Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225 “Tìm người khác đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi”
*Chương có nội dung hình ảnh
“Đây là mấy loại kỹ thuật chiến đấu và công pháp, hai người cứ từ từ đọc”, Dương Hạo tiện tay đưa một tập tài liệu cơ bản ra, mấy kỹ thuật chiến đấu và công pháp này đều là mấy món cậu lấy ra từ trong trong bảo vật không gian của Bồng Lai.
Mặc dù đều là bí thuật cao cấp, nhưng lại không có cái nào có thể khiến cậu hài lòng, thôi thì chi bằng đưa cho Đỗ Diệu và Thủy Linh Lung, để hai người họ nâng cao tu vi.
vietwriter.vn
“Cảm ơn công tử”, Đỗ Diệu cười ha ha, mừng rỡ không thôi, còn Thủy Linh Lung lại cúi đầu nhận lấy, khuôn mặt không hiện lên quá nhiều cảm xúc.
Bên ngoài thành Giác Dạ, ba người đi về phía thành La Hầu, một nữ hai nam, hai nam, một tuấn tú, một thô kệch, còn người nữ lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
vietwriter.vn
Dương Hạo dẫn theo hai người Đỗ Diệu vội vã đi suốt cả một đường, nhưng cậu cứ có cảm giác từ khi ra khỏi thành Giác Dạ luôn có một loại khí tức thỉnh thoảng lướt qua người ba bọn họ.
Nhưng luồng khí tức đó quá mỏng, dù cậu đã tu hành Vạn Tử Bất Diệt Hồn nhưng dù sao tu vi vẫn còn chưa vững, không thể thăm dò nơi đối phương đang ở, nhưng cảnh giác của tu giả nói cho cậu biết người kia cực kỳ nguy hiểm.
Kiểu nhìn trộm này cứ kéo nửa tháng, nửa tháng sau khi Dương Hạo, Đỗ Diệu và Thủy Linh Lung đi đến một thành cổ tên là Hội Lăng gần thành La Hầu nhất thì cuối cùng cảm giác này cũng biến mất.
Nhưng Dương Hạo vẫn còn khá lo lắng, mặc dù cảm giác đó biến mất nhưng cậu luôn có cảm giác không thể thoát khỏi tính toán của đối phương.
Tu giả đều có cảm ứng trước với số mệnh của bản thân, đây là cảm ngộ với tự nhiên sau khi tu luyện, Dương Hạo cũng có điều đó, nhất là sau khi tu thành Tiên Thiên, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
“Tưởng tôi vào thành là có thể hoàn toàn khống chế được tôi sao?”, Dương Hạo thầm cười mỉa, sau đó nhanh chóng đánh ra mấy dấu tay, khuôn mặt cậu bỗng thay đổi.
Cũng thay đổi cả khuôn mặt của Đỗ Diệu và Thủy Linh Lung, sau đó ba người tách nhau ra đi, nhưng Dương Hạo lại có thể cảm nhận được rất rõ vị trí của hai người họ, họ cũng có thể cảm được vị trí của cậu.
Thành Hội Lăng tương đối sầm uất, lớn hơn thành Giác Dạ gấp đôi, ba người hòa vào trong dòng người, còn thay đổi khuôn mặt, dù có là tu giả đỉnh cấp cũng không thể tìm được họ.
“Nghe nói thành Hội Lăng này có một nơi đấu giá của điện Đan Khí, có thể đến đó mở mang tầm mắt”, Dương Hạo cũng động lòng, nghĩ đến thi thể Tử Xà Vương mình để trong nhẫn Hắc Vân, thầm nghĩ.
Nghe ngóng xung quanh một chút Dương Hạo tìm được chi nhánh của điện Đan Khí ở thành Hội Lăng. Nhìn kiến trúc đồ sộ trước mặt, cậu không khỏi chậc lưỡi, điện Đan Khí này có lai lịch thế nào mà nền móng lại khủng khiếp như thế chứ.
Bước vào đại điện, Dương Hạo lướt mắt nhìn tầng tầng lớp lớp bóng người bên trong, cuối cùng cậu nhìn thấy một người quen, cậu đi về phía ông lão ở trong quầy hàng.
“Tiền bối, tôi đang có vài món đồ tốt, không biết điện Đan Khí ông có nhận không?”, cậu đứng trước mặt ông lão, cười nói.
“Tìm người khác đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi”, ông lão nhìn Dương Hạo, hơi mất kiên nhẫn nói.
