Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150 Chỉ là tàn hồn mà cũng dám ra mặt?
Nhưng đó là yêu tiên, bằng với cảnh giới Tử Phủ của loài người. Sự tồn tại như vậy, bây giờ cậu tuyệt đối không thể động vào được, cách duy nhất là chạy càng xa càng tốt.
“Muốn chạy?”, yêu tiên đó cười lạnh một tiếng, sau đó cả người đột nhiên biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện sau lưng Dương Hạo, một chưởng lập tức tung ra.
“Ầm!”, với tốc độ kinh hoành và sức mạnh hung tợn, Dương Hạo hoàn toàn không thể phản kháng được.
Chỉ với một chiêu tùy ý, cậu đã bay ra như diều đứt dây, máu liên tục trào ra từ miệng, trong đó còn có những mảnh nội tạng bên trong cơ thể.
Sắc mặt cậu trở nên tái nhợt, hơi thở trở nên dồn dập, niềm vui khi đột phát tới bước thứ ba của cảnh giới Kim Linh đã hoàn toàn tiêu tan. Đối mặt với Tử Phủ, thực lực nhỏ nhoi này của cậu hoàn toàn không đáng nhắc tới.
“Ầm!”, lại là một chiêu bình thường khác, cơ thể của Dương Hạo bay ra, đập vào vách núi, máu tươi điên cuồng phun ra.
Yêu tiên ở cảnh giới Tử Phủ này thực sự quá mạnh, những chiêu tấn công tưởng như bình thường nhưng lại khiến Dương Hạo không thể né tránh được, tốc độ và sức mạnh đều khiến người ta phải tuyệt vọng.
“Mình không thể chết ở đây được”, trong mắt lộ ra một tia sắc bén, Dương Hạo gắng gượng ý chí phi thường hơn người thường để chống đỡ cơ thể, xoay người bỏ chạy ra ngoài.
“Còn muốn chạy? Loài người, ngươi đã bị thương nặng rồi, ngươi chạy không thoát khỏi Tử xà đích thủ tâm của ta đâu”, yêu tiên đó cười lạnh một tiếng rồi lại nâng lòng bàn tay lên.
“Xoẹt!”, ngay lúc chưởng đó sắp đập vào lưng Dương Hạo, một luồng ma khí quỷ dị ngút trời đột nhiên bộc phát từ người Dương Hạo.
“Tiểu Xà, ngươi dám!”, trong giọng nói mang theo một luồng khí tức kiêu ngạo vô song, một linh hồn uy nghiêm giống như một đỉnh núi hùng vĩ lao về phía Tử Xà.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên trong sâu thẳm tâm trí Dương Hạo: “Cậu nhóc, lá gan của cậu cũng khá lớn đấy nhỉ, dám tu luyện trên địa bàn của Tử Xà Vương, không bị nuốt chửng ngay lập tức là đã may mắn lắm rồi”.
Dương Hạo cười khổ, nhưng tốc độ dưới chân không hề chậm lại, cậu biết rằng chỉ cần cậu chần chừ một chút thôi thì hôm nay cậu thực sự sẽ bị chôn vùi ở đây, cho dù có Lão Ma giúp đỡ, cậu cũng không dám bất cẩn.
“Huyết mạch ma tộc, ha ha, đã nhiều năm rồi ta chưa được gặp huyết mạch này, chỉ cần nuốt chửng ngươi, thực lực của ta nhất định sẽ tăng lên vượt bậc, chết đi cho ta!”, phía sau, Tử Xà Vương đối mặt với linh hồn của Lão Ma, áp chế dễ như trở bàn tay, lại tung một chưởng về phía Dương Hạo.
“Tiểu Xà, xem ra ngươi không nghe theo lời khuyên của ta nhỉ”, âm thanh của Lão Ma chậm rãi vang lên, rồi dần dần hóa thành bóng ma trong không trung.
“Chỉ là tàn hồn mà cũng dám ra mặt? Chết đi cho ta!”, Tử Xà Vương đập mạnh một cái, cả không gian lập tức dao động, năng lượng mạnh mẽ xộc thẳng vào trong cơ thể hư ảo của Lão Ma.
“Ma Cấm, diệt!”, Lão Ma hét lên một tiếng, sau đó vươn lòng bàn tay hư ảo ra, hướng thẳng về phía Tử Xà Vương.
Năng lượng linh hồn đáng sợ lập tức áp chế chiêu tấn công của Tử Xà Vương, sau đó linh hồn vô không bất nhập xuyên thẳng vào lông mày của Tử Xà Vương.
“Yêu tiên, ngươi cho rằng trong mắt ta ngươi là cái thá gì chứ? Dám mắng Lão Ma, đúng là muốn chết mà”, Lão Ma để lại một câu, sau đó thân hình tiêu tan, quay trở về trong người Dương Hạo.
