tiêu Khinh Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đứng thẳng bất động, mặt không chút thay đổi nói:
– Đọc!
Cao Phong vội vàng triển khai thánh chỉ, cao giọng nói:
– Bệ hạ thủ dụ, Tần Dương cùng chúng tướng lĩnh Trung ương quân thái độ ngạo mạn, không phục quân lệnh, theo tội đáng chém! Nhưng hiện nay quốc nạn phủ đầu, chính là thời khắc dùng người, trẫm cho bọn họ một cơ hội, để bọn họ lập công chuộc tội. Còn Tần Dương, thân là vương tử, không lấy quốc sự làm trọng, xứng nhận trăm trượng răn đe!
Hô!
Lần này hơn một trăm tên tướng lĩnh kia, kể cả Tần Dương ở bên trong, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Suýt chút nữa liền mệnh vào Hoàng Tuyền.
Tần Dương cũng là một thân mồ hôi lạnh, chưa từng có cảm giác cách tử vong gần như vậy. Tuy rằng quất trăm roi cũng là thống khổ to lớn, nhưng ít ra giữ lại tính mạng, hơn nữa những thế lực dòng chính của mình cũng được bảo vệ.
Tiêu Khinh Vương nhẹ nhàng nâng mí mắt, trong con ngươi hiện ra vẻ khinh thường, con ngươi của hắn đột nhiên hơi co rụt lại, một mặt lãnh đạm nhìn phía dưới điểm tướng đài nói:
– Ngoại trừ quất Tần Dương năm trăm trượng răn đe, người còn lại, toàn bộ giết!
Chi!
Tất cả mọi người kinh hãi đến biến sắc, một tên tướng lĩnh càng là trợn tròn đôi mắt quát:
– Tiêu Khinh Vương, ngươi lão thất phu này, dám trái thánh chỉ, ngươi mới là đáng chết nhất!
Ầm!
Hắn vừa nói xong, Trấn quốc Thần vệ ở phía sau trực tiếp vỗ một chưởng ở trên đầu, tuôn ra một đoàn óc.
Ầm! A!
Các loại tiếng kêu thảm thiết truyền đến, nhưng rất nhanh liền khôi phục yên tĩnh. 124 tên tướng lĩnh Trung ương quân, toàn bộ bị giết! Bộ hạ dòng chính của Tần Dương ở Trung ương quân, không một ai may mắn thoát khỏi!
Phốc!
Tần Dương chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi, độc ác nói:
– Tiêu Khinh Vương, ngươi, ngươi cãi lời thánh chỉ, luận tội đáng chém cửu tộc!
Tiêu Khinh Vương cười lạnh.
– Bệ hạ cho bọn họ cơ hội, nhưng ta không cho. Các ngươi cãi lời thánh chỉ, có người giết, ta cãi lời, ai dám giết ta? Ta xem ngươi tựa hồ cũng không muốn ta cho cơ hội a.
Ánh mắt hắn lạnh lùng xẹt qua, sợ đến Tần Dương sắc mặt tái nhợt, vội vàng ngậm miệng, không dám nói nữa.
Hắn vạn phần tin tưởng, chỉ cần mình lại nói một tiếng, tất nhiên sẽ phơi thây tại chỗ!
Tiêu Khinh Vương vung tay lên nói.
– Mang Tần Dương xuống quất năm trăm trượng!
Hắn nhìn thi thể toàn trường, không chút biểu tình lạnh lùng nói:
– Hiện tại lập tức thông báo hết thảy tướng lĩnh, trong thời gian nửa nén hương đến điểm tướng đài, không đến, không cần nhiều lời, trực tiếp giết!
Nhất thời hơn 100 Trấn quốc Thần vệ lần thứ hai tản ra, rất nhanh không tới thời gian uống cạn một chén trà, hết thảy tướng lĩnh to to nhỏ nhỏ trong thủ đô toàn bộ đến đông đủ, nên đến đều đến, không tới tất cả đều đi vào mồ rồi. Hơn nữa từng cái từng cái khoác kiếm mang giáp, anh tư hiên ngang, không người nào dám lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn hoặc là vẻ mỏi mệt.
– Rất tốt!
Tiêu Khinh Vương thoả mãn nhìn dưới đài, lúc này mới quay đầu đi xuống, đem điểm tướng đài giao cho Lý Thuần Dương.
Sau khi hắn đi xuống, trực tiếp ngồi vào vị trí bên trái, hướng Lý Vân Tiêu nói:
– Chuyện thứ nhất, đã làm xong rồi.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Khinh Vương quả nhiên tàn nhẫn, lần này sẽ không ai dám không thành thật.
Lý Thuần Dương ở trên điểm tướng đài, nhìn xuống một chút, lúc này mới nghiêm nghị quát:
– Lần này đại quân xuất chinh, chủ soái là Trần Đại Sinh! Trần Đại Sinh ra khỏi hàng, tiếp ấn soái!
Tất cả mọi người đều là một hồi mờ mịt, Trần Đại Sinh? Người nào? Bên trong những tướng lãnh cao cấp cũng không có người này a. Tất cả mọi người biết Lý Thuần Dương nhất định sẽ phái người dòng chính của mình, Hàn Thiên Phương cùng Trần gia Gia chủ Trần Lâm đều là ứng cử viên có khả năng, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới dĩ nhiên là một người xa lạ như vậy.
Nhưng rất nhanh một ít tướng lĩnh lớn tuổi tựa hồ nhớ ra cái gì, đều biến sắc, dồn dập nhìn tới trên đài.
Trần Lâm ở dưới đài càng là tâm thần chấn động mạnh, cả người run cầm cập nhìn một lão giả từ dưới đài chậm rãi đứng ra.
Trần Lâm cảm thấy có chút hoảng hốt, chờ nhìn rõ ràng dung nhan của ông lão, rốt cục không nhịn được nữa, chạy lên quỳ xuống, cất tiếng khóc lớn nói:
– Cha, cha, đúng là ngài, ngài không chết a!
Trần Đại Sinh cũng là lão lệ tung hoành, hắn cố nén vui mừng, vỗ vỗ đỉnh đầu Trần Lâm, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, một cước đá bay hắn, cả giận nói:
– Trước Điểm tướng đài, khóc lóc như đàn bà, còn thể thống gì nữa, cút cho ta!
