• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ma Đập Cửa (1 Viewer)

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
Ảnh bìa
Tác giả
青壶先生
Thể loại
  1. Truyện Ma
  2. Trinh Thám
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
8P
Nguồn
Người dịch: Công Tử Đừng Đợi Nữa - 公子别等了
Lượt đọc
7,744
Cập nhật
Mẹ tôi vốn sống ở một vùng quê, sau đó bởi vì cái chết của cậu cả mà chuyển nhà. Người cậu cả này cũng không phải là cậu ruột của tôi, mà là anh họ của mẹ tôi.

Mẹ tôi nói, cậu cả là một người vô cùng đẹp trai, mới 16, 17 tuổi đã rất đẹp, dáng người cao cao, gầy gầy, những cô gái trong làng đều thích cậu ấy, còn có người lén lút chạy đến hẹn hò cùng cậu nữa. Mẹ tôi cũng từng thích cậu cả, còn nói cho bà ngoại biết, kết quả bị bà ngoại đánh cho một trận.

Tên của cậu cả cũng rất hay, tên là Lý Phụng Hải. Nhưng đó không phải là cái tên ban đầu của cậu, trước đó cậu tên là Lý Phụng Thần, nhưng do cảm thấy không đẹp nên đã sửa thành Lý Phụng Hải. Lý do đổi tên cũng rất đơn giản, trước cửa nhà cậu có một cái hồ, tên của cái hồ đó là Tiểu Tịnh Hải, cậu cảm thấy chữ Hải này khá hay nên đã đổi thành tên này.

Có điều kể từ sau khi đổi tên, trong nhà bắt đầu xảy ra những chuyện kì quái.

Mẹ tôi nói, hồi đó vào mùa hè mọi người thường hay ra trước cửa nhà hóng mát, vừa cầm quạt giấy quạt vừa tám chuyện. Sau khi cậu cả đổi tên xong, có người trong thôn lúc đang đứng hóng mát chợt nhìn thấy một người phụ nữ từ dưới hồ đi lên, sau đó đi vào trong nhà của cậu. Người nhìn thấy chuyện này không chỉ có một, mà là có đến mấy người cùng nhìn thấy. Cả mẹ tôi và bà ngoại cũng từng thấy.

Cái hồ đó thật sự có tà khí, mỗi năm đều có vài người chết. Không phải người của làng này thì cũng là người của làng kia. Những người chết đa số đều là trẻ con, người lớn thì rất ít. Mọi người đều nói cái hồ đó không sạch sẽ, bên trong có thứ gì đó. Nhưng rốt cuộc đó là thứ gì thì lại không có ai biết cả.

Có điều trong hồ có rất nhiều tôm cá, mẹ tôi nói bà còn từng đến bắt lươn, lúc đó vẫn còn nhỏ tay lại thô ráp, cánh tay bị quấn quanh một cách dữ dội cũng không hề gì. Thế nhưng khi bắt xong trở về nhà mới phát hiện đó là một con rắn, khiến bà ngoại tôi cũng bị doạ sợ quá chừng.

Người phụ nữ đó đi từ dưới hồ lên, trên người mặc một bộ đồ trắng, tóc xoã dài, từng giọt nước nhỏ xuống phía sau lưng. Mẹ tôi nói, người phụ nữ đó vừa nhìn đã biết là ma, lúc cô ta bước đi gót chân không hề chạm đất. Hơn nữa tốc độ cực nhanh, chớp mắt một cái đã xuyên qua cánh rừng nhỏ xuất hiện ở trước cửa nhà cậu cả.

Sau khi đến nơi cũng không hề đẩy cửa mà cứ thế đi thằng vào trong sân.

Cũng không biết là tại sao, rõ ràng đang là mùa hè nhưng khi người đó xuất hiện nhà của cậu cả bỗng trở nên mát lạnh. Rất nhiều người muốn đến nhà cậu để tận hưởng sự mát mẻ đó. Mẹ tôi cũng muốn đi nhưng bị bà ngoại ngăn lại. Mẹ tôi còn muốn đem chuyện nhìn thấy người phụ nữ kia nói lại với người nhà cậu cả, nhưng cũng bị bà ngăn lại. Loại chuyện không đầu không cuối này, nói ra chỉ khiến người khác thêm nghi ngờ.

Thực tế không cần mẹ tôi, cũng đã có người đến bảo với nhà họ, và cũng đúng như những gì bà ngoại đã nói, họ không những không tin mà còn cãi nhau với người đó một trận.

Có điều mùa hè năm đó nhà cậu cả rốt cuộc vẫn xảy ra một số chuyện, đầu tiên là đám gà vịt trong nhà đột nhiên bị bệnh chết hết cả, con lợn nái nuôi đã lâu cũng chết theo. Cậu cả cũng lâm bệnh nặng, tròng mắt toàn là màu đen, bước đi thì loạng choạng. Đến bệnh viện thì được chẩn đoán là thiếu máu, bác sĩ kêu cậu phải tiết chế bản thân lại. Thế nhưng tiết chế cái gì, ai cũng đều không rõ.

