Cậu nhỏ vừa chỉ như vậy, mẹ tôi đã vô cùng sợ hãi, cũng không dám đứng ở đó nữa, lập tức chạy đi. Sau khi ra đến bên ngoài rồi, mẹ hỏi lại cậu tôi, cậu mới nói anh trai đó không theo nữa.
Đây vốn là chuyện sẽ không vì mẹ tôi giấu nhẹm đi mà kết thúc, đến ngày thứ ba, lúc đó khoảng 12 giờ đêm, cậu nhỏ lại bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, trận khóc này so với ngày đầu tiên còn dữ dội hơn, khóc như sắp chết đi vậy, hơn nữa còn vừa khóc vừa trốn trong lòng bà ngoại. Bà ngoại biết có điều gì đó không ổn rồi, liền bắt đầu mắng, nói oan có đầu nợ có chủ, ai hại ngươi thì đi mà tìm người đó, ở đây hù doạ một đứa trẻ thì hay ho gì. Bà ngoại tôi miệng mồm lanh lẹ, lúc nhỏ cãi nhau với người khác chưa từng chịu thua bao giờ, mắng đến nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu tôi cũng nín khóc, nằm ngửa ra ngủ thiếp đi trong lòng bà ngoại.
Khi bà ngoại đặt cậu của tôi xuống, đột nhiên bà ở trong phòng nghe thấy tiếng khóc của một người đàn ông vọng tới, vừa kiềm nén vừa uất ức. Mới đầu bà còn cho rằng là tiếng khóc của ông ngoại, còn lay người ông ngoại nữa, lay hẳn mấy cái nhưng ông chỉ trở mình rồi lại ngủ tiếp.
Bà ngoại lẩm nhẩm một câu, đàn ông thật vô dụng, sau đó lắng nghe kĩ lại, mới nghe rõ tiếng khóc đó phát ra ở ngoài cửa. Bà tôi không dám lên tiếng, sợ đó là người xấu, chỉ kề sát tai lên cửa nghe một lúc. Bà ngoại nói âm thanh đó cứ liên tục di chuyển ở hành lang bên ngoài, lúc thì ở bên trái, lúc lại ở bên phải, dường như đang quanh quẩn ở khắp mọi nơi.
Nghe được một lúc, bà ngoại thu hết can đảm mắng, nửa đêm không đi ngủ, khóc lóc cái quỷ gì, còn khóc nữa tao hét gọi người đến đấy nhé.
Bà ngoại nói xong, tiếng khóc ngoài cửa mới dần dần trôi xa. Nghe tiếng động thì hình như là đi vào bên trong, chỉ là đi tới đâu bà tôi cũng không biết.
Từ sau hôm đó, câu chuyện về tầng hầm có quỷ bắt đầu được lan truyền. Đương nhiên trong chuyện này có một phần công lao của bà ngoại rồi, không có chuyện gì thì đến nhà người này, kéo người nhà kia ra tán gẫu. Nhưng càng nhiều người nhắc đến thì cũng chỉ nghe mỗi tiếng khóc loanh quanh dưới tầng hầm, nếu nói thật sự đã nhìn thấy thì vẫn chưa có ai từng thấy cả.
Có điều khoảng hơn nửa tháng sau, trong tầng hầm bắt đầu xuất hiện tình trạng gà bay chó chạy. Mỗi đêm cứ đến 12 giờ, tiếng đập cửa lại bắt đầu vang vọng, rầm rầm rầm, rầm rầm rầm. Trong tiếng đập cửa đó mang theo âm thanh của tiếng nước đọng rất rõ ràng, bắt đầu vang lên từ trong con đường tối đen đó, đập từ nhà này qua nhà khác, đến tận cửa nhà của mẹ tôi, trong tiếng đập cửa còn nghe được tiếng khóc thút thít, gọi Tiểu Ninh, Tiểu Ninh.
Mỗi khi tiếng đập cửa xuất hiện, cậu tôi dù là người quen thuộc đến mức nào cũng đều sẽ từ trong mơ giật mình tỉnh dậy. Bà ngoại vừa an ủi cậu vừa mắng. Những câu mắng chửi đều rất khó nghe, mắng xong ngoài cửa lại mắng tới ông ngoại. Bởi vì bất kể tiếng đập cửa có lớn đến đâu, ông ngoại vẫn cứ ngáy khò khò, không tỉnh dậy.
