-
Chương 191-195
Chương 191: Tranh vẽ
– Dương, địch, sa, mạo? Dương, địch, là, châu?
– Ha ha!
Lý Vân Tiêu cười to lên.
– Vương đại sư nói không sai, hai bài thơ này nói chính là ‘Dương Địch ngu đần’ cùng ‘Dương Địch là trư’! Ha ha!
Tất cả mọi người dại ra tại chỗ, chuyện này...
Vương Thần hoàn toàn biến sắc, đang muốn quát mắng, nhưng ý niệm xoay một cái, hai câu này vừa nãy chính là tự mình nói ra, vội vàng che miệng lại.
– A?
Tần Chính cũng triệt để dại ra, mình tìm hiểu nhiều năm, các loại ý nghĩ đều từng thử, lại không nghĩ tới dĩ nhiên là có chuyện như vậy.
Nguyên Hạo càng là vẻ mặt cổ quái, ngượng ngùng nở nụ cười, tuy rằng đáp án đi ra, thế nhưng đáp án này không ai dám đọc lên, chỉ buồn cười nói:
– Hóa ra là có chuyện như vậy, ha ha.
Vương Thần có chút không biết làm sao.
– Cái này..., cái này..., đáp án này cũng không biết là đúng hay sai, chờ ta hồi bẩm Gia sư, nếu Vân thiếu trả lời đúng, đến lúc đó Gia sư tự nhiên sẽ thay ngươi làm một sự tình đủ khả năng.
Kỳ thực giờ khắc này trong lòng hắn đã vạn phần khẳng định chính là đáp án như thế, nhưng không thể ở trước mặt nhiều người nói đáp án chính xác, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển nói ra như vậy.
Người còn lại đều chấn động trong lòng, một mặt ước ao nhìn Lý Vân Tiêu. Có thể để cho Dương Địch tùy ý làm một chuyện, đây chính là thiên đại cơ duyên a!
Tần Dương hoàn toàn biến sắc, con ngươi đảo một vòng, lập tức đứng dậy cười nói:
– Vân thiếu, ngươi thật là kiêu ngạo của Thiên Thủy quốc chúng ta! Nếu như ngày khác ta có thể may mắn trở thành quốc gia chi chủ, tất nhiên sẽ đem Như Tuyết muội muội gả cho ngươi, đồng thời phong ngươi làm Vương gia khác họ, đời đời thế tập!
Lần này không thể nghi ngờ là cho thấy mời chào tâm ý, hơn nữa khai điều kiện cao đến khiến người ta tặc lưỡi!
Tần Nguyệt biến sắc, không nghĩ tới Tần Dương đột nhiên sẽ dùng một chiêu như thế. Hiện tại văn võ đại thần đều rõ ràng trong lòng, vị trí thái tử tương lai hoàn toàn ngay ở một câu nói của Lý Vân Tiêu. Không chỉ được ba vị Thuật Luyện Sư cấp bốn hảo cảm cùng kết giao, hơn nữa còn có cơ hội để Dương Địch ra tay làm một chuyện, cộng thêm 800 ngàn đại quân dưới Nghênh quân đài, tất cả những thứ này đủ để áp đảo tất cả thẻ đánh bạc!
Tần Nguyệt giận tím mặt, đang muốn cho thấy cõi lòng của mình, lại đột nhiên sửng sốt, phong thưởng Vương khác họ đã cao hơn tất cả phong thưởng, không còn cao hơn cái này a. Mà đem Như Tuyết gả cho hắn, càng là trực tiếp cùng vương thất thông gia, cũng không có thủ đoạn nào tốt hơn.
Nhưng Tần Như Tuyết lại giận dỗi, khuôn mặt đỏ chót, cả giận nói:
– Tần Dương, việc kết hôn của ta dựa vào cái gì ngươi làm chủ!
Tần Dương cười ha ha.
– Như Tuyết muội muội, toàn bộ Thiên Thủy quốc là tìm không ra nam tử ưu tú hơn Vân thiếu, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua hay sao?
Tần Nguyệt gấp đến lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, hắn thật sợ Lý Vân Tiêu không chịu nổi mê hoặc, đột nhiên nói:
– Vân thiếu, nếu như ta đăng cơ, cho ngươi phong thưởng chỉ nhiều không ít!
Hiện tại hắn cũng không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ là ánh mắt cấp thiết cùng khẩn cầu nhìn hắn.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Như Tuyết, ngươi xem hai ca ca của ngươi, cái nào làm quốc vương tốt hơn?
Tần Như Tuyết cáu giận nói:
– Cái nào cũng không tốt!
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày.
– Này thì khó rồi, ngươi còn có huynh đệ nào không?
Tần Dương Tần Nguyệt vừa nghe, nhất thời sốt sắng, đồng thời hô:
– Như Tuyết!
Tần Như Tuyết ngẩn ra, nhìn vẻ mặt Lý Vân Tiêu làm khó dễ, trong lòng nhất thời ngọt ngào, chuyện quan trọng như vậy, hắn lại hỏi dò ý kiến của ta? Chẳng lẽ..., chẳng lẽ..., nàng có chút không dám nghĩ tới, trên mặt một mảnh đỏ bừng.
Tần Dương vội la lên:
– Như Tuyết, nếu như ca đăng cơ, lập tức phong ngươi là Thái Bình công chúa, địa vị ở dưới một người, trên vạn người!
Tần Như Tuyết ánh mắt lạnh lẽo, theo bản năng ưỡn ngực, giận dữ hét:
– Ngươi mới là Thái Bình công chúa! Tuy rằng Tần Nguyệt ca ca cũng khốn nạn, nhưng ít ra so với ngươi còn tốt!
Lý Vân Tiêu cười to không thôi, lúc này mới đi lên trước, ở trước mặt Tần Chính cười nói:
– Bệ hạ, thiên hạ này không có hoàng đế vĩnh viễn, kính xin thoái vị nhượng hiền cho Tần Nguyệt điện hạ đi.
Tần Dương biến sắc, mặt xám như tro tàn. Tần Nguyệt thì đại hỉ, kích động xoa hai tay.
Trong mắt vẩn đục của Tần Chính bắt đầu trở nên rõ ràng lên, hắn nhìn Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu, tâm kết trong lòng tựa hồ vào đúng lúc này cũng đột nhiên mở ra, cả người có loại cảm giác tươi cười rạng rỡ, hắn nói với Lý Vân Tiêu:
– Tần Nguyệt có ngươi ở bên cạnh hắn, ta cũng có thể yên tâm đem Thiên Thủy quốc giao cho hắn. Thế nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng ta một điều kiện.
Lý Vân Tiêu nói:
– Bệ hạ mời nói.
Tần Chính liếc mắt nhìn Tần Dương sắc mặt tái nhợt, thở dài nói:
– Sau này bất luận làm sao, đều phải bảo vệ Dương nhi một mạng. Ta sợ sau khi ta chết, các ngươi liền trực tiếp để hắn theo ta mà đi.
Nhà Đế vương tàn khốc, chính hắn cũng trải qua. Sở dĩ hắn không hướng về Tần Nguyệt yêu cầu, là bởi vì hắn rõ ràng nhà đế vương, xưa nay đều sẽ không nói tín dụng gì, chỉ có quyền chí thượng. Mà ngăn ngắn tiếp xúc một quãng thời gian, trực giác nói cho hắn, Lý Vân Tiêu là người đáng tin cậy.
Thân thể Tần Dương khẽ run lên, không thể tin tưởng nhìn Tần Chính, đột nhiên nội tâm tuôn ra một loại tâm ý hổ thẹn.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Ta rõ ràng, ta đáp ứng ngươi.
Lúc này Tần Chính mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
– Hiện tại ta chính thức tuyên bố...
Toàn bộ Nghênh quân đài, tất cả đều hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người đều ngừng thở, chờ đợi thời khắc này đến.
Ầm ầm ầm…
Đột nhiên phía chân trời truyền đến một trận tiếng ầm ầm, tất cả mọi người đều hơi nhướng mày, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy chân trời hiện ra ba điểm đen nhỏ, càng lúc càng lớn, đang hướng bên này lái tới.
Nguyên Hạo hơi nhướng mày, hai mắt ngưng tụ, nghi ngờ nói:
– Đó là...
Tần Dương đột nhiên nhảy lên, mừng như điên cười to nói:
– Ha ha, rốt cục đến rồi! Tần Nguyệt, ta xem ngươi làm sao cùng ta tranh!
Hắn chờ đợi lá bài tẩy rốt cục xuất hiện.
Mí mắt Tần Nguyệt giật lên, một loại cảm giác xấu dâng lên trong lòng.
Văn võ bá quan cũng một trận té xỉu, truyền thừa vương vị liền gian nan như vậy sao? Đã có biến đổi bất ngờ, không nghĩ tới còn chưa chơi xong. Sắc mặt Tần Chính cũng dần dần chìm xuống, lạnh lùng nhìn ba điểm đen kia đến.
Chờ đến gần rồi, lúc này mọi người mới phát hiện dĩ nhiên là ba chiếc chiến xa trôi nổi!
Quanh thân chiến xa phân biệt ấn một chữ “Chu”, rồng bay phượng múa, rất khí phách, tựa hồ là biểu tượng của một gia tộc.
Nguyên Hạo ngâm tiếng nói:
– Quả nhiên!
Chiến xa trôi nổi chính là chiến khí cao cấp của Hỏa Ô đế quốc, chỉ có Thuật Luyện Sư cấp bốn mới có thể luyện chế, cực kỳ quý giá. Chỉ có một ít trọng thần quyền quý của đế quốc mới có tư cách nắm giữ, hiện tại lập tức liền xuất hiện ba chiếc, hơn nữa mặt trên ấn tộc hào gia tộc, trong lòng văn võ bá quan ở đây đều cả kinh
Chương 192: Chu công tử (1)
– Làm sao bọn họ cũng tới?
Trong lòng Tần Nguyệt đột nhiên chìm xuống, sắc mặt dần dần nghiêm nghị lên. Lần lượt đại hỉ đại bi, sóng lên sóng xuống, để thần kinh của hắn cũng có chút không chịu nổi rồi.
Chiến xa kia chậm rãi bay tới Nghênh quân đài, lúc này mới trôi nổi ngừng lại, một boong tàu bằng đồng thau to lớn từ trên chiến xa chậm rãi duỗi ra, ầm ầm rơi vào trên Nghênh quân đài.
Trên chiến xa, một loạt binh sĩ giáp vàng chói lọi uy vũ đứng hai bên, trên người tản mát ra khí thế dĩ nhiên tất cả đều là Võ sư.
Một đám người chậm rãi bước ra, từ trên boong thuyền đồng thau đi xuống. Nam tử cầm đầu nhẹ lay động quạt giấy, mặt mỉm cười, lãnh ngạo biểu hiện ở trên mặt, tựa hồ căn bản không đem bất luận người nào để trong mắt.
– Ngọc Sơn công tử, ngươi rốt cục đến rồi!
Tần Dương vội vàng tiến lên nghênh tiếp, phảng phất nhìn thấy đại cứu tinh, kích động đến sắp không xong rồi, hắn hướng trên chiến xa nhìn ngó.
– Dương Tiêu đại nhân có đến không?
Chu Ngọc Sơn hơi nhướng mày, quạt giấy trong tay vỗ một cái cất đi, lộ ra một tia không vui, lãnh đạm nói:
– Chút chuyện nhỏ này lẽ nào cũng phải phụ thân ta ra tay?
Tần Dương vội vã khom lưng nói:
– Không cần, không cần. Có Ngọc Sơn công tử đứng ra, đã đầy đủ.
Chu Ngọc Sơn nhẹ nhàng lạnh rên một tiếng, tựa hồ mình đến đã cho hắn đủ mặt mũi. Hắn một chân đạp lên Nghênh quân đài, liếc mắt nhìn về toàn trường một lần, tất cả đều là vẻ mặt kính nể cùng sợ hãi, để hắn hiện ra một nụ cười, nội tâm hết sức thỏa mãn.
Đột nhiên vài ánh mắt hờ hững coi thường để hắn cực không thoải mái, dĩ nhiên có người dám không ngưỡng mộ sự tồn tại của ta? Ánh mắt của hắn phát lạnh, hướng những người kia nhìn sang, nhất thời mí mắt giật lên, thất thanh nói:
– Nguyên… Nguyên Hạo đại sư? Làm sao ngươi cũng ở đây?