Hắn nhanh chân đi tới trước đài, hai tay tiếp nhận ấn soái, cao giọng nói:
– Trần Đại Sinh lĩnh mệnh!
Trần Đại Sinh giơ lên ấn soái, để mọi người ngưỡng mộ một hồi, liền đi lên điểm tướng đài, cao giọng quát lên:
– Hàn Thiên Phương ở đâu!
– Thần có mặt!
Hàn Thiên Phương vội vã tiến lên, Trần Đại Sinh không chết cũng để hắn rất giật mình, tuy rằng không có hỉ cực phản khóc như Trần Lâm, nhưng cũng là rất vui mừng.
Trần Đại Sinh lấy ra một mặt lệnh bài ném tới, nói:
– Lệnh ngươi làm Tả quân tiên phong, lĩnh quân mười vạn!
Hàn Thiên Phương lĩnh mệnh nói:
– Tuân lệnh!
– Trần Lâm đâu!
– Có có có thần,…. Ô ô ô!
Trần Lâm vẫn như cũ mặt đầy nước mắt, kích động chạy tới.
Trần Đại Sinh hừ một tiếng, nắm lên một mặt lệnh bài ném tới.
– Hữu quân tiên phong, lĩnh quân mười vạn!
– Vâng, vâng. Ô ô ô!
Trần Lâm khóc lóc nhặt lên lệnh bài, trở lại trong hàng ngũ.
– Lý Vân Tiêu đâu!
Lý Vân Tiêu từ trên chỗ ngồi ra khỏi hàng, đi lên trước chắp tay nói:
– Thiếu gia ta ở đây!
Trần Đại Sinh hơi nhướng mày, nếu là những người khác dám ở trước mặt hắn xưng “Thiếu gia ta”, này nhất định xong đời, nhưng Lý Vân Tiêu, hắn cũng lười tính toán, trực tiếp ném lệnh bài nói:
– Lệnh ngươi làm hậu cần tổng tham mưu, suất lĩnh hai ngàn học sinh quân, làm tốt bảo đảm cung cấp hậu cần.
Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi, lại phái tới làm hậu cần, hắn tiếp nhận lệnh bài liền lui xuống.
Trong hai ngàn học sinh quân nhất thời có người vui có người sầu, vui vì không cần tới tiền tuyến, hệ số an toàn cao. Sầu chính là không ra tiền tuyến liền không cách nào lập công, sẽ không làm được thân tín của Tần Nguyệt. Trong lúc nhất thời các loại suy nghĩ đều có.
Trần Đại Sinh tiếp tục nói:
– Người còn lại, nghe bản soái điều khiển. Hiện tại, đại quân xuất chinh!
– Đại quân xuất chinh!
Hết thảy tướng lĩnh đồng thanh quát lên, nhất thời thanh uy rung trời!
Từng đạo từng đạo nhân mã chờ xuất phát, bắt đầu vòng quanh thủ đô đi một vòng, sau đó ra khỏi thành. Này chính là thông lệ trước khi mỗi lần xuất chinh.
Lúc này Tần Nguyệt mới đi tới trước mặt Trần Đại Sinh, một mặt kính ý nói:
– Thiên Thủy quốc an nguy, toàn bộ nhờ Trần tướng quân!
Trần Đại Sinh gật đầu nói:
– Nguyệt vương tử yên tâm, nếu không đẩy lùi kẻ địch, ta thề không về kinh sư!
Lý Thuần Dương vỗ vỗ bả vai hắn, trọng tình nói:
– Đại Sinh, cẩn thận, bảo trọng!
Trần Đại Sinh nhếch miệng cười to nói:
– Đại ca yên tâm, năm năm ta cũng chưa chết, huống hồ là hiện tại?
Một đám người từng người cáo biệt, cũng dồn dập ra đi.
Chương 137: Đại quân xuất chinh (2)
Ngay ở thời điểm xuất ngoại, đột nhiên hai bóng người chạy tới, trực tiếp lướt đến bên người Lý Vân Tiêu, reo lên:
– Vân thiếu, Vân thiếu, mang chúng ta theo với!
Hai người trực tiếp nhảy lên chiến xa của hắn, chính là Hàn Bách cùng Trần Chân, hai người đều là một mặt trốn trốn nấp nấp.
Chiến xa chủ soái có hơn ba mươi mét, rộng hơn mười mét, do tám con tuấn mã kéo, đủ có thể chứa mấy chục người.
Nguyên lai hai người tư chất kém một chút, sau khi uống Trùng Nguyên Đan mà Lý Vân Tiêu cho, đã đến bảy đạo Mạch Luân đỉnh cao, còn kém một đường chưa đột phá. Vừa vặn gặp gỡ báo danh xuất chinh, mà yêu cầu thấp nhất chính là Võ sĩ. Để cho hai người phiền muộn một hồi lâu. Đợi khi biết chủ soái học sinh quân dĩ nhiên là Lý Vân Tiêu, nhất thời đại hỉ chờ ở cửa thành, vừa nhìn thấy Lý Vân Tiêu liền mặt dày vọt tới.
Lý Vân Tiêu giật mình nói:
– Hai người các ngươi thiên phú kém đến thế, phục dụng Trùng Nguyên Đan của ta cũng không có thể đột phá Võ sĩ!
Hàn Bách hơi đem nguyên khí phóng ra ngoài, nhất thời ánh sáng Võ sĩ hiện lên, cười khổ nói:
– Tối hôm qua một đêm không ngủ, liền đột phá, chỉ chậm một ngày.
Trần Chân khổ não nói:
– Ngươi cơ sở tốt hơn ta, ta kẹt ở Mạch Luân đỉnh cao ba ngày, vẫn không có thể qua.
Mộng Bạch ở một bên giật mình nói:
– Khi ta ở năm đạo Mạch Luân, đêm đó dùng Trùng Nguyên Đan liền xung kích đến Võ sĩ, thiên phú của hai vị đại ca cũng quá dị bẩm đi?
