Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145 Mọi thứ đã hóa thành hư vô.
Cầm chắc Hỏa Nha kiếm trong tay, Dương Hạo dường như có một tín niệm nhìn chúng sanh bằng nửa con mắt, kiếm này là kiếm mạnh nhất của cậu cho đến nay. Sự sắc bén đó đã phá nát cánh tay vàng của Du Phi trong tích tắc.
“Phụt!”, một kiếm, Du Phi chết không nhắm mắt. Hắn nhìn chằm chằm Dương Hạo trước mặt, không thể tin rằng tên này có thể dùng một nhát kiếm giết chết mình.
Vừa mới lấy được kế thừa di tích, nhưng bây giờ lại chết rồi. Hắn không cam tâm, nhưng dòng đời luân chảy, mọi thứ đã hóa thành hư vô.
“Soạt!”
Sau khi giết chết Du Phi, Dương Hạo nghiêm mặt. Bóng dáng lóe lên, cậu liền lấy gói đồ trong người Du Phi, bao gồm cả quỷ lệnh màu đen trong đó cũng bị cậu cho vào nhẫn Hắc Vân của mình.
“Vụt!”, bước chân khẽ động, vận hành Thần Hành Bộ, ngay lập tức lao về phía xa.
Sau lưng cậu, một vài bóng người đã xuất hiện. Dạ Tử Tiêu và Vấn Đình Viêm nhanh nhất, bọn họ ngửi được mùi máu, khi nhìn thấy thi thể Du Phi trên mặt đấy, sắc mặt ai nấy đều trở nên vô cùng khó coi.
“Nhất định là người vừa rồi đã giết chết Du Phi, mau đuổi theo cho ta”, sắc mặt Vấn Đình Viêm lạnh đi, sau đó liên nhanh chóng dẫn người đuổi theo.
Dạ Tử Tiêu, Sở Trần, Đoạn Không Nguyệt, không một ai tỏ ra yếu thế, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ là tốc độ của người giết Du Phi quá nhanh, còn nhanh hơn tốc độ vừa rồi bỏ trốn của Du Phi. Cho dù họ nỗ lực thế nào đều không thể đuổi theo bóng hình đó, dần dần, bọn họ đã mất dấu đối phương.
“Chết tiệt!”, Dạ Tử Tiêu gầm lên với vẻ mặt u ám.
Một cú đấm tức giận vào một cái cây to bên cạnh, và cả cây lớn đổ sập theo một tiếng động lớn.
Đám người Vấn Đình Viêm cũng mang theo vẻ ảm đạm, nhưng dù có tức giận đến đâu thì sao chứ, về tốc độ, bọn họ đừng mơ có thể đuổi kịp bóng ma đó.
Thậm chí đến giờ họ vẫn không biết kẻ giết Du Phi rốt cuộc là ai. Chỉ biết rằng có lẽ là một chàng trai trẻ.
“Cắt đuôi rồi”, trong một khe núi sâu hơn bốn mươi dặm trong dãy núi Yêu Ma, Dương Hạo dừng lại, liếc nhìn về phía sau thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dạ Tử Tiêu, Vấn Đình Viêm, Sở Trần, Đoạn Không Nguyệt. bọn họ đều là những đệ tử hàng đầu và ẩn mình sâu nhất của học viện Linh Không. Đối diện với nhiều cao thủ như vậy, cho dù cậu có tự phụ như thế nào cũng không thể đối đầu với sức của một người được.
Sau khi lấy lại tâm trạng một chút, cậu bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một sơn động trong núi, bên trong có một chiếc hồ trong vắt. Không có sóng gợn trên mặt nước, và nó chứa đầy sự tĩnh lặng chết người.
Thảm thực vật xung quanh xanh tốt, nhưng không có dấu vết của côn trùng và rắn. Ngoại trừ cây cỏ xanh tươi, dường như không có sinh vật nào dám đặt chân đến đây.
“Không biết bên trong chiếc hồ này có yêu ma gì mà ngay cả côn trùng, rắn rết cũng không dám tới”, trong lòng thầm nói, trong nháy mắt Dương Hạo đã tới nơi ngóc ngách nhất.
