-
Chương 146-150
Chương 146: Hảo hảo nói chuyện
Ngô Liên Thiên sững sờ, không nghĩ tới thiếu niên này mới là chính chủ, xem ra rất dễ nói chuyện, tiểu hài tử mà, cho chút đường ăn liền lừa qua được, hắn mừng lớn nói:
– Dễ bàn dễ bàn, mời chư vị đến phủ đệ nói chuyện!
Rất nhanh, mấy người liền trở thành thượng khách của Phổ Dương Thành phủ thành chủ.
Để Ngô Liên Thiên kinh tâm không ngớt, không thể phỏng đoán chính là, hơn hai ngàn tên học sinh quân cũng không có thu lại, mà là đem toàn bộ phủ thành chủ vây chặt đến không lọt một giọt nước.
Lý Vân Tiêu uống trà thơm, cười hì hì nói:
– Ta cùng Ngô Quang huynh đệ cũng là không đánh nhau thì không quen biết a.
Ngô Liên Thiên vội nói:
– Đúng đúng đúng, không đánh nhau thì không quen biết, Quang nhi, còn không mau rót rượu cho vị huynh đệ này.
Hiện tại hắn còn không biết thân phận của Lý Vân Tiêu, nên hỏi dò:
– Xin hỏi quý tính của tiểu huynh đệ? Ở trong triều đảm nhận chức trách gì?
Lý Vân Tiêu nhìn Ngô Quang vẻ mặt bất mãn, nhẹ nhàng cười một tiếng nói:
– Họ tên không cần phải nói, chỉ là nghe nói phía trước chiến sự khẩn cấp, vì lẽ đó khí phách hăng hái, muốn mang một đám huynh đệ đi bảo vệ quốc gia.
Ngô Liên Thiên sửng sốt một chút, suýt chút nữa bật cười. Chỉ bằng các ngươi những tiểu tử này, cũng muốn ra tiền tuyến? Hắn cũng không biết thực lực của những người này, chỉ là nhìn mặt đều tương đối tuổi trẻ. Nhưng trên mặt vẫn là một luồng nhiệt huyết sôi trào, lớn tiếng nói:
– Khá lắm! Tiểu huynh đệ quả nhiên hào khí can vân, vì dân vì nước! Quang nhi, ngươi phải học vị huynh đệ này một ít!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ha ha, học tập liền không cần. Vừa vặn đi ngang qua quý thành, lại cùng Ngô Quang huynh đệ luận bàn mấy lần, cũng coi như là có chút duyên phận. Đồng thời cũng hiếm thấy Thành chủ một mảnh ái quốc chi tâm, tại hạ có một yêu cầu quá đáng.
Ngô Liên Thiên sững sờ, thầm nói đề tài chính đến rồi, nghe xem hắn muốn cái gì, vội hỏi:
– Mời nói, mọi người đều là vì dân vì nước, còn khách khí làm gì.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ha ha, vậy ta liền không khách khí. Thành chủ cũng nhìn thấy rồi, chúng ta hơn hai ngàn người đều là tay không mà đến, không có một chút chuẩn bị nào. Cho nên muốn cùng Thành chủ mượn điểm lương thảo.
– Mượn lương thảo?
Ngô Liên Thiên sững sờ, lập tức trầm tư nói:
– Bản thành dự trữ lương thảo cũng vô cùng khan hiếm, e sợ khó có thể cho mượn a.
Lý Vân Tiêu híp mắt nói:
– Vậy đưa chút tiền tài đổi vật cũng được, chúng ta đến thành trì khác đi dạo, nhìn có thể thu mua chút lương thảo hay không.
Nội tâm Ngô Liên Thiên cười lạnh, cuối cùng cũng coi như nói ra mục đích. Hắn giả vờ khổ sở nói:
– Tiểu huynh đệ vì bảo vệ quốc gia mà đưa thân ra tiền tuyến. Vốn ta cũng nên đem hết toàn lực trợ giúp, tuy bản thành ở nơi trù phú, nhưng bổn thành chủ yêu dân như con, thanh liêm chính trực, nên không có tích trữ gì. Như vậy đi, ta sẽ bớt ăn bớt mặc từ trong ngân khố rút ra 10 ngàn kim tệ trợ giúp mọi người, tiểu huynh đệ thấy như thế nào?
Hắn lời này nói đại khí lẫm liệt, hơn nữa theo ý nghĩ của hắn, một đứa bé, có 10 ngàn kim tệ cũng đầy đủ vui chơi mấy tháng.
Chỉ có Ban Binh Bạch ở một bên sắc mặt cười khổ không thôi, cái khác không nói, chỉ là giá cả Xuyên Vân tiễn, liền mấy vạn kim tệ, lần này Thành chủ nghĩ quá đơn giản.
Lý Vân Tiêu cười to lên, Cổ Vinh ở bên cạnh cũng đồng thời cười to, hai người cười đến ngã trái ngã phải, để Ngô Liên Thiên nguyên bản tự tin tràn đầy, nội tâm lập tức không yên, có chút cân nhắc bất định.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ngô thành chủ quá hùng hồn, chúng ta mới hơn hai ngàn người, dùng không được nhiều kim tệ như vậy. Ta để cho mọi người tùy tiện lấy một chút là được
Hắn ở bên tai Cổ Vinh nói nhỏ vài câu, Cổ Vinh liền cười gằn nhanh chân đi ra ngoài.
Đột nhiên nội tâm của Ngô Liên Thiên có chút hoảng lên, vội hỏi:
– Tiểu huynh đệ, đây là ý gì?
Lý Vân Tiêu cười nhạt, giơ chén trà lên nói:
– Không có chuyện gì, uống trà, đến đến, Thành chủ còn có Ban thống lĩnh, mọi người cùng nhau uống trà. Quả thật là trà ngon a.
Lúc này ngoài cửa truyền đến một trận tiếng ầm ĩ, các loại kêu la, còn có tiếng binh khí đan xen.
Rất nhanh liền truyền đến không ít tiếng kêu thảm thiết, nghe mà Ngô Liên Thiên sợ run tim mất mật, hắn vội vàng ra hiệu cho Ban Binh Bạch. Ban Binh Bạch cười khổ lắc lắc đầu, ở bên tai Ngô Liên Thiên nói nhỏ:
– Thủ hạ của thiếu niên này, có Vũ Quân cường giả!
Ban Binh Bạch nói như một đạo sét đánh, đánh vào đầu óc Ngô Liên Thiên, chấn động đến mức ông ông trực hưởng!
Thủ hạ của thiếu niên này dĩ nhiên có Vũ Quân cường giả?
Vũ Quân là khái niệm gì? Tại Thiên Thủy quốc, hết thảy Vũ Quân cường giả một là nhất phương đại lão, hai là đại tướng trong quân, hoặc là thống lĩnh Trấn quốc thần Vệ, mỗi một cái đều là nhân vật quát tháo phong vân. Ngay cả người đứng đầu một thành như hắn thấy cũng phải cúi đầu!
Nhân vật như vậy, dĩ nhiên sẽ là thủ hạ của thiếu niên này!
Ngô Liên Thiên đột nhiên ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, hắn vội vàng nói:
– Tiểu huynh đệ, chuyện gì cũng từ từ, các ngươi như vậy không phải cướp đoạt sao!
– Cướp đoạt?
Lý Vân Tiêu ánh mắt phát lạnh, sắc mặt lập tức kéo xuống, trong con ngươi bắn mạnh ra một luồng sát khí.
– Nói chuyện phải chịu trách nhiệm, nói lung tung là sẽ gặp người chết!
Cả người Ngô Liên Thiên lạnh lẽo, nghe ra âm thanh phá phách cướp bóc ở bên ngoài, nhất thời vẻ mặt đưa đám nói:
– Tiểu huynh đệ, quý phủ ta đúng là nghèo rớt mùng tơi a, như vậy đi, ta cho người tập hợp mười vạn kim tệ cho ngươi.
Đùng!
Lý Vân Tiêu một chưởng vỗ nát cái bàn, giận dữ nói:
– Ngô Liên Thiên, ngươi coi ta là người gì? Ta chỉ là muốn tập hợp chút quân phí mà thôi, ngươi liền coi ta thành cướp đoạt? Tốt, đã như vậy, vậy đừng trách ta trở mặt!
Hắn lớn tiếng quát:
– Người đâu!
Trần Chân cùng Hàn Bách đã sớm chờ ở bên ngoài trực tiếp vọt vào, không nói lời nào liền trực tiếp đem Ngô Liên Thiên cùng Ngô Quang trói lại.
Ngô Quang vừa thấy trận thế này, nhất thời sợ đến gào khóc, Ngô Liên Thiên cũng kinh hãi không ngớt, vội vàng hô:
– Ban thống lĩnh!
Ban Binh Bạch đang muốn động, đột nhiên một luồng sát khí trực tiếp khóa chặt hắn, Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Người nào làm loạn, giết không tha!
Để Ban Binh Bạch chấn động không ngớt chính là, cỗ cảm giác để hắn khiếp đảm sợ hãi kia, cũng không phải đến từ Vũ Quân cường giả, mà là của thiếu niên chừng mười lăm tuổi này! Hắn bản năng cảm thấy nếu mình động một chút, thiếu niên kia sẽ không chút do dự giết chết mình. Thế nhưng hắn chỉ là bát tinh Võ sĩ mà thôi? Tại sao có thể có loại trực giác hoang đường này?
Rất nhanh phụ tử Ngô thị bị trói gô lên, Ban Binh Bạch ở một bên nhìn, không dám động đậy chút nào.
Không ngừng có học sinh quân chạy vào, đem tài vật sưu tầm đến từng hòm từng hòm chất đống trên mặt đất, rất nhanh liền chiếm nửa cái phòng lớn. Ngoại trừ lượng lớn kim tệ ngân tệ ra, kỳ trân dị bảo, lượng lớn nguyên thạch cùng đan dược, Huyền Binh, các loại vật liệu Thuật Luyện,… để Lý Vân Tiêu cũng giật mình không thôi.
[/SPOILER]
Chương 147: Sư kim sư quân đoàn (1)
Hắn cũng không phải chưa từng thấy nhiều vật đáng tiền như vậy, mà là một phủ thành chủ nho nhỏ, tích tụ tài vật, dĩ nhiên so với Lý gia phủ khố của hắn còn nhiều hơn!
Hàn Bách cũng giật mình không thôi, sợ hãi nói:
– Vân thiếu, một phủ thành chủ nho nhỏ dĩ nhiên có nhiều tài vật như thế, chỉ là kim tệ liền ít nhất hơn trăm triệu, này phải cướp đoạt bao nhiêu mồ hôi nước mắt nhân dân a. Chúng ta báo lên, hắn liền bị tru cửu tộc!
– Báo? Tại sao phải báo?
Lý Vân Tiêu giả bộ ngu nói:
– Ngô thành chủ làm quan thanh liêm, cần kiệm liêm chính, yêu dân như con. Các ngươi ai nhìn thấy quý phủ của hắn có tài vật?
– Không nhìn thấy.
Trần Chân vội vàng nói:
– Ta không nhìn thấy, ngươi nhìn thấy không?
Mộng Bạch cũng lắc đầu liên tục nói:
– Không có a, trong kho phủ thành chủ đều trống không, không tin các ngươi đi xem xem.
– Tin tin, cái này ta tuyệt đối tin!
Trần Chân hớn hở cười to lên.
Ngô Liên Thiên bị cột trên không trung, miệng cũng chặn lại, nhưng vẫn cật lực quát:
– Những đồ vật này ngươi không thể động, bằng không ngươi phải chết không thể nghi ngờ! Những vật này đều là của đại vương tử, ngươi dám lấy, tất bị tru diệt cửu tộc!
Lúc này Lý Vân Tiêu mới chợt hiểu ra.
– Há, chẳng trách. Hóa ra là của Tần Dương, khà khà, vậy ta càng không khách khí.
Hắn tiện tay hơi điểm nhẹ, cất đi lượng lớn nguyên thạch cùng vật liệu Thuật Luyện. Còn lại kim tệ trân bảo, còn có đan dược Huyền Binh, hắn quay đầu nói với Mộng Vũ:
– Những thứ này lấy đi phân phát cho mọi người, coi như khen thưởng!
