Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1384: Trái tim của Kỳ Diệu
Dịch giả: aiemk46nhat2
"Chẳng lẽ chúng ta bỏ bao công sức tới tầng chín tháp Ma Uyên lại chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mà không thể làm gì được sao?" Âu Dương Minh nhìn lại kết giới lôi điện màu vàng trong không gian, sắc mặt âm tình bất định, một hồi lâu sau mới khẽ thở dài lẩm bẩm nói.
Vừa rồi hắn có phần nóng vội, may nhờ có Liễu Minh quát bảo ngưng lại nên mới bình tĩnh lại, giờ này hắn mới cảm nhận được luồng sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa phát ra từ kết giới do Cửu Thiên Thần Lôi tạo thành, trong lòng cảm thấy lạnh toát.
Nếu vừa rồi hắn cứ lao tới thì chỉ sợ chưa đến một lần hô hấp đã hóa thành tro bụi, thi cốt vô tồn rồi.
Liễu Minh thấy Âu Dương Minh nói vậy cũng tỏ ra hơi chán nản, mặc dù hắn tự coi là có thực lực vượt xa cùng giai, hơn nữa còn có không ít bảo vật, thực lực chân thật của hắn đã có thể sánh ngang với Thông Huyền, nhưng khi đứng trước lực lượng mênh mông mà ngay cả Thông Huyền cũng không thể chống lại này hắn lại trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Triệu Thiên Dĩnh ở bên cạnh đã bình tĩnh trở lại, nhưng có vẻ không nghe thấy những gì Liễu Minh và Âu Dương Minh nói với nhau, nàng chỉ nhìn xoáy nước phía sau kết giới lôi điện, ánh mắt lập lòe không biết đang nghĩ điều gì.
"Đừng có chỉ nhìn kết giới lôi điện này nữa, hãy nhìn xem bên trái các ngươi là cái gì đi." Đúng lúc này, tiếng Ma Thiên vang lên trong lòng Liễu Minh.
Liễu Minh ngẩn người quay đầu nhìn về không gian bên trái nơi này rồi lập tức biến sắc mặt.
Đó là bởi ở bên trái cách kết giới lôi điện vài trăm trượng có rất nhiều xúc tu to lớn của Hãn Mặc mọc từ dưới mặt đất lên, hoặc có thể nói là chui ra từ đỉnh huyệt động, chúng đan xen quấn quýt lấy nhau như thể đang bao bọc lấy thứ gì tạo thành một khối cầu cực kỳ to lớn.
Nhìn xuyên qua kẽ hở giữa các xúc tu của Hãn Mặc có thể thấy thứ bị bao bọc có màu đỏ thẫm, đồng thời nó cũng không ngừng phồng lên rồi lại xẹp xuống và phát ra những tiếng "thùng thùng" trầm thấp.
Chỉ là vừa rồi Liễu Minh hoàn toàn chú tâm vào kết giới lôi điện trước mặt, hơn nữa âm thanh phát ra từ trong kết giới cũng không nhỏ nên mới át đi những tiếng này.
Âu Dương Minh và Triệu Thiên Dĩnh lúc này cũng chú ý tới cử động của Liễu Mình, hai người quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn rồi ai nấy đều tỏ ra kinh hãi.
"Đó là thứ gì vậy, trông giống như một trái tim vậy?" Âu Dương Minh mở to hai mắt nhìn, không dám khẳng định chắc chắn.
"Có vẻ đúng là một trái tim, hơn nữa nó vẫn còn đang không ngừng đập nữa!" Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, thốt lên với vẻ không thể tin được.
Liễu Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ giật mình!
Bởi, khi hắn vừa nhìn về phía trái tim này liền có một cảm giác hết sức quen thuộc với khí tức phát ra từ nó, như thể hắn đã từng gặp ở đâu đó rồi, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Khi ba người còn đang kinh ngạc, tiếng Ma Thiên lại chậm rãi vang lên trong tai ba người:
"Các ngươi đoán không sai, trong đó chính là một trái tim. Có điều trái tim này không phải là trái tim bình thường mà chính là trái tim của cổ ma Kỳ Diệu, người này là thống soái tối cao của đại quân Cổ Ma tộc tới xâm lược Nhân giới vào thời kỳ thượng cổ, tu vi của hắn đã đạt đến Vĩnh Sinh cảnh."
