Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Chu Khánh Hải thấy Vân Phương quận chúa cùng Tiểu Ngưu có chuyện muốn nói, liền rất lễ phép chỉ huy chúng đệ tử tiếp tục lên đường. Mọi người đều hăng hái vác thùng lên vai, đi theo Đại sư huynh bắt đầu hành động. Những nam đệ tử này nhìn thấy một vị mỹ nữ như vậy lại chủ động muốn cùng Tiểu Ngưu trò chuyện, đều cực kỳ hâm mộ, không rõ Tiểu Ngưu như thế nào lại quen biết cô nương xinh đẹp này. Trong khi đó những nữ đệ tử cũng hướng về Tiểu Ngưu với ánh mắt tò mò. Tiểu Ngưu khỏi nói trong lòng vô cùng đắc ý, giống như bản thân mình lúc này đã trở thành một võ lâm Đại tông sư.
Đợi mọi người đi xa, Vân Phương mới nhìn theo bóng lưng họ, nói: "Tiểu Ngưu, bọn họ đều là đồng môn của ngươi sao? Nghe nói ngươi đã gia nhập Lao Sơn phái rồi?"
Tiểu Ngưu trả lời: "Đúng, ta bây giờ không thể không có người quản rồi."
Văn Phương nhìn nhìn bộ dạng hắn, chỉ thấy lúc này Tiểu Ngưu trên người mặc một bộ y phục màu xám, trên trán còn nhễ nhại mồ hôi, liền cười khẽ nói: "Tiểu Ngưu, bộ dáng ngươi lúc này mới thực giống người tốt." Lời này nói ra vừa thẳng thắn lại vừa chân thành. Nếu như là nghe từ miệng người khác, Tiểu Ngưu nhất định là mất hứng, chỉ là do Vân Phương nói, cảm giác lại khác hẳn, dường như nàng đối với nhân cách của mình, cũng đã hoàn toàn thừa nhận.
Tiểu Ngưu nhún vai nói: "Quận chúa, cô nói ta giống người tốt, vậy chắc không sai rồi, e rằng ngày sau gặp lại ta, ta đã trở thành người tốt thật sự rồi."
Vân Phương khóe miệng khẽ nhếch, cười cười nói: "Xin lỗi, ta không phải có ý đó. Ta là nói bộ dáng ngươi bây giờ so với trước kia ta thấy thì đã chững chạc hơn nhều."
Tiểu Ngưu vui vẻ cười nói: "Quận chúa, nếu cô thích bộ dáng hiện tại của ta, ta sau này sẽ vẫn giữ nguyên như thế này."
Vân Phương liếc Tiểu Ngưu một cái, nói: "Vừa khen ngươi hai câu, ngươi đã lộ ra cái đuôi hồ ly rồi, mồm mép vẫn cứ trơn bóng. Còn nữa, sau này không cho phép ngươi gọi ta là Quận chúa, cứ gọi tên ta là được rồi."
Tiểu Ngưu đáp ứng nói: "Được, không gọi Quận chúa, vậy ta gọi cô là Vân Phương." Sau đó còn lẩm bẩm Vân Phương, Vân Phương vài lần cho nhớ, cảm giác không quen miệng cho lắm.
Cách xưng hô này Vân Phương nghe được thì vô cùng vừa ý. Nàng nhìn quang cảnh ngoài phố, nói: "Tiểu Ngưu, ta có một chút chuyện trong lòng muốn nói cùng ngươi. Chúng ta có lẽ nên rời khỏi chỗ này. Ngươi theo ta tới khác sạn đằng kia, ta đã đặt phòng trong đó rồi."
Tiểu Ngưu đồng ý, nói: "Đi, có cái gì mà không được. Ta thích nhất là nghe cô nói chuyện." Nói rồi bước ra phía ngoài, ánh mắt lại liếc nhìn về thùng nước một cái.
Vân Phương cười nói: "Tiểu Ngưu, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi làm mất thùng nước. Để ta bảo tiểu nhị giúp ngươi xem chừng, nếu như có mất, ta sẽ đền cho ngươi cái mới, hơn nữa, còn giúp ngươi cõng lên trên núi."
Tiểu Ngưu ha ha cười nói: "Cô có thể cõng giúp ta? Vừa nói xong, Tiểu Ngưu lập tức ý thức được Quận chúa cũng là người luyện công, đương nhiên những thử thách huấn luyện như thế này nàng đã trải qua.
Quả nhiên Vân Phương nói: "Thế nào, ngươi xem thường ta sao? Nói cho ngươi biết, ta lúc bắt đầu luyện cái này, chính là một trong những đệ tử xuất sắc nhất, nếu ngươi không tin, lúc nào đó sẽ cho ngươi kiến thức một chút." Nói rồi trên mặt còn lộ ra vẻ kiêu hãnh.
Tiểu Ngưu vội vàng nói: "Ta tin, ta tin, ta có cái gì mà không tin. Vân Phương cô chính là không có nói dối."
Vân Phương ừm một tiếng nói: "Xem như ngươi còn có mắt nhìn người. Bây giờ chúng ta đi thôi." Vân Phương dẫn Tiểu Ngưu vào khách sạn, sau đó lên phòng nàng ở trên lầu hai.
Tiểu Ngưu vừa bước vào, lập tức hiểu thế nào là phòng thượng hạng, nói về hoa lệ, chỉ sợ cả tiểu trấn này cũng không nơi nào sánh được. Hắn trong lòng thầm than thở, không hổ là quận chúa, ngay cả ở trọ cũng xa hoa hơn người.
Vân Phương tựa như hiểu được tâm sự của hắn, mỉm cười giải thích: "Lão bản khách sạn này trước kia cũng từng là bộ hạ của cha ta, ta tới tiểu trấn này thì bị hắn phát hiện, nói chết nói sống mời ta đến ở tại chỗ này, ta muốn cự tuyệt cũng không được."
Tiểu Ngưu nhìn chung quanh đánh giá một lượt, ngoài miệng nói: "Đây là việc tốt nha, Tiểu Ngưu ta nếu muốn ở phòng tốt như vậy sợ rằng cũng không được."
Vân Phương cười nói: "Nếu ngươi thích, ta sẽ nói với lão bản một tiếng, cho ngươi ở hẳn một năm, ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Ngưu vội vàng khoát tay, nói: "Miễn đi, miễn đi, ta bây giờ cũng không có thời gian, còn phải lo luyện công nữa. Được rồi, cô gần đây có tốt hay không?"
Tiểu Ngưu hướng ánh mắt về Vân Phương, tự mình ngồi xuống một cái ghế tựa. Đây là một chiếc ghế tiêu dao, trước sau có thể lắc lư, vô cùng thoải mái. Vân Phương lại ngồi lên giường, nghe được Tiểu Ngưu hỏi, nàng khẽ chau mày một cái, hai tay vân vê y phục, khóe miệng giật giật, cảm khái vạn phần, nói: "A, một lời khó nói hết. Ta kêu ngươi tới, chính là để nói chuyện trong lòng, chuyện này vẫn làm ta băn khoăn mãi."
Tiểu Ngưu ngồi trên ghế tiêu dao, vốn còn tinh nghịch lắc lư lên xuống, tựa như một đứa trẻ hư con nhà địa chủ. Vừa nghe khẩu khí của Vân Phương, lập tức ngừng lại, hai chân đang vắt chéo giơ lên cũng hạ xuống ngay ngắn, cả người đều tỏ ra nghiêm chỉnh.
Tiểu Ngưu thấy mỹ nữ ưu sầu, thực muốn tiến lên mà vỗ về an ủi một phen. Nhưng hắn biết, mỹ nữ này tuyệt đối không giống với Nguyệt Lâm hay Điềm Nữu các nàng, có thể tùy ý mà ôm hôn vuốt ve, muốn làm gì thì làm, mình trước mặt nàng còn chưa đủ tư cách ấy.
Tiểu Ngưu mở lời khuyên bảo: "Không nên u sầu, cô cứ nói ra, để ta nghe một chút. Ta bản lãnh khác không có, nhưng cũng có thể đưa ra một vài ý kiến."
Vân Phương thở dài một hơi, tựa như có cả trái núi đè ở trong lòng. Nàng nói: "Ta trong đầu lúc này rối loạn, không biết là nên nói từ đâu cho tốt."
Tiểu Ngưu nói: "Không cần gấp, cô cứ từ từ từng việc từng việc nói ra, chi bằng để ta hỏi cô trả lời nhé!"
Vân Phương gật đầu: "Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn."
Tiểu Ngưu chớp chớp mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt Vân Phương. Đây tuyệt đối là khuôn mặt có thể khiến cho người ta tâm tình vui thích. Tiểu Ngưu mỗi lần nhìn tới, đều là âm thầm than thở, tiếc cho mình tại sao lại không được cô nương này thương yêu.
Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Vân Phương, nói cho ta biết, cô tại sao lại cùng Nhất Huyền Tử lên Lao sơn? Ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được." Chuyện này hắn không có hỏi rõ sư nương, trong lòng vẫn còn nghi hoặc.
Vân Phương đáp: "Sư thúc ta tìm ngươi, chủ yếu là về chuyện ma đao. Bất quá lần này không phải là ý của sư phụ ta, mà chính là ý của sư thúc. Ta đi theo, chỉ là để cho khuây khỏa, hơn nữa cũng muốn tìm ngươi nói chuyện. Chỉ là lên trên núi, sư thúc nói muốn gặp ngươi, kết quả lại bị sư nương ngươi cự tuyệt. Sư thúc rất không vui rời đi, còn ta tâm tình không tốt, mới lưu lại ở trong khách sạn này, muốn tìm cơ hội để gặp mặt ngươi. Không thấy được ngươi, ta mới tìm tới. Thật may, rốt cục hôm nay cũng gặp được ngươi, ta đỡ phải lên núi lần nữa." Nói rồi ngước mắt lên nhìn Tiểu Ngưu. Ánh mắt rất sáng, rất ấm áp, khiến cho Tiểu Ngưu cảm giác như là đang ngồi trong một căn phòng tràn ngập ánh mặt trời. Hắn thầm nghĩ, nếu quận chúa dùng ánh mắt đó nhìn người yêu, vậy thì thật là đẹp biết mấy.
Tiểu Ngưu nghe được thì cảm động, nói: "Vân Phương, cám ơn cô đã xem trọng ta như thế. Chúng ta ở cùng nhau một khoảng thời gian ngắn, không ngờ ta ở trong lòng cô lại có vị trí quan trọng như vậy." Hắn lại nghĩ, nàng có tâm sự lại không tìm người khác, chỉ tìm mình, có thể thấy được nàng cũng rất quan tâm tới mình.
Vân Phương giải thích: "Ngươi đương nhiên trọng yếu, ngươi là bằng hữu tốt của ta, ta lại có rất ít bằng hữu, nếu là nam nhân, cũng chỉ có một mình ngươi."
Tiểu Ngưu nghe được thì vui mừng vô cùng, nói: "Có tâm sự gì, cô cứ nói ra. Lần này lên núi, không phải là muốn tìm Mạnh Tử Hùng báo thù chứ?"
Vân Phương đáp: "Ta bây giờ có chuyện quan trọng muốn làm, trong nhất thời còn lo không xong."
Tiểu Ngưu thầm nghĩ, mình còn tưởng rằng nàng muốn giết Mạnh Tử Hùng, nên mới nhờ mình giúp đỡ, thì ra là không phải. Nếu không phải là chuyện đó, vậy là chuyện gì? Chẳng lẽ nàng muốn cùng Nguyệt Ảnh trao đổi một chút, nên mới nhờ mình làm người trung gian?
Vân Phương không đợi hắn hỏi lại, đã nói: "Tiểu Ngưu, ta ngày đó gặp y, đã có kết quả rồi."
Tiểu Ngưu đương nhiên là hiểu nàng ám chỉ cái gì, lập tức nói: "Đây là chuyện tốt nha, cô đã gặp qua hắn?"
Vân Phương cười khổ nói: "Ta tìm đến nhà y, còn tưởng là y ở đó, ai dè đã đi rồi."
Tiểu Ngưu nói: "Nói như vậy hắn cũng đã trở về?"
Vân Phương ừm một tiếng nói: "Ta gặp được cha mẹ y, bọn họ nói, y vừa mới đi được vài ngày. Y sớm biết ta sẽ tìm tới nên viết sẵn một phong thư, lại dặn cha mẹ y, nói rằng ta có tìm tới thì đem phong thư này giao cho ta."
Tiểu Ngưu hừ một tiếng nói: "Thì ra là hắn trốn tránh không muốn gặp cô, thực là không ra gì, như thế đâu phải là nam nhân." Tiếp theo lại hỏi: "Trong thư hắn nói cái gì?"
Vân Phương khóe mắt đỏ hoe, nói: "Ta cho ngươi xem là biết."
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Đó là vật riêng tư của cô, ta có lẽ không xem là hơn."
Vân Phương thương cảm nhìn Tiểu Ngưu, nói: "Ta không coi ngươi là người ngoài, ngươi cứ xem là được. Bây giờ bảo ta nói, ta cũng không biết nói thế nào." Nàng càng nói thanh âm nàng nhỏ, gần như nghẹn ngào, Tiểu Ngưu nghe được thì trong lòng chua xót, thực muốn đem nào ôm vào trong lòng mà an ủi.
Vân Phương từ trong người lấy ra một phong thư đưa tới. Tiểu Ngưu lúc này cũng không có khách khí, đưa tay tiếp lấy, cẩn thận mở ra đọc qua một lần, trong lòng đã hiểu rõ. Sau đó cảm khái nghĩ, cái tên gia hỏa kia viết chữ ngay ngắn thật là đẹp mắt, bất quá lời lẽ lại không đẹp chút nào.
Trong thư đại ý nói, hắn cùng Vân Phương quận chúa duyên phận đã hết, không cần phải miễn cưỡng nữa. Hắn không muốn gặp lại nàng, hắn muốn đến tự viện xuất gia, hắn quyết định bỏ đi hết thảy nhân sinh, đem nửa đời người còn lại hiến cho phật chủ. Đồng thời hắn cũng hi vọng Vân Phương quận chúa có thể nhanh chóng quên hắn, với điều kiện của nàng, sẽ không khó để tìm được nam nhân tốt hơn.
Tiểu Ngưu trong lòng thầm nghĩ, thực không ra cái gì, người ta đối với ngươi một dạ thâm tình, ngươi lại như thế bỏ đi. Làm hòa thượng thì làm hòa thượng, có gì ghê gớm đâu.
Đem thư trả lại cho quận chúa, Tiểu Ngưu liền nói: "Nếu hắn đã nói muốn cắt đứt, ta nghĩ cô cũng không cần phải miễn cưỡng nữa."
Vân Phương đem thư gấp lại cẩn thận, sau đó cất vào trong người, tựa như là cất bảo bối, Tiểu Ngưu nhìn thấy thì vô cùng đố kị. Hắn thầm nghĩ, nữ tử lại si mê kẻ phụ tâm như thế, nếu có nữ nhân nào đối với mình giống như nàng, cho dù người đó có xấu xí, mình nhất định cũng sẽ cưới về.
Vân Phương cắn môi, nói: "Ta có chút không tin thư này là do y viết."
Tiểu Ngưu hỏi: "Cô hoài nghi đây là thư giả tạo?"
Vân Phương nói: "Nhìn chữ viết này thì đúng là không sai."
Tiểu Ngưu lại hỏi: "Vậy cô hoài nghi thư này là do hắn bị ép bức mới bất đắc dĩ viết ra? Cô cho rằng có người ép buộc hắn, đúng không?"
Vân Phương cắn răng nói: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ta không tin rằng y lại có thể viết ra một bức thư tuyệt tình như thế để lại cho ta. Ta muốn tự mình gặp y, để xem y nói thế nào!"
Tiểu Ngưu a một tiếng, đồng tình nói: "Vậy nên đi gặp hắn."
Vân Phương thở dài một tiếng, nói: "Ta lại sợ y ở trước mặt ta mà cự tuyệt."