Có điều cậu cả của tôi đã thề thốt sắt son là không có làm ra chuyện gì, cậu ấy rất trung thực.

Mặc dù đã xảy ra những chuyện không hay, nhưng nó cũng không có ảnh hưởng gì đến việc tán gái của cậu cả. Đương nhiên việc tán gái thời đó cũng chỉ là dắt tay nhau đi dạo trong cánh rừng nhỏ, trao nhau những lời đường mật, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá phận cả. Cho nên việc bác sĩ nói cậu cả nên tiết chế cũng khiến cậu cảm thấy rất khó hiểu.

Thế nhưng mọi người cũng không để tâm chuyện này lắm, ai kêu con trai nhà họ đẹp đến thế làm gì.

Vậy mà việc xảy ra tiếp theo lại thật khó lòng tưởng tượng nổi. Một hôm nọ, cậu cả của tôi sang nhà hàng xóm chơi, người ta vừa làm xong một cái quan tài, cậu đã đặt mông lên ngồi, sau đó giống như một người đang cưỡi con ngựa chiến, cứ vừa làm động tác như kéo cương, vừa nói với hàng xóm rằng đây là quan tài của tôi, sau này tôi sẽ dùng nó.
Người hàng xóm nghe cậu cả nói những lời này, cảm giác như đang nghe một tên ngốc nói chuyện, cũng không có phản ứng gì. Nhưng vừa quay đầu liền lẩm nhẩm nói, tên Lý Phụng Hải thần kinh này, quan tài này nào phải của anh ta chứ.

Chuyện này ở trong làng cứ không chân mà chạy, rất nhiều người đều biết, nhưng khi hỏi cậu cả, cậu ấy làm như không có chuyện gì, còn bảo bản thân vốn không hề nói câu đó. Cãi nhau đến cuối cùng, cậu cả còn đánh nhau với một người ở làng bên nữa. Sau khi cả nhà biết chuyện, hỏi ra thì cậu vẫn nói cậu không hề biết mình đã nói những câu đó lúc nào.

Đến năm cậu cả 17 tuổi, sau khi cãi nhau một trận ầm ĩ với ba mình, cậu tức giận nói muốn đi Quảng Châu làm việc. Ba của cậu lúc đó cũng tức giận liền đuổi cậu ra ngoài, nói rằng muốn đi thì đi nhanh đi, đừng ở đây làm cả nhà xấu hổ.

Mẹ tôi nói, cậu cả đi rồi thì không quay trở về nữa.

Có chỗ nào để đi chứ? Cho nên cậu đã đi vào Tiểu Tịnh Hải.

Mặc dù cậu cả giận dỗi ba mình nhưng lúc đó cậu cũng thật sự không có gan đi Quảng Châu làm việc. Thế nhưng lúc bị đuổi ra ngoài, vì là một người rất dễ tự ái, không thể nào quay đầu lại, cậu liền chạy đi tìm một cô gái. Cô gái ấy ở làng bên cạnh, cô ấy sống một mình, cha mẹ đều ở riêng bên ngoài.

Đến được nhà của cô gái ấy, hai người đã ân ái ngọt ngào một phen. Cậu cả đem chuyện cãi nhau với ba mình kể lại cho cô gái ấy nghe, cô ấy cảm thấy đau lòng thay cho cậu, bèn an ủi hết lời. Tuy rằng lúc ấy mùa hè đã sắp qua đi rồi, nhưng thời tiết vẫn rất nóng bức. Hai người ở trong nhà nói chuyện yêu đương cũng không chịu nổi cái nóng. Cô gái liền rủ cậu cả đi bơi ở Tiểu Tịnh Hải. Cậu cả nghe xong dĩ nhiên đồng ý, hai người bèn dẫn nhau đi.

Sau khi đến bờ hồ cậu cả lúc này đột nhiên đau bụng, đành kêu cô gái xuống hồ trước. Cô ấy cởi áo ngoài, chỉ mặc quần áo lót bước xuống. Cậu tôi chạy vội đến bụi lau bên hồ để giải quyết, ngồi được một lúc bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu của cô gái dưới nước. Cậu còn chưa kịp kéo quần lên đã vội vã chạy đến.

Đến nơi nhìn thấy cô gái đang vùng vẫy dưới hồ, cậu cả hoảng loạn đến mức quần dài còn chưa kịp cởi ra hết đã lao nhanh xuống dưới cứu người.

Họ từ nhỏ đều là người lớn lên ở vùng sông nước, kỹ năng bơi lội rất khá. Nhất là cậu cả, tay dài chân cũng dài, một sải tay có thể bơi được mấy trăm mét, cái đó thì không cần phải nói nữa. Lúc này trong lòng cậu vô cùng sốt ruột, một sải tay đã bơi ngay đến chỗ cô gái, ngẩng đầu lên mới thấy cô ấy đang nhìn cậu tôi cười.

Thế nhưng khi cậu nhìn thấy nụ cười của cô gái ấy trong lòng liền cảm thấy tràn đầy sợ hãi, nói sao nhỉ? Chính là cảm thấy nụ cười của cô ấy không phải cười vì vui vẻ, hơn nữa đêm hôm đang ở giữa hồ, sắc mặt cô gái lại trắng bệch tái mét. Cậu tôi đưa tay ra kéo cô ấy lại, vừa chạm một cái liền giống như chạm phải đá lạnh, sau đó mất hết cảm giác.

