Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158: Đệ tử giám sát
Dịch giả: hoangphu
Biên: hungprods
Nhiệm vụ cuối cùng xem như có tính mạo hiểm lớn nhất.
Bởi vì Huyền Kinh vốn là một nơi rồng rắn lẫn lộn. Hơn nữa năm xưa chư tông đã từng có ước định với hoàng thất của Đại Huyền Quốc, với tư cách là Đô thành của một quốc gia, Huyền Kinh không thuộc quyền quản lý của bất kỳ tông môn nào. Hơn nữa, những tu luyện giả có tu vi từ Ngưng Dịch Kỳ trở lên, cũng không được phép bước vào thành này một bước.
Để đảm bảo ước định này được chấp hành một cách chính xác, tất cả tông môn đều chỉ có thể để lại một đệ tử giám sát tại Huyền Kinh, chuyên môn dò xét lẫn nhau xem những tông môn khác có làm trái với ước định hay không.
Tuy nhiên cũng bởi vậy mà khiến cho Huyền Kinh trở thành chốn bình yên của tán tu và những tu luyện giả đến từ các quốc gia khác. Thậm chí còn có một số tà tu và tu sĩ phản bội chạy trốn, thay đổi thân phận tiến vào Huyền Kinh, kéo bè kéo cánh ẩn núp.
Cho nên đệ tử giám sát của chư tông ở Huyền Kinh tự nhiên cũng trở thành cái đinh trong mắt của những người khác. Bởi vậy bọn họ sẽ thường xuyên bị rơi vào tình trạng bị ám sát hoặc vây giết, thậm chí có tông môn trong một năm liên tiếp xảy ra việc đệ tử giám sát bị chết.
Loại chuyện này dĩ nhiên sẽ làm cho chư tông nổi giận, sau mấy lần liên thủ càn quét Huyền Kinh, mặc dù cuối cùng cũng đã giết sạch những hung thủ tà tu kia, nhưng từ đó về sau bọn họ cũng ra lệnh cho đệ tử giám sát của mình không được ngang nhiên xuất hiện ở Huyền Kinh nữa, mà dứt khoát thay đổi thân phận của những đệ tử này rồi ẩn núp ở Huyền Kinh.
Kể từ đó, vấn đề an toàn của đệ tử giám sát chư tông thoáng cái đã rất được bảo đảm.
Nhưng ngay cả như vậy, chức vị đệ tử giám sát ở Huyền Kinh vẫn là một chức vị cực kỳ nguy hiểm. Một hai năm bị chết một người là chuyện bình thường, có rất ít người có thể chính thức hoàn thành nhiệm kỳ bốn năm mà còn toàn thân trở về.
Đương nhiên, do tính chất của loại nhiệm vụ này nguy hiểm như vậy, cho nên phần thưởng của tông môn đương nhiên cũng rất kinh người. Nếu hoàn thành tốt nhiệm kỳ bốn năm sẽ được ban thưởng hơn vạn điểm cống hiến, đủ để đổi lấy một phần Chân Sát Khí.
Thế nhưng điều kiện để nhận nhiệm vụ này, lại chỉ cần đệ tử có tu vi Linh Đồ trung kỳ trở lên là được.
Dù sao trách nhiệm chủ yếu của đệ tử giám sát thực sự không phải là tranh đấu với kẻ khác, mà chỉ là giám sát động tĩnh ở Huyền Kinh mà thôi.
Sở dĩ Liễu Minh chú ý tới nhiệm vụ này, nguyên nhân hiển nhiên là vì nhiệm vụ này có chung địa điểm với nơi cất giấu bí mật trong lòng. Hơn nữa với tư cách là đệ tử giám sát, chẳng những có thể tự do hoạt động, hơn nữa một khi đã lẻn vào Huyền Kinh, thậm chí trong tông cũng không thể biết rõ tình hình cụ thể của hắn.
Mà Huyền Kinh mặc dù có thể nói là nơi tà tu hoành hành, nhưng cũng bởi vậy mà bên trong thành mới có khu chợ đen nổi tiếng nhất toàn bộ Đại Huyền Quốc, cùng với một ít hội đấu giá màu xám cực kỳ bí ẩn. Trong những nơi này thậm chí còn thường xuyên xuất hiện những bảo vật mà ngay cả Linh Sư cũng hết sức khao khát, không biết chừng còn có thể xuất hiện Chân Sát Khí mà hắn cần.
