Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206: Chân dung
Dịch giả: hungprods
Khi Liễu Minh còn cách Tiên Hà Sơn vài dặm, hắn cũng không lập tức lên núi, mà trước tiên nấp trong một con ngõ không người, chờ đợi trọn vẹn gần nửa canh giờ, sau khi xác định chính xác không còn người nào theo đuôi tới đây, mới yên tâm mang theo thiếu phụ đi về phía động phủ của mình.
Tuy Tiên Hà Sơn cũng có Luyện Khí Sĩ tuần sơn, nhưng đối với Liễu Minh, việc tránh khỏi bọn họ đương nhiên là chuyện dễ dàng.
Sau thời gian ước chừng ăn hết một bữa cơm, Liễu Minh đã mang theo Hồ Xuân Nương về tới động phủ của mình.
Để phòng ngừa chuyện bất trắc xảy ra, trước khi hắn tiến vào động phủ còn để Bạch Cốt Hạt bên ngoài, nếu như có người nào đó tới gần, nó sẽ lập tức báo động cho hắn.
Lúc này, Càn Như Bình đã ngủ ngon giấc trong phòng của mình rồi.
Liễu Minh đương nhiên sẽ không gọi nữ đồng dậy, mà trực tiếp ôm thiếu phụ đi vào trong phòng ngủ của mình, đặt nàng lên giường rồi quan sát cẩn thận vài lần.
Chỉ thấy lúc này, màu thâm đen trên môi Hồ Xuân Nương đã biến mất hết, đồng thời gương mặt đỏ sẫm ban nãy cũng đã trở lại bình thường.
Nhưng sau khi Liễu Minh cẩn thận nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên lại nhướng mày nói:
"Hồ sư tỷ, nếu ngươi đã tỉnh rồi thì không cần tiếp tục giả vờ nữa."
"Khanh khách, làm sao sư đệ phát hiện được ta đã tỉnh lại?" Vốn dĩ thiếu phụ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, bỗng nhiên mí mắt hơi động đậy, sau đó khẽ cười một tiếng rồi mở mắt ra.
"Trên đường đi, bởi vì cần cảnh giác địch nhân truy tìm cho nên ta mới không phát hiện ra sư tỷ có điểm khác lạ. Nhưng đã đến nơi đây, Hồ sư tỷ còn muốn giả vờ hôn mê thì làm sao có thể giấu giếm được tai mắt của ta. Mà Hồ sư tỷ tỉnh lại lúc nào vậy?" Liễu Minh thở dài một hơi, nói.
"Ngay lúc sư đệ sờ mó lung tung trên người ta, ta đã bị đánh thức." Hồ Xuân Nương nhìn chằm chằm vào mặt Liễu Minh, lườm lườm nói.
"Khụ khụ, kính xin sư tỷ chớ trách! Tiểu đệ cũng không có biện pháp nào khác, để phòng ngừa bị người khác đuổi giết nên mới mạo phạm như thế." Liễu Minh nghe vậy ho nhẹ hai tiếng, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lúng túng.
"Ta đương nhiên hiểu rõ đạo lí này. Nếu không, sau khi ta vừa tỉnh dậy đã không khách khí với ngươi rồi. Nhưng bất kể nói như thế nào, rút cuộc ta vẫn bị ngươi khinh bạc một phen, sư đệ cũng nên cho ta một cái công đạo a!" Hồ Xuân Nương vẫn nhìn không chớp mắt vào Liễu Minh, giống như cười mà không phải cười, nói.
"Hồ sư tỷ muốn điều gì?" Liễu Minh nghe xong, trong lòng nao nao.
"Sư đệ tên là Bạch Thông Thiên phải không?" Hồ Xuân Nương không trực tiếp trả lời, trái lại chuyển chủ đề hỏi một câu.
"Xem ra Hồ sư tỷ đã điều tra thân phận của ta từ tông môn a!" Liễu Minh nghe thế, khẽ cau mày.
