Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104 “Hàn băng, diệt vong!”
“Sự vênh váo hung hăng của ngươi đâu? Sự kiêu căng ngạo mạn của ngươi đâu? Bây giờ sao lại sợ rồi, hình như có hơi muộn rồi đấy?”, Dương Hạo hỏi liền ba câu, ngọn lửa ma diễm màu bạc lập tức nhào ra.
“Chết đi!”, cánh tay ma tộc khổng lồ đập xuống, sức mạnh và khí thế đáng sợ lập tức nuốt chửng Tống Tử Uyên.
“A!”, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tống Tử Uyên bị ngọn lửa ma diễm màu xám quấn lấy. Hắn cố gắng vùng vẫy, nhưng cho dù thế nào cũng không thể nào thoát ra được.
“Ầm!”, một tia sáng lóe lên, cơ thể của Tống Tử Uyên lập tức biến thành hư vô. Ma diễm chứa huyết mạch chi lực của Dương Hạo đã hoàn toàn thiêu rụi hắn.
Cảnh tượng này gây sốc cho người nhìn, chấn động cho người nghe. Dương Hạo đã giết chết đội trưởng Tống Tử Uyên của tiểu đội Tử Thần đứng thứ tư, khiến hắn không còn một mảnh xương.
Bọn thuộc hạ của Tống Tử Uyên đều vô cùng sững sờ, sợ hãi nhìn Dương Hạo, còn có người khổng lồ ma tộc do huyết mạch chi lực ngưng tụ lại phía sau lưng cậu.
“Chạy! Mau chạy!”
“Đáng sợ quá, chúng ta có thể trốn thoát không?”
“Không muốn chết thì chạy hết đi, tách nhau ra!”, các tu giả Ngân Linh đều hoảng sợ, hét ầm lên rồi bỏ chạy toán loạn ra tứ phía.
Đối mặt với Dương Hạo, cho dù bọn họ cao hơn một bậc thì sao chứ? Cảnh giới Ngân Linh ở trước mặt Dương Hạo chỉ như con kiến thôi.
“Chặn bọn họ lại”, Dương Hạo lên tiếng, giọng đầy dữ tợn.
Nếu để những kẻ này trốn thoát và lan truyền chuyện huyết mạch ma tộc của cậu, vậy thì đừng nói là học viện Linh Không, có khi là cả thành Thanh Viễn, thậm chí là cả quận thành và châu thành, đều sẽ không có chỗ cho cậu, hoặc là trong cả thế giới Phong Vũ, dù đi đâu cậu cũng sẽ bị truy sát không ngừng.
Phù Nguyệt cũng biết tình hình nghiêm trọng, cơ thể run lên, huyết mạch hàn băng lập tức bật ra. Sau đó sương lạnh rơi xuống, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống hàng trăm độ.
“Rắc!”, mặt đất bắt đầu đóng băng, sau đó hơn chục người bỏ chạy toán loạn tứ phía cũng đều bị đóng băng hết, băng tuyết bao phủ khắp cơ thể.
“Rắc rắc”, cho dù một vài tu giả cảnh giới Ngân Linh cố gắng thoát ra, nhưng trước lớp băng tuyết dày đặc đáng sợ này, bọn họ hoàn toàn không thể làm gì được.
“Hàn băng, diệt vong!”, Phù Nguyệt khẽ hét lên một tiếng, sau đó đám người đang vùng vẫy đều mất hơi thở. Ngay lập tức, hơn chục người đều đã chết cóng.
Hai người một nam một nữ đứng trong sân, lúc này hai tỷ đệ Tô Nhã đều ngây người ra. Sức mạnh của hai người này vượt xa sự tưởng tượng của họ.
Đặc biệt là Dương Hạo, không ngờ cậu lại thức tỉnh huyết mạch ma tộc, giết chết Tống Tử Uyên đang ở cảnh giới Kim Linh. Trong lúc bọn họ bàng hoàng, trong lòng lại càng thêm mâu thuẫn.
Ở cùng với Dương Hạo, nếu như sự việc này bại lộ. Bọn họ cũng sẽ bị truy sát không ngừng. Điều này giống với nỗi lo lắng trong lòng Phù Nguyệt.
“Ào!”, một tiếng hét lớn, cơ thể người khổng lồ ma tộc dần dần thu nhỏ lại, sau đó quay về bên trong cơ thể Dương Hạo. Ánh mắt của cậu cũng dần dần quay về bình thường.