Ngoại trừ Nguyên Hạo ra, còn có Vương Thần hắn cũng nhận thức, đang một mặt cười gằn theo dõi hắn. Bên cạnh còn có mấy người, tuy rằng hắn không quen biết, nhưng từ loại khí chất trên người kia, cũng là Thuật Luyện Sư không thể nghi ngờ. Làm sao hội tụ nhiều Thuật Luyện Sư như vậy?
Nguyên Hạo hơi mỉm cười nói:
– Hóa ra là Ngọc Sơn công tử, lão hủ đến Thiên Thủy quốc bàn bạc công sự.
– Công sự?
Chu Ngọc Sơn hơi nhướng mày, Nguyên Hạo cái gọi là công sự, chính là chuyện của Thuật Luyện Sư Công Hội. Tuy rằng hắn địa vị tôn sùng, hơn nữa bình thường cũng không coi ai ra gì, nhưng Thuật Luyện Sư Công Hội còn không dám không để vào mắt. Liền hữu hảo nói:
– Ta đến là vì một chút việc nhỏ, xong liền đi, không dám làm phiền mấy vị đại sư.
Hắn quay đầu nhìn về phía văn võ bá quan của Thiên Thủy quốc, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tần Chính, khóe miệng lộ ra một tia châm biếm, ngẩng đầu lên ngạo nhiên hô một tiếng.
– Tần Chính.
Một tiếng kêu gọi này, thật giống như kẻ bề trên dặn dò đối với thuộc hạ.
Trong mắt Tần Chính loé ra một chút tức giận, nhưng không dám nổi giận, trầm giọng nói:
– Ngọc Sơn công tử gọi trẫm, vì chuyện gì?
– Trẫm?
Chu Ngọc Sơn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nở nụ cười.
– Ở trước mặt bản công tử, ngoại trừ Hoàng Đế bệ hạ của Hỏa Ô Đế Quốc, thì không ai dám tự xưng là trẫm! Có điều nể tình ngươi tuổi tác đã cao, cũng thôi. Hôm nay tới đây là vì sự tình thái tử Thiên Thủy quốc, Tần Dương không tệ, vị trí thái tử để hắn làm!
Tần Chính tức giận đến ngực chập trùng kịch liệt, lạnh lùng nhìn Tần Dương một chút, lúc này mới lạnh lùng nói:
– Ngọc Sơn công tử, sự tình thái tử chính là việc quốc nội của Thiên Thủy quốc, cùng công tử không quan hệ? Huống hồ thái tử ta đã lập rồi, chính là con trai của ta Tần Nguyệt!
Hắn ở dưới ánh mắt lạnh như băng của Chu Ngọc Sơn, liều mạng bỏ ra âm thanh vang dội, cao giọng quát lên:
– Hiện tại ta tuyên bố, Thiên Thủy quốc thái tử là Tần Nguyệt. Ta chính thức thoái vị, sau ba ngày liền cử hành đăng cơ đại điển!
– Vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế! Tần Nguyệt điện hạ vạn tuế!
Mấy trăm ngàn đại quân nhất thời cao giọng hô to lên, thanh vào mây trời, vang vọng thiên địa!
Tần Nguyệt càng là kích động tột đỉnh, đột nhiên quỳ xuống, khóc không thành tiếng nói:
– Phụ vương! Hài nhi, hài nhi...
Tần Chính khẽ mỉm cười, vỗ trán của hắn nói:
– Đứng lên đi, sau ba ngày ngươi chính là quốc vương của Thiên Thủy quốc, làm sao có thể lộ ra dáng vẻ mềm yếu.
Hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Dương mặt trắng xám, lạnh giọng nói:
– Nguyên bản ta càng thêm yêu quý ngươi, nhưng ngươi cấu kết người ngoài, can thiệp nội chính Thiên Thủy quốc ta, đây là ta tuyệt đối không thể cho phép!
Chu Ngọc Sơn bị tiếng hô to của đại quân làm giật mình, chỉ vào Tần Chính giận dữ nói:
– Lão thất phu! Ngươi dám làm trái ý ta?
Tần Chính lạnh lùng theo dõi hắn, miệt thị cười nói:
– Nội vụ của Thiên Thủy quốc, tự có ta đến quyết định! Chu Ngọc Sơn, nếu là phụ thân ngươi tới đây, ta còn có mấy phần kính nể. Còn ngươi, hừ, mời trở về đi!
– Ngươi...! Lão thất phu!
Chu Ngọc Sơn tức giận đến cả người run, trên người sát khí ác liệt quát lên:
– Được! Nếu ngươi muốn khư khư cố chấp, vậy ta ngược lại muốn xem xem, thái tử của ngươi chết rồi, xem ngươi lập ai!
Đây là công nhiên uy hiếp, Tần Chính giận dữ!
Dĩ nhiên ở một quốc gia, ngay trước mặt 800 ngàn đại quân công nhiên uy hiếp muốn giết vương trữ!
Đột nhiên một thanh âm cực không hòa hài truyền đến.
– Này là hầu tử ở đâu chạy tới? Thật giống như rất lợi hại a.
– Ai? Là ai đang nói chuyện?
Chu Ngọc Sơn đột nhiên quay đầu lại, phẫn nộ quát!
– Ha ha…
Vương Thần cười nói:
– Hỏa Ô Đế Quốc Chu gia đại công tử, ỷ vào gia thế hiển hách, bình thường chính là dáng vẻ đạo đức như thế, Vân thiếu đừng trách móc.
Lý Vân Tiêu chợt nói:
– Ồ, hóa ra là con ông cháu cha, chẳng trách mũi vểnh lên trời, hắn không sợ thời điểm trời mưa nước mưa rơi vào sao?
– Ha ha!
Vương Thần vỗ tay cười to lên.
– Vân thiếu thật là hài hước, có điều nói ngược lại cũng đúng. Ta mỗi lần nhìn thấy hắn đều là lỗ mũi hướng lên, không biết nước mưa có vào chưa.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười nói:
– Lỗ mũi vào nước chưa ta không biết, nhưng đầu óc khẳng định là có nước tiến vào.
– Ha ha!
Vương Thần càng là trắng trợn không kiêng dè cười to lên, hắn đầy mặt đều là vẻ châm chọc nhìn chằm chằm Chu Ngọc Sơn, tựa hồ hai người này lúc trước có ân oán.
– Vương Thần!
Chu Ngọc Sơn tức điên, ánh mắt lại rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, giận dữ hét:
– Còn có ngươi tên tiểu súc sinh này, dám cười ta, muốn chết!
Bóng người hắn đột nhiên lóe lên, liền vọt tới trước mặt Lý Vân Tiêu, quạt giấy như vũ khí hướng trên đầu Lý Vân Tiêu đặt xuống, không có lưu tình chút nào. Không trung trực tiếp mang ra một ánh lửa, như Hỏa Long rơi rụng xuống, đây là một chiêu tất sát!
Một bên Lý Thuần Dương giật nảy cả mình, đang muốn ra tay, nhưng nhìn thấy một bóng người so với hắn còn muốn mau lẹ xông lên, một thanh chiến phủ phóng to trên Nghênh quân đài, mạnh mẽ chém vào quạt giấy, rung ra ánh lửa kinh người.
Chương 193: Chu công tử (2)
Quạt giấy kia hiển nhiên cũng là vật phi phàm, bị chiến phủ oanh kích dĩ nhiên không có rách. Con ngươi của Chu Ngọc Sơn co rụt lại, đột nhiên lùi về sau, nhìn bóng người lãnh diễm rơi xuống từ trên không, cầm trong tay chiến phủ che ở trước người Lý Vân Tiêu.
Trong lòng Chu Ngọc Sơn cả kinh, nhìn gương mặt kia hơi có chút dại ra một hồi, có người dám ra tay ngăn cản hắn, bất quá sau khi nhìn kỹ, cả kinh nói:
– Ngươi... ngươi là ai? Ngũ tinh Vũ Quân?
Chiến phủ trong tay Lạc Vân Thường hóa thành hình thái tí hon cất đi, lãnh đạm nói:
– Lão sư Già Lam học viện.
Chu Ngọc Sơn nói:
– Già Lam học viện? Nghe qua. Ngươi tên là gì? Vì sao che chở người này? Ngươi có biết theo ta đối nghịch, chính là chắc chắn phải chết?
Lạc Vân Thường hơi nhướng mày, cảm thấy người này rất phiền, không đáng phản ứng, quay đầu nhìn Lý Vân Tiêu nói:
– Vân Tiêu, ngươi không sao chứ?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Không có chuyện gì, tuy tên kia cũng là Vũ Quân, nhưng muốn thương tổn ta còn có chút độ khó.
Tuy hắn đánh không lại, nhưng muốn né tránh, vẫn là không thành vấn đề.
Lúc này Lạc Vân Thường mới khẽ gật đầu nói:
– Không có chuyện gì là tốt rồi.
Chu Ngọc Sơn thấy hai người hoàn toàn không nhìn mình, trên mặt “Xoạt” một hồi trắng bệch như tờ giấy, tức giận sôi lên, cả giận nói:
– Tiểu tử, có gan chớ trốn ở sau nữ nhân? Đi ra theo ta đấu một trận!
– Một mình đấu?
Lý Vân Tiêu không nói gì châm chọc nói:
– Ngươi một tên ngũ tinh Vũ Quân, theo ta một ba sao Võ sư một mình đấu? Ngọc Sơn huynh, da mặt của ngươi dày có thể xây tường thành rồi.
Chu Ngọc Sơn mặt đỏ lên, lập tức lạnh rên một tiếng, đem quạt giấy mở ra, giả vờ phong nhã nói:
– Không dám cứ việc nói thẳng, chỉ cần quỳ xuống dập đầu đến khi ta hài lòng mới thôi, liền tha ngươi một mạng.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Một mình đấu ta không sợ, ta chỉ sợ da mặt của ngươi dày không đánh vào được, vậy ngươi há không phải đứng ở thế bất bại sao?
– Ha ha!
Vương Thần lần thứ hai cười to lên, vỗ tay nói:
– Vân thiếu ví dụ thật diệu, xem ra sau này giao thủ với hắn cũng phải đề phòng. Kẻ này sợ là nắm giữ da mặt phòng ngự mạnh nhất Hỏa Ô Đế Quốc, ha ha!
Chu Ngọc Sơn rốt cục bạo nộ rồi, chỉ vào Lý Vân Tiêu quát lên:
– Giết tiểu tử này!
– Vâng!
Một thanh âm cực kỳ nhỏ từ phía sau hắn truyền đến, một nam tử mặc áo đen từ trong trường bào đứng dậy, phảng phất như là hồn ma bay về phía Lý Vân Tiêu. Đột nhiên con ngươi của Lạc Vân Thường co rụt lại, chiến phủ ầm ầm ra tay, lại bị nam tử kia nhẹ nhàng vỗ một cái, nhất thời thu nhỏ bay trở về hình thái bình thường, hạ xuống trong tay nàng.
– Vũ Vương!
Lạc Vân Thường cả kinh, song chưởng vỗ tới. Nhưng đột nhiên cảm thấy hoa mắt, trên bả vai đồng thời bị đối phương vỗ một cái, nhất thời hai cánh tay mất đi khí lực, buông xuống.
– Hừ, muốn thương tổn Tôn nhi của ta, hỏi ta trước đã!
Lý Thuần Dương hét lớn một tiếng, khí thế trên người đột nhiên tuôn ra, bước ra một cước, toàn bộ Nghênh quân đài kịch liệt run lên. Hắn múa song quyền, như hai hỏa cầu lớn bay về phía nam tử mặc áo đen.
– Một tinh Vũ Vương mà thôi, đi!
Nam tử mặc áo đen kia khinh bỉ hừ một tiếng, đẩy ra song chưởng, hai đạo kình phong phá không mà lên, ầm ầm ngăn chặn hai cái hỏa cầu, đột nhiên chấn động trở lại.
Lý Thuần Dương kinh hãi, vội vàng nghiêng người lóe lên. Hai hỏa cầu kia trực tiếp đánh vào trên Nghênh quân đài, trong nháy mắt oanh sụp hơn nửa Nghênh quân đài, hỏa diễm rớt xuống, càng là ở dưới đáy thiêu đốt lên.