Mộng Vũ khiếp sợ không thôi, nhiều vật chất quý giá như vậy, nàng trong ngày thường căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ. Rốt cục ở dưới mấy người trợ giúp, toàn bộ nhấc ra bên ngoài, bắt đầu phân phát. Trong đó còn có mấy chuôi là Huyền Binh cấp hai, lập tức bị mấy người Trần Chân chia cắt.
Này dù sao cũng là tiền của phi nghĩa, mọi người không lời gì để nói, dồn dập đem đồ vật còn lại cướp không, không có phân đến Huyền Binh cùng đan dược, cũng được lượng lớn tiền tài, từng cái từng cái phấn chấn không thôi.
Mộng Bạch trước tiên liền đoạt hai thanh Huyền Binh cấp hai chạy ra, một thanh Hổ Đầu đao mình dùng, còn thanh trường kiếm màu xanh lục thì cho Mộng Vũ. Trần Chân cùng Hàn Bách cũng một người cầm kiện Huyền Binh cấp hai, mỗi cái cười không ngậm miệng.
Hàn Bách chỉ vào Ngô thị phụ tử nói:
– Vân thiếu, hai người này làm sao bây giờ?
Hắn làm cái thủ thế, lãnh đạm nói:
– Có cần trảm thảo trừ căn hay không? Ngược lại là người của đại vương tử, giết cũng không sao!
Lúc này Ngô Liên Thiên mới chính thức sợ sệt, đám người kia rốt cuộc là ai? Thậm chí ngay cả đại vương tử cũng không sợ! Hắn mở miệng cầu xin tha thứ:
– Tiểu huynh đệ, đừng giết ta, tuyệt đối đừng giết ta a! Đồ vật các ngươi đều lấy đi, ta không muốn!
– Cũng được, thả bọn họ đi.
Lý Vân Tiêu hạ lệnh, cầm tài vật mà người ta khổ cực bóc lột nhiều như vậy năm, còn lấy tính mạng của người ta, này không khỏi quá ác đi. Hắn vui cười hớn hở đi tới trước mặt Ngô Liên Thiên, vỗ vỗ bả vai hắn nói:
– Cố gắng lên, làm rất tốt, qua mấy năm ta lại tới vấn an ngươi a.
Ngô Liên Thiên tức giận đến cả người run rẩy, nhưng giận mà không dám nói, nhìn đám người Lý Vân Tiêu rong chơi mà đi, nhất thời trong đôi mắt phun ra lửa, mặt vặn vẹo dị thường quát.
– Mau mau viết thư cho đại vương tử, ta nhất định phải để những người này chết, chết, chết! Trời ạ, tài bảo của ta, tài bảo của ta a!
Hắn đặt mông ngồi dưới đất gào khóc, cả người tựa như mất hồn. Bị cướp đi của cải, không chỉ phải lập tức vào thủ đô tiến cống cho đại vương tử, hơn nữa còn có tiền tài mình nhiều năm cướp đoạt tích góp, lần này đúng là nghèo rớt mồng tơi. Hơn nữa đến cuối cùng, ngay cả đối phương là người nào cũng không biết.
Một gia đinh chạy vào, dáng vẻ hết sức khẩn cấp, ở bên tai Ngô Liên Thiên nói nhỏ vài câu.
Trong mắt Ngô Liên Thiên sáng ngời, nhất thời như hít thuốc lắc nhảy lên, đột nhiên một phát bắt được gia đinh kia lay động mấy lần, mừng lớn nói:
– Thật sự? Ha ha, quá tốt rồi, trời cũng giúp ta! Mau mau, nhanh đem chuyện nơi đây thông báo cho Thương Tướng quân, nhanh đi!
Nói xong lời cuối cùng, hầu như là gào thét ầm ĩ lên.
Gia đinh kia vội vàng chạy ra ngoài, trong mắt Ngô Liên Thiên tỏa ra tinh mang, cười to lên.
– Ha ha, lần này có cứu, chờ xem kịch vui!
Phía sau vẻ mặt Ngô Quang cùng Ban Binh Bạch vô cùng nghi hoặc, không rõ vì sao.
Lý Vân Tiêu mang theo hơn hai ngàn học sinh quân ở trong thành du lịch một phen, mỗi học viên đều là nội tâm đắc ý, lập tức liền thành đại phú ông, lần này thu hoạch so với Tần Nguyệt vương tử đồng ý trả thù lao còn nhiều hơn. Mỗi cái đều như đại phú ông, ở trong thành điên cuồng mua sắm một phen, lúc này mới ra khỏi thành.
– Tại chỗ nghỉ ngơi, tiếp tục tu luyện Sát Khí Quyết!
Sau khi Lý Vân Tiêu hạ lệnh, đột nhiên vẻ mặt hơi động, hướng Phổ Dương Thành nhìn tới, chỉ nhìn thấy một trận bụi mù cuồn cuộn, đại địa chấn động, tựa hồ có lượng lớn quân đội bôn ba đến.
Trần Chân cả kinh nói:
– Lão thất phu này, thật không thể tha cho hắn, nhanh như vậy liền triệu tập nhân mã tới đối phó chúng ta!
Lý Vân Tiêu trầm giọng quát lên:
– Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!
Hắn một người lên trước, lạnh lùng nhìn bụi mù đầy trời kia.
Hàn Bách cau mày nói:
– Không đúng, Phổ Dương Thành chỉ có một nhánh thành vệ đội, nhân số chỉ khoảng năm ngàn người, hơn nữa cũng không có nhiều chiến mã như vậy. Chi bộ đội này đến cùng là...
Lượng lớn chiến mã xông tới, hiện hình chữ nhất tản ra, rất nhanh ở cửa thành tụ tập mấy ngàn thớt chiến mã, từng cái từng cái uy phong lẫm lẫm, trong tay mỗi người đều là chiến thương của quân đội. Trong cửa thành phía sau còn đang không ngừng tuôn ra nhân mã, toàn bộ Phổ Dương Thành đều ở trong tiếng chấn động, tựa hồ liên miên không dứt, không có phần cuối.
Hàn Bách hoàn toàn biến sắc, sợ hãi nói:
– Vân thiếu, làm sao bây giờ? Đây tuyệt đối là quân chính quy, ít nhất có hơn mấy chục vạn người!
Toàn bộ đội ngũ sắp xếp ra, tối om một mảnh, thật giống như bầy kiến, đảo mắt liền đem đám người Lý Vân Tiêu vây quanh lên, đầy khắp núi đồi, tất cả đều là đầu người nhốn nháo. Lúc này, một chiếc chiến xa chạy ra, trên chiến xa có một cây đại kỳ, mặt trên thêu một con sư tử màu vàng giương nanh múa vuốt.
– Kim Sư Quân Đoàn!
Trần Chân thất thanh nói:
– Bọn họ không phải thất thủ Bạch Đầu trấn sao? Làm sao còn có thể có nhiều nhân mã như thế!
Sắc mặt của Hàn Bách cũng âm lãnh, cười lạnh nói:
– Không chỉ có nhiều người như vậy, hơn nữa từng cái từng cái tinh thần sung mãn, ý chí chiến đấu sục sôi, ngươi xem những chiến mã cùng trang bị này, nơi nào như là dáng vẻ bại trận?
Đột nhiên trong lòng Trần Chân giật mình, sợ hãi nói:
– Chẳng lẽ nói bọn họ không đánh mà chạy?
Đang lúc này, trên chiến xa phía trước, một tên đại tướng ngồi ở trên ghế da hổ, bưng chén rượu, lười biếng nói:
– Các ngươi là người nào? Càng dám chạy đến Phổ Dương Thành đánh cướp?
Chương 148: Sư kim sư quân đoàn (2)
Chiến xa này trang sức cực kỳ xa hoa, còn có hai tên mỹ nữ trang phục xinh đẹp rót rượu cho hắn, dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.
Lý Vân Tiêu châm chọc nói:
– Chúng ta là ở tiền tuyến nếm mùi thất bại bỏ chạy, cố ý đến Phổ Dương Thành ra vẻ ta đây.
Ầm!
Tên tướng quân kia nắm nát chén rượu trong tay, rượu ngon vẩy ra, hai tên mỹ nữ kinh hãi hoa dung thất sắc, che lại miệng nhỏ. Một luồng sát khí bàng bạc đột nhiên từ trên người hắn tản mát ra, hắn chậm rãi từ ghế ngồi đứng lên, trong mơ hồ dĩ nhiên có một luồng uy thế tản mát ra, hai chữ từ trong miệng nhẹ nhàng bay ra.
– Tìm chết!
Vũ oai trên người đại tướng kia, cùng trận thế của mấy trăm ngàn đại quân liền cùng một chỗ, như quần sơn vờn quanh, đem hơn hai ngàn người đè ép. Hơn hai ngàn người đều là học sinh quân, làm sao gặp trận thế như vậy, nội tâm từng cái từng cái đã sớm bồn chồn, trong lòng giống như có gánh nặng, bị ép không thở nổi.
Khí tức Vũ Quân trên người Kế Mông đột nhiên tản ra, tựa hồ ở trước thiên quân vạn mã ngạo nhiên mà đứng, đem hết thảy khí tràng toàn bộ đánh văng ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm chiến xa.
– Vũ Quân!
Đại tướng kia biến sắc, con ngươi đột nhiên co rút, quát lên:
– Các ngươi là người nào?
Kế Mông cười lạnh.
– Thương Lập Quần, có khoẻ hay không. Quý nhân hay quên a, ngươi không nhận ra ta sao?
Thương Lập Quần cau mày suy tư, đột nhiên hai mắt sáng ngời, giật mình nói:
– Ngươi là Kế Mông? Ngươi cũng lên cấp Vũ Quân?
Nội tâm hắn giật mình không thôi, một năm trước thời điểm về kinh, hắn nhớ Kế Mông chỉ là Đại vũ sư cấp sáu mà thôi, bây giờ lại cùng hắn như thế, bước vào Tứ Tượng cảnh giới.
Kế Mông gật đầu nói:
– May mắn, Thương Tướng quân đây là như thế nào?
Thương Lập Quần lạnh rên một tiếng, khiển trách nói:
– Nếu đều làm việc cho đại vương tử, vì sao ngươi cướp sạch Phổ Dương Thành, khó làm Ngô Liên Thiên!
Kế Mông cười nhạt, đi tới phía sau Lý Vân Tiêu đứng thẳng nói:
– Ta đã không phải người của đại vương tử, ta bây giờ toàn tâm toàn ý đi theo Vân thiếu. Việc của Đại vương tử không có quan hệ gì với ta.
– Cái gì?
Thương Lập Quần khiếp sợ, hắn nguyên tưởng rằng đầu mục của những người này khẳng định là Kế Mông, không nghĩ đến dĩ nhiên sẽ là một thiếu niên mới là Võ sĩ, nhất thời sắc mặt trầm xuống, quát lên:
– Đã như vậy, chúng ta cũng không có gì phải khách khí. Tiểu tử này là người nào?
Lý Vân Tiêu lấy ra một mặt lệnh bài, cao giọng quát lên:
– Đông chinh đại quân hậu cần tổng tham mưu, lần này đi Phổ Dương Thành chính là vì giải quyết việc thiếu lương thảo. Ngô Liên Thiên Thành chủ đem gia tài dốc túi tiễn đưa, thực là lập công lớn! Lần này trở lại tất nhiên sẽ bẩm lên bệ hạ, ban xuống trọng thưởng!
Thương Lập Quần cả kinh, hắn ngưng mắt nhìn tới, lệnh bài trong tay Lý Vân Tiêu xác thực không giả, nội tâm nhất thời có chút bất ngờ. Mấy ngày trước mới nhận được tin tức, kinh đô điều phối Trung ương quân đi về Côn Kim Thành giải vây, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp gỡ. Trong mắt hắn dần dần lộ ra một tia quái lạ.
– Đông chinh đại quân? Làm sao chỉ có mấy người các ngươi?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Hành trình của đại quân chính là cơ mật tuyệt đối, chúng ta chỉ phụng lệnh đi ra thu thập lương thảo.
