Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1325: Tiến vào Ma Uyên
Dịch giả: nila32
Tất cả mọi người đã tiến vào bí cảnh
Minh cùng Minh lại bị tách hai nơi
Giận Ma Thiên không nói trước một lời
‘Ngự lôi hoàn' đành thôi đừng mơ nữa.
(trancongminh1950)
Lúc này, nhân số trong cốc đã bất tri bất giác đạt gần trăm người, không ai không có tu vi từ Thiên Tượng cảnh trở lên. Có thể nói, giờ khắc này, những kẻ có mặt ở đây đêu là tộc nhân hạch tâm được tuyển chọn kỹ càng từ các thế lực lớn trên toàn đại lục Vạn Ma, thậm chí có người còn giữ chức vụ Thái Thượng trưởng lão tại gia tộc của mình. Bọn họ đều nhìn chằm chằm về phía cánh cổng ánh sáng cực lớn đang hiển hiện giữa không trung, nhãn thần mang theo ánh nhìn nóng bỏng. Dù sao chờ đợi suốt ba vạn năm mới có một lần như thế này. Sau một thoáng bạo động ngắn ngủi, tất cả mọi người dần dần khôi phục sự bình tĩnh. Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía trung ương Hoàng Triều như đang chờ đợi cái gì. Hoàng Phủ Chiêm Thiên khoanh tay sau lưng, đứng ở trước nhất đoàn người của Hoàng Phủ thế gia, tựa như không thèm để ý đến ánh mắt của đám đông chung quanh. Nhãn thần của lão vẫn tập trung vào cánh cổng ánh sáng cực lớn trên cao, vẻ mặt không hề lộ ra một chút biểu lộ.
Nhưng vào lúc, tại nơi dừng chân của Liễu gia, lão già áo gai Liễu Tung Dương sau khi liếc nhìn Hoàng Phủ Chiêm Thiên ở phía xa một cái, ánh mắt liền hiện lên một tia khinh thường. Tiếp đó, chỉ thấy lão khẽ động một tay, lấy ra một chiếc chìa khóa màu đen mang phong cách cổ xưa. Lại thấy hai mắt lão khép lại, trong miệng tụng niệm vài câu chú ngữ cổ quái đồng thời phun ra một ngụm máu tươi lên mặt chìa khóa. Mặt ngoài chìa khóa vốn đang tối đen bỗng nổi lên từng vòng Linh văn li ti huyền ảo như bị đột sáng, toát ra mảng lớn kim hà khiến cho đồ vật này tỏa sáng rực rỡ. Sau một khắc, khi kim hà dần dần biến mất rồi hóa thành nhiều đốm lửa nhỏ, ánh sáng chói mắt liền bao phủ Liễu Tung Dương cùng bốn gã Ma Nhân nhà họ Liễu phía sau vào trong rồi hóa thành một quả cầu ánh kim lớn chừng mấy trượng, vô cùng chói mắt.
Kim quang lóe lên!
Viên cầu kim sắc lập tức hóa thành một đạo cầu vồng lao nhanh đến vị trí của cánh cổng ánh sáng khổng lồ giữa không trung. Khi quả cầu ánh sáng này bay gần đến đích, bên trong cánh cổng thình lình xuất hiện hai bàn tay khổng lồ, một đen một trắng, nhanh chóng chộp lấy quả cầu rồi chui ngược trở lại phía sau, không còn chút tăm tích. Thời gian từ lúc Liễu Tung Dương lấy chìa khóa ra đến khi lão ta mang theo bốn người phía sau tiến vào quang môn chỉ kéo dài không quá hai ba nhịp thở. Trong lúc này, Hoàng Phủ Chiêm Thiên vẫn đứng yên ở đó. Mười người sau lưng lão cũng không có phản ứng gì. Sau một lúc lâu, nhận thấy nhân thủ của Hoàng Phủ thế gia không có hành động gì, đầu lĩnh các nhà Cao Hách, Khổng Tường cùng Long gia đều lấy ra chìa khóa Ma Uyên của mình tiếp đó dẫn theo nhóm người phía sau lần lượt hóa thành quả cầu ánh kim chui vào bên trong cánh cổng ánh sáng. Liễu Minh đang trong một góc vắng vẻ, chứng kiến cảnh này, ánh mắt không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc.