Khoảng thời gian này, bà ngoại hệt như một người trấn giữ nơi này, bảo vệ an toàn cho mọi người trong nhà. Thế nhưng người trấn giữ dù có tốt đến đâu, cũng sẽ có lúc tính toán sai.
Mẹ tôi nói, mặc dù mấy ngày đó có răng vàng miệng sắt của bà ngoại bảo vệ, anh trai đập cửa không dám bước vào, nhưng những nhà khác lại không may mắn như vậy, rất nhiều nhà không chịu được tiếng đập cửa liên tục, đã lần lượt dọn đi. Dưới tầng hầm càng lúc càng vắng lặng, đến cuối cùng chẳng còn lại mấy người.
Người ở nơi này ít đi, không gian dần thiếu đi hơi người, cũng càng lúc càng lạnh lẽo hơn, ngay cả là giữa mùa hè, vẫn có chút ớn lạnh. Âm thanh của tiếng đập cửa cũng xuất hiện ngày một sớm hơn, lần sớm nhất là khi trời vừa sập tối tiếng động ấy liền vang lên. Nhưng lần đó tiếng động chỉ quanh quẩn trong con đường tối đen đó, không phát ra ở cửa nhà nào khác. Có điều cho dù là vậy, hôm đó ông bà ngoại không có nhà, chỉ có mẹ và cậu nhỏ, cho nên cả hai đã rất sợ hãi.
Thế nhưng điều đáng sợ nhất không xảy ra vào tối hôm đó, mà là vào một buổi trưa nọ.
Hôm đó trời nhiều mây, trước khi ra ngoài bà ngoại đã dặn dò mẹ, nếu trời có mưa phải nhớ lấy quần áo vào nhà. Lúc đó mỗi lần giặt quần áo xong đều phải đem ra ngoài phơi nắng, dưới tầng hầm vừa ẩm vừa tối, phơi ở đây không khô được. Bởi vì lời dặn đó của bà ngoại, mẹ tôi còn cố ý dẫn cậu nhỏ ra ngoài chơi, để nếu như trời có mưa thật cũng sẽ nhanh chóng thu dọn được quần áo.
Chơi đến hơn 10 giờ, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, mưa lớn thật sự đã kéo tới. Mẹ tôi luống cuống gom quần áo lại, dẫn cậu nhỏ về nhà.
Về đến nơi cũng không có gì làm nên hai người đã đi dạo quanh tầng hầm. Rất nhiều nhà khác lúc dọn đi đều là đi khá vội vàng, bên trong vẫn còn thừa lại không ít thứ, mẹ tôi dẫn theo cậu nhỏ đi lượm lặt chúng. Nói đến đồ thừa lại, chẳng qua chỉ là những thứ đồ chơi nhỏ không đáng giá, hoặc là tất hỏng, hoặc là chén bát đã bị vỡ. Đương nhiên cũng có điều bất ngờ, chẳng hạn như là lược, là kẹp, hoặc là một quyển truyện tranh bị thiếu mất phần nào đó. Những lúc như vậy, hai chị em mẹ tôi liền có thể vui vẻ cả ngày.
Hôm đó hai người đi loanh quanh tầng hầm rất lâu, nhặt được khá nhiều đồ lộn xộn, còn có một quyển truyện tranh bị rách, quyển này còn có cả màu nữa. Mẹ tôi nói, hôm đó mẹ và cậu vui vô cùng, đang lúc chuẩn bị quay về, bên ngoài chợt vang lên tiếng sấm, tiếp theo đó tầng hầm mất điện.
Thật ra thời đó chuyện mất điện diễn ra rất thường xuyên, chỉ cần mất điện một cái mọi người sẽ hoặc là đi ngủ, hoặc là ra ngoài tán gẫu với nhau. Một cây nến cũng không quá đắt, 5 xu tiền, nhưng mọi người ở đây đều cho rằng có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút đấy. Cũng có những khi ban ngày bị mất điện, mẹ tôi sẽ dẫn cậu nhỏ ra ngoài chơi. Nhưng hôm đó thì khác, dưới tầng hầm tối om, trên mặt đất bắt đầu nổi lên một trận gió lạnh lẽo.
