Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1512: Gặp lại đã là trăm năm sau
Dịch giả: Thiết Huyết
Bóng người trong thanh quang nói xong liền lẩm bẩm niệm chú, không gian trong đại điện chấn động, chín đạo hắc quang bỗng nhiên hiện ra, chúng quay tròn rồi ngưng tụ lại thành một hư ảnh màu đen. Hư ảnh màu đen lúc ẩn lúc hiện phảng phất như hóa thân của ác ma tới từ địa ngục, âm thanh quỷ khóc thê lương truyền ra kèm theo một cỗ năng lượng âm u quấn quanh nó, làm cho người ta cảm thấy hết sức quỷ dị khó lường.
“Bây giờ các ngươi đem bổn mạng tinh huyết của mình truyền vào ma ảnh Vô Thường này, hơn nữa phải dùng tâm ma phát thệ từ nay về sau tuyệt đối trung thành với Hoàng Phủ Thiên Dĩnh, không được hai lòng.” Bóng người trong thanh quang lạnh nhạt nói.
Nghe thấy vậy, mọi người ở đây đều biến sắc, đặc biệt là bọn người của Long gia ai cũng nhìn về phía Long Ế. Sắc mặt Long Ế âm tình bất định. Người khác có lẽ không hiểu rõ ma ảnh Vô Thường này, nhưng hắn với tư cách là một đại năng Thông Huyền thì sao lại không biết đến sự đáng sợ của nó chứ. Đây là một loại huyết thệ ma đạo cổ xưa của đại lục Vạn Ma, nói là thề nhưng thực chất chẳng khác gì kí khế ước bán mình, một khi lập lời thề thì một đám phân hồn của bản thân sẽ bị nó thôn phệ, sinh tử của mình từ đó về sau sẽ bị đối phương triệt để khống chế trong tay. Triệu Thiên Dĩnh hơi kinh ngạc liếc nhìn bóng người trong thanh quang, tuy nhiên nàng cũng không nói gì.
“Xem ra các ngươi đã có sự lựa chọn, vậy càng tốt, đỡ cho ta phải tốn nhiều công sức.” Bóng người trong thanh quang không thấy ai tiến lại liền hừ lạnh một tiếng.
Vừa nói xong thì âm thanh sấm sét vang lên, vô số điện quang quấn quanh toàn thân hắn.
“Tại hạ Hoàng Phủ Võ Khuê nguyện ý lập lời thề!” Một giọng nói trầm trầm vang lên, thì ra là trung niên áo đen đứng ở xa nhất nhoáng lên một cái đã nhảy tới gần hư ảnh màu đen.
Lão không nói hai lời liền há miệng phun ra một ngụm tinh huyết bổn mệnh về phía hư ảnh. Hư ảnh màu đen cất tiếng cười cuồng bạo rồi há miệng nuốt tinh huyết của Hoàng Phủ Võ Khuê vào, bên ngoài hư ảnh màu đen bỗng nhiễm thêm một tầng huyết hồng quỷ dị.
“Tại hạ Hoàng Phủ Võ Khuê xin thề từ nay về sau sẽ tận tâm tận lực đi theo Ma Hoàng Hoàng Phủ Thiên Dĩnh, nếu có hai lòng, nguyện chịu nỗi khổ vạn quỷ phệ tâm, thần hồn câu diệt, trọn kiếp không được siêu sinh!” Hoàng Phủ Võ Khuê lớn tiếng nói.
Lão vừa thề xong thì hư ảnh màu đen liền phun ra một cỗ hắc quang cực nhạt bay tới dung nhập vào trong mi tâm của hắn. Thân thể Hoàng Phủ Võ Khuê run lên, một cỗ đau nhức mãnh liệt như linh hồn bị xé rách từ trong đầu truyền ra, tuy nhiên rất nhanh đã bình thường trở lại. Lão hít sâu một hơi rồi chuyển mắt nhìn về phía bóng người trong thanh quang.
“Lẽ ra kết cục của ngươi cũng giống với Hoàng Phủ Chiêm Thiên, có điều lựa chọn vừa rồi đã cứu ngươi một mạng.” Bóng người thản nhiên nói.
Hoàng Phủ Võ Khuê nghe vậy thì quay sang chắp tay với Triệu Thiên Dĩnh, sau đó im lặng đứng sang một bên.