"Vĩnh Sinh cảnh!" Ba người Liễu Minh nghe vậy không khỏi chấn động trong lòng.
Vĩnh Sinh cảnh là những người đã hoàn toàn vượt qua Thông Huyền cảnh, có thể nói chỉ có ở trong truyền thuyết mà thôi.
"Năm đó sau khi đại quân Cổ Ma tộc chiến bại, hai tộc Nhân Yêu phản công Ma Uyên, đại quân tiến thẳng tới thân cây Hãn Mặc, gần như sắp sửa đánh thẳng vào Cổ Ma giới. Ở thời khắc cuối cùng, Kỳ Diệu không còn cách nào khác đành phải vận dụng Huyền Linh chi bảo của Cổ Ma tộc là Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, trả giá là thân thể vỡ nát để bịt lấy cửa vào Cổ Ma giới, đồng thời hợp nhất trái tim còn sót lại và Hãn Mặc làm một thể để không ngừng cung cấp pháp lực cho Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn." Ma Thiên ngưng một lát rồi tiếp tục nói.
"Nói cách khác, nếu muốn lấy được Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn thì trước hết cần phải làm cho trái tim này ngừng đập có đúng không?" Âu Dương Minh cau mày lại hỏi.
"Đúng vậy. Ngoài ra, Hồn Thiên Kính cũng ở trong trái tim này." Ma Thiên không hề phủ nhận phán đoán này, mà sau đó lại nói ra một câu khiến đám người Liễu Minh trợn mắt hốc mồm.
"Xem ra muốn lấy được Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn và Hồn Thiên Kính thì nhất định phải phá vỡ trái tim này mới được rồi." Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nói.
Phá vỡ trái tim của một Vĩnh Sinh cảnh là việc mà ba người không hề nắm chắc chút nào, huống hồ xung quanh lại còn có nhiều xúc tu Hãn Mặc bảo hộ nó như vậy nữa.
"Hai vị, nếu đã tới nơi này thì chúng ta đương nhiên không thể lùi bước được. Thay vì đứng ngốc ở đây, chi bằng chúng ta ra tay ngay đi thôi." Sắc mặt Liễu Minh trở nên ngưng trọng, hắn trầm giọng nói.
Hai người Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy liền chắp tay quyết đoán nói với Liễu Minh: "Hai người chúng ta đương nhiên nghe theo Liễu đạo hữu."
"Vậy trước hết chúng ta hãy nghĩ cách chặt đứt những xúc tu Hãn Mặc bao bọc lấy trái tim này đi!" Liễu Minh nói vừa dứt lời liền vỗ tay vào kiếm nang ở bên hông, một viên châu màu vàng xuất hiện rồi loáng cái biến thành một thanh kim sắc tiểu kiếm bắn ra như cá lượn.
Hàn mang trong mắt hắn lóe lên, hắn đột nhiên kết một kiếm quyết.
Kim sắc tiểu kiếm lại càng phát ra quang mang màu vàng chói mắt, đồng thời đón gió biến lớn, chỉ trong chốc lát đã huyễn hóa ra từng đám kim sắc kiếm ảnh chém xuống đám xúc tu bao quanh trái tim.
Những tiếng "choang" "choang" không ngừng vang lên!
Từng mảng kim quang lớn chém lên đám xúc tu của Hãn Mặc phát ra tiếng kim khí va chạm vào nhau vô cùng chói tai.
Kim quang nhanh chóng tản đi, mà sắc mặt Liễu Minh hơi đổi.