Thấy Phù Nguyệt đã giết hơn mười người đó, Dương Hạo khẽ thở phào. Nếu như có bất kỳ ai trong số họ bỏ trốn, kết quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Chết đi!”, cánh tay ma tộc khổng lồ đập xuống, sức mạnh và khí thế đáng sợ lập tức nuốt chửng Tống Tử Uyên.
“A!”, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tống Tử Uyên bị ngọn lửa ma diễm màu xám quấn lấy. Hắn cố gắng vùng vẫy, nhưng cho dù thế nào cũng không thể nào thoát ra được.
“Ầm!”, một tia sáng lóe lên, cơ thể của Tống Tử Uyên lập tức biến thành hư vô. Ma diễm chứa huyết mạch chi lực của Dương Hạo đã hoàn toàn thiêu rụi hắn.
Cảnh tượng này gây sốc cho người nhìn, chấn động cho người nghe. Dương Hạo đã giết chết đội trưởng Tống Tử Uyên của tiểu đội Tử Thần đứng thứ tư, khiến hắn không còn một mảnh xương.
Bọn thuộc hạ của Tống Tử Uyên đều vô cùng sững sờ, sợ hãi nhìn Dương Hạo, còn có người khổng lồ ma tộc do huyết mạch chi lực ngưng tụ lại phía sau lưng cậu.
“Chạy! Mau chạy!”
“Đáng sợ quá, chúng ta có thể trốn thoát không?”
“Không muốn chết thì chạy hết đi, tách nhau ra!”, các tu giả Ngân Linh đều hoảng sợ, hét ầm lên rồi bỏ chạy toán loạn ra tứ phía.
Đối mặt với Dương Hạo, cho dù bọn họ cao hơn một bậc thì sao chứ? Cảnh giới Ngân Linh ở trước mặt Dương Hạo chỉ như con kiến thôi.
“Chặn bọn họ lại”, Dương Hạo lên tiếng, giọng đầy dữ tợn.
Nếu để những kẻ này trốn thoát và lan truyền chuyện huyết mạch ma tộc của cậu, vậy thì đừng nói là học viện Linh Không, có khi là cả thành Thanh Viễn, thậm chí là cả quận thành và châu thành, đều sẽ không có chỗ cho cậu, hoặc là trong cả thế giới Phong Vũ, dù đi đâu cậu cũng sẽ bị truy sát không ngừng.
Phù Nguyệt cũng biết tình hình nghiêm trọng, cơ thể run lên, huyết mạch hàn băng lập tức bật ra. Sau đó sương lạnh rơi xuống, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống hàng trăm độ.
“Rắc!”, mặt đất bắt đầu đóng băng, sau đó hơn chục người bỏ chạy toán loạn tứ phía cũng đều bị đóng băng hết, băng tuyết bao phủ khắp cơ thể.
“Rắc rắc”, cho dù một vài tu giả cảnh giới Ngân Linh cố gắng thoát ra, nhưng trước lớp băng tuyết dày đặc đáng sợ này, bọn họ hoàn toàn không thể làm gì được.
“Hàn băng, diệt vong!”, Phù Nguyệt khẽ hét lên một tiếng, sau đó đám người đang vùng vẫy đều mất hơi thở. Ngay lập tức, hơn chục người đều đã chết cóng.
Hai người một nam một nữ đứng trong sân, lúc này hai tỷ đệ Tô Nhã đều ngây người ra. Sức mạnh của hai người này vượt xa sự tưởng tượng của họ.
Đặc biệt là Dương Hạo, không ngờ cậu lại thức tỉnh huyết mạch ma tộc, giết chết Tống Tử Uyên đang ở cảnh giới Kim Linh. Trong lúc bọn họ bàng hoàng, trong lòng lại càng thêm mâu thuẫn.
Ở cùng với Dương Hạo, nếu như sự việc này bại lộ. Bọn họ cũng sẽ bị truy sát không ngừng. Điều này giống với nỗi lo lắng trong lòng Phù Nguyệt.
“Ào!”, một tiếng hét lớn, cơ thể người khổng lồ ma tộc dần dần thu nhỏ lại, sau đó quay về bên trong cơ thể Dương Hạo. Ánh mắt của cậu cũng dần dần quay về bình thường.
Thấy Phù Nguyệt đã giết hơn mười người đó, Dương Hạo khẽ thở phào. Nếu như có bất kỳ ai trong số họ bỏ trốn, kết quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Bình luận facebook