Ánh mắt của Thương Lập Quần có chút ngờ vực bất định, đột nhiên một bóng người xuất hiện ở trên chiến xa, ở bên tai Thương Lập Quần nói nhỏ mấy câu. Con ngươi của Lý Vân Tiêu đột nhiên co rút lại, khuôn mặt người kia thâm độc cùng cười gằn nhìn hắn, chính là Lý Dật!
Sau khi Thương Lập Quần nghe xong, trong mắt tuôn ra một tia tinh mang cùng sát khí, cười lạnh nói:
– Hay cho câu phụng mệnh thu thập lương thảo, dĩ nhiên nói dối quân lệnh, giả công làm tư, cướp đoạt quan chức, tội đáng muôn chết! Người đâu, đem đám người kia toàn bộ bắt lại cho ta, người vi phạm giết không cần luận tội!
– Vâng!
Mấy chục vạn đại quân đồng thời lên tiếng, chấn động đến vùng hoang dã sôi trào ba dặm! Hơn hai ngàn tên học sinh quân đều biến sắc!
Khuôn mặt Lý Dật âm lãnh, môi hơi xúc động, Lý Vân Tiêu xem rõ ràng, chính là “xem ngươi lần này chết như thế nào”, hắn ngạo nhiên ngẩng đầu lên, hiện ra một tia miệt thị, dùng môi thuật nói:
– Đã lâu không gặp, lão bát, đứt mất một cánh tay không dễ chịu a? Ha ha!
Lý Dật biến sắc, bất kể là “Lão bát” hay “Cụt tay”, đều là nỗi đau của hắn, đột nhiên cái cổ trướng đỏ chót, cả người phát run, sát khí trong đôi mắt đủ để hoà tan người.
– Giết!
Mấy chục vạn đại quân đồng thời quát lên, mấy ngàn kỵ binh phía trước đột nhiên giục ngựa vọt lên, trường thương trực chỉ, quyết chí tiến lên!
Lý Vân Tiêu sầm mặt lại, chỉ huy nói:
– Tất cả mọi người phân tán ra, từng cái giết chết!
Hơn hai ngàn tên học sinh quân nhất thời bình tĩnh lại, cấp tốc tan tác như chim muông, ở dưới kỵ binh xung phong, còn tụ tập một đoàn, kia hoàn toàn là một con đường chết! Ưu thế của bọn họ là năng lực tác chiến của từng binh sĩ hơn xa đối phương, chỉ cần không cho kỵ binh phát huy ưu thế, liền đủ để thong dong ứng phó.
Mấy ngàn kỵ binh lao tới, thật giống như đàn gián nhảy vào trong bầy kiến, tất cả mọi người dồn dập tản ra. Bọn họ thấp nhất cũng là Võ sĩ, chính là võ giả chân chính, cùng những binh lính bình thường này có chênh lệch một trời một vực. Một khi tất cả mọi người đều tỉnh táo lại, nhất thời từng đạo từng đạo sát khí ngút trời mà lên, các loại ánh sáng thị huyết lấp lóe, hoàn toàn thành một cổ máy giết chóc!
– A!! a!!
Trên vùng hoang dã truyền đến từng trận kêu thảm thiết, học viên của Già Lam học viện từng cái từng cái thuận buồm xuôi gió, qua lại ở trong chiến mã, nhanh chóng giết chóc lên. Từng đạo từng đạo huyết quang bắn mạnh ra, rất nhiều kỵ binh bị giết từ trên ngựa ngã xuống. Vẻn vẹn chỉ là thời gian uống nửa chén trà, toàn bộ bị chém giết không còn!
Chi!
Thương Lập Quần hít vào ngụm khí lạnh, ngơ ngác từ trên chiến xa đứng thẳng lên, lúc này hắn mới phát hiện. Hơn hai ngàn lính của đối phương, dĩ nhiên tất cả đều là Võ sĩ! Loại đội hình mạnh mẽ này, ở trong quân đội Thiên Thủy quốc là gần như không tồn tại!
– Tại sao có thể có loại quân đội này? Chuyện gì thế này?
Mặc dù hắn có chút giật mình, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Võ sĩ coi như mạnh hơn, cũng chỉ là lấy một địch mười, lấy một địch trăm, tuyệt đối không thể ở dưới bốn mươi vạn đại quân của mình vây giết thoát đi. Nhưng nếu dựa vào chiến thuật biển người, tổn thất kia cũng quá nặng nề! Hắn lập tức có chút do dự lên.
Lý Vân Tiêu vung cánh tay lên, cao giọng quát:
– Làm tốt lắm! Hiện tại tất cả mọi người vận chuyển Sát Khí Quyết, tạo thành phương trận, từ mặt nam đột phá!
– Tuân lệnh!
Mọi người trải qua một phen chém giết, mỗi cái tự tin tăng nhiều. Thêm vào tác dụng của Sát Khí Quyết, trong tròng mắt bắt đầu hiện ra từng tia sát khí cùng thị huyết, phương trận hơn hai ngàn người tổ hợp, nhất thời một đạo tử khí hiện lên ở trên không phương trận, bắt đầu ngưng tụ thành hình thái một ngón tay nhàn nhạt.
Chương 149: Chém giết (1)
– Này, đây là cái gì?
Thương Lập Quần trợn to mắt, cỗ sát khí thấm vào cốt tủy, khiến cho người sởn cả tóc gáy kia, để hắn cũng cảm thấy kinh hãi không thôi. Giờ khắc này ngón tay nhàn nhạt ở trên không phương trận kia, càng khiến cho ngực đau buồn, có cảm giác muốn phun máu.
– Giết!
Ở dưới một tiếng rống to, sĩ khí của hơn hai ngàn người tăng cao, từng cái từng cái hai mắt đỏ bừng hướng về mặt nam xung kích, rất nhanh liền nhảy vào trong bốn mươi vạn đại quân, chỗ đi qua giống như đậu hũ sụp xuống. Hơn hai ngàn tên học sinh tựa hồ chưa từng động thủ, vẻn vẹn chỉ là tử khí, liền đem lượng lớn binh lính nuốt chửng vào, người ngăn cản tan tác tơi bời!
Thương Lập Quần đột nhiên giận dữ hét:
– Ngăn trở, ngăn trở! Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải ngăn trở!
Hắn ngơ ngác phát hiện, phương trận hơn hai ngàn người này giống như một máy xay thịt, binh lính lọt vào toàn bộ bị cắn giết không còn một mống!
Con ngươi của Lý Dật cũng trợn to, thâm độc nói:
– Lý Vân Tiêu này quả nhiên là yêu nghiệt, không nhanh chóng diệt trừ, tương lai tất thành họa lớn! Phương trận yêu dị này chính là lấy hắn làm chỉ huy, chỉ có diệt hắn, mới có thể loại bỏ phương trận
Thương Lập Quần cũng phát hiện điểm ấy, quát lên:
– Việc này không nên chậm trễ, ta ngăn cản Kế Mông. Các ngươi chém giết Lý Vân Tiêu!
Hắn nói xong liền phi nhanh ra, cầm một thanh chiến đao hướng Kế Mông chém tới!
Lý Dật thầm chửi một câu “cáo già!”, thân phận của Lý Vân Tiêu Thương Lập Quần cũng biết, tuy đã là trận doanh đối lập, nhưng nếu chết ở trên tay hắn, Lý Thuần Dương cùng Lý Trường Phong còn không lột da hắn mới lạ? Coi như là đại vương tử cũng chưa chắc giữ được hắn.
– Hai vị sư huynh, lần này nhất định phải giết người kia! Người này trời sinh chính là khắc tinh của chúng ta, nếu hắn không chết, không chỉ có chúng ta gặp xui xẻo, sợ là đại kế của sư phụ cũng bị hắn làm hư!
– Không sai, ta cũng thấy người này quá mức yêu dị! Sư đệ nghỉ ngơi đi, hai chúng ta lên là được rồi!
Quảng Nguyên Giáp cùng Ngư Nguyên Văn đồng thời xuất hiện ở trên chiến xa, một mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.
Lý Dật gật đầu nói:
– Nguyên bản chỉ cần một vị sư huynh ra tay liền có thể, nhưng người này quá mức yêu dị, vẫn là hai vị sư huynh đồng loạt ra tay, như vậy mới có thể bảo đảm hắn chắc chắn phải chết!
– Yên tâm đi, chúng ta tiến lên!
Hai người mang theo trường binh, bay lên trời, khí thế hùng hổ hướng về Lý Vân Tiêu giết đi.
Kế Mông một chiêu kiếm ngăn trở Thương Lập Quần, nhất thời phát hiện hai người Quảng Nguyên Giáp nhằm về phía Lý Vân Tiêu, nhất thời kinh hãi đến biến sắc, trong đôi mắt lộ ra sát ý tàn nhẫn, nhanh vọt tới. Nhưng Thương Lập Quần vốn là nhị tinh Vũ Quân, so với hắn mạnh hơn một bậc, nơi nào sẽ chịu bỏ qua, huy động một thanh chiến đao, ngăn cản hắn gắt gao.
– Vân thiếu cẩn thận!
Hắn không cách nào cứu viện, chỉ có thể lo lắng hô to một tiếng.
Lý Vân Tiêu đã sớm phát hiện hai người kia, lớn tiếng quát:
– Mọi người đồng tâm hướng về mặt nam phóng đi, không cho phân tâm!
Dưới chân hắn nhẹ nhàng điểm lên, trực tiếp bay lên trời, cũng hướng về mặt nam chạy. Mạnh mẽ chống đỡ hai vị Vũ Quân, hắn mới không ngu như vậy! Học sinh quân chỉ có thể xông ra chỗ hổng, hướng mặt nam chạy đi, dựa theo thời gian dự tính, rất nhanh đại quân của Trần Đại Sinh liền có thể chạy tới. Đến thời điểm đó chính là thời gian phản kích!
– Muốn chạy trốn?
Quảng Nguyên Giáp cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay mang theo một chuỗi bông tuyết, trực tiếp phá không đâm đi. Hắn chính là Vũ Quân cường giả hàng thật đúng giá, dưới một thương trực tiếp phá tan không khí, toàn bộ trời cao đều bị đông cứng, hóa thành một đạo băng kiều, hướng về trên người Lý Vân Tiêu hạ xuống.
– Hừ, muốn giết ta, trước hết giết người mình đi!
Hắn bóng người lấp lóe bên dưới, khẽ quát một tiếng, “Di Hình Hoán Ảnh, Nguyệt bộ!
Cả người hắn vọt thẳng vào trong đại quân Kim Sư quân đoàn, ở trong đám người hỗn loạn qua lại lấp lóe. Hàn Băng chi kiều của Quảng Nguyên Giáp trực tiếp truy kích, nhất thời giết nhầm không ít binh lính của Kim Sư quân đoàn, nhưng hắn nơi nào quản được nhiều như vậy, cười lạnh một tiếng không chút lưu tình chém giết tới.
Ngư Nguyên Văn cũng không cam lòng thua thiệt, vung vẩy chiến kích cũng nhảy vào trong quân đoàn, trắng trợn giết chóc.
Bước tiến dưới chân Lý Vân Tiêu thần diệu vô biên, ung dung ở trong đám người lấp lóe, thỉnh thoảng đẩy binh sĩ làm bia đỡ đạn, ném về hai người Quảng Nguyên Giáp, đều không ngoại lệ bị bọn họ trực tiếp chém thành hai đoạn. Nhất thời hết thảy binh sĩ hút vào ngụm khí lạnh, dồn dập né ra, từng cái từng cái trợn mắt nhìn!
– Các ngươi xảy ra chuyện gì! Đừng giết binh sĩ của ta!
Thương Lập Quần ở một bên triền đấu cũng phát hiện không đúng, trợn mắt rống to lên. Những bộ hạ này đều là theo hắn nhiều năm, trung thành tuyệt đối, mắt thấy từng cái từng cái ngã vào trong tay người mình, để hắn muốn rách cả mí mắt!
Quảng Nguyên Văn một bên giết một bên giận dữ hét:
– Đều là tiểu tử này quá giảo hoạt, bắt binh lính của ngươi làm bia đỡ đạn, xem ta chém chết hắn!