Xúc tu của Hãn Mặc ở nơi này dường như còn cứng hơn nhiều so với những loại trước hắn đã gặp phải, đòn tấn công trực tiếp từ Hư Không Kiếm Hoàn không ngờ lại chỉ có thể tạo ra những vết thương nông ở trên đám xúc tu này mà thôi, ngược lại Hư Không Kiếm Hoàn lại phát ra những tiếng ô ô như rên rỉ, dường như linh tính của nó đã bỉ tổn thất đôi chút.
Khi Liễu Minh ra đòn như điện quang hỏa thạch này thì đồng thời Triệu Thiên Dĩnh và Âu Dương Minh cũng ra tay.
Ma văn màu đen ở trán Triệu Thiên Dĩnh không ngừng lóe sáng, tử văn đoản cung trong tay nàng tuôn ra vô số mũi tên màu tím đâm tới các xúc tu của Hãn Mặc như gió táp mưa sa, từng đợt âm thanh va chạm không ngừng vang lên.
Âu Dương Minh nhảy lên đứng giữa không trung, quỷ đầu trường đao trong tay vung lên, không ngừng có những đao mang đen nhánh kèm theo tiếng quỷ khóc ô ô lao thẳng tới các xúc tu của Hãn Mặc.
Kết quả là, một khắc sau đó, bất kể là mũi tên màu tím hay đao mang đen nhánh đều nhanh chóng vỡ vụn ra, mà trên bề mặt đám xúc tu kia cũng chỉ để lại chút vết rách, thậm chí có chỗ chỉ để lại chút vết xước màu trắng.
Khi ba người còn chưa kịp phát động đợt tiến công thứ hai thì những xúc tu của Hãn Mặc kia đột nhiên chuyển động tựa như vừa sống lại, chúng tản mát ra hắc khí hừng hực tựa như những con rắn màu đen cực kỳ khổng lồ vậy.
Mấy tiếng "vèo vèo" vang lên!
Bóng đen liên tục quét qua, đó là hơn hai mươi cái xúc tu của Hán Mặc quấn quanh phía ngoài trái tim bắn ra quét về phía ba người Liễu Minh.
Ba người đã sớm có phòng bị nên nhanh chóng lùi về phía sau.
Song những xúc tu màu đen này lại chia nhau ra làm ba đuổi theo tấn công ba người Liễu Minh.
"Hai vị đạo hữu, đã đến nước này thì cũng không cần phải giấu dốt làm gì nữa rồi, nếu không thì sợ là lát nữa sẽ còn xuất hiện thêm nhiều biến số khó đoán dược nữa." Thân hình Liễu Minh hóa thành bốn đạo hư ảnh, kéo theo những tàn ảnh nhanh chóng tránh khỏi công kích của hơn mười cái xúc tu, đồng thời truyền âm cho cho hai người còn lại.
Vừa nói dứt lời, một đạo thanh quang bắn ra từ trong tay hắn, chính là Ma Tủy Thanh Ma Nhận, nó đón gió biến lớn lên.
Đồng thời hắc khí tuôn ra từ khắp người hắn rồi ngưng tụ lại thành một pho pháp tướng hư ảnh có hắc khí quấn quanh, bàn tay nắm chặt lấy cự nhận màu xanh.
Một khắc sau, một đợt chú ngữ tối tăm khó hiểu phát ra từ miệng Liễu Minh, thanh mang từ Thanh Ma Nhận trong tay pháp tướng hư ảnh rực sáng, đột nhiên pháp tướng chém ra một đòn ngang trời, hai đạo thanh mang to tới hơn ba mươi trượng tạo thành một chữ thập khổng lồ trên không trung, chém lên xúc tu của Hãn Mặc.
Một tiếng rắc vang lên, xúc tu chỉ chống chọi được một lát rồi lập tức đứt làm đôi.
Liễu Minh mừng rỡ, dùng lực của pháp tướng thúc dục Thanh Ma Nhận dù tiêu hao nhiều pháp lực hơn nhưng quả nhiên uy lực cũng lớn hơn nhiều so với bình thường.
Cử động này của Liễu Minh dường như đã chọc giận Hãn Mặc, tựa như hắn vừa chọc phải tổ ong vò vẽ, hơn phân nửa các xúc tu vốn đang vây công Âu Dương Minh và Triệu Thiên dĩnh lập tức lũ lượt chuyển hướng, như một đám cự mãng màu đen hóa thành một tấm lưới đen lao về phía Liễu Minh.
Cũng may Liễu Minh thúc dục Tam Phân Mông Ảnh đại pháp tới tận cùng nên thân pháp trở nên cực kỳ nhanh chóng, có điều do công kích quá dày đặc nên bản thể hắn vẫn bị vài đạo xúc tu đánh trúng.
Có điều do thân thể của hắn linh hoạt nên không bị xúc tu quấn lấy, các vết thương trên người rất nhanh chóng khôi phục như cũ nhờ có Thiên Yêu tinh huyết phụ trợ.
Ánh mắt Triệu Thiên Dĩnh không ngừng chớp lên, nàng hiểu không thể dùng những cách bình thường để chém đứt những xúc tu này được, sau khi lắc mình tránh thoát vài đạo công kích, nàng hạ quyết tâm, trong miệng lẩm nhẩm pháp quyết, một pho pháp tướng màu tím cũng xuất hiện phía sau lưng.
Nàng khẽ điểm một đầu ngón tay, phía trước pháp tướng màu tím hiện ra một đại đỉnh màu tím, đại đỉnh khẽ nghiêng, một làn hào quang màu tím phun ra từ trong đỉnh đón lấy công kích từ xúc tu của Hãn Mặc.
May nhờ có Liễu Minh gánh đỡ nên số xúc tu đánh về phía nàng cũng không nhiều, tất cả đều bị đại đỉnh màu tím ngăn cản hết.
Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh giãn ra, nàng khẽ quát một tiếng, một tay pháp tướng màu tím bỗng ngưng kết ra một tàn nhận màu tím, mặc dù chỉ còn một nửa, nhưng tàn nhận vẫn phát ra từng đạo tử mang khiến người kinh sợ, hiển nhiên không phải là phàm phẩm.
Tàn nhận khẽ lay động vạch ra một vệt màu tím nhỏ dài bổ về phía một cái xúc tu gần nhất.
Xoạt!
Xúc tu Hãn Mặc vốn tưởng như không thể phá vỡ giờ đây lại dễ dàng bị tàn nhận màu tím chém đứt đôi.
Triệu Thiên Dĩnh mừng rỡ, tàn nhận màu tím trong tay pháp tướng lại một lần nữa hoa lên, từng âm thanh trầm đục vang lên, trong nháy mắt lại có thêm hai cái xúc tu bị Triệu Thiên Dĩnh chặt đứt.
Cảnh này hoàn toàn lọt vào mắt Liễu Minh khiến hắn hết sức giật mình, hiển nhiên lúc trước hắn đã hơi quá coi thường khả năng của nàng này.
Âu Dương Minh hiển nhiên cũng không chịu yếu thế, không biết hắn đã ngưng tụ ra Bát Hoang Phạm Ma pháp tướng từ lúc nào, ma diễm màu đen bốc lên hừng hực quanh thân pháp tướng.
Bát Hoang Phạm Ma pháp tướng nhanh chóng thu nhỏ lại trong ma diễm màu đen, trong nháy mắt đã biến thành một bộ khôi giáp rực cháy màu đen, rồi lập tức khoác lên người Âu Dương Minh.
Âu Dương Minh khẽ quát một tiếng, từng luồng ma diễm màu đen tuôn ra từ trên khôi giáp, quấn quanh quỷ đầu trường đao của hắn.
Hào quang của quỷ đầu trường đao bỗng tỏa sáng, uy lực tăng mạnh, tản mát ra từng đợt âm thanh kêu gào thảm thiết, trường đao màu đen như ẩn như hiện trong ma diễm, nhoáng cái đã chém lên một cái xúc tu của Hãn Mặc.
Xúc tu Hãn Mặc lập tức quấn lấy ma diễm màu đen nhưng ngay lập tức "Oành" một tiếng, đứt lìa.