Trần Chân cả giận nói:
– Đó chỉ có thể nói Vân thiếu bất công, cho chúng ta đan dược phẩm chất không bằng ngươi.
– Hừ, tự mình rác rưởi, còn trách đan dược!
Từ trong chiến xa truyền đến một tiếng hừ lạnh.
– Ai? Ai dám mắng lão tử!
Trần Chân giận dữ, đá rèm che một cái, gào thét vọt vào.
Yên tĩnh, vốn cho là sẽ có động tĩnh lớn, ai biết như rơi vào hải lý, không có bất kỳ thanh âm gì.
Hàn Bách giật mình cau mày nói:
– Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào lão tử của hắn ở bên trong?
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, đâu chỉ lão tử của hắn, lão tử của lão tử hắn cũng có mặt.
– A!
Từ trong lều cỏ truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, chính là Trần Chân phát ra. Sau đó liền truyền đến âm thanh của Trần Đại Sinh.
– Vân Tiêu, Hàn Bách, các ngươi cũng vào đi.
Hai người đi vào trong lều vải, nguyên bản Trần Đại Sinh, Trần Lâm cùng Hàn Thiên Phương đang nghiên cứu chiến thuật. Hiện tại có thêm Trần Chân quỳ trên mặt đất, cả người mồ hôi đầm đìa.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu ngưng lại, nhìn chằm chằm Trần Chân, sắc mặt nhất thời chìm xuống, ngưng tiếng nói:
– Các ngươi mạnh mẽ đột phá cho hắn?
Hàn Bách cũng giật nảy cả mình, vội vàng nhìn Trần Chân nằm trên mặt đất thở dốc, quả thật đã là Nhất Nguyên cảnh Võ sĩ, trên người thỉnh thoảng lưu chuyển ánh sáng nguyên khí.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên một vẻ tức giận, lãnh đạm nói:
– Chẳng lẽ các ngươi không biết như vậy trái lại là hại hắn? Cửa ải trọng yếu như vậy lại mạnh mẽ đột phá, tất nhiên ảnh hưởng đến thành tựu ngày sau.
Trần Đại Sinh ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn Lý Vân Tiêu, thở dài nói:
– Vân Tiêu, ngươi cũng biết Tôn nhi này của ta tư chất thực sự là vô cùng bình thường. Ngươi cảm thấy thành tựu tương lai của hắn có thể đạt tới trình độ nào đây? Nhân sinh có bến, mà võ đạo vô bờ, để hắn ở võ giả cấp thấp bồi hồi, không bằng để ta giúp hắn một tay, sớm ngày thành hình.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu dần dần ác liệt, lạnh lùng nói:
– Vậy các ngươi cảm thấy có thể đem hắn đắp nặn tới trình độ nào?
Trần Đại Sinh nói:
– Ta cùng Trần Lâm cũng thương lượng qua, tìm cao nhân trợ giúp cùng với các loại đan dược phụ trợ, ngày sau hắn có thể lên cấp đến Đại vũ sư, ta liền hài lòng.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, trong mắt hàn quang lấp lóe, lạnh lùng nói:
– Được rồi, thu hồi ý nghĩ buồn cười của các ngươi đi.
Hắn duỗi ra một ngón tay, lãnh đạm nói:
– Một năm, cho ta thời gian một năm, ta tất nhiên để hắn bước vào Tứ Tượng cảnh giới, thành tựu Vũ Quân.
Mọi người đều ngơ ngác, trong mắt Trần Đại Sinh bắn mạnh ra tinh mang, trầm giọng nói:
– Vân Tiêu, ta biết ngươi bản lãnh lớn. Nhưng con đường võ đạo, mỗi vượt qua một bước đều khó như lên trời. Năm đó tư chất của ta ở trong cùng thế hệ đã xem như là hàng đầu, cũng trải qua sinh tử, nhờ số trời run rủi mới bước vào Tứ Tượng cảnh giới. Ta biết ngươi vì muốn tốt cho Trần Chân, nhưng không thể hành động theo cảm tình.
Lý Vân Tiêu nhấc lên Trần Chân ở trên đất, lạnh lùng nhìn ba người bọn họ.
– Nói đủ rồi chứ? Nói đủ rồi liền tiếp tục chuyện của các ngươi đi. Có điều nếu lại để ta phát hiện các ngươi mạnh mẽ gia tăng thực lực cho hắn, đến thời điểm đó đừng nói các ngươi theo lão gia tử ta, ta vẫn sẽ trở mặt không quen biết như thường! Ta rất thận trọng cảnh cáo các ngươi… sau này không có lần thứ hai!
Hắn nói mà ba người Trần Đại Sinh trợn mắt ngoác mồm, Hàn Bách cũng giật mình không thôi.
Lý Vân Tiêu mặt lạnh mang theo Trần Chân ra ngoài, Hàn Bách lén nhìn ba người trợn mắt ngoác mồm một chút, một mình không dám ở thêm, cũng bận bịu đi theo ra ngoài.
Hàn Thiên Phương lên tiếng trước nhất nói:
– Lý Vân Tiêu này quả nhiên như trước kia không giống nhau lắm, khoảng thời gian này trong thủ đô tin đồn về hắn sôi sùng sục, xem khí thế kia, dĩ nhiên ở trước mặt ba người chúng ta còn dám làm càn như thế.
Trần Lâm cũng cau mày nói:
– Tiểu tử này thiên phú thật không tệ, cùng Trần Chân đồng tuổi, nhưng đã là bát tinh Võ sĩ. Nhưng muốn nói hắn một người lực ép Già Lam học viện hai đại thiên tài Lâm Vũ cùng Bạch Thành Phong, ta vẫn là không quá tin tưởng. Hai người này ta đã mật thiết quan sát qua, đều là tồn tại vạn người chưa chắc có một, kinh tài tuyệt diễm.
Hàn Thiên Phương nói:
– Tĩnh quốc công lão gia tử yên tâm để một mình hắn đi ra, quả thật là có chỗ hơn người. Chỉ là quá mức xốc nổi, trong vòng một năm để Trần Chân bước vào Vũ Quân, hắn cho rằng Vũ Quân là hàng vỉa hè sao.