Về phần tính nguy hiểm của chức vị đệ tử giám sát, hắn tin rằng chỉ cần bản thân thay đổi thân phận cho tốt, lại cẩn thận thêm đôi chút thì cũng không sợ bại lộ.
Huống hồ với thực lực hiện tại của hắn, chỉ cần không phải Linh Sư ra tay, trong hàng ngũ Linh Đồ bình thường cũng không có mấy người thật sự có thể làm gì được hắn.
Mà nhiệm vụ thứ nhất và thứ hai, lại có sự hạn chế rất lớn, thực sự rất bất lợi với kế hoạch của hắn sau này.
Liễu Minh nhanh chóng suy tính, cân nhắc lợi hại của mấy nhiệm vụ này một phen, trong lòng rút cuộc đã có quyết định, lúc này lập tức đi về phía bệ đá tiếp nhận nhiệm vụ.
"Cái gì, Bạch sư đệ muốn nhận nhiệm vụ bốn năm làm đệ tử giám sát Huyền Kinh sao!" Vị Chấp sự ngồi phía sau bệ đá cũng coi như là người quen của Liễu Minh, nhưng sau khi nghe xong điều này không khỏi há to miệng, mặt mũi tràn đầy vẻ giật mình.
"Sao vậy, chẳng lẽ tiểu đệ không phù hợp với điều kiện ư?" Liễu Minh mỉm cười hỏi.
"Điều này cũng không phải, nhưng với thân phận và địa vị hiện tại của Bạch sư đệ, cần gì phải nhận loại nhiệm vụ này. Tuy thực lực của sư đệ rất mạnh, nhưng nếu thật sự muốn đi Huyền Kinh vẫn vô cùng nguy hiểm." Vị Chấp sự trung niên này không nhịn được mà nhắc nhở.
"Sự nguy hiểm của nhiệm vụ này trên tấm bia cũng có nói rõ. Không sao, tiểu đệ tin rằng mình vẫn có thể ứng phó với những chuyện đó." Đương nhiên là Liễu Minh sẽ không vì vậy mà đổi ý, kiên trì nói.
"Nếu Bạch sư đệ đã nhất định phải lựa chọn nhiệm vụ này, sư huynh ta đây đương nhiên cũng không nên ngăn cản. Nhưng chức vụ đệ tử giám sát này không giống bình thường, sau khi sư đệ xác nhận nhiệm vụ này, còn phải đi gặp Lôi sư thúc ở Thiên Cơ Phong một chút mới được. Lôi sư thúc là người chuyên phụ trách những việc có liên quan đến đệ tử giám sát của bổn tông ở các nơi. Nếu như sư thúc cảm thấy ngươi không thích hợp, sư đệ thực sự không thể nào tiếp nhận nhiệm vụ này. Hơn nữa, những tư liệu có liên quan đến đệ tử giám sát tiền nhiệm và lệnh bài đại biểu thân phận, cũng chỉ có thể đến gặp Lôi sư thúc mới có thể nhận được." Vị Chấp sự trung niên nghe xong liền nhận lấy Minh Bài thân phận của Liễu Minh, sau khi dùng đoản côn điểm lên trên đó vài cái, lại nói với hắn như vậy.
"Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở, như vậy tiểu đệ phải đi gặp Lôi sư thúc một chuyến rồi." Liễu Minh nhận lại Minh Bài thân phận của mình, hơi chút giật mình cảm ơn một tiếng.
Vì vậy tiếp đó, hắn xoay người rời khỏi Chấp Sự Đường, đồng thời triệu hồi ra một đám mây xám, bay thẳng đến Thiên Cơ Sơn.
Một lát sau, hắn đã ở ngay dưới chân Thiên Cơ Sơn, lúc này đang bị hai gã đệ tử tuần sơn chặn lại.