Cơn gió đó chậm rì rì từ một nơi rất xa thổi tới, thổi đến cả người đều lạnh cóng. Mẹ tôi nói, cơn gió đó vừa thổi qua bà đã lập tức nổi hết cả da gà.
Hơn nữa gió vừa nổi lên, cậu nhỏ đã vội xoay người chạy tới ôm lấy chân mẹ tôi, miệng không ngừng hét lên chị ơi em sợ lắm. Thật ra mẹ tôi cũng sợ, chỉ là cậu nhỏ đang ở kế bên, cho dù bà thật sự rất sợ, cũng phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Bà cúi người xuống ẵm cậu nhỏ lên, an ủi nói: "Đừng sợ, chị đưa em ra ngoài chơi nha."
Dưới tầng hầm không giống bên ngoài, sau khi đèn tắt duỗi một bàn tay ra còn không thể nhìn thấy năm ngón. Bình thường mỗi khi mất điện, mẹ tôi đều sẽ thắp chút nến, sau đó dẫn cậu nhỏ ra ngoài. Thế nhưng hôm đó hai người đang nhặt đồ ở nhà người khác, lấy đâu ra nến chứ? Mẹ tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình, lần mò theo từng bức tường rồi bắt đầu đi.
Người có kinh nghiệm đều biết, khi có ánh sáng với khi không có cảm nhận của con người với thời gian hoàn toàn khác nhau. Con người ở trong bóng tối, không có bất cứ thứ gì để tham khảo, cộng với lo lắng, thời gian sẽ trôi qua rất chậm. Hơn nữa càng chậm sẽ càng lo lắng, càng lo lắng sẽ càng không xác định được rõ phương hướng.
Hôm đó mẹ tôi cũng không ngoại lệ, bà ở trong bóng tối đã đi rất lâu nhưng vẫn không tìm được lối ra. Càng tìm không thấy trong lòng mẹ càng sợ hãi, thêm nữa cậu nhỏ ở trong lòng bà cũng hoảng sợ không kém, điều này dần khiến bà trở nên nôn nóng. Ngay lúc đó, mẹ tôi dường như nghe thấy tiếng thở thấp thoáng bên tai. Tiếng thở đó mang theo hơi lạnh, nhẹ nhàng kề sát vào tai bà.
Đi cùng với nhịp thở này, lông tơ trên người mẹ tôi đều dựng đứng hết cả lên, chân cũng bắt đầu mềm nhũn, muốn đi cũng không thể bước nổi nữa. Cậu nhỏ lúc đầu cứ liên tục gào lên chị ơi em sợ, nhưng lúc này cũng không lên tiếng nữa, chỉ dùng hết sức ôm lấy mẹ tôi, cái đầu nhỏ gục trên bả vai bà, im bặt.
Ngay lúc này, tiếng thở càng lúc càng rõ ràng hơn, mẹ tôi dường như cảm giác bên tai có ai đó đang nói chuyện với bà. Cụ thể đã nói những gì thì không nghe rõ lắm, nhưng mẹ tôi biết giọng nói đó đang chỉ đường cho bà. Theo bản năng, mẹ tôi im lặng đi về phía trước theo chỉ dẫn của âm thanh đó.
Mẹ tôi vốn cũng không biết mình đang đi đâu nữa, bà chỉ đi theo chỉ dẫn của giọng nói đó. Lúc đầu mẹ tôi đã sợ đến chân nhũn ra cả, trên tay còn vừa ẵm cậu nhỏ, vừa xách thêm một mớ đồ lúc nãy nhặt được, cho nên không thể đi nhanh. Giọng nói đó cũng luôn chậm rãi, không thúc giục, chỉ là tới khúc nào cần rẽ thì sẽ lên tiếng. Nhưng đi được một lúc, giọng nói đó bắt đầu trở nên nghiêm khắc hẳn, giục mẹ tôi phải đi nhanh hơn.
Mẹ tôi gan nhỏ, cũng không dám phản đối, nghe thấy như vậy liền vội vội vàng vàng đi nhanh về trước. Không biết đã đi được bao lâu, bà đột nhiên ngửi được một mùi của sự mục nát. Chỗ này vô cùng ẩm thấp, còn có một mùi hôi thoang thoảng nữa. Mẹ tôi đã quá quen thuộc với mùi này rồi, bởi vì đây là mùi của con đường tối đen đó.