Trong tay Trần Đại Sinh nắm một quân cờ, xoa nắn thành một đoàn, ngưng tiếng nói:
– Liền để tiểu tử này thử xem đi, sau này Trần Chân tu luyện tạm thời không nên nhúng tay.
Trần Lâm kinh hãi, vội la lên:
– Cha, lẽ nào ngươi cũng tin hắn nói bậy bạ? Ha ha, một năm bước vào Vũ Quân, hắn coi mình...
– Được rồi!
Trần Đại Sinh ngắt lời nói:
– Tiểu tử này thật có chút kỳ lạ, tuy rằng ta cũng cảm thấy rất hoang đường, thế nhưng trong nháy mắt hắn nói ra đó, nội tâm ta không tự chủ được tin tưởng.
Trần Lâm mở to hai mắt, lắc đầu nói:
– Cha, này hoàn toàn là lời nói vô căn cứ a.
Ánh mắt Trần Đại Sinh ngưng lại:
– Tạm cho hắn một năm thời gian đi, loại cảm giác đó lấy tu vi của các ngươi là không rõ ràng, đó là một loại tin tưởng xuất phát từ bản năng. Huống hồ các ngươi cũng không biết, tiểu tử này là một tên Thuật Luyện Sư cấp hai hàng thật đúng giá!
Con ngươi của Trần Lâm cùng Hàn Thiên Phương mở lớn, ngơ ngác thất sắc!
Chương 138: Quân lệnh trạng
Sau khi Lý Vân Tiêu ra lều vải, đem Trần Chân ném cho Cổ Vinh nói:
– Cho hắn dùng một viên Vũ Lâm Đan, trước tiên đem cảnh giới vững chắc xuống.
Hắn quay đầu nhìn một tên sĩ quan hỏi:
– Toà thành tiếp theo là cái nào? Phải bao lâu mới có thể đến?
Tên kia sĩ quan bận bịu dùng quân lễ nói:
– Báo cáo Tướng quân, toà thành tiếp theo là Dương Phổ thành, dựa theo tốc độ tiến quân bây giờ, còn có mười ngày thời gian!
– Mười ngày? Lâu như vậy?
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, nhàn nhạt nhìn phía xa. Kiếp trước của hắn căn bản không có khái niệm chạy đi gì, đều là trực tiếp xé rách không gian, vạn dặm xa, Súc Địa Thành Thốn!
– Làm sao? Cảm giác mới mẻ đã hết?
Chẳng biết lúc nào Trần Đại Sinh cũng từ trong lều vải đi ra, đứng ở sau lưng hắn, cười ha ha nói:
– Chúng ta đây đã là hành quân cấp tốc, dựa theo hành quân phổ thông, ít nhất phải hơn một tháng. Đánh trận là liều mạng, không phải vui chơi.
Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái.
– Vui chơi? Ta chỉ là hi vọng sớm đến một chút, kiếm chút dược liệu cho Trần Chân dùng, để cảnh giới của hắn tạm thời vững chắc ở nhất tinh Võ sĩ, đem ảnh hướng trái chiều mà các ngươi làm với hắn tiêu trừ hết.
– Ngạch…
Trần Đại Sinh cảm thấy yết hầu chặn lại một hồi, hắn phát hiện khí thế của tiểu tử này, mơ hồ vượt lên trên mình, điều này làm cho hắn dị thường khó chịu. Thầm nghĩ: Mình nói như thế nào cũng là chủ soái, phải ép uy phong của tiểu tử này.
Hắn chỉ vào mấy chục vạn đại quân hành quân cấp tốc nói:
– Tiểu tử, ngươi xem đại quân này làm sao?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Chỉ thường thôi.
– Chỉ thường thôi?
Trần Đại Sinh trừng con ngươi, cười nhạo nói:
– Nghé con mới sinh, chưa từng va chạm xã hội. Bốn mươi vạn đại quân như vậy tuy rằng không dám nói là hổ lang chi sư, nhưng quân kỷ nghiêm minh, nghiêm chỉnh huấn luyện, từ chi tiết nhỏ trong hành quân liền có thể thấy được.
Hắn một bộ lên lớp, đắc ý nói:
– Còn có ngươi xem trên đại quân này mơ hồ hiện lên sát khí, đây là trải qua liều mạng tranh đấu mới có thể sản sinh. Loại sát khí này đủ khiến...
– Được rồi, ta biết rồi.
Lý Vân Tiêu ngắt lời nói:
– Đã là giữa trưa, tới giờ lão gia tử ngươi uống thuốc rồi, đừng quên để Vân Thường lão sư trợ ngươi áp chế độc tính.
Trần Đại Sinh lăng tại chỗ, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Người hai bên dồn dập che miệng cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng, nhịn đến đau bụng.
Trần Đại Sinh nổi giận đùng đùng nói:
– Tiểu tử, ta biết ngươi là Thuật Luyện Sư, rất ghê gớm! Thế nhưng hành quân đánh trận cùng...
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, lần thứ hai khó chịu ngắt lời nói:
– Không phải là sát khí sao?
Hắn chỉ vào học sinh quân ở phía sau hộ tống các loại quân nhu nói:
– Sau mười ngày, trước khi tiến vào Dương Phổ thành, sát khí của hai ngàn học sinh quân này liền che lại bốn mươi vạn đại quân của ngươi, có tin hay không?
– Ha ha, thật là ngông cuồng vô biên! Ngươi cho rằng sát khí là không khí sao? Tùy tiện hô hấp một hồi thì có!
Trần Đại Sinh cười lớn nói.
Lý Vân Tiêu chỉ đầu của mình, lạnh lùng nói:
– Ta dùng đầu lập xuống quân lệnh trạng, sau mười ngày nếu ta thua, ta lấy đầu cho ngươi làm cầu đá! Nếu ta thắng, vị trí chủ soái đại quân quy ta, ngươi liền làm việc vặt cho ta, như thế nào.
Trần Đại Sinh hoàn toàn biến sắc, lần này ngay cả người xung quanh cũng ngạc nhiên lên. Trần Đại Sinh trầm giọng nói:
– Quân lệnh trạng há là trò đùa, ngươi là tướng lĩnh học sinh quân, càng phải biết trong quân không thể nói đùa!