“Hắc hắc, có phải ngươi thấy khó hiểu khi chứng kiến đội hình của tứ đại gia tộc tiến vào bí cảnh đều chỉ gồm một đại năng Thông Huyền và bốn gã Ma Nhân Thiên Tượng?”
“Dù cho tu vi có bị pháp tắc của bí cảnh hạn chế thế nhưng lực lượng mà tu sĩ Thông Huyền có thể phát huy vẫn mạnh hơn nhiều so với tu sĩ Thiên Tượng. Vì sao tứ đại gia tộc đều chỉ phái ra một vị đại năng Thông Huyền như vậy?” Liễu Minh truyền âm trả lời.
“Trong Ma Uyên, đại năng Thông Huyền tối đa chỉ có thể phát huy thực lực như lúc Thiên Tượng đỉnh phong nhưng bàn về khả năng sinh tồn thì quả thật hoàn toàn vượt xa cường giả Thiên Tượng. Bất quá nếu như vô ý vẫn lạc bên trong sẽ tạo thành tổn thất cực lớn với thế lực của họ. Theo ta được biết, chuyện này đã từng xảy ra ở những lần Ma Uyên mở ra lúc trước.” Ma Thiên không nhanh không chậm giải thích.
“Nếu như danh ngạch tiến vào Ma Uyên đã quý giá như thế, tại sao những thế lực lớn lại không nghĩ cách đoạt lấy chìa khóa từ tay các thế lực nhỏ khác?” Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh lại hỏi thêm một câu.
“Làm sao ngươi biết trong những thế lực nhỏ kia lại không có nhân thủ của tứ đại gia tộc, thậm chí trung ương Hoàng tộc?” Ma Thiên cười hắc hắc.
Liễu Minh nghe vậy mới khẽ giật mình.
Trong khi hai người nói chuyện, lại có mấy thế lực tiến vào bên trong cánh cổng ánh sáng. Dù sao đã có tứ đại gia tộc quyền thế đẫn đầu, mà Hoàng Phủ thế gia lại không nói gì, bọn họ cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy. Đợi khi đã có hơn nửa số người tiến vào cánh cổng ánh sáng, cô gái che mặt cùng đại hán tóc rối sau lưng Hoàng Phủ Chiêm Thiên cũng đồng loạt lấy ra chìa khóa Ma Uyên trong người. Tuy rằng khí tức của hai vị Ma Nhân này có chút yếu hơn so với Hoàng Phủ Chiêm Thiên thế nhưng bọn họ đều đã đạt đến cảnh giới Thông Huyền. Trải qua một hồi thi pháp, cả hai lần lượt mang theo bốn người phía sau, hóa thành hai viên cầu ánh kim, một trước một sau chui vào cánh cổng ánh sáng. Hoàng Phủ Chiêm Thiên cũng không tự mình tiến vào Ma Uyên mà một mình lưu lại bên ngoài. Sau khi nhìn thấy hai viên cầu kim sắc biến mất, lão liền khoanh chân ngồi xuống, khép mắt tĩnh tọa. Một màn này tự nhiên thu hút sự chú ý của những người còn lại trong cốc, bất quá cũng không kẻ nào dám hó hé điều gì.