“Tiếp theo đến lượt các ngươi, thề hay chết?” Bóng người trong thanh quang quay sang phía Long gia lạnh giọng hỏi.
Long Ế thở dài, y cười khổ rồi cũng tiến lên giống như Hoàng Phủ Võ Khuê vừa rồi mà thề thốt hứa hẹn sau này không dám phản lại Trung Ương Vương Triều nữa. Nhìn thấy gia chủ làm thế nên lần lượt Long Ngân Thiền và hơn mười tên tộc nhân Thiên Tượng cảnh khác cũng tiến lên thề.
Một khắc sau, tất cả mới chấm dứt.
Trong lúc này Triệu Thiên Dĩnh cũng thi pháp thúc giục Hư Ma Đỉnh, đem thủ lĩnh bị thương và các Ma Yểm Vệ xung quanh thu vào trong đó.
“Được rồi, các ngươi đi đi.” Bóng người trong thanh quang nói xong liền vung tay lên, ma ảnh sớm đã đỏ tươi ướt át giữa không trung cười cạc cạc vài tiếng quái dị rồi lóe lên biến mất.
Đồng thời bóng người trong thanh quang phất tay kia lên, một cỗ lực lượng vô hình thoáng cái lan tràn ra.
“Phanh!”
Màn sáng màu đen bao phủ cả tòa đại điện lập tức tán loạn chia năm xẻ bảy.
Cảnh tượng này một lần nữa làm cho đám người ở đây chấn động trong lòng, những bực bội do lời thề vừa rồi gây nên cũng liền tan thành mây khói. Lập lời thề thuần phục Triệu Thiên Dĩnh tính ra vẫn còn tốt hơn so với vứt đi cái mạng nhỏ. Bọn người Long gia do Long Ế cầm đầu thi lễ với bóng người trong thanh quang một cái rồi vội vàng rời khỏi. Hoàng Phủ Võ Khê cũng không nói gì mà lập tức hướng Triệu Thiên Dĩnh thi lễ sau đó quay người đi ra ngoài. Thoáng cái trong đại điện chỉ còn lại hai người Triệu Thiên Dĩnh với thân ảnh trong thanh quang nọ.
“Xin đa tạ tiền bối hôm nay đã tương trợ, không biết tiền bối có thể cho biết tôn tính đại danh, tiểu nữ xin khắc ghi trong lòng.” Triệu Thiên Dĩnh thoáng bình tĩnh tâm trạng rồi đến gần thân ảnh trong thanh quang, khom người chắp tay thi lễ.
Dường như bóng người nọ chỉ nhìn nàng thật sâu chứ không nói gì.
Đang lúc Triệu Thiên Dĩnh không biết phải làm sao thì bóng người ấy đột nhiên vung tay, không gian trước mặt chớp lên, một thân ảnh thiếu phụ áo tím bất ngờ hiện ra, chính là Triệu Hủy. Triệu Hủy phiêu phiêu rơi xuống đất, nàng ngẩn ngơ nhìn Triệu Thiên Dĩnh, một vệt nước mắt lăn dài trên má. Triệu Thiên Dĩnh ngước nhìn thiếu phụ áo tím này, hơi giật mình một chút, nhưng ngay sau đó thân thể nàng liền cứng ngắc lại.
“Mẫu hậu!” Một lúc sau Triệu Thiên Dĩnh mới bật khóc mà nghẹn ngào thốt lên. Nàng bước nhanh tới nhào vào lòng Triệu Hủy.
“Đứa trẻ ngoan, Dĩnh nhi ngoan.” Triệu Hủy mắt ngấn lệ, hai tay ôm chặt lấy Thiên Dĩnh, dường như sợ buông lỏng một chút thì con gái mình sẽ biến mất lần nữa vậy.
Bóng người bên trong thanh quang hiển nhiên là Liễu Minh, lúc này hắn không tiện lộ diện cho nên mới thi pháp che giấu khí tức và dung mạo. Nhìn hai mẫu tử Triệu Thiên Dĩnh gặp lại, hắn không khỏi thở dài một hơi. Thân tình như vậy chẳng biết khi nào mình mới có thể chạm đến, tu vi thông thiên thì sao, vô địch giới này thì thế nào, có một số việc vẫn như cũ không thể với tới. Đây cũng là một điều đáng tiếc trong đời. Liễu Minh lắc đầu, tâm trạng có chút gợn sóng liền bình ổn lại.