Lý Vân Tiêu cười khẽ, ngẩng đầu lên nói:
– Đương nhiên! Có điều trong mười ngày này, sự tình hộ tống vật tư liền trao trả cho ngươi. Ta mang theo đám người kia đi trước một bước, sau mười ngày, gặp tại Phổ Dương Thành!
Hắn nhẹ nhàng bay lên trời, rơi vào trên một chiếc chiến xa khác, Kế Mông, Cổ Vinh, tỷ đệ Mộng Vũ, còn có Trần Chân, Hàn Bách cũng cùng nhau đi theo.
Lý Vân Tiêu đứng trên đỉnh chiến xa, cao giọng quát:
– Hết thảy học sinh quân nghe lệnh, hiện tại lập tức ném hết thảy vật tư, dốc hết tốc lực theo chiến xa của ta đi tới!
Sĩ quan điều động chiến xa vội vàng vung roi giá mã, chiến xa của Lý Vân Tiêu nhất thời ầm ầm ầm vượt qua, một xe đi ở đằng trước đại quân, phía sau hơn hai ngàn học sinh quân cũng dồn dập tăng nhanh tốc độ xông lên.
Hơn hai ngàn người vốn là Võ sĩ thực lực siêu quần, bất luận thể năng hay là tu vi đều mạnh hơn đại quân phổ thông mấy lần, vì lẽ đó chạy đi cũng rất ung dung, rất nhanh Lý Vân Tiêu liền dẫn nhân mã của mình đi mất.
Trần Đại Sinh nhìn bụi bặm bao phủ bầu trời, sắc mặt âm tình bất định.
Trần Lâm giật mình nói:
– Cha, ngươi liền thật để hắn đi như vậy? Đây rõ ràng là hồ đồ a! Lẽ nào ngươi tin tưởng hắn nói mười ngày thời gian, còn phải một bên hành quân, có thể ngưng luyện ra sát khí so với Trung ương quân còn nặng hơn?
Trần Đại Sinh hừ lạnh nói:
– Đương nhiên không tin!
Trần Lâm nói:
– Này, vậy ngươi? Hắn dùng đầu đảm bảo, đến thời điểm...
Trần Đại Sinh một chưởng vỗ vào đầu hắn mắng:
– Lập xuống quân lệnh trạng, ai nghe thấy? Lẽ nào ngươi muốn ta dùng quân pháp giết tiểu tử kia hay sao? Đến thời điểm trực tiếp treo lên đánh một trận là được.
Hắn xoay người trở về trong lều, tự lẩm bẩm:
– Ai nha, trên người lại bắt đầu đau, thật tới giờ uống thuốc rồi.
Quay đầu lại đúng dịp nhìn thấy Tiêu Khinh Vương cùng Lạc Vân Thường, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trên chiến xa, cái trán của Lạc Vân Thường hơi chảy ra mồ hôi, hiển nhiên là mới vừa tiêu hao lượng lớn chân khí.
Trần Đại Sinh nói:
– Lạc lão sư, còn có thể kiên trì sao?
Lạc Vân Thường khẽ cười nói:
– Không thành vấn đề, Lý Vân Tiêu này không biết từ đâu làm ra phương pháp chữa thương, khi trấn áp hàn khí cho các ngươi, đồng thời ta cũng cảm giác được chân khí chí dương của mình đang không ngừng lớn mạnh. Tựa hồ so với bế quan tu luyện hiệu quả còn tốt hơn!
Trần Đại Sinh tức giận nói:
– Khỏi nói tiểu tử kia, đến thời điểm xem ta treo hắn hắn lên đánh nửa người tàn phế cho hả giận!
Tiêu Khinh Vương vẫn không nói lời nào, tựa hồ có chỉ cười nói:
– Ồ? Ta xem ngươi chưa chắc sẽ có cơ hội.
Dáng dấp của hắn, thật giống như ngồi đợi Trần Đại Sinh làm việc vặt.
Trần Đại Sinh sửng sốt một chút, lập tức một mặt không tin.
Lý Vân Tiêu một mình mang theo hai ngàn học sinh quân đi nhanh, người bên người từng cái từng cái lặng lẽ không nói. Trần Chân nói:
– Vân thiếu, lần này ngươi thật là chơi lớn rồi, lập xuống quân lệnh trạng, coi như không mất đầu cũng bị ông nội ta đánh gần chết.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chỉ là cô đọng một ít sát khí mà thôi, có khó khăn như thế sao?
Hàn Bách nói:
– Chỉ là cô đọng một ít sát khí mà thôi? Thật thiệt thòi ngươi nói ra được. Những cái kia đều là ở trên chiến trường đao thật thương thật chém giết mới có thể trầm tích ở trong người, một khi đi ra chiến trường, loại sát khí này sẽ tùy theo thả ra ngoài, khiến sức chiến đấu của binh sĩ tăng nhiều. Đừng nói mười ngày, nếu không đích thân ra chiến trường, dù mười năm cũng huấn luyện không ra!
Chương 139: Thiên dữ thiên huyễn (1)
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu mỉm cười, một mặt ung dung cười nói:
– Này để bọn họ trải qua liều mạng tranh đấu, không phải được rồi sao.
Hắn không để ý vẻ mặt mọi người ngạc nhiên, cao giọng quát lên:
– Hết tốc lực hành quân, trong vòng bốn ngày chạy tới ngoài Dương Phổ thành cho ta.
Khóe miệng hắn khẽ mỉm cười, dùng âm thanh chỉ có người bên cạnh mới có thể nghe thấy, khẽ cười nói:
– Còn lại sáu ngày, ta sẽ để các ngươi xuống Địa ngục!
Ồng tay áo của hắn nhẹ phẩy, liền đi vào trong lều lớn.
Người còn lại mỗi cái hai mặt nhìn nhau, không dám đi vào quấy rầy hắn, từng cái từng cái ở bên ngoài ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Sĩ quan lái chiến xa liều mạng đánh xe, hơn hai ngàn tên học viên kia tất cả đều là Võ sĩ, chạy đi so với tuấn mã còn muốn nhanh. Chỉ là từng cái từng cái có kỵ húy, không dám vượt qua chiến xa của Lý Vân Tiêu, tất cả đều theo sát ở phía sau.