Thế nhưng sau khi đến được đây rồi, giọng nói đó vẫn không ngừng thúc giục mẹ tôi, mẹ tôi muốn quay lại nhưng giọng nói đó lại vô cùng gay gắt, đại khái ý nói, nếu như mẹ tôi quay về sẽ lập tức giết chết cậu tôi ngay tại đây. Mẹ vô cùng sợ hãi, lúc này bà rất hoảng loạn, trong lòng cứ luôn sợ cậu nhỏ sẽ bị giết, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo giọng nói đó, tiếp tục đi về phía trước.
Trong bóng tối mẹ tôi cũng không thắc mắc gì về phương hướng, mãi đến khi dừng lại bà mới biết mình đã đứng trước cánh cửa đã bị quấn dây thép gai. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mẹ tôi đưa tay ra, vặn ổ khoá cửa trên hàng rào dây thép gai của con đường đó, cửa mở, bà bước vào trong.
Vào trong rồi, mẹ tôi còn lo lỡ như bị người khác phát hiện thì sao nên đã thuận tay đóng cửa lại.
Đóng cửa xong, âm thanh đó vẫn văng vẳng bên tai mẹ tôi, kêu bà tiếp tục đi về phía trước. Mẹ tôi biết rõ rằng mình đã đi vào con đường đó, cũng cảm nhận được phía trước nhất định có nguy hiểm, thế nhưng bà một chút cũng không do dự, giẫm phải nước bẩn dưới chân, ngửi thấy mùi hôi thối, vẫn luôn tiến về trước.
Chưa đi được mấy bước, cậu nhỏ đã khóc thút thít trong lòng mẹ tôi, cậu ấy nhỏ giọng nói: "Chị ơi em sợ, chị ơi em sợ". Giọng nói lúc này của cậu nhỏ so với giọng sợ hãi lúc bình thường không giống nhau, rõ ràng là dáng vẻ sợ đến cực độ nhưng lại không dám nói ra.
Mẹ tôi vỗ nhẹ vào lưng cậu sau đó nói với cậu: "Đừng sợ đừng sợ, chúng ta sắp tới rồi." Thật ra những lời này không phải mẹ tôi muốn nói, mà là giọng nói đó đã dạy bà nói như vậy. Kì thực lúc đó mẹ tôi cũng đã sợ đến không ổn rồi, điều bà muốn làm nhất chính là quay đầu bỏ chạy, chạy ra khỏi con đường này. Thế nhưng không biết làm sao, cả đầu và chân đều không nghe lời bà. Hơn nữa nãy giờ mẹ tôi ẵm cậu nhỏ trên tay cũng đã thấm mệt, cả cánh tay đều đau nhức, chỉ muốn thả cậu ấy xuống rồi nghỉ ngơi một lát. Có điều giọng nói đó cứ luôn thúc giục mẹ tôi, thế nên bà không dám dừng lại.
Lúc đó mẹ tôi cảm giác dường như mình đã đi ở trong con đường này rất lâu rồi, chân cũng mệt, tay cũng mỏi, hình như đã đi đến cuối đường. Đến đây, mẹ tôi không kiên trì nổi nữa, trong lòng tức giận, bà liền dừng bước chân lại, thả cậu tôi xuống đất.
Cậu nhỏ vừa được thả xuống đất, đã sống chết ôm lấy chân mẹ tôi, nhỏ giọng khóc lóc, chị ơi em sợ, chị ơi em sợ.....
Lúc cậu nhỏ nói những lời này, một cơn gió lạnh từ sâu bên trong lối đi thổi tới, làn gió chậm chầm lướt qua, hệt như có ai đó đang dạo bước vậy. Gió vừa nổi lên, tiếng khóc trầm thấp cũng dần vang vọng.
Người đó vừa khóc vừa gọi tên mẹ tôi, Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, anh sợ quá, dưới này rất lạnh...
Mẹ tôi vừa nghe giọng nói này, lập tức nhận ra ngay đó là ai, nhưng vẫn hỏi lại, ai vậy?