Triệu Thiên Dĩnh mất một lúc lâu mới kìm nén nỗi lòng đang cuộn trào của mình rồi từ trong lòng Triệu Hủy ngẩng đầu dậy, nhưng tay thì vẫn nắm chặt lấy tay mẫu thân. Nàng nhìn thoáng qua bóng người trong thanh quang, sắc mặt hơi đỏ rồi vội cúi xuống lau nước mắt. Nhưng còn chưa đợi nàng ngước lên lần nữa thì thân ảnh Liễu Minh đã biến mất.
“Nếu Triệu cô nương có rảnh thì trưa ngày mai gặp nhau tại Khôn Tâm Điện.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng rồi liền biến mất.
Thân hình Triệu Thiên Dĩnh bỗng nhiên run lên, giọng nói truyền vào tai nàng vừa rồi khác hẳn với giọng của bóng người lúc trước, dường như nó khiến nàng cảm thấy quen thuộc. Trong lòng nàng chợt hiện lên một hình bóng, nhưng lại lập tức lắc đầu.
“Không phải đâu, mặc dù năm đó hắn lợi hại, nhưng cũng chỉ là một gã có tu vi Thiên Tượng cảnh, hơn nữa đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi…”(DG: hắn còn nhớ đến ta sao^^). Triệu Thiên Dĩnh thầm thở dài trong lòng.
Tuy nhiên rất nhanh Triệu Thiên Dĩnh đã gác lại nghi hoặc trong đầu, nàng nắm thật chặt tay mẫu thân, giờ khắc này ngoài mẫu thân ra nàng cũng không nghĩ tới sự tình gì khác nữa. Cùng lúc đó, trên không của Trung Ương Hoàng Thành mơ hồ hiện ra một bóng người màu xanh. Hắn nhìn xuống quang cảnh ồn ào hối hả của tòa thành trì khổng lồ hình lục giác bên dưới, ánh mắt thoáng lộ một tia hồi ức. Thanh quang lóe lên, thân ảnh liền biến mất hút.
Giữa trưa hôm sau.
Khôn Tâm Điện.
Cửa điện từ từ mở ra, ánh nắng mặt trời ôn hòa chiếu vào khiến cho cảnh tượng bên trong điện thêm rõ ràng. Ngay sau đó có tiếng bước chân chậm rãi đi vào, là một thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo tím tinh xảo, đôi mắt đẹp đen láy, da thịt như tuyết, một mái tóc dài như thác nước rủ xuống tận thắt lưng.
Nàng đúng là Triệu Thiên Dĩnh.
Dường như nàng cố ý ăn mặc như vậy, không phải phục sức dành cho Ma Hoàng mà là mặc quần áo của năm đó, nhưng có lẽ thân phận đã khác xưa nên khiến cho trong nét thanh thuần của nàng tự nhiên mang theo vài phần khí chất thành thục.
Lúc này Khốn Tâm Điện vẫn trống rỗng chẳng có một ai. Triệu Thiên Dĩnh nhìn quanh một vòng, trong lòng không tránh khỏi có chút mất mát. Ngay lúc này, có tiếng gió nhẹ nổi lên đằng sau nàng, cửa lớn từ từ khép lại, tiếp đó “Phốc” một tiếng, cổ đăng trong đại điện bỗng nhiên cùng nhau sáng lên.
Một nam tử mặc áo xanh có gương mặt bình thường xuất hiện ở ngoài mấy trượng sau lưng Triệu Thiên Dĩnh, chính là Liễu Minh.
Triệu Thiên Dĩnh hình như cảm nhận được, liền xoay người lại. Vừa nhìn thấy Liễu Minh, hai gò má nàng hơi hơi đỏ lên, nhỏ nhẹ nói:
“Thật sự là nhiều năm không gặp rồi.”
“Đúng vậy a, không ngờ năm đó từ biệt trong nháy mắt đã năm trăm năm qua đi.” Liễu Minh chớp mắt, không khỏi than nhẹ một tiếng.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy chẳng biết tại sao trong mắt thoáng hiện một tia u buồn, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.