Đến ngày thứ ba, tinh thần của những học viên này triệt để suy sụp, từng cái từng cái như sương đánh cà, hơn hai ngàn người chạy mấy chục dặm đường không nghỉ ngơi. Không ít người đều nhìn chiến xa phía trước, lòng sinh oán hận. Thầm nghĩ: Lão tử nhọc nhằn khổ sở chạy ba ngày, các ngươi những công tử bột kia thư thư phục phục ngồi trên xe.
Nhưng theo sát chiến xa, tựa hồ không có một chút mỏi mệt nào, là hai bóng người đã từng làm cho tất cả mọi người ngước nhìn. Lâm Vũ cùng Bạch Thành Phong cắn chặt hàm răng, đi theo sau chiến xa không có một lời oán hận nào, có chỉ là ý chí bất khuất!
Tám con tuấn mã lôi kéo chiến xa, đều là từ Hỏa Ô đế quốc giá cao thu mua đến giống tạp giao, do mã cùng yêu thú hỗn huyết sinh thành, hai mắt đỏ như máu, cước lực kinh người. Nhưng không ngủ không ngừng chạy đi, từng cái từng cái cũng không chịu nổi, rốt cục ở ngày thứ ba, thời điểm đến ngoài Dương Phổ thành, từng cái từng cái đều hí dài, nổ chết tại chỗ.
Thời gian uống cạn chén trà, rốt cục tất cả mọi người đều đến đông đủ, từng cái từng cái thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này Lý Vân Tiêu mới lười biếng từ trong chiến xa đi xuống, chậm rãi xoay người, đánh mấy cái ha ha, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
– Ồ, là buổi tối sao? Ngày hôm nay mặt trăng thật tròn. Đều xuống đây đi, ngắm trăng thôi.
Lúc này mấy người Trần Chân Hàn Bách mới dồn dập từ trên chiến xa nhảy xuống, từng cái từng cái trong tay nâng chén nước, còn bốc hơi nóng, thỉnh thoảng uống mấy ngụm.
Hơn hai ngàn học viên từng cái từng cái giận sôi lên, oán khí ngất trời. Nhưng nghĩ đến Lý Vân Tiêu này sức chiến đấu kinh thiên, mỗi một người đều tức giận khôn cùng, nhưng lại không dám nói.
Trên mặt Lý Vân Tiêu mang theo ý cười cân nhắc.
– Được rồi, thời gian uống trà qua rồi, nên làm việc.
Lúc này đám người Trần Chân mới thả chén trà xuống, bắt đầu lấy ra binh khí của từng người, ở trên đất khắc hoạ lên, hơn hai ngàn học viên từng cái từng cái hiếu kỳ nhìn, cũng không biết bọn họ đang làm gì.
Rất nhanh, một vòng tròn to lớn khắc hoạ ở trên đất, có vài học viên lập tức nhận ra được, dĩ nhiên là một trận pháp, đem hơn hai ngàn người toàn bộ dung nhập vào.
– Đây là muốn làm gì? Đây là trận pháp gì?
– Thiên, muốn khởi động một trận pháp lớn như vậy, cái này cần tiêu hao bao nhiêu nguyên thạch, cần Thuật Luyện Sư rất mạnh mới có thể khởi động!
Một tên học viên có tri thức trận pháp kinh hãi nói.
– Không nhìn thấy có Thuật Luyện Sư cấp hai Cổ Vinh Cổ đại nhân theo chúng ta sao, chà chà, ta biết rồi, tất nhiên là một trận pháp khôi phục, đây là muốn khôi phục nguyên khí cho chúng ta.
– Ồ? Có chuyện tốt như vậy?
– Đương nhiên, không tin mở to mắt mà nhìn!
Lý Vân Tiêu nghe mọi người nghị luận, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Rất nhanh trận pháp liền bố trí xong, ở hai bên từng cái từng cái trận tuyến, khảm nạm vô số viên nguyên thạch to to nhỏ nhỏ, cấp bậc khác nhau, xem mà tất cả mọi người đều trừng mắt líu lưỡi!
Đây cũng quá lãng phí đi! Công tử Đại thế gia thật có tiền a!
Không biết giờ khắc này Lý Vân Tiêu cũng đau lòng muốn chết, vì bố trí đại trận này, cơ hồ đem nguyên thạch trong Giới Thần Bi móc không!
Hắn cố nén nội tâm đau đớn, đi tới trung tâm trận pháp, lấy ra Thái Âm Hàn Kiếm cùng Xuân Thủy Kiếm, trực tiếp cắm vào, nhất thời một đạo hào quang phóng lên trời, hai thanh Kiếm Ảnh ở trên hư không hiện ra, ánh sáng luân phiên, hàn khí bức người.
Các học sinh nơi nào gặp tình cảnh xa hoa bực này, nhất thời bị hấp dẫn lên, hướng không trung nhìn tới.
Khóe miệng Lý Vân Tiêu hiện ra một ý cười tàn nhẫn, xấu xa nói:
– Đây chính là trận pháp tiêu hao hết thảy gia sản của ta, hai mắt trận càng là Huyền Binh cấp ba, trận pháp này có thể giúp chư vị trong khoảng thời gian ngắn liền trở thành một tên chiến sĩ chân chính! Chư vị, bắt đầu một hồi lữ trình vui vẻ đi!
Ánh mắt của hắn ở dưới ánh kiếm ánh xạ, hiện ra dị thường yêu dị. Vài đạo linh quyết từ trong tay đánh ra, trên hư không hiện ra từng cái từng cái văn tự cổ điển quái dị, rơi vào trong trận pháp. Nhất thời tất cả mọi người đột nhiên ngơ ngác phát hiện, mặt trăng trên bầu trời nguyên bản sáng sủa mỹ lệ, đột nhiên trở nên yêu dị, dần dần hiện ra từng tia đỏ như máu.
– Này, đây là?