"Người gần đây trở thành đệ tử hạch tâm của Man Quỷ Tông, lại bình yên sống sót từ trong bí cảnh. Ngoại trừ tên đệ tử có Địa Linh Mạch đang bế quan chuẩn bị trùng kích cảnh giới Linh Sư kia, thật sự ta không còn nghĩ ra là ai có thực lực kinh người như Bạch sư đệ nữa." Hồ Xuân Nương mỉm cười nói.
"Nếu như sư tỷ đã nói ra, ta cũng không cần phủ nhận nữa. Ta đúng là ‘Bạch Thông Thiên’ theo lời ngươi." Ánh mắt Liễu Minh chớp động mấy cái, sau đó liền thản nhiên thừa nhận.
"A, nói như vậy. Bộ dạng sư đệ hiện giờ khẳng định không phải là tướng mạo thật rồi, bây giờ có thể cho ta nhìn thấy được không?" Hồ Xuân Nương nghe Liễu Minh thực sự thừa nhận, vẻ tươi cười trên mặt nàng ta càng thêm rạng rỡ, nói thêm.
"Tướng mạo thật của tại hạ cũng không có gì phải giữ bí mật. Nếu sư tỷ muốn biết đương nhiên không vấn đề gì." Lần này, sau khi Liễu Minh hơi do dự một chút liền chậm rãi gật đầu.
Tiếp theo một tay hắn bấm niệm pháp quyết, tay kia thì xoa lên mặt một vòng.
Lập tức trong cơ thể hắn truyền ra một hồi giòn vang, đồng thời gương mặt mờ đi, sau một chốc liền biến thành một gương mặt thanh niên bình thường có chúi tái nhợt, thoạt nhìn nhỏ hơn bộ dạng nho sinh trước kia chừng bảy tám tuổi.
"Đây là tướng mạo thật của Bach sư đệ ư, nhìn cũng thật bình thường a." Hồ Xuân Nương đi quanh Liễu Minh vòng vài vòng, sau đó không ngờ lại nhận xét như vậy.
Liễu Minh nghe xong không khỏi im lặng một lát, hai mắt đảo một vòng rồi nói:
"Tại hạ đã cho sư tỷ thấy tướng mạo vốn có rồi, sư tỷ cũng nên cho ta thấy chân dung thật chứ, nếu không chẳng phải ta quá bị thiệt thòi một chút sao!"
"Ngươi muốn nhìn thấy chân dung của ta đương nhiên không có vấn đề gì. Tướng mạo vốn có của sư tỷ ngươi càng không có gì không thể cho người khác thấy." Hồ Xuân Nương nghe xong lời này, cười cười nói.
Tiếp đó nàng ta lấy ra từ trong tay áo một viên châu năm màu lớn cỡ ngón cái, sau khi rung lên mấy cái về phía khuôn mặt, lập tức hào quang chớp lóe một hồi, một gương mặt thiếu nữ khoảng hai mươi hai mốt tuổi xuất hiện ngay trước mắt Liễu Minh.
Mặc dù kiểu tóc và trang sức đều giống hệt trước kia, nhưng khuôn mặt này lại có mày cong miệng nhỏ, lúm đồng tiền như hoa mỉm cười, tràn đày vẻ hấp dẫn mị người, dung mạo không ngờ hơn xa trước kia!
Cho dù là Liễu Minh, mắt thấy một gương mặt thiếu nữ tuyệt sắc như thế cũng không tự chủ được mà có chút ngẩn ngơ.
Lúc này, hắn lại càng thấy thần thái và hai đầu lông mày nàng này giống với nữ đệ tử Thiên Nguyệt Tông mang Thông Linh Kiếm Thể kia.
Chỉ có điều là hai đầu lông mày của Trương Tú Nương kia lộ vẻ khí khái nam nhi, mà hai đầu lông mày vị Hồ Xuân Nương này lại có thêm vài phần kiều mị.
"Thì ra đây là chân dung của sư tỷ, tuyệt sắc như thế, khó trách phải giấu đi gương mặt thật. Nếu không sư tỷ đi lại ở Huyền Kinh với bộ dạng như vậy, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu phiền toái." Một lúc lâu sau, Liễu Minh mới chậm rãi nói.