“Hôm nay may mà có Liễu huynh viện thủ, nếu không quyền hành của Trung Ương Vương Triều đã rơi vào tay người khác rồi. Ngoài ra ta được gặp lại mẫu thân cũng là nhờ ơn của Liễu huynh, Thiên Dĩnh xin trịnh trọng cảm tạ đại ân.” Triệu Thiên Dĩnh hướng Liễu Minh chắp tay thi lễ một cái.
“Chỉ là thuận tay mà thôi, không cần nhắc đến làm gì.” Liễu Minh đạm nhạt cười rồi lắc đầu nói.
Lời nói vang lên xong, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời chỉ biết im lặng. Cả đại điện lại trở nên yên tĩnh dị thường. Giờ khắc này hai người tuy đứng cách nhau vài trượng, nhưng mơ hồ có một vách ngăn vô hình khiến cho bọn họ muốn nói lại thôi.
Liễu Minh thầm thở dài trong lòng.
Thời gian mấy trăm năm đối với tu sĩ như bon họ cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Chính mình trong mấy năm này, tu vi đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Mà Triệu Thiên Dĩnh thì thoạt nhìn bộ dáng vẫn không thay đổi gì nhiều, nhưng thần thái cử chỉ so với khi xưa đã bớt đi vài phần ngượng ngùng, nhiều hơn mấy phần trách nhiệm đối với gia tộc, với Hoàng Triều. Trọng trách này, không thể nói là không nặng. Triệu Thiên Dĩnh ngây thơ thẳng thắn đã không còn, giờ chỉ có một Hoàng Phủ Thiên Dĩnh, gia chủ của Hoàng Phủ thế gia, một vị Ma Hoàng thống trị toàn bộ Trung Ương Hoàng Triều của đại lục Vạn Ma.
Vị trí đã thay đổi, cũng nhiều thêm nhiều băn khoăn trắc trở, tự nhiên là không thể nào cứ mãi thoải mái tự nhiên được. Điều này khiến cho Liễu Minh không tránh khỏi cảm thấy hơi mất mát, tuy nhiên trên mặt không biểu lộ ra một chút nào.
“Liễu huynh, xin thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, tu vi của ngươi hôm nay… rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào rồi?” Hai người trầm mặt một lúc thì cuối cùng Triệu Thiên Dĩnh cũng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
Bóng người trong thanh quang nói xong liền lẩm bẩm niệm chú, không gian trong đại điện chấn động, chín đạo hắc quang bỗng nhiên hiện ra, chúng quay tròn rồi ngưng tụ lại thành một hư ảnh màu đen. Hư ảnh màu đen lúc ẩn lúc hiện phảng phất như hóa thân của ác ma tới từ địa ngục, âm thanh quỷ khóc thê lương truyền ra kèm theo một cỗ năng lượng âm u quấn quanh nó, làm cho người ta cảm thấy hết sức quỷ dị khó lường.
“Bây giờ các ngươi đem bổn mạng tinh huyết của mình truyền vào ma ảnh Vô Thường này, hơn nữa phải dùng tâm ma phát thệ từ nay về sau tuyệt đối trung thành với Hoàng Phủ Thiên Dĩnh, không được hai lòng.” Bóng người trong thanh quang lạnh nhạt nói.
Nghe thấy vậy, mọi người ở đây đều biến sắc, đặc biệt là bọn người của Long gia ai cũng nhìn về phía Long Ế. Sắc mặt Long Ế âm tình bất định. Người khác có lẽ không hiểu rõ ma ảnh Vô Thường này, nhưng hắn với tư cách là một đại năng Thông Huyền thì sao lại không biết đến sự đáng sợ của nó chứ. Đây là một loại huyết thệ ma đạo cổ xưa của đại lục Vạn Ma, nói là thề nhưng thực chất chẳng khác gì kí khế ước bán mình, một khi lập lời thề thì một đám phân hồn của bản thân sẽ bị nó thôn phệ, sinh tử của mình từ đó về sau sẽ bị đối phương triệt để khống chế trong tay. Triệu Thiên Dĩnh hơi kinh ngạc liếc nhìn bóng người trong thanh quang, tuy nhiên nàng cũng không nói gì.
“Xem ra các ngươi đã có sự lựa chọn, vậy càng tốt, đỡ cho ta phải tốn nhiều công sức.” Bóng người trong thanh quang không thấy ai tiến lại liền hừ lạnh một tiếng.