Tiêu Khinh Vương vẫn lẳng lặng ở dưới đài nhìn, bỗng nhiên con ngươi áp súc, nhẹ nhàng vỗ thân ngựa, cả người phóng lên trời, cấp tốc bay vào giữa Nghênh quân đài, một quyền đánh ra tám đạo kình khí, ở trên không rít gào ra tiếng long ngâm vô hình, hướng nam tử mặc áo đen kia nổ xuống.
– Bát tinh Vũ Vương? Tiêu Khinh Vương!
Nam tử mặc áo đen kia cả kinh, không dám bất cẩn, hai tay vội vàng ở trước ngực vẽ một vòng tròn, từng đạo từng đạo hào quang màu vàng từ trong song quyền bắn nhanh ra, đột nhiên đón lấy kình khí long ngâm kia.
Oanh…
Trên Nghênh quân đài ầm ầm nổ tung, rất nhiều văn võ bá quan trực tiếp từ trên đài ngã xuống, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp. Rất nhiều võ giả dồn dập bảo hộ ở trước mặt đám người Tần Chính, nhưng đối mặt Vũ Vương cường giả đối kháng, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ hoảng sợ, rất sợ tai bay vạ gió.
Ở dưới hai tên Vũ Vương chiến đấu, toàn bộ Nghênh quân đài đổ nát, bắt đầu gãy vỡ.
Nguyên Hạo biến sắc, quát khẽ:
– Tô Tường!
– Biết, Nguyên Hạo đại sư.
Tô Tường mở miệng nói, trong ánh mắt nguyên bản lười biếng bắt đầu lộ ra một tia tinh mang, hắn hướng phía trước bước ra một bước, nhẹ nhàng đạp ở trung tâm Nghênh quân đài, nhất thời thật giống như có một nguồn sức mạnh vô hình từ trên người hắn kích thích ra, đem toàn bộ Nghênh quân đài sắp đổ nát chống lại vững chắc.
– Vũ Tông!
Tiêu Khinh Vương cùng nam tử mặc áo đen kia đều cả kinh, dồn dập dừng tay lùi lại hai bên, vạn phần kiêng kỵ nhìn đối phương, không dám cử động nữa.
Sắc mặt Chu Ngọc Sơn đột nhiên đại biến, khó coi đến cực điểm nói:
– Nguyên Hạo đại sư, ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện của ta sao?
Nguyên Hạo nhẹ nhàng nói:
– Ta chỉ là không muốn té xuống mà thôi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng mở miệng cười nói:
– Không phải là muốn cùng ta một mình đấu sao? Cần phải làm ra động tĩnh như vậy? Muốn một mình đấu, ta tác thành ngươi, có điều thời gian định sau ba tháng, địa điểm do ngươi.
– Vân Tiêu!
Lạc Vân Thường kinh hãi, ngơ ngác nhìn hắn. Đối phương là ngũ tinh Vũ Quân, thời gian ba tháng làm sao có khả năng tiến bộ nhanh như vậy!
Chu Ngọc Sơn nhìn vẻ mặt của Lạc Vân Thường, càng là giận không chỗ phát tiết, lạnh lùng nói:
– Đây chính là ngươi nói! Sau ba tháng, trên Kim Ô Lôi Thần Thai của Hỏa Ô Đế Quốc, ta muốn cho ngươi ở trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu, cầu ta tha mạng cho ngươi!
Hắn mắt lạnh nhìn Lạc Vân Thường một chút, cười gằn nói:
– Còn có nữ nhân này, nếu ngươi thua rồi, nàng chính là của ta!
Lạc Vân Thường biến sắc, giận tím mặt.
Lý Vân Tiêu cũng có chút không tìm được manh mối, ngạc nhiên nói:
– Chưa nói tới thắng thua, Vân Thường thuộc về ai, liên quan gì tới ta?
Trên mặt Chu Ngọc Sơn xuất hiện một tia tùy tiện, cười lạnh nói:
– Còn ở trước mặt ta trang! Bản công tử duyệt nữ vô số, vừa nãy nàng nhìn ngươi, loại biểu hiện quan tâm kia, chẳng lẽ ta không nhìn ra nàng đối với ngươi có ý tứ? Hừ, mỹ nhân như vậy, người có tài thì được! Ngươi cái cóc ghẻ này, ăn được sao?
Lý Vân Tiêu lấy làm kinh hãi, vội vàng nhìn Lạc Vân Thường nổi giận đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lạc Vân Thường càng là giận không nhịn nổi, chiến phủ ra tay, đột nhiên đánh tới. Lần này nàng là dùng toàn lực, một chiêu oanh xuống, như mặt trời hạ lạc.
Chu Ngọc Sơn cũng cả kinh, không nghĩ tới thực lực đối phương mạnh như thế. Đều là ngũ tinh Vũ Quân, hắn ngược lại cũng không sợ, đang muốn ra tay, đã thấy Tô Tường nhẹ nhàng dùng tay vồ một cái, nhất thời đem chiến phủ kia nắm ở trong tay, hết thảy ánh sáng trong nháy mắt biến mất, hắn từ tốn nói:
Chương 194: Kết thúc
– Đánh tiếp nữa, Nghênh quân đài sẽ sập.
– Ha ha!
Chu Ngọc Sơn nhìn Lạc Vân Thường, liếm môi một cái, cười gằn nói:
– Thật là một quả ớt nhỏ, bản công tử thích! Sau ba tháng lại hàng phục ngươi, chà chà, chúng ta đi!
Hắn cười to mà đi, chân vừa mới đạp lên boong tàu. Đột nhiên thân thể dừng lại, ánh mắt rơi vào trên người Tần Như Tuyết cách đó không xa, nhìn vài lần, nhất thời khóe miệng nở nụ cười, năm ngón tay nắm vào trong hư không, Tần Như Tuyết nhất thời bị một luồng lực lượng to lớn kéo đi, bị bắt qua.
– A! Phụ vương cứu ta!
Tần Như Tuyết kinh hãi đến biến sắc, ngơ ngác cầu cứu.
Chu Ngọc Sơn ôm lấy nàng, cười to hướng về trên chiến xa mà đi, cười gằn nói:
– Đại mỹ nhân không được, trước tiên trảo tiểu mỹ nhân giải khát cũng không tệ. Ngươi thân là công chúa của một nước, ngược lại cũng có tư cách làm tiểu thiếp của bản công tử. Trở lại liền nạp ngươi làm phòng thứ hai mươi ba đi. Ha ha!
– Thanh Liên Kiếm Ca!
Ngay thời điểm tất cả mọi người cả kinh, còn chưa phản ứng lại. Xuân Thủy kiếm của Lý Vân Tiêu đột nhiên ra tay, nhân kiếm hợp nhất, nhanh như chớp giật xông lên.
Nam tử mặc áo đen kia lạnh rên một tiếng.
– Muốn chết!
Hắn ra tay đập tới, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, phát hiện một chưởng của mình dĩ nhiên vỗ vào tàn ảnh, rơi vào khoảng không.
– Làm sao có khả năng?
Ngay thời điểm nam tử mặc áo đen giật nảy cả mình, cực kỳ chấn động, Lý Vân Tiêu đã vọt tới trước người Chu Ngọc Sơn, một kiếm lăng không mà xuống, nở rộ ra một đóa hoa sen to lớn màu xanh, mạnh mẽ oanh tới.
– Muốn chết!
Chu Ngọc Sơn cũng kinh nộ không thôi, một tam tinh Võ sư nho nhỏ cũng dám hướng mình ra tay, trong cơn giận dữ, hai tay hắn đột nhiên mở ra, từng đạo từng đạo kình khí hóa thành cương phong ác liệt kích bắn xuyên qua, tầng tầng xuyên thủng Thanh Liên.
Tu vi của hai người cách biệt quá lớn, Lý Vân Tiêu vội vàng biến hóa mấy cái bóng người, tránh thoát mấy đạo công kích, nhưng vẫn như cũ không tha, lại chém một kiếm tới, những kình khí còn lại kia làm như không thấy, hoàn toàn là đấu pháp lưỡng bại câu thương.
– Cái gì? Tiểu súc sinh!
Chu Ngọc Sơn cả kinh, hắn tay trái ôm Tần Như Tuyết, tay phải phiến ra quạt giấy, chỉ có thể vội vàng xoay người một cái, hướng bên trong chiến xa phóng đi.
Xì!
Ánh kiếm lướt qua, trên lưng Chu Ngọc Sơn nhất thời bị kiếm khí cắt ra một lỗ hổng thật dài, máu tươi tràn ra. Mà Lý Vân Tiêu cũng bị kình khí bắn trúng mấy nơi, từng cái từng cái vệt máu bắn ra.
Lúc này mọi người mới phản ứng được, người mặc áo đen kia càng là tức giận vây công lên. Ở dưới đáy mắt của mình, dĩ nhiên để một tên Võ sư tổn thương công tử, chuyện này quả thật chính là vô cùng nhục nhã!
Nhưng bên này Tiêu Khinh Vương cùng Lý Thuần Dương cũng đồng thời ra tay, hướng nam tử mặc áo đen kia bắn đi, để hắn tự lo không xong.
Lý Vân Tiêu một chiêu đắc thủ, thân thể nhẹ nhàng rơi vào trên boong thuyền, ánh mắt lộ ra sát khí ác liệt, không lo thương thế lần thứ hai xông tới, ánh kiếm hóa thành một tia chớp, thẳng đến yết hầu của Chu Ngọc Sơn.
Chu Ngọc Sơn bị hắn hung hãn làm sợ hết hồn, vội vàng lui về phía sau. Đột nhiên từ trong chiến xa lướt ra một bóng người màu đỏ, một cánh tay ngọc đưa ra ngoài, hai ngón tay trực tiếp nắm ở trên trường kiếm, một nguồn sức mạnh nhất thời khóa lại thân hình của Lý Vân Tiêu, để cho hắn không cách nào nhúc nhích.
– Chu Ngọc Sơn, ngươi dám động Như Tuyết nha đầu một cọng lông, ta tất đem Chu gia bọn ngươi xoá tên khỏi Thiên Vũ đại lục!
Hai mắt Lý Vân Tiêu phun lửa, sát khí ở trên không trung ngưng tụ thành từng đạo từng đạo tử hắc vẻ, hắn lớn tiếng gào thét nói:
– Trên tới trăm tuổi lão nhân, dưới tới hài đồng mới sinh, toàn bộ giết chết!
Chu Ngọc Sơn bị hắn hống một tiếng, không hiểu nguyên do nội tâm sợ hết hồn, giận dữ nói:
– Giết hắn! Hồng Lăng, lập tức giết hắn cho ta!
Chủ nhân tay ngọc kia chỉ ở trong chiến xa lộ ra nửa khuôn mặt, hơi thở dài một tiếng, tay nắm bắt trường kiếm bỗng buông ra, cong ngón tay búng một cái. Xuân Thủy kiếm nhất thời thoát tay Lý Vân Tiêu, cả người bị đánh bay trở về Nghênh quân đài.
Nam tử áo đen thấy Lý Vân Tiêu không thể đắc thủ, trong lòng cũng buông lỏng, lúc này mới bỏ qua Tiêu Khinh Vương cùng Lý Thuần Dương, dưới chân nhẹ một chút, bay trở về trong chiến xa.
Lúc này từ trên ba chiếc chiến xa phát sinh từng đạo từng đạo hào quang màu xanh, đem toàn bộ chiến xa bao phủ lại. Trong mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng rít gào của Chu Ngọc Sơn.
– Tại sao không giết hắn? Tại sao không giết hắn!
– Vân Tiêu, ngươi không sao chứ?
Mấy người dồn dập xông tới, nhìn mấy vết thương trên người Lý Vân Tiêu không ngừng phun máu, đều kinh hãi đến biến sắc.
Nhưng sắc mặt Lý Vân Tiêu tái xanh, như không biết đau đớn. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Tường đứng ở trung ương, Tô Tường không nguyên cớ nội tâm run lên, trong mắt càng là vạn phần khiếp sợ, vì sao ánh mắt của một tên Võ sư, lại có thể ảnh hưởng đến tâm thần của mình!