"Bạch sư đệ muốn gặp Lôi sư à?" Hai gã đệ tử này đều là Linh Đồ có tu vi không kém, hiển nhiên cũng đều đã tham gia thi đấu, rất nhanh chóng đã nhận ra Liễu Minh. Nhưng sau khi nghe được yêu cầu của hắn, vẫn lộ ra vẻ khó xử.
"Sao vậy, chẳng lẽ hiện giờ Lôi sư không có ở trong núi ư?" Liễu Minh nghi ngờ hỏi.
"Cái này cũng không phải, chỉ có điều gần đây tâm tình Lôi sư không được tốt, không dễ dàng tiếp khách." Một gã đệ tử Thiên Cơ Sơn do dự một chút, trả lời.
"A, nếu chỉ là như vậy, vẫn làm phiền hai vị sư huynh vào trong bẩm báo một chút, cứ nói hiện tại tiểu đệ muốn xác nhận nhiệm vụ giám sát, cho nên lúc này mới đến bái kiến Lôi sư." Liễu Minh nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nõm, nhưng cũng vô cùng khách khí nói.
"Ha ha, nếu là người khác, hai huynh đệ ta cũng không dám mạo hiểm làm chuyện đắc tội Lôi sư như thế này. Nhưng Bạch sư đệ lại là người vừa mới lập đại công cho bổn tông, không biết chừng Lôi sư sẽ phá lệ một chút." Hai gã đệ tử Thiên Cơ Sơn liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó một người cười cười trả lời.
Liễu Minh nghe vậy, tự nhiên lại cảm ơn một lần nữa.
Vì vậy một gã đệ tử Thiên Cơ Sơn cưỡi mây bay về phía đỉnh núi, người còn lại thì tò mò dò hỏi Liễu Minh những chuyện đã xảy ra trong bí cảnh.
Đương nhiên Liễu Minh cũng nửa thật nửa giả trả lời đôi chút về những thứ mà mình đã trải qua trong bí cảnh, khiến cho vị đệ tử Thiên Cơ Sơn này nghe đến mê mẩn.
Kết quả là sau thời gian uống cạn một chén trà, tên đệ tử đi bẩm báo kia đã bay thật nhanh trở lại, hơn nữa nét mặt tươi cười nói với Liễu Minh:
"Quả nhiên là thể diện của Bạch sư đệ khá lớn, Lôi sư nghe xong có sư đệ đến bái kiến đã đồng ý gặp mặt ngay."
Liễu Minh nghe vậy thì mừng rỡ trong lòng.
Vì vậy tiếp đó hắn liền bay nhanh theo vị đệ tử Thiên Cơ Sơn này lên đỉnh núi.
So với Cửu Anh Sơn, thế núi của Thiên Cơ Sơn xem như hiểm trở hơn một chút, rất nhiều nơi là vách núi dựng đứng, hầu như không có đường nào có thể đi một mạch lên đỉnh núi, một vài đệ tử ngoại môn chỉ có thể dùng lấy mấy sợi dây thừng thật dài mới có thể trèo tiếp lên núi.
Trên không trung, Liễu Minh chỉ hơi tò mò quan sát những tên đệ tử ngoại môn này vài lần, sau đó liền bay thẳng về phía đỉnh núi.
Một lát sau, hắn và vị đệ tử Thiên Cơ Sơn kia cũng đã bay đến trước một tòa cung điện màu bạc trên đỉnh núi.
Ở phía trên cửa chính của cung điện này treo một tấm biển thật lớn, dùng vàng nguyên chất viết lên hai chữ cổ "Thiên Cơ" to như cái đấu.
Mà ở phía sau cung điện màu bạc còn có thể mơ hồ nhìn thấy rất nhiều lầu các lớn nhỏ không đều nhau.
"Lôi sư đang đợi bên trong, Bạch sư đệ tự đi vào là được. Ta còn phải tiếp tục làm nhiệm vụ tuần sơn, không thể đi cùng với ngươi được nữa." Đến đây, vị đệ tử Thiên Cơ Sơn quay sang vừa cười vừa nói.
"Làm phiền sư huynh rồi, sư huynh cứ tiếp tục làm công việc của mình là được." Liễu Minh hơi khom người cảm ơn một lần nữa.
Vị đệ tử Thiên Cơ Sơn này lại bấm niệm pháp quyết cưỡi mây bay xuống núi, còn Liễu Minh thì lập tức sửa sang lại quần áo, thần sắc bình tĩnh bước vào trong cửa chính.
Cả tòa đại điện này rộng chừng năm mươi sáu mươi trượng, ở trước một cái ghế cuối đại điện, có một nam tử cao lớn mặc áo bào đen đứng quay lưng về phía hắn, đang nhìn một thanh kiếm lớn màu bạc dùng để trang trí treo trên vách tường. Thân hình bất động của y khiến cho người ta có một loại cảm giác trầm ổn ngưng trọng như núi.
"Đệ tử Bạch Thông Thiên, bái kiến Lôi sư bá." Liễu Minh đi đến gần, sau đó thi lễ thật sâu, nói.
Nhưng nam tử mặc áo bào đen kia chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn thanh kiếm lớn trên vách, dường như là không hề nghe thấy.
Liễu Minh thầm nhếch miệng, cũng chỉ có thể bảo trì tư thế khom người chào, tiếp tục giữ vẻ cung kính bất động.
Thời gian trôi qua từng chút một, hai người giống như hai bức tượng bảo trì trạng thái bất động, cả đại điện cũng hoàn toàn tĩnh lặng.
Sau thời gian ước chừng một bữa cơm, đầu vai nam tử mặc áo bào đen hơi rung rung một chút, rút cuộc y cũng quay lại, đúng là vị "Lôi sư bá" kia.
Mà nét mặt đại hán họ Lôi không hiện lên chút cảm xúc dò xét Liễu Minh vài lần, sau đó mới ngồi xuống, đồng thời hờ hững nói:
"Khá lắm, không hổ là đệ tử có thể bỗng nhiên nổi tiếng trong thí luyện, định lực quả nhiên cũng tạm được. Thế nhưng nếu chỉ dựa vào chút ít định lực này, cũng không thể nào còn sống mà rời khỏi bí cảnh được a."
"Lôi sư bá dạy rất phải, cũng là do vận khí của đệ tử không tệ mới có thể bình yên thoát khỏi bí cảnh." Liễu Minh nghe được trong lời nói của vị "Lôi sư bá" này dường như có vài phần bất thiện, trong lòng thoáng giật giật mấy cái, nhưng vẫn giữ vẻ kính cẩn trả lời.
"Vận khí không tệ! Nói như vậy thì đứa cháu Lôi Thần kia của ta, vì vận khí không tốt cho nên mới không thể thoát khỏi bí cảnh sao?" Đại hán họ Lôi nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
"Không dám, ý của đệ tử tuyệt đối không phải là như vậy." Trong lòng Liễu Minh thở dài một hơi, nhưng vẫn khiêm tốn trả lời.
"Hừ, nếu thật chỉ bàn về thực lực, đứa cháu kia của ta với một thân công pháp Lôi thuộc tính, tuyệt đối sẽ không thua bất cứ kẻ nào trong mười đại đệ tử. Nhưng hiện giờ, năm người còn sống trở về từ trong bí cảnh trong lại không có nó. Chuyện này khiến ta rất muốn biết, ngươi, vị đệ tử Cửu Anh Sơn được đánh giá cao nhất, rút cuộc là có thực lực như thế nào." Đại hán họ Lôi nhíu mày một cái, lạnh lùng nói.
"Ý của Lôi sư thúc là..." Liễu Minh thầm nhướng mày, cẩn thận hỏi.
"Rất đơn giản, mấy ngày qua tâm tình của ta rất tệ, muốn tìm người thử chiêu. Ta mặc kệ lần này ngươi tìm ta có việc gì, chỉ cần là ngươi không thể tiếp được một kích của ta, như vậy thì ngươi từ đâu tới liền cút về nơi đó đi!" Vẻ tàn khốc trên mặt đại hán họ Lôi thoáng hiện lên, quát lớn.
Liễu Minh vừa nghe xong, sắc mặt tức khắc đại biến, sau nửa ngày mới cười khổ một tiếng mà nói.
"Sư thúc, chẳng lẽ người đang nói giỡn với sư điệt hay sao? Với tu vi của sư thúc, vãn bối làm sao có thể tiếp được một kích."
Biên: hungprods
Nhiệm vụ cuối cùng xem như có tính mạo hiểm lớn nhất.
Bởi vì Huyền Kinh vốn là một nơi rồng rắn lẫn lộn. Hơn nữa năm xưa chư tông đã từng có ước định với hoàng thất của Đại Huyền Quốc, với tư cách là Đô thành của một quốc gia, Huyền Kinh không thuộc quyền quản lý của bất kỳ tông môn nào. Hơn nữa, những tu luyện giả có tu vi từ Ngưng Dịch Kỳ trở lên, cũng không được phép bước vào thành này một bước.
Để đảm bảo ước định này được chấp hành một cách chính xác, tất cả tông môn đều chỉ có thể để lại một đệ tử giám sát tại Huyền Kinh, chuyên môn dò xét lẫn nhau xem những tông môn khác có làm trái với ước định hay không.
Tuy nhiên cũng bởi vậy mà khiến cho Huyền Kinh trở thành chốn bình yên của tán tu và những tu luyện giả đến từ các quốc gia khác. Thậm chí còn có một số tà tu và tu sĩ phản bội chạy trốn, thay đổi thân phận tiến vào Huyền Kinh, kéo bè kéo cánh ẩn núp.
Cho nên đệ tử giám sát của chư tông ở Huyền Kinh tự nhiên cũng trở thành cái đinh trong mắt của những người khác. Bởi vậy bọn họ sẽ thường xuyên bị rơi vào tình trạng bị ám sát hoặc vây giết, thậm chí có tông môn trong một năm liên tiếp xảy ra việc đệ tử giám sát bị chết.
Loại chuyện này dĩ nhiên sẽ làm cho chư tông nổi giận, sau mấy lần liên thủ càn quét Huyền Kinh, mặc dù cuối cùng cũng đã giết sạch những hung thủ tà tu kia, nhưng từ đó về sau bọn họ cũng ra lệnh cho đệ tử giám sát của mình không được ngang nhiên xuất hiện ở Huyền Kinh nữa, mà dứt khoát thay đổi thân phận của những đệ tử này rồi ẩn núp ở Huyền Kinh.
Kể từ đó, vấn đề an toàn của đệ tử giám sát chư tông thoáng cái đã rất được bảo đảm.
Nhưng ngay cả như vậy, chức vị đệ tử giám sát ở Huyền Kinh vẫn là một chức vị cực kỳ nguy hiểm. Một hai năm bị chết một người là chuyện bình thường, có rất ít người có thể chính thức hoàn thành nhiệm kỳ bốn năm mà còn toàn thân trở về.
Đương nhiên, do tính chất của loại nhiệm vụ này nguy hiểm như vậy, cho nên phần thưởng của tông môn đương nhiên cũng rất kinh người. Nếu hoàn thành tốt nhiệm kỳ bốn năm sẽ được ban thưởng hơn vạn điểm cống hiến, đủ để đổi lấy một phần Chân Sát Khí.
Thế nhưng điều kiện để nhận nhiệm vụ này, lại chỉ cần đệ tử có tu vi Linh Đồ trung kỳ trở lên là được.
Dù sao trách nhiệm chủ yếu của đệ tử giám sát thực sự không phải là tranh đấu với kẻ khác, mà chỉ là giám sát động tĩnh ở Huyền Kinh mà thôi.
Sở dĩ Liễu Minh chú ý tới nhiệm vụ này, nguyên nhân hiển nhiên là vì nhiệm vụ này có chung địa điểm với nơi cất giấu bí mật trong lòng. Hơn nữa với tư cách là đệ tử giám sát, chẳng những có thể tự do hoạt động, hơn nữa một khi đã lẻn vào Huyền Kinh, thậm chí trong tông cũng không thể biết rõ tình hình cụ thể của hắn.
Mà Huyền Kinh mặc dù có thể nói là nơi tà tu hoành hành, nhưng cũng bởi vậy mà bên trong thành mới có khu chợ đen nổi tiếng nhất toàn bộ Đại Huyền Quốc, cùng với một ít hội đấu giá màu xám cực kỳ bí ẩn. Trong những nơi này thậm chí còn thường xuyên xuất hiện những bảo vật mà ngay cả Linh Sư cũng hết sức khao khát, không biết chừng còn có thể xuất hiện Chân Sát Khí mà hắn cần.
