Lam Vong Cơ nói: "Trừ ác trớ trước."
Ngụy Vô Tiện hai ba cái kéo ống quần lên, nói: "Tự ta làm!" Chỉ trong một ngày mà Hàm Quang Quân đã nhiều lần dùng tư thế nửa quỳ trước mặt hắn, tuy đối phương vẫn đàng hoàng trịnh trọng, thậm chí còn có chút nghiêm túc, nhưng hắn thật sự không ngắm nổi bức tranh này.
Vết ác trớ trải rộng toàn bộ cẳng chân, bò qua đầu gối, leo lên bắp đùi. Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn, nói: "Trên đùi."
Lam Vong Cơ nghiêng đầu qua, không trả lời. Ngụy Vô Tiện nói lại lần nữa, vẫn không phản ứng, hắn khó hiểu: "Lam Trạm?"
Lúc này Lam Vong Cơ mới quay đầu lại, dường như không biết nên nói gì. Thấy thế, trong lòng Ngụy Vô Tiện nghĩ tới mấy trò xấu, chớp chớp mắt, đang định chọc ghẹo vài câu, hòa nhau một ván, bỗng nhiên, có tiếng vỡ vụn truyền từ cạnh bàn tới.
Bọn họ song song đứng dậy nhìn. Chỉ thấy chén trà với ấm trà rơi vỡ đầy đất, chiếc túi càn khôn phong ác nằm trong vũng nước trà chảy ra từ đống sứ trăng trắng.
Chiếc túi nhúc nhích không thôi, dường như có thứ gì đó bị nhốt bên trong, bức thiết muốn ra ngoài.
Chiếc túi càn khôn phong ác này tuy chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng có tác dụng làm vật chứa đồ, mà hai lớp trong ngoài đều thêu chú văn phức tạp, cộng thêm mấy tầng phong ấn nữa. Lam Vong Cơ nhốt cánh tay kia trong túi, khi nãy lấy chén trà trên bàn dằn lên nó, giờ nó nóng nảy đụng ngã chén trà nên hai người mới nhớ tới, lại hợp tấu.
Nếu như không có một khúc ngắn ngủi này của bọn họ vỗ về mỗi đêm, dù chiếc túi càn khôn phong ác này có năng lực trấn áp mạnh hơn nữa, cũng chẳng giữ nổi cánh tay kia. Ngụy Vô Tiện thò tay mò cây sáo trúc, nhưng sờ soạng mãi không thấy. Quay đầu nhìn, hoá ra sáo trúc đã bị Lam Vong Cơ cầm trong tay.
Y đưa tay vỗ lên Tị Trần, lưỡi kiếm thụt lui ba tấc, nắm trong tay phải như một thanh chuỷ thủ, hết sức chuyên chú khắc gọt một chập lên trên sáo trúc, lúc này mới đưa sang. Ngụy Vô Tiện vừa cầm lên nhìn, sáo trúc được y tu sửa, đến cả chi tiết nhỏ như lỗ sáo cũng đã tinh xảo hơn rất nhiều.
Lam Vong Cơ nói: "Cố gắng thổi."
Nhớ tới tiếng sáo lúc trước hắn thổi thảm đến độ không dám nghe kia, Ngụy Vô Tiện xém nữa cười ngã xuống đất, cũng khó cho Lam Vong Cơ khi chịu đựng hắn lâu như thế. Gió đông đã đủ, hợp tấu lập tức bắt đầu.
Trước đây, mỗi đêm bọn họ vừa bắt đầu hợp tấu, túi càn khôn phong ác sẽ yên tĩnh lại ngay, gần như có hiệu quả tức thì. Tối nay, Ngụy Vô Tiện không cố ý làm tệ, nhưng ai ngờ mới thổi có hai hơi, cái thứ trong túi càn khôn kia đột nhiên phồng lớn gấp mấy lần, dựng đứng lên!
Ngụy Vô Tiện thổi phù hư một âm, nói: "Thế quái nào, nghe quen điệu dở rồi, giờ thôi dễ nghe chút nó lại không ưng?"
Âm luật dưới ngón Lam Vong Cơ đột ngột thay đổi, một gạt đi xuống, bảy dây đàn cùng đồng loạt rung lên, phát ra riếng ầm ầm như núi lở. Túi càn khôn phong ác bị tiếng đàn tức giận khiển trách, ngã xuống ngay tại chỗ. Ngụy Vô Tiện nắm chặt thời cơ, thổi tiếp, Lam Vong Cơ cũng bắt lấy nhịp, lại bắt đầu quay về yên tĩnh, an bình khoan thai.
Tấu xong một khúc, túi càn khôn phong ác cuối cùng cũng co lại nguyên dạng, nằm yên bất động.
Mấy ngày qua, Quỷ Thủ này chưa bao giờ xảy ra tình huống như thế, vậy mà hôm nay lại hết sức nóng nảy, Ngụy Vô Tiện cắm cây sáo vào, nói: "Nó phản ứng mãnh liệt thế kia, cứ như bị thứ gì đó kích thích ấy?"