Trong lòng tất cả mọi người giật mình, vầng minh nguyệt kia, dĩ nhiên biến thành một con ngươi yêu dị!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng đứng ở ngoài trận pháp, hai con ngươi đã biến thành đỏ như máu, dần dần uốn lượn lên, hóa thành hai hình trăng lưỡi liềm. Con ngươi của hắn đột nhiên mở lớn, một luồng sức mạnh yêu dị nhộn nhạo lên.
Hết thảy học viên thân ở trong trận pháp đột nhiên tâm thần chấn động, mặt trăng như con ngươi màu đỏ kia truyền đến cảm giác kỳ dị, trong nháy mắt đã khống chế tâm thần của mọi người. Mọi người nhất thời trở nên mờ mịt, vẻ mặt từng cái từng cái bắt đầu dại ra.
Người đứng ở ngoài trận pháp nhìn vào, liền nhìn thấy từng học viên trên mặt ngây người như phỗng, lẳng lặng đứng ở đó, không nhúc nhích.
– Vân, Vân thiếu, bọn họ đây là làm sao?
Trần Chân ngơ ngác hỏi, Lý Vân Tiêu chỉ nói cho bọn họ biết bước đi bố trí trận pháp, nhưng không có nói rõ tác dụng.
Lý Vân Tiêu quay đầu liếc mắt nhìn hắn, con ngươi yêu dị kia để Trần Chân ngơ ngác lùi mấy bước, khiếp sợ không thôi.
– Các ngươi cũng tiến lên chơi một chút a.
Lý Vân Tiêu dứt tiếng, dưới chân bước ra vài bước, đồng thời ra tay, nhất thời đá bốn người Trần Chân, Hàn Bách, Mộng Vũ, Mộng Bạch vào. Chỉ còn dư lại Cổ Vinh cùng Kế Mông.
Cổ Vinh một mặt sợ sệt, liên tục lui lại. Nhưng Kế Mông lại hơi nhướng mày, muốn tự mình đi vào trong trận pháp này.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở miệng nói:
– Chớ vào, ngươi là Vũ Quân, Cổ Vinh là Thuật Luyện Sư cấp hai, đồng thuật củata còn quá yếu, không cách nào khống chế tâm thần của các ngươi.
Lúc này Cổ Vinh mới thở phào nhẹ nhõm, lá gan lớn lên, đi lên trước cẩn thận hỏi:
– Vân thiếu, trận pháp này...
Lý Vân Tiêu nhắm mắt lại, lẳng lặng nói:
– Đây là một ảo trận, gọi là Thiên Dữ Thiên Huyễn Trận. Bọn họ ở bên trong sẽ trải qua một ít sự tình ghi lòng tạc dạ, cả đời khó mà quên được, khà khà, cực kỳ thú vị.
Chương 140: Thiên dữ thiên huyễn (2)
Cả người Cổ Vinh run lên, lúc Lý Vân Tiêu nói đến “sự tình ghi lòng tạc dạ”, mang theo vẻ mặt cười gằn, để đáy lòng hắn không khỏi phát lạnh, bắt đầu yên lặng vì những người kia cầu khẩn.
Lý Vân Tiêu lẳng lặng nói:
– Kế Mông ngươi thay mọi người hộ pháp, ta cũng không biết có thể kiên trì bao lâu, tận lực làm a.
Hắn ở dưới chân mình vẽ một vòng tròn, phân biệt bố trí mấy khối nguyên thạch vào, ngồi ngay ngắn ở bên trong, hai tay bấm quyết, bắt đầu tĩnh tọa.
Hai mắt Kế Mông ngưng lại, thả người nhảy lên, trực tiếp ẩn vào một cây đại thụ ở phụ cận, đem thần thức tản ra phạm vi lớn nhất. Bắt đầu vì tất cả mọi người hộ pháp.
Lần này chỉ còn lại Cổ Vinh không có việc gì, cũng dứt khoát đả tọa, tự mình tu luyện.
...
Trương Đào là học sinh kiệt xuất nhất trên Thiên Ưng trấn của học viện, mới mười ba tuổi đã mở ra năm đạo Mạch Luân, có hi vọng ở trước mười lăm tuổi cô đọng đan điền, diễn hóa ra nguyên khí, bước vào Nhất Nguyên cảnh, trở thành một tên Võ sĩ chân chính.
Tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là mau mau kiếm đủ tiền, sau đó thi vào Già Lam học viện, sau khi ra ngoài trở thành một tên Trấn quốc Thần vệ, quang tông diệu tổ, để cha mẹ trải qua ngày thật tốt, để muội muội tìm một nhà khá giả, mặt mày rạng rỡ xuất giá.
Mỗi ngày Trương Đào đều sẽ đến phía sau núi một mình tu luyện, cây đại thụ hai người ôm hết, bị hắn đánh một quyền liền có thể nổ ra cái hang lớn.
– Ấy, đây là?
Hắn mới vừa đánh một cây đại thụ nổ ra, nhưng từ bên trong lộ ra một cái đầu lâu toàn thân nhung trắng, dĩ nhiên là một con sói!
– Sói làm sao sẽ ở trong đại thụ?
Trương Đào kinh hãi liên tiếp lui về phía sau, con bạch lang kia từ trong đại thụ lao ra, để Trương Đào ngơ ngác thất thanh kêu lên:
– Yêu Lang! Yêu thú! Phía sau núi tại sao có thể có yêu thú!
Hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, liều mạng hướng về dưới núi chạy đi. Yêu thú, là tồn tại ngay cả Võ sĩ chân chính cũng không dám đối địch a!
Gào!
Yêu Lang này hét dài một tiếng, đột nhiên nhào lên, mở ra miệng lớn máu đỏ tươi trực tiếp cắn xuống.
Trương Đào không kịp trốn, sợ đến vội vàng xoay người đứng trung bình tấn, nội tâm liều mạng nói với mình, đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt! Ta không sợ!
– Kim Cương Quyền!
Hắn hơi nhún chân, ở thời điểm không thể trốn đi đâu được, hạ quyết tâm đánh ra một kích. Một quyền như Kim Cương, lực phá nghìn cân, bí mật mang theo tiếng xé gió gào thét nổ ra.
Nếu là lang thú phổ thông, ở dưới cú đấm này tất nhiên là chắc chắn phải chết!