Hắn dứt tiếng, thương trong tay lại trực tiếp điểm bạo một binh sĩ mà Lý Vân Tiêu vứt tới, ở trên không trung nổ ra một đoàn huyết hoa, lập tức bị đông kết thành băng, rớt xuống đất liền vỡ vụn.
Thương Lập Quần giận dữ quát:
– Lại giết thủ hạ của ta, đừng trách ta không khách khí!
– Hừ!
Ngư Nguyên Văn lạnh rên một tiếng, thoáng thu tay lại, một cước đá bay binh lính mà Lý Vân Tiêu vứt đến.
Lý Vân Tiêu ở trong đám người như cá gặp nước, càng trốn càng thích, hết thảy binh lính như tránh ôn dịch tránh né hắn, dồn dập tránh ra. Thêm vào sức xung phong của học sinh quân đoàn, mặt nam rất nhanh bị mở ra một lỗ hổng, tất cả mọi người xông ra ngoài.
Lý Dật ở trên chiến xa xem mà gấp, rống to:
– Giết đồng bạn của hắn, nhìn hắn còn có thể trốn!
Quảng Nguyên Giáp vừa nghe, nhất thời ánh mắt ở trong đám người quét tới, sau khi mấy ngàn học sinh quân xông ra chỗ hổng, mất đi người chỉ huy, nhất thời không biết làm sao, giống như chim muông tản ra hướng mặt nam chạy trốn. Sau khi xông ra chỗ hổng, là Lâm Vũ cùng Bạch Thành Phong đoạn hậu, trong học sinh quân chỉ có hai người là Võ Sư cường giả, vì vậy tự giác gánh vác trách nhiệm càng to lớn hơn.
– Hừ!
Quảng Nguyên Giáp hừ lạnh một tiếng, bỏ qua Lý Vân Tiêu, một thương liền hướng về hai người đâm thẳng tới.
Hai người đang đoạn hậu lập tức cảm thấy một luồng sát khí trí mạng khóa chặt mình, một mùi chết chóc giáng lâm, trong lòng sởn cả tóc gáy!
Dù sao thực lực của Bạch Thành Phong càng cao hơn, phản ứng đầu tiên, vội vàng hét lớn một tiếng, sử dụng tới thủ pháp Thiên nữ tán hoa, hơn trăm viên Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu tản ra. Hai tay ầm ầm hợp lại, hai cái bao tay tạo thành một cối xay khổng lồ, bay lên không, che ở trước mặt hai người.
– Ánh sáng hạt gạo, cũng dám tranh quang?
Chương 150: Chém giết (2)
Quảng Nguyên Giáp miệt thị cười lạnh một tiếng, trường thương bay lên không. Hơn trăm viên Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu kia liên tiếp nổ tung, nhưng không có cách nào ngăn cản thương thế của hắn!
Coong!
Trường thương đâm vào trên cối xay, nhất thời ầm ầm một tiếng, hai cái bao tay bị nổ nát tản ra bốn phía. Dư uy của mũi thương trực tiếp phá tan không khí, mạnh mẽ đâm vào trên người Bạch Thành Phong, đem lồng ngực hắn đâm thủng!
Phốc!
Bạch Thành Phong phun ra một ngụm máu, toàn bộ tinh thần trong nháy mắt uể oải xuống.
– Thành Phong!
Lâm Vũ dại ra, cuồng bạo hét lớn một tiếng, đột nhiên ôm lấy Bạch Thành Phong, chỉ thấy con ngươi của hắn bắt đầu tan rã.
– Giun dế, chết!
Quảng Nguyên Giáp thấy một thương của mình dĩ nhiên không thể thuấn sát một tên Võ sư, cảm thấy giận dữ không ngớt, lần thứ hai giơ thương điểm đến.
– Lâm Vũ, cẩn thận!
Ở phía xa một âm thanh diễm lệ vang lên, La Lan Đóa sợ đến hoa dung thất sắc, liều mạng gào lên:
– Chạy mau, Lâm Vũ chạy mau!
Nàng chỉ cảm thấy cả người vô lực, trơ mắt nhìn người mình yêu sắp chết thảm dưới thương của kẻ địch.
Coong!
Một đạo Long Ngâm Kiếm khí vang lên, Lý Vân Tiêu đột nhiên xuất hiện, Xuân Thủy kiếm bốc lên đạo đạo ánh kiếm, như từng đoá từng đoá kiếm liên tản ra, hướng về đầu lâu của Quảng Nguyên Giáp quét tới!
– Thanh Liên Kiếm Ca!
Quảng Nguyên Giáp từ bản năng thấy lạnh cả người, hắn cũng không hiểu vì sao một tên bát tinh Võ sĩ dĩ nhiên sẽ làm đáy lòng hắn phát lạnh, nhưng này là trực giác xuất từ bản năng võ giả, quyết không thể sai. Hắn hít vào ngụm khí lạnh, không lo giết Lâm Vũ, vội vàng rút trường thương về, thả người quét ngang, tiêu diệt từng đoá từng đoá kiếm liên.
Ở phía xa La Lan Đóa mới nới lỏng một chút, cả người có một loại cảm giác hư thoát vô lực. Nhìn bóng người thân ở trong kiếm liên, nội tâm dị thường phức tạp.
– Mang theo Bạch Thành Phong lui ra, tìm Cổ Vinh trị liệu!
Lý Vân Tiêu bỏ lại câu nói này, cả người nhất thời bị Hàn Băng chi thương của Quảng Nguyên Giáp bọc lại, từng bước nguy hiểm!
Lâm Vũ bi phẫn không thôi, biết mình lưu lại cũng là phiền toái, hắn không cam lòng mạnh mẽ đập xuống đất một quyền, chấn động lên một đống bụi bặm. Lập tức ôm lấy Bạch Thành Phong, theo học sinh quân thối lui.
Giờ khắc này ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Quảng Nguyên Giáp cùng Lý Vân Tiêu, Thương Lập Quần cùng Kế Mông. Bốn mươi vạn đại quân không thể phong tỏa ngăn cản hai ngàn học sinh quân, hiện tại coi như trùng kích tới cũng uổng công vô ích.
Kế Mông vừa thấy Lý Vân Tiêu bị vây, nhất thời nội tâm sốt sắng, liều mạng tấn công không ngớt. Kiếm pháp của hắn phiêu dật linh xảo, chỗ đi qua từng đoá từng đoá hoa đào nở rộ, làm cho người ta có một loại cảm giác xa hoa. Thương Lập Quần bị đánh dị thường ngột ngạt cùng phiền muộn. Nguyên bản cảnh giới của mình cao hơn hắn một tinh, cho rằng có thể ung dung áp chế, thậm chí đánh giết đối phương cũng có thể. Ai nghĩ đến dĩ nhiên có cảm giác dần dần không chống đỡ nổi.
– Tiểu tử, có gan chớ né! Là nam nhân liền ăn ta một thương!
Bên kia Quảng Nguyên Giáp cũng dị thường phiền muộn, tuy rằng thương pháp của hắn càng lúc càng nhanh, làm Lý Vân Tiêu dị thường nguy hiểm, nhưng mỗi một lần đều ở trong nguy hiểm nhất nhẹ nhàng tránh thoát. Nhìn như mỗi một lần đều là vận may, nhưng số lần nhiều, giờ mới hiểu được là thực lực!
– Ngươi còn muốn mặt sao?
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
– Vũ Quân đối phó Võ sĩ, còn không cho ta trốn? Mặt ngươi so với tường thành còn dày hơn!
Quảng Nguyên Giáp giận dữ, thương thế càng ngày càng mãnh, nhưng vẫn như cũ mỗi lần đều bị hắn né qua.
Kỳ thực Lý Vân Tiêu cũng là nội tâm phát khổ, cả người mồ hôi lạnh tràn trề, hắn đã đem thân pháp Di Hình Hoán Ảnh triển khai đến cực hạn, nếu như lại giằng co nữa, mình chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ. Đối phương là Vũ Quân, lại có Hàn Băng chân khí, căn bản không phải mình có thể chống đỡ, nếu trúng chiêu, kia là chắc chắn phải chết!
Xa xa đám người Hàn Bách từng cái từng cái trái tim ầm ầm nhảy lên, bị Lý Vân Tiêu biểu diễn mạo hiểm sợ đến sắp không xong rồi.
Trần Chân nổi giận hét lớn:
– Tất cả mọi người đồng thời giết tới, cứu Vân thiếu! Đừng quên là ai dạy các ngươi võ kỹ, ai có lợi liền chia sẻ cho các ngươi, ai ở thời điểm nguy hiểm nhất đoạn hậu cho các ngươi! Nếu như còn là một nam nhân, hãy cùng ta xông lên! Nữ nhân có thể lưu lại!
Lâm Vũ càng là một mặt bi phẫn, giơ trường thương quát:
– Xông a! Lưu lại đều là loại nhát gan, sau đó cũng đừng đến học viện lăn lộn, ngày hôm nay nếu lão tử không chết, gặp một lần đánh một lần, đánh chết mới thôi!
Hắn hoành nâng trường thương, xung phong liều chết tới trước tiên. Học viên còn lại từng cái từng cái bị kích phát tự tôn, loại cảm giác giết chóc trong ảo cảnh kia trong nháy mắt xông lên đầu. Từng cái từng cái trợn tròn đôi mắt, hai mắt đỏ ngầu, rất nhanh phía trên liền tụ tập lên tử khí, so với lúc trước xông ra trùng vây còn muốn rõ ràng hơn nhiều lắm.
– Giết, xông a!
– Giết chết đám vương bát đản này, người chặn ta… chết!
– Lão tử liều mạng với các ngươi, ngày hôm nay giết một vạn người chịu tội thay!
Hơn hai ngàn học viên nhất thời ầm ầm phóng trở về, tất cả đều là vẻ kiên quyết, không chết không thôi!
Bốn mươi vạn đại quân kia từng cái từng cái xem mà cả người phát lạnh, loại sát khí làm người nghẹt thở kia, so với bọn họ ở Bạch Đầu trấn, Đại Mãng Sơn nhìn thấy yêu thú còn muốn làm người khủng bố phát lạnh. Tất cả mọi người đều theo bản năng lùi về sau.
Thương Lập Quần cũng rất sốt ruột, đấu pháp của Kế Mông hoàn toàn là lưỡng bại câu thương, nhìn như phiêu dật linh động, kì thực điên cuồng đến cực điểm. Mỗi một chiêu nếu ngươi không phòng thủ, chính là lưỡng bại câu thương. Hắn có thể lên đến Vũ Quân, đồng thời có địa vị hôm nay, làm sao có khả năng cam lòng nắm tính mạng của mình đi mạo hiểm, vì lẽ đó khắp nơi bị động.
Giờ khắc này vừa thấy hơn hai ngàn tên học sinh quân xung kích tới, loại khí thế thề không quay đầu, quyết chí tiến lên kia, càng làm hắn kinh hãi không thôi.
Không thể buông tha dũng giả thắng, hắn vừa nhụt chí, nhất thời bắt đầu lạc xuống hạ phong!
– Ngư sư huynh, còn chờ cái gì, nhanh trợ Nguyên Giáp sư huynh giết tặc tử này!
Ở phía xa Lý Dật càng ngày càng cảm thấy không đúng, không chỉ có Sát Thần Nhất Chỉ kia quỷ dị, càng để trong lòng hắn cáu kỉnh bất an chính là, ở phía xa, địa phương trong tầm mắt, bắt đầu có bụi bặm lăn lộn, thật giống như có đại quân ép gần!
Ngư Nguyên Văn cũng mơ hồ cảm thấy nguy cơ, không kịp nhớ mặt mũi, chiến kích trong tay “Vù” một tiếng, hào quang chói lọi lên, vọt thẳng về phía Lý Vân Tiêu, vẽ ra từng đạo từng đạo hàn khí, hướng về trên đầu hắn chụp xuống!
Cổ Vinh ở phía xa chữa thương cho Bạch Thành Phong, thần thức của hắn vượt xa người thường, cũng phát hiện đại quân của Trần Đại Sinh đã đến phụ cận, nhất thời phát điên hét lớn:
– Mọi người giết a! Viện quân đến rồi, bốn mươi vạn đại quân đến rồi! Giết sạch những khốn kiếp này!