"Chẳng lẽ chúng ta bỏ bao công sức tới tầng chín tháp Ma Uyên lại chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mà không thể làm gì được sao?" Âu Dương Minh nhìn lại kết giới lôi điện màu vàng trong không gian, sắc mặt âm tình bất định, một hồi lâu sau mới khẽ thở dài lẩm bẩm nói.
Vừa rồi hắn có phần nóng vội, may nhờ có Liễu Minh quát bảo ngưng lại nên mới bình tĩnh lại, giờ này hắn mới cảm nhận được luồng sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa phát ra từ kết giới do Cửu Thiên Thần Lôi tạo thành, trong lòng cảm thấy lạnh toát.
Nếu vừa rồi hắn cứ lao tới thì chỉ sợ chưa đến một lần hô hấp đã hóa thành tro bụi, thi cốt vô tồn rồi.
Liễu Minh thấy Âu Dương Minh nói vậy cũng tỏ ra hơi chán nản, mặc dù hắn tự coi là có thực lực vượt xa cùng giai, hơn nữa còn có không ít bảo vật, thực lực chân thật của hắn đã có thể sánh ngang với Thông Huyền, nhưng khi đứng trước lực lượng mênh mông mà ngay cả Thông Huyền cũng không thể chống lại này hắn lại trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Triệu Thiên Dĩnh ở bên cạnh đã bình tĩnh trở lại, nhưng có vẻ không nghe thấy những gì Liễu Minh và Âu Dương Minh nói với nhau, nàng chỉ nhìn xoáy nước phía sau kết giới lôi điện, ánh mắt lập lòe không biết đang nghĩ điều gì.
"Đừng có chỉ nhìn kết giới lôi điện này nữa, hãy nhìn xem bên trái các ngươi là cái gì đi." Đúng lúc này, tiếng Ma Thiên vang lên trong lòng Liễu Minh.
Liễu Minh ngẩn người quay đầu nhìn về không gian bên trái nơi này rồi lập tức biến sắc mặt.
Đó là bởi ở bên trái cách kết giới lôi điện vài trăm trượng có rất nhiều xúc tu to lớn của Hãn Mặc mọc từ dưới mặt đất lên, hoặc có thể nói là chui ra từ đỉnh huyệt động, chúng đan xen quấn quýt lấy nhau như thể đang bao bọc lấy thứ gì tạo thành một khối cầu cực kỳ to lớn.
Nhìn xuyên qua kẽ hở giữa các xúc tu của Hãn Mặc có thể thấy thứ bị bao bọc có màu đỏ thẫm, đồng thời nó cũng không ngừng phồng lên rồi lại xẹp xuống và phát ra những tiếng "thùng thùng" trầm thấp.
Chỉ là vừa rồi Liễu Minh hoàn toàn chú tâm vào kết giới lôi điện trước mặt, hơn nữa âm thanh phát ra từ trong kết giới cũng không nhỏ nên mới át đi những tiếng này.
Âu Dương Minh và Triệu Thiên Dĩnh lúc này cũng chú ý tới cử động của Liễu Mình, hai người quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn rồi ai nấy đều tỏ ra kinh hãi.
"Đó là thứ gì vậy, trông giống như một trái tim vậy?" Âu Dương Minh mở to hai mắt nhìn, không dám khẳng định chắc chắn.
"Có vẻ đúng là một trái tim, hơn nữa nó vẫn còn đang không ngừng đập nữa!" Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, thốt lên với vẻ không thể tin được.
Liễu Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ giật mình!
Bởi, khi hắn vừa nhìn về phía trái tim này liền có một cảm giác hết sức quen thuộc với khí tức phát ra từ nó, như thể hắn đã từng gặp ở đâu đó rồi, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Khi ba người còn đang kinh ngạc, tiếng Ma Thiên lại chậm rãi vang lên trong tai ba người:
"Các ngươi đoán không sai, trong đó chính là một trái tim. Có điều trái tim này không phải là trái tim bình thường mà chính là trái tim của cổ ma Kỳ Diệu, người này là thống soái tối cao của đại quân Cổ Ma tộc tới xâm lược Nhân giới vào thời kỳ thượng cổ, tu vi của hắn đã đạt đến Vĩnh Sinh cảnh."