Vừa nói xong thì âm thanh sấm sét vang lên, vô số điện quang quấn quanh toàn thân hắn.
“Tại hạ Hoàng Phủ Võ Khuê nguyện ý lập lời thề!” Một giọng nói trầm trầm vang lên, thì ra là trung niên áo đen đứng ở xa nhất nhoáng lên một cái đã nhảy tới gần hư ảnh màu đen.
Lão không nói hai lời liền há miệng phun ra một ngụm tinh huyết bổn mệnh về phía hư ảnh. Hư ảnh màu đen cất tiếng cười cuồng bạo rồi há miệng nuốt tinh huyết của Hoàng Phủ Võ Khuê vào, bên ngoài hư ảnh màu đen bỗng nhiễm thêm một tầng huyết hồng quỷ dị.
“Tại hạ Hoàng Phủ Võ Khuê xin thề từ nay về sau sẽ tận tâm tận lực đi theo Ma Hoàng Hoàng Phủ Thiên Dĩnh, nếu có hai lòng, nguyện chịu nỗi khổ vạn quỷ phệ tâm, thần hồn câu diệt, trọn kiếp không được siêu sinh!” Hoàng Phủ Võ Khuê lớn tiếng nói.
Lão vừa thề xong thì hư ảnh màu đen liền phun ra một cỗ hắc quang cực nhạt bay tới dung nhập vào trong mi tâm của hắn. Thân thể Hoàng Phủ Võ Khuê run lên, một cỗ đau nhức mãnh liệt như linh hồn bị xé rách từ trong đầu truyền ra, tuy nhiên rất nhanh đã bình thường trở lại. Lão hít sâu một hơi rồi chuyển mắt nhìn về phía bóng người trong thanh quang.
“Lẽ ra kết cục của ngươi cũng giống với Hoàng Phủ Chiêm Thiên, có điều lựa chọn vừa rồi đã cứu ngươi một mạng.” Bóng người thản nhiên nói.
Hoàng Phủ Võ Khuê nghe vậy thì quay sang chắp tay với Triệu Thiên Dĩnh, sau đó im lặng đứng sang một bên.
“Tiếp theo đến lượt các ngươi, thề hay chết?” Bóng người trong thanh quang quay sang phía Long gia lạnh giọng hỏi.
Long Ế thở dài, y cười khổ rồi cũng tiến lên giống như Hoàng Phủ Võ Khuê vừa rồi mà thề thốt hứa hẹn sau này không dám phản lại Trung Ương Vương Triều nữa. Nhìn thấy gia chủ làm thế nên lần lượt Long Ngân Thiền và hơn mười tên tộc nhân Thiên Tượng cảnh khác cũng tiến lên thề.
Một khắc sau, tất cả mới chấm dứt.
Trong lúc này Triệu Thiên Dĩnh cũng thi pháp thúc giục Hư Ma Đỉnh, đem thủ lĩnh bị thương và các Ma Yểm Vệ xung quanh thu vào trong đó.
“Được rồi, các ngươi đi đi.” Bóng người trong thanh quang nói xong liền vung tay lên, ma ảnh sớm đã đỏ tươi ướt át giữa không trung cười cạc cạc vài tiếng quái dị rồi lóe lên biến mất.
Đồng thời bóng người trong thanh quang phất tay kia lên, một cỗ lực lượng vô hình thoáng cái lan tràn ra.
“Phanh!”
Màn sáng màu đen bao phủ cả tòa đại điện lập tức tán loạn chia năm xẻ bảy.
Cảnh tượng này một lần nữa làm cho đám người ở đây chấn động trong lòng, những bực bội do lời thề vừa rồi gây nên cũng liền tan thành mây khói. Lập lời thề thuần phục Triệu Thiên Dĩnh tính ra vẫn còn tốt hơn so với vứt đi cái mạng nhỏ. Bọn người Long gia do Long Ế cầm đầu thi lễ với bóng người trong thanh quang một cái rồi vội vàng rời khỏi. Hoàng Phủ Võ Khê cũng không nói gì mà lập tức hướng Triệu Thiên Dĩnh thi lễ sau đó quay người đi ra ngoài. Thoáng cái trong đại điện chỉ còn lại hai người Triệu Thiên Dĩnh với thân ảnh trong thanh quang nọ.