Lam Vong Cơ nói: "Hơn nữa, còn là thứ gì đó trên người ngươi."
Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn bản thân mình. Thứ lòi thêm trên người hắn hôm nay, chỉ có thể là - vết ác trớ di dời từ người Kim Lăng tới. Mà vết ác trớ trên người Kim Lăng, lại bị dính phải hồi còn trong thạch bảo trên dãy Hành Lộ.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ý này là, những bộ phận khác của cơ thể nó, đang chôn trong vách tường Tế Đao đường Nhiếp gia?"
Sáng sớm hôm sau, hai người đồng loạt xuất phát, quay lại Tế Đao đường trên dãy Hành Lộ.
Hôm qua Nhiếp Hoài Tang bị bắt ngay tức thì, nguồn cơn mọi chuyện đều khai báo hết sạch, hiện giờ triệu tập môn sinh tâm phúc trong nhà, tới thu dọn đống hỗn loạn mà mấy tên xâm nhập kia để lại. Lúc Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ tới, gã vừa sai người bổ khuyết đâu vào đó - chôn một cái xác mới tìm suốt đêm vào bên trong bức tường mà Ngụy Vô Tiện đào Kim Lăng ra. Nhìn gạch trắng được xây ngay ngắn hết lớp này tới lớp kia, lau mồ hôi liên tục, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Nào biết vừa quay đầu lại, chân mềm nhũn, mặt tươi cười nói: "Hàm Quang Quân... Cả vị này nữa..."
Gã trước sau không biết nên xưng hô với Ngụy Vô Tiện ra sao. Ngụy Vô Tiện xua tay cười nói: "Nhiếp Tông chủ, xây tường hả?"
Nhiếp Hoài Tang cầm khăn tay lau mồ hôi, sắp sửa chà bay luôn một lớp da trán: "Vâng vâng vâng..."
Ngụy Vô Tiện hết sức đồng tình mà ngượng ngùng nói: "Thiệt ngại quá. Có lẽ phải làm phiền ngươi rồi, chốc nữa hẵng xây lại sau."
Nhiếp Hoài Tang nói: "Vâng vâng vâng... Hả?! Chờ chút!"
Lời còn chưa dứt, Tị Trần rời vỏ.
Nhiếp Hoài Tang trơ mắt nhìn đống gạch vừa vá xong nứt toác.
Phá dễ hơn xây. Ngụy Vô Tiện dỡ gạch cực nhanh, nhanh hơn bọn gã xây lên không biết bao nhiêu lần. Nhiếp Hoài Tang cầm quạt run lẩy bẩy, lòng đầy uất ức. Lam Vong Cơ lời ít ý nhiều nói với gã vài câu, mặt gã lập tức hoàn toàn biến sắc, chỉ trời chỉ đất mà thề: "Không có! Tuyệt đối không có! Thi thể mà Tế Đao đường nhà chúng tôi dùng đều đầy đủ bộ phận, tuyệt đối không có xác nam nào thiếu mất một cánh tay. Ta không biết tay trái hút máu người nào hết, việc này thật không có liên quan gì tới ta, ta hoàn toàn không biết! Nếu không tin ta sẽ cùng dỡ gạch tự chứng minh sự trong sạch, chỉ có điều dỡ ra xong nhất định phải lập tức xây trở lại ngay, không thể dây dưa, này chính là mộ tổ nhà ta đó..."
Có mấy tên môn sinh Nhiếp gia thêm vào, Ngụy Vô Tiện liền lui ra, ở bên chờ xem kết quả. Nửa canh giờ sau, gạch đá nơi bức tường mà Kim Lăng từng bị chôn kia, đã được dỡ xuống hơn nửa.
Trong đất bùn đen thùi, chợt lộ ra một cánh tay trắng bệch, hoặc có lẽ là một cẳng chân nổi gân xanh, và cả mái tóc đen rối tung dơ bẩn. Hễ là xác nam thì đều được làm sạch qua loa, đặt nằm dưới đất. Người ở đây mang mặt nạ có, uống thuốc bí chế cũng có để phòng ngừa hô hấp và nhân khí gây ra thi biến.
Những thi thể này có cái đã hóa thành xương trắng, có cái còn đang trong quá trình thối rữa, và còn hết sức mới nữa. Muôn hình vạn trạng, nhưng mà, chẳng có cái nào không đầy đủ bộ phận hết. Cũng không phát hiện cái xác nam thiếu cánh tay trái nào cả.
Nhiếp Hoài Tang dè dặt nói: "Dỡ vách bên này đã đủ chưa? Muốn dỡ nữa không? Hay là thôi đi."
Đúng là đã đủ. Vết ác trớ trên người Kim Lăng có màu cực đậm, nên thứ đã để lại nó phải được chôn rất gần cậu ta, chắc chắn sẽ không vượt ra khỏi phạm vi bức tường này. Ngụy Vô Tiện ngồi xổm cạnh một loạt thi thể, trầm ngâm suy tư chốc lát, Lam Vong Cơ nói: "Lấy túi càn khôn phong ác ra."