“Không biết trên người tên Du Phi đó có tinh thạch linh khí không?”, trong lòng khẽ động, cậu lấy gói màu đen mà vừa rồi cậu lấy được trên người Du Phi ra.
“Phụt!”, một kiếm, Du Phi chết không nhắm mắt. Hắn nhìn chằm chằm Dương Hạo trước mặt, không thể tin rằng tên này có thể dùng một nhát kiếm giết chết mình.
Vừa mới lấy được kế thừa di tích, nhưng bây giờ lại chết rồi. Hắn không cam tâm, nhưng dòng đời luân chảy, mọi thứ đã hóa thành hư vô.
“Soạt!”
Sau khi giết chết Du Phi, Dương Hạo nghiêm mặt. Bóng dáng lóe lên, cậu liền lấy gói đồ trong người Du Phi, bao gồm cả quỷ lệnh màu đen trong đó cũng bị cậu cho vào nhẫn Hắc Vân của mình.
“Vụt!”, bước chân khẽ động, vận hành Thần Hành Bộ, ngay lập tức lao về phía xa.
Sau lưng cậu, một vài bóng người đã xuất hiện. Dạ Tử Tiêu và Vấn Đình Viêm nhanh nhất, bọn họ ngửi được mùi máu, khi nhìn thấy thi thể Du Phi trên mặt đấy, sắc mặt ai nấy đều trở nên vô cùng khó coi.
“Nhất định là người vừa rồi đã giết chết Du Phi, mau đuổi theo cho ta”, sắc mặt Vấn Đình Viêm lạnh đi, sau đó liên nhanh chóng dẫn người đuổi theo.
Dạ Tử Tiêu, Sở Trần, Đoạn Không Nguyệt, không một ai tỏ ra yếu thế, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ là tốc độ của người giết Du Phi quá nhanh, còn nhanh hơn tốc độ vừa rồi bỏ trốn của Du Phi. Cho dù họ nỗ lực thế nào đều không thể đuổi theo bóng hình đó, dần dần, bọn họ đã mất dấu đối phương.
“Chết tiệt!”, Dạ Tử Tiêu gầm lên với vẻ mặt u ám.
Một cú đấm tức giận vào một cái cây to bên cạnh, và cả cây lớn đổ sập theo một tiếng động lớn.
Đám người Vấn Đình Viêm cũng mang theo vẻ ảm đạm, nhưng dù có tức giận đến đâu thì sao chứ, về tốc độ, bọn họ đừng mơ có thể đuổi kịp bóng ma đó.
Thậm chí đến giờ họ vẫn không biết kẻ giết Du Phi rốt cuộc là ai. Chỉ biết rằng có lẽ là một chàng trai trẻ.
“Cắt đuôi rồi”, trong một khe núi sâu hơn bốn mươi dặm trong dãy núi Yêu Ma, Dương Hạo dừng lại, liếc nhìn về phía sau thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dạ Tử Tiêu, Vấn Đình Viêm, Sở Trần, Đoạn Không Nguyệt. bọn họ đều là những đệ tử hàng đầu và ẩn mình sâu nhất của học viện Linh Không. Đối diện với nhiều cao thủ như vậy, cho dù cậu có tự phụ như thế nào cũng không thể đối đầu với sức của một người được.
Sau khi lấy lại tâm trạng một chút, cậu bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một sơn động trong núi, bên trong có một chiếc hồ trong vắt. Không có sóng gợn trên mặt nước, và nó chứa đầy sự tĩnh lặng chết người.
Thảm thực vật xung quanh xanh tốt, nhưng không có dấu vết của côn trùng và rắn. Ngoại trừ cây cỏ xanh tươi, dường như không có sinh vật nào dám đặt chân đến đây.
“Không biết bên trong chiếc hồ này có yêu ma gì mà ngay cả côn trùng, rắn rết cũng không dám tới”, trong lòng thầm nói, trong nháy mắt Dương Hạo đã tới nơi ngóc ngách nhất.
“Không biết trên người tên Du Phi đó có tinh thạch linh khí không?”, trong lòng khẽ động, cậu lấy gói màu đen mà vừa rồi cậu lấy được trên người Du Phi ra.
Bình luận facebook