Thi thể của hai người họ được phát hiện vào sáng sớm hôm sau, ở bên hồ, lúc chết vẫn còn đang nắm tay nhau. Điều này đã khiến cho ba của cậu cả đau lòng vô cùng, ông ấy ôm lấy xác cậu khóc lóc thảm thiết. Thế nhưng khóc cũng chẳng ích gì, người cũng đã chết mất rồi.

Bấy giờ người chết quá đột ngột, không kịp đặt làm quan tài, bèn lấy luôn cái quan tài mà người hàng xóm mới làm kia dùng cho cậu tôi. Không sai, chính là cái mà cậu đã cưỡi lên sau đó nói cái quan tài này là của tôi.

Tang lễ của người chết trẻ không được cử hành quá lớn, hơn nữa không được để qua đêm trong nhà, đến chiều tà phải mang đi chôn cất. Theo tập tục ở nơi của mẹ tôi ở lúc đó, người chưa thành hôn đã chết sẽ không được chôn ở trong rừng hoang, cho nên cậu của tôi đã được chôn ở khu rừng nhỏ bên cạnh hồ.

Đêm đó sau khi chôn cất xong, một chuyện kì lạ đã xảy ra.

Mẹ tôi nói, khoảng hơn 10 giờ tối, bên hồ truyền đến tiếng khóc than. Tiếng khóc đó vô cùng thảm thiết, giống như có ai đang bóp chặt yết hầu gắng sức hét lên, vừa lanh lảnh vừa chói tai. Lúc mới đầu chó trong làng nghe thấy tiếng khóc đó vẫn còn sủa inh ỏi, lát sau tiếng khóc truyền đến làng ngày càng gần, mấy con chó cũng không còn dám sủa nữa.

Nhà bà ngoại tôi cũng có nuôi một con chó, lúc sắp đến 11 giờ, tiếng khóc đó đã truyền đến cửa làng. Khi đó bà ngoại vẫn chưa ngủ, con chó nghe nghe tiếng khóc thì không dám sủa, nó cụp tai nguẩy đuôi trốn xuống dưới chân bà ngoại. Bà ngoại thấy rất lạ, lấy chân đạp con chó ra, còn nghĩ không biết nó bị làm sao nữa. Nhưng khi vừa nghe thấy tiếng khóc thảm thiết đó bà liền kéo con chó vào nhà, đưa tay ra đóng cửa lại.

Mẹ tôi cũng không dám ngủ, bà sớm đã nghe thấy tiếng gào khóc ấy, rất đáng sợ, vốn không tài nào ngủ nổi.

Con chó được bà ngoại kéo vào trong nhà, không một chút do dự liền phóng thẳng xuống gầm giường tìm chỗ núp. Lúc đó mẹ tôi khoảng 12, 13 tuổi, được bà ngoại ôm vào lòng cả đêm. Hai người cùng nghe động tĩnh của tiếng than khóc đó, cũng bị doạ đến không thể chợp mắt được dù chỉ là một lúc.

Sau khi âm thanh đó truyền đến làng, đã chạy thẳng đến nhà của cậu cả. Đứng ở đó một lúc lâu, vừa đập cửa vừa hét lớn. Chỉ là không thể nghe rõ tiếng hét ấy là gì. Tiếng đập cửa cứ duy trì đến nửa đêm, cũng không có ai ra mở. Sau đó tiếng đập cửa lại tiếp tục vang lên từng nhà từng nhà một, lúc đập đến cửa nhà bà ngoại, mẹ tôi đã nghe được rõ ràng. Trong tiếng khóc thê lương cơ hồ pha lẫn tiếng kêu gào của cậu cả, từng hồi từng hồi, chú ba thím ba, mở cửa cho cháu đi, cháu lạnh...

Lúc đó ông ngoại tôi không có nhà, đừng nói là ma, cho dù là người bình thường thì bà ngoại cũng không dám mở cửa, cứ thế ôm chặt mẹ tôi đến khi trời sáng. Bên ngoài tiếng gào khóc vẫn không ngừng vang vọng, lúc vang đến nhà mấy người ở đầu thôn đông, cũng là lúc gà cất tiếng gáy, khi đó âm thanh này mới dần tan mất.

Sau khi trời sáng, toàn bộ người trong thôn đều kinh động, mọi người xúm nhau bàn tán về chuyện kì lạ xảy ra vào đêm qua. Có một ông cụ trong thôn biết chuyện, nói rằng đó là tiếng khóc của ma quỷ. Còn nói về chuyện ma đập cửa, rằng khi nhà nào bị ma đến đập cửa tuyệt đối không được mở, chỉ cần mở cửa ra, sẽ lập tức bị bắt đi ngay.

Ông lão ấy nói đến chuyện này, còn kể thêm về chuyện ma đập cửa xảy ra vào trước giải phóng. Tất nhiên, nó cũng đã xảy ra ở trong chính ngôi làng này.
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom