Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166 “Sư tỷ Tô Nhã, sư tỷ Phù Nguyệt”
“Ông muốn giết cậu ta?”, ông Thanh lạnh lùng liếc nhìn Phong Thiên Không, sau đó từ từ lên tiếng: “Nếu như ông động vào cậu ta, tôi đảm bảo ông sẽ thân bại danh liệt, sau đó tôi sẽ tự tay giết chết ông”.
Phong Thiên Không chợt run lên, nhìn ông Thanh với vẻ không thể tin nổi. Ông ta không ngờ ông Thanh lại nói ra những lời như vậy. Lẽ nào địa vị của bản thân ở trong học viện Linh Không còn không bằng tên đệ tử tinh anh nhỏ bé này sao?
vietwriter.vn
“Ông Hoắc và ông Ninh nói không sai, Phong Thiên Không, ông đừng có mà làm gì thái quá. Nếu không thì chẳng ai bảo vệ được cho ông đâu”, ông Thanh híp mắt, sát ý bừng bừng.
Phong Thiên Không lại run lên, sau đó cúi đầu, trong mắt loé lên tia sáng u ám.
vietwriter.vn
Trong lòng ông ta đang chửi rủa, bản thân mất đi một đệ tử mà mấy người ông Thanh lại chẳng buồn nể mặt mình, ngược lại còn bảo vệ cho thằng ranh đã tát mình một cái. Hành vi như vậy khiến nỗi oán hận trong lòng ông ta càng chẳng thể khống chế nổi.
“Là do mấy người ép tôi”, trong mắt Phong Thiên Không loé lên vẻ sắc lạnh, sau đó trong đầu nảy ra một quyết định khiến cho ông ta muôn đời muôn kiếp cũng không thay đổi được.
“Trở về!”, Phong Thiên Không quay lưng, dẫn theo mấy người bên cạnh mình rời đi.
Ông Thanh nhìn theo bóng lưng của ông ta, trong mắt mang theo vẻ thương tiếc. Phong Thiên Không đã không còn là cậu thanh niên mà ông ta đề cao của quá khứ nữa mà đã trở thành người bị che mờ hai mắt, bị lợi ích làm cho mụ mị đầu óc…
Đám người rầm rộ tiến tới học viện Linh Không. Dương Hạo cũng đi theo số đông đệ tử tiến về phía học viện Linh Không.
“Này, mạng của đệ rất lớn đấy, ngay cả ba ông cụ cũng ra tay bảo vệ cho đệ”, một giọng nói yêu kiều vang lên bên tai, Dương Hạo quay đầu lại nhìn, vừa khéo thấy Tô Nhã và Phù Nguyệt đang đi về phía mình. Sau lưng bọn họ là Tô Khanh.
“Sư tỷ Tô Nhã, sư tỷ Phù Nguyệt”, Dương Hạo cười nói với hai người họ, ánh mắt hết sức tự nhiên.
Ba ông lão liên thủ bảo vệ mình, điểm này cũng là điều mà cậu không ngờ tới. Có điều trong đó có một tầng quan hệ của ông Hoắc, cậu cũng không có quá nhiều hoài nghi.
“Được rồi, không nói nữa, trở về rồi nói sau”, Tô Nhã liếc mắt nhìn Dương Hạo, lúc bắt gặp ánh mắt của Dương Hạo thì lại vội vàng quay đầu đi.
Trên quảng trường học viện Linh Không, rất nhiều đệ tử đang tập trung ở nơi này. Ở vị trí trung tâm quảng trường, có mấy chục chiến đài vừa mới được dựng lên.
Khóa lịch luyện kết thúc, thứ chờ đón đám đệ tử chính là sát hạch, mà lần sát hạch này có liên quan tới địa vị và xếp hạng của tất cả đệ tử ở trong học viện.
Hàng nghìn đệ tử học viện Linh Không đều tập trung bên trên quảng trường, đầu người chuyển động, mọi người đều đang chờ đợi cuộc sát hạch bắt đầu. Có người kích động, có người hào hứng, có người lo lắng, cũng có một số người thấy hơi chán nản.
“Reng reng reng”, một hồi chuông vang lên, sau đó đám người đột nhiên trở nên sục sôi.
Tại vị trí điện chủ, từng bóng người lần lượt bước ra từ bên trong. Tứ đại trưởng lão, còn cả hai mươi thầy giáo đều xuất hiện bên trên bục cao.