"Sư đệ hiểu rõ điều này là tốt rồi. Trong mấy năm ta đến Huyền Kinh, Bạch sư đệ chính là người đầu tiên nhìn thấy chân dung của ta. Viên Ngũ Sắc Châu này của ta ngoại trừ có thể biến ảo tướng mạo ra, bất kỳ biến hóa gì trên mặt đều có thể mô tả lại như thật. Lúc trước những lời ta nói với ngươi chỉ là vui đùa một chút mà thôi, lần này ta có thể đại nạn không chết, cũng may là có sư đệ ra tay tiếp ứng. Nếu không, ta thực sự đã phải nằm xuống trong Hoàng cung rồi." Hồ Xuân Nương đang cười cười, bỗng dưng lại nghiêm mặt nói.
"Nếu không phải Hồ sư tỷ trúng kỳ độc, với tu vi của ngươi làm sao lại sợ mấy tên tán tu Khách khanh kia được. Đúng rồi, sư tỷ làm sao lại bị trúng loại độc kia vậy?" Liễu Minh cũng có chút tò mò hỏi.
"Sư đệ có điều không biết, ta đã giả trang thành một cung nữ lần vào trong nội cung, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến một màn Huyền Trị biến thân. Kết quả là lúc đó xảy ra chút chuyện bất ngờ, chẳng những ta bị buộc phải bại lộ thân phận, lại còn bị hai gã hộ vệ ẩn nấp bên cạnh y xuất kỳ bất ý đả thương. Sư đệ không biết, hai gã hộ vệ này tu luyện công pháp hết sức quỷ dị. Nếu không phải ta quyết định thật nhanh, trước tiên công kích Huyền Trị, chuyển sự chú ý của bọn hắn lên người y, chỉ sợ thật sự đã bị trọng thương mà bị bắt ngay trong nội cung rồi. Đúng rồi, khi trúng kỳ độc kia ta cũng dùng một ít đan dược giải độc, nhưng không hề có chút hiệu quả nào. Sư đệ dùng loại đan dược gì mà có thể dễ dàng giải loại độc dược này như vậy? " Hồ Xuân Nương vốn cười gượng vài tiếng, nhưng lại lập tức có chút nghi ngờ hỏi.
"Chất độc trong cơ thể ngươi đúng là rất kỳ lạ, đan dược giải độc của Man Quỷ Tông chúng ta cũng không mấy hiệu quả. Cũng may hai gia hỏa làm ngươi bị thương kia đuổi theo, ta chém giết bọn chúng đã tìm được đan dược giải độc chính xác, lúc này mới có thể giải chất độc cho sư tỷ." Liễu Minh thản nhiên nói.
"Cái gì, sư đệ đã giết chết hai gia hỏa kia rồi sao! Nói như vậy thì ngươi cũng biết thân phận chính thức của bọn hắn rồi?" Hồ Xuân Nương nghe vậy, đương nhiên lắp bắp kinh hãi.
Liễu Minh nghe xong lời này chỉ mỉm cười, sau đó lấy ra tấm Trữ Vật Phù kia từ trong tay áo, nó đón gió nhoáng một cái, lập tức bạch quang lóe lên, một đoạn đuôi cá bị hắn chém đứt lúc trước lập tức xuất hiện trên mặt đất.
"Quả nhiên hai người bọn hắn cũng là Hải Tộc nhân. Sư đệ có thể dùng lực lượng một người chém giết liền hai tu luyện giả của Hải tộc này, quả nhiên là có được thực lực kinh người như trong lời đồn. Ở đây ta cũng có một vật, sư đệ hãy xem qua một chút." Hồ Xuân Nương nhìn thấy cảnh này liền hít vào một hơi khí lạnh, sau khi giọng nói run run nói mấy câu, cũng lấy ra một đồ vật trông như một ống Trúc, sau khi phất một cái về phía mặt đất, nó liền phun ra một vật, vật này chỉ đón gió nhoáng lên một cái đã biến dài chừng một thước.
Liễu Minh cúi xuống nhìn kỹ, nét mặt không khỏi hơi đổi!
Đây rõ ràng là một cánh tay phủ đầy lân phiến màu xanh.
"Đây là..." Liễu Minh hỏi một câu.
"Đây là một cánh tay của Huyền Trị sau khi biến thân bị ta thừa dịp chém đứt, sau đó nhanh chóng thu lấy. Hiện giờ, ta đã có thể khẳng định vị Hoàng Thượng này không phải là Nhân tộc, nhưng cũng không phải là Yêu vật gì đó, mà là một tên Hải Tộc nhân." Nữ tử tỉnh táo nói.
"Hải Tộc nhân! Thật là có chút tức cười, Đại Huyền Quốc chúng ta đường đường ở đất liền, vậy mà lại để cho một gã Dị tộc trở thành Hoàng Đế giới thế tục. Tuy nhiên, cũng không biết là vị Hoàng Đế Huyền Trị này vốn là một gã Dị tộc, hay là nửa đường giết chết Huyền Trị chính thức mà thay thế vào đó?" Liễu Minh thở dài một hơi, sau đó lại có chút nghi ngờ hỏi.
"Điều này ta cũng không rõ, nhưng có điều gì khác nhau sao? Bây giờ đã có cánh tay và đuôi cá này, chúng ta đã có đầy đủ chứng cứ báo tin về trong tông rồi, để tông môn lập tức phái ra Linh Sư trực tiếp càn quét triều đình ở Huyền Kinh một phen." Hồ Xuân Nương lại không cho là đúng, nói.
"Lời này cũng có lý. Nhưng sư tỷ náo loạn một phen như vậy, hơn phân nửa thân phận cũng đã bị bại lộ rồi, cũng không thể nào quay về Tam Vương Phủ nữa." Liễu Minh gật gật đầu, sau đó nhắc nhở một câu.
"Đây là chuyện đương nhiên. Trong toàn bộ Huyền Kinh, nữ tu luyện giả có cảnh giới Đại viên mãn như ta vốn dĩ cũng không có mấy người. Hơn nữa ta còn một đêm chưa quay về phủ, chỉ cần những người kia đầu óc không có vấn đề, khẳng định trong thời gian ngắn sẽ tra ra ta. Như vậy thì hiện giờ ta cũng chỉ có thể ở trong động phủ của ngươi tránh đầu gió, đợi khi có cơ hội sẽ báo tin về tông môn. Ta cũng thật sự không ngờ là mình sẽ bị phát hiện, nếu không chắc chắn sẽ để lộ sơ hở lớn như vậy." Hồ Xuân Nương nghe vậy, nhướng mày nói.
"Hồ sư tỷ ở lại động phủ của ta đương nhiên là không vấn đề gì. Hẳn là trong tình huống bình thường, người bình thường cũng không điều tra đến nơi đây. Nhưng ta làm sao vẫn cảm thấy, chỉ sợ Hải tộc nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy." Thần sắc Liễu Minh hơi đổi, nói.
"Ý của Liễu sư đệ là..." Hồ Xuân Nương nghe xong, không khỏi có chút khó hiểu.
"Rất đơn giản. Những Hải tộc này dám bốc lên mạo hiểm lớn như thế để lẻn vào Huyền Kinh, thậm chí còn khống chế Hoàng cung và hơn phân nửa triều đình, khẳng định chuyện bọn chúng đang âm mưu không phải tầm thường. Hiện giờ nếu vị Hoàng Đế Huyền Trị kia đã bị ngươi vạch trần, bọn hắn chắc chắn cũng biết thân phận Dị tộc của mình đã bại lộ. Tuy bọn hắn không biết thân phận Giám sát sứ của hai người chúng ta, nhưng khẳng định cũng sẽ nghĩ tới tình huống chúng ta nói tin tức này cho năm tông. Trong tình huống như vậy, ta cũng không tin Hải tộc nhân có thể lặng yên chờ năm tông phái người vào kinh bắt giữ bọn chúng." Liễu Minh chậm rãi nói.
Khi Liễu Minh còn cách Tiên Hà Sơn vài dặm, hắn cũng không lập tức lên núi, mà trước tiên nấp trong một con ngõ không người, chờ đợi trọn vẹn gần nửa canh giờ, sau khi xác định chính xác không còn người nào theo đuôi tới đây, mới yên tâm mang theo thiếu phụ đi về phía động phủ của mình.
Tuy Tiên Hà Sơn cũng có Luyện Khí Sĩ tuần sơn, nhưng đối với Liễu Minh, việc tránh khỏi bọn họ đương nhiên là chuyện dễ dàng.
Sau thời gian ước chừng ăn hết một bữa cơm, Liễu Minh đã mang theo Hồ Xuân Nương về tới động phủ của mình.
Để phòng ngừa chuyện bất trắc xảy ra, trước khi hắn tiến vào động phủ còn để Bạch Cốt Hạt bên ngoài, nếu như có người nào đó tới gần, nó sẽ lập tức báo động cho hắn.
Lúc này, Càn Như Bình đã ngủ ngon giấc trong phòng của mình rồi.
Liễu Minh đương nhiên sẽ không gọi nữ đồng dậy, mà trực tiếp ôm thiếu phụ đi vào trong phòng ngủ của mình, đặt nàng lên giường rồi quan sát cẩn thận vài lần.
Chỉ thấy lúc này, màu thâm đen trên môi Hồ Xuân Nương đã biến mất hết, đồng thời gương mặt đỏ sẫm ban nãy cũng đã trở lại bình thường.
Nhưng sau khi Liễu Minh cẩn thận nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên lại nhướng mày nói:
"Hồ sư tỷ, nếu ngươi đã tỉnh rồi thì không cần tiếp tục giả vờ nữa."
"Khanh khách, làm sao sư đệ phát hiện được ta đã tỉnh lại?" Vốn dĩ thiếu phụ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, bỗng nhiên mí mắt hơi động đậy, sau đó khẽ cười một tiếng rồi mở mắt ra.
"Trên đường đi, bởi vì cần cảnh giác địch nhân truy tìm cho nên ta mới không phát hiện ra sư tỷ có điểm khác lạ. Nhưng đã đến nơi đây, Hồ sư tỷ còn muốn giả vờ hôn mê thì làm sao có thể giấu giếm được tai mắt của ta. Mà Hồ sư tỷ tỉnh lại lúc nào vậy?" Liễu Minh thở dài một hơi, nói.
"Ngay lúc sư đệ sờ mó lung tung trên người ta, ta đã bị đánh thức." Hồ Xuân Nương nhìn chằm chằm vào mặt Liễu Minh, lườm lườm nói.
"Khụ khụ, kính xin sư tỷ chớ trách! Tiểu đệ cũng không có biện pháp nào khác, để phòng ngừa bị người khác đuổi giết nên mới mạo phạm như thế." Liễu Minh nghe vậy ho nhẹ hai tiếng, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lúng túng.
"Ta đương nhiên hiểu rõ đạo lí này. Nếu không, sau khi ta vừa tỉnh dậy đã không khách khí với ngươi rồi. Nhưng bất kể nói như thế nào, rút cuộc ta vẫn bị ngươi khinh bạc một phen, sư đệ cũng nên cho ta một cái công đạo a!" Hồ Xuân Nương vẫn nhìn không chớp mắt vào Liễu Minh, giống như cười mà không phải cười, nói.
"Hồ sư tỷ muốn điều gì?" Liễu Minh nghe xong, trong lòng nao nao.
"Sư đệ tên là Bạch Thông Thiên phải không?" Hồ Xuân Nương không trực tiếp trả lời, trái lại chuyển chủ đề hỏi một câu.
"Xem ra Hồ sư tỷ đã điều tra thân phận của ta từ tông môn a!" Liễu Minh nghe thế, khẽ cau mày.