Về phần tính nguy hiểm của chức vị đệ tử giám sát, hắn tin rằng chỉ cần bản thân thay đổi thân phận cho tốt, lại cẩn thận thêm đôi chút thì cũng không sợ bại lộ.
Huống hồ với thực lực hiện tại của hắn, chỉ cần không phải Linh Sư ra tay, trong hàng ngũ Linh Đồ bình thường cũng không có mấy người thật sự có thể làm gì được hắn.
Mà nhiệm vụ thứ nhất và thứ hai, lại có sự hạn chế rất lớn, thực sự rất bất lợi với kế hoạch của hắn sau này.
Liễu Minh nhanh chóng suy tính, cân nhắc lợi hại của mấy nhiệm vụ này một phen, trong lòng rút cuộc đã có quyết định, lúc này lập tức đi về phía bệ đá tiếp nhận nhiệm vụ.
"Cái gì, Bạch sư đệ muốn nhận nhiệm vụ bốn năm làm đệ tử giám sát Huyền Kinh sao!" Vị Chấp sự ngồi phía sau bệ đá cũng coi như là người quen của Liễu Minh, nhưng sau khi nghe xong điều này không khỏi há to miệng, mặt mũi tràn đầy vẻ giật mình.
"Sao vậy, chẳng lẽ tiểu đệ không phù hợp với điều kiện ư?" Liễu Minh mỉm cười hỏi.
"Điều này cũng không phải, nhưng với thân phận và địa vị hiện tại của Bạch sư đệ, cần gì phải nhận loại nhiệm vụ này. Tuy thực lực của sư đệ rất mạnh, nhưng nếu thật sự muốn đi Huyền Kinh vẫn vô cùng nguy hiểm." Vị Chấp sự trung niên này không nhịn được mà nhắc nhở.
"Sự nguy hiểm của nhiệm vụ này trên tấm bia cũng có nói rõ. Không sao, tiểu đệ tin rằng mình vẫn có thể ứng phó với những chuyện đó." Đương nhiên là Liễu Minh sẽ không vì vậy mà đổi ý, kiên trì nói.
"Nếu Bạch sư đệ đã nhất định phải lựa chọn nhiệm vụ này, sư huynh ta đây đương nhiên cũng không nên ngăn cản. Nhưng chức vụ đệ tử giám sát này không giống bình thường, sau khi sư đệ xác nhận nhiệm vụ này, còn phải đi gặp Lôi sư thúc ở Thiên Cơ Phong một chút mới được. Lôi sư thúc là người chuyên phụ trách những việc có liên quan đến đệ tử giám sát của bổn tông ở các nơi. Nếu như sư thúc cảm thấy ngươi không thích hợp, sư đệ thực sự không thể nào tiếp nhận nhiệm vụ này. Hơn nữa, những tư liệu có liên quan đến đệ tử giám sát tiền nhiệm và lệnh bài đại biểu thân phận, cũng chỉ có thể đến gặp Lôi sư thúc mới có thể nhận được." Vị Chấp sự trung niên nghe xong liền nhận lấy Minh Bài thân phận của Liễu Minh, sau khi dùng đoản côn điểm lên trên đó vài cái, lại nói với hắn như vậy.
"Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở, như vậy tiểu đệ phải đi gặp Lôi sư thúc một chuyến rồi." Liễu Minh nhận lại Minh Bài thân phận của mình, hơi chút giật mình cảm ơn một tiếng.
Vì vậy tiếp đó, hắn xoay người rời khỏi Chấp Sự Đường, đồng thời triệu hồi ra một đám mây xám, bay thẳng đến Thiên Cơ Sơn.
Một lát sau, hắn đã ở ngay dưới chân Thiên Cơ Sơn, lúc này đang bị hai gã đệ tử tuần sơn chặn lại.
"Bạch sư đệ muốn gặp Lôi sư à?" Hai gã đệ tử này đều là Linh Đồ có tu vi không kém, hiển nhiên cũng đều đã tham gia thi đấu, rất nhanh chóng đã nhận ra Liễu Minh. Nhưng sau khi nghe được yêu cầu của hắn, vẫn lộ ra vẻ khó xử.