Ngô Liên Thiên sững sờ, không nghĩ tới thiếu niên này mới là chính chủ, xem ra rất dễ nói chuyện, tiểu hài tử mà, cho chút đường ăn liền lừa qua được, hắn mừng lớn nói:
– Dễ bàn dễ bàn, mời chư vị đến phủ đệ nói chuyện!
Rất nhanh, mấy người liền trở thành thượng khách của Phổ Dương Thành phủ thành chủ.
Để Ngô Liên Thiên kinh tâm không ngớt, không thể phỏng đoán chính là, hơn hai ngàn tên học sinh quân cũng không có thu lại, mà là đem toàn bộ phủ thành chủ vây chặt đến không lọt một giọt nước.
Lý Vân Tiêu uống trà thơm, cười hì hì nói:
– Ta cùng Ngô Quang huynh đệ cũng là không đánh nhau thì không quen biết a.
Ngô Liên Thiên vội nói:
– Đúng đúng đúng, không đánh nhau thì không quen biết, Quang nhi, còn không mau rót rượu cho vị huynh đệ này.
Hiện tại hắn còn không biết thân phận của Lý Vân Tiêu, nên hỏi dò:
– Xin hỏi quý tính của tiểu huynh đệ? Ở trong triều đảm nhận chức trách gì?
Lý Vân Tiêu nhìn Ngô Quang vẻ mặt bất mãn, nhẹ nhàng cười một tiếng nói:
– Họ tên không cần phải nói, chỉ là nghe nói phía trước chiến sự khẩn cấp, vì lẽ đó khí phách hăng hái, muốn mang một đám huynh đệ đi bảo vệ quốc gia.
Ngô Liên Thiên sửng sốt một chút, suýt chút nữa bật cười. Chỉ bằng các ngươi những tiểu tử này, cũng muốn ra tiền tuyến? Hắn cũng không biết thực lực của những người này, chỉ là nhìn mặt đều tương đối tuổi trẻ. Nhưng trên mặt vẫn là một luồng nhiệt huyết sôi trào, lớn tiếng nói:
– Khá lắm! Tiểu huynh đệ quả nhiên hào khí can vân, vì dân vì nước! Quang nhi, ngươi phải học vị huynh đệ này một ít!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ha ha, học tập liền không cần. Vừa vặn đi ngang qua quý thành, lại cùng Ngô Quang huynh đệ luận bàn mấy lần, cũng coi như là có chút duyên phận. Đồng thời cũng hiếm thấy Thành chủ một mảnh ái quốc chi tâm, tại hạ có một yêu cầu quá đáng.
Ngô Liên Thiên sững sờ, thầm nói đề tài chính đến rồi, nghe xem hắn muốn cái gì, vội hỏi:
– Mời nói, mọi người đều là vì dân vì nước, còn khách khí làm gì.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ha ha, vậy ta liền không khách khí. Thành chủ cũng nhìn thấy rồi, chúng ta hơn hai ngàn người đều là tay không mà đến, không có một chút chuẩn bị nào. Cho nên muốn cùng Thành chủ mượn điểm lương thảo.
– Mượn lương thảo?
Ngô Liên Thiên sững sờ, lập tức trầm tư nói:
– Bản thành dự trữ lương thảo cũng vô cùng khan hiếm, e sợ khó có thể cho mượn a.
Lý Vân Tiêu híp mắt nói:
– Vậy đưa chút tiền tài đổi vật cũng được, chúng ta đến thành trì khác đi dạo, nhìn có thể thu mua chút lương thảo hay không.
Nội tâm Ngô Liên Thiên cười lạnh, cuối cùng cũng coi như nói ra mục đích. Hắn giả vờ khổ sở nói:
– Tiểu huynh đệ vì bảo vệ quốc gia mà đưa thân ra tiền tuyến. Vốn ta cũng nên đem hết toàn lực trợ giúp, tuy bản thành ở nơi trù phú, nhưng bổn thành chủ yêu dân như con, thanh liêm chính trực, nên không có tích trữ gì. Như vậy đi, ta sẽ bớt ăn bớt mặc từ trong ngân khố rút ra 10 ngàn kim tệ trợ giúp mọi người, tiểu huynh đệ thấy như thế nào?
Hắn lời này nói đại khí lẫm liệt, hơn nữa theo ý nghĩ của hắn, một đứa bé, có 10 ngàn kim tệ cũng đầy đủ vui chơi mấy tháng.
Chỉ có Ban Binh Bạch ở một bên sắc mặt cười khổ không thôi, cái khác không nói, chỉ là giá cả Xuyên Vân tiễn, liền mấy vạn kim tệ, lần này Thành chủ nghĩ quá đơn giản.
Lý Vân Tiêu cười to lên, Cổ Vinh ở bên cạnh cũng đồng thời cười to, hai người cười đến ngã trái ngã phải, để Ngô Liên Thiên nguyên bản tự tin tràn đầy, nội tâm lập tức không yên, có chút cân nhắc bất định.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ngô thành chủ quá hùng hồn, chúng ta mới hơn hai ngàn người, dùng không được nhiều kim tệ như vậy. Ta để cho mọi người tùy tiện lấy một chút là được
Hắn ở bên tai Cổ Vinh nói nhỏ vài câu, Cổ Vinh liền cười gằn nhanh chân đi ra ngoài.
Đột nhiên nội tâm của Ngô Liên Thiên có chút hoảng lên, vội hỏi:
– Tiểu huynh đệ, đây là ý gì?
Lý Vân Tiêu cười nhạt, giơ chén trà lên nói:
– Không có chuyện gì, uống trà, đến đến, Thành chủ còn có Ban thống lĩnh, mọi người cùng nhau uống trà. Quả thật là trà ngon a.
Lúc này ngoài cửa truyền đến một trận tiếng ầm ĩ, các loại kêu la, còn có tiếng binh khí đan xen.
Rất nhanh liền truyền đến không ít tiếng kêu thảm thiết, nghe mà Ngô Liên Thiên sợ run tim mất mật, hắn vội vàng ra hiệu cho Ban Binh Bạch. Ban Binh Bạch cười khổ lắc lắc đầu, ở bên tai Ngô Liên Thiên nói nhỏ:
– Thủ hạ của thiếu niên này, có Vũ Quân cường giả!
Ban Binh Bạch nói như một đạo sét đánh, đánh vào đầu óc Ngô Liên Thiên, chấn động đến mức ông ông trực hưởng!
Thủ hạ của thiếu niên này dĩ nhiên có Vũ Quân cường giả?
Vũ Quân là khái niệm gì? Tại Thiên Thủy quốc, hết thảy Vũ Quân cường giả một là nhất phương đại lão, hai là đại tướng trong quân, hoặc là thống lĩnh Trấn quốc thần Vệ, mỗi một cái đều là nhân vật quát tháo phong vân. Ngay cả người đứng đầu một thành như hắn thấy cũng phải cúi đầu!
Nhân vật như vậy, dĩ nhiên sẽ là thủ hạ của thiếu niên này!
Ngô Liên Thiên đột nhiên ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, hắn vội vàng nói:
– Tiểu huynh đệ, chuyện gì cũng từ từ, các ngươi như vậy không phải cướp đoạt sao!
– Cướp đoạt?
Lý Vân Tiêu ánh mắt phát lạnh, sắc mặt lập tức kéo xuống, trong con ngươi bắn mạnh ra một luồng sát khí.
– Nói chuyện phải chịu trách nhiệm, nói lung tung là sẽ gặp người chết!
Cả người Ngô Liên Thiên lạnh lẽo, nghe ra âm thanh phá phách cướp bóc ở bên ngoài, nhất thời vẻ mặt đưa đám nói:
– Tiểu huynh đệ, quý phủ ta đúng là nghèo rớt mùng tơi a, như vậy đi, ta cho người tập hợp mười vạn kim tệ cho ngươi.
Đùng!
Lý Vân Tiêu một chưởng vỗ nát cái bàn, giận dữ nói:
– Ngô Liên Thiên, ngươi coi ta là người gì? Ta chỉ là muốn tập hợp chút quân phí mà thôi, ngươi liền coi ta thành cướp đoạt? Tốt, đã như vậy, vậy đừng trách ta trở mặt!
Hắn lớn tiếng quát:
– Người đâu!
Trần Chân cùng Hàn Bách đã sớm chờ ở bên ngoài trực tiếp vọt vào, không nói lời nào liền trực tiếp đem Ngô Liên Thiên cùng Ngô Quang trói lại.
Ngô Quang vừa thấy trận thế này, nhất thời sợ đến gào khóc, Ngô Liên Thiên cũng kinh hãi không ngớt, vội vàng hô:
– Ban thống lĩnh!
Ban Binh Bạch đang muốn động, đột nhiên một luồng sát khí trực tiếp khóa chặt hắn, Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Người nào làm loạn, giết không tha!
Để Ban Binh Bạch chấn động không ngớt chính là, cỗ cảm giác để hắn khiếp đảm sợ hãi kia, cũng không phải đến từ Vũ Quân cường giả, mà là của thiếu niên chừng mười lăm tuổi này! Hắn bản năng cảm thấy nếu mình động một chút, thiếu niên kia sẽ không chút do dự giết chết mình. Thế nhưng hắn chỉ là bát tinh Võ sĩ mà thôi? Tại sao có thể có loại trực giác hoang đường này?
Rất nhanh phụ tử Ngô thị bị trói gô lên, Ban Binh Bạch ở một bên nhìn, không dám động đậy chút nào.
Không ngừng có học sinh quân chạy vào, đem tài vật sưu tầm đến từng hòm từng hòm chất đống trên mặt đất, rất nhanh liền chiếm nửa cái phòng lớn. Ngoại trừ lượng lớn kim tệ ngân tệ ra, kỳ trân dị bảo, lượng lớn nguyên thạch cùng đan dược, Huyền Binh, các loại vật liệu Thuật Luyện,… để Lý Vân Tiêu cũng giật mình không thôi.
[/SPOILER]
Chương 147: Sư kim sư quân đoàn (1)
Hắn cũng không phải chưa từng thấy nhiều vật đáng tiền như vậy, mà là một phủ thành chủ nho nhỏ, tích tụ tài vật, dĩ nhiên so với Lý gia phủ khố của hắn còn nhiều hơn!
Hàn Bách cũng giật mình không thôi, sợ hãi nói:
– Vân thiếu, một phủ thành chủ nho nhỏ dĩ nhiên có nhiều tài vật như thế, chỉ là kim tệ liền ít nhất hơn trăm triệu, này phải cướp đoạt bao nhiêu mồ hôi nước mắt nhân dân a. Chúng ta báo lên, hắn liền bị tru cửu tộc!
– Báo? Tại sao phải báo?
Lý Vân Tiêu giả bộ ngu nói:
– Ngô thành chủ làm quan thanh liêm, cần kiệm liêm chính, yêu dân như con. Các ngươi ai nhìn thấy quý phủ của hắn có tài vật?
– Không nhìn thấy.
Trần Chân vội vàng nói:
– Ta không nhìn thấy, ngươi nhìn thấy không?
Mộng Bạch cũng lắc đầu liên tục nói:
– Không có a, trong kho phủ thành chủ đều trống không, không tin các ngươi đi xem xem.
– Tin tin, cái này ta tuyệt đối tin!
Trần Chân hớn hở cười to lên.
Ngô Liên Thiên bị cột trên không trung, miệng cũng chặn lại, nhưng vẫn cật lực quát:
– Những đồ vật này ngươi không thể động, bằng không ngươi phải chết không thể nghi ngờ! Những vật này đều là của đại vương tử, ngươi dám lấy, tất bị tru diệt cửu tộc!
Lúc này Lý Vân Tiêu mới chợt hiểu ra.
– Há, chẳng trách. Hóa ra là của Tần Dương, khà khà, vậy ta càng không khách khí.
Hắn tiện tay hơi điểm nhẹ, cất đi lượng lớn nguyên thạch cùng vật liệu Thuật Luyện. Còn lại kim tệ trân bảo, còn có đan dược Huyền Binh, hắn quay đầu nói với Mộng Vũ:
– Những thứ này lấy đi phân phát cho mọi người, coi như khen thưởng!