"Người gần đây trở thành đệ tử hạch tâm của Man Quỷ Tông, lại bình yên sống sót từ trong bí cảnh. Ngoại trừ tên đệ tử có Địa Linh Mạch đang bế quan chuẩn bị trùng kích cảnh giới Linh Sư kia, thật sự ta không còn nghĩ ra là ai có thực lực kinh người như Bạch sư đệ nữa." Hồ Xuân Nương mỉm cười nói.
"Nếu như sư tỷ đã nói ra, ta cũng không cần phủ nhận nữa. Ta đúng là ‘Bạch Thông Thiên’ theo lời ngươi." Ánh mắt Liễu Minh chớp động mấy cái, sau đó liền thản nhiên thừa nhận.
"A, nói như vậy. Bộ dạng sư đệ hiện giờ khẳng định không phải là tướng mạo thật rồi, bây giờ có thể cho ta nhìn thấy được không?" Hồ Xuân Nương nghe Liễu Minh thực sự thừa nhận, vẻ tươi cười trên mặt nàng ta càng thêm rạng rỡ, nói thêm.
"Tướng mạo thật của tại hạ cũng không có gì phải giữ bí mật. Nếu sư tỷ muốn biết đương nhiên không vấn đề gì." Lần này, sau khi Liễu Minh hơi do dự một chút liền chậm rãi gật đầu.
Tiếp theo một tay hắn bấm niệm pháp quyết, tay kia thì xoa lên mặt một vòng.
Lập tức trong cơ thể hắn truyền ra một hồi giòn vang, đồng thời gương mặt mờ đi, sau một chốc liền biến thành một gương mặt thanh niên bình thường có chúi tái nhợt, thoạt nhìn nhỏ hơn bộ dạng nho sinh trước kia chừng bảy tám tuổi.
"Đây là tướng mạo thật của Bach sư đệ ư, nhìn cũng thật bình thường a." Hồ Xuân Nương đi quanh Liễu Minh vòng vài vòng, sau đó không ngờ lại nhận xét như vậy.
Liễu Minh nghe xong không khỏi im lặng một lát, hai mắt đảo một vòng rồi nói:
"Tại hạ đã cho sư tỷ thấy tướng mạo vốn có rồi, sư tỷ cũng nên cho ta thấy chân dung thật chứ, nếu không chẳng phải ta quá bị thiệt thòi một chút sao!"
"Ngươi muốn nhìn thấy chân dung của ta đương nhiên không có vấn đề gì. Tướng mạo vốn có của sư tỷ ngươi càng không có gì không thể cho người khác thấy." Hồ Xuân Nương nghe xong lời này, cười cười nói.
Tiếp đó nàng ta lấy ra từ trong tay áo một viên châu năm màu lớn cỡ ngón cái, sau khi rung lên mấy cái về phía khuôn mặt, lập tức hào quang chớp lóe một hồi, một gương mặt thiếu nữ khoảng hai mươi hai mốt tuổi xuất hiện ngay trước mắt Liễu Minh.
Mặc dù kiểu tóc và trang sức đều giống hệt trước kia, nhưng khuôn mặt này lại có mày cong miệng nhỏ, lúm đồng tiền như hoa mỉm cười, tràn đày vẻ hấp dẫn mị người, dung mạo không ngờ hơn xa trước kia!
Cho dù là Liễu Minh, mắt thấy một gương mặt thiếu nữ tuyệt sắc như thế cũng không tự chủ được mà có chút ngẩn ngơ.
Lúc này, hắn lại càng thấy thần thái và hai đầu lông mày nàng này giống với nữ đệ tử Thiên Nguyệt Tông mang Thông Linh Kiếm Thể kia.
Chỉ có điều là hai đầu lông mày của Trương Tú Nương kia lộ vẻ khí khái nam nhi, mà hai đầu lông mày vị Hồ Xuân Nương này lại có thêm vài phần kiều mị.
"Thì ra đây là chân dung của sư tỷ, tuyệt sắc như thế, khó trách phải giấu đi gương mặt thật. Nếu không sư tỷ đi lại ở Huyền Kinh với bộ dạng như vậy, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu phiền toái." Một lúc lâu sau, Liễu Minh mới chậm rãi nói.