Cơ thể của Dương Hạo dừng lại, vừa rồi Lão Ma và Tử Xà Vương chiến đấu với nhau, Dương Hạo như lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Lúc này, khí tức của Tử Xà Vương đã đứt hẳn.
“Muốn chạy?”, yêu tiên đó cười lạnh một tiếng, sau đó cả người đột nhiên biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện sau lưng Dương Hạo, một chưởng lập tức tung ra.
“Ầm!”, với tốc độ kinh hoành và sức mạnh hung tợn, Dương Hạo hoàn toàn không thể phản kháng được.
Chỉ với một chiêu tùy ý, cậu đã bay ra như diều đứt dây, máu liên tục trào ra từ miệng, trong đó còn có những mảnh nội tạng bên trong cơ thể.
Sắc mặt cậu trở nên tái nhợt, hơi thở trở nên dồn dập, niềm vui khi đột phát tới bước thứ ba của cảnh giới Kim Linh đã hoàn toàn tiêu tan. Đối mặt với Tử Phủ, thực lực nhỏ nhoi này của cậu hoàn toàn không đáng nhắc tới.
“Ầm!”, lại là một chiêu bình thường khác, cơ thể của Dương Hạo bay ra, đập vào vách núi, máu tươi điên cuồng phun ra.
Yêu tiên ở cảnh giới Tử Phủ này thực sự quá mạnh, những chiêu tấn công tưởng như bình thường nhưng lại khiến Dương Hạo không thể né tránh được, tốc độ và sức mạnh đều khiến người ta phải tuyệt vọng.
“Mình không thể chết ở đây được”, trong mắt lộ ra một tia sắc bén, Dương Hạo gắng gượng ý chí phi thường hơn người thường để chống đỡ cơ thể, xoay người bỏ chạy ra ngoài.
“Còn muốn chạy? Loài người, ngươi đã bị thương nặng rồi, ngươi chạy không thoát khỏi Tử xà đích thủ tâm của ta đâu”, yêu tiên đó cười lạnh một tiếng rồi lại nâng lòng bàn tay lên.
“Xoẹt!”, ngay lúc chưởng đó sắp đập vào lưng Dương Hạo, một luồng ma khí quỷ dị ngút trời đột nhiên bộc phát từ người Dương Hạo.
“Tiểu Xà, ngươi dám!”, trong giọng nói mang theo một luồng khí tức kiêu ngạo vô song, một linh hồn uy nghiêm giống như một đỉnh núi hùng vĩ lao về phía Tử Xà.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên trong sâu thẳm tâm trí Dương Hạo: “Cậu nhóc, lá gan của cậu cũng khá lớn đấy nhỉ, dám tu luyện trên địa bàn của Tử Xà Vương, không bị nuốt chửng ngay lập tức là đã may mắn lắm rồi”.
Dương Hạo cười khổ, nhưng tốc độ dưới chân không hề chậm lại, cậu biết rằng chỉ cần cậu chần chừ một chút thôi thì hôm nay cậu thực sự sẽ bị chôn vùi ở đây, cho dù có Lão Ma giúp đỡ, cậu cũng không dám bất cẩn.
“Huyết mạch ma tộc, ha ha, đã nhiều năm rồi ta chưa được gặp huyết mạch này, chỉ cần nuốt chửng ngươi, thực lực của ta nhất định sẽ tăng lên vượt bậc, chết đi cho ta!”, phía sau, Tử Xà Vương đối mặt với linh hồn của Lão Ma, áp chế dễ như trở bàn tay, lại tung một chưởng về phía Dương Hạo.
“Tiểu Xà, xem ra ngươi không nghe theo lời khuyên của ta nhỉ”, âm thanh của Lão Ma chậm rãi vang lên, rồi dần dần hóa thành bóng ma trong không trung.
“Chỉ là tàn hồn mà cũng dám ra mặt? Chết đi cho ta!”, Tử Xà Vương đập mạnh một cái, cả không gian lập tức dao động, năng lượng mạnh mẽ xộc thẳng vào trong cơ thể hư ảo của Lão Ma.
“Ma Cấm, diệt!”, Lão Ma hét lên một tiếng, sau đó vươn lòng bàn tay hư ảo ra, hướng thẳng về phía Tử Xà Vương.
Năng lượng linh hồn đáng sợ lập tức áp chế chiêu tấn công của Tử Xà Vương, sau đó linh hồn vô không bất nhập xuyên thẳng vào lông mày của Tử Xà Vương.
“Yêu tiên, ngươi cho rằng trong mắt ta ngươi là cái thá gì chứ? Dám mắng Lão Ma, đúng là muốn chết mà”, Lão Ma để lại một câu, sau đó thân hình tiêu tan, quay trở về trong người Dương Hạo.
Cơ thể của Dương Hạo dừng lại, vừa rồi Lão Ma và Tử Xà Vương chiến đấu với nhau, Dương Hạo như lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Lúc này, khí tức của Tử Xà Vương đã đứt hẳn.
Bình luận facebook