Tiểu Ngưu nói: "Thế thực là mâu thuẫn nha"
Vân Phương nói: "Thì đúng vậy, cũng bởi vì mâu thuẫn, cho nên ta mới tới tìm ngươi giúp đỡ. Nếu không, ta đâu có vội kiếm ngươi như vậy."
Tiểu Ngưu nhìn bộ dáng si tình cùng thương tâm của Vân Phương quận chúa, thực không biết nói lời gì để mà khuyên giải nàng.
Tiểu Ngưu lại a một tiếng, hỏi: "Cô tìm ta, có phải là muốn ta cho chủ ý, đúng không?"
Vân Phương gật đầu, nói: "Đúng thế, ta thực sự không dám quyết định. Việc này là đại sự quan hệ đến chung thân hạnh phúc của ta, ta rất khẩn trương, chỉ sợ mình chọn lầm đường, sẽ khiến cho cả đời tiếc nuối."
Tiểu Ngưu mỉm cười, nói: "Đại sự như vậy, ta cũng không dám thay cô làm chủ, vạn nhất chỉ vì một câu nói của ta, sẽ làm hại cô, khi đó chỉ sợ cả đời cô cũng không an lòng,"
Vân Phương nhìn thẳng Tiểu Ngưu, nói: "Ta tin tưởng ngươi, chắc chắn rằng chủ kiến của ngươi sẽ tốt hơn của ta."
Tiểu Ngưu nói: "Cám ơn cô đã tín nhiệm, vậy ta cũng không khiêm nhường nữa, nhưng ý kiến của ta cô chỉ có thể lấy làm tham khảo. Cô nói đi, muốn ta làm thế nào?"
Vân Phương trầm ngâm một lát, nói: "Tiểu Ngưu, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ta rốt cuộc có nên đi tìm y hay không?"
Tiểu Ngưu hỏi: "Chỉ thế thôi sao?"
Vân Phương đáp: "Đúng vậy, ta chỉ cần một câu nói. Ngươi nói đi, ta sẽ đi; ngươi nói không đi, ta cũng sẽ không đi."
Tiểu Ngưu nghe xong, vô cùng vui mừng nói: "Cô quá đề cao ta rồi." Trong lòng lại nghĩ, hắc, cô nếu như việc gì cũng nghe theo ta, ta nhất định sẽ nói cho cô, quận chúa, cô không cầm phải kiếm nam nhân khác, ta chính là lựa chọn tốt nhất, cô dứt khoát phải gả cho ta mới được, ta chính là nam nhân có thể cho cô hạnh phúc.
Nghĩ thì như vậy, nhưng hiện tại Tiểu Ngưu đối với Vân Phương quận chúa vẫn còn khá tôn trọng. Bởi vậy hắn nghĩ một lát rồi mới nói: "Nếu như bảo cô lập tức từ bỏ tâm ý đối với hắn, từ nay về sau không gặp lại hắn nữa, cô nhất định sẽ không cam lòng, ta nói có đúng không?"
Vân Phương cúi đầu không nói, một lát sau mới khẽ gật đầu.
Tiểu Ngưu lại tiếp: "Vậy có lẽ cô cứ đi một chuyến xem sao, nếu hắn lại cự tuyệt lần nữa, cô cũng không cần nghĩ nhiều, không cần thương tâm, không cần tiếc nuối. Người ta nếu như chẳng còn thiết nghe cô nói, vậy thì còn cưỡng cầu để làm chi?"
Vâm Phương khép chặt hai mắt, sau đó lại mở ra, trên mặt đã hiện lên vẻ kiên quyết. Nàng đứng lên, đẩy cửa sổ ra, nhìn bầu trời tươi đẹp bên ngoài nói: "Được rồi, ta sẽ đi gặp y một lần nữa. Cũng coi như là duyên phận sau cùng của ta và y. Nếu y còn giống như một khúc gỗ, không có tình cảm, ta cũng không còn gì để nói."
Nghe xong lời này, Tiểu Ngưu đột nhiên có một loại cảm giác hối hận. Hắn nhìn thân hình yểu điệu xinh đẹp của Vân Phương, dưới lớp y phục còn ẩn giấu mị hoặc khôn cùng, khiến cho người ta không thể không ảo tưởng. Hắn thầm nghĩ, ai, mình tại sao lại độ lượng và tốt bụng như thế, người ta bảo mình cho chủ ý, là đã hoàn toàn tin cậy mình rồi, tại sao mình lại không ích ỷ một chút, trực tiếp nói rõ với nàng, bảo nàng không nên đi. Lại dùng lời lẽ làm cho nàng bỏ đi ý niệm trong đầu đối với tên gia hỏa kia, sau đó mới chậm rãi mưu đồ, từ từ đem nàng ôm vào trong lòng, lúc đó sẽ hưởng thêm một tầng diễm phúc, trên cuốn sổ liệp diễm lại ghi thêm một nét bút rực rỡ tươi đẹp. Như thế có phải là tốt không, ài, mình thật là ngốc.
Tiểu Ngưu thấy mình suy nghĩ ngơ ngẩn cũng đã lâu, liền đứng dậy nói: "Vân Phương, chủ ý của ta đã nói ra, cũng đến lúc phải đi rồi, phỏng chừng Đại sư huynh còn đang đợi ta."
Vân Phương a một tiếng, xoay người lại nhìn Tiểu Ngưu, mỉm cười nói: "Được rồi, Tiểu Ngưu, rảnh rỗi chúng ta sẽ gặp lại. Cám ơn ngươi đã cho chủ ý, ta sẽ nghe lời ngươi quay lại tìm y, tranh thủ hi vọng cuối cùng."
Tiểu Ngưu cũng khích lệ: "Nếu hắn đối với cô còn có một chút tình cảm, hắn sẽ hồi tâm chuyển ý. Nếu hắn trong lòng đã chết, nhất quyết muốn xuất gia, cô cũng không cần cưỡng cầu."
Vân Phương cắn răng, nói: "Nhất định là như vậy."
Tiểu Ngưu chăm chú nhìn khuôn mặt Vân Phương, nói: "Vân Phương, ta thực sự thích nhìn cô cười, khi cô cười, giống như một đóa hoa mẫu đơn trân quý vậy."
Vân Phương cười cười, nói: "Đừng có tâng bốc ta như thế, càng không được mơ tưởng về ta, nếu để ta biết ngươi đối với ta có ý không tốt, ta sẽ trở mặt với ngươi."
Tiểu Ngưu hỏi: "Cái gì gọi là có ý không tốt?"
Vân Phương hừ một tiếng, nói: "Ngươi tự mình biết."
Tiểu Ngưu hắc hắc cười nói: "Nếu nói ta thầm mến cô, muốn cưới cô làm lão bà, như thế không tính là có ý không tốt chứ?"
Vân Phương lắc đầu, nói: "Ngươi tốt nhất không nên như thế, ta cảm thấy ngươi làm bằng hữu của ta là thích hợp nhất, chúng ta ở cạnh nhau không có một chút áp lực. Nếu như là tình nhân, chỉ sợ sau này lại cãi vã ầm ĩ, ngay cả bằng hữu cũng không làm nổi."
Tiểu Ngưu nói: "Bằng hữu với tình nhân, ta thà rằng chọn đóng vai tình nhân."
Vân Phương nhìn Tiểu Ngưu, sâu kín hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
Tiểu Ngưu ra vẻ hiểu biết: "Bằng hữu cảm tình tựa như nước, tình nhân cảm giác giống như rượu, cô có hiểu không?"
Vân Phương cúi đầu suy nghĩ. Tiểu Ngưu lại nói: "Ta đi, chúng ta ngày sau gặp lại." Được ở cùng một chỗ với vị quận chúa đa tình và hiểu biết như vậy, Tiểu Ngưu thấy rất vui vẻ, nhưng bản thân lấy việc học nghệ là chính, không thể không làm chính sự. Hơn nữa, người ta cũng không phải tình nhân của mình, cứ quấn lấy người ta như thế, người ta sẽ sinh ra chán ghét, vì vậy rời đi có lẽ là tốt hơn.
Tiểu Ngưu ra khỏi khách điếm, vác thùng nước lên vai, đang định cất bước thì Vân Phương đã từ sau đi tới, nói: "Tiểu Ngưu, ta tiễn ngươi đến chân núi."
Tiểu Ngưu quay đầu lại cười, nói: "Cô yên tâm, ta có thể vác đi được mà." Trong lòng lại vô cùng cao hứng, nhìn quận chúa đối tốt với mình thế, nếu không phải nàng đã nói rõ, còn tưởng là nàng thực sự thích mình.
Vân Phương cười, giải thích: "Tiểu Ngưu, là thế này, ta tiễn ngươi tới chân núi, là để bảo vệ ngươi."
Tiểu Ngưu sửng sốt hỏi: "Chẳng lẽ có người muốn giết ta sao?"
Vân Phương nói: "Theo ta được biết, là có người đối với ngươi có ý bất lợi."
Là bằng hữu, ta nên bảo vệ ngươi mới đúng."
Tiểu Ngưu nghe xong ừm một tiếng, hỏi: "Là ai vậy?" Nói rồi liền cất bước đi lên phía trước. Vân Phương cũng bước lên theo, hai người sánh vai mà đi. Vẻ đẹp cùng hương thơm tỏa ra từ người nàng, khiến cho Tiểu Ngưu không muốn loạn tưởng cũng không được.
Vân Phương hí mắt cười, nói: "Không được, có một số chuyện không nên nói là hơn."
Tiểu Ngưu thấy người ta không muốn nói, cũng không hỏi tới nữa. Tiếp theo lại nói: "Cô định lúc nào thì đi kiếm hắn?"
Vân Phương vừa nghe, trong lòng không khỏi thương cảm, nói: "Thái Sơn phái chúng ta rất nhanh sẽ tới Thiếu Lâm tự, ta tiện thể kiếm y một lần cũng được."
Tiểu Ngưu hỏi: "Các người tới Thiếu Lâm tự làm gì? Không phải là để du ngoạn chứ?"
Vân Phương đáp: "Đương nhiên không phải, ta nói cho ngươi biết cũng được, dù sao việc này cũng không phải là bí mật, mọi người đều đã biết. Bởi vì Hắc Hùng quái sắp bị đem ra xét xử công khai, cho nên chúng ta phải đến để tham dự công thẩm đại hội."
Tiểu Ngưu nghe xong cũng không lấy làm kỳ quái, nói: "Nói như vậy Hắc Hùng quái sẽ xong đời?"
Vân Phương quay đầu nhìn Tiểu Ngưu, nói: "Có lẽ thế."
Tiểu Ngưu lại hỏi: "Vậy thì bí mật của ma đao đã tra được ra?"
Vân Phương lắc đầu: "Cái này cũng không rõ, ta nghe người ta nói bí mật ma đao không chỉ có Hắc Hùng quái biết, mà ngay cả ngươi cũng biết. Ngươi nói cho ta, có phải thật như thế không?"
Tiểu Ngưu chỉ biết cười cười, với vấn đề này, hắn biết không thể nào qua loa được. Tiểu Ngưu chớp chớp mắt, tỏ ra tinh quái nói: "Cô là người thông minh, vậy cô cho rằng thế nào?"
Vân Phương suy nghĩ một chút, nói: "Ta cho là ngươi cũng không biết."
Tiểu Ngưu chỉnh lại thùng nước trên vai, sau đó nói: "Cô có dám khẳng định như vậy không?"
Vân Phương trả lời: "Đương nhiên rồi. Ta nghĩ, nếu ngươi thực sự biết được ma đao cất giấu ở nơi nào, ngươi còn gia nhập Lao Sơn phái làm gì? Cũng đâu cần ở Lao Sơn phái mà học nghệ. Mọi người đều biết, ai có được ma đao thì có thể xưng hùng thiên hạ, nếu ngươi biết ma đao giấu ở đâu, ngươi đã sớm lấy nó mà hoành hành rồi, chứ đâu còn ở đây mà cõng thùng nước lên núi, ta nói có đúng không?"
Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Cô nói rất đúng." Hắn trong lòng cũng phải thừa nhận Vân Phương phân tích không sai. Nếu quả thật có được ma đao, mình cần gì phải lên Lao Sơn. Chỉ là hiện tại nàng cũng không có biết, lúc trước Hắc Hùng quái có giao cho mình một tấm bản đồ có quan hệ với ma đao. Nếu nó chính là tàng bảo đồ chỉ nơi cất giấu ma đao, thì địa phương đó nằm ở đâu? Vấn đề này Tiểu Ngưu cũng đã suy nghĩ hơn trăm nghìn lần, mỗi lần cũng rất lâu, chỉ là rốt cục vẫn không hiểu được."
Có Vân Phương bên cạnh đi cùng, Tiểu Ngưu cảm giác trên người tràn ngập sức lực, thùng nước cõng ở sau lưng cũng không thấy nặng giống như vừa nãy. Lẽ nào chính là mỹ nữ đã có ảnh hưởng tới mình?
Vân Phương hỏi: "Đến lúc đó Lao Sơn phái các ngươi cũng sẽ tới, không biết có phần của ngươi hay không? Có lẽ là không, ngươi vừa mới nhập phái mà."
Tiểu Ngưu chớp chớp mắt, hỏi: "Cô khi đó có phải rất muốn gặp ta? Nếu đúng như vậy, ta nhất định sẽ cố gắng để có thể tham gia công thẩm đại hội."
Vân Phương cười hì hì, nói: "Ngươi bớt đùa giỡn một chút, ta mới có thể thoải mái. Ta muốn nói điều ta nghĩ, lại sợ ngươi cho rằng ta có ý với ngươi."
Tiểu Ngưu ha ha cười lớn, cười đến mức suýt trượt chân té ngã. May mà Vân Phương tay nhanh mắt nhanh, còn kịp đưa tay đỡ hắn. Vân Phương giúp hắn đứng vững, sẵng giọng nói: "Hắc, xem ngươi tốt chưa kìa, nếu ta nói với ngươi, có một đám mỹ nữ muốn làm lão bà của ngươi, chờ ngươi đi động phòng, ngươi bỗng chốc chết đi xem ra còn không có vui vẻ nha."
Tiểu Ngưu nghe xong tâm chợt động, quay sang nhìn Vân Phương, Vân Phương cũng nhìn lại hắn. Tiểu Ngưu phát hiện khuôn mặt nàng đều đã đỏ hồng. Vân Phương cười cười, ánh mắt lại hướng về phía trước.
Tiểu Ngưu nghĩ, tại sao nàng lại đỏ mặt? Chẳng lẽ là thích mình rồi. Chắc là không phải. A, vậy nhất định là vì hai chữ "Động phòng" khiến cho nàng thẹn thùng. Giờ chỉ có hai người, còn cần gì phải ý tứ, cứ nói trắng ra là chuyện phòng the đi. Vân Phương là thiếu nữ chưa chồng, nhắc đến những từ mẫn cảm này, tự nhiên mặt sẽ đỏ lên. Nếu có một ngày mình đem nàng ôm trong ngực, nói cho nàng nghe mấy từ "Kiền, thao, sáp", không biết nàng có càng thẹn thùng không? Khi nàng đỏ mặt, thực là xinh đẹp, giống như là hoa hải đường mới nở. Lại nghĩ, nếu có một ngày mình đem nàng lột sạch ra, thân hình bên trong nhất định là trắng như tuyết, hơn nữa các vị trí mê người chắc chắn là rất to, rất đẹp. Nghĩ đến mình được nằm trên người nàng, muốn làm gì thì làm, gia hỏa Tiểu Ngưu lại có chút cương cứng. Hắn đành phải đi chậm lại, dùng ngoạn ý để đè nén lại một chút.
Vân Phương thấy hắn tụt lại phía sau, liền quay đầu lại hỏi: "Sao lại chậm thế? Ngươi mệt sao?"
Tiểu Ngưu đáp: "Không có việc gì, không có việc gì, ta còn rất có khí lực."
May mà Vân Phương đối với nam nhân không hiểu rõ, nếu nàng biết trong lòng Tiểu Ngưu đang nghĩ cái gì, chỉ sợ đã sớm đem hắn mà đập cho tơi bời. Là một quận chúa, hơn nữa lại là một cô nương rất có tự tôn, nàng không cho phép bất cứ nam nhân nào trong lòng xúc phạm mình như thế.
Khi đến gần chân núi, Vân Phương liền hướng Tiểu Ngưu cáo biệt. Qua một
Hồi trò truyện, Tiểu Ngưu cảm giác quan hệ hai người đã gần thêm một tầng, tự nhiên cũng sinh ra một loại cảm tình lưu luyến.
Tiểu Ngưu nhìn nàng nói: "Ta hi vọng sẽ được tham gia công thẩm đại hội, khi đó còn có thể được gặp cô."
Vân Phương gật đầu, rất thân thiết cười nói: "Ta cũng hi vọng như thế, nếu ngươi cùng ta đi, ta sẽ để ngươi gặp y, ngươi còn có thể khuyên y giúp ta."
Tiểu Ngưu cười ranh mãnh nói: "Chỉ sợ lúc đó ta một câu cũng không nói được."
Vân Phương nói: "Con người y cũng rất hòa nhã, ngươi một chút cũng không cần sợ."
Tiểu Ngưu ha ha cười nói: "Ta là sợ sau khi thấy hắn, hắn cao lớn tuấn tú hơn ta, ta sẽ rất tự ti, vì thế mới không nói được."
Vân Phương nghe xong thì vui vẻ cười rộ lên, nói: "Ngươi nói thực buồn cười, y đâu có xuất sắc như vậy, ta xem bề ngoài, hắn so với ngươi cũng hơn không nhiều lắm."
Tiểu Ngưu ai một tiếng, nói: "Hơn một chút cũng là hơn rồi."
Vân Phương nói: "Tính cách của y nếu giống ngươi thì tốt, như thế ta cũng rất vừa lòng."
Tiểu Ngưu hắc hắc cười nói: "Cô đừng khen ta như vậy, cô cứ như thế, ta lại tưởng là cô có ý với ta."
Vân Phương cười khanh khách vài tiếng, bước đi mấy bước, quay đầu lại nói: "Thế chẳng đẹp lòng ngươi sao. Ta vì nhiều thương tâm nên mới bất đắc dĩ tìm ngươi." Nói rồi hướng về Tiểu Ngưu rất hữu hảo vẫy vẫy tay.
Tiểu Ngưu cũng vẫy tay đáp lại, nói: "Chúc cô kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công, muốn gì được đó. Ta ở trong lòng sẽ thầm cầu nguyện cho cô."
Vân Phương hé miệng cười, nói: "Ngươi cũng thế, học được nhiều công phu bản lãnh, chờ ngươi luyện được tốt rồi, sẽ có rất nhiều mỹ nữ yêu thương ngươi."
Tiểu Ngưu trêu chọc: "Trong số mỹ nữ đó có cả cô sao?"
Vân Phương trừng mắt với Tiểu Ngưu một cái, sau đó mới nhẹ nhàng bước đi. Tiểu Ngưu trông theo bóng lưng càng lúc càng nhỏ của nàng, trong lòng một trận ngây ngốc. Hắn thầm nghĩ, tiểu tử kia thật là diễm phúc, lại có mỹ nữ cao quý xinh đẹp như vậy si tình với hắn, hắn là tên hỗn đản may mắn nhất trên đời.
Một lúc sau, hắn mới lấy lại tinh thần, hướng lên núi bước đi.
Nói ra cũng thật kỳ quái, khi quận chúa ở bên cạnh, Tiểu Ngưu không hề cảm thấy thùng nước nặng chút nào, nàng vừa mới đi khỏi, lập tức cảm giác như vác cả quả núi trên vai, thực như muốn ép hắn biến thành người gù. Tiểu Ngưu nghĩ thầm, biết sớm như vậy, chẳng bằng để nàng tiễn lên tận trên núi, như thế có phải là đỡ khổ hơn không.
Tiểu Ngưu nhớ lại từng nụ cười, từng cử động của nàng, cảm giác vô cùng hoàn mỹ. Hắn biết quận chúa còn có bản lãnh cao cường, tâm tính lại rất tốt. Đáng tiếc, nàng lại không phải của mình, nếu như là của mình, làm sao có thể cam lòng để cho nàng rơi lệ đau khổ như thế.
Miên man suy nghĩ, đi tới giữa sườn núi, lại gặp phải Tần Viễn. Tần Viễn chính là đang chăm chăm nhìn nhìn về sơn đạo, vừa thấy Tiểu Ngưu đi lên, đầu tiên là trừng mắt một cái, sau đó mới nói: "Uy, Ngụy Tiểu Ngưu, ta còn tưởng rằng hôm nay ngươi không trở về, sao lại muộn như vậy?"
Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Nhị sư huynh, ta trên người không có tiền, nếu không đã ở lại dưới núi ăn ngon ngủ yên rồi."
Tần Viễn phì một tiếng nói: "Bớt ba hoa đi, ta chính là nhị sư huynh của ngươi, sau này nói chuyện cùng ta phải biết phân lớn nhỏ."
Tiểu Ngưu nghiêm chỉnh nói: "Đúng vậy, nhị sư huynh, sau này ta nhất định đối với huynh giống như là một vị tiền bối vậy." Tiếp theo lại cười nói: "Nhị sư huynh, ngươi không ở trên núi hưởng phúc, lại ra đây đứng làm gì? Không phải ở đây thoáng mát, nên đến để hóng gió chứ?"
Nghe Tiểu Ngưu nói như vậy, Tần Viễn tựa như nhớ tới chuyện gì, hắn vỗ vỗ đầu nói: "Ta thiếu chút nữa đã quên mất đến làm gì, nếu ngươi không nhắc, ta thực sự nghĩ không ra."
Tiểu Ngưu nghiêng đầu hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
Tần Viễn hừ một tiếng nói: "Ta là tới đón ngươi."
Tiểu Ngưu nghe thấy thì kinh ngạc, nói: "Nhị sư huynh, ngươi thật tốt với ta, ta thực cảm động đến rớt nước mắt."
Tần Viễn phì một tiếng nói: "Tiểu tử, ít nói khoác đi, nếu không phải Đại sư huynh bảo ta ở chỗ này chờ ngươi, ta cũng chẳng thừa hơi mà làm."
Tiểu Ngưu vừa nghe, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Đại sư huynh sợ ta không vác được thùng nước lên núi sao?"
Tần Viễn nói: "Không phải, hắn là sợ ngươi giữa đường gặp chuyện không may, nên mới bảo ta xuống núi đón ngươi. Ta nghĩ ngươi mặc dù bản lãnh không cao cho lắm, nhưng mà đầu óc cũng nhanh nhạy, vận khí cũng tốt, không cần phải xuống tận núi đón, thế nên ta mới ở chỗ này chờ ngươi lên đây. Chỉ là chờ lâu như vậy cũng không thấy động tĩnh gì, ta còn tưởng rằng ngươi không về được, thì ra ngươi vẫn quay về."
Tiểu Ngưu cũng không tức giận, nói: "Nhị sư huynh, ngươi không biết thôi, con người của ta vận khí cực kỳ tốt, trước kia ta bị rơi vào miệng sói, kết quả vẫn không chết. Có lần còn bị một con mãng xà cuốn chặt lấy người, ta cũng không việc gì. Lần khác lại cùng một con cọp ở chung cả đêm, con cọp đó cũng không có ăn thịt ta."
Tần Viễn hừ nói: "Tiểu tử ngươi chỉ nói hươu nói vượn, làm sao mà có thể như thê? Ngươi cùng những con súc sinh đó là thân thích sao?"
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Cùng chúng nó thì không phải, cùng ngươi thì có thể."
Tần Viễn cả giận nói: "Không phải thân uy, những con súc sinh đó tại sao lại không làm thương ngươi?"
Tiểu Ngưu cười, hạ thùng nước xuống, hít sau mấy hơi, sau đó mới nói: "Ta rơi vào miệng sói, ta lại không chết, là bởi vì con sói không ác; ta bị mãng xà cuốn lấy mà lại không sao, là bởi vì mãng xà không độc, lại còn không có răng. Ta cùng con cọp ở chung một chỗ cả đêm không việc gì, là bởi vì đó chỉ là bức tranh cọp."
Mấy lời này quả thực làm cho Tần Viễn nổi điên, trong miệng thầm mắng tiểu tử thúi, dám giỡn mặt đại gia, xem ta giáo huấn ngươi. Thân thể nhoáng lên, hướng về Tiểu Ngưu xông tới.
Tiểu Ngưu đương nhiên không ngốc, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng chạy thẳng lên núi. Tần Viễn vừa thấy hắn chạy trốn, lại càng nổi giận, một tay giơ lên, một cỗ hỏa khí hướng thẳng Tiểu Ngưu bắn tới.
Tiểu Ngưu hét to một tiếng, lại không kịp tránh, bị đánh trúng vào đầu, "Bịch" một cái ngã lăn ra không đứng dậy nổi. Tần Viễn lao tới, trông thấy Tiểu Ngưu nằm bò trên đất, một đám tóc sau gáy đã bị đốt rụi, còn không có nhúc nhích.
Tần Viễn lại càng hoảng sợ, cũng rất hối hận. Hắn tiến lên lật người Tiểu Ngưu lại, vừa nghe tim, vừa thử hô hấp, loay hoay cả nửa ngày mà Tiểu Ngưu vẫn không có động đậy.
Tần Viễn thất vọng, lại càng sợ hãi, lẩm bẩm: "Tiểu tử thúi, ta chỉ là muốn giáo huấn ngươi một chút, ai dè ngươi lại lăn ra như thế này, làm sao mà có một chút lửa cũng không chịu nổi. Bây giờ ta phải ăn nói làm sao với sư nương?" Hắn vừa nói, lại lắc lắc đầu Tiểu Ngưu, chỉ là vẫn không có phản ứng.
Tần Viễn khóe mắt đỏ hoe, nói: "Tiểu tử thúi, ta không cố ý như vậy, ta nên làm cái gì bây giờ?" Hắn lại nghe nhịp tim, thử hô hấp, nhưng đều đã ngừng.
Tần Viễn trước cái chết này cũng không nói ra được, hắn đi vòng vòng tại chỗ hồi lâu, trăm suy ngàn tính, cố gắng tìm biện pháp, cuối cùng đành thở dài nói: "Theo môn quy, ngộ sát đồng môn cũng phải đền mạng, được rồi, ta đã giết ngươi, vậy cứ trở về hậu sơn để sư nương xử trí." Nói xong liền vác thân thể Tiểu Ngưu lên vai, cấp tốc chạy lên núi.
Không lâu sau, hắn đã chạy tới sơn môn, đi vào quảng trường. Các đồng môn vừa thấy tình hình này, đều rất là kinh ngạc, không rõ đã xảy ra chuyện gì, liền nhao nhao hỏi: "Nhị sư huynh, Tiểu Ngưu làm sao vậy?"
Tần Viễn mặt dài ra, nói: "Mau tránh ra, đừng có cản đường ta." Mọi người vội vàng dạt ra, Tần Viễn như một vệt khói hướng hậu sơn phóng đi.
Thủ môn nhân ở hậu viện vừa thấy Tần Viễn vác Tiểu Ngưu tới, cũng không rõ là vì sao. Lúc này Tần Viễn cũng không cần bọn họ báo tin, trực tiếp xông thẳng vào hậu viện. Hắn đi một mạch tới tiểu viện sư nương vẫn thường nghỉ ngơi, hét lớn: "Sư nương, người mau ra đây, đệ tử gây họa rồi."
Nha hoàn nghe tiếng chạy ra, trông thấy tình cảnh như thế, cũng không dám chậm chễ, chạy nhanh vào báo cho sư nương biết. Sư nương vừa nghe, thần sắc bối rối cấp tốc chạy ra bên ngoài. Đến nơi vừa nhìn, chỉ thấy Tần Viễn đã đặt Tiểu Ngưu xuống đất, sắc mặt Tiểu Ngưu không tốt, xem ra rất là nguy kịch.
Sư nương cũng không có hỏi nhiều, đem Tiểu Ngưu cẩn thận xem xét một hồi, sau nó mới hỏi: "Hắn làm sao vậy? Tần Viễn."
Tần Viễn bịch một tiếng quỳ xuống, cuống quýt dập đầu, nói: "Đệ tử ngộ sát Ngụy Tiểu Ngưu, xin sư nương trị tội." Nói rồi vẫn quỳ như cũ không có đứng lên.
Sư nương hỏi: "Rốt cục là xảy ra chuyện gì?"
Tần Viễn không dám giấu diếm, liền từ đầu đến cuối kể lại một lượt. Sư nương ừm một tiếng, nói: "Ngươi đúng là có chỗ không đúng, nhưng hắn cũng có điểm sai. Được rồi, ngươi cứ lui xuống trước, chờ sau mới xử lý."
Tần Viễn lúc này mới đứng lên, nói: "Vâng, sư nương." Hắn vô cùng áy náy nhìn Tiểu Ngưu một cái, rồi mới xoay mạnh người, như một cơn gió chạy đi.
Vừa ra khỏi hậu viện, suýt nữa còn đâm vào một người, may mà người kia nhanh tránh kịp.
"Nhị sư huynh, Ngụy Tiểu Ngưu đâu? Hắn ở chỗ nào?" Người nọ vẻ mặt vừa lo lắng vừa nôn nóng, chính là Nguyệt Lâm.
Tần Viễn vừa trông thấy nàng, lại càng khổ sở nói: "Ngụy Tiểu Ngưu đang ở chỗ sư nương."
Nguyệt Lâm nhìn chằm chằm Tần Viễn, lớn tiếng hỏi: "Nhị sư huynh, ngươi nói cho ta biết, Tiểu Ngưu rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Tần Viễn cơ hồ muốn khóc, thanh âm run rẩy nói: "Hắn chết rồi, là bị ta đánh chết."
Nguyệt Lâm nhảy dựng lên, kêu lớn: "Ngươi gạt ta, hắn không có chết."
Tần Viễn chỉ chỉ vào hậu viện, nói: "Không tin nàng cứ đi xem, ta cũng không muốn hắn chết, chỉ là mới động một tý hắn đã bất động."
Nguyệt Lâm tung người phóng đi, còn không quên nói lại một câu: "Tần Viễn, nếu như hắn có chuyện gì bất trắc, ta sẽ không nhận ngươi là sư huynh nữa." Vừa nói xong, đã chạy vào hậu viện.
Khi Nguyệt Lâm tới nơi thì bốn nha hoàn đang đứng canh chừng trước cửa, Nguyệt Lâm vội hỏi: "Ngụy Tiểu Ngưu đâu? Thi thể hắn đâu?"
Một nha hoàn nói: "Nguyệt sư tỷ, xin đừng lớn tiếng, sư nương còn đang trị thương cho Ngụy Tiểu Ngưu,"
Nguyệt Lâm nghe xong thì vui mừng, nói: "Hắn còn sống?"
Nha hoàn trả lời: "Không biết, sư nương chỉ nói cứ canh chừng ở đây,"
Nguyệt Lâm càng vội, nói: "Ta muốn vào xem một chút."
Nha hoàn nói: "Ngươi không vào, hắn có lẽ còn có thể sống, nếu ngươi vào, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến đại sự." Vừa nghe lời này, Nguyệt Lâm cũng không dám làm ẩu, chỉ đành đứng ở bên ngoài, cùng nha hoàn chờ đợi kết quả.
Nguyệt Lâm lòng nóng như lửa đốt, ở ngoài cửa cứ đi qua đi lại. Nếu Tiểu
Ngưu thực sự trọng thương không thể cứu chữa, vậy mình cả đời phải làm sao? Nghĩ đến tính cách cùng tạo hóa của Tiểu Ngưu, nàng không tin hắn lại có thể chết dễ dàng như vậy. Một đại hài tử hoạt bát vui vẻ như thế, ông trời cũng sẽ không cam lòng mà để hắn chết. Nguyệt Lâm cứ dùng ý nghĩ lạc quan như vậy để tự an ủi mình.