"Sư đệ hiểu rõ điều này là tốt rồi. Trong mấy năm ta đến Huyền Kinh, Bạch sư đệ chính là người đầu tiên nhìn thấy chân dung của ta. Viên Ngũ Sắc Châu này của ta ngoại trừ có thể biến ảo tướng mạo ra, bất kỳ biến hóa gì trên mặt đều có thể mô tả lại như thật. Lúc trước những lời ta nói với ngươi chỉ là vui đùa một chút mà thôi, lần này ta có thể đại nạn không chết, cũng may là có sư đệ ra tay tiếp ứng. Nếu không, ta thực sự đã phải nằm xuống trong Hoàng cung rồi." Hồ Xuân Nương đang cười cười, bỗng dưng lại nghiêm mặt nói.
"Nếu không phải Hồ sư tỷ trúng kỳ độc, với tu vi của ngươi làm sao lại sợ mấy tên tán tu Khách khanh kia được. Đúng rồi, sư tỷ làm sao lại bị trúng loại độc kia vậy?" Liễu Minh cũng có chút tò mò hỏi.
"Sư đệ có điều không biết, ta đã giả trang thành một cung nữ lần vào trong nội cung, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến một màn Huyền Trị biến thân. Kết quả là lúc đó xảy ra chút chuyện bất ngờ, chẳng những ta bị buộc phải bại lộ thân phận, lại còn bị hai gã hộ vệ ẩn nấp bên cạnh y xuất kỳ bất ý đả thương. Sư đệ không biết, hai gã hộ vệ này tu luyện công pháp hết sức quỷ dị. Nếu không phải ta quyết định thật nhanh, trước tiên công kích Huyền Trị, chuyển sự chú ý của bọn hắn lên người y, chỉ sợ thật sự đã bị trọng thương mà bị bắt ngay trong nội cung rồi. Đúng rồi, khi trúng kỳ độc kia ta cũng dùng một ít đan dược giải độc, nhưng không hề có chút hiệu quả nào. Sư đệ dùng loại đan dược gì mà có thể dễ dàng giải loại độc dược này như vậy? " Hồ Xuân Nương vốn cười gượng vài tiếng, nhưng lại lập tức có chút nghi ngờ hỏi.
"Chất độc trong cơ thể ngươi đúng là rất kỳ lạ, đan dược giải độc của Man Quỷ Tông chúng ta cũng không mấy hiệu quả. Cũng may hai gia hỏa làm ngươi bị thương kia đuổi theo, ta chém giết bọn chúng đã tìm được đan dược giải độc chính xác, lúc này mới có thể giải chất độc cho sư tỷ." Liễu Minh thản nhiên nói.
"Cái gì, sư đệ đã giết chết hai gia hỏa kia rồi sao! Nói như vậy thì ngươi cũng biết thân phận chính thức của bọn hắn rồi?" Hồ Xuân Nương nghe vậy, đương nhiên lắp bắp kinh hãi.
Liễu Minh nghe xong lời này chỉ mỉm cười, sau đó lấy ra tấm Trữ Vật Phù kia từ trong tay áo, nó đón gió nhoáng một cái, lập tức bạch quang lóe lên, một đoạn đuôi cá bị hắn chém đứt lúc trước lập tức xuất hiện trên mặt đất.
"Quả nhiên hai người bọn hắn cũng là Hải Tộc nhân. Sư đệ có thể dùng lực lượng một người chém giết liền hai tu luyện giả của Hải tộc này, quả nhiên là có được thực lực kinh người như trong lời đồn. Ở đây ta cũng có một vật, sư đệ hãy xem qua một chút." Hồ Xuân Nương nhìn thấy cảnh này liền hít vào một hơi khí lạnh, sau khi giọng nói run run nói mấy câu, cũng lấy ra một đồ vật trông như một ống Trúc, sau khi phất một cái về phía mặt đất, nó liền phun ra một vật, vật này chỉ đón gió nhoáng lên một cái đã biến dài chừng một thước.