Lấy túi càn khôn phong ác chứa tay trái ra, để nó tự phân biệt, trái lại cũng là một cách hay. Chỉ có điều, mấy bộ phận thi thể khác ở cách nó quá gần, khó bảo đảm sẽ không khiến nó hưng phấn, dẫn tới tình hình càng nguy hiểm hơn. Mà nơi này lại hết sức đặc thù, độ nguy hiểm tăng cao gấp mấy lần, vì lẽ đó nên bọn họ mới cẩn thận chọn đến vào ban ngày. Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, cân nhắc: "Lẽ nào cánh tay này không phải của nam nhân? Không phải, tay của nam nhân hay nữ nhân ta vừa nhìn đã biết... Vậy lẽ nào chủ nhân của nó có tới ba cánh tay?!"
Hắn bị suy nghĩ này của mình chọc cười. Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ nói: "Chân."
Được y nhắc, lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhớ tới, hắn vậy mà quên mất, phạm vi của vết ác trớ chỉ tới chân!
Ngụy Vô Tiện vội nói: "Cởi quần! Cởi quần!"
Nhiếp Hoài Tang sợ hãi nói: "Sao ngươi dám nói tới mấy lời xấu hổ này trước mặt Hàm Quang Quân!"
Ngụy Vô Tiện: "Giúp nhanh đi, cởi hết quần mấy thi thể này ra. Không cần cởi xác nữ, chỉ cởi xác nam!"
Nhiếp Hoài Tang đáng thương không ngờ tới, hôm qua mới khai báo nội tình ra hết, nay lại còn phải cởi quần thi thể trước mặt tổ tiên ngay bên trong Tế Đao đường, hơn nữa lại còn là xác nam, chỉ cảm thấy mai này mà xuống dưới sẽ bị liệt tổ liệt tông mỗi người cho ăn một bạt tai, tát đến độ kiếp sau đầu thai cũng thành một tên khuyết thiếu đủ đường mất, không dằn được lệ đổ đầy mặt. Mà Ngụy Vô Tiện đã đưa tay tới lưng quần của thi thể trên đất, lại bị Lam Vong Cơ chặn ngang.
Y nói: "... Để ta."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi muốn làm thiệt hả? Ngươi thật sự muốn làm chuyện này?"
Chân mày Lam Vong Cơ dường như hơi nảy lên, như đang kiềm chế cái gì đó, y nói: "... Ngươi đứng đó. Đừng nhúc nhích."
Trong mớ khiếp sợ mà hôm nay Nhiếp Hoài Tang đã chịu đựng, bây giờ chính là cái nặng nhất. Gã còn chưa dám tin Lam Vong Cơ sẽ làm giúp chuyện này thật, Lam Vong Cơ đã đứng lên, nói: "Tìm thôi."
Mọi người vội nhìn về phía mặt đất. Đương nhiên, làm bọn họ thất vọng rồi, Hàm Quang Quân không cởi quần thi thể thật, y chỉ vạch kiếm lên vị trí bắp đùi của mỗi cái xác, nhẹ nhàng cắt vải áo ra, để lộ làn da bên trong. Mà có quần áo chả cần phải cắt, vì nó đã rách rách rưới rưới sẵn rồi.
Cái xác bên cạnh đôi ủng trắng của y kia, trên vị trí ở mỗi đùi đều có một vòng dây mảnh nhỏ nhàn nhạt gần với màu da, chi chít dày đặc. Màu da nơi phía trên vòng dây và phía dưới vòng dây có khác biệt nho nhỏ.
Hiển nhiên, chân của thi thể này và nửa người trên của hắn, không thuộc về cùng một người.
Hai cái chân này, vậy mà lại do kẻ khác lấy kim khâu vào!
Nhiếp Hoài Tang vẫn còn trố mắt đứng nhìn, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Thi thể Nhiếp gia dùng để tế đao, là do ai chọn?"
Nhiếp Hoài Tang nói: "Thường thì do gia chủ mỗi đời tự chọn và tích trữ khi còn sống. Đại ca ta đi sớm, hắn không tích đủ, nên ta chọn giúp hắn... Chỉ cần thi thể có ngũ quan tứ chi đều chỉnh tề ta liền để lại. Ngoài ra ta không biết gì hết! Ta thật sự không biết!"
Rốt cuộc là ai đã thừa nước đục thả câu chôn cái xác với hai chân bị khâu này vào đây, hỏi Nhiếp Hoài Tang tất nhiên là không thể rõ ràng rồi, Ngụy Vô Tiện lập tức chặn ngang cái hỏi một không biết ba kia của gã. Từ người cung cấp thi thể đến bản thân Nhiếp Minh Quyết, tất cả đều là đối tượng hoài nghi, nhiều vô số kể. E rằng chỉ có thể tiếp tục truy tra, đến tận khi tìm được các bộ phận còn lại, chắp vá thi thể và hồn phách của hắn lại, thì mới có thể biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Ngụy Vô Tiện nói: "Vị nhân huynh này nhìn có vẻ như bị ngũ mã phân thây... Chỉ mong những bộ phận khác của cơ thể hắn không bị cắt rời rạc tùm lum thôi."
Bình luận facebook