“Xin đa tạ tiền bối hôm nay đã tương trợ, không biết tiền bối có thể cho biết tôn tính đại danh, tiểu nữ xin khắc ghi trong lòng.” Triệu Thiên Dĩnh thoáng bình tĩnh tâm trạng rồi đến gần thân ảnh trong thanh quang, khom người chắp tay thi lễ.
Dường như bóng người nọ chỉ nhìn nàng thật sâu chứ không nói gì.
Đang lúc Triệu Thiên Dĩnh không biết phải làm sao thì bóng người ấy đột nhiên vung tay, không gian trước mặt chớp lên, một thân ảnh thiếu phụ áo tím bất ngờ hiện ra, chính là Triệu Hủy. Triệu Hủy phiêu phiêu rơi xuống đất, nàng ngẩn ngơ nhìn Triệu Thiên Dĩnh, một vệt nước mắt lăn dài trên má. Triệu Thiên Dĩnh ngước nhìn thiếu phụ áo tím này, hơi giật mình một chút, nhưng ngay sau đó thân thể nàng liền cứng ngắc lại.
“Mẫu hậu!” Một lúc sau Triệu Thiên Dĩnh mới bật khóc mà nghẹn ngào thốt lên. Nàng bước nhanh tới nhào vào lòng Triệu Hủy.
“Đứa trẻ ngoan, Dĩnh nhi ngoan.” Triệu Hủy mắt ngấn lệ, hai tay ôm chặt lấy Thiên Dĩnh, dường như sợ buông lỏng một chút thì con gái mình sẽ biến mất lần nữa vậy.
Bóng người bên trong thanh quang hiển nhiên là Liễu Minh, lúc này hắn không tiện lộ diện cho nên mới thi pháp che giấu khí tức và dung mạo. Nhìn hai mẫu tử Triệu Thiên Dĩnh gặp lại, hắn không khỏi thở dài một hơi. Thân tình như vậy chẳng biết khi nào mình mới có thể chạm đến, tu vi thông thiên thì sao, vô địch giới này thì thế nào, có một số việc vẫn như cũ không thể với tới. Đây cũng là một điều đáng tiếc trong đời. Liễu Minh lắc đầu, tâm trạng có chút gợn sóng liền bình ổn lại.
Triệu Thiên Dĩnh mất một lúc lâu mới kìm nén nỗi lòng đang cuộn trào của mình rồi từ trong lòng Triệu Hủy ngẩng đầu dậy, nhưng tay thì vẫn nắm chặt lấy tay mẫu thân. Nàng nhìn thoáng qua bóng người trong thanh quang, sắc mặt hơi đỏ rồi vội cúi xuống lau nước mắt. Nhưng còn chưa đợi nàng ngước lên lần nữa thì thân ảnh Liễu Minh đã biến mất.
“Nếu Triệu cô nương có rảnh thì trưa ngày mai gặp nhau tại Khôn Tâm Điện.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng rồi liền biến mất.
Thân hình Triệu Thiên Dĩnh bỗng nhiên run lên, giọng nói truyền vào tai nàng vừa rồi khác hẳn với giọng của bóng người lúc trước, dường như nó khiến nàng cảm thấy quen thuộc. Trong lòng nàng chợt hiện lên một hình bóng, nhưng lại lập tức lắc đầu.
“Không phải đâu, mặc dù năm đó hắn lợi hại, nhưng cũng chỉ là một gã có tu vi Thiên Tượng cảnh, hơn nữa đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi…”(DG: hắn còn nhớ đến ta sao^^). Triệu Thiên Dĩnh thầm thở dài trong lòng.
Tuy nhiên rất nhanh Triệu Thiên Dĩnh đã gác lại nghi hoặc trong đầu, nàng nắm thật chặt tay mẫu thân, giờ khắc này ngoài mẫu thân ra nàng cũng không nghĩ tới sự tình gì khác nữa. Cùng lúc đó, trên không của Trung Ương Hoàng Thành mơ hồ hiện ra một bóng người màu xanh. Hắn nhìn xuống quang cảnh ồn ào hối hả của tòa thành trì khổng lồ hình lục giác bên dưới, ánh mắt thoáng lộ một tia hồi ức. Thanh quang lóe lên, thân ảnh liền biến mất hút.
Giữa trưa hôm sau.
Khôn Tâm Điện.