"Vĩnh Sinh cảnh!" Ba người Liễu Minh nghe vậy không khỏi chấn động trong lòng.
Vĩnh Sinh cảnh là những người đã hoàn toàn vượt qua Thông Huyền cảnh, có thể nói chỉ có ở trong truyền thuyết mà thôi.
"Năm đó sau khi đại quân Cổ Ma tộc chiến bại, hai tộc Nhân Yêu phản công Ma Uyên, đại quân tiến thẳng tới thân cây Hãn Mặc, gần như sắp sửa đánh thẳng vào Cổ Ma giới. Ở thời khắc cuối cùng, Kỳ Diệu không còn cách nào khác đành phải vận dụng Huyền Linh chi bảo của Cổ Ma tộc là Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, trả giá là thân thể vỡ nát để bịt lấy cửa vào Cổ Ma giới, đồng thời hợp nhất trái tim còn sót lại và Hãn Mặc làm một thể để không ngừng cung cấp pháp lực cho Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn." Ma Thiên ngưng một lát rồi tiếp tục nói.
"Nói cách khác, nếu muốn lấy được Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn thì trước hết cần phải làm cho trái tim này ngừng đập có đúng không?" Âu Dương Minh cau mày lại hỏi.
"Đúng vậy. Ngoài ra, Hồn Thiên Kính cũng ở trong trái tim này." Ma Thiên không hề phủ nhận phán đoán này, mà sau đó lại nói ra một câu khiến đám người Liễu Minh trợn mắt hốc mồm.
"Xem ra muốn lấy được Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn và Hồn Thiên Kính thì nhất định phải phá vỡ trái tim này mới được rồi." Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nói.
Phá vỡ trái tim của một Vĩnh Sinh cảnh là việc mà ba người không hề nắm chắc chút nào, huống hồ xung quanh lại còn có nhiều xúc tu Hãn Mặc bảo hộ nó như vậy nữa.
"Hai vị, nếu đã tới nơi này thì chúng ta đương nhiên không thể lùi bước được. Thay vì đứng ngốc ở đây, chi bằng chúng ta ra tay ngay đi thôi." Sắc mặt Liễu Minh trở nên ngưng trọng, hắn trầm giọng nói.
Hai người Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy liền chắp tay quyết đoán nói với Liễu Minh: "Hai người chúng ta đương nhiên nghe theo Liễu đạo hữu."
"Vậy trước hết chúng ta hãy nghĩ cách chặt đứt những xúc tu Hãn Mặc bao bọc lấy trái tim này đi!" Liễu Minh nói vừa dứt lời liền vỗ tay vào kiếm nang ở bên hông, một viên châu màu vàng xuất hiện rồi loáng cái biến thành một thanh kim sắc tiểu kiếm bắn ra như cá lượn.
Hàn mang trong mắt hắn lóe lên, hắn đột nhiên kết một kiếm quyết.
Kim sắc tiểu kiếm lại càng phát ra quang mang màu vàng chói mắt, đồng thời đón gió biến lớn, chỉ trong chốc lát đã huyễn hóa ra từng đám kim sắc kiếm ảnh chém xuống đám xúc tu bao quanh trái tim.
Những tiếng "choang" "choang" không ngừng vang lên!
Từng mảng kim quang lớn chém lên đám xúc tu của Hãn Mặc phát ra tiếng kim khí va chạm vào nhau vô cùng chói tai.
Kim quang nhanh chóng tản đi, mà sắc mặt Liễu Minh hơi đổi.
Xúc tu của Hãn Mặc ở nơi này dường như còn cứng hơn nhiều so với những loại trước hắn đã gặp phải, đòn tấn công trực tiếp từ Hư Không Kiếm Hoàn không ngờ lại chỉ có thể tạo ra những vết thương nông ở trên đám xúc tu này mà thôi, ngược lại Hư Không Kiếm Hoàn lại phát ra những tiếng ô ô như rên rỉ, dường như linh tính của nó đã bỉ tổn thất đôi chút.