Liễu Minh cúi xuống nhìn kỹ, nét mặt không khỏi hơi đổi!
Đây rõ ràng là một cánh tay phủ đầy lân phiến màu xanh.
"Đây là..." Liễu Minh hỏi một câu.
"Đây là một cánh tay của Huyền Trị sau khi biến thân bị ta thừa dịp chém đứt, sau đó nhanh chóng thu lấy. Hiện giờ, ta đã có thể khẳng định vị Hoàng Thượng này không phải là Nhân tộc, nhưng cũng không phải là Yêu vật gì đó, mà là một tên Hải Tộc nhân." Nữ tử tỉnh táo nói.
"Hải Tộc nhân! Thật là có chút tức cười, Đại Huyền Quốc chúng ta đường đường ở đất liền, vậy mà lại để cho một gã Dị tộc trở thành Hoàng Đế giới thế tục. Tuy nhiên, cũng không biết là vị Hoàng Đế Huyền Trị này vốn là một gã Dị tộc, hay là nửa đường giết chết Huyền Trị chính thức mà thay thế vào đó?" Liễu Minh thở dài một hơi, sau đó lại có chút nghi ngờ hỏi.
"Điều này ta cũng không rõ, nhưng có điều gì khác nhau sao? Bây giờ đã có cánh tay và đuôi cá này, chúng ta đã có đầy đủ chứng cứ báo tin về trong tông rồi, để tông môn lập tức phái ra Linh Sư trực tiếp càn quét triều đình ở Huyền Kinh một phen." Hồ Xuân Nương lại không cho là đúng, nói.
"Lời này cũng có lý. Nhưng sư tỷ náo loạn một phen như vậy, hơn phân nửa thân phận cũng đã bị bại lộ rồi, cũng không thể nào quay về Tam Vương Phủ nữa." Liễu Minh gật gật đầu, sau đó nhắc nhở một câu.
"Đây là chuyện đương nhiên. Trong toàn bộ Huyền Kinh, nữ tu luyện giả có cảnh giới Đại viên mãn như ta vốn dĩ cũng không có mấy người. Hơn nữa ta còn một đêm chưa quay về phủ, chỉ cần những người kia đầu óc không có vấn đề, khẳng định trong thời gian ngắn sẽ tra ra ta. Như vậy thì hiện giờ ta cũng chỉ có thể ở trong động phủ của ngươi tránh đầu gió, đợi khi có cơ hội sẽ báo tin về tông môn. Ta cũng thật sự không ngờ là mình sẽ bị phát hiện, nếu không chắc chắn sẽ để lộ sơ hở lớn như vậy." Hồ Xuân Nương nghe vậy, nhướng mày nói.
"Hồ sư tỷ ở lại động phủ của ta đương nhiên là không vấn đề gì. Hẳn là trong tình huống bình thường, người bình thường cũng không điều tra đến nơi đây. Nhưng ta làm sao vẫn cảm thấy, chỉ sợ Hải tộc nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy." Thần sắc Liễu Minh hơi đổi, nói.
"Ý của Liễu sư đệ là..." Hồ Xuân Nương nghe xong, không khỏi có chút khó hiểu.
"Rất đơn giản. Những Hải tộc này dám bốc lên mạo hiểm lớn như thế để lẻn vào Huyền Kinh, thậm chí còn khống chế Hoàng cung và hơn phân nửa triều đình, khẳng định chuyện bọn chúng đang âm mưu không phải tầm thường. Hiện giờ nếu vị Hoàng Đế Huyền Trị kia đã bị ngươi vạch trần, bọn hắn chắc chắn cũng biết thân phận Dị tộc của mình đã bại lộ. Tuy bọn hắn không biết thân phận Giám sát sứ của hai người chúng ta, nhưng khẳng định cũng sẽ nghĩ tới tình huống chúng ta nói tin tức này cho năm tông. Trong tình huống như vậy, ta cũng không tin Hải tộc nhân có thể lặng yên chờ năm tông phái người vào kinh bắt giữ bọn chúng." Liễu Minh chậm rãi nói.
Bình luận facebook