Ngoài ra còn có ba thanh niên trông khá trẻ tuổi. Ba người họ đều chưa quá hai mươi lăm tuổi, thật sự còn rất trẻ.
Phong Thiên Không chợt run lên, nhìn ông Thanh với vẻ không thể tin nổi. Ông ta không ngờ ông Thanh lại nói ra những lời như vậy. Lẽ nào địa vị của bản thân ở trong học viện Linh Không còn không bằng tên đệ tử tinh anh nhỏ bé này sao?
vietwriter.vn
“Ông Hoắc và ông Ninh nói không sai, Phong Thiên Không, ông đừng có mà làm gì thái quá. Nếu không thì chẳng ai bảo vệ được cho ông đâu”, ông Thanh híp mắt, sát ý bừng bừng.
Phong Thiên Không lại run lên, sau đó cúi đầu, trong mắt loé lên tia sáng u ám.
vietwriter.vn
Trong lòng ông ta đang chửi rủa, bản thân mất đi một đệ tử mà mấy người ông Thanh lại chẳng buồn nể mặt mình, ngược lại còn bảo vệ cho thằng ranh đã tát mình một cái. Hành vi như vậy khiến nỗi oán hận trong lòng ông ta càng chẳng thể khống chế nổi.
“Là do mấy người ép tôi”, trong mắt Phong Thiên Không loé lên vẻ sắc lạnh, sau đó trong đầu nảy ra một quyết định khiến cho ông ta muôn đời muôn kiếp cũng không thay đổi được.
“Trở về!”, Phong Thiên Không quay lưng, dẫn theo mấy người bên cạnh mình rời đi.
Ông Thanh nhìn theo bóng lưng của ông ta, trong mắt mang theo vẻ thương tiếc. Phong Thiên Không đã không còn là cậu thanh niên mà ông ta đề cao của quá khứ nữa mà đã trở thành người bị che mờ hai mắt, bị lợi ích làm cho mụ mị đầu óc…
Đám người rầm rộ tiến tới học viện Linh Không. Dương Hạo cũng đi theo số đông đệ tử tiến về phía học viện Linh Không.
“Này, mạng của đệ rất lớn đấy, ngay cả ba ông cụ cũng ra tay bảo vệ cho đệ”, một giọng nói yêu kiều vang lên bên tai, Dương Hạo quay đầu lại nhìn, vừa khéo thấy Tô Nhã và Phù Nguyệt đang đi về phía mình. Sau lưng bọn họ là Tô Khanh.
“Sư tỷ Tô Nhã, sư tỷ Phù Nguyệt”, Dương Hạo cười nói với hai người họ, ánh mắt hết sức tự nhiên.
Ba ông lão liên thủ bảo vệ mình, điểm này cũng là điều mà cậu không ngờ tới. Có điều trong đó có một tầng quan hệ của ông Hoắc, cậu cũng không có quá nhiều hoài nghi.
“Được rồi, không nói nữa, trở về rồi nói sau”, Tô Nhã liếc mắt nhìn Dương Hạo, lúc bắt gặp ánh mắt của Dương Hạo thì lại vội vàng quay đầu đi.
Trên quảng trường học viện Linh Không, rất nhiều đệ tử đang tập trung ở nơi này. Ở vị trí trung tâm quảng trường, có mấy chục chiến đài vừa mới được dựng lên.
Khóa lịch luyện kết thúc, thứ chờ đón đám đệ tử chính là sát hạch, mà lần sát hạch này có liên quan tới địa vị và xếp hạng của tất cả đệ tử ở trong học viện.
Hàng nghìn đệ tử học viện Linh Không đều tập trung bên trên quảng trường, đầu người chuyển động, mọi người đều đang chờ đợi cuộc sát hạch bắt đầu. Có người kích động, có người hào hứng, có người lo lắng, cũng có một số người thấy hơi chán nản.
“Reng reng reng”, một hồi chuông vang lên, sau đó đám người đột nhiên trở nên sục sôi.
Tại vị trí điện chủ, từng bóng người lần lượt bước ra từ bên trong. Tứ đại trưởng lão, còn cả hai mươi thầy giáo đều xuất hiện bên trên bục cao.
Ngoài ra còn có ba thanh niên trông khá trẻ tuổi. Ba người họ đều chưa quá hai mươi lăm tuổi, thật sự còn rất trẻ.
Bình luận facebook