Không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe cửa phòng két một tiếng, sư nương sắc mặt ngưng đọng từ trong đi ra, bước chân nặng nề, càng khiến cho Nguyệt Lâm vô cùng lo sợ.
Nguyệt Lâm thoáng cái đã chạy tới, vội hỏi: "Sư nương, hắn có sống lại không?"
Sư nương không có trả lời ngay, chỉ chỉ tay vào bên trong nói: "Nguyệt Lâm, ngươi tự mình đi xem." Sau đó cũng không nói thêm câu nào nữa.
Nguyệt Lâm trong lòng càng lo lắng, vội vã tiến vào bên trong, vượt qua phòng khách, đi qua trà thất, bước tới phía ngoài phòng ngủ của sư nương, một tay đẩy cửa phòng ra, Tiểu Ngưu đang ở bên trong. Nàng có phần sợ hãi không dám mở mắt nhìn.
Việc xảy ra thực là không ngờ, nàng còn tưởng hắn đang nằm bẹp tại chỗ, toàn thân không nhúc nhích, thế nhưng tình cảnh trước mắt lại hoàn toàn không phải thế. Nàng thấy chính là Tiểu Ngưu đang ngồi trên một chiếc ghế tựa, tay cầm một tách trà thơm phức, ánh mắt, khí sắc đều bình thường không hề khác trước.
Nguyệt Lâm hoài nghi mình bị hoa mắt, vội nhắm vào một lát, sau đó mới mở ra nhìn kỹ, không sai, chính là xú tiểu tử kia đang ngồi uống trà, còn hớp một hớp từ từ nuốt xuống. Trông thấy nàng tới, hắn liền mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy.
Nguyệt Lâm thở phào nhẹ nhõm, tiến vào phòng, hỏi: "Tiểu Ngưu, ngươi còn chưa chết?"
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Chết rồi thì làm sao mà uống trà, làm sao mà cùng nàng nói chuyện?"
Nguyệt Lâm sắc mặt chuyển sang tức giận, nói: "Tiểu Ngưu, ngươi đùa có quá đáng không? Ngươi đem chúng ta biến thành con khỉ để giỡn sao? Hại ta vội muốn chết."
Tiểu Ngưu đứng lên, kéo Nguyệt Lâm lại, để nàng ngồi ở trong lòng mình. Nguyệt Lâm tránh vài cái, rốt cục cũng miễn cưỡng nghe theo, chỉ là sắc mặt vẫn còn tỏ ra bất mãn.
Tiểu Ngưu ôn hòa nói: "Giang tỷ tỷ, nàng nghe ta nói, ta không phải cố ý trêu trọc các người. Ta cùng Tần Viễn trêu đùa, hắn nhất thời nóng nảy, liền dùng pháp thuật đánh ta, ta lúc đó bị hắn đánh ngã, sau đó mới bắt đầu giả chết, ta chỉ muốn dọa hắn một chút xem hắn xử lý ta như thế nào. Là vứt bỏ ta nơi hoang dã, hay là vẫn đem lên núi. Cũng may, hắn còn không để ta thất vọng."
Nguyệt Lâm ngồi nghiêng một bên trong lồng ngực Tiểu Ngưu, dụng phấn quyền đánh hắn một cái, sẵng giọng nói: "Bại hoại, ngươi suýt nữa hù chết ta, sau này không cho phép ngươi đùa giỡn như thế nữa. Ngươi làm như vậy, không chỉ khiến Nhị sư huynh sợ hãi, ngay cả chúng ta cũng bị ngươi dọa chết."
Tiểu Ngưu nghe xong cảm thấy ấm áp, một tay càng ôm chặt Nguyệt Lâm, một tay lại ở trên người nàng mà lần mò, cái miệng cũng không có nhàn rỗi, đem hết ngọn nguồn sự việc cặn kẽ nói ra một lượt, để cho Nguyệt Lâm hiểu rõ.
Nguyệt Lâm bị Tiểu Ngưu mò mẫm, cả khuôn mặt đều đỏ hồng, nói: "Ngươi không có chuyện là tốt rồi, mau buông ta ra, sư nương còn ở bên ngoài, nếu như có người đi vào, chúng ta cũng không có cách nào nào gặp người.
Tiểu Ngưu ngược lại sờ soạng càng hăng say hơn, nói: "Giang tỷ tỷ, ta cùng nàng ở chỗ này chơi đùa, chúng ta cũng đã mấy ngày không có làm chuyện đó, ta muốn nếm thử mùi vị của nàng."
Nguyệt Lâm làm sao không muốn nếm thử nhục vị này, chỉ là nàng còn lo ngại, ngoài miệng nói: "Không được, chỗ này không thể, hay là để hôm nào đó tìm chỗ khác."
Tiểu Ngưu nói: "Nàng không cần lo lắng, vừa rồi ta cùng sư nương ở trong phòng nói chuyện, là ta bảo người gọi nàng đến, mục đích chính là cùng nàng kiền một hồi, để cho thoải mái một chút."
Nguyệt Lâm nghe xong trong lòng rung động, nói: "Ngươi làm sao mà biết ta tới."
Tiểu Ngưu cười nói: "Ta đương nhiên biết, nàng ở ngoài cửa hô hét một hồi, ta còn có thể không nghe thấy sao? Nàng đối với ta rất quan tâm mà."
Nguyệt Lâm sẵng giọng: "Nếu ta biết ngươi ở chỗ này giỡn chúng ta, có đánh chết ta cũng không đến."
Tiểu Ngưu hắc hắc cười nói: "Có chuyện gì, cứ để sau hãy nói, bây giờ chúng ta bắt đầu đã." Vừa nói xong, miệng đã áp lên mặt của Nguyệt Lâm mà hôn, đôi tay cũng không ngừng nhào nặn trước ngực nàng. Lúc này hai người đột nhiên thân mật, khiến cho Nguyệt Lâm vừa mừng vừa sợ. Nếu tình lang không có chuyện, nàng cũng an tâm. Nếu sư nương đã đồng ý cho mình đến gặp Tiểu Ngưu, tất nhiên ở bên ngoài đã có chuẩn bị, mình cũng không cần phải lo lắng, sư nương trước giờ làm việc vẫn rất chu đáo.
Tiểu Ngưu thấy Nguyệt Lâm ngoài chối trong thuận thì vô cùng mừng rỡ, hắn đem miệng chuyển qua đôi môi đỏ mọng của nàng, giống như đói bụng lâu ngày ra sức mà "Gặm", bàn tay to lớn ở trước ngực nàng cơ hồ muốn đem y phục của Nguyệt Lâm vò nát ra. Trải qua một phen chơi đùa cọ sát, đôi mắt Nguyệt Lâm đã khép lại nhỏ như sợi chỉ, hai cánh mũi cũng phập phồng thở gấp, khiến cho Tiểu Ngưu cảm thấy vô cùng thỏa nguyện, mỹ nữ này đã đến thời khắc mê người nhất.
Hôm nay Nguyệt Lâm mặc y phục phấn sắc bó sát người, vóc dáng tuyệt mỹ vừa nhìn đã không thể rời mắt. Song nhũ nhô cao, chân ngọc mượt mà, mỹ đồn chắc nẩy trơn bóng, tất cả đều khiến cho người ta phải thèm muốn. Nhất là Tiểu Ngưu, từ lâu đã nếm qua mùi vị của nàng, hắn hiểu rõ những địa phương mê người của Nguyệt Lâm không chỉ có những thứ ở bên ngoài này.
Tiểu Ngưu kéo Nguyệt Lâm đứng lên, hai người đứng thẳng mà hôn. Nguyệt Lâm lúc này cũngkhông còn thẹn thùng, bạo dạn vươn chiếc lưỡi thơm tho ra, ở trên mặt Tiểu Ngưu mà liếm láp, không bao lâu, đã bị Tiểu Ngưu quấn lấy vào trong miệng, hai người ra sức mút nút, chơi đùa, phát ra âm thanh chùn chụt. Bọn họ hai tay cũng đều bận bịu, đều ở trên người đối phương mà say sưa hoạt động. Vì vậy, dục hỏa cả hai càng lúc càng bốc cao.
Đầu tiên là Tiểu Ngưu ngừng lại động tác, muốn cởi ra y phục của Nguyệt Lâm. Nguyệt Lâm lại đẩy tay hắn ra, tự mình chủ động thoát y. Nàng lõa thể vẫn là thiếu nữ đặc trưng, da thịt vừa trắng vừa mềm, nhục quang, nhục hương tỏa ra bốn phía, chỉ thấy hạ thân Tiểu Ngưu nảy lên nảy lên,...
Nguyệt Lâm lại như hiền thê ngoan ngoãn cởi y phục cho Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu cảm thấy hạnh phúc, hưởng thụ phục vụ của nàng, đồng thời cũng không bỏ qua cơ hội chiếm tiện nghi. Không phải là trên song nhũ mâm mê nhào nặn, nhất định là đang ở dưới kiều đồn vuốt ve sờ nắn. Thân thể nàng tràn ngập đàn hồi dụ hoặc.
Tiểu Ngưu đặt Nguyệt Lâm ngồi lên ghế, đồng thời tách hai chân nàng đặt lên hai bên tay vịn. Nguyệt Lâm vì để cho hắn cao hứng, cũng không có cự tuyệt, ngượng ngùng làm theo. Bộ dáng nàng như vậy khiến cho Tiểu Ngưu hồn vía lên mây.
Một thiếu nữ xinh đẹp lõa thể, kiều đồn đặt lên mặt ghế, bởi vì hai chân đã tách ra đặt ở trên cao, địa phương thần bí kia hoàn toàn lộ ra. Tiểu phúc trơn nhẵn, phía dưới lưa thưa vài sợi lông tơ, đôi cánh hoa mềm mại đã mở ra, chính giữa khe nhỏ vương một sợi dịch thể dinh dính, còn đang chầm chậm chảy xuống. Cúc hoa bên dưới lúc nở lúc co, theo từng nhịp thở của mỹ nữ mà tạo thành tiết tấu.
Tiểu Ngưu chịu đựng kích thích, nhục bổng đã sớm kiêu hãnh vươn cao. Hắn khen ngợi: "Giang tỷ tỷ, nàng khiến ta mê mẩn đến chết, để cho ta kiền nàng nha." Nói xong, Tiểu Ngưu liền nhào tới, nửa thân hạ xuống, hai tay nắm lấy hai bên đùi ngọc, đem bổng tử dấn lên nhập vào giữa hai cánh hoa, phốc một tiếng, đã ngập vào một nửa.
Cánh hoa căng ra, Nguyệt Lâm a một tiếng, nói: "Tiểu Ngưu, chậm một chút, đừng chọc mạnh như thế."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Ta sẽ rất nhẹ nhàng, để cho nàng thoải mái muốn khóc." Nói rồi, đem bổng tử rút ra huyệt khẩu, ở cửa động mà dứ dứ lên xuống, đợi cho d*m thủy của nàng ra nhiều, mới mạnh mẽ đâm vào, một lần tiến thẳng tới hoa tâm.
"A, thực thoải mái, giống như đâm đến tận trong tim." Nguyệt Lâm dịu dàng nói ra cảm thụ của mình.
Tiểu Ngưu đắc ý cười nói: "Lát nữa còn có việc thoải mái hơn nhiều, khiến cho nàng cả đời không quên." Nói rồi dồn sức dấn mạnh hạ thân, mỗi một lần đều là trường đả, chẳng bao lâu đã phát ra tiếng phanh phách, d*m thủy tuôn ra càng nhiều hơn.
Tiểu Ngưu chằm chằm nhìn đôi nãi tử từng chập từng chập rung lên, bổng tử lại càng mạnh mẽ tiến xuất, nhịp ra nhịp vào, vô cùng thoải mái. Nguyệt Lâm cũng như hắn, sướng khoái đến độ hai chân run rẩy.
Tiểu Ngưu lại càng hăng hái, một mạch kiền hơn ngàn cái, kiền đến mức chiếc ghế thiếu chút nữa gãy nát. Cứ như vậy một hồi, cuối cùng Nguyệt Lâm cũng đạt tới cao triều.
Tiểu Ngưu vẫn không chịu bỏ qua, bảo Nguyệt Lâm bày ra "Hổ Bộ", còn mình đứng ở phía sau nàng, lại đem nhục bổng cắm vào. Một bên kiền, một bên nắm lấy kiều đồn phì nộn, say sưa cùng Nguyệt Lâm hưởng thụ một tư vị hoàn toàn khác.
Kiền qua sướng qua, thân thể Nguyệt Lâm nhuyễn như một cuộn bông vải, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi. Tiểu Ngưu ôm lấy Nguyệt Lâm, hai người nằm lăn trên giường của sư nương.
Nguyệt Lâm nhẹ giọng nói: "Chúng ta mau mặc y phục vào, nơi này không có thể coi như khách sạn được."
Tiểu Ngưu cười nói: "Đừng sợ, sư nương sẽ không quấy rầy chúng ta. Ta còn muốn kiền một lần nữa."
Nguyệt Lâm lắc đầu nói: "Không được, chúng ta đang ở Lao Sơn, cũng nên cẩn thận một chút mới tốt."
Tiểu Ngưu gật đầu, nói: "Ta nghe lời nàng." Hai người liền đứng lên mặc vào y phục, đồng thời cũng nói một số chuyện, trong đó lại có một chuyện quan trọng làm Tiểu Ngưu chú ý.
Nguyệt Lâm nói: "Tiểu Ngưu, ngươi biết không, hôm nay sư nương nhận được một tin tức, nói là Hắc Hùng quái đã chạy trốn."
(*) Tiểu Ngưu cảm thấy ngạc nhiên, nói: "Điều này không có khả năng, bạch đạo nhân sĩ sao lại đối với hắn khinh suất như vậy? Bí mật của Ma đao nằm trên người hắn, bạch đạo nhân sĩ còn có thể để hắn chạy thoát, điều này không có đâu." Trong lòng lại hy vọng việc này là thật.
Nguyệt Lâm giải thích: "Nếu không có người hỗ trợ, Hắc Hùng Quái tự nhiên sẽ không chạy được. Ngươi cũng nên biết rằng, người giúp cho hắn chạy thoát rất là lợi hại đó."
Tiểu Ngưu hỏi: "Là vị cao thủ nào của tà phái?"
Nguyệt Lâm trả lời: "Chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng sẽ nghĩ không ra, chính là
Tây Vực tiên cơ Ngưu Lệ Hoa."
Tiểu Ngưu a một tiếng, nói: "Bọn họ chính là kẻ thù đó. Cha của Ngưu Lệ Hoa chính là bị Hắc Hùng Quái hại mà chết. Ngưu Lệ Hoa sao có thể đi cứu hắn, hắc, việc này quả thật có ý tứ." Trong lòng lại nghĩ, điều này cũng không phải là không có khả năng. Bọn họ tuy là kẻ thù, nhưng Ngưu Lệ Hoa cũng muốn đoạt hồi Ma đao giống như bạch đạo. Món đồ đó chính là bảo bối nhà nàng.
Nguyệt Lâm hừ một tiếng, nói: "Vô luận tên Hắc Hùng Quái này chạy đến đâu, ta cũng đều muốn tìm được hắn, giết hắn. Hắn hại ta, ta không thể nào bỏ qua cho hắn được."
Vừa nghe những lời này, Tiểu Ngưu trong long lại cảm thấy chua xót. Hắn không biết nếu có một ngày Nguyệt Lâm biết người đã làm nhục nàng là chính mình, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Tiểu Ngưu nói: "Chỉ sợ không cần đợi ngươi đi giết hắn, hắn đã bị người khác giết. Vô luận là ai, chỉ cần đoạt được bí mật của ma đao từ trong miệng hắn đều sẽ không bỏ qua hắn đâu." Trong long thầm nghĩ, thanh Ma đao đó không phải là vật lành, ai đoạt được nó chính là tự đem họa vào thân.