Hắn biết Lý Vân Tiêu là đang trách hắn không có ra tay, trong tất cả mọi người ở đây, nếu nói mới vừa rồi có cơ hội cứu Tần Như Tuyết, liền chỉ có hắn. Nhưng chỉ là một tiểu quốc công chúa, sao có thể để bản thân đi đắc tội người Chu gia? Chỉ là sau khi ánh mắt của Lý Vân Tiêu đảo qua, nội tâm hắn không biết vì sao mơ hồ có một tia hối hận, cảm thấy thật giống như bỏ mất một cơ duyên to lớn nào đó.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Vương Thần, ta có cơ hội để Dương Địch vì ta làm một chuyện, có đúng hay không?
Vương Thần sững sờ, lập tức nói:
– Không sai!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt, ngưng tiếng nói:
– Được, ta đem cơ hội này tặng cho ngươi. Điều kiện chính là trong vòng ba tháng, bảo đảm Tần Như Tuyết an toàn không có việc gì. Ngươi đồng ý tiếp thu không?
Tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, cơ duyên to lớn như vậy, dĩ nhiên liền đổi cái này?
Tô Tường càng là vạn phần ảo não, nếu Lý Vân Tiêu sớm nói như thế, hắn coi như liều mạng giết Chu Ngọc Sơn, cũng nhất định đoạt lại Tần Như Tuyết! Phải biết hiện tại Dương Địch là Thuật Luyện Sư cấp bảy, tùy tiện luyện chế mấy viên đan dược cho mình, đột phá đến Vũ Hoàng cảnh giới cũng trong tầm tay!
– Đổi, đương nhiên đổi!
Hai mắt Vương Thần ngưng tụ, trầm giọng nói:
– Vân thiếu nói là nhất ngôn cửu đỉnh?
Lý Vân Tiêu cười thảm nói:
– Nhất ngôn cửu đỉnh!
Trong mắt Vương Thần loé ra vẻ hưng phấn, kích động nói:
– Được! Ta liền đưa thư trở lại, để trong gia tộc bất luận làm sao cũng phải đoạt lại Như Tuyết công chúa.
Hắn xoay người đối với đám người Nguyên Hạo nói:
– Việc này không nên chậm trễ, Nguyên Hạo đại sư, ta trước về Hỏa Ô Đế Quốc!
Trong mắt Nguyên Hạo tràn đầy vẻ hâm mộ gật gật đầu, thầm than chuyện tốt như thế làm sao không rơi vào trên đầu mình.
Vương Thần đi rồi, Nghênh quân đài một mảnh lặng lẽ, tuy rằng Tần Như Tuyết ở trong lòng mọi người hầu như không có địa vị gì, nhưng khuôn mặt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, lại làm cho mỗi người đều nhấc không nổi hứng thú.
Chương 195: Bói toán (1)
Tần Chính mỉm cười nói:
– Vân Tiêu không cần lo lắng, nếu Vương Thần đáp ứng hỗ trợ, liền nhất định không có vấn đề. Chu, Vương, Mặc, Trình, Hỏa Ô Đế Quốc tứ đại thế gia, thực lực mỗi một gia tộc đều trên một quốc gia. Chu gia chắc chắn sẽ không vì nha đầu Như Tuyết mà cùng Vương gia triệt để trở mặt, mà Vương gia vì được cơ duyên để Dương Địch làm việc, nhất định sẽ ra hết toàn lực.
Lý Vân Tiêu một mực yên lặng không nói, mấy vết thương trên người sớm đã bị Cổ Vinh xử lý một phen. Hắn ngơ ngác đứng ở đó, chỉ là sát ý trong mắt là càng ngày càng đậm, để người bốn phía đều cảm thấy một trận không khỏe, cảm thấy thật giống như Cửu U mở ra đại môn.
Giờ khắc này lượng lớn văn võ bá quan đều rớt xuống, bị binh lính phía dưới tiếp được, tất cả đều ở phía dưới phóng tầm mắt nhìn tới.
Tần Chính mỉm cười nói:
– Chớ suy nghĩ quá nhiều, sự tình đều sẽ có biện pháp giải quyết. Ta đã thoái vị nhượng hiền, Tần Nguyệt, hiện tại ngươi là thái tử Thiên Thủy quốc, ba ngày sau đăng cơ!
Hắn đảo mắt nhìn Tần Dương trên mặt không có chút hồng hào, cả giận nói:
– Đem hắn giam vào thiên lao!
Cả người Tần Nguyệt kích động đến khó có thể kềm chế vui sướng, biến đổi bất ngờ, rốt cục trần ai lạc địa.
Tướng sĩ cùng bách quan phía dưới nhất thời dồn dập hô to lên.
– Bệ hạ vạn tuế! Thái tử vạn tuế!
Tiếng hoan hô, truyền ra xa xa.
Bách tính Thủ đô đón ánh bình minh, lúc này mới tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong nội tâm rốt cục để xuống. Trên đường phố các cửa hàng lại khai trương, thủ đô giới nghiêm cũng tuyên cáo kết thúc. Chỉ là các loại tin đồn bắt đầu chảy vào đầu đường cuối ngõ, mọi người dồn dập nghị luận không ngớt.
Nguyên Hạo vốn định cùng Lý Vân Tiêu thảo luận một ít thuật luyện chi đạo, thấy vẻ mặt của đối phương cô đơn, cũng không tốt quấy rầy, chỉ là chúc mừng Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn, liền dẫn cả đám người rời đi, về Hỏa Ô Đế Quốc Thuật Luyện Sư Công Hội phục mệnh.
Sau đó toàn bộ thủ đô đều náo nhiệt, mỗi nhà giăng đèn kết hoa, chuẩn bị lễ mừng ba ngày sau.
Các đại thần thì mấy nhà vui mấy nhà sầu, những người trước kia đứng sai đội từng cái từng cái mặt buồn rười rượi, sai người đi quan hệ khắp nơi, hy vọng có thể leo lên thuyền của Tần Nguyệt, nhưng từng cái bị cự tuyệt. Nhất thời từng cái từng cái như tai vạ đến nơi, cả ngày ăn ngủ bất an.
Mà Lý gia, không thể nghi ngờ thành công thần thịnh uy cao nhất. Lượng lớn người nghĩ đến nịnh bợ, tất cả đều bị thị vệ Lý gia ngăn ở ngoài phủ đệ, bất luận ai cũng không được đi vào.
Giờ khắc này ở trong hoàng cung, Tần Nguyệt đã sớm đổi ngũ trảo long bào, ở trên Kim Loan điện đi qua đi lại, không ngừng ngồi lên ngôi vị hoàng đế, rồi lại đứng lên, lại ngồi xuống, không nhịn được cất tiếng cười to.
Lụa mỏng trên mặt Bạch Mâu rốt cục lấy xuống, giờ khắc này đại điện chỉ có hai người bọn họ, liền không có nhiều kiêng kỵ như vậy, nàng cao hứng cười nói:
– Kinh doanh nhiều năm như vậy, Nguyệt điện hạ rốt cục đạt đến lý tưởng của mình.
Tần Nguyệt một mặt cảm khái, ôn nhu nói:
– Bạch Mâu ở bên cạnh ta, công lao to lớn nhất. Những năm gần đây khổ cực ngươi.
Trên mặt Bạch Mâu hơi đỏ lên, e thẹn nói:
– Ngươi nói sai, công lao to lớn nhất hẳn là Vân thiếu đi.
Trên mặt Tần Nguyệt đột nhiên biến đổi, trong con ngươi lướt qua một tia tinh mang, trầm giọng nói:
– Bạch Mâu, ngươi nói ta nên phong thưởng gì cho Lý Vân Tiêu? Vương gia khác họ? Hay là cắt đất phong cho hắn?
Nụ cười trên mặt Bạch Mâu ngưng lại, khẽ nói:
– Có phải Điện hạ lo lắng…
Tần Nguyệt một mặt sầu lo, ở trên cung điện đi qua đi lại nói:
– Thực lực bản thân Lý Vân Tiêu thần bí khó lường, hơn nữa hai vị cấp bốn Thuật Luyện Sư, hai vị Vũ Vương cường giả, tất cả đều chống đỡ hắn, còn có trăm vạn đại quân, tướng lĩnh càng là người bên cạnh hắn. Nếu lại phong Vương khác họ, tương lai Thiên Thủy quốc này, đến cùng là họ Tần, hay là họ Lý đây?
Bạch Mâu bị thanh âm lạnh như băng của hắn sợ hết hồn, sợ hãi nói:
– Điện hạ, ngươi muốn diệt trừ Lý Vân Tiêu?
Tần Nguyệt nhìn nàng một cái, bi thảm cười một tiếng nói:
– Ta là có ý nghĩ kia, nhưng không có thực lực này, cũng không có can đảm này a!
Bạch Mâu cả kinh, vội vàng nói:
– Điện hạ, không thể nói lung tung, nếu bị những người khác biết...
Tần Nguyệt cười đánh gãy nàng nói:
– Nơi này chỉ có ngươi và ta, đối với ngươi ta mới dám nói như thế. Lần trước ngươi thay ta bói một quẻ, nói sẽ gặp phải quý nhân trong số mệnh, giúp ta đăng cơ, quả nhiên không sai. Bây giờ có thể lại vì Lý Vân Tiêu bói một quẻ, nhìn tương lai hắn có thể đối với ta sản sinh uy hiếp hay không.
Trong lòng Bạch Mâu ấm áp, sự tình nghiêm trọng như vậy hắn chỉ cùng mình nói, nội tâm nhất thời vô cùng ngọt ngào, khẽ cười nói:
– Vậy ta liền thử một lần.
Bói toán chính là một loại bí thuật cực kỳ tổn thương nguyên khí, nghiêm trọng càng là sẽ trực tiếp thương tổn tuổi thọ. Bạch Mâu cũng biết không thể xem nhiều, nhưng vì người yêu, xem nhiều mấy lần thì lại làm sao?
Nàng từ trong giới chỉ lấy ra một mai rùa cổ sắc, đặt trên đất. Cắn ngón tay của mình ở bốn phía khắc hoạ ra từng cái từng cái trận pháp quái lạ, sau đó lấy ra mấy viên tiền đồng màu vàng, phân biệt đặt ở bốn phía. Làm tốt tất cả những thứ này, nàng đột nhiên vỗ một chưởng, từng đạo từng đạo kim quang từ trận pháp trên mai rùa bay lên, bốn tiền đồng màu vàng chấn động, ở bốn phía mai rùa không ngừng xoay tròn.
Hai con mắt của Tần Nguyệt ngưng tụ, lẳng lặng ở một bên nhìn, hào quang màu vàng óng chiếu vào trên mặt hắn, có vẻ thần sắc bất định.
Trong con ngươi Bạch Mâu bắt đầu hiện ra một mảnh màu vàng, tựa hồ cùng mai rùa kia sản sinh liên hệ nào đó. Hoa văn trên mai rùa tựa hồ bị kích hoạt lên, bắt đầu xuất hiện từng cái từng cái văn tự cổ điển khó hiểu, nhảy lên đi ra, hiện lên ở trong hư không.
Sau khi những chữ kia nhảy ra, ngưng tụ không tan, ở trên không mai rùa như chịu đến sức mạnh nào đó quấy rầy, có chút run động lên. Sắc mặt Bạch Mâu trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu lăn xuống.
– Bạch Mâu, làm sao?
Tần Nguyệt kinh hãi, trước đây cũng đã gặp nàng bói toán, nhưng chưa bao giờ có loại dấu hiệu này.
Phốc!
Bạch Mâu rốt cục không chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu tươi, cả người càng là ngã xuống. Hào quang màu vàng trên mai rùa trong nháy mắt hóa thành hư vô, bốn tiền đồng rơi xuống đất, mất đi hết thảy màu sắc.
– Bạch Mâu!
Tần Nguyệt vội vàng đi tới đỡ nàng, sợ hãi nói:
– Xảy ra chuyện gì?
Trên mặt Bạch Mâu hơi khôi phục một chút màu máu, trong mắt tất cả đều là tâm ý hoảng sợ, dùng thanh âm run rẩy nói:
– Ta không nhìn thấy, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu gì. Hơn nữa còn có một thanh âm ở đáy lòng nói cho ta, nếu tiếp tục xem nữa, ta nhất định sẽ chết.
Trong lòng Tần Nguyệt kinh hãi, vội vàng ôm Bạch Mâu vào trong ngực, đau lòng nói:
– Đừng sợ, đừng sợ! Chúng ta không bói toán nữa là được!