Mộng Vũ khiếp sợ không thôi, nhiều vật chất quý giá như vậy, nàng trong ngày thường căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ. Rốt cục ở dưới mấy người trợ giúp, toàn bộ nhấc ra bên ngoài, bắt đầu phân phát. Trong đó còn có mấy chuôi là Huyền Binh cấp hai, lập tức bị mấy người Trần Chân chia cắt.
Này dù sao cũng là tiền của phi nghĩa, mọi người không lời gì để nói, dồn dập đem đồ vật còn lại cướp không, không có phân đến Huyền Binh cùng đan dược, cũng được lượng lớn tiền tài, từng cái từng cái phấn chấn không thôi.
Mộng Bạch trước tiên liền đoạt hai thanh Huyền Binh cấp hai chạy ra, một thanh Hổ Đầu đao mình dùng, còn thanh trường kiếm màu xanh lục thì cho Mộng Vũ. Trần Chân cùng Hàn Bách cũng một người cầm kiện Huyền Binh cấp hai, mỗi cái cười không ngậm miệng.
Hàn Bách chỉ vào Ngô thị phụ tử nói:
– Vân thiếu, hai người này làm sao bây giờ?
Hắn làm cái thủ thế, lãnh đạm nói:
– Có cần trảm thảo trừ căn hay không? Ngược lại là người của đại vương tử, giết cũng không sao!
Lúc này Ngô Liên Thiên mới chính thức sợ sệt, đám người kia rốt cuộc là ai? Thậm chí ngay cả đại vương tử cũng không sợ! Hắn mở miệng cầu xin tha thứ:
– Tiểu huynh đệ, đừng giết ta, tuyệt đối đừng giết ta a! Đồ vật các ngươi đều lấy đi, ta không muốn!
– Cũng được, thả bọn họ đi.
Lý Vân Tiêu hạ lệnh, cầm tài vật mà người ta khổ cực bóc lột nhiều như vậy năm, còn lấy tính mạng của người ta, này không khỏi quá ác đi. Hắn vui cười hớn hở đi tới trước mặt Ngô Liên Thiên, vỗ vỗ bả vai hắn nói:
– Cố gắng lên, làm rất tốt, qua mấy năm ta lại tới vấn an ngươi a.
Ngô Liên Thiên tức giận đến cả người run rẩy, nhưng giận mà không dám nói, nhìn đám người Lý Vân Tiêu rong chơi mà đi, nhất thời trong đôi mắt phun ra lửa, mặt vặn vẹo dị thường quát.
– Mau mau viết thư cho đại vương tử, ta nhất định phải để những người này chết, chết, chết! Trời ạ, tài bảo của ta, tài bảo của ta a!
Hắn đặt mông ngồi dưới đất gào khóc, cả người tựa như mất hồn. Bị cướp đi của cải, không chỉ phải lập tức vào thủ đô tiến cống cho đại vương tử, hơn nữa còn có tiền tài mình nhiều năm cướp đoạt tích góp, lần này đúng là nghèo rớt mồng tơi. Hơn nữa đến cuối cùng, ngay cả đối phương là người nào cũng không biết.
Một gia đinh chạy vào, dáng vẻ hết sức khẩn cấp, ở bên tai Ngô Liên Thiên nói nhỏ vài câu.
Trong mắt Ngô Liên Thiên sáng ngời, nhất thời như hít thuốc lắc nhảy lên, đột nhiên một phát bắt được gia đinh kia lay động mấy lần, mừng lớn nói:
– Thật sự? Ha ha, quá tốt rồi, trời cũng giúp ta! Mau mau, nhanh đem chuyện nơi đây thông báo cho Thương Tướng quân, nhanh đi!
Nói xong lời cuối cùng, hầu như là gào thét ầm ĩ lên.
Gia đinh kia vội vàng chạy ra ngoài, trong mắt Ngô Liên Thiên tỏa ra tinh mang, cười to lên.
– Ha ha, lần này có cứu, chờ xem kịch vui!
Phía sau vẻ mặt Ngô Quang cùng Ban Binh Bạch vô cùng nghi hoặc, không rõ vì sao.
Lý Vân Tiêu mang theo hơn hai ngàn học sinh quân ở trong thành du lịch một phen, mỗi học viên đều là nội tâm đắc ý, lập tức liền thành đại phú ông, lần này thu hoạch so với Tần Nguyệt vương tử đồng ý trả thù lao còn nhiều hơn. Mỗi cái đều như đại phú ông, ở trong thành điên cuồng mua sắm một phen, lúc này mới ra khỏi thành.
– Tại chỗ nghỉ ngơi, tiếp tục tu luyện Sát Khí Quyết!
Sau khi Lý Vân Tiêu hạ lệnh, đột nhiên vẻ mặt hơi động, hướng Phổ Dương Thành nhìn tới, chỉ nhìn thấy một trận bụi mù cuồn cuộn, đại địa chấn động, tựa hồ có lượng lớn quân đội bôn ba đến.
Trần Chân cả kinh nói:
– Lão thất phu này, thật không thể tha cho hắn, nhanh như vậy liền triệu tập nhân mã tới đối phó chúng ta!
Lý Vân Tiêu trầm giọng quát lên:
– Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!
Hắn một người lên trước, lạnh lùng nhìn bụi mù đầy trời kia.
Hàn Bách cau mày nói:
– Không đúng, Phổ Dương Thành chỉ có một nhánh thành vệ đội, nhân số chỉ khoảng năm ngàn người, hơn nữa cũng không có nhiều chiến mã như vậy. Chi bộ đội này đến cùng là...
Lượng lớn chiến mã xông tới, hiện hình chữ nhất tản ra, rất nhanh ở cửa thành tụ tập mấy ngàn thớt chiến mã, từng cái từng cái uy phong lẫm lẫm, trong tay mỗi người đều là chiến thương của quân đội. Trong cửa thành phía sau còn đang không ngừng tuôn ra nhân mã, toàn bộ Phổ Dương Thành đều ở trong tiếng chấn động, tựa hồ liên miên không dứt, không có phần cuối.
Hàn Bách hoàn toàn biến sắc, sợ hãi nói:
– Vân thiếu, làm sao bây giờ? Đây tuyệt đối là quân chính quy, ít nhất có hơn mấy chục vạn người!
Toàn bộ đội ngũ sắp xếp ra, tối om một mảnh, thật giống như bầy kiến, đảo mắt liền đem đám người Lý Vân Tiêu vây quanh lên, đầy khắp núi đồi, tất cả đều là đầu người nhốn nháo. Lúc này, một chiếc chiến xa chạy ra, trên chiến xa có một cây đại kỳ, mặt trên thêu một con sư tử màu vàng giương nanh múa vuốt.
– Kim Sư Quân Đoàn!
Trần Chân thất thanh nói:
– Bọn họ không phải thất thủ Bạch Đầu trấn sao? Làm sao còn có thể có nhiều nhân mã như thế!
Sắc mặt của Hàn Bách cũng âm lãnh, cười lạnh nói:
– Không chỉ có nhiều người như vậy, hơn nữa từng cái từng cái tinh thần sung mãn, ý chí chiến đấu sục sôi, ngươi xem những chiến mã cùng trang bị này, nơi nào như là dáng vẻ bại trận?
Đột nhiên trong lòng Trần Chân giật mình, sợ hãi nói:
– Chẳng lẽ nói bọn họ không đánh mà chạy?
Đang lúc này, trên chiến xa phía trước, một tên đại tướng ngồi ở trên ghế da hổ, bưng chén rượu, lười biếng nói:
– Các ngươi là người nào? Càng dám chạy đến Phổ Dương Thành đánh cướp?
Chương 148: Sư kim sư quân đoàn (2)
Chiến xa này trang sức cực kỳ xa hoa, còn có hai tên mỹ nữ trang phục xinh đẹp rót rượu cho hắn, dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.
Lý Vân Tiêu châm chọc nói:
– Chúng ta là ở tiền tuyến nếm mùi thất bại bỏ chạy, cố ý đến Phổ Dương Thành ra vẻ ta đây.
Ầm!
Tên tướng quân kia nắm nát chén rượu trong tay, rượu ngon vẩy ra, hai tên mỹ nữ kinh hãi hoa dung thất sắc, che lại miệng nhỏ. Một luồng sát khí bàng bạc đột nhiên từ trên người hắn tản mát ra, hắn chậm rãi từ ghế ngồi đứng lên, trong mơ hồ dĩ nhiên có một luồng uy thế tản mát ra, hai chữ từ trong miệng nhẹ nhàng bay ra.
– Tìm chết!
Vũ oai trên người đại tướng kia, cùng trận thế của mấy trăm ngàn đại quân liền cùng một chỗ, như quần sơn vờn quanh, đem hơn hai ngàn người đè ép. Hơn hai ngàn người đều là học sinh quân, làm sao gặp trận thế như vậy, nội tâm từng cái từng cái đã sớm bồn chồn, trong lòng giống như có gánh nặng, bị ép không thở nổi.
Khí tức Vũ Quân trên người Kế Mông đột nhiên tản ra, tựa hồ ở trước thiên quân vạn mã ngạo nhiên mà đứng, đem hết thảy khí tràng toàn bộ đánh văng ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm chiến xa.
– Vũ Quân!
Đại tướng kia biến sắc, con ngươi đột nhiên co rút, quát lên:
– Các ngươi là người nào?
Kế Mông cười lạnh.
– Thương Lập Quần, có khoẻ hay không. Quý nhân hay quên a, ngươi không nhận ra ta sao?
Thương Lập Quần cau mày suy tư, đột nhiên hai mắt sáng ngời, giật mình nói:
– Ngươi là Kế Mông? Ngươi cũng lên cấp Vũ Quân?
Nội tâm hắn giật mình không thôi, một năm trước thời điểm về kinh, hắn nhớ Kế Mông chỉ là Đại vũ sư cấp sáu mà thôi, bây giờ lại cùng hắn như thế, bước vào Tứ Tượng cảnh giới.
Kế Mông gật đầu nói:
– May mắn, Thương Tướng quân đây là như thế nào?
Thương Lập Quần lạnh rên một tiếng, khiển trách nói:
– Nếu đều làm việc cho đại vương tử, vì sao ngươi cướp sạch Phổ Dương Thành, khó làm Ngô Liên Thiên!
Kế Mông cười nhạt, đi tới phía sau Lý Vân Tiêu đứng thẳng nói:
– Ta đã không phải người của đại vương tử, ta bây giờ toàn tâm toàn ý đi theo Vân thiếu. Việc của Đại vương tử không có quan hệ gì với ta.
– Cái gì?
Thương Lập Quần khiếp sợ, hắn nguyên tưởng rằng đầu mục của những người này khẳng định là Kế Mông, không nghĩ đến dĩ nhiên sẽ là một thiếu niên mới là Võ sĩ, nhất thời sắc mặt trầm xuống, quát lên:
– Đã như vậy, chúng ta cũng không có gì phải khách khí. Tiểu tử này là người nào?
Lý Vân Tiêu lấy ra một mặt lệnh bài, cao giọng quát lên:
– Đông chinh đại quân hậu cần tổng tham mưu, lần này đi Phổ Dương Thành chính là vì giải quyết việc thiếu lương thảo. Ngô Liên Thiên Thành chủ đem gia tài dốc túi tiễn đưa, thực là lập công lớn! Lần này trở lại tất nhiên sẽ bẩm lên bệ hạ, ban xuống trọng thưởng!
Thương Lập Quần cả kinh, hắn ngưng mắt nhìn tới, lệnh bài trong tay Lý Vân Tiêu xác thực không giả, nội tâm nhất thời có chút bất ngờ. Mấy ngày trước mới nhận được tin tức, kinh đô điều phối Trung ương quân đi về Côn Kim Thành giải vây, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp gỡ. Trong mắt hắn dần dần lộ ra một tia quái lạ.
– Đông chinh đại quân? Làm sao chỉ có mấy người các ngươi?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Hành trình của đại quân chính là cơ mật tuyệt đối, chúng ta chỉ phụng lệnh đi ra thu thập lương thảo.