Mặc quần áo xong, hai người nhìn nhau cười. Đúng lúc đó, sư nương đi đến, nói: "Các ngươi mau đi đi, sư phụ các ngươi muốn xuất quan rồi."
Hai người vừa nghe, trong lòng cảm thấy khẩn trương, sợ để sư phụ nhìn thấu được bí mật. Bây giờ còn chưa phải lúc để nhìn thấy hắn. Vì vậy, hai người cấp tốc rời đi.
Đợi mọi người đi xa, Vân Phương mới nhìn theo bóng lưng họ, nói: "Tiểu Ngưu, bọn họ đều là đồng môn của ngươi sao? Nghe nói ngươi đã gia nhập Lao Sơn phái rồi?"
Tiểu Ngưu trả lời: "Đúng, ta bây giờ không thể không có người quản rồi."
Văn Phương nhìn nhìn bộ dạng hắn, chỉ thấy lúc này Tiểu Ngưu trên người mặc một bộ y phục màu xám, trên trán còn nhễ nhại mồ hôi, liền cười khẽ nói: "Tiểu Ngưu, bộ dáng ngươi lúc này mới thực giống người tốt." Lời này nói ra vừa thẳng thắn lại vừa chân thành. Nếu như là nghe từ miệng người khác, Tiểu Ngưu nhất định là mất hứng, chỉ là do Vân Phương nói, cảm giác lại khác hẳn, dường như nàng đối với nhân cách của mình, cũng đã hoàn toàn thừa nhận.
Tiểu Ngưu nhún vai nói: "Quận chúa, cô nói ta giống người tốt, vậy chắc không sai rồi, e rằng ngày sau gặp lại ta, ta đã trở thành người tốt thật sự rồi."
Vân Phương khóe miệng khẽ nhếch, cười cười nói: "Xin lỗi, ta không phải có ý đó. Ta là nói bộ dáng ngươi bây giờ so với trước kia ta thấy thì đã chững chạc hơn nhều."
Tiểu Ngưu vui vẻ cười nói: "Quận chúa, nếu cô thích bộ dáng hiện tại của ta, ta sau này sẽ vẫn giữ nguyên như thế này."
Vân Phương liếc Tiểu Ngưu một cái, nói: "Vừa khen ngươi hai câu, ngươi đã lộ ra cái đuôi hồ ly rồi, mồm mép vẫn cứ trơn bóng. Còn nữa, sau này không cho phép ngươi gọi ta là Quận chúa, cứ gọi tên ta là được rồi."
Tiểu Ngưu đáp ứng nói: "Được, không gọi Quận chúa, vậy ta gọi cô là Vân Phương." Sau đó còn lẩm bẩm Vân Phương, Vân Phương vài lần cho nhớ, cảm giác không quen miệng cho lắm.
Cách xưng hô này Vân Phương nghe được thì vô cùng vừa ý. Nàng nhìn quang cảnh ngoài phố, nói: "Tiểu Ngưu, ta có một chút chuyện trong lòng muốn nói cùng ngươi. Chúng ta có lẽ nên rời khỏi chỗ này. Ngươi theo ta tới khác sạn đằng kia, ta đã đặt phòng trong đó rồi."
Tiểu Ngưu đồng ý, nói: "Đi, có cái gì mà không được. Ta thích nhất là nghe cô nói chuyện." Nói rồi bước ra phía ngoài, ánh mắt lại liếc nhìn về thùng nước một cái.
Vân Phương cười nói: "Tiểu Ngưu, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi làm mất thùng nước. Để ta bảo tiểu nhị giúp ngươi xem chừng, nếu như có mất, ta sẽ đền cho ngươi cái mới, hơn nữa, còn giúp ngươi cõng lên trên núi."
Tiểu Ngưu ha ha cười nói: "Cô có thể cõng giúp ta? Vừa nói xong, Tiểu Ngưu lập tức ý thức được Quận chúa cũng là người luyện công, đương nhiên những thử thách huấn luyện như thế này nàng đã trải qua.
Quả nhiên Vân Phương nói: "Thế nào, ngươi xem thường ta sao? Nói cho ngươi biết, ta lúc bắt đầu luyện cái này, chính là một trong những đệ tử xuất sắc nhất, nếu ngươi không tin, lúc nào đó sẽ cho ngươi kiến thức một chút." Nói rồi trên mặt còn lộ ra vẻ kiêu hãnh.
Tiểu Ngưu vội vàng nói: "Ta tin, ta tin, ta có cái gì mà không tin. Vân Phương cô chính là không có nói dối."
Vân Phương ừm một tiếng nói: "Xem như ngươi còn có mắt nhìn người. Bây giờ chúng ta đi thôi." Vân Phương dẫn Tiểu Ngưu vào khách sạn, sau đó lên phòng nàng ở trên lầu hai.
Tiểu Ngưu vừa bước vào, lập tức hiểu thế nào là phòng thượng hạng, nói về hoa lệ, chỉ sợ cả tiểu trấn này cũng không nơi nào sánh được. Hắn trong lòng thầm than thở, không hổ là quận chúa, ngay cả ở trọ cũng xa hoa hơn người.
Vân Phương tựa như hiểu được tâm sự của hắn, mỉm cười giải thích: "Lão bản khách sạn này trước kia cũng từng là bộ hạ của cha ta, ta tới tiểu trấn này thì bị hắn phát hiện, nói chết nói sống mời ta đến ở tại chỗ này, ta muốn cự tuyệt cũng không được."
Tiểu Ngưu nhìn chung quanh đánh giá một lượt, ngoài miệng nói: "Đây là việc tốt nha, Tiểu Ngưu ta nếu muốn ở phòng tốt như vậy sợ rằng cũng không được."
Vân Phương cười nói: "Nếu ngươi thích, ta sẽ nói với lão bản một tiếng, cho ngươi ở hẳn một năm, ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Ngưu vội vàng khoát tay, nói: "Miễn đi, miễn đi, ta bây giờ cũng không có thời gian, còn phải lo luyện công nữa. Được rồi, cô gần đây có tốt hay không?"
Tiểu Ngưu hướng ánh mắt về Vân Phương, tự mình ngồi xuống một cái ghế tựa. Đây là một chiếc ghế tiêu dao, trước sau có thể lắc lư, vô cùng thoải mái. Vân Phương lại ngồi lên giường, nghe được Tiểu Ngưu hỏi, nàng khẽ chau mày một cái, hai tay vân vê y phục, khóe miệng giật giật, cảm khái vạn phần, nói: "A, một lời khó nói hết. Ta kêu ngươi tới, chính là để nói chuyện trong lòng, chuyện này vẫn làm ta băn khoăn mãi."
Tiểu Ngưu ngồi trên ghế tiêu dao, vốn còn tinh nghịch lắc lư lên xuống, tựa như một đứa trẻ hư con nhà địa chủ. Vừa nghe khẩu khí của Vân Phương, lập tức ngừng lại, hai chân đang vắt chéo giơ lên cũng hạ xuống ngay ngắn, cả người đều tỏ ra nghiêm chỉnh.
Tiểu Ngưu thấy mỹ nữ ưu sầu, thực muốn tiến lên mà vỗ về an ủi một phen. Nhưng hắn biết, mỹ nữ này tuyệt đối không giống với Nguyệt Lâm hay Điềm Nữu các nàng, có thể tùy ý mà ôm hôn vuốt ve, muốn làm gì thì làm, mình trước mặt nàng còn chưa đủ tư cách ấy.
Tiểu Ngưu mở lời khuyên bảo: "Không nên u sầu, cô cứ nói ra, để ta nghe một chút. Ta bản lãnh khác không có, nhưng cũng có thể đưa ra một vài ý kiến."
Vân Phương thở dài một hơi, tựa như có cả trái núi đè ở trong lòng. Nàng nói: "Ta trong đầu lúc này rối loạn, không biết là nên nói từ đâu cho tốt."
Tiểu Ngưu nói: "Không cần gấp, cô cứ từ từ từng việc từng việc nói ra, chi bằng để ta hỏi cô trả lời nhé!"
Vân Phương gật đầu: "Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn."
Tiểu Ngưu chớp chớp mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt Vân Phương. Đây tuyệt đối là khuôn mặt có thể khiến cho người ta tâm tình vui thích. Tiểu Ngưu mỗi lần nhìn tới, đều là âm thầm than thở, tiếc cho mình tại sao lại không được cô nương này thương yêu.
Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Vân Phương, nói cho ta biết, cô tại sao lại cùng Nhất Huyền Tử lên Lao sơn? Ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được." Chuyện này hắn không có hỏi rõ sư nương, trong lòng vẫn còn nghi hoặc.
Vân Phương đáp: "Sư thúc ta tìm ngươi, chủ yếu là về chuyện ma đao. Bất quá lần này không phải là ý của sư phụ ta, mà chính là ý của sư thúc. Ta đi theo, chỉ là để cho khuây khỏa, hơn nữa cũng muốn tìm ngươi nói chuyện. Chỉ là lên trên núi, sư thúc nói muốn gặp ngươi, kết quả lại bị sư nương ngươi cự tuyệt. Sư thúc rất không vui rời đi, còn ta tâm tình không tốt, mới lưu lại ở trong khách sạn này, muốn tìm cơ hội để gặp mặt ngươi. Không thấy được ngươi, ta mới tìm tới. Thật may, rốt cục hôm nay cũng gặp được ngươi, ta đỡ phải lên núi lần nữa." Nói rồi ngước mắt lên nhìn Tiểu Ngưu. Ánh mắt rất sáng, rất ấm áp, khiến cho Tiểu Ngưu cảm giác như là đang ngồi trong một căn phòng tràn ngập ánh mặt trời. Hắn thầm nghĩ, nếu quận chúa dùng ánh mắt đó nhìn người yêu, vậy thì thật là đẹp biết mấy.
Tiểu Ngưu nghe được thì cảm động, nói: "Vân Phương, cám ơn cô đã xem trọng ta như thế. Chúng ta ở cùng nhau một khoảng thời gian ngắn, không ngờ ta ở trong lòng cô lại có vị trí quan trọng như vậy." Hắn lại nghĩ, nàng có tâm sự lại không tìm người khác, chỉ tìm mình, có thể thấy được nàng cũng rất quan tâm tới mình.
Vân Phương giải thích: "Ngươi đương nhiên trọng yếu, ngươi là bằng hữu tốt của ta, ta lại có rất ít bằng hữu, nếu là nam nhân, cũng chỉ có một mình ngươi."
Tiểu Ngưu nghe được thì vui mừng vô cùng, nói: "Có tâm sự gì, cô cứ nói ra. Lần này lên núi, không phải là muốn tìm Mạnh Tử Hùng báo thù chứ?"
Vân Phương đáp: "Ta bây giờ có chuyện quan trọng muốn làm, trong nhất thời còn lo không xong."
Tiểu Ngưu thầm nghĩ, mình còn tưởng rằng nàng muốn giết Mạnh Tử Hùng, nên mới nhờ mình giúp đỡ, thì ra là không phải. Nếu không phải là chuyện đó, vậy là chuyện gì? Chẳng lẽ nàng muốn cùng Nguyệt Ảnh trao đổi một chút, nên mới nhờ mình làm người trung gian?
Vân Phương không đợi hắn hỏi lại, đã nói: "Tiểu Ngưu, ta ngày đó gặp y, đã có kết quả rồi."
Tiểu Ngưu đương nhiên là hiểu nàng ám chỉ cái gì, lập tức nói: "Đây là chuyện tốt nha, cô đã gặp qua hắn?"
Vân Phương cười khổ nói: "Ta tìm đến nhà y, còn tưởng là y ở đó, ai dè đã đi rồi."
Tiểu Ngưu nói: "Nói như vậy hắn cũng đã trở về?"
Vân Phương ừm một tiếng nói: "Ta gặp được cha mẹ y, bọn họ nói, y vừa mới đi được vài ngày. Y sớm biết ta sẽ tìm tới nên viết sẵn một phong thư, lại dặn cha mẹ y, nói rằng ta có tìm tới thì đem phong thư này giao cho ta."
Tiểu Ngưu hừ một tiếng nói: "Thì ra là hắn trốn tránh không muốn gặp cô, thực là không ra gì, như thế đâu phải là nam nhân." Tiếp theo lại hỏi: "Trong thư hắn nói cái gì?"
Vân Phương khóe mắt đỏ hoe, nói: "Ta cho ngươi xem là biết."
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Đó là vật riêng tư của cô, ta có lẽ không xem là hơn."
Vân Phương thương cảm nhìn Tiểu Ngưu, nói: "Ta không coi ngươi là người ngoài, ngươi cứ xem là được. Bây giờ bảo ta nói, ta cũng không biết nói thế nào." Nàng càng nói thanh âm nàng nhỏ, gần như nghẹn ngào, Tiểu Ngưu nghe được thì trong lòng chua xót, thực muốn đem nào ôm vào trong lòng mà an ủi.
Vân Phương từ trong người lấy ra một phong thư đưa tới. Tiểu Ngưu lúc này cũng không có khách khí, đưa tay tiếp lấy, cẩn thận mở ra đọc qua một lần, trong lòng đã hiểu rõ. Sau đó cảm khái nghĩ, cái tên gia hỏa kia viết chữ ngay ngắn thật là đẹp mắt, bất quá lời lẽ lại không đẹp chút nào.
Trong thư đại ý nói, hắn cùng Vân Phương quận chúa duyên phận đã hết, không cần phải miễn cưỡng nữa. Hắn không muốn gặp lại nàng, hắn muốn đến tự viện xuất gia, hắn quyết định bỏ đi hết thảy nhân sinh, đem nửa đời người còn lại hiến cho phật chủ. Đồng thời hắn cũng hi vọng Vân Phương quận chúa có thể nhanh chóng quên hắn, với điều kiện của nàng, sẽ không khó để tìm được nam nhân tốt hơn.
Tiểu Ngưu trong lòng thầm nghĩ, thực không ra cái gì, người ta đối với ngươi một dạ thâm tình, ngươi lại như thế bỏ đi. Làm hòa thượng thì làm hòa thượng, có gì ghê gớm đâu.
Đem thư trả lại cho quận chúa, Tiểu Ngưu liền nói: "Nếu hắn đã nói muốn cắt đứt, ta nghĩ cô cũng không cần phải miễn cưỡng nữa."
Vân Phương đem thư gấp lại cẩn thận, sau đó cất vào trong người, tựa như là cất bảo bối, Tiểu Ngưu nhìn thấy thì vô cùng đố kị. Hắn thầm nghĩ, nữ tử lại si mê kẻ phụ tâm như thế, nếu có nữ nhân nào đối với mình giống như nàng, cho dù người đó có xấu xí, mình nhất định cũng sẽ cưới về.
Vân Phương cắn môi, nói: "Ta có chút không tin thư này là do y viết."
Tiểu Ngưu hỏi: "Cô hoài nghi đây là thư giả tạo?"
Vân Phương nói: "Nhìn chữ viết này thì đúng là không sai."
Tiểu Ngưu lại hỏi: "Vậy cô hoài nghi thư này là do hắn bị ép bức mới bất đắc dĩ viết ra? Cô cho rằng có người ép buộc hắn, đúng không?"
Vân Phương cắn răng nói: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ta không tin rằng y lại có thể viết ra một bức thư tuyệt tình như thế để lại cho ta. Ta muốn tự mình gặp y, để xem y nói thế nào!"
Tiểu Ngưu a một tiếng, đồng tình nói: "Vậy nên đi gặp hắn."
Vân Phương thở dài một tiếng, nói: "Ta lại sợ y ở trước mặt ta mà cự tuyệt."
Tiểu Ngưu nói: "Thế thực là mâu thuẫn nha"
Vân Phương nói: "Thì đúng vậy, cũng bởi vì mâu thuẫn, cho nên ta mới tới tìm ngươi giúp đỡ. Nếu không, ta đâu có vội kiếm ngươi như vậy."
Tiểu Ngưu nhìn bộ dáng si tình cùng thương tâm của Vân Phương quận chúa, thực không biết nói lời gì để mà khuyên giải nàng.