Nhưng hắn gặp gỡ là Yêu Lang, cú đấm kia trực tiếp đánh vào trên đầu sói, ngay lúc Trương Đào mừng rỡ trong lòng, nhưng ngơ ngác phát hiện nắm đấm dĩ nhiên trực tiếp xuyên thấu thân thể Yêu Lang, phảng phất đánh vào hư vô.
– Này, xảy ra chuyện gì?
Đầu óc hắn trong nháy mắt phát mộng, đột nhiên Yêu Lang kia ở trên cánh tay hắn mở ra miệng lớn, mạnh mẽ cắn đi.
– A!!
Trên cánh tay truyền đến đau đớn, Trương Đào đột nhiên trợn tròn mắt, chỉ thấy cánh tay phải của mình bị Yêu Lang cắn rơi mất.
– Súc sinh, giết ngươi!
Hai mắt hắn đỏ chót, đột nhiên năm ngón tay như trảo, chính là Ưng Trảo Công, hướng về đầu lâu của Yêu Lang vồ xuống!
– Cái gì?
Ưng trảo lại lâm không xuyên thấu thân thể Yêu Lang, không hề có một chút thực cảm đụng vào, hắn vạn phần khiếp sợ, giận dữ hét:
– Làm sao có khả năng!
– A!
Lại là một tiếng kêu đau đớn thê thảm vang lên, toàn bộ phía sau núi chấn động. Trương Đào nhất thời đau đến hôn mê trên đất, chờ hắn tỉnh lại đã là ban đêm.
– Này, tại sao lại như vậy...
Hắn ngơ ngác nhìn vết máu đầy đất, còn có hai tay không trọn vẹn của mình, hai tay toàn bộ bị Yêu Lang ăn đi!
– A, tại sao, tại sao không trực tiếp giết ta!
Trương Đào phát điên ở sau núi lao nhanh, trong hai mắt chảy xuống hai hàng thanh lệ!
Hai tay không còn, ta làm sao tập võ! Làm sao thi Già Lam học viện! Làm sao trở thành Trấn quốc Thần vệ! Làm sao cho cha mẹ cùng muội muội cuộc sống hoàn toàn mới!
Ông trời, vì sao ngươi phải đối với ta như vậy!
Từng cái từng cái khuôn mặt chờ mong ở trong đầu lướt qua, Trương Đào lảo đảo, cũng không biết mình làm sao trở về đến trong nhà. Nhìn phòng nhỏ cũ nát có ánh đèn lờ mờ, giờ khắc này phụ thân nhất định ở trước cửa làm nông cụ, mẫu thân tất nhiên ở bên giường thay người vá quần áo, mà muội muội đang ở nhà bếp làm cơm tối.
Hắn nhìn hai cánh tay trống rỗng của mình, không cảm thấy đau đớn một chút nào, chỉ cảm thấy nội tâm giống như vỡ nát, trầm trọng không thở nổi, không cách nào giơ chân lên. Hắn không biết nên làm gì đi đối diện với người thân nhất của mình.
– A! Không muốn, không muốn a, ô ô ô!
Đột nhiên một tiếng kêu cầu cứu thảm thiết từ trong nhà truyền đến.
Đó là thanh âm của muội muội!
Trương Đào bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng chạy vào, ván cửa cũ nát đã bị đánh bay. Chỉ thấy phụ thân giơ lên cái cuốc, đang hướng về một người đánh tới. Lại bị người kia nhẹ nhàng đá trúng ngực, đá bay ra ngoài, ở trên không trung phun ra một ngụm máu. Phụ thân mạnh mẽ ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu mà chết.
– Cha!
Trương Đào tâm như xé rách, gào thét một tiếng vội vàng chạy tới. Hắn muốn ôm phụ thân lên, nhưng không có hai tay, làm sao ôm lấy?
– Không muốn, không muốn a, van cầu các ngươi không muốn a!
Trong phòng còn truyền đến thanh âm thống khổ xin tha, nhưng lần này là của mẫu thân.
– Mẹ!
Trương Đào bi phẫn vọt vào, vừa vặn nhìn thấy con trai của Trấn trưởng một cước đạp ở trên đầu mẫu thân, mẫu thân trừng hai mắt một cái, thân thể khô quắt co giật giãy dụa mấy lần, rốt cục chết rồi. Hai mắt bi thương trợn lên, chết không nhắm mắt!
– Mẹ!
Trương Đào đột nhiên phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trong phòng con trai của Trấn trưởng toàn thân trần trụi, cùng một đám du côn lưu manh thấp hèn, đang nằm nhoài trên thân thể trắng nõn của muội muội mình kích động lên xuống. Lượng lớn máu tươi từ giữa hai chân muội muội chảy xuống, trên khuôn mặt non nớt chỉ mới mười hai tuổi, thống khổ đã không phát ra được thanh âm, chỉ còn lại ánh mắt tuyệt vọng cùng thống khổ.
– Súc sinh, ta giết các ngươi!
Trương Đào triệt để điên rồi, hắn như phong ngưu, dùng đầu lâu liều mạng đâm đến!
– Giết? Ha ha, nguyên bản ta còn có chút sợ ngươi. Hiện tại cánh tay cũng không còn, làm sao giết ta? Đánh chết hắn cho ta, đánh chết tên rác rưởi này!
Con trai của Trấn trưởng trắng trợn không kiêng dè gọi lên, nhưng thân thể một khắc cũng không ngừng ở trên người muội muội co giật, tựa hồ càng thêm hưng phấn tăng nhanh động tác.
Trương Đào chỉ cảm thấy đầu một hồi đau nhức, cả người liền té lăn trên đất, quyền cước như bão táp hạ xuống, toàn thân hắn bị đánh đứt thành từng khúc. Một trận ý thức mơ hồ bắt đầu tập kích lên não, con ngươi của hắn bắt đầu phóng to, cả người dần dần mất đi ý thức.
Dùng ánh mắt vô lực nhìn trên người muội muội không ngừng lưu lại máu tươi, hắn không thể ra sức, thân thể của hắn đau đớn, nhưng đã hoàn toàn không cảm giác được, tâm hắn càng như có lưỡi dao cắt rời.