– Dương, địch, sa, mạo? Dương, địch, là, châu?
– Ha ha!
Lý Vân Tiêu cười to lên.
– Vương đại sư nói không sai, hai bài thơ này nói chính là ‘Dương Địch ngu đần’ cùng ‘Dương Địch là trư’! Ha ha!
Tất cả mọi người dại ra tại chỗ, chuyện này...
Vương Thần hoàn toàn biến sắc, đang muốn quát mắng, nhưng ý niệm xoay một cái, hai câu này vừa nãy chính là tự mình nói ra, vội vàng che miệng lại.
– A?
Tần Chính cũng triệt để dại ra, mình tìm hiểu nhiều năm, các loại ý nghĩ đều từng thử, lại không nghĩ tới dĩ nhiên là có chuyện như vậy.
Nguyên Hạo càng là vẻ mặt cổ quái, ngượng ngùng nở nụ cười, tuy rằng đáp án đi ra, thế nhưng đáp án này không ai dám đọc lên, chỉ buồn cười nói:
– Hóa ra là có chuyện như vậy, ha ha.
Vương Thần có chút không biết làm sao.
– Cái này..., cái này..., đáp án này cũng không biết là đúng hay sai, chờ ta hồi bẩm Gia sư, nếu Vân thiếu trả lời đúng, đến lúc đó Gia sư tự nhiên sẽ thay ngươi làm một sự tình đủ khả năng.
Kỳ thực giờ khắc này trong lòng hắn đã vạn phần khẳng định chính là đáp án như thế, nhưng không thể ở trước mặt nhiều người nói đáp án chính xác, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển nói ra như vậy.
Người còn lại đều chấn động trong lòng, một mặt ước ao nhìn Lý Vân Tiêu. Có thể để cho Dương Địch tùy ý làm một chuyện, đây chính là thiên đại cơ duyên a!
Tần Dương hoàn toàn biến sắc, con ngươi đảo một vòng, lập tức đứng dậy cười nói:
– Vân thiếu, ngươi thật là kiêu ngạo của Thiên Thủy quốc chúng ta! Nếu như ngày khác ta có thể may mắn trở thành quốc gia chi chủ, tất nhiên sẽ đem Như Tuyết muội muội gả cho ngươi, đồng thời phong ngươi làm Vương gia khác họ, đời đời thế tập!
Lần này không thể nghi ngờ là cho thấy mời chào tâm ý, hơn nữa khai điều kiện cao đến khiến người ta tặc lưỡi!
Tần Nguyệt biến sắc, không nghĩ tới Tần Dương đột nhiên sẽ dùng một chiêu như thế. Hiện tại văn võ đại thần đều rõ ràng trong lòng, vị trí thái tử tương lai hoàn toàn ngay ở một câu nói của Lý Vân Tiêu. Không chỉ được ba vị Thuật Luyện Sư cấp bốn hảo cảm cùng kết giao, hơn nữa còn có cơ hội để Dương Địch ra tay làm một chuyện, cộng thêm 800 ngàn đại quân dưới Nghênh quân đài, tất cả những thứ này đủ để áp đảo tất cả thẻ đánh bạc!
Tần Nguyệt giận tím mặt, đang muốn cho thấy cõi lòng của mình, lại đột nhiên sửng sốt, phong thưởng Vương khác họ đã cao hơn tất cả phong thưởng, không còn cao hơn cái này a. Mà đem Như Tuyết gả cho hắn, càng là trực tiếp cùng vương thất thông gia, cũng không có thủ đoạn nào tốt hơn.
Nhưng Tần Như Tuyết lại giận dỗi, khuôn mặt đỏ chót, cả giận nói:
– Tần Dương, việc kết hôn của ta dựa vào cái gì ngươi làm chủ!
Tần Dương cười ha ha.
– Như Tuyết muội muội, toàn bộ Thiên Thủy quốc là tìm không ra nam tử ưu tú hơn Vân thiếu, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua hay sao?
Tần Nguyệt gấp đến lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, hắn thật sợ Lý Vân Tiêu không chịu nổi mê hoặc, đột nhiên nói:
– Vân thiếu, nếu như ta đăng cơ, cho ngươi phong thưởng chỉ nhiều không ít!
Hiện tại hắn cũng không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ là ánh mắt cấp thiết cùng khẩn cầu nhìn hắn.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Như Tuyết, ngươi xem hai ca ca của ngươi, cái nào làm quốc vương tốt hơn?
Tần Như Tuyết cáu giận nói:
– Cái nào cũng không tốt!
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày.
– Này thì khó rồi, ngươi còn có huynh đệ nào không?
Tần Dương Tần Nguyệt vừa nghe, nhất thời sốt sắng, đồng thời hô:
– Như Tuyết!
Tần Như Tuyết ngẩn ra, nhìn vẻ mặt Lý Vân Tiêu làm khó dễ, trong lòng nhất thời ngọt ngào, chuyện quan trọng như vậy, hắn lại hỏi dò ý kiến của ta? Chẳng lẽ..., chẳng lẽ..., nàng có chút không dám nghĩ tới, trên mặt một mảnh đỏ bừng.
Tần Dương vội la lên:
– Như Tuyết, nếu như ca đăng cơ, lập tức phong ngươi là Thái Bình công chúa, địa vị ở dưới một người, trên vạn người!
Tần Như Tuyết ánh mắt lạnh lẽo, theo bản năng ưỡn ngực, giận dữ hét:
– Ngươi mới là Thái Bình công chúa! Tuy rằng Tần Nguyệt ca ca cũng khốn nạn, nhưng ít ra so với ngươi còn tốt!
Lý Vân Tiêu cười to không thôi, lúc này mới đi lên trước, ở trước mặt Tần Chính cười nói:
– Bệ hạ, thiên hạ này không có hoàng đế vĩnh viễn, kính xin thoái vị nhượng hiền cho Tần Nguyệt điện hạ đi.
Tần Dương biến sắc, mặt xám như tro tàn. Tần Nguyệt thì đại hỉ, kích động xoa hai tay.
Trong mắt vẩn đục của Tần Chính bắt đầu trở nên rõ ràng lên, hắn nhìn Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu, tâm kết trong lòng tựa hồ vào đúng lúc này cũng đột nhiên mở ra, cả người có loại cảm giác tươi cười rạng rỡ, hắn nói với Lý Vân Tiêu:
– Tần Nguyệt có ngươi ở bên cạnh hắn, ta cũng có thể yên tâm đem Thiên Thủy quốc giao cho hắn. Thế nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng ta một điều kiện.
Lý Vân Tiêu nói:
– Bệ hạ mời nói.
Tần Chính liếc mắt nhìn Tần Dương sắc mặt tái nhợt, thở dài nói:
– Sau này bất luận làm sao, đều phải bảo vệ Dương nhi một mạng. Ta sợ sau khi ta chết, các ngươi liền trực tiếp để hắn theo ta mà đi.
Nhà Đế vương tàn khốc, chính hắn cũng trải qua. Sở dĩ hắn không hướng về Tần Nguyệt yêu cầu, là bởi vì hắn rõ ràng nhà đế vương, xưa nay đều sẽ không nói tín dụng gì, chỉ có quyền chí thượng. Mà ngăn ngắn tiếp xúc một quãng thời gian, trực giác nói cho hắn, Lý Vân Tiêu là người đáng tin cậy.
Thân thể Tần Dương khẽ run lên, không thể tin tưởng nhìn Tần Chính, đột nhiên nội tâm tuôn ra một loại tâm ý hổ thẹn.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Ta rõ ràng, ta đáp ứng ngươi.
Lúc này Tần Chính mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
– Hiện tại ta chính thức tuyên bố...
Toàn bộ Nghênh quân đài, tất cả đều hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người đều ngừng thở, chờ đợi thời khắc này đến.
Ầm ầm ầm…
Đột nhiên phía chân trời truyền đến một trận tiếng ầm ầm, tất cả mọi người đều hơi nhướng mày, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy chân trời hiện ra ba điểm đen nhỏ, càng lúc càng lớn, đang hướng bên này lái tới.
Nguyên Hạo hơi nhướng mày, hai mắt ngưng tụ, nghi ngờ nói:
– Đó là...
Tần Dương đột nhiên nhảy lên, mừng như điên cười to nói:
– Ha ha, rốt cục đến rồi! Tần Nguyệt, ta xem ngươi làm sao cùng ta tranh!
Hắn chờ đợi lá bài tẩy rốt cục xuất hiện.
Mí mắt Tần Nguyệt giật lên, một loại cảm giác xấu dâng lên trong lòng.
Văn võ bá quan cũng một trận té xỉu, truyền thừa vương vị liền gian nan như vậy sao? Đã có biến đổi bất ngờ, không nghĩ tới còn chưa chơi xong. Sắc mặt Tần Chính cũng dần dần chìm xuống, lạnh lùng nhìn ba điểm đen kia đến.
Chờ đến gần rồi, lúc này mọi người mới phát hiện dĩ nhiên là ba chiếc chiến xa trôi nổi!
Quanh thân chiến xa phân biệt ấn một chữ “Chu”, rồng bay phượng múa, rất khí phách, tựa hồ là biểu tượng của một gia tộc.
Nguyên Hạo ngâm tiếng nói:
– Quả nhiên!
Chiến xa trôi nổi chính là chiến khí cao cấp của Hỏa Ô đế quốc, chỉ có Thuật Luyện Sư cấp bốn mới có thể luyện chế, cực kỳ quý giá. Chỉ có một ít trọng thần quyền quý của đế quốc mới có tư cách nắm giữ, hiện tại lập tức liền xuất hiện ba chiếc, hơn nữa mặt trên ấn tộc hào gia tộc, trong lòng văn võ bá quan ở đây đều cả kinh
Chương 192: Chu công tử (1)
– Làm sao bọn họ cũng tới?
Trong lòng Tần Nguyệt đột nhiên chìm xuống, sắc mặt dần dần nghiêm nghị lên. Lần lượt đại hỉ đại bi, sóng lên sóng xuống, để thần kinh của hắn cũng có chút không chịu nổi rồi.
Chiến xa kia chậm rãi bay tới Nghênh quân đài, lúc này mới trôi nổi ngừng lại, một boong tàu bằng đồng thau to lớn từ trên chiến xa chậm rãi duỗi ra, ầm ầm rơi vào trên Nghênh quân đài.
Trên chiến xa, một loạt binh sĩ giáp vàng chói lọi uy vũ đứng hai bên, trên người tản mát ra khí thế dĩ nhiên tất cả đều là Võ sư.
Một đám người chậm rãi bước ra, từ trên boong thuyền đồng thau đi xuống. Nam tử cầm đầu nhẹ lay động quạt giấy, mặt mỉm cười, lãnh ngạo biểu hiện ở trên mặt, tựa hồ căn bản không đem bất luận người nào để trong mắt.
– Ngọc Sơn công tử, ngươi rốt cục đến rồi!
Tần Dương vội vàng tiến lên nghênh tiếp, phảng phất nhìn thấy đại cứu tinh, kích động đến sắp không xong rồi, hắn hướng trên chiến xa nhìn ngó.
– Dương Tiêu đại nhân có đến không?
Chu Ngọc Sơn hơi nhướng mày, quạt giấy trong tay vỗ một cái cất đi, lộ ra một tia không vui, lãnh đạm nói:
– Chút chuyện nhỏ này lẽ nào cũng phải phụ thân ta ra tay?
Tần Dương vội vã khom lưng nói:
– Không cần, không cần. Có Ngọc Sơn công tử đứng ra, đã đầy đủ.
Chu Ngọc Sơn nhẹ nhàng lạnh rên một tiếng, tựa hồ mình đến đã cho hắn đủ mặt mũi. Hắn một chân đạp lên Nghênh quân đài, liếc mắt nhìn về toàn trường một lần, tất cả đều là vẻ mặt kính nể cùng sợ hãi, để hắn hiện ra một nụ cười, nội tâm hết sức thỏa mãn.
Đột nhiên vài ánh mắt hờ hững coi thường để hắn cực không thoải mái, dĩ nhiên có người dám không ngưỡng mộ sự tồn tại của ta? Ánh mắt của hắn phát lạnh, hướng những người kia nhìn sang, nhất thời mí mắt giật lên, thất thanh nói:
– Nguyên… Nguyên Hạo đại sư? Làm sao ngươi cũng ở đây?