Tiểu Ngưu lại a một tiếng, hỏi: "Cô tìm ta, có phải là muốn ta cho chủ ý, đúng không?"
Vân Phương gật đầu, nói: "Đúng thế, ta thực sự không dám quyết định. Việc này là đại sự quan hệ đến chung thân hạnh phúc của ta, ta rất khẩn trương, chỉ sợ mình chọn lầm đường, sẽ khiến cho cả đời tiếc nuối."
Tiểu Ngưu mỉm cười, nói: "Đại sự như vậy, ta cũng không dám thay cô làm chủ, vạn nhất chỉ vì một câu nói của ta, sẽ làm hại cô, khi đó chỉ sợ cả đời cô cũng không an lòng,"
Vân Phương nhìn thẳng Tiểu Ngưu, nói: "Ta tin tưởng ngươi, chắc chắn rằng chủ kiến của ngươi sẽ tốt hơn của ta."
Tiểu Ngưu nói: "Cám ơn cô đã tín nhiệm, vậy ta cũng không khiêm nhường nữa, nhưng ý kiến của ta cô chỉ có thể lấy làm tham khảo. Cô nói đi, muốn ta làm thế nào?"
Vân Phương trầm ngâm một lát, nói: "Tiểu Ngưu, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ta rốt cuộc có nên đi tìm y hay không?"
Tiểu Ngưu hỏi: "Chỉ thế thôi sao?"
Vân Phương đáp: "Đúng vậy, ta chỉ cần một câu nói. Ngươi nói đi, ta sẽ đi; ngươi nói không đi, ta cũng sẽ không đi."
Tiểu Ngưu nghe xong, vô cùng vui mừng nói: "Cô quá đề cao ta rồi." Trong lòng lại nghĩ, hắc, cô nếu như việc gì cũng nghe theo ta, ta nhất định sẽ nói cho cô, quận chúa, cô không cầm phải kiếm nam nhân khác, ta chính là lựa chọn tốt nhất, cô dứt khoát phải gả cho ta mới được, ta chính là nam nhân có thể cho cô hạnh phúc.
Nghĩ thì như vậy, nhưng hiện tại Tiểu Ngưu đối với Vân Phương quận chúa vẫn còn khá tôn trọng. Bởi vậy hắn nghĩ một lát rồi mới nói: "Nếu như bảo cô lập tức từ bỏ tâm ý đối với hắn, từ nay về sau không gặp lại hắn nữa, cô nhất định sẽ không cam lòng, ta nói có đúng không?"
Vân Phương cúi đầu không nói, một lát sau mới khẽ gật đầu.
Tiểu Ngưu lại tiếp: "Vậy có lẽ cô cứ đi một chuyến xem sao, nếu hắn lại cự tuyệt lần nữa, cô cũng không cần nghĩ nhiều, không cần thương tâm, không cần tiếc nuối. Người ta nếu như chẳng còn thiết nghe cô nói, vậy thì còn cưỡng cầu để làm chi?"
Vâm Phương khép chặt hai mắt, sau đó lại mở ra, trên mặt đã hiện lên vẻ kiên quyết. Nàng đứng lên, đẩy cửa sổ ra, nhìn bầu trời tươi đẹp bên ngoài nói: "Được rồi, ta sẽ đi gặp y một lần nữa. Cũng coi như là duyên phận sau cùng của ta và y. Nếu y còn giống như một khúc gỗ, không có tình cảm, ta cũng không còn gì để nói."
Nghe xong lời này, Tiểu Ngưu đột nhiên có một loại cảm giác hối hận. Hắn nhìn thân hình yểu điệu xinh đẹp của Vân Phương, dưới lớp y phục còn ẩn giấu mị hoặc khôn cùng, khiến cho người ta không thể không ảo tưởng. Hắn thầm nghĩ, ai, mình tại sao lại độ lượng và tốt bụng như thế, người ta bảo mình cho chủ ý, là đã hoàn toàn tin cậy mình rồi, tại sao mình lại không ích ỷ một chút, trực tiếp nói rõ với nàng, bảo nàng không nên đi. Lại dùng lời lẽ làm cho nàng bỏ đi ý niệm trong đầu đối với tên gia hỏa kia, sau đó mới chậm rãi mưu đồ, từ từ đem nàng ôm vào trong lòng, lúc đó sẽ hưởng thêm một tầng diễm phúc, trên cuốn sổ liệp diễm lại ghi thêm một nét bút rực rỡ tươi đẹp. Như thế có phải là tốt không, ài, mình thật là ngốc.
Tiểu Ngưu thấy mình suy nghĩ ngơ ngẩn cũng đã lâu, liền đứng dậy nói: "Vân Phương, chủ ý của ta đã nói ra, cũng đến lúc phải đi rồi, phỏng chừng Đại sư huynh còn đang đợi ta."
Vân Phương a một tiếng, xoay người lại nhìn Tiểu Ngưu, mỉm cười nói: "Được rồi, Tiểu Ngưu, rảnh rỗi chúng ta sẽ gặp lại. Cám ơn ngươi đã cho chủ ý, ta sẽ nghe lời ngươi quay lại tìm y, tranh thủ hi vọng cuối cùng."
Tiểu Ngưu cũng khích lệ: "Nếu hắn đối với cô còn có một chút tình cảm, hắn sẽ hồi tâm chuyển ý. Nếu hắn trong lòng đã chết, nhất quyết muốn xuất gia, cô cũng không cần cưỡng cầu."
Vân Phương cắn răng, nói: "Nhất định là như vậy."
Tiểu Ngưu chăm chú nhìn khuôn mặt Vân Phương, nói: "Vân Phương, ta thực sự thích nhìn cô cười, khi cô cười, giống như một đóa hoa mẫu đơn trân quý vậy."
Vân Phương cười cười, nói: "Đừng có tâng bốc ta như thế, càng không được mơ tưởng về ta, nếu để ta biết ngươi đối với ta có ý không tốt, ta sẽ trở mặt với ngươi."
Tiểu Ngưu hỏi: "Cái gì gọi là có ý không tốt?"
Vân Phương hừ một tiếng, nói: "Ngươi tự mình biết."
Tiểu Ngưu hắc hắc cười nói: "Nếu nói ta thầm mến cô, muốn cưới cô làm lão bà, như thế không tính là có ý không tốt chứ?"
Vân Phương lắc đầu, nói: "Ngươi tốt nhất không nên như thế, ta cảm thấy ngươi làm bằng hữu của ta là thích hợp nhất, chúng ta ở cạnh nhau không có một chút áp lực. Nếu như là tình nhân, chỉ sợ sau này lại cãi vã ầm ĩ, ngay cả bằng hữu cũng không làm nổi."
Tiểu Ngưu nói: "Bằng hữu với tình nhân, ta thà rằng chọn đóng vai tình nhân."
Vân Phương nhìn Tiểu Ngưu, sâu kín hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
Tiểu Ngưu ra vẻ hiểu biết: "Bằng hữu cảm tình tựa như nước, tình nhân cảm giác giống như rượu, cô có hiểu không?"
Vân Phương cúi đầu suy nghĩ. Tiểu Ngưu lại nói: "Ta đi, chúng ta ngày sau gặp lại." Được ở cùng một chỗ với vị quận chúa đa tình và hiểu biết như vậy, Tiểu Ngưu thấy rất vui vẻ, nhưng bản thân lấy việc học nghệ là chính, không thể không làm chính sự. Hơn nữa, người ta cũng không phải tình nhân của mình, cứ quấn lấy người ta như thế, người ta sẽ sinh ra chán ghét, vì vậy rời đi có lẽ là tốt hơn.
Tiểu Ngưu ra khỏi khách điếm, vác thùng nước lên vai, đang định cất bước thì Vân Phương đã từ sau đi tới, nói: "Tiểu Ngưu, ta tiễn ngươi đến chân núi."
Tiểu Ngưu quay đầu lại cười, nói: "Cô yên tâm, ta có thể vác đi được mà." Trong lòng lại vô cùng cao hứng, nhìn quận chúa đối tốt với mình thế, nếu không phải nàng đã nói rõ, còn tưởng là nàng thực sự thích mình.
Vân Phương cười, giải thích: "Tiểu Ngưu, là thế này, ta tiễn ngươi tới chân núi, là để bảo vệ ngươi."
Tiểu Ngưu sửng sốt hỏi: "Chẳng lẽ có người muốn giết ta sao?"
Vân Phương nói: "Theo ta được biết, là có người đối với ngươi có ý bất lợi."
Là bằng hữu, ta nên bảo vệ ngươi mới đúng."
Tiểu Ngưu nghe xong ừm một tiếng, hỏi: "Là ai vậy?" Nói rồi liền cất bước đi lên phía trước. Vân Phương cũng bước lên theo, hai người sánh vai mà đi. Vẻ đẹp cùng hương thơm tỏa ra từ người nàng, khiến cho Tiểu Ngưu không muốn loạn tưởng cũng không được.
Vân Phương hí mắt cười, nói: "Không được, có một số chuyện không nên nói là hơn."
Tiểu Ngưu thấy người ta không muốn nói, cũng không hỏi tới nữa. Tiếp theo lại nói: "Cô định lúc nào thì đi kiếm hắn?"
Vân Phương vừa nghe, trong lòng không khỏi thương cảm, nói: "Thái Sơn phái chúng ta rất nhanh sẽ tới Thiếu Lâm tự, ta tiện thể kiếm y một lần cũng được."
Tiểu Ngưu hỏi: "Các người tới Thiếu Lâm tự làm gì? Không phải là để du ngoạn chứ?"
Vân Phương đáp: "Đương nhiên không phải, ta nói cho ngươi biết cũng được, dù sao việc này cũng không phải là bí mật, mọi người đều đã biết. Bởi vì Hắc Hùng quái sắp bị đem ra xét xử công khai, cho nên chúng ta phải đến để tham dự công thẩm đại hội."
Tiểu Ngưu nghe xong cũng không lấy làm kỳ quái, nói: "Nói như vậy Hắc Hùng quái sẽ xong đời?"
Vân Phương quay đầu nhìn Tiểu Ngưu, nói: "Có lẽ thế."
Tiểu Ngưu lại hỏi: "Vậy thì bí mật của ma đao đã tra được ra?"
Vân Phương lắc đầu: "Cái này cũng không rõ, ta nghe người ta nói bí mật ma đao không chỉ có Hắc Hùng quái biết, mà ngay cả ngươi cũng biết. Ngươi nói cho ta, có phải thật như thế không?"
Tiểu Ngưu chỉ biết cười cười, với vấn đề này, hắn biết không thể nào qua loa được. Tiểu Ngưu chớp chớp mắt, tỏ ra tinh quái nói: "Cô là người thông minh, vậy cô cho rằng thế nào?"
Vân Phương suy nghĩ một chút, nói: "Ta cho là ngươi cũng không biết."
Tiểu Ngưu chỉnh lại thùng nước trên vai, sau đó nói: "Cô có dám khẳng định như vậy không?"
Vân Phương trả lời: "Đương nhiên rồi. Ta nghĩ, nếu ngươi thực sự biết được ma đao cất giấu ở nơi nào, ngươi còn gia nhập Lao Sơn phái làm gì? Cũng đâu cần ở Lao Sơn phái mà học nghệ. Mọi người đều biết, ai có được ma đao thì có thể xưng hùng thiên hạ, nếu ngươi biết ma đao giấu ở đâu, ngươi đã sớm lấy nó mà hoành hành rồi, chứ đâu còn ở đây mà cõng thùng nước lên núi, ta nói có đúng không?"
Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Cô nói rất đúng." Hắn trong lòng cũng phải thừa nhận Vân Phương phân tích không sai. Nếu quả thật có được ma đao, mình cần gì phải lên Lao Sơn. Chỉ là hiện tại nàng cũng không có biết, lúc trước Hắc Hùng quái có giao cho mình một tấm bản đồ có quan hệ với ma đao. Nếu nó chính là tàng bảo đồ chỉ nơi cất giấu ma đao, thì địa phương đó nằm ở đâu? Vấn đề này Tiểu Ngưu cũng đã suy nghĩ hơn trăm nghìn lần, mỗi lần cũng rất lâu, chỉ là rốt cục vẫn không hiểu được."
Có Vân Phương bên cạnh đi cùng, Tiểu Ngưu cảm giác trên người tràn ngập sức lực, thùng nước cõng ở sau lưng cũng không thấy nặng giống như vừa nãy. Lẽ nào chính là mỹ nữ đã có ảnh hưởng tới mình?
Vân Phương hỏi: "Đến lúc đó Lao Sơn phái các ngươi cũng sẽ tới, không biết có phần của ngươi hay không? Có lẽ là không, ngươi vừa mới nhập phái mà."
Tiểu Ngưu chớp chớp mắt, hỏi: "Cô khi đó có phải rất muốn gặp ta? Nếu đúng như vậy, ta nhất định sẽ cố gắng để có thể tham gia công thẩm đại hội."
Vân Phương cười hì hì, nói: "Ngươi bớt đùa giỡn một chút, ta mới có thể thoải mái. Ta muốn nói điều ta nghĩ, lại sợ ngươi cho rằng ta có ý với ngươi."
Tiểu Ngưu ha ha cười lớn, cười đến mức suýt trượt chân té ngã. May mà Vân Phương tay nhanh mắt nhanh, còn kịp đưa tay đỡ hắn. Vân Phương giúp hắn đứng vững, sẵng giọng nói: "Hắc, xem ngươi tốt chưa kìa, nếu ta nói với ngươi, có một đám mỹ nữ muốn làm lão bà của ngươi, chờ ngươi đi động phòng, ngươi bỗng chốc chết đi xem ra còn không có vui vẻ nha."
Tiểu Ngưu nghe xong tâm chợt động, quay sang nhìn Vân Phương, Vân Phương cũng nhìn lại hắn. Tiểu Ngưu phát hiện khuôn mặt nàng đều đã đỏ hồng. Vân Phương cười cười, ánh mắt lại hướng về phía trước.
Tiểu Ngưu nghĩ, tại sao nàng lại đỏ mặt? Chẳng lẽ là thích mình rồi. Chắc là không phải. A, vậy nhất định là vì hai chữ "Động phòng" khiến cho nàng thẹn thùng. Giờ chỉ có hai người, còn cần gì phải ý tứ, cứ nói trắng ra là chuyện phòng the đi. Vân Phương là thiếu nữ chưa chồng, nhắc đến những từ mẫn cảm này, tự nhiên mặt sẽ đỏ lên. Nếu có một ngày mình đem nàng ôm trong ngực, nói cho nàng nghe mấy từ "Kiền, thao, sáp", không biết nàng có càng thẹn thùng không? Khi nàng đỏ mặt, thực là xinh đẹp, giống như là hoa hải đường mới nở. Lại nghĩ, nếu có một ngày mình đem nàng lột sạch ra, thân hình bên trong nhất định là trắng như tuyết, hơn nữa các vị trí mê người chắc chắn là rất to, rất đẹp. Nghĩ đến mình được nằm trên người nàng, muốn làm gì thì làm, gia hỏa Tiểu Ngưu lại có chút cương cứng. Hắn đành phải đi chậm lại, dùng ngoạn ý để đè nén lại một chút.
Vân Phương thấy hắn tụt lại phía sau, liền quay đầu lại hỏi: "Sao lại chậm thế? Ngươi mệt sao?"
Tiểu Ngưu đáp: "Không có việc gì, không có việc gì, ta còn rất có khí lực."
May mà Vân Phương đối với nam nhân không hiểu rõ, nếu nàng biết trong lòng Tiểu Ngưu đang nghĩ cái gì, chỉ sợ đã sớm đem hắn mà đập cho tơi bời. Là một quận chúa, hơn nữa lại là một cô nương rất có tự tôn, nàng không cho phép bất cứ nam nhân nào trong lòng xúc phạm mình như thế.
Khi đến gần chân núi, Vân Phương liền hướng Tiểu Ngưu cáo biệt. Qua một
Hồi trò truyện, Tiểu Ngưu cảm giác quan hệ hai người đã gần thêm một tầng, tự nhiên cũng sinh ra một loại cảm tình lưu luyến.