Thời gian tiếp theo, lại có ba bốn nhóm người tiến nhập cánh cổng ánh sáng. Có điều Hoàng Phủ Chiêm Thiên giống như lão tăng nhập định, ngay cả mí mắt cũng không thèm động đậy dù chỉ một chút. Lúc này, bỗng có sương xám nổi lên cuồn cuộn. Năm đạo độn quang theo đó bắn tới, sau mấy cái chớp động đã đến gần cánh cổng ánh sáng. Liễu Minh nhíu mắt nhìn kĩ thì thấy bên trong độn quang là một lão già hói đầu gầy ốm với chiếc mũi ưng có chút kệch cỡm trên mặt. Bất quá lão già này cũng là một Ma Nhân Thông Huyền cảnh. Sau lưng lão còn có bốn gã Ma Nhân cấp Thiên Tượng. Liễu Minh tự nhiên không nhận ra những người này bất quá cách đó không xa lại có tiếng người nhẹ giọng lẩm bẩm “Hàn Quạ lão nhân!” vì vậy có thể đoán được nhóm người này đến từ thế lực không nhỏ nào đó. Độn quang thu vào, lão già hói đầu liền mang theo bốn người phía tới trước cánh cổng ánh sáng. Lúc này, Hoàng Phủ Chiêm Thiên vốn đang nhắm mắt bỗng nhiên chậm rãi hé mắt, liếc nhìn lão già hói đầu một cái sau đó nhanh chóng nhắm chặt trở lại. Gần như cùng lúc, lão già kia cũng khẽ liếc Hoàng Phủ Chiêm Thiên một cái. Sau đó lão mới lấy chìa khóa Ma Uyên, mang theo bốn người sau lưng hóa thành quang cầu kim sắc chui vào bên trong cánh cổng ánh sáng.
Ngay sau đó, linh quang chớp động, sương xám cuồn cuộn, lại có ba đạo độn quang bay vụt tới. Quang mang thu vào để lộ ba thân ảnh mặc áo lông. Người cầm đầu là một nữ tử trung niên mặt lạnh như băng, trên đầu có thắt một dải băng tím biếc. Hai người còn lại là một nam một nữ trẻ tuổi, thoạt nhìn không có gì nổi bật ngoài sắc mặt tái nhợt có chút kỳ lạ. Ngay khi hiện thân, nữ tử trung niên liền đưa mắt nhìn quanh một vòng sau đó lật tay lấy ra chìa khóa Ma Uyên, mang theo hai người bên cạnh tiến vào cánh cổng ánh sáng. Đến tận đây, nhân số trăm người trong hạp cốc chỉ còn lại chưa đến một phần ba. Sau khi nhìn nhau một cái, Liễu Minh cùng Âu Dương Minh quyết định không trì hoãn thêm nữa. Họ Liễu giơ một tay lên, phóng ra một cỗ hào quang hai màu trắng đen. Lập tức, Hạt Nhi cùng một thanh niên áo đen liền theo đó hiện ra, đúng là vị công chúa của Hoàng Phủ thế gia đã bị Ma Thiên dùng Hồn Thiên Bia để thay đổi tướng mạo. Trong lúc đó, Âu Dương Minh không chút chậm trễ lấy ra chìa khóa Ma Uyên.
Đúng vào lúc này, Hoàng Phủ Chiêm Thiên bỗng nhiên mở to hai mắt, quan sát kỹ càng bốn người Liễu Minh, đặc biệt đối với Hạt Nhi cùng thanh niên áo đen, nhãn thần lộ ra một tia nghi hoặc. Liễu Minh thấy vậy không khỏi có chút lo lắng cũng may thần sắc của hắn vẫn không lộ ra điều gì bất thường. Một lúc sau, Hoàng Phủ Chiêm Thiên tựa hồ cũng không phát hiện điểm gì khác lạ bèn lập tức dời ánh mắt sang nơi khác, tiếp tục nhắm mắt tĩnh tọa. Điều này khiến cho Liễu Minh không khỏi âm thầm thở nhẹ một hơi.
Theo tiếng chú ngữ cổ quái vang lên từ miệng Âu Dương Minh, kim quang lóe lên bao phủ bốn người vào trong. Chỉ nghe tiếng xé gió truyền đến, quả cầu ánh kim liền hóa thành một đạo cầu vồng bay đến cánh cổng giữa không trung sau đó bị bàn tay khổng lồ từ đó nắm lấy, lôi tuột vào trong, biến mất không chút tăm tích. Thân ở trong quả cầu ánh kim, Liễu Minh chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng lập lòe kim quang, hơn nữa không có cách nào cảm ứng được khí tức của những người bên cạnh vì vậy không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Tiếp đó, một luồng man lực lại bất ngờ truyền đến khiến cho họ Liễu không khỏi biến sắc. Chỉ sợ Ma Nhân cấp Chân Đan bình thường đối diện với lực lượng này sẽ lập tức bị xé thành vạn mảnh. Tuy rằng sở hữu lực lượng thân thể có thể sánh với tu sĩ Thông Huyền thế nhưng hắn vẫn cẩn thận vận chuyển Minh Cốt Quyết để bảo vệ toàn bộ thân thể. Cảm giác này kéo dài trong một khoảng thời gian rất ngắn, kim quang thu vào, cảnh vật chung quanh lần nữa hiện lên rõ ràng. Đồng thời một cỗ khí nồng đậm xen lẫn từng sợi Chân Ma chi khí nhanh chóng ập tới trước mặt.