Ngoại trừ Nguyên Hạo ra, còn có Vương Thần hắn cũng nhận thức, đang một mặt cười gằn theo dõi hắn. Bên cạnh còn có mấy người, tuy rằng hắn không quen biết, nhưng từ loại khí chất trên người kia, cũng là Thuật Luyện Sư không thể nghi ngờ. Làm sao hội tụ nhiều Thuật Luyện Sư như vậy?
Nguyên Hạo hơi mỉm cười nói:
– Hóa ra là Ngọc Sơn công tử, lão hủ đến Thiên Thủy quốc bàn bạc công sự.
– Công sự?
Chu Ngọc Sơn hơi nhướng mày, Nguyên Hạo cái gọi là công sự, chính là chuyện của Thuật Luyện Sư Công Hội. Tuy rằng hắn địa vị tôn sùng, hơn nữa bình thường cũng không coi ai ra gì, nhưng Thuật Luyện Sư Công Hội còn không dám không để vào mắt. Liền hữu hảo nói:
– Ta đến là vì một chút việc nhỏ, xong liền đi, không dám làm phiền mấy vị đại sư.
Hắn quay đầu nhìn về phía văn võ bá quan của Thiên Thủy quốc, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tần Chính, khóe miệng lộ ra một tia châm biếm, ngẩng đầu lên ngạo nhiên hô một tiếng.
– Tần Chính.
Một tiếng kêu gọi này, thật giống như kẻ bề trên dặn dò đối với thuộc hạ.
Trong mắt Tần Chính loé ra một chút tức giận, nhưng không dám nổi giận, trầm giọng nói:
– Ngọc Sơn công tử gọi trẫm, vì chuyện gì?
– Trẫm?
Chu Ngọc Sơn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nở nụ cười.
– Ở trước mặt bản công tử, ngoại trừ Hoàng Đế bệ hạ của Hỏa Ô Đế Quốc, thì không ai dám tự xưng là trẫm! Có điều nể tình ngươi tuổi tác đã cao, cũng thôi. Hôm nay tới đây là vì sự tình thái tử Thiên Thủy quốc, Tần Dương không tệ, vị trí thái tử để hắn làm!
Tần Chính tức giận đến ngực chập trùng kịch liệt, lạnh lùng nhìn Tần Dương một chút, lúc này mới lạnh lùng nói:
– Ngọc Sơn công tử, sự tình thái tử chính là việc quốc nội của Thiên Thủy quốc, cùng công tử không quan hệ? Huống hồ thái tử ta đã lập rồi, chính là con trai của ta Tần Nguyệt!
Hắn ở dưới ánh mắt lạnh như băng của Chu Ngọc Sơn, liều mạng bỏ ra âm thanh vang dội, cao giọng quát lên:
– Hiện tại ta tuyên bố, Thiên Thủy quốc thái tử là Tần Nguyệt. Ta chính thức thoái vị, sau ba ngày liền cử hành đăng cơ đại điển!
– Vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế! Tần Nguyệt điện hạ vạn tuế!
Mấy trăm ngàn đại quân nhất thời cao giọng hô to lên, thanh vào mây trời, vang vọng thiên địa!
Tần Nguyệt càng là kích động tột đỉnh, đột nhiên quỳ xuống, khóc không thành tiếng nói:
– Phụ vương! Hài nhi, hài nhi...
Tần Chính khẽ mỉm cười, vỗ trán của hắn nói:
– Đứng lên đi, sau ba ngày ngươi chính là quốc vương của Thiên Thủy quốc, làm sao có thể lộ ra dáng vẻ mềm yếu.
Hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Dương mặt trắng xám, lạnh giọng nói:
– Nguyên bản ta càng thêm yêu quý ngươi, nhưng ngươi cấu kết người ngoài, can thiệp nội chính Thiên Thủy quốc ta, đây là ta tuyệt đối không thể cho phép!
Chu Ngọc Sơn bị tiếng hô to của đại quân làm giật mình, chỉ vào Tần Chính giận dữ nói:
– Lão thất phu! Ngươi dám làm trái ý ta?
Tần Chính lạnh lùng theo dõi hắn, miệt thị cười nói:
– Nội vụ của Thiên Thủy quốc, tự có ta đến quyết định! Chu Ngọc Sơn, nếu là phụ thân ngươi tới đây, ta còn có mấy phần kính nể. Còn ngươi, hừ, mời trở về đi!
– Ngươi...! Lão thất phu!
Chu Ngọc Sơn tức giận đến cả người run, trên người sát khí ác liệt quát lên:
– Được! Nếu ngươi muốn khư khư cố chấp, vậy ta ngược lại muốn xem xem, thái tử của ngươi chết rồi, xem ngươi lập ai!
Đây là công nhiên uy hiếp, Tần Chính giận dữ!
Dĩ nhiên ở một quốc gia, ngay trước mặt 800 ngàn đại quân công nhiên uy hiếp muốn giết vương trữ!
Đột nhiên một thanh âm cực không hòa hài truyền đến.
– Này là hầu tử ở đâu chạy tới? Thật giống như rất lợi hại a.
– Ai? Là ai đang nói chuyện?
Chu Ngọc Sơn đột nhiên quay đầu lại, phẫn nộ quát!
– Ha ha…
Vương Thần cười nói:
– Hỏa Ô Đế Quốc Chu gia đại công tử, ỷ vào gia thế hiển hách, bình thường chính là dáng vẻ đạo đức như thế, Vân thiếu đừng trách móc.
Lý Vân Tiêu chợt nói:
– Ồ, hóa ra là con ông cháu cha, chẳng trách mũi vểnh lên trời, hắn không sợ thời điểm trời mưa nước mưa rơi vào sao?
– Ha ha!
Vương Thần vỗ tay cười to lên.
– Vân thiếu thật là hài hước, có điều nói ngược lại cũng đúng. Ta mỗi lần nhìn thấy hắn đều là lỗ mũi hướng lên, không biết nước mưa có vào chưa.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười nói:
– Lỗ mũi vào nước chưa ta không biết, nhưng đầu óc khẳng định là có nước tiến vào.
– Ha ha!
Vương Thần càng là trắng trợn không kiêng dè cười to lên, hắn đầy mặt đều là vẻ châm chọc nhìn chằm chằm Chu Ngọc Sơn, tựa hồ hai người này lúc trước có ân oán.
– Vương Thần!
Chu Ngọc Sơn tức điên, ánh mắt lại rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, giận dữ hét:
– Còn có ngươi tên tiểu súc sinh này, dám cười ta, muốn chết!
Bóng người hắn đột nhiên lóe lên, liền vọt tới trước mặt Lý Vân Tiêu, quạt giấy như vũ khí hướng trên đầu Lý Vân Tiêu đặt xuống, không có lưu tình chút nào. Không trung trực tiếp mang ra một ánh lửa, như Hỏa Long rơi rụng xuống, đây là một chiêu tất sát!
Một bên Lý Thuần Dương giật nảy cả mình, đang muốn ra tay, nhưng nhìn thấy một bóng người so với hắn còn muốn mau lẹ xông lên, một thanh chiến phủ phóng to trên Nghênh quân đài, mạnh mẽ chém vào quạt giấy, rung ra ánh lửa kinh người.
Chương 193: Chu công tử (2)
Quạt giấy kia hiển nhiên cũng là vật phi phàm, bị chiến phủ oanh kích dĩ nhiên không có rách. Con ngươi của Chu Ngọc Sơn co rụt lại, đột nhiên lùi về sau, nhìn bóng người lãnh diễm rơi xuống từ trên không, cầm trong tay chiến phủ che ở trước người Lý Vân Tiêu.
Trong lòng Chu Ngọc Sơn cả kinh, nhìn gương mặt kia hơi có chút dại ra một hồi, có người dám ra tay ngăn cản hắn, bất quá sau khi nhìn kỹ, cả kinh nói:
– Ngươi... ngươi là ai? Ngũ tinh Vũ Quân?
Chiến phủ trong tay Lạc Vân Thường hóa thành hình thái tí hon cất đi, lãnh đạm nói:
– Lão sư Già Lam học viện.
Chu Ngọc Sơn nói:
– Già Lam học viện? Nghe qua. Ngươi tên là gì? Vì sao che chở người này? Ngươi có biết theo ta đối nghịch, chính là chắc chắn phải chết?
Lạc Vân Thường hơi nhướng mày, cảm thấy người này rất phiền, không đáng phản ứng, quay đầu nhìn Lý Vân Tiêu nói:
– Vân Tiêu, ngươi không sao chứ?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Không có chuyện gì, tuy tên kia cũng là Vũ Quân, nhưng muốn thương tổn ta còn có chút độ khó.
Tuy hắn đánh không lại, nhưng muốn né tránh, vẫn là không thành vấn đề.
Lúc này Lạc Vân Thường mới khẽ gật đầu nói:
– Không có chuyện gì là tốt rồi.
Chu Ngọc Sơn thấy hai người hoàn toàn không nhìn mình, trên mặt “Xoạt” một hồi trắng bệch như tờ giấy, tức giận sôi lên, cả giận nói:
– Tiểu tử, có gan chớ trốn ở sau nữ nhân? Đi ra theo ta đấu một trận!
– Một mình đấu?
Lý Vân Tiêu không nói gì châm chọc nói:
– Ngươi một tên ngũ tinh Vũ Quân, theo ta một ba sao Võ sư một mình đấu? Ngọc Sơn huynh, da mặt của ngươi dày có thể xây tường thành rồi.
Chu Ngọc Sơn mặt đỏ lên, lập tức lạnh rên một tiếng, đem quạt giấy mở ra, giả vờ phong nhã nói:
– Không dám cứ việc nói thẳng, chỉ cần quỳ xuống dập đầu đến khi ta hài lòng mới thôi, liền tha ngươi một mạng.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Một mình đấu ta không sợ, ta chỉ sợ da mặt của ngươi dày không đánh vào được, vậy ngươi há không phải đứng ở thế bất bại sao?
– Ha ha!
Vương Thần lần thứ hai cười to lên, vỗ tay nói:
– Vân thiếu ví dụ thật diệu, xem ra sau này giao thủ với hắn cũng phải đề phòng. Kẻ này sợ là nắm giữ da mặt phòng ngự mạnh nhất Hỏa Ô Đế Quốc, ha ha!
Chu Ngọc Sơn rốt cục bạo nộ rồi, chỉ vào Lý Vân Tiêu quát lên:
– Giết tiểu tử này!
– Vâng!
Một thanh âm cực kỳ nhỏ từ phía sau hắn truyền đến, một nam tử mặc áo đen từ trong trường bào đứng dậy, phảng phất như là hồn ma bay về phía Lý Vân Tiêu. Đột nhiên con ngươi của Lạc Vân Thường co rụt lại, chiến phủ ầm ầm ra tay, lại bị nam tử kia nhẹ nhàng vỗ một cái, nhất thời thu nhỏ bay trở về hình thái bình thường, hạ xuống trong tay nàng.
– Vũ Vương!
Lạc Vân Thường cả kinh, song chưởng vỗ tới. Nhưng đột nhiên cảm thấy hoa mắt, trên bả vai đồng thời bị đối phương vỗ một cái, nhất thời hai cánh tay mất đi khí lực, buông xuống.
– Hừ, muốn thương tổn Tôn nhi của ta, hỏi ta trước đã!
Lý Thuần Dương hét lớn một tiếng, khí thế trên người đột nhiên tuôn ra, bước ra một cước, toàn bộ Nghênh quân đài kịch liệt run lên. Hắn múa song quyền, như hai hỏa cầu lớn bay về phía nam tử mặc áo đen.
– Một tinh Vũ Vương mà thôi, đi!
Nam tử mặc áo đen kia khinh bỉ hừ một tiếng, đẩy ra song chưởng, hai đạo kình phong phá không mà lên, ầm ầm ngăn chặn hai cái hỏa cầu, đột nhiên chấn động trở lại.
Lý Thuần Dương kinh hãi, vội vàng nghiêng người lóe lên. Hai hỏa cầu kia trực tiếp đánh vào trên Nghênh quân đài, trong nháy mắt oanh sụp hơn nửa Nghênh quân đài, hỏa diễm rớt xuống, càng là ở dưới đáy thiêu đốt lên.