Ánh mắt của Thương Lập Quần có chút ngờ vực bất định, đột nhiên một bóng người xuất hiện ở trên chiến xa, ở bên tai Thương Lập Quần nói nhỏ mấy câu. Con ngươi của Lý Vân Tiêu đột nhiên co rút lại, khuôn mặt người kia thâm độc cùng cười gằn nhìn hắn, chính là Lý Dật!
Sau khi Thương Lập Quần nghe xong, trong mắt tuôn ra một tia tinh mang cùng sát khí, cười lạnh nói:
– Hay cho câu phụng mệnh thu thập lương thảo, dĩ nhiên nói dối quân lệnh, giả công làm tư, cướp đoạt quan chức, tội đáng muôn chết! Người đâu, đem đám người kia toàn bộ bắt lại cho ta, người vi phạm giết không cần luận tội!
– Vâng!
Mấy chục vạn đại quân đồng thời lên tiếng, chấn động đến vùng hoang dã sôi trào ba dặm! Hơn hai ngàn tên học sinh quân đều biến sắc!
Khuôn mặt Lý Dật âm lãnh, môi hơi xúc động, Lý Vân Tiêu xem rõ ràng, chính là “xem ngươi lần này chết như thế nào”, hắn ngạo nhiên ngẩng đầu lên, hiện ra một tia miệt thị, dùng môi thuật nói:
– Đã lâu không gặp, lão bát, đứt mất một cánh tay không dễ chịu a? Ha ha!
Lý Dật biến sắc, bất kể là “Lão bát” hay “Cụt tay”, đều là nỗi đau của hắn, đột nhiên cái cổ trướng đỏ chót, cả người phát run, sát khí trong đôi mắt đủ để hoà tan người.
– Giết!
Mấy chục vạn đại quân đồng thời quát lên, mấy ngàn kỵ binh phía trước đột nhiên giục ngựa vọt lên, trường thương trực chỉ, quyết chí tiến lên!
Lý Vân Tiêu sầm mặt lại, chỉ huy nói:
– Tất cả mọi người phân tán ra, từng cái giết chết!
Hơn hai ngàn tên học sinh quân nhất thời bình tĩnh lại, cấp tốc tan tác như chim muông, ở dưới kỵ binh xung phong, còn tụ tập một đoàn, kia hoàn toàn là một con đường chết! Ưu thế của bọn họ là năng lực tác chiến của từng binh sĩ hơn xa đối phương, chỉ cần không cho kỵ binh phát huy ưu thế, liền đủ để thong dong ứng phó.
Mấy ngàn kỵ binh lao tới, thật giống như đàn gián nhảy vào trong bầy kiến, tất cả mọi người dồn dập tản ra. Bọn họ thấp nhất cũng là Võ sĩ, chính là võ giả chân chính, cùng những binh lính bình thường này có chênh lệch một trời một vực. Một khi tất cả mọi người đều tỉnh táo lại, nhất thời từng đạo từng đạo sát khí ngút trời mà lên, các loại ánh sáng thị huyết lấp lóe, hoàn toàn thành một cổ máy giết chóc!
– A!! a!!
Trên vùng hoang dã truyền đến từng trận kêu thảm thiết, học viên của Già Lam học viện từng cái từng cái thuận buồm xuôi gió, qua lại ở trong chiến mã, nhanh chóng giết chóc lên. Từng đạo từng đạo huyết quang bắn mạnh ra, rất nhiều kỵ binh bị giết từ trên ngựa ngã xuống. Vẻn vẹn chỉ là thời gian uống nửa chén trà, toàn bộ bị chém giết không còn!
Chi!
Thương Lập Quần hít vào ngụm khí lạnh, ngơ ngác từ trên chiến xa đứng thẳng lên, lúc này hắn mới phát hiện. Hơn hai ngàn lính của đối phương, dĩ nhiên tất cả đều là Võ sĩ! Loại đội hình mạnh mẽ này, ở trong quân đội Thiên Thủy quốc là gần như không tồn tại!
– Tại sao có thể có loại quân đội này? Chuyện gì thế này?
Mặc dù hắn có chút giật mình, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Võ sĩ coi như mạnh hơn, cũng chỉ là lấy một địch mười, lấy một địch trăm, tuyệt đối không thể ở dưới bốn mươi vạn đại quân của mình vây giết thoát đi. Nhưng nếu dựa vào chiến thuật biển người, tổn thất kia cũng quá nặng nề! Hắn lập tức có chút do dự lên.
Lý Vân Tiêu vung cánh tay lên, cao giọng quát:
– Làm tốt lắm! Hiện tại tất cả mọi người vận chuyển Sát Khí Quyết, tạo thành phương trận, từ mặt nam đột phá!
– Tuân lệnh!
Mọi người trải qua một phen chém giết, mỗi cái tự tin tăng nhiều. Thêm vào tác dụng của Sát Khí Quyết, trong tròng mắt bắt đầu hiện ra từng tia sát khí cùng thị huyết, phương trận hơn hai ngàn người tổ hợp, nhất thời một đạo tử khí hiện lên ở trên không phương trận, bắt đầu ngưng tụ thành hình thái một ngón tay nhàn nhạt.
Chương 149: Chém giết (1)
– Này, đây là cái gì?
Thương Lập Quần trợn to mắt, cỗ sát khí thấm vào cốt tủy, khiến cho người sởn cả tóc gáy kia, để hắn cũng cảm thấy kinh hãi không thôi. Giờ khắc này ngón tay nhàn nhạt ở trên không phương trận kia, càng khiến cho ngực đau buồn, có cảm giác muốn phun máu.
– Giết!
Ở dưới một tiếng rống to, sĩ khí của hơn hai ngàn người tăng cao, từng cái từng cái hai mắt đỏ bừng hướng về mặt nam xung kích, rất nhanh liền nhảy vào trong bốn mươi vạn đại quân, chỗ đi qua giống như đậu hũ sụp xuống. Hơn hai ngàn tên học sinh tựa hồ chưa từng động thủ, vẻn vẹn chỉ là tử khí, liền đem lượng lớn binh lính nuốt chửng vào, người ngăn cản tan tác tơi bời!
Thương Lập Quần đột nhiên giận dữ hét:
– Ngăn trở, ngăn trở! Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải ngăn trở!
Hắn ngơ ngác phát hiện, phương trận hơn hai ngàn người này giống như một máy xay thịt, binh lính lọt vào toàn bộ bị cắn giết không còn một mống!
Con ngươi của Lý Dật cũng trợn to, thâm độc nói:
– Lý Vân Tiêu này quả nhiên là yêu nghiệt, không nhanh chóng diệt trừ, tương lai tất thành họa lớn! Phương trận yêu dị này chính là lấy hắn làm chỉ huy, chỉ có diệt hắn, mới có thể loại bỏ phương trận
Thương Lập Quần cũng phát hiện điểm ấy, quát lên:
– Việc này không nên chậm trễ, ta ngăn cản Kế Mông. Các ngươi chém giết Lý Vân Tiêu!
Hắn nói xong liền phi nhanh ra, cầm một thanh chiến đao hướng Kế Mông chém tới!
Lý Dật thầm chửi một câu “cáo già!”, thân phận của Lý Vân Tiêu Thương Lập Quần cũng biết, tuy đã là trận doanh đối lập, nhưng nếu chết ở trên tay hắn, Lý Thuần Dương cùng Lý Trường Phong còn không lột da hắn mới lạ? Coi như là đại vương tử cũng chưa chắc giữ được hắn.
– Hai vị sư huynh, lần này nhất định phải giết người kia! Người này trời sinh chính là khắc tinh của chúng ta, nếu hắn không chết, không chỉ có chúng ta gặp xui xẻo, sợ là đại kế của sư phụ cũng bị hắn làm hư!
– Không sai, ta cũng thấy người này quá mức yêu dị! Sư đệ nghỉ ngơi đi, hai chúng ta lên là được rồi!
Quảng Nguyên Giáp cùng Ngư Nguyên Văn đồng thời xuất hiện ở trên chiến xa, một mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.
Lý Dật gật đầu nói:
– Nguyên bản chỉ cần một vị sư huynh ra tay liền có thể, nhưng người này quá mức yêu dị, vẫn là hai vị sư huynh đồng loạt ra tay, như vậy mới có thể bảo đảm hắn chắc chắn phải chết!
– Yên tâm đi, chúng ta tiến lên!
Hai người mang theo trường binh, bay lên trời, khí thế hùng hổ hướng về Lý Vân Tiêu giết đi.
Kế Mông một chiêu kiếm ngăn trở Thương Lập Quần, nhất thời phát hiện hai người Quảng Nguyên Giáp nhằm về phía Lý Vân Tiêu, nhất thời kinh hãi đến biến sắc, trong đôi mắt lộ ra sát ý tàn nhẫn, nhanh vọt tới. Nhưng Thương Lập Quần vốn là nhị tinh Vũ Quân, so với hắn mạnh hơn một bậc, nơi nào sẽ chịu bỏ qua, huy động một thanh chiến đao, ngăn cản hắn gắt gao.
– Vân thiếu cẩn thận!
Hắn không cách nào cứu viện, chỉ có thể lo lắng hô to một tiếng.
Lý Vân Tiêu đã sớm phát hiện hai người kia, lớn tiếng quát:
– Mọi người đồng tâm hướng về mặt nam phóng đi, không cho phân tâm!
Dưới chân hắn nhẹ nhàng điểm lên, trực tiếp bay lên trời, cũng hướng về mặt nam chạy. Mạnh mẽ chống đỡ hai vị Vũ Quân, hắn mới không ngu như vậy! Học sinh quân chỉ có thể xông ra chỗ hổng, hướng mặt nam chạy đi, dựa theo thời gian dự tính, rất nhanh đại quân của Trần Đại Sinh liền có thể chạy tới. Đến thời điểm đó chính là thời gian phản kích!
– Muốn chạy trốn?
Quảng Nguyên Giáp cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay mang theo một chuỗi bông tuyết, trực tiếp phá không đâm đi. Hắn chính là Vũ Quân cường giả hàng thật đúng giá, dưới một thương trực tiếp phá tan không khí, toàn bộ trời cao đều bị đông cứng, hóa thành một đạo băng kiều, hướng về trên người Lý Vân Tiêu hạ xuống.
– Hừ, muốn giết ta, trước hết giết người mình đi!
Hắn bóng người lấp lóe bên dưới, khẽ quát một tiếng, “Di Hình Hoán Ảnh, Nguyệt bộ!
Cả người hắn vọt thẳng vào trong đại quân Kim Sư quân đoàn, ở trong đám người hỗn loạn qua lại lấp lóe. Hàn Băng chi kiều của Quảng Nguyên Giáp trực tiếp truy kích, nhất thời giết nhầm không ít binh lính của Kim Sư quân đoàn, nhưng hắn nơi nào quản được nhiều như vậy, cười lạnh một tiếng không chút lưu tình chém giết tới.
Ngư Nguyên Văn cũng không cam lòng thua thiệt, vung vẩy chiến kích cũng nhảy vào trong quân đoàn, trắng trợn giết chóc.
Bước tiến dưới chân Lý Vân Tiêu thần diệu vô biên, ung dung ở trong đám người lấp lóe, thỉnh thoảng đẩy binh sĩ làm bia đỡ đạn, ném về hai người Quảng Nguyên Giáp, đều không ngoại lệ bị bọn họ trực tiếp chém thành hai đoạn. Nhất thời hết thảy binh sĩ hút vào ngụm khí lạnh, dồn dập né ra, từng cái từng cái trợn mắt nhìn!
– Các ngươi xảy ra chuyện gì! Đừng giết binh sĩ của ta!
Thương Lập Quần ở một bên triền đấu cũng phát hiện không đúng, trợn mắt rống to lên. Những bộ hạ này đều là theo hắn nhiều năm, trung thành tuyệt đối, mắt thấy từng cái từng cái ngã vào trong tay người mình, để hắn muốn rách cả mí mắt!
Quảng Nguyên Văn một bên giết một bên giận dữ hét:
– Đều là tiểu tử này quá giảo hoạt, bắt binh lính của ngươi làm bia đỡ đạn, xem ta chém chết hắn!