Khi Liễu Minh ra đòn như điện quang hỏa thạch này thì đồng thời Triệu Thiên Dĩnh và Âu Dương Minh cũng ra tay.
Ma văn màu đen ở trán Triệu Thiên Dĩnh không ngừng lóe sáng, tử văn đoản cung trong tay nàng tuôn ra vô số mũi tên màu tím đâm tới các xúc tu của Hãn Mặc như gió táp mưa sa, từng đợt âm thanh va chạm không ngừng vang lên.
Âu Dương Minh nhảy lên đứng giữa không trung, quỷ đầu trường đao trong tay vung lên, không ngừng có những đao mang đen nhánh kèm theo tiếng quỷ khóc ô ô lao thẳng tới các xúc tu của Hãn Mặc.
Kết quả là, một khắc sau đó, bất kể là mũi tên màu tím hay đao mang đen nhánh đều nhanh chóng vỡ vụn ra, mà trên bề mặt đám xúc tu kia cũng chỉ để lại chút vết rách, thậm chí có chỗ chỉ để lại chút vết xước màu trắng.
Khi ba người còn chưa kịp phát động đợt tiến công thứ hai thì những xúc tu của Hãn Mặc kia đột nhiên chuyển động tựa như vừa sống lại, chúng tản mát ra hắc khí hừng hực tựa như những con rắn màu đen cực kỳ khổng lồ vậy.
Mấy tiếng "vèo vèo" vang lên!
Bóng đen liên tục quét qua, đó là hơn hai mươi cái xúc tu của Hán Mặc quấn quanh phía ngoài trái tim bắn ra quét về phía ba người Liễu Minh.
Ba người đã sớm có phòng bị nên nhanh chóng lùi về phía sau.
Song những xúc tu màu đen này lại chia nhau ra làm ba đuổi theo tấn công ba người Liễu Minh.
"Hai vị đạo hữu, đã đến nước này thì cũng không cần phải giấu dốt làm gì nữa rồi, nếu không thì sợ là lát nữa sẽ còn xuất hiện thêm nhiều biến số khó đoán dược nữa." Thân hình Liễu Minh hóa thành bốn đạo hư ảnh, kéo theo những tàn ảnh nhanh chóng tránh khỏi công kích của hơn mười cái xúc tu, đồng thời truyền âm cho cho hai người còn lại.
Vừa nói dứt lời, một đạo thanh quang bắn ra từ trong tay hắn, chính là Ma Tủy Thanh Ma Nhận, nó đón gió biến lớn lên.
Đồng thời hắc khí tuôn ra từ khắp người hắn rồi ngưng tụ lại thành một pho pháp tướng hư ảnh có hắc khí quấn quanh, bàn tay nắm chặt lấy cự nhận màu xanh.
Một khắc sau, một đợt chú ngữ tối tăm khó hiểu phát ra từ miệng Liễu Minh, thanh mang từ Thanh Ma Nhận trong tay pháp tướng hư ảnh rực sáng, đột nhiên pháp tướng chém ra một đòn ngang trời, hai đạo thanh mang to tới hơn ba mươi trượng tạo thành một chữ thập khổng lồ trên không trung, chém lên xúc tu của Hãn Mặc.
Một tiếng rắc vang lên, xúc tu chỉ chống chọi được một lát rồi lập tức đứt làm đôi.
Liễu Minh mừng rỡ, dùng lực của pháp tướng thúc dục Thanh Ma Nhận dù tiêu hao nhiều pháp lực hơn nhưng quả nhiên uy lực cũng lớn hơn nhiều so với bình thường.