Tiểu Ngưu nhìn nàng nói: "Ta hi vọng sẽ được tham gia công thẩm đại hội, khi đó còn có thể được gặp cô."
Vân Phương gật đầu, rất thân thiết cười nói: "Ta cũng hi vọng như thế, nếu ngươi cùng ta đi, ta sẽ để ngươi gặp y, ngươi còn có thể khuyên y giúp ta."
Tiểu Ngưu cười ranh mãnh nói: "Chỉ sợ lúc đó ta một câu cũng không nói được."
Vân Phương nói: "Con người y cũng rất hòa nhã, ngươi một chút cũng không cần sợ."
Tiểu Ngưu ha ha cười nói: "Ta là sợ sau khi thấy hắn, hắn cao lớn tuấn tú hơn ta, ta sẽ rất tự ti, vì thế mới không nói được."
Vân Phương nghe xong thì vui vẻ cười rộ lên, nói: "Ngươi nói thực buồn cười, y đâu có xuất sắc như vậy, ta xem bề ngoài, hắn so với ngươi cũng hơn không nhiều lắm."
Tiểu Ngưu ai một tiếng, nói: "Hơn một chút cũng là hơn rồi."
Vân Phương nói: "Tính cách của y nếu giống ngươi thì tốt, như thế ta cũng rất vừa lòng."
Tiểu Ngưu hắc hắc cười nói: "Cô đừng khen ta như vậy, cô cứ như thế, ta lại tưởng là cô có ý với ta."
Vân Phương cười khanh khách vài tiếng, bước đi mấy bước, quay đầu lại nói: "Thế chẳng đẹp lòng ngươi sao. Ta vì nhiều thương tâm nên mới bất đắc dĩ tìm ngươi." Nói rồi hướng về Tiểu Ngưu rất hữu hảo vẫy vẫy tay.
Tiểu Ngưu cũng vẫy tay đáp lại, nói: "Chúc cô kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công, muốn gì được đó. Ta ở trong lòng sẽ thầm cầu nguyện cho cô."
Vân Phương hé miệng cười, nói: "Ngươi cũng thế, học được nhiều công phu bản lãnh, chờ ngươi luyện được tốt rồi, sẽ có rất nhiều mỹ nữ yêu thương ngươi."
Tiểu Ngưu trêu chọc: "Trong số mỹ nữ đó có cả cô sao?"
Vân Phương trừng mắt với Tiểu Ngưu một cái, sau đó mới nhẹ nhàng bước đi. Tiểu Ngưu trông theo bóng lưng càng lúc càng nhỏ của nàng, trong lòng một trận ngây ngốc. Hắn thầm nghĩ, tiểu tử kia thật là diễm phúc, lại có mỹ nữ cao quý xinh đẹp như vậy si tình với hắn, hắn là tên hỗn đản may mắn nhất trên đời.
Một lúc sau, hắn mới lấy lại tinh thần, hướng lên núi bước đi.
Nói ra cũng thật kỳ quái, khi quận chúa ở bên cạnh, Tiểu Ngưu không hề cảm thấy thùng nước nặng chút nào, nàng vừa mới đi khỏi, lập tức cảm giác như vác cả quả núi trên vai, thực như muốn ép hắn biến thành người gù. Tiểu Ngưu nghĩ thầm, biết sớm như vậy, chẳng bằng để nàng tiễn lên tận trên núi, như thế có phải là đỡ khổ hơn không.
Tiểu Ngưu nhớ lại từng nụ cười, từng cử động của nàng, cảm giác vô cùng hoàn mỹ. Hắn biết quận chúa còn có bản lãnh cao cường, tâm tính lại rất tốt. Đáng tiếc, nàng lại không phải của mình, nếu như là của mình, làm sao có thể cam lòng để cho nàng rơi lệ đau khổ như thế.
Miên man suy nghĩ, đi tới giữa sườn núi, lại gặp phải Tần Viễn. Tần Viễn chính là đang chăm chăm nhìn nhìn về sơn đạo, vừa thấy Tiểu Ngưu đi lên, đầu tiên là trừng mắt một cái, sau đó mới nói: "Uy, Ngụy Tiểu Ngưu, ta còn tưởng rằng hôm nay ngươi không trở về, sao lại muộn như vậy?"
Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Nhị sư huynh, ta trên người không có tiền, nếu không đã ở lại dưới núi ăn ngon ngủ yên rồi."
Tần Viễn phì một tiếng nói: "Bớt ba hoa đi, ta chính là nhị sư huynh của ngươi, sau này nói chuyện cùng ta phải biết phân lớn nhỏ."
Tiểu Ngưu nghiêm chỉnh nói: "Đúng vậy, nhị sư huynh, sau này ta nhất định đối với huynh giống như là một vị tiền bối vậy." Tiếp theo lại cười nói: "Nhị sư huynh, ngươi không ở trên núi hưởng phúc, lại ra đây đứng làm gì? Không phải ở đây thoáng mát, nên đến để hóng gió chứ?"
Nghe Tiểu Ngưu nói như vậy, Tần Viễn tựa như nhớ tới chuyện gì, hắn vỗ vỗ đầu nói: "Ta thiếu chút nữa đã quên mất đến làm gì, nếu ngươi không nhắc, ta thực sự nghĩ không ra."
Tiểu Ngưu nghiêng đầu hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
Tần Viễn hừ một tiếng nói: "Ta là tới đón ngươi."
Tiểu Ngưu nghe thấy thì kinh ngạc, nói: "Nhị sư huynh, ngươi thật tốt với ta, ta thực cảm động đến rớt nước mắt."
Tần Viễn phì một tiếng nói: "Tiểu tử, ít nói khoác đi, nếu không phải Đại sư huynh bảo ta ở chỗ này chờ ngươi, ta cũng chẳng thừa hơi mà làm."
Tiểu Ngưu vừa nghe, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Đại sư huynh sợ ta không vác được thùng nước lên núi sao?"
Tần Viễn nói: "Không phải, hắn là sợ ngươi giữa đường gặp chuyện không may, nên mới bảo ta xuống núi đón ngươi. Ta nghĩ ngươi mặc dù bản lãnh không cao cho lắm, nhưng mà đầu óc cũng nhanh nhạy, vận khí cũng tốt, không cần phải xuống tận núi đón, thế nên ta mới ở chỗ này chờ ngươi lên đây. Chỉ là chờ lâu như vậy cũng không thấy động tĩnh gì, ta còn tưởng rằng ngươi không về được, thì ra ngươi vẫn quay về."
Tiểu Ngưu cũng không tức giận, nói: "Nhị sư huynh, ngươi không biết thôi, con người của ta vận khí cực kỳ tốt, trước kia ta bị rơi vào miệng sói, kết quả vẫn không chết. Có lần còn bị một con mãng xà cuốn chặt lấy người, ta cũng không việc gì. Lần khác lại cùng một con cọp ở chung cả đêm, con cọp đó cũng không có ăn thịt ta."
Tần Viễn hừ nói: "Tiểu tử ngươi chỉ nói hươu nói vượn, làm sao mà có thể như thê? Ngươi cùng những con súc sinh đó là thân thích sao?"
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Cùng chúng nó thì không phải, cùng ngươi thì có thể."
Tần Viễn cả giận nói: "Không phải thân uy, những con súc sinh đó tại sao lại không làm thương ngươi?"
Tiểu Ngưu cười, hạ thùng nước xuống, hít sau mấy hơi, sau đó mới nói: "Ta rơi vào miệng sói, ta lại không chết, là bởi vì con sói không ác; ta bị mãng xà cuốn lấy mà lại không sao, là bởi vì mãng xà không độc, lại còn không có răng. Ta cùng con cọp ở chung một chỗ cả đêm không việc gì, là bởi vì đó chỉ là bức tranh cọp."
Mấy lời này quả thực làm cho Tần Viễn nổi điên, trong miệng thầm mắng tiểu tử thúi, dám giỡn mặt đại gia, xem ta giáo huấn ngươi. Thân thể nhoáng lên, hướng về Tiểu Ngưu xông tới.
Tiểu Ngưu đương nhiên không ngốc, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng chạy thẳng lên núi. Tần Viễn vừa thấy hắn chạy trốn, lại càng nổi giận, một tay giơ lên, một cỗ hỏa khí hướng thẳng Tiểu Ngưu bắn tới.
Tiểu Ngưu hét to một tiếng, lại không kịp tránh, bị đánh trúng vào đầu, "Bịch" một cái ngã lăn ra không đứng dậy nổi. Tần Viễn lao tới, trông thấy Tiểu Ngưu nằm bò trên đất, một đám tóc sau gáy đã bị đốt rụi, còn không có nhúc nhích.
Tần Viễn lại càng hoảng sợ, cũng rất hối hận. Hắn tiến lên lật người Tiểu Ngưu lại, vừa nghe tim, vừa thử hô hấp, loay hoay cả nửa ngày mà Tiểu Ngưu vẫn không có động đậy.
Tần Viễn thất vọng, lại càng sợ hãi, lẩm bẩm: "Tiểu tử thúi, ta chỉ là muốn giáo huấn ngươi một chút, ai dè ngươi lại lăn ra như thế này, làm sao mà có một chút lửa cũng không chịu nổi. Bây giờ ta phải ăn nói làm sao với sư nương?" Hắn vừa nói, lại lắc lắc đầu Tiểu Ngưu, chỉ là vẫn không có phản ứng.
Tần Viễn khóe mắt đỏ hoe, nói: "Tiểu tử thúi, ta không cố ý như vậy, ta nên làm cái gì bây giờ?" Hắn lại nghe nhịp tim, thử hô hấp, nhưng đều đã ngừng.
Tần Viễn trước cái chết này cũng không nói ra được, hắn đi vòng vòng tại chỗ hồi lâu, trăm suy ngàn tính, cố gắng tìm biện pháp, cuối cùng đành thở dài nói: "Theo môn quy, ngộ sát đồng môn cũng phải đền mạng, được rồi, ta đã giết ngươi, vậy cứ trở về hậu sơn để sư nương xử trí." Nói xong liền vác thân thể Tiểu Ngưu lên vai, cấp tốc chạy lên núi.
Không lâu sau, hắn đã chạy tới sơn môn, đi vào quảng trường. Các đồng môn vừa thấy tình hình này, đều rất là kinh ngạc, không rõ đã xảy ra chuyện gì, liền nhao nhao hỏi: "Nhị sư huynh, Tiểu Ngưu làm sao vậy?"
Tần Viễn mặt dài ra, nói: "Mau tránh ra, đừng có cản đường ta." Mọi người vội vàng dạt ra, Tần Viễn như một vệt khói hướng hậu sơn phóng đi.
Thủ môn nhân ở hậu viện vừa thấy Tần Viễn vác Tiểu Ngưu tới, cũng không rõ là vì sao. Lúc này Tần Viễn cũng không cần bọn họ báo tin, trực tiếp xông thẳng vào hậu viện. Hắn đi một mạch tới tiểu viện sư nương vẫn thường nghỉ ngơi, hét lớn: "Sư nương, người mau ra đây, đệ tử gây họa rồi."
Nha hoàn nghe tiếng chạy ra, trông thấy tình cảnh như thế, cũng không dám chậm chễ, chạy nhanh vào báo cho sư nương biết. Sư nương vừa nghe, thần sắc bối rối cấp tốc chạy ra bên ngoài. Đến nơi vừa nhìn, chỉ thấy Tần Viễn đã đặt Tiểu Ngưu xuống đất, sắc mặt Tiểu Ngưu không tốt, xem ra rất là nguy kịch.
Sư nương cũng không có hỏi nhiều, đem Tiểu Ngưu cẩn thận xem xét một hồi, sau nó mới hỏi: "Hắn làm sao vậy? Tần Viễn."
Tần Viễn bịch một tiếng quỳ xuống, cuống quýt dập đầu, nói: "Đệ tử ngộ sát Ngụy Tiểu Ngưu, xin sư nương trị tội." Nói rồi vẫn quỳ như cũ không có đứng lên.
Sư nương hỏi: "Rốt cục là xảy ra chuyện gì?"
Tần Viễn không dám giấu diếm, liền từ đầu đến cuối kể lại một lượt. Sư nương ừm một tiếng, nói: "Ngươi đúng là có chỗ không đúng, nhưng hắn cũng có điểm sai. Được rồi, ngươi cứ lui xuống trước, chờ sau mới xử lý."
Tần Viễn lúc này mới đứng lên, nói: "Vâng, sư nương." Hắn vô cùng áy náy nhìn Tiểu Ngưu một cái, rồi mới xoay mạnh người, như một cơn gió chạy đi.
Vừa ra khỏi hậu viện, suýt nữa còn đâm vào một người, may mà người kia nhanh tránh kịp.
"Nhị sư huynh, Ngụy Tiểu Ngưu đâu? Hắn ở chỗ nào?" Người nọ vẻ mặt vừa lo lắng vừa nôn nóng, chính là Nguyệt Lâm.
Tần Viễn vừa trông thấy nàng, lại càng khổ sở nói: "Ngụy Tiểu Ngưu đang ở chỗ sư nương."
Nguyệt Lâm nhìn chằm chằm Tần Viễn, lớn tiếng hỏi: "Nhị sư huynh, ngươi nói cho ta biết, Tiểu Ngưu rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Tần Viễn cơ hồ muốn khóc, thanh âm run rẩy nói: "Hắn chết rồi, là bị ta đánh chết."
Nguyệt Lâm nhảy dựng lên, kêu lớn: "Ngươi gạt ta, hắn không có chết."
Tần Viễn chỉ chỉ vào hậu viện, nói: "Không tin nàng cứ đi xem, ta cũng không muốn hắn chết, chỉ là mới động một tý hắn đã bất động."
Nguyệt Lâm tung người phóng đi, còn không quên nói lại một câu: "Tần Viễn, nếu như hắn có chuyện gì bất trắc, ta sẽ không nhận ngươi là sư huynh nữa." Vừa nói xong, đã chạy vào hậu viện.
Khi Nguyệt Lâm tới nơi thì bốn nha hoàn đang đứng canh chừng trước cửa, Nguyệt Lâm vội hỏi: "Ngụy Tiểu Ngưu đâu? Thi thể hắn đâu?"
Một nha hoàn nói: "Nguyệt sư tỷ, xin đừng lớn tiếng, sư nương còn đang trị thương cho Ngụy Tiểu Ngưu,"
Nguyệt Lâm nghe xong thì vui mừng, nói: "Hắn còn sống?"
Nha hoàn trả lời: "Không biết, sư nương chỉ nói cứ canh chừng ở đây,"
Nguyệt Lâm càng vội, nói: "Ta muốn vào xem một chút."
Nha hoàn nói: "Ngươi không vào, hắn có lẽ còn có thể sống, nếu ngươi vào, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến đại sự." Vừa nghe lời này, Nguyệt Lâm cũng không dám làm ẩu, chỉ đành đứng ở bên ngoài, cùng nha hoàn chờ đợi kết quả.
Nguyệt Lâm lòng nóng như lửa đốt, ở ngoài cửa cứ đi qua đi lại. Nếu Tiểu
Ngưu thực sự trọng thương không thể cứu chữa, vậy mình cả đời phải làm sao? Nghĩ đến tính cách cùng tạo hóa của Tiểu Ngưu, nàng không tin hắn lại có thể chết dễ dàng như vậy. Một đại hài tử hoạt bát vui vẻ như thế, ông trời cũng sẽ không cam lòng mà để hắn chết. Nguyệt Lâm cứ dùng ý nghĩ lạc quan như vậy để tự an ủi mình.
Không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe cửa phòng két một tiếng, sư nương sắc mặt ngưng đọng từ trong đi ra, bước chân nặng nề, càng khiến cho Nguyệt Lâm vô cùng lo sợ.
Nguyệt Lâm thoáng cái đã chạy tới, vội hỏi: "Sư nương, hắn có sống lại không?"