Tiêu Khinh Vương vẫn lẳng lặng ở dưới đài nhìn, bỗng nhiên con ngươi áp súc, nhẹ nhàng vỗ thân ngựa, cả người phóng lên trời, cấp tốc bay vào giữa Nghênh quân đài, một quyền đánh ra tám đạo kình khí, ở trên không rít gào ra tiếng long ngâm vô hình, hướng nam tử mặc áo đen kia nổ xuống.
– Bát tinh Vũ Vương? Tiêu Khinh Vương!
Nam tử mặc áo đen kia cả kinh, không dám bất cẩn, hai tay vội vàng ở trước ngực vẽ một vòng tròn, từng đạo từng đạo hào quang màu vàng từ trong song quyền bắn nhanh ra, đột nhiên đón lấy kình khí long ngâm kia.
Oanh…
Trên Nghênh quân đài ầm ầm nổ tung, rất nhiều văn võ bá quan trực tiếp từ trên đài ngã xuống, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp. Rất nhiều võ giả dồn dập bảo hộ ở trước mặt đám người Tần Chính, nhưng đối mặt Vũ Vương cường giả đối kháng, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ hoảng sợ, rất sợ tai bay vạ gió.
Ở dưới hai tên Vũ Vương chiến đấu, toàn bộ Nghênh quân đài đổ nát, bắt đầu gãy vỡ.
Nguyên Hạo biến sắc, quát khẽ:
– Tô Tường!
– Biết, Nguyên Hạo đại sư.
Tô Tường mở miệng nói, trong ánh mắt nguyên bản lười biếng bắt đầu lộ ra một tia tinh mang, hắn hướng phía trước bước ra một bước, nhẹ nhàng đạp ở trung tâm Nghênh quân đài, nhất thời thật giống như có một nguồn sức mạnh vô hình từ trên người hắn kích thích ra, đem toàn bộ Nghênh quân đài sắp đổ nát chống lại vững chắc.
– Vũ Tông!
Tiêu Khinh Vương cùng nam tử mặc áo đen kia đều cả kinh, dồn dập dừng tay lùi lại hai bên, vạn phần kiêng kỵ nhìn đối phương, không dám cử động nữa.
Sắc mặt Chu Ngọc Sơn đột nhiên đại biến, khó coi đến cực điểm nói:
– Nguyên Hạo đại sư, ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện của ta sao?
Nguyên Hạo nhẹ nhàng nói:
– Ta chỉ là không muốn té xuống mà thôi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng mở miệng cười nói:
– Không phải là muốn cùng ta một mình đấu sao? Cần phải làm ra động tĩnh như vậy? Muốn một mình đấu, ta tác thành ngươi, có điều thời gian định sau ba tháng, địa điểm do ngươi.
– Vân Tiêu!
Lạc Vân Thường kinh hãi, ngơ ngác nhìn hắn. Đối phương là ngũ tinh Vũ Quân, thời gian ba tháng làm sao có khả năng tiến bộ nhanh như vậy!
Chu Ngọc Sơn nhìn vẻ mặt của Lạc Vân Thường, càng là giận không chỗ phát tiết, lạnh lùng nói:
– Đây chính là ngươi nói! Sau ba tháng, trên Kim Ô Lôi Thần Thai của Hỏa Ô Đế Quốc, ta muốn cho ngươi ở trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu, cầu ta tha mạng cho ngươi!
Hắn mắt lạnh nhìn Lạc Vân Thường một chút, cười gằn nói:
– Còn có nữ nhân này, nếu ngươi thua rồi, nàng chính là của ta!
Lạc Vân Thường biến sắc, giận tím mặt.
Lý Vân Tiêu cũng có chút không tìm được manh mối, ngạc nhiên nói:
– Chưa nói tới thắng thua, Vân Thường thuộc về ai, liên quan gì tới ta?
Trên mặt Chu Ngọc Sơn xuất hiện một tia tùy tiện, cười lạnh nói:
– Còn ở trước mặt ta trang! Bản công tử duyệt nữ vô số, vừa nãy nàng nhìn ngươi, loại biểu hiện quan tâm kia, chẳng lẽ ta không nhìn ra nàng đối với ngươi có ý tứ? Hừ, mỹ nhân như vậy, người có tài thì được! Ngươi cái cóc ghẻ này, ăn được sao?
Lý Vân Tiêu lấy làm kinh hãi, vội vàng nhìn Lạc Vân Thường nổi giận đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lạc Vân Thường càng là giận không nhịn nổi, chiến phủ ra tay, đột nhiên đánh tới. Lần này nàng là dùng toàn lực, một chiêu oanh xuống, như mặt trời hạ lạc.
Chu Ngọc Sơn cũng cả kinh, không nghĩ tới thực lực đối phương mạnh như thế. Đều là ngũ tinh Vũ Quân, hắn ngược lại cũng không sợ, đang muốn ra tay, đã thấy Tô Tường nhẹ nhàng dùng tay vồ một cái, nhất thời đem chiến phủ kia nắm ở trong tay, hết thảy ánh sáng trong nháy mắt biến mất, hắn từ tốn nói:
Chương 194: Kết thúc
– Đánh tiếp nữa, Nghênh quân đài sẽ sập.
– Ha ha!
Chu Ngọc Sơn nhìn Lạc Vân Thường, liếm môi một cái, cười gằn nói:
– Thật là một quả ớt nhỏ, bản công tử thích! Sau ba tháng lại hàng phục ngươi, chà chà, chúng ta đi!
Hắn cười to mà đi, chân vừa mới đạp lên boong tàu. Đột nhiên thân thể dừng lại, ánh mắt rơi vào trên người Tần Như Tuyết cách đó không xa, nhìn vài lần, nhất thời khóe miệng nở nụ cười, năm ngón tay nắm vào trong hư không, Tần Như Tuyết nhất thời bị một luồng lực lượng to lớn kéo đi, bị bắt qua.
– A! Phụ vương cứu ta!
Tần Như Tuyết kinh hãi đến biến sắc, ngơ ngác cầu cứu.
Chu Ngọc Sơn ôm lấy nàng, cười to hướng về trên chiến xa mà đi, cười gằn nói:
– Đại mỹ nhân không được, trước tiên trảo tiểu mỹ nhân giải khát cũng không tệ. Ngươi thân là công chúa của một nước, ngược lại cũng có tư cách làm tiểu thiếp của bản công tử. Trở lại liền nạp ngươi làm phòng thứ hai mươi ba đi. Ha ha!
– Thanh Liên Kiếm Ca!
Ngay thời điểm tất cả mọi người cả kinh, còn chưa phản ứng lại. Xuân Thủy kiếm của Lý Vân Tiêu đột nhiên ra tay, nhân kiếm hợp nhất, nhanh như chớp giật xông lên.
Nam tử mặc áo đen kia lạnh rên một tiếng.
– Muốn chết!
Hắn ra tay đập tới, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, phát hiện một chưởng của mình dĩ nhiên vỗ vào tàn ảnh, rơi vào khoảng không.
– Làm sao có khả năng?
Ngay thời điểm nam tử mặc áo đen giật nảy cả mình, cực kỳ chấn động, Lý Vân Tiêu đã vọt tới trước người Chu Ngọc Sơn, một kiếm lăng không mà xuống, nở rộ ra một đóa hoa sen to lớn màu xanh, mạnh mẽ oanh tới.
– Muốn chết!
Chu Ngọc Sơn cũng kinh nộ không thôi, một tam tinh Võ sư nho nhỏ cũng dám hướng mình ra tay, trong cơn giận dữ, hai tay hắn đột nhiên mở ra, từng đạo từng đạo kình khí hóa thành cương phong ác liệt kích bắn xuyên qua, tầng tầng xuyên thủng Thanh Liên.
Tu vi của hai người cách biệt quá lớn, Lý Vân Tiêu vội vàng biến hóa mấy cái bóng người, tránh thoát mấy đạo công kích, nhưng vẫn như cũ không tha, lại chém một kiếm tới, những kình khí còn lại kia làm như không thấy, hoàn toàn là đấu pháp lưỡng bại câu thương.
– Cái gì? Tiểu súc sinh!
Chu Ngọc Sơn cả kinh, hắn tay trái ôm Tần Như Tuyết, tay phải phiến ra quạt giấy, chỉ có thể vội vàng xoay người một cái, hướng bên trong chiến xa phóng đi.
Xì!
Ánh kiếm lướt qua, trên lưng Chu Ngọc Sơn nhất thời bị kiếm khí cắt ra một lỗ hổng thật dài, máu tươi tràn ra. Mà Lý Vân Tiêu cũng bị kình khí bắn trúng mấy nơi, từng cái từng cái vệt máu bắn ra.
Lúc này mọi người mới phản ứng được, người mặc áo đen kia càng là tức giận vây công lên. Ở dưới đáy mắt của mình, dĩ nhiên để một tên Võ sư tổn thương công tử, chuyện này quả thật chính là vô cùng nhục nhã!
Nhưng bên này Tiêu Khinh Vương cùng Lý Thuần Dương cũng đồng thời ra tay, hướng nam tử mặc áo đen kia bắn đi, để hắn tự lo không xong.
Lý Vân Tiêu một chiêu đắc thủ, thân thể nhẹ nhàng rơi vào trên boong thuyền, ánh mắt lộ ra sát khí ác liệt, không lo thương thế lần thứ hai xông tới, ánh kiếm hóa thành một tia chớp, thẳng đến yết hầu của Chu Ngọc Sơn.
Chu Ngọc Sơn bị hắn hung hãn làm sợ hết hồn, vội vàng lui về phía sau. Đột nhiên từ trong chiến xa lướt ra một bóng người màu đỏ, một cánh tay ngọc đưa ra ngoài, hai ngón tay trực tiếp nắm ở trên trường kiếm, một nguồn sức mạnh nhất thời khóa lại thân hình của Lý Vân Tiêu, để cho hắn không cách nào nhúc nhích.
– Chu Ngọc Sơn, ngươi dám động Như Tuyết nha đầu một cọng lông, ta tất đem Chu gia bọn ngươi xoá tên khỏi Thiên Vũ đại lục!
Hai mắt Lý Vân Tiêu phun lửa, sát khí ở trên không trung ngưng tụ thành từng đạo từng đạo tử hắc vẻ, hắn lớn tiếng gào thét nói:
– Trên tới trăm tuổi lão nhân, dưới tới hài đồng mới sinh, toàn bộ giết chết!
Chu Ngọc Sơn bị hắn hống một tiếng, không hiểu nguyên do nội tâm sợ hết hồn, giận dữ nói:
– Giết hắn! Hồng Lăng, lập tức giết hắn cho ta!
Chủ nhân tay ngọc kia chỉ ở trong chiến xa lộ ra nửa khuôn mặt, hơi thở dài một tiếng, tay nắm bắt trường kiếm bỗng buông ra, cong ngón tay búng một cái. Xuân Thủy kiếm nhất thời thoát tay Lý Vân Tiêu, cả người bị đánh bay trở về Nghênh quân đài.
Nam tử áo đen thấy Lý Vân Tiêu không thể đắc thủ, trong lòng cũng buông lỏng, lúc này mới bỏ qua Tiêu Khinh Vương cùng Lý Thuần Dương, dưới chân nhẹ một chút, bay trở về trong chiến xa.
Lúc này từ trên ba chiếc chiến xa phát sinh từng đạo từng đạo hào quang màu xanh, đem toàn bộ chiến xa bao phủ lại. Trong mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng rít gào của Chu Ngọc Sơn.
– Tại sao không giết hắn? Tại sao không giết hắn!
– Vân Tiêu, ngươi không sao chứ?
Mấy người dồn dập xông tới, nhìn mấy vết thương trên người Lý Vân Tiêu không ngừng phun máu, đều kinh hãi đến biến sắc.
Nhưng sắc mặt Lý Vân Tiêu tái xanh, như không biết đau đớn. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Tường đứng ở trung ương, Tô Tường không nguyên cớ nội tâm run lên, trong mắt càng là vạn phần khiếp sợ, vì sao ánh mắt của một tên Võ sư, lại có thể ảnh hưởng đến tâm thần của mình!