"Sao vậy, chẳng lẽ hiện giờ Lôi sư không có ở trong núi ư?" Liễu Minh nghi ngờ hỏi.
"Cái này cũng không phải, chỉ có điều gần đây tâm tình Lôi sư không được tốt, không dễ dàng tiếp khách." Một gã đệ tử Thiên Cơ Sơn do dự một chút, trả lời.
"A, nếu chỉ là như vậy, vẫn làm phiền hai vị sư huynh vào trong bẩm báo một chút, cứ nói hiện tại tiểu đệ muốn xác nhận nhiệm vụ giám sát, cho nên lúc này mới đến bái kiến Lôi sư." Liễu Minh nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nõm, nhưng cũng vô cùng khách khí nói.
"Ha ha, nếu là người khác, hai huynh đệ ta cũng không dám mạo hiểm làm chuyện đắc tội Lôi sư như thế này. Nhưng Bạch sư đệ lại là người vừa mới lập đại công cho bổn tông, không biết chừng Lôi sư sẽ phá lệ một chút." Hai gã đệ tử Thiên Cơ Sơn liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó một người cười cười trả lời.
Liễu Minh nghe vậy, tự nhiên lại cảm ơn một lần nữa.
Vì vậy một gã đệ tử Thiên Cơ Sơn cưỡi mây bay về phía đỉnh núi, người còn lại thì tò mò dò hỏi Liễu Minh những chuyện đã xảy ra trong bí cảnh.
Đương nhiên Liễu Minh cũng nửa thật nửa giả trả lời đôi chút về những thứ mà mình đã trải qua trong bí cảnh, khiến cho vị đệ tử Thiên Cơ Sơn này nghe đến mê mẩn.
Kết quả là sau thời gian uống cạn một chén trà, tên đệ tử đi bẩm báo kia đã bay thật nhanh trở lại, hơn nữa nét mặt tươi cười nói với Liễu Minh:
"Quả nhiên là thể diện của Bạch sư đệ khá lớn, Lôi sư nghe xong có sư đệ đến bái kiến đã đồng ý gặp mặt ngay."
Liễu Minh nghe vậy thì mừng rỡ trong lòng.
Vì vậy tiếp đó hắn liền bay nhanh theo vị đệ tử Thiên Cơ Sơn này lên đỉnh núi.
So với Cửu Anh Sơn, thế núi của Thiên Cơ Sơn xem như hiểm trở hơn một chút, rất nhiều nơi là vách núi dựng đứng, hầu như không có đường nào có thể đi một mạch lên đỉnh núi, một vài đệ tử ngoại môn chỉ có thể dùng lấy mấy sợi dây thừng thật dài mới có thể trèo tiếp lên núi.
Trên không trung, Liễu Minh chỉ hơi tò mò quan sát những tên đệ tử ngoại môn này vài lần, sau đó liền bay thẳng về phía đỉnh núi.
Một lát sau, hắn và vị đệ tử Thiên Cơ Sơn kia cũng đã bay đến trước một tòa cung điện màu bạc trên đỉnh núi.
Ở phía trên cửa chính của cung điện này treo một tấm biển thật lớn, dùng vàng nguyên chất viết lên hai chữ cổ "Thiên Cơ" to như cái đấu.
Mà ở phía sau cung điện màu bạc còn có thể mơ hồ nhìn thấy rất nhiều lầu các lớn nhỏ không đều nhau.
"Lôi sư đang đợi bên trong, Bạch sư đệ tự đi vào là được. Ta còn phải tiếp tục làm nhiệm vụ tuần sơn, không thể đi cùng với ngươi được nữa." Đến đây, vị đệ tử Thiên Cơ Sơn quay sang vừa cười vừa nói.
"Làm phiền sư huynh rồi, sư huynh cứ tiếp tục làm công việc của mình là được." Liễu Minh hơi khom người cảm ơn một lần nữa.