Mẹ tôi hỏi xong câu này, giọng nói đó lại tiếp tục gọi tên mẹ tôi, Tiểu Ninh, là anh, anh rất sợ, ở dưới này lạnh lắm, em đừng đi, ở lại đây với anh được không?
Mẹ tôi nghe tới đây, muốn xoay người bỏ chạy, thế nhưng không biết làm sao, chân bà đột nhiên mềm nhũn lại, dùng cách gì cũng không thể nhấc lên nổi. Đúng lúc này, sâu trong lối đi truyền đến tiếng bước chân lúc ẩn lúc hiện. Tiếng bước chân ấy rất chậm, dường như mỗi bước đều phải dùng khá nhiều sức, từng bước sột soạt vang lên trong con đường tối.
Mẹ tôi vừa nghe thấy âm thanh này cả người liền ớn lạnh, bà biết người đến là anh trai, nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi, đầu óc thì trống rỗng, vô thức ôm lấy cậu nhỏ. Lúc đó cậu tôi dường như đã sợ đến cực độ, miệng cứ không ngừng gọi chị, chị, chị, chị, được một lúc thì cả tiếng chị cũng không nói được, chỉ có thể kêu a, a. Mẹ tôi lo lắng vô cùng, nhưng không biết phải làm thế nào, mà tiếng bước chân lại càng lúc càng tới gần.
Đợi đến lúc tiếng bước chân dừng lại trước mặt mẹ tôi, bà rõ ràng đã ngửi được mùi thối rữa, sau đó một bàn tay vừa dính vừa nhớp chạm vào mặt bà. Bàn tay này không chỉ vừa dính vừa nhớp, mà còn vừa lạnh vừa cứng.
Bị bàn tay ấy chạm vào, mẹ tôi dường như bừng tỉnh ngay lập tức, bà bỗng nhớ ra, hôm nay trong lúc nhặt đồ bà đã nhặt được một hộp diêm bỏ vào trong túi quần. Mẹ tôi thò tay vào túi lấy hộp diêm ra, luống cuống mò mẫm trong bóng tối, lấy ra một que diêm quẹt vào hộp, không trúng, que diêm văng ra khỏi tay. Bà lúng ta lúng túng lấy ra một que khác, cố sức quẹt, chỉ nghe thấy tiếng xẹt một cái, cả con đường loé sáng lên, tiếng xẹt chớp nhoáng đó khiến mẹ tôi không thể mở to mắt được.
Sau này mẹ tôi nói rằng bà rất may mắn khi đã châm được que diêm đó, nhưng cùng lúc bà cũng cảm thấy rất hối hận.
Lí do cảm thấy may mắn rất đơn giản, đó là vì có thể nhìn rõ được tình cảnh lúc đó. Lí do hối hận cũng vậy, là vì bà có thể nhìn rõ được những gì đang diễn ra trước mắt.
Dưới ánh sáng lay lắt, không có bàn tay dính nhớp hay lạnh lẽo nào cả, cũng không có ai, chỉ có một cái xác lặng lẽ treo trên một sợi dây thừng. Cổ bị kéo giãn, đầu lưỡi thè ra. Nhìn rõ những gì xảy ra trước mắt, mẹ tôi sợ hãi hét toáng lên, còn ném cả que diêm ra xa.
Đứng lại trong bóng tối một lúc, mẹ tôi mới có phản ứng trở lại, bà ôm lấy cậu nhỏ chạy thẳng ra ngoài. Trong bóng tối không biết đã té nhào bao nhiêu lần mới chạy ra được đến cánh cửa bị quấn dây thép gai. Mẹ tôi mò mẫm trước cửa rất lâu mới tìm được ổ khoá cửa. Thế nhưng chạm vào khoá cửa rồi, lại không cách nào mở nó ra được. Rõ ràng ổ khoá này lúc nãy chính tay mẹ tôi mở ra, hơn nữa thật sự không có khoá lại, sao bây giờ lại mở không được?