Cửa điện từ từ mở ra, ánh nắng mặt trời ôn hòa chiếu vào khiến cho cảnh tượng bên trong điện thêm rõ ràng. Ngay sau đó có tiếng bước chân chậm rãi đi vào, là một thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo tím tinh xảo, đôi mắt đẹp đen láy, da thịt như tuyết, một mái tóc dài như thác nước rủ xuống tận thắt lưng.
Nàng đúng là Triệu Thiên Dĩnh.
Dường như nàng cố ý ăn mặc như vậy, không phải phục sức dành cho Ma Hoàng mà là mặc quần áo của năm đó, nhưng có lẽ thân phận đã khác xưa nên khiến cho trong nét thanh thuần của nàng tự nhiên mang theo vài phần khí chất thành thục.
Lúc này Khốn Tâm Điện vẫn trống rỗng chẳng có một ai. Triệu Thiên Dĩnh nhìn quanh một vòng, trong lòng không tránh khỏi có chút mất mát. Ngay lúc này, có tiếng gió nhẹ nổi lên đằng sau nàng, cửa lớn từ từ khép lại, tiếp đó “Phốc” một tiếng, cổ đăng trong đại điện bỗng nhiên cùng nhau sáng lên.
Một nam tử mặc áo xanh có gương mặt bình thường xuất hiện ở ngoài mấy trượng sau lưng Triệu Thiên Dĩnh, chính là Liễu Minh.
Triệu Thiên Dĩnh hình như cảm nhận được, liền xoay người lại. Vừa nhìn thấy Liễu Minh, hai gò má nàng hơi hơi đỏ lên, nhỏ nhẹ nói:
“Thật sự là nhiều năm không gặp rồi.”
“Đúng vậy a, không ngờ năm đó từ biệt trong nháy mắt đã năm trăm năm qua đi.” Liễu Minh chớp mắt, không khỏi than nhẹ một tiếng.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy chẳng biết tại sao trong mắt thoáng hiện một tia u buồn, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.
“Hôm nay may mà có Liễu huynh viện thủ, nếu không quyền hành của Trung Ương Vương Triều đã rơi vào tay người khác rồi. Ngoài ra ta được gặp lại mẫu thân cũng là nhờ ơn của Liễu huynh, Thiên Dĩnh xin trịnh trọng cảm tạ đại ân.” Triệu Thiên Dĩnh hướng Liễu Minh chắp tay thi lễ một cái.
“Chỉ là thuận tay mà thôi, không cần nhắc đến làm gì.” Liễu Minh đạm nhạt cười rồi lắc đầu nói.
Lời nói vang lên xong, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời chỉ biết im lặng. Cả đại điện lại trở nên yên tĩnh dị thường. Giờ khắc này hai người tuy đứng cách nhau vài trượng, nhưng mơ hồ có một vách ngăn vô hình khiến cho bọn họ muốn nói lại thôi.
Liễu Minh thầm thở dài trong lòng.
Thời gian mấy trăm năm đối với tu sĩ như bon họ cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Chính mình trong mấy năm này, tu vi đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Mà Triệu Thiên Dĩnh thì thoạt nhìn bộ dáng vẫn không thay đổi gì nhiều, nhưng thần thái cử chỉ so với khi xưa đã bớt đi vài phần ngượng ngùng, nhiều hơn mấy phần trách nhiệm đối với gia tộc, với Hoàng Triều. Trọng trách này, không thể nói là không nặng. Triệu Thiên Dĩnh ngây thơ thẳng thắn đã không còn, giờ chỉ có một Hoàng Phủ Thiên Dĩnh, gia chủ của Hoàng Phủ thế gia, một vị Ma Hoàng thống trị toàn bộ Trung Ương Hoàng Triều của đại lục Vạn Ma.
Vị trí đã thay đổi, cũng nhiều thêm nhiều băn khoăn trắc trở, tự nhiên là không thể nào cứ mãi thoải mái tự nhiên được. Điều này khiến cho Liễu Minh không tránh khỏi cảm thấy hơi mất mát, tuy nhiên trên mặt không biểu lộ ra một chút nào.
“Liễu huynh, xin thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, tu vi của ngươi hôm nay… rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào rồi?” Hai người trầm mặt một lúc thì cuối cùng Triệu Thiên Dĩnh cũng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
Bình luận facebook