“Nơi này chính là Ma Uyên…” Liễu Minh lắc đầu giũ bỏ toàn bộ cảm giác khó chịu trong lúc truyền tống sau đó đưa mắt dò xét hoàn cảnh chung quanh.
Nơi này là một bãi cỏ vắng vẻ với không ít đá vụn xám đen, thoạt nhìn giống như một sa mạc khô nóng. Bầu trời bên trên bày ra màu sắc tối tăm mờ mịt giống như bị vô số cát bụi bao phủ. Hắn nhướng mày nhìn lên. Tuy rằng rất yếu ớt nhưng vẫn có thể cảm giác bên trên dường như tồn tại đồ vật cực lớn gì đó bao phủ toàn bộ bầu trời hơn nữa còn phát ra một cảm giác áp bách nhàn nhạt, tác dụng lên người của hắn.
“Chủ nhân, làm sao vậy?” Hạt Nhi và thanh niên áo đen lúc này cũng xuất hiện gần đó, nhìn thấy biểu hiện của Liễu Minh bèn tiến tới hỏi thăm.
“Không có gì đáng ngại.” Liễu Minh lắc đầu, thu hồi ánh mắt.
Sắc mặt của hắn chợt biến đổi. Nơi này chỉ ba người hắn, Hạt Nhi cùng thanh niên áo đen nhưng lại không thấy bóng dáng của Âu Dương minh.
“Hạt Nhi, ngươi có thấy Âu Dương Minh đâu không?” Hắn vội vàng dò hỏi.
“Không có.” Hạt Nhi nghe vậy khẽ giật mình, đảo mắt nhìn quanh sau đó lắc đầu.
Liễu Minh nhướng mày, tâm niệm vừa động, thần thức khổng lồ lập tức tán ra phương viên ngàn dặm nhưng vẫn không thể cảm ứng được vị trí của Âu Dương Minh.
“Không cần phí sức, Âu Dương minh sẽ không có khả năng xuất hiện gần đây được.” Thân ảnh Ma Thiên lóe lên bên cạnh Liễu Minh.
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Liễu Minh biến sắc hỏi lại một câu.
“Vừa rồi ngươi cũng cảm thấy. Tiến vào Ma Uyên sẽ bị lực lượng Thời Không tác dụng rất lớn cho nên mỗi người bị truyền tống đến đây đều xuất hiện ở vị trí khác nhau trừ khi trước đó sử dụng bí thuật kết nối Pháp lực của mọi người lại cùng một chỗ.” Ma Thiên trả lời một cách thản nhiên.
Liễu Minh nghe vậy thần sắc khẽ động. Hắn và Hạt Nhi có liên hệ khế ước chủ bộc. Ma Thiên lại là đồng thể cộng sinh với hắn. Trong khi thanh niên áo đen đã bị lão ta sử dụng bí thuật điều khiển. Nói như vậy, ba người bọn họ quả thật tồn tại kết nối lẫn nhau. Trong khi Âu Dương Minh lại không hề có chút liên quan đến nhóm người họ Liễu. Nghĩ đến đây, thần sắc của hắn không khỏi biến ảo một hồi.
“Ngươi đã biết như vậy tại sao lúc trước lại không nói ra? Chẳng lẽ ngươi cố ý tách rời bọn ta và Âu Dương Minh?” Liễu Minh hỏi lại.
Ma Thiên cười nhạt một tiếng, không nói gì, cũng không lên tiếng phủ nhận. Liễu Minh thấy vậy liền nhướng mày, trong lòng có chút căm tức. Ma Thiên làm như vậy ắt hẳn là vì không muốn cho hắn cơ hội lấy được Càn Khôn Ngự Lôi hoàn.