Lúc mẹ tôi run rẩy mở khoá, bà cảm nhận được rõ ràng ở sau lưng một cơn gió lạnh từ từ thổi tới, tiếng bước chân đó xuôi theo gió lạnh lướt đến gần, tiếng gọi Tiểu Ninh, Tiểu Ninh nhẹ nhàng vang lên sau lưng bà. Mẹ tôi sợ đến hồn cũng sắp bay luôn ra ngoài, vừa vặn vừa kéo, vừa dùng chân đá, nhưng dù là cách nào cũng không thể mở được khoá cửa.
Lúc này tiếng bước chân đã dừng lại sau lưng mẹ tôi, bà thậm chí còn ngửi được mùi mục rữa ở phía sau mình, cậu nhỏ cũng khóc rất dữ dội, luôn miệng kêu chị, chị, chị....
Trong tiếng khóc lóc của cậu nhỏ, một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên đỉnh đầu của mẹ tôi, hơi thở lạnh lẽo nhanh chóng truyền từ đầu xuống khắp cơ thể, cả người mẹ mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất không dám nhúc nhích. Cùng lúc đó, mẹ tôi cảm thấy có tiếng thở bên tai mình. Tiếng thở đó mang theo sự lạnh lẽo phả vào tai mẹ tôi, âm thanh trầm thấp nức nở chầm chậm vang lên, Tiểu Ninh, anh rất sợ...
Khi giọng nói này vang lên mẹ tôi không dám cử động, cậu nhỏ nằm dưới chân mẹ cũng im thin thít, đừng nói là khóc, ngay cả tiếng thở cũng nhỏ hơn vừa nãy rất nhiều.
Ngay lúc mẹ tôi rơi vào tuyệt vọng, một âm giọng cao cao từ phía xa truyền tới, Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, con đang ở đâu? Cùng với âm thanh này, trong bóng tối xa xăm loé lên một luồng sáng. Nghe thấy tiếng gọi, mẹ tôi như tóm được cọng rơm cứu mạng, lớn giọng hét lên, mẹ, mẹ...
Âm giọng cao cao đó là của bà ngoại tôi, bên ngoài mưa lớn không thể làm việc được nên bà và ông ngoại đã quay về nhà. Về đến nơi mới hay tầng hầm mất điện, lại không thấy mẹ và cậu của tôi đâu, tìm khắp nơi cũng không tìm thấy, liền nghĩ có lẽ nào vẫn còn ở dưới này không, nên bà ngoại đã cầm đèn pin đi gọi mẹ tôi.
Lúc bà ngoại tìm được mẹ tôi, mới phát hiện ổ khoá này đã bị khoá chết rồi, hơi nữa còn hoen gỉ, rõ ràng rất lâu không hề được mở ra. Cái ổ khoá này trước giờ chưa từng được mở, vậy làm sao mẹ tôi và cậu nhỏ có thể vào được, điều này sau đó đã trở thành bí ẩn. Hơn nữa lúc sau ông ngoại tôi phải dùng búa mới phá được cái khoá này, nếu nói chỉ dựa vào một mình mẹ tôi, một đứa trẻ con mà có thể mở được nó thì đúng là chuyện kì lạ.
Đến giờ mỗi khi mẹ tôi nghĩ lại chuyện xảy ra hôm đó vẫn sẽ thấy rùng mình, mẹ nói, nếu như bà ngoại đến muộn một phút thôi, bà và cậu tôi có thể đã bị anh trai đó bắt đi rồi.
Tôi hỏi mẹ, anh trai đó không phải đã chết rồi sao?
Mẹ tôi nói, phải, đã chết rồi, anh ấy treo cổ tự tử ở trong con đường đó. Sau này công xưởng có người tới thu dọn thi thể đi rồi, sau đó cũng đã phong toả lối đi đó lại.
Tôi lại hỏi mẹ, cái khoá đó đã hoen gỉ hết rồi, anh trai kia làm sao vào được?
Mẹ tôi lắc đầu nói, cái đó mẹ cũng không biết.
Sau chuyện lần đó, cả nhà mẹ tôi đã dọn đi nơi khác. Chỉ là từ sau khi dọn đi đến tận bây giờ, mỗi lần đi ngủ mẹ đều không dám tắt đèn, bất kể là sáng hay tối, đèn trong nhà lúc nào cũng phải bật sáng, có thể thấy được hai chuyện này đã để lại cho mẹ tôi nỗi ám ảnh nặng nề đến thế nào.
(Hết)
Bình luận facebook