Hắn biết Lý Vân Tiêu là đang trách hắn không có ra tay, trong tất cả mọi người ở đây, nếu nói mới vừa rồi có cơ hội cứu Tần Như Tuyết, liền chỉ có hắn. Nhưng chỉ là một tiểu quốc công chúa, sao có thể để bản thân đi đắc tội người Chu gia? Chỉ là sau khi ánh mắt của Lý Vân Tiêu đảo qua, nội tâm hắn không biết vì sao mơ hồ có một tia hối hận, cảm thấy thật giống như bỏ mất một cơ duyên to lớn nào đó.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Vương Thần, ta có cơ hội để Dương Địch vì ta làm một chuyện, có đúng hay không?
Vương Thần sững sờ, lập tức nói:
– Không sai!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt, ngưng tiếng nói:
– Được, ta đem cơ hội này tặng cho ngươi. Điều kiện chính là trong vòng ba tháng, bảo đảm Tần Như Tuyết an toàn không có việc gì. Ngươi đồng ý tiếp thu không?
Tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, cơ duyên to lớn như vậy, dĩ nhiên liền đổi cái này?
Tô Tường càng là vạn phần ảo não, nếu Lý Vân Tiêu sớm nói như thế, hắn coi như liều mạng giết Chu Ngọc Sơn, cũng nhất định đoạt lại Tần Như Tuyết! Phải biết hiện tại Dương Địch là Thuật Luyện Sư cấp bảy, tùy tiện luyện chế mấy viên đan dược cho mình, đột phá đến Vũ Hoàng cảnh giới cũng trong tầm tay!
– Đổi, đương nhiên đổi!
Hai mắt Vương Thần ngưng tụ, trầm giọng nói:
– Vân thiếu nói là nhất ngôn cửu đỉnh?
Lý Vân Tiêu cười thảm nói:
– Nhất ngôn cửu đỉnh!
Trong mắt Vương Thần loé ra vẻ hưng phấn, kích động nói:
– Được! Ta liền đưa thư trở lại, để trong gia tộc bất luận làm sao cũng phải đoạt lại Như Tuyết công chúa.
Hắn xoay người đối với đám người Nguyên Hạo nói:
– Việc này không nên chậm trễ, Nguyên Hạo đại sư, ta trước về Hỏa Ô Đế Quốc!
Trong mắt Nguyên Hạo tràn đầy vẻ hâm mộ gật gật đầu, thầm than chuyện tốt như thế làm sao không rơi vào trên đầu mình.
Vương Thần đi rồi, Nghênh quân đài một mảnh lặng lẽ, tuy rằng Tần Như Tuyết ở trong lòng mọi người hầu như không có địa vị gì, nhưng khuôn mặt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, lại làm cho mỗi người đều nhấc không nổi hứng thú.
Chương 195: Bói toán (1)
Tần Chính mỉm cười nói:
– Vân Tiêu không cần lo lắng, nếu Vương Thần đáp ứng hỗ trợ, liền nhất định không có vấn đề. Chu, Vương, Mặc, Trình, Hỏa Ô Đế Quốc tứ đại thế gia, thực lực mỗi một gia tộc đều trên một quốc gia. Chu gia chắc chắn sẽ không vì nha đầu Như Tuyết mà cùng Vương gia triệt để trở mặt, mà Vương gia vì được cơ duyên để Dương Địch làm việc, nhất định sẽ ra hết toàn lực.
Lý Vân Tiêu một mực yên lặng không nói, mấy vết thương trên người sớm đã bị Cổ Vinh xử lý một phen. Hắn ngơ ngác đứng ở đó, chỉ là sát ý trong mắt là càng ngày càng đậm, để người bốn phía đều cảm thấy một trận không khỏe, cảm thấy thật giống như Cửu U mở ra đại môn.
Giờ khắc này lượng lớn văn võ bá quan đều rớt xuống, bị binh lính phía dưới tiếp được, tất cả đều ở phía dưới phóng tầm mắt nhìn tới.
Tần Chính mỉm cười nói:
– Chớ suy nghĩ quá nhiều, sự tình đều sẽ có biện pháp giải quyết. Ta đã thoái vị nhượng hiền, Tần Nguyệt, hiện tại ngươi là thái tử Thiên Thủy quốc, ba ngày sau đăng cơ!
Hắn đảo mắt nhìn Tần Dương trên mặt không có chút hồng hào, cả giận nói:
– Đem hắn giam vào thiên lao!
Cả người Tần Nguyệt kích động đến khó có thể kềm chế vui sướng, biến đổi bất ngờ, rốt cục trần ai lạc địa.
Tướng sĩ cùng bách quan phía dưới nhất thời dồn dập hô to lên.
– Bệ hạ vạn tuế! Thái tử vạn tuế!
Tiếng hoan hô, truyền ra xa xa.
Bách tính Thủ đô đón ánh bình minh, lúc này mới tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong nội tâm rốt cục để xuống. Trên đường phố các cửa hàng lại khai trương, thủ đô giới nghiêm cũng tuyên cáo kết thúc. Chỉ là các loại tin đồn bắt đầu chảy vào đầu đường cuối ngõ, mọi người dồn dập nghị luận không ngớt.
Nguyên Hạo vốn định cùng Lý Vân Tiêu thảo luận một ít thuật luyện chi đạo, thấy vẻ mặt của đối phương cô đơn, cũng không tốt quấy rầy, chỉ là chúc mừng Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn, liền dẫn cả đám người rời đi, về Hỏa Ô Đế Quốc Thuật Luyện Sư Công Hội phục mệnh.
Sau đó toàn bộ thủ đô đều náo nhiệt, mỗi nhà giăng đèn kết hoa, chuẩn bị lễ mừng ba ngày sau.
Các đại thần thì mấy nhà vui mấy nhà sầu, những người trước kia đứng sai đội từng cái từng cái mặt buồn rười rượi, sai người đi quan hệ khắp nơi, hy vọng có thể leo lên thuyền của Tần Nguyệt, nhưng từng cái bị cự tuyệt. Nhất thời từng cái từng cái như tai vạ đến nơi, cả ngày ăn ngủ bất an.
Mà Lý gia, không thể nghi ngờ thành công thần thịnh uy cao nhất. Lượng lớn người nghĩ đến nịnh bợ, tất cả đều bị thị vệ Lý gia ngăn ở ngoài phủ đệ, bất luận ai cũng không được đi vào.
Giờ khắc này ở trong hoàng cung, Tần Nguyệt đã sớm đổi ngũ trảo long bào, ở trên Kim Loan điện đi qua đi lại, không ngừng ngồi lên ngôi vị hoàng đế, rồi lại đứng lên, lại ngồi xuống, không nhịn được cất tiếng cười to.
Lụa mỏng trên mặt Bạch Mâu rốt cục lấy xuống, giờ khắc này đại điện chỉ có hai người bọn họ, liền không có nhiều kiêng kỵ như vậy, nàng cao hứng cười nói:
– Kinh doanh nhiều năm như vậy, Nguyệt điện hạ rốt cục đạt đến lý tưởng của mình.
Tần Nguyệt một mặt cảm khái, ôn nhu nói:
– Bạch Mâu ở bên cạnh ta, công lao to lớn nhất. Những năm gần đây khổ cực ngươi.
Trên mặt Bạch Mâu hơi đỏ lên, e thẹn nói:
– Ngươi nói sai, công lao to lớn nhất hẳn là Vân thiếu đi.
Trên mặt Tần Nguyệt đột nhiên biến đổi, trong con ngươi lướt qua một tia tinh mang, trầm giọng nói:
– Bạch Mâu, ngươi nói ta nên phong thưởng gì cho Lý Vân Tiêu? Vương gia khác họ? Hay là cắt đất phong cho hắn?
Nụ cười trên mặt Bạch Mâu ngưng lại, khẽ nói:
– Có phải Điện hạ lo lắng…
Tần Nguyệt một mặt sầu lo, ở trên cung điện đi qua đi lại nói:
– Thực lực bản thân Lý Vân Tiêu thần bí khó lường, hơn nữa hai vị cấp bốn Thuật Luyện Sư, hai vị Vũ Vương cường giả, tất cả đều chống đỡ hắn, còn có trăm vạn đại quân, tướng lĩnh càng là người bên cạnh hắn. Nếu lại phong Vương khác họ, tương lai Thiên Thủy quốc này, đến cùng là họ Tần, hay là họ Lý đây?
Bạch Mâu bị thanh âm lạnh như băng của hắn sợ hết hồn, sợ hãi nói:
– Điện hạ, ngươi muốn diệt trừ Lý Vân Tiêu?
Tần Nguyệt nhìn nàng một cái, bi thảm cười một tiếng nói:
– Ta là có ý nghĩ kia, nhưng không có thực lực này, cũng không có can đảm này a!
Bạch Mâu cả kinh, vội vàng nói:
– Điện hạ, không thể nói lung tung, nếu bị những người khác biết...
Tần Nguyệt cười đánh gãy nàng nói:
– Nơi này chỉ có ngươi và ta, đối với ngươi ta mới dám nói như thế. Lần trước ngươi thay ta bói một quẻ, nói sẽ gặp phải quý nhân trong số mệnh, giúp ta đăng cơ, quả nhiên không sai. Bây giờ có thể lại vì Lý Vân Tiêu bói một quẻ, nhìn tương lai hắn có thể đối với ta sản sinh uy hiếp hay không.
Trong lòng Bạch Mâu ấm áp, sự tình nghiêm trọng như vậy hắn chỉ cùng mình nói, nội tâm nhất thời vô cùng ngọt ngào, khẽ cười nói:
– Vậy ta liền thử một lần.
Bói toán chính là một loại bí thuật cực kỳ tổn thương nguyên khí, nghiêm trọng càng là sẽ trực tiếp thương tổn tuổi thọ. Bạch Mâu cũng biết không thể xem nhiều, nhưng vì người yêu, xem nhiều mấy lần thì lại làm sao?
Nàng từ trong giới chỉ lấy ra một mai rùa cổ sắc, đặt trên đất. Cắn ngón tay của mình ở bốn phía khắc hoạ ra từng cái từng cái trận pháp quái lạ, sau đó lấy ra mấy viên tiền đồng màu vàng, phân biệt đặt ở bốn phía. Làm tốt tất cả những thứ này, nàng đột nhiên vỗ một chưởng, từng đạo từng đạo kim quang từ trận pháp trên mai rùa bay lên, bốn tiền đồng màu vàng chấn động, ở bốn phía mai rùa không ngừng xoay tròn.
Hai con mắt của Tần Nguyệt ngưng tụ, lẳng lặng ở một bên nhìn, hào quang màu vàng óng chiếu vào trên mặt hắn, có vẻ thần sắc bất định.
Trong con ngươi Bạch Mâu bắt đầu hiện ra một mảnh màu vàng, tựa hồ cùng mai rùa kia sản sinh liên hệ nào đó. Hoa văn trên mai rùa tựa hồ bị kích hoạt lên, bắt đầu xuất hiện từng cái từng cái văn tự cổ điển khó hiểu, nhảy lên đi ra, hiện lên ở trong hư không.
Sau khi những chữ kia nhảy ra, ngưng tụ không tan, ở trên không mai rùa như chịu đến sức mạnh nào đó quấy rầy, có chút run động lên. Sắc mặt Bạch Mâu trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu lăn xuống.
– Bạch Mâu, làm sao?
Tần Nguyệt kinh hãi, trước đây cũng đã gặp nàng bói toán, nhưng chưa bao giờ có loại dấu hiệu này.
Phốc!
Bạch Mâu rốt cục không chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu tươi, cả người càng là ngã xuống. Hào quang màu vàng trên mai rùa trong nháy mắt hóa thành hư vô, bốn tiền đồng rơi xuống đất, mất đi hết thảy màu sắc.
– Bạch Mâu!
Tần Nguyệt vội vàng đi tới đỡ nàng, sợ hãi nói:
– Xảy ra chuyện gì?
Trên mặt Bạch Mâu hơi khôi phục một chút màu máu, trong mắt tất cả đều là tâm ý hoảng sợ, dùng thanh âm run rẩy nói:
– Ta không nhìn thấy, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu gì. Hơn nữa còn có một thanh âm ở đáy lòng nói cho ta, nếu tiếp tục xem nữa, ta nhất định sẽ chết.
Trong lòng Tần Nguyệt kinh hãi, vội vàng ôm Bạch Mâu vào trong ngực, đau lòng nói:
– Đừng sợ, đừng sợ! Chúng ta không bói toán nữa là được!
Bình luận facebook