Tất cả mọi người đã tiến vào bí cảnh
Minh cùng Minh lại bị tách hai nơi
Giận Ma Thiên không nói trước một lời
‘Ngự lôi hoàn' đành thôi đừng mơ nữa.
(trancongminh1950)
Lúc này, nhân số trong cốc đã bất tri bất giác đạt gần trăm người, không ai không có tu vi từ Thiên Tượng cảnh trở lên. Có thể nói, giờ khắc này, những kẻ có mặt ở đây đêu là tộc nhân hạch tâm được tuyển chọn kỹ càng từ các thế lực lớn trên toàn đại lục Vạn Ma, thậm chí có người còn giữ chức vụ Thái Thượng trưởng lão tại gia tộc của mình. Bọn họ đều nhìn chằm chằm về phía cánh cổng ánh sáng cực lớn đang hiển hiện giữa không trung, nhãn thần mang theo ánh nhìn nóng bỏng. Dù sao chờ đợi suốt ba vạn năm mới có một lần như thế này. Sau một thoáng bạo động ngắn ngủi, tất cả mọi người dần dần khôi phục sự bình tĩnh. Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía trung ương Hoàng Triều như đang chờ đợi cái gì. Hoàng Phủ Chiêm Thiên khoanh tay sau lưng, đứng ở trước nhất đoàn người của Hoàng Phủ thế gia, tựa như không thèm để ý đến ánh mắt của đám đông chung quanh. Nhãn thần của lão vẫn tập trung vào cánh cổng ánh sáng cực lớn trên cao, vẻ mặt không hề lộ ra một chút biểu lộ.
Nhưng vào lúc, tại nơi dừng chân của Liễu gia, lão già áo gai Liễu Tung Dương sau khi liếc nhìn Hoàng Phủ Chiêm Thiên ở phía xa một cái, ánh mắt liền hiện lên một tia khinh thường. Tiếp đó, chỉ thấy lão khẽ động một tay, lấy ra một chiếc chìa khóa màu đen mang phong cách cổ xưa. Lại thấy hai mắt lão khép lại, trong miệng tụng niệm vài câu chú ngữ cổ quái đồng thời phun ra một ngụm máu tươi lên mặt chìa khóa. Mặt ngoài chìa khóa vốn đang tối đen bỗng nổi lên từng vòng Linh văn li ti huyền ảo như bị đột sáng, toát ra mảng lớn kim hà khiến cho đồ vật này tỏa sáng rực rỡ. Sau một khắc, khi kim hà dần dần biến mất rồi hóa thành nhiều đốm lửa nhỏ, ánh sáng chói mắt liền bao phủ Liễu Tung Dương cùng bốn gã Ma Nhân nhà họ Liễu phía sau vào trong rồi hóa thành một quả cầu ánh kim lớn chừng mấy trượng, vô cùng chói mắt.
Kim quang lóe lên!
Viên cầu kim sắc lập tức hóa thành một đạo cầu vồng lao nhanh đến vị trí của cánh cổng ánh sáng khổng lồ giữa không trung. Khi quả cầu ánh sáng này bay gần đến đích, bên trong cánh cổng thình lình xuất hiện hai bàn tay khổng lồ, một đen một trắng, nhanh chóng chộp lấy quả cầu rồi chui ngược trở lại phía sau, không còn chút tăm tích. Thời gian từ lúc Liễu Tung Dương lấy chìa khóa ra đến khi lão ta mang theo bốn người phía sau tiến vào quang môn chỉ kéo dài không quá hai ba nhịp thở. Trong lúc này, Hoàng Phủ Chiêm Thiên vẫn đứng yên ở đó. Mười người sau lưng lão cũng không có phản ứng gì. Sau một lúc lâu, nhận thấy nhân thủ của Hoàng Phủ thế gia không có hành động gì, đầu lĩnh các nhà Cao Hách, Khổng Tường cùng Long gia đều lấy ra chìa khóa Ma Uyên của mình tiếp đó dẫn theo nhóm người phía sau lần lượt hóa thành quả cầu ánh kim chui vào bên trong cánh cổng ánh sáng. Liễu Minh đang trong một góc vắng vẻ, chứng kiến cảnh này, ánh mắt không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc.