Vị đệ tử Thiên Cơ Sơn này lại bấm niệm pháp quyết cưỡi mây bay xuống núi, còn Liễu Minh thì lập tức sửa sang lại quần áo, thần sắc bình tĩnh bước vào trong cửa chính.
Cả tòa đại điện này rộng chừng năm mươi sáu mươi trượng, ở trước một cái ghế cuối đại điện, có một nam tử cao lớn mặc áo bào đen đứng quay lưng về phía hắn, đang nhìn một thanh kiếm lớn màu bạc dùng để trang trí treo trên vách tường. Thân hình bất động của y khiến cho người ta có một loại cảm giác trầm ổn ngưng trọng như núi.
"Đệ tử Bạch Thông Thiên, bái kiến Lôi sư bá." Liễu Minh đi đến gần, sau đó thi lễ thật sâu, nói.
Nhưng nam tử mặc áo bào đen kia chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn thanh kiếm lớn trên vách, dường như là không hề nghe thấy.
Liễu Minh thầm nhếch miệng, cũng chỉ có thể bảo trì tư thế khom người chào, tiếp tục giữ vẻ cung kính bất động.
Thời gian trôi qua từng chút một, hai người giống như hai bức tượng bảo trì trạng thái bất động, cả đại điện cũng hoàn toàn tĩnh lặng.
Sau thời gian ước chừng một bữa cơm, đầu vai nam tử mặc áo bào đen hơi rung rung một chút, rút cuộc y cũng quay lại, đúng là vị "Lôi sư bá" kia.
Mà nét mặt đại hán họ Lôi không hiện lên chút cảm xúc dò xét Liễu Minh vài lần, sau đó mới ngồi xuống, đồng thời hờ hững nói:
"Khá lắm, không hổ là đệ tử có thể bỗng nhiên nổi tiếng trong thí luyện, định lực quả nhiên cũng tạm được. Thế nhưng nếu chỉ dựa vào chút ít định lực này, cũng không thể nào còn sống mà rời khỏi bí cảnh được a."
"Lôi sư bá dạy rất phải, cũng là do vận khí của đệ tử không tệ mới có thể bình yên thoát khỏi bí cảnh." Liễu Minh nghe được trong lời nói của vị "Lôi sư bá" này dường như có vài phần bất thiện, trong lòng thoáng giật giật mấy cái, nhưng vẫn giữ vẻ kính cẩn trả lời.
"Vận khí không tệ! Nói như vậy thì đứa cháu Lôi Thần kia của ta, vì vận khí không tốt cho nên mới không thể thoát khỏi bí cảnh sao?" Đại hán họ Lôi nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
"Không dám, ý của đệ tử tuyệt đối không phải là như vậy." Trong lòng Liễu Minh thở dài một hơi, nhưng vẫn khiêm tốn trả lời.
"Hừ, nếu thật chỉ bàn về thực lực, đứa cháu kia của ta với một thân công pháp Lôi thuộc tính, tuyệt đối sẽ không thua bất cứ kẻ nào trong mười đại đệ tử. Nhưng hiện giờ, năm người còn sống trở về từ trong bí cảnh trong lại không có nó. Chuyện này khiến ta rất muốn biết, ngươi, vị đệ tử Cửu Anh Sơn được đánh giá cao nhất, rút cuộc là có thực lực như thế nào." Đại hán họ Lôi nhíu mày một cái, lạnh lùng nói.
"Ý của Lôi sư thúc là..." Liễu Minh thầm nhướng mày, cẩn thận hỏi.
"Rất đơn giản, mấy ngày qua tâm tình của ta rất tệ, muốn tìm người thử chiêu. Ta mặc kệ lần này ngươi tìm ta có việc gì, chỉ cần là ngươi không thể tiếp được một kích của ta, như vậy thì ngươi từ đâu tới liền cút về nơi đó đi!" Vẻ tàn khốc trên mặt đại hán họ Lôi thoáng hiện lên, quát lớn.
Liễu Minh vừa nghe xong, sắc mặt tức khắc đại biến, sau nửa ngày mới cười khổ một tiếng mà nói.
"Sư thúc, chẳng lẽ người đang nói giỡn với sư điệt hay sao? Với tu vi của sư thúc, vãn bối làm sao có thể tiếp được một kích."
Bình luận facebook