Sư nương không có trả lời ngay, chỉ chỉ tay vào bên trong nói: "Nguyệt Lâm, ngươi tự mình đi xem." Sau đó cũng không nói thêm câu nào nữa.
Nguyệt Lâm trong lòng càng lo lắng, vội vã tiến vào bên trong, vượt qua phòng khách, đi qua trà thất, bước tới phía ngoài phòng ngủ của sư nương, một tay đẩy cửa phòng ra, Tiểu Ngưu đang ở bên trong. Nàng có phần sợ hãi không dám mở mắt nhìn.
Việc xảy ra thực là không ngờ, nàng còn tưởng hắn đang nằm bẹp tại chỗ, toàn thân không nhúc nhích, thế nhưng tình cảnh trước mắt lại hoàn toàn không phải thế. Nàng thấy chính là Tiểu Ngưu đang ngồi trên một chiếc ghế tựa, tay cầm một tách trà thơm phức, ánh mắt, khí sắc đều bình thường không hề khác trước.
Nguyệt Lâm hoài nghi mình bị hoa mắt, vội nhắm vào một lát, sau đó mới mở ra nhìn kỹ, không sai, chính là xú tiểu tử kia đang ngồi uống trà, còn hớp một hớp từ từ nuốt xuống. Trông thấy nàng tới, hắn liền mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy.
Nguyệt Lâm thở phào nhẹ nhõm, tiến vào phòng, hỏi: "Tiểu Ngưu, ngươi còn chưa chết?"
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Chết rồi thì làm sao mà uống trà, làm sao mà cùng nàng nói chuyện?"
Nguyệt Lâm sắc mặt chuyển sang tức giận, nói: "Tiểu Ngưu, ngươi đùa có quá đáng không? Ngươi đem chúng ta biến thành con khỉ để giỡn sao? Hại ta vội muốn chết."
Tiểu Ngưu đứng lên, kéo Nguyệt Lâm lại, để nàng ngồi ở trong lòng mình. Nguyệt Lâm tránh vài cái, rốt cục cũng miễn cưỡng nghe theo, chỉ là sắc mặt vẫn còn tỏ ra bất mãn.
Tiểu Ngưu ôn hòa nói: "Giang tỷ tỷ, nàng nghe ta nói, ta không phải cố ý trêu trọc các người. Ta cùng Tần Viễn trêu đùa, hắn nhất thời nóng nảy, liền dùng pháp thuật đánh ta, ta lúc đó bị hắn đánh ngã, sau đó mới bắt đầu giả chết, ta chỉ muốn dọa hắn một chút xem hắn xử lý ta như thế nào. Là vứt bỏ ta nơi hoang dã, hay là vẫn đem lên núi. Cũng may, hắn còn không để ta thất vọng."
Nguyệt Lâm ngồi nghiêng một bên trong lồng ngực Tiểu Ngưu, dụng phấn quyền đánh hắn một cái, sẵng giọng nói: "Bại hoại, ngươi suýt nữa hù chết ta, sau này không cho phép ngươi đùa giỡn như thế nữa. Ngươi làm như vậy, không chỉ khiến Nhị sư huynh sợ hãi, ngay cả chúng ta cũng bị ngươi dọa chết."
Tiểu Ngưu nghe xong cảm thấy ấm áp, một tay càng ôm chặt Nguyệt Lâm, một tay lại ở trên người nàng mà lần mò, cái miệng cũng không có nhàn rỗi, đem hết ngọn nguồn sự việc cặn kẽ nói ra một lượt, để cho Nguyệt Lâm hiểu rõ.
Nguyệt Lâm bị Tiểu Ngưu mò mẫm, cả khuôn mặt đều đỏ hồng, nói: "Ngươi không có chuyện là tốt rồi, mau buông ta ra, sư nương còn ở bên ngoài, nếu như có người đi vào, chúng ta cũng không có cách nào nào gặp người.
Tiểu Ngưu ngược lại sờ soạng càng hăng say hơn, nói: "Giang tỷ tỷ, ta cùng nàng ở chỗ này chơi đùa, chúng ta cũng đã mấy ngày không có làm chuyện đó, ta muốn nếm thử mùi vị của nàng."
Nguyệt Lâm làm sao không muốn nếm thử nhục vị này, chỉ là nàng còn lo ngại, ngoài miệng nói: "Không được, chỗ này không thể, hay là để hôm nào đó tìm chỗ khác."
Tiểu Ngưu nói: "Nàng không cần lo lắng, vừa rồi ta cùng sư nương ở trong phòng nói chuyện, là ta bảo người gọi nàng đến, mục đích chính là cùng nàng kiền một hồi, để cho thoải mái một chút."
Nguyệt Lâm nghe xong trong lòng rung động, nói: "Ngươi làm sao mà biết ta tới."
Tiểu Ngưu cười nói: "Ta đương nhiên biết, nàng ở ngoài cửa hô hét một hồi, ta còn có thể không nghe thấy sao? Nàng đối với ta rất quan tâm mà."
Nguyệt Lâm sẵng giọng: "Nếu ta biết ngươi ở chỗ này giỡn chúng ta, có đánh chết ta cũng không đến."
Tiểu Ngưu hắc hắc cười nói: "Có chuyện gì, cứ để sau hãy nói, bây giờ chúng ta bắt đầu đã." Vừa nói xong, miệng đã áp lên mặt của Nguyệt Lâm mà hôn, đôi tay cũng không ngừng nhào nặn trước ngực nàng. Lúc này hai người đột nhiên thân mật, khiến cho Nguyệt Lâm vừa mừng vừa sợ. Nếu tình lang không có chuyện, nàng cũng an tâm. Nếu sư nương đã đồng ý cho mình đến gặp Tiểu Ngưu, tất nhiên ở bên ngoài đã có chuẩn bị, mình cũng không cần phải lo lắng, sư nương trước giờ làm việc vẫn rất chu đáo.
Tiểu Ngưu thấy Nguyệt Lâm ngoài chối trong thuận thì vô cùng mừng rỡ, hắn đem miệng chuyển qua đôi môi đỏ mọng của nàng, giống như đói bụng lâu ngày ra sức mà "Gặm", bàn tay to lớn ở trước ngực nàng cơ hồ muốn đem y phục của Nguyệt Lâm vò nát ra. Trải qua một phen chơi đùa cọ sát, đôi mắt Nguyệt Lâm đã khép lại nhỏ như sợi chỉ, hai cánh mũi cũng phập phồng thở gấp, khiến cho Tiểu Ngưu cảm thấy vô cùng thỏa nguyện, mỹ nữ này đã đến thời khắc mê người nhất.
Hôm nay Nguyệt Lâm mặc y phục phấn sắc bó sát người, vóc dáng tuyệt mỹ vừa nhìn đã không thể rời mắt. Song nhũ nhô cao, chân ngọc mượt mà, mỹ đồn chắc nẩy trơn bóng, tất cả đều khiến cho người ta phải thèm muốn. Nhất là Tiểu Ngưu, từ lâu đã nếm qua mùi vị của nàng, hắn hiểu rõ những địa phương mê người của Nguyệt Lâm không chỉ có những thứ ở bên ngoài này.
Tiểu Ngưu kéo Nguyệt Lâm đứng lên, hai người đứng thẳng mà hôn. Nguyệt Lâm lúc này cũngkhông còn thẹn thùng, bạo dạn vươn chiếc lưỡi thơm tho ra, ở trên mặt Tiểu Ngưu mà liếm láp, không bao lâu, đã bị Tiểu Ngưu quấn lấy vào trong miệng, hai người ra sức mút nút, chơi đùa, phát ra âm thanh chùn chụt. Bọn họ hai tay cũng đều bận bịu, đều ở trên người đối phương mà say sưa hoạt động. Vì vậy, dục hỏa cả hai càng lúc càng bốc cao.
Đầu tiên là Tiểu Ngưu ngừng lại động tác, muốn cởi ra y phục của Nguyệt Lâm. Nguyệt Lâm lại đẩy tay hắn ra, tự mình chủ động thoát y. Nàng lõa thể vẫn là thiếu nữ đặc trưng, da thịt vừa trắng vừa mềm, nhục quang, nhục hương tỏa ra bốn phía, chỉ thấy hạ thân Tiểu Ngưu nảy lên nảy lên,...
Nguyệt Lâm lại như hiền thê ngoan ngoãn cởi y phục cho Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu cảm thấy hạnh phúc, hưởng thụ phục vụ của nàng, đồng thời cũng không bỏ qua cơ hội chiếm tiện nghi. Không phải là trên song nhũ mâm mê nhào nặn, nhất định là đang ở dưới kiều đồn vuốt ve sờ nắn. Thân thể nàng tràn ngập đàn hồi dụ hoặc.
Tiểu Ngưu đặt Nguyệt Lâm ngồi lên ghế, đồng thời tách hai chân nàng đặt lên hai bên tay vịn. Nguyệt Lâm vì để cho hắn cao hứng, cũng không có cự tuyệt, ngượng ngùng làm theo. Bộ dáng nàng như vậy khiến cho Tiểu Ngưu hồn vía lên mây.
Một thiếu nữ xinh đẹp lõa thể, kiều đồn đặt lên mặt ghế, bởi vì hai chân đã tách ra đặt ở trên cao, địa phương thần bí kia hoàn toàn lộ ra. Tiểu phúc trơn nhẵn, phía dưới lưa thưa vài sợi lông tơ, đôi cánh hoa mềm mại đã mở ra, chính giữa khe nhỏ vương một sợi dịch thể dinh dính, còn đang chầm chậm chảy xuống. Cúc hoa bên dưới lúc nở lúc co, theo từng nhịp thở của mỹ nữ mà tạo thành tiết tấu.
Tiểu Ngưu chịu đựng kích thích, nhục bổng đã sớm kiêu hãnh vươn cao. Hắn khen ngợi: "Giang tỷ tỷ, nàng khiến ta mê mẩn đến chết, để cho ta kiền nàng nha." Nói xong, Tiểu Ngưu liền nhào tới, nửa thân hạ xuống, hai tay nắm lấy hai bên đùi ngọc, đem bổng tử dấn lên nhập vào giữa hai cánh hoa, phốc một tiếng, đã ngập vào một nửa.
Cánh hoa căng ra, Nguyệt Lâm a một tiếng, nói: "Tiểu Ngưu, chậm một chút, đừng chọc mạnh như thế."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Ta sẽ rất nhẹ nhàng, để cho nàng thoải mái muốn khóc." Nói rồi, đem bổng tử rút ra huyệt khẩu, ở cửa động mà dứ dứ lên xuống, đợi cho d*m thủy của nàng ra nhiều, mới mạnh mẽ đâm vào, một lần tiến thẳng tới hoa tâm.
"A, thực thoải mái, giống như đâm đến tận trong tim." Nguyệt Lâm dịu dàng nói ra cảm thụ của mình.
Tiểu Ngưu đắc ý cười nói: "Lát nữa còn có việc thoải mái hơn nhiều, khiến cho nàng cả đời không quên." Nói rồi dồn sức dấn mạnh hạ thân, mỗi một lần đều là trường đả, chẳng bao lâu đã phát ra tiếng phanh phách, d*m thủy tuôn ra càng nhiều hơn.
Tiểu Ngưu chằm chằm nhìn đôi nãi tử từng chập từng chập rung lên, bổng tử lại càng mạnh mẽ tiến xuất, nhịp ra nhịp vào, vô cùng thoải mái. Nguyệt Lâm cũng như hắn, sướng khoái đến độ hai chân run rẩy.
Tiểu Ngưu lại càng hăng hái, một mạch kiền hơn ngàn cái, kiền đến mức chiếc ghế thiếu chút nữa gãy nát. Cứ như vậy một hồi, cuối cùng Nguyệt Lâm cũng đạt tới cao triều.
Tiểu Ngưu vẫn không chịu bỏ qua, bảo Nguyệt Lâm bày ra "Hổ Bộ", còn mình đứng ở phía sau nàng, lại đem nhục bổng cắm vào. Một bên kiền, một bên nắm lấy kiều đồn phì nộn, say sưa cùng Nguyệt Lâm hưởng thụ một tư vị hoàn toàn khác.
Kiền qua sướng qua, thân thể Nguyệt Lâm nhuyễn như một cuộn bông vải, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi. Tiểu Ngưu ôm lấy Nguyệt Lâm, hai người nằm lăn trên giường của sư nương.
Nguyệt Lâm nhẹ giọng nói: "Chúng ta mau mặc y phục vào, nơi này không có thể coi như khách sạn được."
Tiểu Ngưu cười nói: "Đừng sợ, sư nương sẽ không quấy rầy chúng ta. Ta còn muốn kiền một lần nữa."
Nguyệt Lâm lắc đầu nói: "Không được, chúng ta đang ở Lao Sơn, cũng nên cẩn thận một chút mới tốt."
Tiểu Ngưu gật đầu, nói: "Ta nghe lời nàng." Hai người liền đứng lên mặc vào y phục, đồng thời cũng nói một số chuyện, trong đó lại có một chuyện quan trọng làm Tiểu Ngưu chú ý.
Nguyệt Lâm nói: "Tiểu Ngưu, ngươi biết không, hôm nay sư nương nhận được một tin tức, nói là Hắc Hùng quái đã chạy trốn."
(*) Tiểu Ngưu cảm thấy ngạc nhiên, nói: "Điều này không có khả năng, bạch đạo nhân sĩ sao lại đối với hắn khinh suất như vậy? Bí mật của Ma đao nằm trên người hắn, bạch đạo nhân sĩ còn có thể để hắn chạy thoát, điều này không có đâu." Trong lòng lại hy vọng việc này là thật.
Nguyệt Lâm giải thích: "Nếu không có người hỗ trợ, Hắc Hùng Quái tự nhiên sẽ không chạy được. Ngươi cũng nên biết rằng, người giúp cho hắn chạy thoát rất là lợi hại đó."
Tiểu Ngưu hỏi: "Là vị cao thủ nào của tà phái?"
Nguyệt Lâm trả lời: "Chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng sẽ nghĩ không ra, chính là
Tây Vực tiên cơ Ngưu Lệ Hoa."
Tiểu Ngưu a một tiếng, nói: "Bọn họ chính là kẻ thù đó. Cha của Ngưu Lệ Hoa chính là bị Hắc Hùng Quái hại mà chết. Ngưu Lệ Hoa sao có thể đi cứu hắn, hắc, việc này quả thật có ý tứ." Trong lòng lại nghĩ, điều này cũng không phải là không có khả năng. Bọn họ tuy là kẻ thù, nhưng Ngưu Lệ Hoa cũng muốn đoạt hồi Ma đao giống như bạch đạo. Món đồ đó chính là bảo bối nhà nàng.
Nguyệt Lâm hừ một tiếng, nói: "Vô luận tên Hắc Hùng Quái này chạy đến đâu, ta cũng đều muốn tìm được hắn, giết hắn. Hắn hại ta, ta không thể nào bỏ qua cho hắn được."
Vừa nghe những lời này, Tiểu Ngưu trong long lại cảm thấy chua xót. Hắn không biết nếu có một ngày Nguyệt Lâm biết người đã làm nhục nàng là chính mình, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Tiểu Ngưu nói: "Chỉ sợ không cần đợi ngươi đi giết hắn, hắn đã bị người khác giết. Vô luận là ai, chỉ cần đoạt được bí mật của ma đao từ trong miệng hắn đều sẽ không bỏ qua hắn đâu." Trong long thầm nghĩ, thanh Ma đao đó không phải là vật lành, ai đoạt được nó chính là tự đem họa vào thân.
Mặc quần áo xong, hai người nhìn nhau cười. Đúng lúc đó, sư nương đi đến, nói: "Các ngươi mau đi đi, sư phụ các ngươi muốn xuất quan rồi."
Hai người vừa nghe, trong lòng cảm thấy khẩn trương, sợ để sư phụ nhìn thấu được bí mật. Bây giờ còn chưa phải lúc để nhìn thấy hắn. Vì vậy, hai người cấp tốc rời đi.
Bình luận facebook