Hắn dứt tiếng, thương trong tay lại trực tiếp điểm bạo một binh sĩ mà Lý Vân Tiêu vứt tới, ở trên không trung nổ ra một đoàn huyết hoa, lập tức bị đông kết thành băng, rớt xuống đất liền vỡ vụn.
Thương Lập Quần giận dữ quát:
– Lại giết thủ hạ của ta, đừng trách ta không khách khí!
– Hừ!
Ngư Nguyên Văn lạnh rên một tiếng, thoáng thu tay lại, một cước đá bay binh lính mà Lý Vân Tiêu vứt đến.
Lý Vân Tiêu ở trong đám người như cá gặp nước, càng trốn càng thích, hết thảy binh lính như tránh ôn dịch tránh né hắn, dồn dập tránh ra. Thêm vào sức xung phong của học sinh quân đoàn, mặt nam rất nhanh bị mở ra một lỗ hổng, tất cả mọi người xông ra ngoài.
Lý Dật ở trên chiến xa xem mà gấp, rống to:
– Giết đồng bạn của hắn, nhìn hắn còn có thể trốn!
Quảng Nguyên Giáp vừa nghe, nhất thời ánh mắt ở trong đám người quét tới, sau khi mấy ngàn học sinh quân xông ra chỗ hổng, mất đi người chỉ huy, nhất thời không biết làm sao, giống như chim muông tản ra hướng mặt nam chạy trốn. Sau khi xông ra chỗ hổng, là Lâm Vũ cùng Bạch Thành Phong đoạn hậu, trong học sinh quân chỉ có hai người là Võ Sư cường giả, vì vậy tự giác gánh vác trách nhiệm càng to lớn hơn.
– Hừ!
Quảng Nguyên Giáp hừ lạnh một tiếng, bỏ qua Lý Vân Tiêu, một thương liền hướng về hai người đâm thẳng tới.
Hai người đang đoạn hậu lập tức cảm thấy một luồng sát khí trí mạng khóa chặt mình, một mùi chết chóc giáng lâm, trong lòng sởn cả tóc gáy!
Dù sao thực lực của Bạch Thành Phong càng cao hơn, phản ứng đầu tiên, vội vàng hét lớn một tiếng, sử dụng tới thủ pháp Thiên nữ tán hoa, hơn trăm viên Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu tản ra. Hai tay ầm ầm hợp lại, hai cái bao tay tạo thành một cối xay khổng lồ, bay lên không, che ở trước mặt hai người.
– Ánh sáng hạt gạo, cũng dám tranh quang?
Chương 150: Chém giết (2)
Quảng Nguyên Giáp miệt thị cười lạnh một tiếng, trường thương bay lên không. Hơn trăm viên Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu kia liên tiếp nổ tung, nhưng không có cách nào ngăn cản thương thế của hắn!
Coong!
Trường thương đâm vào trên cối xay, nhất thời ầm ầm một tiếng, hai cái bao tay bị nổ nát tản ra bốn phía. Dư uy của mũi thương trực tiếp phá tan không khí, mạnh mẽ đâm vào trên người Bạch Thành Phong, đem lồng ngực hắn đâm thủng!
Phốc!
Bạch Thành Phong phun ra một ngụm máu, toàn bộ tinh thần trong nháy mắt uể oải xuống.
– Thành Phong!
Lâm Vũ dại ra, cuồng bạo hét lớn một tiếng, đột nhiên ôm lấy Bạch Thành Phong, chỉ thấy con ngươi của hắn bắt đầu tan rã.
– Giun dế, chết!
Quảng Nguyên Giáp thấy một thương của mình dĩ nhiên không thể thuấn sát một tên Võ sư, cảm thấy giận dữ không ngớt, lần thứ hai giơ thương điểm đến.
– Lâm Vũ, cẩn thận!
Ở phía xa một âm thanh diễm lệ vang lên, La Lan Đóa sợ đến hoa dung thất sắc, liều mạng gào lên:
– Chạy mau, Lâm Vũ chạy mau!
Nàng chỉ cảm thấy cả người vô lực, trơ mắt nhìn người mình yêu sắp chết thảm dưới thương của kẻ địch.
Coong!
Một đạo Long Ngâm Kiếm khí vang lên, Lý Vân Tiêu đột nhiên xuất hiện, Xuân Thủy kiếm bốc lên đạo đạo ánh kiếm, như từng đoá từng đoá kiếm liên tản ra, hướng về đầu lâu của Quảng Nguyên Giáp quét tới!
– Thanh Liên Kiếm Ca!
Quảng Nguyên Giáp từ bản năng thấy lạnh cả người, hắn cũng không hiểu vì sao một tên bát tinh Võ sĩ dĩ nhiên sẽ làm đáy lòng hắn phát lạnh, nhưng này là trực giác xuất từ bản năng võ giả, quyết không thể sai. Hắn hít vào ngụm khí lạnh, không lo giết Lâm Vũ, vội vàng rút trường thương về, thả người quét ngang, tiêu diệt từng đoá từng đoá kiếm liên.
Ở phía xa La Lan Đóa mới nới lỏng một chút, cả người có một loại cảm giác hư thoát vô lực. Nhìn bóng người thân ở trong kiếm liên, nội tâm dị thường phức tạp.
– Mang theo Bạch Thành Phong lui ra, tìm Cổ Vinh trị liệu!
Lý Vân Tiêu bỏ lại câu nói này, cả người nhất thời bị Hàn Băng chi thương của Quảng Nguyên Giáp bọc lại, từng bước nguy hiểm!
Lâm Vũ bi phẫn không thôi, biết mình lưu lại cũng là phiền toái, hắn không cam lòng mạnh mẽ đập xuống đất một quyền, chấn động lên một đống bụi bặm. Lập tức ôm lấy Bạch Thành Phong, theo học sinh quân thối lui.
Giờ khắc này ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Quảng Nguyên Giáp cùng Lý Vân Tiêu, Thương Lập Quần cùng Kế Mông. Bốn mươi vạn đại quân không thể phong tỏa ngăn cản hai ngàn học sinh quân, hiện tại coi như trùng kích tới cũng uổng công vô ích.
Kế Mông vừa thấy Lý Vân Tiêu bị vây, nhất thời nội tâm sốt sắng, liều mạng tấn công không ngớt. Kiếm pháp của hắn phiêu dật linh xảo, chỗ đi qua từng đoá từng đoá hoa đào nở rộ, làm cho người ta có một loại cảm giác xa hoa. Thương Lập Quần bị đánh dị thường ngột ngạt cùng phiền muộn. Nguyên bản cảnh giới của mình cao hơn hắn một tinh, cho rằng có thể ung dung áp chế, thậm chí đánh giết đối phương cũng có thể. Ai nghĩ đến dĩ nhiên có cảm giác dần dần không chống đỡ nổi.
– Tiểu tử, có gan chớ né! Là nam nhân liền ăn ta một thương!
Bên kia Quảng Nguyên Giáp cũng dị thường phiền muộn, tuy rằng thương pháp của hắn càng lúc càng nhanh, làm Lý Vân Tiêu dị thường nguy hiểm, nhưng mỗi một lần đều ở trong nguy hiểm nhất nhẹ nhàng tránh thoát. Nhìn như mỗi một lần đều là vận may, nhưng số lần nhiều, giờ mới hiểu được là thực lực!
– Ngươi còn muốn mặt sao?
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
– Vũ Quân đối phó Võ sĩ, còn không cho ta trốn? Mặt ngươi so với tường thành còn dày hơn!
Quảng Nguyên Giáp giận dữ, thương thế càng ngày càng mãnh, nhưng vẫn như cũ mỗi lần đều bị hắn né qua.
Kỳ thực Lý Vân Tiêu cũng là nội tâm phát khổ, cả người mồ hôi lạnh tràn trề, hắn đã đem thân pháp Di Hình Hoán Ảnh triển khai đến cực hạn, nếu như lại giằng co nữa, mình chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ. Đối phương là Vũ Quân, lại có Hàn Băng chân khí, căn bản không phải mình có thể chống đỡ, nếu trúng chiêu, kia là chắc chắn phải chết!
Xa xa đám người Hàn Bách từng cái từng cái trái tim ầm ầm nhảy lên, bị Lý Vân Tiêu biểu diễn mạo hiểm sợ đến sắp không xong rồi.
Trần Chân nổi giận hét lớn:
– Tất cả mọi người đồng thời giết tới, cứu Vân thiếu! Đừng quên là ai dạy các ngươi võ kỹ, ai có lợi liền chia sẻ cho các ngươi, ai ở thời điểm nguy hiểm nhất đoạn hậu cho các ngươi! Nếu như còn là một nam nhân, hãy cùng ta xông lên! Nữ nhân có thể lưu lại!
Lâm Vũ càng là một mặt bi phẫn, giơ trường thương quát:
– Xông a! Lưu lại đều là loại nhát gan, sau đó cũng đừng đến học viện lăn lộn, ngày hôm nay nếu lão tử không chết, gặp một lần đánh một lần, đánh chết mới thôi!
Hắn hoành nâng trường thương, xung phong liều chết tới trước tiên. Học viên còn lại từng cái từng cái bị kích phát tự tôn, loại cảm giác giết chóc trong ảo cảnh kia trong nháy mắt xông lên đầu. Từng cái từng cái trợn tròn đôi mắt, hai mắt đỏ ngầu, rất nhanh phía trên liền tụ tập lên tử khí, so với lúc trước xông ra trùng vây còn muốn rõ ràng hơn nhiều lắm.
– Giết, xông a!
– Giết chết đám vương bát đản này, người chặn ta… chết!
– Lão tử liều mạng với các ngươi, ngày hôm nay giết một vạn người chịu tội thay!
Hơn hai ngàn học viên nhất thời ầm ầm phóng trở về, tất cả đều là vẻ kiên quyết, không chết không thôi!
Bốn mươi vạn đại quân kia từng cái từng cái xem mà cả người phát lạnh, loại sát khí làm người nghẹt thở kia, so với bọn họ ở Bạch Đầu trấn, Đại Mãng Sơn nhìn thấy yêu thú còn muốn làm người khủng bố phát lạnh. Tất cả mọi người đều theo bản năng lùi về sau.
Thương Lập Quần cũng rất sốt ruột, đấu pháp của Kế Mông hoàn toàn là lưỡng bại câu thương, nhìn như phiêu dật linh động, kì thực điên cuồng đến cực điểm. Mỗi một chiêu nếu ngươi không phòng thủ, chính là lưỡng bại câu thương. Hắn có thể lên đến Vũ Quân, đồng thời có địa vị hôm nay, làm sao có khả năng cam lòng nắm tính mạng của mình đi mạo hiểm, vì lẽ đó khắp nơi bị động.
Giờ khắc này vừa thấy hơn hai ngàn tên học sinh quân xung kích tới, loại khí thế thề không quay đầu, quyết chí tiến lên kia, càng làm hắn kinh hãi không thôi.
Không thể buông tha dũng giả thắng, hắn vừa nhụt chí, nhất thời bắt đầu lạc xuống hạ phong!
– Ngư sư huynh, còn chờ cái gì, nhanh trợ Nguyên Giáp sư huynh giết tặc tử này!
Ở phía xa Lý Dật càng ngày càng cảm thấy không đúng, không chỉ có Sát Thần Nhất Chỉ kia quỷ dị, càng để trong lòng hắn cáu kỉnh bất an chính là, ở phía xa, địa phương trong tầm mắt, bắt đầu có bụi bặm lăn lộn, thật giống như có đại quân ép gần!
Ngư Nguyên Văn cũng mơ hồ cảm thấy nguy cơ, không kịp nhớ mặt mũi, chiến kích trong tay “Vù” một tiếng, hào quang chói lọi lên, vọt thẳng về phía Lý Vân Tiêu, vẽ ra từng đạo từng đạo hàn khí, hướng về trên đầu hắn chụp xuống!
Cổ Vinh ở phía xa chữa thương cho Bạch Thành Phong, thần thức của hắn vượt xa người thường, cũng phát hiện đại quân của Trần Đại Sinh đã đến phụ cận, nhất thời phát điên hét lớn:
– Mọi người giết a! Viện quân đến rồi, bốn mươi vạn đại quân đến rồi! Giết sạch những khốn kiếp này!
Bình luận facebook