Cử động này của Liễu Minh dường như đã chọc giận Hãn Mặc, tựa như hắn vừa chọc phải tổ ong vò vẽ, hơn phân nửa các xúc tu vốn đang vây công Âu Dương Minh và Triệu Thiên dĩnh lập tức lũ lượt chuyển hướng, như một đám cự mãng màu đen hóa thành một tấm lưới đen lao về phía Liễu Minh.
Cũng may Liễu Minh thúc dục Tam Phân Mông Ảnh đại pháp tới tận cùng nên thân pháp trở nên cực kỳ nhanh chóng, có điều do công kích quá dày đặc nên bản thể hắn vẫn bị vài đạo xúc tu đánh trúng.
Có điều do thân thể của hắn linh hoạt nên không bị xúc tu quấn lấy, các vết thương trên người rất nhanh chóng khôi phục như cũ nhờ có Thiên Yêu tinh huyết phụ trợ.
Ánh mắt Triệu Thiên Dĩnh không ngừng chớp lên, nàng hiểu không thể dùng những cách bình thường để chém đứt những xúc tu này được, sau khi lắc mình tránh thoát vài đạo công kích, nàng hạ quyết tâm, trong miệng lẩm nhẩm pháp quyết, một pho pháp tướng màu tím cũng xuất hiện phía sau lưng.
Nàng khẽ điểm một đầu ngón tay, phía trước pháp tướng màu tím hiện ra một đại đỉnh màu tím, đại đỉnh khẽ nghiêng, một làn hào quang màu tím phun ra từ trong đỉnh đón lấy công kích từ xúc tu của Hãn Mặc.
May nhờ có Liễu Minh gánh đỡ nên số xúc tu đánh về phía nàng cũng không nhiều, tất cả đều bị đại đỉnh màu tím ngăn cản hết.
Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh giãn ra, nàng khẽ quát một tiếng, một tay pháp tướng màu tím bỗng ngưng kết ra một tàn nhận màu tím, mặc dù chỉ còn một nửa, nhưng tàn nhận vẫn phát ra từng đạo tử mang khiến người kinh sợ, hiển nhiên không phải là phàm phẩm.
Tàn nhận khẽ lay động vạch ra một vệt màu tím nhỏ dài bổ về phía một cái xúc tu gần nhất.
Xoạt!
Xúc tu Hãn Mặc vốn tưởng như không thể phá vỡ giờ đây lại dễ dàng bị tàn nhận màu tím chém đứt đôi.
Triệu Thiên Dĩnh mừng rỡ, tàn nhận màu tím trong tay pháp tướng lại một lần nữa hoa lên, từng âm thanh trầm đục vang lên, trong nháy mắt lại có thêm hai cái xúc tu bị Triệu Thiên Dĩnh chặt đứt.
Cảnh này hoàn toàn lọt vào mắt Liễu Minh khiến hắn hết sức giật mình, hiển nhiên lúc trước hắn đã hơi quá coi thường khả năng của nàng này.
Âu Dương Minh hiển nhiên cũng không chịu yếu thế, không biết hắn đã ngưng tụ ra Bát Hoang Phạm Ma pháp tướng từ lúc nào, ma diễm màu đen bốc lên hừng hực quanh thân pháp tướng.
Bát Hoang Phạm Ma pháp tướng nhanh chóng thu nhỏ lại trong ma diễm màu đen, trong nháy mắt đã biến thành một bộ khôi giáp rực cháy màu đen, rồi lập tức khoác lên người Âu Dương Minh.
Âu Dương Minh khẽ quát một tiếng, từng luồng ma diễm màu đen tuôn ra từ trên khôi giáp, quấn quanh quỷ đầu trường đao của hắn.
Hào quang của quỷ đầu trường đao bỗng tỏa sáng, uy lực tăng mạnh, tản mát ra từng đợt âm thanh kêu gào thảm thiết, trường đao màu đen như ẩn như hiện trong ma diễm, nhoáng cái đã chém lên một cái xúc tu của Hãn Mặc.
Xúc tu Hãn Mặc lập tức quấn lấy ma diễm màu đen nhưng ngay lập tức "Oành" một tiếng, đứt lìa.
Bình luận facebook