“Hắc hắc, có phải ngươi thấy khó hiểu khi chứng kiến đội hình của tứ đại gia tộc tiến vào bí cảnh đều chỉ gồm một đại năng Thông Huyền và bốn gã Ma Nhân Thiên Tượng?”
“Dù cho tu vi có bị pháp tắc của bí cảnh hạn chế thế nhưng lực lượng mà tu sĩ Thông Huyền có thể phát huy vẫn mạnh hơn nhiều so với tu sĩ Thiên Tượng. Vì sao tứ đại gia tộc đều chỉ phái ra một vị đại năng Thông Huyền như vậy?” Liễu Minh truyền âm trả lời.
“Trong Ma Uyên, đại năng Thông Huyền tối đa chỉ có thể phát huy thực lực như lúc Thiên Tượng đỉnh phong nhưng bàn về khả năng sinh tồn thì quả thật hoàn toàn vượt xa cường giả Thiên Tượng. Bất quá nếu như vô ý vẫn lạc bên trong sẽ tạo thành tổn thất cực lớn với thế lực của họ. Theo ta được biết, chuyện này đã từng xảy ra ở những lần Ma Uyên mở ra lúc trước.” Ma Thiên không nhanh không chậm giải thích.
“Nếu như danh ngạch tiến vào Ma Uyên đã quý giá như thế, tại sao những thế lực lớn lại không nghĩ cách đoạt lấy chìa khóa từ tay các thế lực nhỏ khác?” Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh lại hỏi thêm một câu.
“Làm sao ngươi biết trong những thế lực nhỏ kia lại không có nhân thủ của tứ đại gia tộc, thậm chí trung ương Hoàng tộc?” Ma Thiên cười hắc hắc.
Liễu Minh nghe vậy mới khẽ giật mình.
Trong khi hai người nói chuyện, lại có mấy thế lực tiến vào bên trong cánh cổng ánh sáng. Dù sao đã có tứ đại gia tộc quyền thế đẫn đầu, mà Hoàng Phủ thế gia lại không nói gì, bọn họ cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy. Đợi khi đã có hơn nửa số người tiến vào cánh cổng ánh sáng, cô gái che mặt cùng đại hán tóc rối sau lưng Hoàng Phủ Chiêm Thiên cũng đồng loạt lấy ra chìa khóa Ma Uyên trong người. Tuy rằng khí tức của hai vị Ma Nhân này có chút yếu hơn so với Hoàng Phủ Chiêm Thiên thế nhưng bọn họ đều đã đạt đến cảnh giới Thông Huyền. Trải qua một hồi thi pháp, cả hai lần lượt mang theo bốn người phía sau, hóa thành hai viên cầu ánh kim, một trước một sau chui vào cánh cổng ánh sáng. Hoàng Phủ Chiêm Thiên cũng không tự mình tiến vào Ma Uyên mà một mình lưu lại bên ngoài. Sau khi nhìn thấy hai viên cầu kim sắc biến mất, lão liền khoanh chân ngồi xuống, khép mắt tĩnh tọa. Một màn này tự nhiên thu hút sự chú ý của những người còn lại trong cốc, bất quá cũng không kẻ nào dám hó hé điều gì.
Thời gian tiếp theo, lại có ba bốn nhóm người tiến nhập cánh cổng ánh sáng. Có điều Hoàng Phủ Chiêm Thiên giống như lão tăng nhập định, ngay cả mí mắt cũng không thèm động đậy dù chỉ một chút. Lúc này, bỗng có sương xám nổi lên cuồn cuộn. Năm đạo độn quang theo đó bắn tới, sau mấy cái chớp động đã đến gần cánh cổng ánh sáng. Liễu Minh nhíu mắt nhìn kĩ thì thấy bên trong độn quang là một lão già hói đầu gầy ốm với chiếc mũi ưng có chút kệch cỡm trên mặt. Bất quá lão già này cũng là một Ma Nhân Thông Huyền cảnh. Sau lưng lão còn có bốn gã Ma Nhân cấp Thiên Tượng. Liễu Minh tự nhiên không nhận ra những người này bất quá cách đó không xa lại có tiếng người nhẹ giọng lẩm bẩm “Hàn Quạ lão nhân!” vì vậy có thể đoán được nhóm người này đến từ thế lực không nhỏ nào đó. Độn quang thu vào, lão già hói đầu liền mang theo bốn người phía tới trước cánh cổng ánh sáng. Lúc này, Hoàng Phủ Chiêm Thiên vốn đang nhắm mắt bỗng nhiên chậm rãi hé mắt, liếc nhìn lão già hói đầu một cái sau đó nhanh chóng nhắm chặt trở lại. Gần như cùng lúc, lão già kia cũng khẽ liếc Hoàng Phủ Chiêm Thiên một cái. Sau đó lão mới lấy chìa khóa Ma Uyên, mang theo bốn người sau lưng hóa thành quang cầu kim sắc chui vào bên trong cánh cổng ánh sáng.