“Đây là mấy loại kỹ thuật chiến đấu và công pháp, hai người cứ từ từ đọc”, Dương Hạo tiện tay đưa một tập tài liệu cơ bản ra, mấy kỹ thuật chiến đấu và công pháp này đều là mấy món cậu lấy ra từ trong trong bảo vật không gian của Bồng Lai.
Mặc dù đều là bí thuật cao cấp, nhưng lại không có cái nào có thể khiến cậu hài lòng, thôi thì chi bằng đưa cho Đỗ Diệu và Thủy Linh Lung, để hai người họ nâng cao tu vi.
vietwriter.vn
“Cảm ơn công tử”, Đỗ Diệu cười ha ha, mừng rỡ không thôi, còn Thủy Linh Lung lại cúi đầu nhận lấy, khuôn mặt không hiện lên quá nhiều cảm xúc.
Bên ngoài thành Giác Dạ, ba người đi về phía thành La Hầu, một nữ hai nam, hai nam, một tuấn tú, một thô kệch, còn người nữ lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
vietwriter.vn
Dương Hạo dẫn theo hai người Đỗ Diệu vội vã đi suốt cả một đường, nhưng cậu cứ có cảm giác từ khi ra khỏi thành Giác Dạ luôn có một loại khí tức thỉnh thoảng lướt qua người ba bọn họ.
Nhưng luồng khí tức đó quá mỏng, dù cậu đã tu hành Vạn Tử Bất Diệt Hồn nhưng dù sao tu vi vẫn còn chưa vững, không thể thăm dò nơi đối phương đang ở, nhưng cảnh giác của tu giả nói cho cậu biết người kia cực kỳ nguy hiểm.
Kiểu nhìn trộm này cứ kéo nửa tháng, nửa tháng sau khi Dương Hạo, Đỗ Diệu và Thủy Linh Lung đi đến một thành cổ tên là Hội Lăng gần thành La Hầu nhất thì cuối cùng cảm giác này cũng biến mất.
Nhưng Dương Hạo vẫn còn khá lo lắng, mặc dù cảm giác đó biến mất nhưng cậu luôn có cảm giác không thể thoát khỏi tính toán của đối phương.
Tu giả đều có cảm ứng trước với số mệnh của bản thân, đây là cảm ngộ với tự nhiên sau khi tu luyện, Dương Hạo cũng có điều đó, nhất là sau khi tu thành Tiên Thiên, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
“Tưởng tôi vào thành là có thể hoàn toàn khống chế được tôi sao?”, Dương Hạo thầm cười mỉa, sau đó nhanh chóng đánh ra mấy dấu tay, khuôn mặt cậu bỗng thay đổi.
Cũng thay đổi cả khuôn mặt của Đỗ Diệu và Thủy Linh Lung, sau đó ba người tách nhau ra đi, nhưng Dương Hạo lại có thể cảm nhận được rất rõ vị trí của hai người họ, họ cũng có thể cảm được vị trí của cậu.
Thành Hội Lăng tương đối sầm uất, lớn hơn thành Giác Dạ gấp đôi, ba người hòa vào trong dòng người, còn thay đổi khuôn mặt, dù có là tu giả đỉnh cấp cũng không thể tìm được họ.
“Nghe nói thành Hội Lăng này có một nơi đấu giá của điện Đan Khí, có thể đến đó mở mang tầm mắt”, Dương Hạo cũng động lòng, nghĩ đến thi thể Tử Xà Vương mình để trong nhẫn Hắc Vân, thầm nghĩ.
Nghe ngóng xung quanh một chút Dương Hạo tìm được chi nhánh của điện Đan Khí ở thành Hội Lăng. Nhìn kiến trúc đồ sộ trước mặt, cậu không khỏi chậc lưỡi, điện Đan Khí này có lai lịch thế nào mà nền móng lại khủng khiếp như thế chứ.
Bước vào đại điện, Dương Hạo lướt mắt nhìn tầng tầng lớp lớp bóng người bên trong, cuối cùng cậu nhìn thấy một người quen, cậu đi về phía ông lão ở trong quầy hàng.
“Tiền bối, tôi đang có vài món đồ tốt, không biết điện Đan Khí ông có nhận không?”, cậu đứng trước mặt ông lão, cười nói.
“Tìm người khác đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi”, ông lão nhìn Dương Hạo, hơi mất kiên nhẫn nói.
Bình luận facebook