Ngay sau đó, linh quang chớp động, sương xám cuồn cuộn, lại có ba đạo độn quang bay vụt tới. Quang mang thu vào để lộ ba thân ảnh mặc áo lông. Người cầm đầu là một nữ tử trung niên mặt lạnh như băng, trên đầu có thắt một dải băng tím biếc. Hai người còn lại là một nam một nữ trẻ tuổi, thoạt nhìn không có gì nổi bật ngoài sắc mặt tái nhợt có chút kỳ lạ. Ngay khi hiện thân, nữ tử trung niên liền đưa mắt nhìn quanh một vòng sau đó lật tay lấy ra chìa khóa Ma Uyên, mang theo hai người bên cạnh tiến vào cánh cổng ánh sáng. Đến tận đây, nhân số trăm người trong hạp cốc chỉ còn lại chưa đến một phần ba. Sau khi nhìn nhau một cái, Liễu Minh cùng Âu Dương Minh quyết định không trì hoãn thêm nữa. Họ Liễu giơ một tay lên, phóng ra một cỗ hào quang hai màu trắng đen. Lập tức, Hạt Nhi cùng một thanh niên áo đen liền theo đó hiện ra, đúng là vị công chúa của Hoàng Phủ thế gia đã bị Ma Thiên dùng Hồn Thiên Bia để thay đổi tướng mạo. Trong lúc đó, Âu Dương Minh không chút chậm trễ lấy ra chìa khóa Ma Uyên.
Đúng vào lúc này, Hoàng Phủ Chiêm Thiên bỗng nhiên mở to hai mắt, quan sát kỹ càng bốn người Liễu Minh, đặc biệt đối với Hạt Nhi cùng thanh niên áo đen, nhãn thần lộ ra một tia nghi hoặc. Liễu Minh thấy vậy không khỏi có chút lo lắng cũng may thần sắc của hắn vẫn không lộ ra điều gì bất thường. Một lúc sau, Hoàng Phủ Chiêm Thiên tựa hồ cũng không phát hiện điểm gì khác lạ bèn lập tức dời ánh mắt sang nơi khác, tiếp tục nhắm mắt tĩnh tọa. Điều này khiến cho Liễu Minh không khỏi âm thầm thở nhẹ một hơi.
Theo tiếng chú ngữ cổ quái vang lên từ miệng Âu Dương Minh, kim quang lóe lên bao phủ bốn người vào trong. Chỉ nghe tiếng xé gió truyền đến, quả cầu ánh kim liền hóa thành một đạo cầu vồng bay đến cánh cổng giữa không trung sau đó bị bàn tay khổng lồ từ đó nắm lấy, lôi tuột vào trong, biến mất không chút tăm tích. Thân ở trong quả cầu ánh kim, Liễu Minh chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng lập lòe kim quang, hơn nữa không có cách nào cảm ứng được khí tức của những người bên cạnh vì vậy không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Tiếp đó, một luồng man lực lại bất ngờ truyền đến khiến cho họ Liễu không khỏi biến sắc. Chỉ sợ Ma Nhân cấp Chân Đan bình thường đối diện với lực lượng này sẽ lập tức bị xé thành vạn mảnh. Tuy rằng sở hữu lực lượng thân thể có thể sánh với tu sĩ Thông Huyền thế nhưng hắn vẫn cẩn thận vận chuyển Minh Cốt Quyết để bảo vệ toàn bộ thân thể. Cảm giác này kéo dài trong một khoảng thời gian rất ngắn, kim quang thu vào, cảnh vật chung quanh lần nữa hiện lên rõ ràng. Đồng thời một cỗ khí nồng đậm xen lẫn từng sợi Chân Ma chi khí nhanh chóng ập tới trước mặt.
“Nơi này chính là Ma Uyên…” Liễu Minh lắc đầu giũ bỏ toàn bộ cảm giác khó chịu trong lúc truyền tống sau đó đưa mắt dò xét hoàn cảnh chung quanh.
Nơi này là một bãi cỏ vắng vẻ với không ít đá vụn xám đen, thoạt nhìn giống như một sa mạc khô nóng. Bầu trời bên trên bày ra màu sắc tối tăm mờ mịt giống như bị vô số cát bụi bao phủ. Hắn nhướng mày nhìn lên. Tuy rằng rất yếu ớt nhưng vẫn có thể cảm giác bên trên dường như tồn tại đồ vật cực lớn gì đó bao phủ toàn bộ bầu trời hơn nữa còn phát ra một cảm giác áp bách nhàn nhạt, tác dụng lên người của hắn.
“Chủ nhân, làm sao vậy?” Hạt Nhi và thanh niên áo đen lúc này cũng xuất hiện gần đó, nhìn thấy biểu hiện của Liễu Minh bèn tiến tới hỏi thăm.
“Không có gì đáng ngại.” Liễu Minh lắc đầu, thu hồi ánh mắt.
Sắc mặt của hắn chợt biến đổi. Nơi này chỉ ba người hắn, Hạt Nhi cùng thanh niên áo đen nhưng lại không thấy bóng dáng của Âu Dương minh.
“Hạt Nhi, ngươi có thấy Âu Dương Minh đâu không?” Hắn vội vàng dò hỏi.
“Không có.” Hạt Nhi nghe vậy khẽ giật mình, đảo mắt nhìn quanh sau đó lắc đầu.
Liễu Minh nhướng mày, tâm niệm vừa động, thần thức khổng lồ lập tức tán ra phương viên ngàn dặm nhưng vẫn không thể cảm ứng được vị trí của Âu Dương Minh.
“Không cần phí sức, Âu Dương minh sẽ không có khả năng xuất hiện gần đây được.” Thân ảnh Ma Thiên lóe lên bên cạnh Liễu Minh.
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Liễu Minh biến sắc hỏi lại một câu.
“Vừa rồi ngươi cũng cảm thấy. Tiến vào Ma Uyên sẽ bị lực lượng Thời Không tác dụng rất lớn cho nên mỗi người bị truyền tống đến đây đều xuất hiện ở vị trí khác nhau trừ khi trước đó sử dụng bí thuật kết nối Pháp lực của mọi người lại cùng một chỗ.” Ma Thiên trả lời một cách thản nhiên.
Liễu Minh nghe vậy thần sắc khẽ động. Hắn và Hạt Nhi có liên hệ khế ước chủ bộc. Ma Thiên lại là đồng thể cộng sinh với hắn. Trong khi thanh niên áo đen đã bị lão ta sử dụng bí thuật điều khiển. Nói như vậy, ba người bọn họ quả thật tồn tại kết nối lẫn nhau. Trong khi Âu Dương Minh lại không hề có chút liên quan đến nhóm người họ Liễu. Nghĩ đến đây, thần sắc của hắn không khỏi biến ảo một hồi.
“Ngươi đã biết như vậy tại sao lúc trước lại không nói ra? Chẳng lẽ ngươi cố ý tách rời bọn ta và Âu Dương Minh?” Liễu Minh hỏi lại.
Ma Thiên cười nhạt một tiếng, không nói gì, cũng không lên tiếng phủ nhận. Liễu Minh thấy vậy liền nhướng mày, trong lòng có chút căm tức. Ma Thiên làm như vậy ắt hẳn là vì không muốn cho hắn cơ hội lấy được Càn Khôn Ngự Lôi hoàn.
Bình luận facebook